Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 1000

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1000: Ai đáng chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Mục đích làm như vậy, giờ khắc này đã thực rõ ràng, chính là Tiêu Hoằng không phải rất cường đại sao? Tốt lầm! Vậy cứ dùng tính mạng của binh sĩ Thượng Bang, mạnh mẽ lấp chết Tiêu Hoằng.

Dùng sinh mệnh của binh sĩ làm tiêu hao Tiêu Hoằng đến sức cùng lực kiệt, sau đó lại tiếp cho Tiêu Hoằng một kích chí mạng.

Thiệu Bỉ Kỳ ở bên trong Ma Văn chiên hạm Long Khải Hào, giờ phút này đang treo lơ lửng trên vùng trời Thạch Đông Thôn.

Thiệu Bỉ Kỳ niên kỷ đã có hơn hai trăm tuổi, có thể nói là mãnh tướng chủ yếu của quân khu bắc bộ. Hắn giữ một mái tóc dài cắt gọt chỉnh tề, khóe miệng chừa chòm râu còn được chăm sóc kỹ càng hơn. Sắc mặt hắn hông nhuận nhưng trong đôi mắt sáng ngời có thần kia, mười phần tinh thần trọng nghĩa, lại cất giấu một sự âm độc nói không nên lời.

Ở phía trên màn hình trước mặt Thiệu Bỉ Kỳ, biểu hiện đúng là hình ảnh Tiêu Hoằng đang liều mạng chém giết bên trong rừng rậm, ý đồ đánh về phía Thạch Đông Thôn.

Trên cơ bản thời gian chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ, đã có 6000 tên binh sĩ Thượng Bang chết thảm dưới tay Tiêu Hoằng. Ngoài ra, còn có 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ rơi rụ.

Nhìn lại Tiêu Hoằng toàn bộ rơi vào trạng thái nổi cơn điên cuồng, chỉ cần có cơ hội liền không quản tới hết thảy, nhích tới gần về hướng Thạch Đông Thôn, cũng không có giống như trước kia lựa chọn chạy thoát đi, hoặc là thủ đoạn tự bảo vệ mình chính xác nhất.

Tạo cho người ta có cảm giác chính là: Chỉ cần có thể tới gần Thạch Đông Thôn liền không quân tới hết thảy đi tới gần.

- Ta thật sự rất kinh ngạc, thời gian ngắn ngủn không đến một năm, thực lực của Tiêu Hoằng lại tăng cao nhiều như vậy. Chỉ nói về cấp bậc Ngự lực đã ở trên cả ta rồi!

Thiệu Bỉ Kỳ nhìn hình ảnh bên trong màn hình, giọng điệu thâm trầm nói, âm điệu không có mảy may dao động.

- Tướng quân! Đây là một ít tư liệu chúng ta vừa mới thu thập được!

Đúng lúc này, một gã sĩ quan phụ tá của Thiệu Bỉ Kỳ chậm rãi đưa tới một tờ tư liệu, đặt ở trong tay Thiệu Bỉ Kỳ.

Mở ra tư liệu, lại nhìn trên gương mặt chính nghĩa lẫm liệt của Thiệu Bỉ Kỳ kia, không kìm được hiện lên vẻ tươi cười lạnh lùng, dường như phát hiện được điều gì đó.

- Truyền lệnh đi! Thạch Đông Thôn, không, không... Thạch Đông Thôn tính cả Tiểu Lung Thành cùng với các thôn xóm chung quanh, toàn bộ giết chết, chỉ để lại chỗ vừa vào tới là được!

Thiệu Bỉ Kỳ khép lại tư liệu, một lần nữa nhìn lên phía màn hình, nói từng chữ một.

- Cái gì?

Nghe nói như thế, trên mặt sĩ quan phụ tá không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn có chút không thể tin được vào tai của mình:

- Tướng quân ngài vừa nói cái gì? Nơi này chính là lãnh thổ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, ở trong này đềụ là con dân của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, là người của quốc gia chúng ta!

- Vậy thì sao chứ? Những người này ở cùng một chỗ với Tiêu Hoằng, trên người đã lây dính ma tính, tất phải tru diệt. Hơn nữa sĩ quan phụ tá Nạp Ni, có một điều ta hy vọng ngươi phải hiểu rõ ràng, quân đội của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều là quân đội của Áo Cách Tư Thần, chúng ta đều phải trung thành với Áo Cách Tư Thần, trung thành với Mạc Cáp Đốn Giáo Hoàng, trung thành với Hải Đình Gia Giáo chủ, tiếp theo mới là quốc gia!

Thiệu Bỉ Kỳ mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn viên sĩ quan phụ tá ở bên cạnh, nói.

- Nhưng...

Không đợi sĩ quan phụ tá Nạp Ni nói xong, trong ánh mắt Thiệu Bỉ Kỳ bong nhiên hiện lên tia sáng lạnh, nhẹ giọng nói:

- Sĩ quan phụ tá Nạp Ni! Ngươi muốn kháng mệnh sao?

- Dạ, Tướng quân!


Sĩ quan phụ tá Nạp Ni nhìn thấy gương mặt âm trầm của Thiệu Bỉ Kỳ kia, không dám nhiều lời, thuận theo đáp lại một câu, mới chậm rãi cầm lấy Ma Văn thông tin giọng điệu trầm thấp phát ra mệnh lệnh tàn sát.

Ngay khoảnh khắc đó, quân đội Thượng Bang liền bắt đầu tiến vào Tiểu Lung Thành, Thạch Đông Thôn, triển khai giết chóc không lưu tình chút nào. Rất khó tưởng tượng đây là quân đội của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Mà đồ sát dân chúng, nguyên nhân cũng chỉ có một: Bọn họ từng tiếp xúc một thời gian với Tiêu Hoằng, bọn họ nghĩ Tiêu Hoằng thật là tốt, dám nghĩ Ma đầu thật là tốt, điều đó đã không khác gì là Ma!

Nửa tiếng qua đi, Tiểu Lung Thành, Thạch Đông Thôn đã máu chảy thành sông... Thời điểm này, lại nhìn trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ, cũng hơi xuất hiện một chút vẻ kinh sợ.

Chỉ thấy bên trong màn hình, Tiêu Hoằng chỉ dựa vào lực lượng của một người, liên tục trong thời gian nửa tiếng đã giết chết 2 vạn tên binh sĩ Thượng Bang và vô số Ma Văn chiến đấu cơ.

- Thật cường đại!

Thiệu Bỉ Kỳ rốt cục bật thốt ra như thế. Tuy nhiên, trên mặt cũng không có chút sợ hãi, ngược lại toát ra vẻ tươi cười lạnh lùng.

Nhìn lại Tiêu Hoằng lúc này toàn bộ thân mình đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, đồng thời cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là máu của mình hay là máu của địch nhân.

Mà ở trong lòng Tiêu Hoằng thì đang tràn ngập lo lắng và cảm giác bất lực. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, không biết hiện tại Thạch Đông Thôn rốt cuộc là bộ dáng gì nữa, chỉ có thể không quân tới hết thảy mở một con đường máu.

Tiêu Hoằng thầm cầu cho Trân Trân và Tiểu Tiểu Bạch bình an vô sự. Chẳng lẽ ngay cả một chút tâm nguyện như vậy, đều không thể hoàn thành sao?

Tiêu Hoằng không tin! Ánh mắt đã có hơi đỏ, nhìn phía trước đang phóng tới mười mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, hắn dùng sức vung lên cánh tay dính đây máu tươi, bắn ra vô số mũi băng màu máu, mạnh mẽ phá hủy hoàn toàn mười mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ.

Thời điểm này, Tiêu Hoằng cách Thạch Đông Thôn đã không tới một cây số. Ở phía sau Tiêu Hoằng là một con đường máu dùng máu tươi và thi thể hài cốt của binh sĩ Thượng Bang lót thành, 1 còn khu rừng rậm rông lớn kia đã bị phá hủy thành một đống hỗn độn.

Chậm rãi rơi trên mặt đất, bước qua rừng rậm thi thể dày đặc, cuối cùng Tiêu Hoằng bước từng bước một đi ra đống rừng rậm hỗn độn này.

Chỉ có điều, khi Tiêu Hoằng lại lần nữa bước vào đến phần đất Thạch Đông Thôn, toàn bộ Thạch Đông Thôn an bình đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì, nhà cửa phòng ốc đều bị phá hủy trong ruộng nương thi thể thôn dân năm ngôn ngang la liệt, trên đường phố và trên đất đai ruộng nương... Nơi nơi đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Lão bản nương, Trần phu nhân ôm chặt Hương Hương, ngã bên trong vững máu... Một cái thôn xóm an bình tường hòa, giờ khắc này đã hoàn toàn thay đổi.

Lá cây dính máu tươi từ từ rũ xuống.

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng phát lạnh giá, bên trong sắc mặt lo lắng mơ hồ toát ra một chút thê lương, một chút bi thương.

Binh sĩ Thượng Bang đang chấp hành giết chóc trong thôn xóm, nhìn thấy Tiêu Hoằng cả người là máu, tóc rối bù, sau lưng Ma Dực giương ra, đang từng bước một đi tới trên con đường đầy máu. Vốn trên vẻ mặt lạnh lùng ác liệt của chứng không kìm được toát ra một chút sợ hãi, bởi vì ngay vừa rồi, bọn chúng đã chứng kiến thật rõ ràng ước chừng mấy vạn binh sĩ Thượng Bang bên mình, chết thảm ở trong tay Tiêu Hoằng, cảnh tượng đó có thể nói vô cùng tàn.

Mà giờ khắc này, phía trên thân thể Tiêu Hoằng cũng toát ra sát phạt khí vô cùng vô tận, bên trong vẻ lạnh như băng, hung tợn toát ra nỗi đau thương mờ nhạt.

Không kìm được đối mặt với Tiêu Hoằng từng bước một tiến tới, mấy trăm tên binh sĩ Thượng Bang, gần như theo bản năng nâng lên Ma Văn súng trường trong bàn tay, nhắm ngay Tiêu Hoằng, thế nhưng bước chân lại liên tục lui về phía sau.

Cùng lúc đó, binh sĩ Thượng Bang từ bốn phương tám hướng tập trung tới, cũng đều nhắm vào Tiêu Hoằng, nhưng dù vậy, cũng không có người nào dám tiên lên, dám phát động tấn công Tiêu Hoằng.

Bởi vì bọn họ vô cùng rõ ràng, bằng vào sức chiến đấu của Tiêu Hoằng hiện tại, hủy diệt một thôn trang chỉ là chuyện búng ngón tay trong nháy mắt.

Nhìn từng người từng người thôn dân vô cùng giản dị sớm chiều gặp gỡ vui đùa với mình, chết nằm dài ven đường, trái tim trong lòng Tiêu Hoằng như bị đao cắt. Tuy rằng những thôn dân này đều là bình dân của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nhưng mỗi người bọn họ đều từng quan tâm rất nhiều cho Tiêu Hoằng.

Chẳng lẽ bởi vì bọn họ ở chung với mình, nên phải chết sao?

Một đường đi tới, ánh mắt Tiêu Hoằng càng lúc càng lạnh giá, mặt không đổi sắc, cuối cùng chậm rãi đi tới con đường dưới chân núi đi lên nhà đá nhà mình, bước chân hắn rốt cục ngừng lại.


Chỉ thấy phía trước Tiêu Hoằng là Thiệu Bỉ Kỳ cùng với bốn gã sĩ quan phụ tá cấp bậc Đại Ngự Sư, còn có mấy ngàn ten binh sĩ tinh nhuệ Thượng Bang, đã chắn ngay trước mặt Tiêu Hoằng, trong đó tay của một gã sĩ quan phụ tá đang nắm ngay cổ Trân Trân.

Giờ phút này Trân Trân mắt chứa đầy nước mắt, bất lực, mờ mịt nhìn Tiêu Hoằng. Nàng không biết vì cái gì, một giờ trước, nàng còn hạnh phúc ấm áp bên Tiêu Hoằng, mà một giờ sau đột nhiên biến thành chốn luyện ngục nhân gian.

Đồng dạng, hiện giờ Tiêu Hoằng dường như cũng không còn là tiên sinh tóc bạc bình thản, hòa ái, trước kia mà là một Tiêu Hoằng tóc tai bù xù, thân duôi ra Ma Dực, vẻ mặt đầy sát khí.

Tiêu Hoằng mặt không chút đổi sắc nhìn chằm chằm Trân Trân, cuối cùng từng chút từng chút dời ánh mắt nhìn Thiệu Bỉ Kỳ, hắn không biết Thiệu Bỉ Kỳ rốt cuộc là ai, nhưng từ quân phục là đã biết được một phần.

- Các vị! Tiêu Hoằng ta không còn làm gì nữa, không là địch với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, cho ta một con đường sống đi!

Tiêu Hoằng lẳng lặng nhìn Thiệu Bỉ Kỳ, nói từng chữ một.

- Ai da! Ngươi là đang cầu xin ta à? Đường đường là vua của Lạc Đan Luân, được xưng là Đại Ma Vương thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng có lúc phải cầu xin người ư?

Thiệu Bỉ Kỳ nhìn bộ dáng của Tiêu Hoằng hiện tại, lạnh lùng cười cười, nói tiếp:

- Muốn xin cầu ta? Được lắm! Quỳ xuống!

Nghe nói như thế, trong ánh mắt Tiêu Hoằng đột nhiên lóe lên vẻ tàn khốc, hai nắm tay hơi nắm chặt, phát ra vài tiếng khớp xương vang "rốp rốp". Tuy nhiên, tiếp theo lại nhìn về phía Trân Trân, trong ánh mắt tràn ngập cố kỵ.

- Tiên sinh tóc bạc! Ta không sao, chỉ xin ngài cứu Tiểu Tiểu Bạch!

Trân Trân mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, từ trong cổ họng ráng thốt ra mấy chữ, một chút nước mắt lóng lánh dưới ánh chiều tà.

Tiêu Hoằng một lần nữa nhìn bộ dáng Trân Trân ôm bụng, nheo mắt suy nghĩ, sau đó thầm hít sâu một hơi, đầu gối bắt đầu từng chút từng chút cong xuống, trên thân thể phát ra khí thế bàng bạc, từng chút từng chút áp chế xuống.

"Phù phù!"

Sau vài giây ngắn ngủi, Tiêu Hoằng khẽ gục đầu xuống, hai đầu gối quỳ sụp trên mặt đất, trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi lên tiếng:

- Ta biết các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, buông tha nàng đi ta để mặc các ngươi xử trí, Trân Trân nàng là vô tội, van xin buông tha cho họ!

- Ha ha ha ha!

Thiệu Bỉ Kỳ nhìn đường đường là vua của Lạc Đan Luân quỳ xuống trước mặt hắn, ánh mắt không kìm được hiện lên một chút vẻ kinh ngạc, tiếp theo liền khinh thường cười một tràng:

- Không thể tưởng được đường đường là vua của Lạc Đan Luân, cũng có ngày quỳ xuống? Thật sự là khó có thể tin nha!

Nhìn lại Trân Trân, nhìn thấy hình dáng của Tiêu Hoằng này, nước mắt đã dần dần tuôn xuống. Tiêu Hoằng buông bỏ hết thảy tôn nghiêm, chỉ vì muốn cứu nàng và Tiểu Tiểu Bạch, gánh vác trách nhiệm của một người chồng và người cha.

"Ầm!"

Ngay sau đó, một gã sĩ quan phụ tá Đại Ngự Sư cấp một, thân hình nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng, đồng thời giơ chân đá mạnh vào bụng Tiêu Hoằng, chính là lực đạo một cước rất nặng, trực tiếp đá Tiêu Hoằng ngả lăn tại đương trường.

- Á...

Tiêu Hoằng bị đá ngả lăn ra, phát ra một tiếng kêu thống khổ, khóe miệng trào ra một vệt máu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)