← Ch.1043 | Ch.1045 → |
Đương nhiên, biện pháp tốt như vậy. Tiêu Hoằng sẽ không chi dùng một lần. Tiêu Hoằng sử dụng phương pháp cùng loại, đã từ các quốc gia xung quanh Khu Vực Hỗn Loạn, kiếm được tổng cộng 10 chiếc Ma Văn chiến hạm, toàn bộ đều là bảng giá thống nhất, 700 triệu kim tệ một chiếc, trong đó 3 chiếc còn là của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Kể từ đó, về phương diện không quân Sơn Long Hội liền có được 20 chiếc Ma Văn chiến hạm, nếu tính thêm 7 chiếc của tổ chức Lôi Điểu, tổng cộng cùng đã đạt tới 27 chiếc. Một khi các hạm viên gửi tới thực tập ở các nước chung quanh Khu Vực Hỗn Loạn trở về, Khu Vực Hỗn Loạn ở dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, sẽ hình thành một lực lượng tác chiến không thể coi thường giữa các tinh.
Về phương diện lục quân, Ai Nhĩ Phu lại bắt đầu phát huy chức năng Hông y Chủ soái của hắn, tích cực bồi dưỡng binh sĩ lục chiến tổng hợp, đồng thời từng chút từng chút có điểm thành hình.
Ước chừng trải qua một ngày một đêm di chuyển, Phù Du Hào rốt cục tiến vào bên trong hệ Hằng tinh Bái Cam.
Theo trải qua một loạt kiểm tra nghiêm khắc cùng với chứng thực thân phận, thời điểm Phù Du Hào chính thức bay vào trong hệ Hằng tinh Bái Cam, sắc mặt của Tiêu Hoằng không kìm được giật giật, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, dường như chính là chuyện khác.
Toàn bộ trong hư không, Ma Văn du thuyền đủ loại kiểu dáng xa hoa, tùy ý có thể thấy được, từng tòa nhà khách sạn xa hoa giữa các tỉnh lại chỗ nào cũng có, chính là thông qua cửa sổ quan sát nhìn tới là một cảnh tượng vô cùng xa hoa.
Giờ khắc này, làm cho người ta có cảm giác: Quốc gia này thật sự giàu có đến mức là địa phương dùng tiền để trang trí. Con dân toàn quốc gia không có mục tiêu phấn đấu, cả ngày sống mơ mơ màng màng, trầm luân ở trong xa hoa.
Xuyên qua tầng khí quyển Bái Cam Tinh, bầu không khí xa hoa một lần nữa trở nên đậm hơn, gần như còn kém gắn vàng ở trên đỉnh đầu.
Theo Phù Du Hào chậm rãi đậu lại trong khu neo đậu chiến hạm hoa lệ ở An Quý Thị, Tiêu Hoằng, Mạch Khắc và Ba Lạp Cam ăn mặc chải chuốc, liền chậm rãi đi ra Phù Du Hào.
Mạch Khắc, Ba Lạp Cam cũng đã đổi mới trường bào màu đen có viền tơ vàng, trên mặt đồng dạng đeo mặt nạ, tuy nhiên là màu bạc.
Đi đường chừng mười phút về phía quảng trường neo đậu chiến hạm, mấy người Tiêu Hoằng liền đi tới trước vương điện của Tiệp Tây Á Vương Quốc. Phóng mắt nhìn tới toàn bộ vương điện là một mảng ánh vàng rực rỡ. Kiến trúc to lớn mà xa hoa, phía trên trùng trùng điệp điệp nóc nhà hình tròn, toàn bộ mạ lên một lớp vàng, trên vách tường thì được khảm bảo thạch vô cùng quý báu.
Chỗ cửa chính to lớn, vệ binh vương điện mặc một thân kim giáp, đứng thẳng tắp.
- Làm phiền truyền báo một chút, Đại Tế Ti của tổ chức Thần Ân Điển xin được gặp mặt Tư Kiều bệ hạ!
Ba Lạp Cam đi tới trước mặt một gã vệ binh, lên tiếng nói, đồng thời lấy ra một phiếu thông hành vàng, đây đúng là giấy thông hành gặp mặt.
Vệ binh tiếp nhận phiếu thông hành, xác nhận không có sai lầm, liền thông qua Ma Văn thông tin liên lạc một chút. Lập tức đối với ba người Tiêu Hoằng bày ra một thế tay "mời", đồng thời dẫn đường ở phía trước.
Xuyên qua một quảng trường hoa lệ, mấy người Tiêu Hoằng rốt cục đi tới đại điện nghị sự của Tư Kiêu. Cả tòa đại điện chính là kiên trúc to lớn nhất của vương điện, xa hoa tới cực điểm. Toàn bộ một mảng xanh vàng rực rỡ, trong đó mỗi một cây cột trụ đều là từ Huyết Lâm Thạch cả khôi cắt thành, mặt chính có tạo hình phù điêu vô cùng tinh xảo.,
Bên trong đại điện có gần một trăm người, mỗi người cũng đều phục trang đẹp đẽ, nhất là lão già tóc hoạ tâm, dáng người mập mạp ngôi ở phía trên vương tọa kia càng hơn thể, từ đầu đến chân, trên cơ bản toàn bộ được "võ trang" một lần bằng các vật xa hoa trên mười ngón tay đeo mười chiếc nhẫn màu sắc bất đồng mặc một thân hoa bào màu tím chân mang giày hoa màu vàng.
Hai mắt mặc dù lộ ra tinh quang, nhưng khó giấu vẻ bạc nhược thiếu tinh thần.
Quý tộc, nhân viên quan trọng ở hai bên trái phải cũng đại khái như thế, sau lưng vẻ xa hoa toát ra khí chất ngây ngô mù mờ.
- Phía dưới, người tới là người nào?
Nhìn thấy Tiêu Hoằng một thân mặc trường bào hoa lệ, tay ôm hộp gỗ tinh xảo đi vào trung tâm đại điện, Tư Kiều hơi nâng lên mí mắt, trầm giọng hỏi. Nhìn như thâm trầm kỳ thực rất bạc nhược.
- Ra mắt Tư Kiều bệ hạ! Ta chính là một Đại Tế Ti của A Cổ Thần, biết được Tiệp Tây Á Vương Quốc thái bình tường hòa, Tư Kiều bệ hạ ban ân điển cho thế nhân, do đó hôm nay đến yết kiến!
Tiêu Hoằng hơi cúi người, dùng một loại giọng điệu phi thường nghiêm túc nói.
- A Cổ Thần? Không nghe nói qua!
Tư Kiều nhìn Tiêu Hoằng từ trên xuống dưới, đeo mặt nạ màu trắng nhìn như có chút quỷ dị, không nhanh không chậm nói, đối với lời ca ngợi của Tiêu Hoằng, hoàn toàn vô cảm. Trên thực tế lời này hắn nghe được quá nhiều rồi.
Nhất là những quốc gia nghèo mạt của Bắc Áo liên hợp thể kia, phái tới đặc sứ đơn giản chính là một bộ kiểu cách này. Mục đích chủ yếu chính là khẩn cầu Tiệp Tây Á Vương Quốc bố thí. Đương nhiên, Tư Kiều cũng không phải so do nhỏ nhen như vậy, đến khóc than liền cấp cho mấy trăm triệu kim tệ, đuổi đi là được.
- A Cổ Thần khởi nguyên từ Nạp Tư Công Quốc cổ xưa, mang lòng từ ái ban ân điển cho thế nhân, với mở rộng cánh cửa thiên đường làm nhiệm vụ của mình. Có thể cho người một lòng hướng thiện, nhấm nháp giây phút tuyệt vời lên thiên đường ngắn ngủi!
Tiêu Hoằng mở ra hộp gỗ tinh xảo, hai tay nhẹ nhàng dang ra, hùng hồn giảng đạo, kỳ thật chính là đầy miệng nói dối.
- Ngươi hẳn không phải là những tên buôn thần bán thánh kia, đến lừa gạt chứ? Thực khi dễ chúng ta ngốc sao?
Bên cạnh Tiêu Hoằng, một gã Bá tước trẻ tuổi nhìn Tiêu Hoằng trầm giọng nói.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, nghe nói như thế không kìm được khẽ quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Bá tước thanh niên kia một cái, trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ lạnh như băng, đồng thời từ trên thân thể hẳn tan ra một khí tức uy áp tràn ngập bên trong đại điện.
Gà Bá tước nói năng lỗ màng kia, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, lập tức chỉ cảm thấy lạnh giá, bước chăn dưới chân không tự chủ được thối lui ra sau.
- Thần, là không thể bị làm nhục, nếu không là phải nhận trừng phạt!
Tiêu Hoằng lạnh lùng nói một câu, đống thời khởi động Huyên Ma Chiến Văn, ngón tay hướng tới gã Bá tước. Không đợi mọi người kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, một chùm tia sáng màu đỏ trực tiếp bắn ra từ sau gáy gà Bá tước này.
Ngay sau đó, chỉ thấy gã Bá tước thân mình trực tiếp cứng đờ đương trường, hai mắt mở to, ánh mắt dại ra, không nhúc nhích.
Khi mọi người bên trong đại điện kịp phản ứng, lại phát hiện Tiêu Hoằng đã một lần nữa đứng thẳng tắp ở tại chỗ, trên trán gã Bá tước thanh niên thì bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, sau đó "phịch" một tiếng, quỳ sụp xuống phía trên mặt đất.
- A! Địa ngục, Ma quỷ, Ma quỷ!
Sau một phút đồng hồ, lại nhìn Bá tước thanh niên này bên trong hai mất tràn ngập sợ hãi, miệng la to, thân mình không ngừng giãy giụa trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn như vậy, mười mấy tên vệ binh bên trong đại điện liền tiến lên bao vây quanh mấy người Tiêu Hoằng, Ma Văn sú trường trong tay đồng loạt nhắm ngay Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng cứ như vậy bình tĩnh hai tay bưng hộp gỗ tinh xảo, cũng không hề nhúc nhích, ngược lại Mạch Khắc và Ba Lạp Cam ở phía sau, đã hơi nắm chặt nắm tay.
- Vũ khí của phàm phu tục tử là không thể xúc phạm tới ta, mau buông vũ khí của các ngươi xuống, nếu không chính là bất kính với A Cổ Thần, là phải gặp trời phạt, sẽ vĩnh viễn trầm luân xuống địa ngục!
Tiêu Hoằng cũng không hề nhích động, giọng điệu bình thản nói.
Tư Kiều nhìn tên Bá tước té trên mặt đất, bắt đầu lạnh run, trong lòng cũng đã bắt đầu bồn chồn. Tuy nhiên, vẫn là rất nhanh ra lệnh:
- Đều lui ra đi!
Nhận được mệnh lệnh của quốc vương, vệ binh trong lòng đã bắt đầu có điều nhận định, mới chậm rãi hạ mùi Ma Văn súng trường xuống, cung kính thối lui qua một bên. Trong lòng chỉ cảm thấy tên mang mặt nạ trước mắt này có chút tà môn.
Lại nhìn Tiêu Hoằng cả người vẫn như trước không có biến hóa gì quá lớn, biểu hiện ra người có định lực phi thường. Sau đó Tiêu Hoằng chậm rãi nâng tay lên, hai tay cầm hộp gỗ tinh xảo đưa tới phía trước, bình thản nói:
- Chuyện vừa rồi không liên quan tới bệ hạ, đây là A Cổ Thần ban ân, tên là Ma Văn Thiên Đường, có thể cho bệ hạ tiến vào thiên đường giây phút ngắn ngủi, cảm thụ khoái cảm tuyệt vời của thiền đường!
Tuy rằng Tư Kiều vẫn giữ sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng vẫn là tràn ngập hồ nghi và cảnh giác. Dù gì hắn cũng là vua của một quốc gia, cảnh tượng này hắn cũng từng gặp rất nhiều lần.
Tuy nhiên, có một điểm thật ra có thể khẳng định, chính là mặc dù những người này không là Đại Tế Ti của A Cổ Thần gì đó, cũng là người có thực lực bất phàm, không được tùy tiện đắc tội, bởi vì tên Bá tước vừa rồi ngã xuống kia đã có được thực lực Đại Ngự Sư cấp ba, mà dễ dàng đã bị đánh ngã như vậy thì có thể thấy được rõ ràng.
- Mang thánh vật của vị Đại Tế Ti này lên đây!
Tư Kiều quay sang nói với gã thị giả ở bên cạnh.
Thị giả hơi cúi người trước Tư Kiều nhận lệnh rồi đi xuống bậc thềm, hai tay tiếp nhận hộp gỗ tinh xảo nặng trịch trong tay Tiêu Hoằng, đem đặt ở trước mặt Tư Kiều, đồng thời chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy bên trong, đúng là một cái Ma Văn Tinh Độc được trang trí vô cùng hoa lệ mà quỷ dị. Tuy nhiên, bởi vì mặt trên có rất nhiều văn lộ huyền ảo và vô dụng, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí và thần thánh, dường như thần thánh mà lại không thể xâm phạm.
Vươn bàn tay vô cùng trắng nõn, Tư Kiều cầm lấy Ma Văn Tinh Độc trong tay, lật qua lật lại nhìn xem. Bởi vì Ma Văn Tinh Độc hiện tại chỉ là tàn sát bừa bãi ở Khu Vực Hỗn Loạn, cũng không có truyền vào đến Tiệp Tây Á Vương Quốc, hơn nữa đối với loại Ma Văn này Tư Kiêu vẫn còn rất xa lạ.
- Thứ này sử dụng như thế nào?
Tư Kiều nhìn Tiêu Hoằng dò hỏi.
- Nhắm ngay mi tâm, giống như các Dược Văn trị bệnh bình thường khác!
Tiêu Hoằng vô cùng bình thản nói.
- Ừm!
Tư Kiều ứng đáp một tiếng, rồi lập tức cầm Ma Văn Tinh Độc trong tay nhắm ngay gà thị giả ở bên cạnh, sau đó rót vào Ngự lực khởi động.
Ngay sau đó, một chùm tia sáng màu lam, trực tiếp đưa vào bên trong đầu óc gã thị giả.
Chỉ thấy gã thị giả này, thân mình lập tức cứng đờ, cả người không nhúc nhích, tiếp theo trên mặt từng chút từng chút hiển lộ ra vẻ say mê, cùng với từng tiếng rên rỉ nhè nhẹ, dường như hắn đang ở bên trong một thế giới tuyệt vời.
Mọi người bên trong đại điện, nhìn thấy một màn như thế, trên mặt hơi giật giật, tiếp theo hai mặt nhìn nhau.
Ước chừng trôi qua thời gian nửa tiếng, ánh mắt gã thị giả này mới một lần nữa khôi phục thanh minh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, đồng thời hai mát tòa sáng, nhìn chằm chằm vào Ma Văn Tinh Độc trong tay Tư Kiều.
- Cảm giác thế nào?
Tư Kiều cảnh giác hỏi.
- Tuyệt vời! Không sai, đó chính là thiên đường! Không thể chối cãi là thiên đường! Cảm tạ bệ hạ ban ân điển cho tại hạ, quá tuyệt vời!
Gã thị giả nói, trong mắt đầy vẻ hưng phấn. Không có sai, từ sau này hắn từng nhấm nháp Tinh Độc, thậm chí nhấm nháp qua Độc Hoàng, nhưng với Ma Văn trước mắt này, hắn tin tưởng vững chắc hoàn toàn không giống với Tinh Độc như vậy, nó phải càng thêm tuyệt vời, càng thêm chân thật hơn so với Tinh Độc, thậm chí so với Độc Hoàng.
Nhìn thấy bộ dáng của thị giả như thế, Tư Kiều đang tràn ngập hồ nghi, đã bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của Tiêu Hoằng mới rồi. Đương nhiên, hắn vẫn như trước không có tin tưởng hoàn toàn.
← Ch. 1043 | Ch. 1045 → |