Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 1020

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1020: Con cáo của hành tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


- Được rồi! Tính lão già ta lắm miệng!

Lão Khải cười cười nói. Tiếp theo ánh mắt lại đánh giá trên người Tiêu Hoằng một phen, càng xem càng cảm thấy quỷ dị.

Thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng lão có thể từ trên người Tiêu Hoằng, cảm nhận được một khí thế chấn nhiếp người, hoàn toàn không hợp với phong độ quan liêu bày ra trước mắt.

- Nói thử xem, tu sửa chiếc Ma Văn chiến hạm này, cần bao nhiêu tiền?

Tiêu Hoằng vô cùng khách sáo nói, cử chỉ cả người có thể nói chỉ có phong độ, đối lập rõ ràng với đám hạm viên hình thù kỳ quái ở phía sau.

- Phải xem muốn tu sửa tới mức độ nào!

Lão Khải dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, đồng dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Không cần trang trí hoa lệ, chỉ hy vọng phương diện tính năng, có thể khôi phục 70, 80% là được!

Tiêu Hoằng nói tiếp.

- Có những bộ linh kiện này, phương diện phí dụng tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều, đại khái cần 3 triệu kim tệ! Lão Khải cuối cùng chìa ra ba ngón tay dính đầy dầu mỡ:

- Nếu đồng ý giao dịch, cần giao trước một nửa tiền đặt cọc, một tuần sau hoàn thành, tuyệt đối không ghi nợ!

- Được!

Tiêu Hoằng phi thường sảng khoái đáp ứng, tiếp theo liền ý bảo Hạ Minh Qua đi chuẩn bị tiền đặt cọc, sau đó ký kết đơn đặt hàng tu sửa.

Theo hết thảy mọi việc làm xong, lại nhìn Cát Lạc và A Phúc đã đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, gần như trải qua vài ngày như vậy, hắn đã trở thành kẻ tận trung với Tiêu Hoằng.

- Hạm trưởng! Nếu Cổ Đức Hào sửa chữa, chúng ta ở đâu? Hơn nữa cái tên ăn hại ở đuôi hạm kia nên xử lý thế nào? Dựa theo ý của Cát Lạc, ném hắn lại trên tinh cầu là được. Nếu thật sự băn khoăn, chúng ta cứ bỏ chút máu, cho hắn mười mấy kim tệ, dù sao mang theo cũng không làm được chuyện gì!

A Phúc đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.

Nghe nói như thế, Tiêu Hoằng mới đột nhiên nhớ tới, trước kia chúng từng đề cập tới tên ăn hại ở sau đuôi hạm, mà Tiêu Hoằng cũng không thấy mặt.

- Tên ăn hại ở đuôi hạm đó, các ngươi là như thế nào gặp được, vì sao còn không xử lý đi?

Tiêu Hoằng hỏi.

- Giống như ngài, đều là lão tử muốn kiếm chút tiện nghi sau đó chạm trúng, bỏ cũng không bỏ được, thật là, cũng không biết lão tử rốt cuộc gặp phải tà ma gì nữa!

Cát Lạc không cho là đúng oán hận nói.

- Mấy tháng trước, chúng ta phát hiện một cái thuyền cứu mạng, sau đó liền phát hiện người kia đến đây một câu không nói cử ở lỳ trong phòng, nói xử lý nhưng dù sao cũng không thể ném hắn trong hư không, cũng không thể nhìn hắn chịu đói, cứ như vậy, ngày ngày...

A Phúc lên tiếng nói. Câu nói kế tiếp cũng không nói ra, so ra cũng là lòng không nỡ.

- Một điểm mấu chốt là, chúng ta vẫn là rất nhân từ, chúng ta phải học ngoan độc một chút, phải học giết người như ma. Đúng, giết người như ma!

Cát Lạc ở bên cạnh mắt chớp chớp, lẩm bẩm.

- Vậy cứ đi giết hắn cho xong!

Tiêu Hoằng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi đi xuống dưới đuôi hạm.

Nhìn lại Cát Lạc đang không ngừng nảy sinh lòng ác độc, nghe nói như thế, không kìm được chính là giật nảy mình một cái. Nói ra là một chuyện, nhưng nếu thật phải đi giết tên ăn hại kia, theo bản năng Cát Lạc còn là có chút không đành lòng.

Hơn nữa người khác nói lời này, Cát Lạc còn nghĩ là nói giỡn, nhưng chính Tiêu Hoằng nói ra lời này, thì đó là chuyện khác.

- Này! Ta chỉ là nói cho vui thôi! Không cần giết, thả hắn đi là được!

Cát Lạc vội vàng đi theo phía sau Tiêu Hoằng, hảo tâm khuyên nhủ.


Đối với lời nói của Cát Lạc, Tiêu Hoằng căn bản là không để ý đến.

Rất nhanh, Tiêu Hoằng dẫn theo Cát Lạc và vài tên hạm viên đi tới đuôi hạm, tới cửa một gian phòng u tối lạnh lẽo.

Bởi vì Cổ Đức Hào đã là bộ dáng như thế, môi trường sống ở đuôi hạm có thể nói là thật quá tệ.

- Chính là nơi này!

Đứng ở một chỗ hành lang rỉ sét loang lổ, A Phúc chỉ chỉ cửa kim loại loang lổ, nhỏ giọng nói.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chậm rãi vươn một ngón tay, chậm rãi đẩy cửa ra. Ngay sau đó, hiện ra ở trước mặt Tiêu Hoằng là một gian phòng mờ tối, trong phòng chỉ có một ngọ đèn nhỏ, và một cửa sổ quan sát bằng cỡ bàn tay.

Trên một cái giường kim loại giản dị, một gã nam nhân trung niên một đầu tóc màu rám nắng đang ngồi trên đó, cánh tay ôm trên đầu gối, không nói một lời, chòm râu thật dài, rối bù.

Toàn thân, đặc điểm rõ rệt nhất chính là trên mặt vô cùng thô ráp, thậm chí còn có vài dấu vết bị thương, nhưng trên trán lại là trắng bệch một mảnh.

Nhân vật ăn no rèn luyện qua chiến đấu, ít nhất là cấp bậc Tướng quân trở lên!

Chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Hoằng liền làm ra một định vị vô cùng chuẩn xác với nam nhân trước mắt này. Tiêu Hoằng cũng đã từng là quân nhân, cũng làm qua Tướng quân quân chính quy, trên mặt và hàng lông mày là đường ranh giới hai loại màu sắc, rõ ràng chính là do mũ của Tướng quân lưu lại, bởi vì vành nón của Tướng quân chính xác chụp ở nơi đó.

Giới hạn hai màu rõ nét như thế, rõ ràng là hàng năm chỉ huy chiến đấu bên trong hành tinh, thị sát quân đội, lưu lại dấu vết, bởi vì bộ phận từ vành nón trở lên là không có phơi nắng.

- Hả?

Theo Tiêu Hoằng quan sát cẩn thận, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, ánh mắt rõ ràng hơi giật giật,

- Các ngươi trước đều đi ra ngoài đi!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên không có hề dấu hiệu báo trước, lệnh cho Cát Lạc và đám A Phúc.

- Này, Bạch lão đại, kìm chế chút nha, tốt nhất đừng giết, chúng ta thả hắn là được!

Cát Lạc một lần nữa dặn Tiêu Hoằng một câu, rồi dẫn theo A Phúc và mấy tên hạm viên đi ra ngoài, sau đó thật cẩn thận đóng lại cửa kim loại.

- Con cáo của hành tinh, Đại chủ soái Ai Nhĩ Phu! Có thể ở trong này gặp được ngài, thật sự là may mắn ba đời đấy!

Tiêu Hoằng chắp tay sau lưng đi vào, đi tới bên cạnh nam nhân trung niên này, nhẹ nhàng lấy tay lau bụi bặm trên cửa sổ quan sát, nhìn phong cảnh ngoài cửa sô, nhẹ giọng nói.

Nhìn lại nam nhân trung niên ngồi ở trên giường kim loại, vừa nghe được lời nói của Tiêu Hoằng này, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh bỗng nhiên thoáng hơi đổi sắc, ánh mắt không kìm được hiện lên một chút cảnh giác, tiếp theo liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng, trong đôi mắt ưng, toát ra ánh mắt chỉ quân nhân mới có.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nam nhân trung niên trầm giọng hỏi, ở hắn xem ra, tên mang mặt nạ trước mắt này hoàn toàn bất đồng với những tên "thiếu tế bào" Cát Lạc kia, mà tên này ở đâu hiện ra vậy.

- Nghĩ đến, hẳn là giống như ngươi đi, đều là hạng giết người như ma, có phải hay không a, đại chủ soái Ai Nhĩ Phu!

Tiêu Hoằng quay mình lại, nói.

Trên thực tế, Tiêu Hoằng đoán vô cùng chuẩn xác, người râu ria xồm xoàm rối bù trước mắt này, đúng là Ai Nhĩ Phu là Hồng Y đại chủ soái trung tâm của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc thuộc Á Tế Á liên hợp thể quốc, có được danh xưng là "con cáo của hành tinh", từng chưởng quản toàn bộ lục quân của Thụy Mã Tinh Quần Quốc.

Một lần chiến dịch ngạo nghễ nhất, chính là ở dưới tình huống Á Bình Ninh liên hợp thể chiếm hết ưu thế, hắn làm cho quân đội của Á Bình Ninh liên hợp thể, ở trên tinh cầu cấp đầu mối then chốt, trong vòng một tuần tất cả ưu thế sụp đổ.

Nếu Áo Thác am hiểu chính là tác chiến hạm đội giữa các tinh, như vậy Ai Nhĩ Phu chính là hồ ly siêu cấp trên hành tinh.

Trên cơ bản xem như nhân vật Cấp Hồng y Chủ soái nổi tiếng cùng với Áo Thác.

Đương nhiên thời gian trước kia, khi Tiêu Hoằng đảm nhiệm Tướng quân đế quốc, từ mặt nào đó mà nói cũng là địch nhân của nhau.

Sau lại nghe nói bởi vì liên lụy với chuyện ám sát Nữ Vương của Thụy Mã Tinh Quần Quốc, cuối cùng phiền toái quấn thân, còn sau đó ra sao? Tiêu Hoằng cũng đã bị sung quân tới Ma Duệ Tinh nên không biết.

Chỉ là không nghĩ tới, trải qua thời gian gần mười năm, không ngờ hai người lại chạm mặt ở chỗ này, không biết là vận mệnh trêu cợt hay là duyên phận gây nên.

- Không thể tưởng được rồi lại bị ngươi nhận ra ngươi rốt cuộc là ai?


Ai Nhĩ Phu một lần nữa hỏi.

- Ta đã nói rồi, cũng giống như ngươi đều là tên giết người như ma. Bất đồng

Chính là, ngươi quen sai khiến người, khác tàn sát, còn ta thì thường thường còn phải chính mình ra tay!

Tiêu Hoằng nói xong, khẽ xoay người, gỡ xuống mặt nạ trên mặt, toát ra vẻ tươi cười mờ nhạt. Chỉ có điều, phía sau vẻ tươi cười này lại tràn ngập thâm ý.

Ai Nhĩ Phu vừa nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng, ánh mắt không kìm được trợn lớn, trên mặt tràn ngập vô tận bất ngờ:

- Ma Vương Tiêu Hoằng, không thể tưởng được ngươi còn chưa có chết!

- Chết? Xem ra thời gian còn hơi sớm! Ngươi thì sao? Như thế nào lại xuất hiện ở nơi này? Bị Nữ Vương đuổi giết, tìm một thân phận bí ẩn à?

Tiêu Hoằng phi thường bình thản, hỏi tiếp.

- Ngươi lúc đó chẳng phải giống nhau sao? Nói vậy còn thảm hại hơn, chỉ sợ là bị vô số người đuổi giết, tìm một thân phận che dấu chính mình đi!

Ai Nhĩ Phu cũng theo đó buông lỏng xuống, có vẻ thực lạnh nhạt. Nếu hắn còn ở Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, Tiêu Hoằng ở Phục Thản Đế Quốc, hai người gặp mặt không thể không đánh nhau, nhưng hiện tại thì sao? Đều là những tên bị quốc gia mình vứt bỏ, đều là người lưu lạc chân trời góc biển.

- Giống nhau... Giống nhau. Tuy nhiên, ta cao minh hơn một chút so với ngươi! Trốn tránh tai hoạ ở cái ổ này, vậy phải trốn tới khi nào?

Tiêu Hoằng tùy tiện kéo cái ghế dựa ngồi xuống, cười nói.

- Thực không giấu giếm, gia nhân của ta đều bị Nữ Vương giết hết, đối với ta mà nói, sống hay chết đã không có khác nhau quá lớn!

Ai Nhĩ Phu cười khổ vài tiếng, nói. Trong ánh mắt tràn ngập thê lương.

- Chẳng lẽ ngươi vốn không có nghĩ tới phải báo thù sao?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Báo thù? Ta tay trói gà không chặt, không giống ngươi, ngươi có thể đánh có thể giết, ta chỉ có trình độ cấp Ngự Sư, ở trong quân đội, nhiều nhất chỉ là một tên có đầu óc mà thôi, không có quân quyền, thật tồi tệ!

Ai Nhĩ Phu nói tiếp:

- Hơn nữa cũng không ngại nói thẳng, sự kiện ám sát Nữ Vương, kỳ thật chính là một tay ta bày ra!

- Vì cái gì?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Bởi vì... Nữ Vương quyền lực quá lớn, chuyên quyền độc đoán, tùy ý làm bậy, ngoảnh mặt làm ngơ với khó khăn của người dân, cơ cấu trung tâm thì chỉ hươu bảo ngựa... Ta hy vọng với lần này, làm cho Á Tế Á liên hợp thể hướng tới quật khởi giống như Á Bình Ninh liên hợp thể, mà không phải trầm luân ở trong thối nát!

Ai Nhĩ Phu giọng điệu lạnh nhạt nói tiếp:

- Mà thất bại, thường thường phải trả giá!

- Thất bại? Dường như ngươi còn không có thất bại, bởi vì ngươi còn sống! Chỉ cần còn sống thì vĩnh viễn không có thất bại!

Tiêu Hoằng đáp lại.

- Ha ha...

Ai Nhĩ Phu bỗng nhiên cười dài. Sau đó gật gật đầu. Có thể nói, hai người này từng là tử địch gián tiếp, nhưng ở trong này, cái gọi là cừu hận ở dĩ vãng, đã toàn bộ hóa thành gặp nhau cười một cái là xong.

Trên thực tế. Từ mức độ nào đó ma nói Ai Nhĩ Phu đối với điều Tiêu Hoằng làm vẫn là tràn ngập kính nể: Dẫn dắt Thiên Tế Tinh nho nhỏ đánh cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đất bằng dậy sóng.

- Nói thẳng ra đi, ngươi tìm đến ta tột cùng muốn làm gì?

Ai Nhì Phu rốt cục hỏi thẳng vào chủ đề


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)