← Ch.1001 | Ch.1003 → |
Cảm nhận được cỗ khí thế này, trong lòng Thiệu Bỉ Kỳ không kìm được chính là sửng sốt, bước chân không tự chú thối lui về phía sau. Nghĩ tới trước đó Tiêu Hoằng đánh cho Ngả Sâm tơi bời lại trong lòng run lên.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng vết thương lớp lớp đã từng chút từng chút từ trên mặt đất đứng lên, một đôi Thị Huyết Ma Đồng lóng lánh màu máu, trong ánh mắt tràn ngập vô tận cừu hận và phẫn nộ, toàn thân phát ra dao động Ngự lực màu xanh bên trong có chứa chút màu vàng. Những dao động Ngự lực này tụ tập ở phía trên đâu Tiêu Hoằng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy gương mặt ma màu máu đóng băng bên trong Hàn Võ kia.
Phía trên Ma Dực sau lưng, cũng bao phủ lên một lớp dao động Ngự lực màu xanh.
Không có cấp cho Thiệu Bỉ Kỳ mảy may thời gian thở dốc, Tiêu Hoằng đã phóng vọt tới Thiệu Bỉ Kỳ, tốc độ này tối thiểu nhanh gấp mười mấy lần so với thời điểm Đại Ngự Sư cấp năm.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước mặt Thiệu Bỉ Kỳ, năm ngón tay mở ra, chụp thẳng vào Thiệu Bỉ Kỳ.
Tuy rằng Tiêu Hoằng không có sử dụng bất kỳ kỹ năng Ma Văn nào, nhưng vốn vẻ đắc ý và khinh thường trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ đã toát ra vô cùng sợ hãi. Hắn theo bản năng nâng tay phải lên đỡ, lại phát hiện Tiêu Hoằng đã chụp lấy cổ tay Thiệu Bỉ Kỳ, từ cổ tay Thiệu Bỉ Kỳ lập tức truyền đến một cơn lạnh thấu xương.
Làm cho người ta có cảm giác, thân thể Tiêu Hoằng giống như một khối băng.
"Răng rắc!"
Không đợi Thiệu Bỉ Kỳ quá nhiều phản ứng, ngón tay Tiêu Hoằng dùng một chút lực, trực tiếp bóp cổ tay Thiệu Bỉ Kỳ dập nát, sau đó dụng lực kéo xuống một cái, mạnh mẽ rứt đứt rời cổ tay Thiệu Bỉ Kỳ xuống.
- A!
Một bàn tay bị Tiêu Hoằng rứt đứt rời, mang đến đau nhức không cần nói cũng biết. Thiệu Bỉ Kỳ cũng không kìm được, phát ra một tiếng thét chói tai.
Nếu Tiêu Hoằng không có thành tựu Ngự Hồn, như vậy hắn cùng với Tiêu Hoằng có lẽ còn có lực để đọ sức, nhưng Tiêu Hoằng thành tựu Ngự Hồn, Thiệu Bỉ Kỳ đã không có chút phần thắng.
- Bảo hộ Tướng quân!
Đúng lúc này, Nạp Ni bỗng nhiên rống lên một tiếng, lại nhìn vài tên sĩ quan phụ tá của Thiệu Bỉ Kỳ cùng với mấy ngàn tên bộ đội tinh nhuệ, liên phát động công kích mãnh liệt vào Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, những đả kích này, đối với Tiêu Hoằng hiện giờ mà nói, uy hiếp đã cực kỳ bé nhỏ. Năm ngón tay phải hắn xòe ra, duôi ra phía trước, một màng hàn băng màu xanh giống như cánh ve theo đó hình thành, cho dù có được cấp bậc Đại Ngự Sư, cũng không thể xuyên thủng màng năng lượng hàn băng cấp bậc Ngự Hồn này.
Rậm rạp đủ loại kiểu dáng năng lượng thể, Ma Văn đạn đánh vào mặt trên, không dẫn tới mảy may hiệu quả.
- Tất cả sĩ quan phụ tá, cùng với 2 vạn binh sĩ còn lại cùng tiến lên! Tiêu Hoằng vừa mới thành tựu Ngự Hồn, còn không có đáng sợ như vậy, Ngự lực trong cơ thể hắn hẳn là sắp khô cạn, dùng hỏa lực ép chết hắn!
Cố nén đau nhức, Thiệu Bỉ Kỳ phát ra mệnh lệnh như người bệnh tâm thần.
Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc Thiệu Bỉ Kỳ vừa mới phát ra mệnh lệnh này, chỉ thấy bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, đột nhiên bắt đầu hình thành màn sương màu xanh nồng đậm, tiếp theo cấp tốc làn tràn ra phía ngoài.
Bất đồng với cấp bậc Đại Ngự Sư chính là, không chỉ là màn sương màu xanh, mà phía trên mặt đất Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng giao hòa với hàn băng hình thành chất lỏng, cũng đã rải tản ra.
Rừng rậm chung quanh Tiểu Lung Thành, Thạch Đông Thôn cũng trực tiếp bị chất lỏng màu xanh này bao phủ, nhìn qua giống như một cái đầm lầy tản ra khí mỏ màu xanh.
Cây cối ở bốn phía, ở bên trong chất lỏng giao hòa giữa Ngự lực màu xanh và hàn băng, đã bắt đầu dần dần suy bại, biến thành màu xanh sâm, cuối cùng hoàn toàn bị đóng băng.
"Đây rốt cuộc là cái gì? Chính là chất lỏng giao hòa giữa Ngự lực lạnh giá và hàn băng sao?" Trong lòng Thiệu Bi Kỷ, không kìm được phát ra nghi hoặc như thế
"Không!"
Sau một lát, trong lòng Thiệu Bỉ Kỳ liền trực tiếp phủ định ý tưởng trước đó, trong lòng lại "bộp" một tiếng, Thiệu Bỉ Kỳ dường như dự cảm được thứ này rốt cuộc là cái gì? Đây dường như là kết giới thứ không gian!
Ngay lúc Thiệu Bỉ Kỳ phát hiện kỳ bí trong đó, Thiệu Bỉ Kỳ cùng với tất cả sĩ quan phụ tá mở ra thật to hai mắt kinh ngạc. Chỉ thấy ở phía sau Tiêu Hoằng, một ngọn núi hàn băng màu xanh lớn bằng cỡ Tiểu Lung Thành, đang từ từ dâng lên từ trong "đầm lầy" màu xanh phía sau Tiêu Hoằng.
Bất đồng với Hàn băng vạn năm bình thường, giờ này khắc này bên trong sơn thể hàn băng màu xanh, phủ kín từng đường cong màu vàng, tản ra ánh sáng dìu dịu.
Trong nháy mắt, ngọn núi băng đã đạt tới bề cao mấy vạn thước, làm cho người ta có cảm giác giống như một không gian khác bị Tiêu Hoằng triệu hoán tới. Tiếp theo nó mang theo một khí thế chấn nhiếp lòng người, chậm rãi nghiêng xuống, sau đó đổ trút thật mạnh xuống hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang, cùng với Ma Văn chiến hạm giữa không trung!
Đây đúng là Tiêu Hoằng thành tựu Ngự Hồn, lĩnh ngộ được kỹ năng mới từ bên trong Hàn Võ, tên là Kết Giới Hàn Băng! Có thể triệu tập ra lực lượng của Hàn băng vạn năm người thường không thể tưởng tượng!
Nhìn ngọn núi hàn băng màu xanh che phủ bầu trời này, nghiêng đổ thẳng xuống bên mình, tất cả binh sĩ Thượng Bang không kìm được đồng tử đều co rút lại, trong lòng đầy kinh hãi.
Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, Tiêu Hoằng vừa rồi còn hấp hối, giờ khắc này lại có thể phát ra sức chiến đấu như thế!
Đồng thời nhìn lại thi thể Trân Trân, giờ khắc này đang chậm rãi chìm sâu vào bên trong "đầm lầy" màu xanh trên mặt đất.
"Ầm ầm ầm!"
Sau một lát, cùng với tiếng vang đất rung núi chuyển, ngọn núi hàn băng màu xanh này đã nện thật mạnh trên mặt đất rồi sau đó nổ tung, uy lực không thua gì mấy quả đạn Ma Văn hạch nhân.
Chỉ thấy cả ngọn núi hàn băng nổ tung, đã làm cho cảnh vật bốn phía, ở trong năng lượng khuếch tán mãnh liệt đó không khí cùng với cảnh vật bốn phía trở nên vặn vẹo cả lên.
Loại sóng xung kích có thể quấy động không gian này, trực tiếp hủy diệt hết thảy bốn phía.
Ước chừng 2 vạn binh sĩ Thượng Bang đóng ở Thạch Đông Thôn, Tiểu Lung Thành, trực tiếp bị tiêu diệt hơn phân nửa, Thạch Đông Thôn, Tiểu Lung Thành bị tàn phá cũng hoàn toàn bị san bằng!
Nổ tung mãnh liệt, thậm chí từ ở ngoài Lãnh Thu Tinh, đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở hướng Tiểu Lung Thành, hình thành một quầng sáng màu xanh cực lớn!
Ngắn ngủi mười mấy giây qua đi, ở trước mặt Tiêu Hoằng, từng gã binh sĩ Thượng Bang cùng hung cực ác đã là thi hài khắp nơi, ở bên chân Tiêu Hoằng là đầu người của Nạp Ni, nửa thân dưới của hắn đã không biết nổ bay tới địa phương nào rồi. Đồng thời ở bên trong tay phải Tiêu Hoằng, thì năm chặt Ngả Sâm không ngừng giãy giụa, ý đồ phát động tấn công Tiêu Hoằng, nhưng lại không tạo thành mảy may uy hiếp đối với Tiêu Hoằng.
Trong ánh mắt Ngả Sâm tràn ngập vô tận sợ hãi.
"Rốp rốp!"
Ngay lúc Ngả Sâm không ngừng giãy giụa, ngón tay Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực, trực tiếp vặn gãy cổ Ngả Sâm, sau đó, thân mình Ngả Sâm liền mềm nhũn ngã xuống.
Cùng lúc đó, Thị Huyết Ma Đồng của Tiêu Hoằng liền nhìn ngay Ngả Sâm, lập tức thi thể Ngả Sâm dường như cảm nhận được dao động gì đó, Ngự lực màu đỏ tụ tập phía trên thân thể rất nhanh từ bên trong thân thể thẩm thấu đi ra, hình thành một màn ngọn lửa màu đỏ dạng như đoàn Ngự lực, tiếp theo từng chút từng chút dung nhập tới bên trong màn sương màu xanh, vờn, quanh trên thân thể Tiêu Hoằng.
Đây đúng là kỹ năng lớn nhất của Thị Huyết Ma Đồng... Là Phệ Ngự.
Nói trắng ra chính là có thể hấp thu Ngự lực của người bị Tiêu Hoằng giết chết, để Tiêu Hoằng tạm thời sử dụng nó, tạm thời không ngừng tăng lên sức chiến đấu của Tiêu Hoằng.
Nói đúng ra, cái này giống như quả cầu tuyết, giết người càng nhiều, Ngự lực cũng ngưng tụ lại càng nhiều, Tiêu Hoằng cũng sẽ càng ngày càng cường đại.
Loại kỹ năng Phệ Ngự này, cũng chỉ có ma đầu mới có thể sử dụng, người mang lòng từ bi, kẻ ra vẻ đạo mạo, căn bản không thể phát huy thực lực chân chính của nó.
"Phù phù."
Ném thi thể gã sĩ quan phụ tá Ngả Sâm qua một bên, Tiêu Hoằng liền từ từ quét Thị Huyết Ma Đồng của mình tới biển thi thể trước mắt. Lập tức phía trên thi thể, vô số đoàn Ngự lực màu sắc khác nhau, lớn nhỏ bất đồng, chậm rãi bay lơ lửng ở giữa không trung.
Ngay sau đó lốc xoáy của Thị Huyết Ma Đồng đột nhiên kịch liệt xoay tròn, ngàn vạn đoàn Ngự lực trực tiếp bị Tiêu Hoằng hấp thu tới quanh thân, hòa nhập bên trong màn sương màu xanh kia.
Cùng lúc đó, màn sương màu xanh này liền bắt đầu trở nên càng thêm đặc hơn. Từng chút từng chút đoàn Ngự lực thông qua giết chóc sau khi hấp thu, hợp thành hình dạng thi thể đóng bằng của Hàn Võ, giống như một tầng năng lượng thể bao bọc ở bốn phía thân thể Tiêu Hoằng.
Thời điểm này, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể thuộc về chính mình, đang không ngừng rất nhanh tiêu hao, Ngự lực hấp thu tới được cũng đang rất nhanh bổ sung. Một khi khởi động Phệ Ngự của Thị Huyết Ma Đồng, cũng có nghĩa Tiêu Hoằng phải không ngừng giết chóc, không ngừng hấp thu, mới có thể lấp đầy tiêu hao của bản thân.
Theo ước chừng Ngự lực của gần 2 vạn người bị hấp thu, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng lập tức lâm thời đạt tới trình độ Ngự Hồn cấp hai.
Khẽ đưa mắt nhìn quét một vòng phía trước, Thiệu Bỉ Kỳ miễn cưỡng bằng vào sức chiến đấu của Đại Ngự Sư cấp năm qua một lần đả kích, đang mang theo thân thể vết thương lớp lớp, liều mạng thoát chạy tới hướng Ma Văn chiến hạm Long Khải ở xa xa, quanh thân từ trên xuống dưới đã không nhìn thấy chỗ nào lành lặn, có miệng vết thương sâu hoắm có thể thấy xương, trong mắt hắn lại lộ rõ vẻ sợ hãi vô cùng vô tận.
Giờ khắc này, hắn đã thật cảm nhận được rõ ràng khí tức tử vong phát ra từ trên người Tiêu Hoằng.
Chuyển ánh mắt nhìn ngay Thiệu Bỉ Kỳ, đôi Thị Huyết Ma Đồng của Tiêu Hoằng lại một lần nữa tản phát ra vô tận sát ý. Thiệu Bỉ Kỳ hắn phải chết, Trương Thượng Quân cũng hẳn phải chết, Hải Đình Gia, Mạc Cáp Đốn toàn bộ phải như thế. Giờ này, trong lòng Tiêu Hoằng, đã dấy lên mối cừu hận sâu đậm chưa từng có.
Hết thảy giáo chúng mục nát trung thành với Áo Cách Tư Thần, cũng đều phải chết!
Không có tạm dừng lâu, Ma Dực màu xanh phía sau lưng Tiêu Hoằng đột nhiên mở ra, khí thế bàng bạc mà tàn bạo, hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ. Tiếp theo Tiêu Hoằng liền phóng mình bay vọt tới phía Thiệu Bỉ Kỳ đang chạy trốn!
Nhưng mà đúng lúc này, còn sót lại hơn một vạn binh sĩ Thượng Bang, đã rất nhanh vọt tới hướng Tiêu Hoằng, hợp thành một bức tường người ngăn chặn ở giữa Thiệu Bỉ Kỳ và Tiêu Hoằng!
- Đến đây đi, đến đây đi! Các ngươi đều phải trở thành tế điện cho mối cừu hận của ta!
Tiêu Hoằng quét mắt nhìn một vòng hơn một vạn quân Thượng Bang ngăn chặn trước mặt mình, bên trong hai mắt tràn ngập cừu hận đã toát ra vô tận hưng phấn, từ trên thân thể còn tuôn chay máu tươi, dường như đã nóng bỏng, sôi trào lên.
Đối mặt với năng lượng thế, năng lượng đạn cuồn cuộn mãnh liệt tập kích tới, Tiêu Hoằng vung hai tay, hai đấm năm chặt, sau đó phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc!
- A!
Cùng với tiếng rít gào chỉ thấy "đầm lầy" Ngự lực bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, trong giây lát bắt đầu sôi trào lên, giống như sóng biển gào thét!
← Ch. 1001 | Ch. 1003 → |