Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0946

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0946: Ngự không
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Nhìn trên màn hình liên tục phát tin tức tới. Hải Đình Gia cau mày.

Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Hải Đình Gia rung lên, liếc qua màn hình, chân mày Hải Đình Gia khẽ giật, người gọi chính là Đạo Sâm, đại đệ tử thủ tịch của Mạc Cáp Đốn.

Khỏi nói cũng biết hai chữ Đạo Sâm có cân lượng nặng cỡ nào, tương đương với Tát Già ở thể liên hợp Gia Đô, cũng giống với Hắc Trạch Sâm.

Hải Đình Gia liền vội bấm nghe, tiếp theo hình ảnh Đạo Sâm xuất hiện, nhất là đôi mắt tím khó gặp kia, càng trở nên bắt mắt, sắc mặt âm trầm làm cho toàn bộ phòng họp tối cao cùng cảm thấy đè nén.

- Không biết Đạo Sâm đại nhân có chuyện gì không?

Hải Đình Gia cung kính hỏi.

- Lập tức khởi hành, qua đây một chuyến.

Đạo Sâm chỉ nói một câu như thế, liền tắt máy.

Nghe lệnh của Đạo Sâm, cùng với vẻ mặt âm trầm kia, trong lòng Hải Đình Gia không khỏi run lên, mơ hồ hắn dự cảm được Mạc Cáp Đốn đã cực kỳ bất mãn với hắn, hơn nữa dường như có chuyện lớn sắp xảy ra.

Chẳng qua, dù cho trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng Hải Đình Gia vẫn phải ngoan ngoãn đứng lên, lập tức rời phòng họp tối cao, sau đó ngồi chuyên hạm, được hạm đội hộ tống, hết tốc lực chạy đi Thần Quyến Tinh.

Đi chừng 3 ngày, Hải Đình Gia mới thấp thỏm đi vào Thần Quyến Tinh.

Lên đỉnh Nghĩa Chính Tháp, bước vào đại sảnh rộng rãi, Hải Đình Gia dè dặt liếc Mạc Cáp Đốn đeo mặt nạ bạc ngồi trên vị trí Giáo hoàng, kế bên là Đạo Sâm, liền cúi người lễ bái đi tới trước mặt Mạc Cáp Đốn.

- Bái kiến Giáo hoàng đại nhân.

Hải Đình Gia hết sức kính cẩn.

- Chuyện Phạm Gia Tây, như vậy ngươi đã biết rồi chứ?

Mạc Cáp Đốn dùng ngữ khí cực kỳ âm trầm nói.

Nghe thế, tinh thần Hải Đình Gia chợt biến đổi, trái tim như bị bàn tay chộp lấy, cảm giác như máu toàn thân đang nhồi vào đầu.

Tuy rằng Phạm Gia Tây là đồ đệ không quá được coi trọng của Mạc Cáp Đốn, nhưng nói sao đi nữa cũng là người của Mạc Cáp Đốn mà.

- Ây... Đúng thể, mấy tháng trước, hắn rơi vào trong tay ma đầu Tiêu Hoằng kia, sau đó lợi dụng chất dịch tẩy rửa linh hồn do ngài chế tạo ra, cải tạo thành bản cường hóa, hơn nữa biến Phạm Gia Tây thành con rối.

Hải Đình Gia đã toát hết mồ hôi cả người, run sợ nói cho Mạc Cáp Đốn. Hắn không biết Mạc Cáp Đốn có thể vì chuyện Phạm Gia Tây mà xử phạt mình không.

Hải Đình Gia đã toát hết mồ hôi cả người, run sợ nói cho Mạc Cáp Đốn. Hắn không biết Mạc Cáp Đốn có thể vì chuyện Phạm Gia Tây mà xử phạt mình không.


Mạc Cáp Đốn không tiếp tục trả lời, nhất thời đại sảnh rộng lớn trở nên im ắng, không khí như đông lại, khiến cho Hải Đình Gia cảm thấy khó thở, bàn tay đã sớm ướt đẫm.

- Mới vừa rồi, thượng tôn Kiều Gia Ninh ở thể liên hiệp Tân Bối Ba liên tiếp phát ra 2 tin nhắn, hỏi ta vì cái gì Thiên Tế Tinh cùng cái tên Tiêu Hoằng kia còn chưa giải quyết xong? Ngươi bảo ta trả lời thế nào đây?

Mạc Cáp Đốn nhướng mày, liếc Hải Đình Gia quỳ gối cách đó mấy mét, giọng rất nhẹ, không có chút dấu hiệu tức giận, nhưng tràn đầy cảm giác đè nén vô hình.

- Thưa Giáo hoàng, có lẽ ngài cũng thấy được, tại hạ quả thật đã hết sức, chỉ là tuyệt đôi không ngờ tới Tiêu Hoằng kia lại khó chơi như vậy. Làm việc giả dôi, hết sức tàn nhẫn, đã đẩy hắn vào vực sâu tuyệt cảnh, không thể ngờ tới vân bị hắn xoay người trở lại.

Hải Đình Gia cùng bất chấp mọi giá, nói hết những gì trong lòng ra, hắn biết kết quả giở trò đùa giởn Mạc Cáp Đốn, sẽ chỉ có con đường chết.

- Chuyện Thiên Tế Tinh chưa giải quyết, ta không thể trả lời được cho Kiều Gia Ninh. Một ngày không trừ Tiêu Hoằng kia, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành họa lớn ở Vũ trụ Thái Qua. Thật sự không được, vậy thì ta chỉ phải tự mình ra tay.

Mạc Cáp Đốn trầm tư một lát rồi nói. Thật ra Mạc Cáp Đốn cũng không định trách cứ Hải Đình Gia, hắn cũng nhìn ra được tình hình ở Thiên Tế Tinh, Hải Đình Gia gần như không phạm phải sai lầm nhỏ nhặt gì, chỉ là chủng tộc Lạc Đan Luân thật sự quá dẻo dai.

Biết được Mạc Cáp Đốn muốn đích thân ra tay, Hải Đình Gia bỗng cảm thấy đầu oong một cái, nhân vật cấp Ngự không muốn đích thân ra tay, nó có ý nghĩa gì, đó là hành động phát huy tất cả sức mạnh.

Một cái Ngự không ra tay, sẽ phá bỏ quy tắc ngầm giữa các Ngự không, mọi người sẽ cùng ra tay. Không cần nhiều, chỉ cần ba vị Ngự không đồng thời đánh hết sức, đó sẽ là tai họa.

Đánh xuống một chưởng, sẽ đánh tan một cái hành tinh, thể là đủ biết. Nếu thật sự công kích không kiêng nể, sẽ tưởng tượng được hậu quả còn khủng bố hơn cả sử dụng đạn Hắc Động Ma Văn.

Đối với chuyện này, Hải Đình Gia không thể nào bảo trì bình tĩnh nữa, nên biết, một khi chuyện này không thể níu kéo lại, rất có khả năng sẽ giẫm vào tai họa ngàn năm trước.

Nghĩ lại mà xem, Lạc Đan Luân Đế Quốc có mấy chục tỷ dân cư, cuối cũng chỉ còn hơn 100 triệu người bây giờ, chủng tộc vốn hùng mạnh, trực tiếp biến thành chủng tộc đứng bên bờ vực tuyệt chủng.

- Lúc này, nhất định là ngươi cảm thấy không yên lòng? Nhưng không sao, ta đã tính qua, nếu ta ra tay, ngoại trừ Ngự không Nội Nhã ở thể liên hiệp Á Bình Ninh ra, còn có ai giúp được Tiêu Hoằng A Di La hả? Cái tên nửa tàn phế kia tự bảo vệ mình đi rồi nói.

Mạc Cáp Đốn liếc Hải Đình Gia, gàn giọng nói.

Về phần Nội Nhã, nhân vật cấp thượng tôn ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, chỉ là Ngự không cấp một, một thế hệ Ngự không trước, cùng chính là sư phụ của Nội Nhã, mấy trăm năm trước đã về trời, cuối cũng không leo tới Ngự thần, đó là tôn tại trong truyền thuyết.

Còn Nội Nhã muốn nhúng chân vào, vậy phải qua một cửa Kiều Gia Ninh.

Hải Đình Gia không có ý kiến gì với lời của Mạc Cáp Đốn, chỉ có thể gật đầu. Thực tế, bây giờ Hải Đình Gia cũng không thể tin được, Thiên Tế Tinh ương ngạnh đến mức đã buộc Mạc Cáp Đốn tự mình ra tay.

Nhưng một khi Mạc Cáp Đốn phá lệ ra tay, Tiêu Hoằng cùng Thiên Tế Tinh của hắn cũng tuyên bố tử vong, chỉ hy vọng Mạc Cáp Đốn đánh nhanh thắng nhanh, trễ sẽ xảy ra chuyện.

- Ngươi đi xuống chuẩn bị trước, tranh thủ phong tỏa toàn diện Ma Duệ Tinh, ta chỉ phụ trách chớp nhoáng đánh chết Tiêu Hoằng cùng với quân đội Lạc Đan Luân, những chuyện khác giao cho ngươi.

Mạc Cáp Đốn nói tiếp, từ lời của hắn có thể nghe ra được, bản thân Mạc Cáp Đốn cũng rất cố kỵ khi ra tay, nhưng Tiêu Hoằng, mồi lửa cuối cùng của Cáp Thụy Sâm để lại, phải nhổ cỏ tận gốc mới cắt đứt hậu họa.

- Vâng, thưa Giáo hoàng.

Hải Đình Gia gật đầu, trong lòng không biết có cảm nhận gì. Hưng phấn? Lo lắng? Hình như mỗi thứ một chút.


Thân là giáo chủ, chẳng lẽ Hải Đình Gia không biết tình hình vọt tới độ cao Ngự không, sẽ có ý nghĩa gì hay sao? Nó như đang chơi lửa ở bên cạnh kho đạn vạy.

Hải Đình Gia đi ra, dưới mặt nạ che phủ, không ai thấy được sắc mặt Mạc Cáp Đốn như thế nào. Còn Mạc Cáp Đốn cũng chỉ vươn cánh tay thon thả, nhẹ nhàng chạm vào mặt nạ bạc của mình.

- Lần này sư phụ ra tay, phái ta cùng mấy sư đệ là đủ rồi, vì sao còn phải tự mình hành động?

Đạo Sâm nhướng mí mắt, liếc cửa đại sảnh từ từ khép lại, hỏi nhỏ.

- Không ai hiểu rõ hơn ta, chủng tộc Lạc Đan Luân là cái chủng tộc khác loại cỡ nào. Nếu kích hoạt khí chất đế quốc của bọn họ, để bọn họ đánh ra được lòng tự tin, vậy thì chủng tộc như thế sẽ không càng hao càng yếu, mà là càng đánh càng mạnh. Cuối cũng không thể khống chế, là thời điểm một chưởng đánh chết chúng.

Mạc Cáp Đốn nhẹ giọng đáp.

- Như vậy...

- Như vậy cái gì? Ngươi sợ ta. Ra tay sẽ gây ra phản ứng dây chuyền? Sẽ không, Nội Nhã ở thể liên hiệp Á Bình Ninh chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, gần như chưa bao giờ hỏi tới chuyện gì, chỉ muốn thanh tu. Cái tên bán tàn phê A Di La kia? Càng khỏi nhắc tới. Theo ta thấy, hắn rời khỏi Thánh Đàn, cái gì cũng không phải, về phần thể liên hiệp khác, Á Tế Á? Bắc Áo? Thượng tôn của bọn họ sẽ ra tay hay sao? Hơn nữa có người cũng không mong muốn thấy tộc nhân của Cáp Thụy Sâm tiếp tục sống sót.

Mạc Cáp Đốn bình tĩnh phân tích.

- Có người, là ai? Đạo Sâm tò mò.

- Tạm thời ngươi không có tư cách biết, cũng đừng tìm hiểu, không có lợi cho ngươi. Khi ngươi bước vào Ngự không, ngươi sẽ biết được, thế giới này vĩnh viễn không như ngươi tưởng tượng.

Mạc Cáp Đốn nói tiếp.

Cùng lúc đó, Hải Đình Gia đã lên chuyên hạm, rời khỏi Thần Quyến Tinh, bắt đầu điều động các mặt, chủ yếu là chuẩn bị đầy đủ cho Mạc Cáp Đốn hành động. Lại điều phái ra thêm 1 triệu quân, cùng với 2 đoàn đội chiến đấu hạm, tranh thủ lúc Mạc Cáp Đốn ra tay, vây chật như nêm cối xung quanh Ma Duệ Tinh, tranh thủ đóng kín hoàn toàn tin tức ở hệ Hằng tinh Ma Duệ.

Làm như vậy, là cố gắng giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất khi Mạc Cáp Đốn ra tay.

Cùng lúc đó, trên Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng đã quay lại Đại Vệ Vương Thính, đang nhìn tình huống chiến đấu toàn bộ mặt trận Ma Duệ Tinh trên màn hình. Bắc bán cầu đã rơi vào tay Thiên Tế Tinh, hơn nữa hợp quân với địa khu Gia Tác, mở ra con đường tiếp tế.

Người Cao Tương theo phương thức chạy nạn, tụ tập tới nam bán cầu, binh lính Lạc Đan Luân giết hại cùng với nạn đói, đã thúc đẩy 400 triệu người Cao Tương chết trong trận chiến tranh này, đã gần 1/3 tổng số người Cao Tương.

Điều này từ một góc độ đã nói rõ Tiêu Hoằng đối đãi người Cao Tương tàn bạo cỡ nào. Đã nói rồi, Tiêu Hoằng muốn diệt tộc người Cao Tương.

Dù sao chủng tộc này tồn tại trên đời, sẽ không mang tới tiến bộ cho văn minh loài người.

- Bệ hạ, máy thu tín hiệu bám trên chiến hạm địch đã xâm nhập vào trong lãnh thổ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hơn nữa chúng ta đã nắm giữ được 2 tin tức. Cái thứ nhất, Hải Đình Gia ở Thần Quyến Tinh, đó là hang ổ của Mạc Cáp Đốn. Cái thứ hai, bắt đầu từ Thần Quyến Tinh gửi ra một cái tin tức tuyệt mật, tạm thời chúng ta còn không giải mã được.

Trong lúc Tiêu Hoằng chỉ huy chiến đấu, quản lý tình báo vội bước nhanh tới, báo cho Tiêu Hoằng.

Nghe được từ Thần Quyến Tinh, Mạc Cáp Đốn, sắc mặt trầm tĩnh của Tiêu Hoằng chợt trở nên căng thẳng. Những người khác ở đây cũng thế, bọn họ tự nhiên hiểu 2 từ này đại biểu cho cái gì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)