← Ch.1061 | Ch.1063 → |
Theo Phù Du Hào chạy ra hệ hằng tinh Mạnh Gia, đi về hướng chính bắc, Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn Ba Lạp Cam ở bên cạnh.
- Theo ta lâu ngày như vậy. Câm thấy con người của ta như thế nào?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên lên tiếng hỏi Ba Lạp Cam.
- Không tưởng tượng phá hư như vậy!
Ba Lạp Cam ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Xem ra ngươi vẫn là không đủ hiểu biết về ta!
Tiêu Hoằng tươi cười nói tiếp:
- Ta rất nhanh sẽ khống chế toàn bộ Khu Vực Hỗn Loạn, để trả công cho ngươi tận chức tận trách trong đoạn thời gian này ta nghĩ đến lúc đó ta sẽ trả lại cho ngươi Sơn Long Hội cùng với toàn bộ Khu Vực Hỗn Loạn!
- A?
Trong lúc nhất thời Ba Lạp Cam có chút không thể tin được tai của mình, thậm chí có cảm giác, có phải Tiêu Hoằng đang nói giỡn hay không?
- Giao cho ta Khu Vực Hỗn Loạn tân tân khổ khổ mới khống chế được, không sợ ta sẽ đối nghịch với ngươi sao?
Ba Lạp Cam thử tính hỏi.
- Đối nghịch? Tùy ngươi thôi! Ta có thể bình định ngươi một lần, cũng có thể bình định ngươi lần thứ hai, lần thứ ba!
Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười đáp lại, ánh mắt thì một lần nữa nhìn vào vị trí Ma Duệ Tinh trên bản đồ giữa các tinh.
Cả viên Ma Duệ Tinh, ở vào vị trí khu vực phía đông Thánh Ni Tinh Quận của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, lộ trình cách Thượng Tri Tự Do Quốc đại khái có hai ngày hai đêm.
Nói đúng ra, muốn đoạt trở về Ma Duệ Tinh, nhất định cần phải đánh xuyên qua Thánh Ni Tinh Quận, chiếm được chỗ dừng chân, sau đó tiếp tục trận chiến đổ bộ hành tinh.
Hiển nhiên, đây chính là một kế hoạch tác chiến khổng lồ, ngoài ra, còn cần tài nguyên dự trữ sung túc.
Trải qua ước chừng một ngày đi đường, Tiêu Hoằng cười Phù Du Hào rốt cục chậm rãi tiến vào trong Tân Mai Tinh.
Mấy giờ trước, Gia Nại Cầm biết được Tiêu Hoằng sắp đến đây, mừng rỡ dị thường, sớm đã chờ ở khu neo đậu căn cứ quân sự Tân Mai.
Theo Phù Du Hào chậm rãi đậu lại trên khu neo đậu chiến hạm của căn cứ quân sự Tân Mai, Tiêu Hoằng đeo mặt nạ màu trắng, mặc một thân trường bào Đại Tế Ti màu đỏ, liền chậm rãi đi ra.
- Bái kiến Đại Tế Ti!
Thấy thân ảnh Tiêu Hoằng xuất hiện ở cửa khoang hạm Phù Du Hào, Gia Nại Cầm ánh mắt vui vẻ, sau đó bày ra một bộ dáng cung kính đi tới trước người Tiêu Hoằng, cúi người thật sâu chào hỏi.
- Gia Nại Cầm chủ soái, không cần đa lễ!
Tiêu Hoằng cố làm ra vẻ đạo mạo, chậm rãi nâng tay lên, ý bảo Gia Nại Cầm bình thân. ' A,
Tiếp theo ở dưới dẫn dắt của Gia Nại Cầm, Tiêu Hoằng liền bắt đầu đi duyệt hàng binh của quân đoàn Thiên Hải. Trên thực tế, quân đoàn Thiên Hải này chính là quân đội Lý Hải Quận của Thiến Tế Tinh.
Binh sĩ bên trong có một nửa đều là nhân mã của Lý Hải Quận, những binh sĩ Lạc Đan Luân này cùng đã biết thân phận thật của Đại Tế Ti, trong lòng đều sục sôi vạn phần.
Nhìn Tiêu Hoằng một thân hoa phục đi tới, bịnh sĩ Lạc Đan Luân gần như thuần một sắc đều giơ lên cánh tay, chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội, tận khả năng không cho nước mắt trong mắt chẩy xuống. Bởi vì bọn họ biết rằng, bây giờ còn không phải là thời điểm nhận nhau.
Nhìn lại Tiêu Hoằng thấy binh sĩ Lạc Đan Luân mặc quân trang Thượng Tri, cùng với từng gương mặt quen thuộc mà kiên nghị kia, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, nhưng cũng không có biểu lộ rõ ra ngoài, chỉ là khẽ giơ lên cánh tay phất phất.
- Đại Tế Ti vạn tôn!
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới nâng lên cánh tay, toàn bộ trên quảng trường khu neo đậu chiến hạm, lập tức truyền đến thanh âm chỉnh tề mà đinh tai nhức óc, trong thanh âm tràn ngập khí thế bàng bạc.
Khí thế như vậy, cũng không phải tùy tiện một chi quân đội nào là có thể bằng được.
Gia Nại Cầm thân là chủ soái, đối với 2 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân này cũng vô cùng trân trọng, sử dụng lại vô cùng thuận tay, sấm rền gió cuốn, số là có một đoàn hải tặc mà quân đội Thượng Tri đã năm năm không bình định được, vậy mà chỉ xuất động 2 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân này trong một tuần liền hoàn toàn thu phục... Đủ để thấy sức chiến đấu của chi quân đội này: Vừa thiết huyết vừa trung thành.
Bất kể đối với bất kỳ một sĩ quan nào mà nói, đều là yêu thích không buông tay
Đáng tiếc chính là, Tiêu Hoằng đến đây, các quan chỉ huy khác dường như cũng không thể chỉ huy bọn họ được nữa.
Tuy nhiên, may mà, hiện tại nàng với Tiêu Hoằng còn phân chia cái gì ngươi và ta chứ!
Sau nghi thức duyệt binh đơn giản, Tiêu Hoằng cũng không có ngừng lại, mà trực tiếp tiến vào Hải cầm Hào của Gia Nại Cầm, chạy tới Vạn Trúc Thị của Tân Mai Tinh. Nơi đó đúng là địa phương tụ tập Phất Minh Qua và các thành viên của căn cứ Hải Quân. Nơi này là một hòn đảo đơn độc rất thưa thớt người ở, dễ dàng cho bọn họbất cứ chuyện gì. Bởi vậy cùng đủ để chứng minh, Gia Nại Cầm dụng tâm lương khổ tới mức nào.
Trên thực tế Vạn Trúc Thị vốn chỉ là một làng chài nhỏ, dân cư chỉ có không tới 100 người. Sau khi 2 triệu người Lạc Đan Luân tới mới phát triển thành một thành thị tương đối độc lập.
- Mua Ma Văn Mẫu Hạm, đã hoàn toàn xác định xong, chính là Cự Nhân Hào của Liên bang Bắc Áo, tiêu phí 70 tỉ kim tệ!
Sau khi đi vào phòng nghỉ trong phòng điều khiển chính, Gia Nại Cầm thấy bốn bề vắng lặng liền ôm cánh tay Tiêu Hoằng, cười khúc khích nói.
- Cự Nhân Hào? Không thể tưởng được ngay cả nó muội đều có thể lấy được, làm rất tốt nha!
Tiêu Hoằng tháo mặt nạ ném ở một bên nhìn Gia Nại Cầm dịu dàng nói.
- Dĩ nhiên, cũng không nhìn lại xem bổn tiểu thư là ai! Đúng rồi, về hạm trưởng tín nhiệm của Cự Nhân Hào, huynh có nhân tuyển tốt nào chưa?
Gia Nại Cầm hỏi tiếp, bộ dáng như một nữ sinh nho nhỏ, cả người cứ như vậy đeo dính Tiêu Hoằng không rời.
- Cự Nhân Hào là của muội, chọn người tự nhiên phải do muội định rồi! Trong tay ta thật không có người nào!
Tiêu Hoằng và Gia Nại Cầm chậm rãi ngồi trên trường kỷ, thản nhiên nói.
- Như vậy bước đầu muội chọn người chính là Liệt Cách Nông như thế nào? Hắn là người Lạc Đan Luân, cũng chính là người của huynh. Hơn nữa nghe nói gia tộc của hắn từng có nhiều hạm trường Ma Văn Mẫu Hạm. Mà trọng yếu hơn là muội phát hiện, hiện tại hắn đảm nhiệm hạm trưởng Ma Văn chiến hạm, phi thường ưu tú, người cũng rất cố gắng!
Gia Nại Cầm đề nghị thẳng.
Nghe nhắc tới cái tên Liệt Cách Nông này, sắc mặt Tiêu Hoằng không kìm được giật giật. Dĩ nhiên hắn nhớ rõ Liệt Cách Nông, lúc ấy là Quan tổng chỉ huy tàu ngầm của căn cứ Hải Quân.
Lúc trước Tiêu Hoằng cũng hứa với hắn, một ngày nào đó sẽ cho hắn lên làm hạm trường Ma Văn Đại Mẫu Hạm, chính là không nghĩ tới một ngày này thật sự đã tới.
- Vậy chính là hắn đi!
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một thoáng rồi không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Đại khái chỉ qua nửa tiếng sau, Hải cầm Hào rốt cục chậm rãi đậu lại ở khu neo đậu chiến hạm trong Vạn Trúc Thị.
Bởi vì trước đây Tiêu Hoằng trực tiếp rót vào 50 tỉ kim tệ, bởi vậy Vạn Trúc Thị đã trở thành nơi trú đóng của Lạc Đan Luân này, đã bắt đầu tích cực kiến thiết.
Từng tòa lầu chất liệu kim loại từ mặt đất mọc lên.
Ngoài ra, nơi nghiên cứu sản xuất của căn cứ Hải Quân cũng đã toàn diện đổi mới, tất cả việc nghiên cứu sản xuất, dụng cụ sản xuất, đã bắt đầu thăng cấp toàn diện.
- Các ngươi chờ ở chỗ này được rồi, ta cùng với Đại Tế Ti đi thăm một chút là được!
Đi ra Hải cầm Hào, Gia Nại Cầm dặn một tiếng cho bộ hạ ở phía sau, rồi đi vào căn cứ Hải Quân ở phía bắc khu neo đậu chiến hạm.
Hiện giờ căn cứ Hải Quân, trên thực tế đã xem như là một đại tập đoàn cùng loại với Tập đoàn Thợ Săn hoặc Thiên Xà. Duy chỉ không giống nhau là, căn cứ Hải Quân tuân theo chính là huyết mạch của Lạc Đan Luân, bên trong bao gồm tất cả kỹ thuật kế thừa của Lạc Đan Luân đế quốc.
Bước vào trong tòa lầu nghiên cứu khổng lồ vừa mới thành lập, bên trong không có mảy may vật xa hoa, ở trung tâm đại sảnh rộng lớn như vậy, chỉ có chiếc Cổ Đức Hào nằm đó. Toàn bộ lớp hộ giáp bên ngoài đã bị tháo dở, lộ ra bên trong một cái lại một cái Ma Văn dụng cụ. Tuy rằng đã rất cô xưa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, công thợ khéo ngày xưa rốt cuộc kỹ càng tỉ mỉ biết bao.
Giờ phút này Kiều Lâm Sâm, cùng với các nhân viên nghiên cứu sản xuất khác của căn cứ Hải Quân, đang ghi chép kỳ càng tỉ mỉ ở mỗi một cái bộ vị của Cổ Đức Hào.
Phất Minh Qua thì đang vội đông chạy tây, một bộ dáng bận rộn vắt giò lên cổ.
Nhìn thấy Gia Nại Cầm mặc một thân chế phục chủ soái, cùng với Tiêu Hoằng thân trường bào Đại Tế Ti màu đỏ, đeo mặt nạ màu trắng sóng vai đi đến, Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm thần sắc đều kích động, tiếp theo đều vứt bỏ mọi chuyện trong tay, chuyển ánh mắt nhìn ngay tên đeo mặt nạ màu trắng kia.
Đại khái chỉ tạm dừng vài giây, Phất Minh Qua và Kiều Lâm Sâm liền đi tới hướng cửa tòa đại sảnh nghiên cứu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xúc động.
Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm cùng với mười mấy nhân viên công tác thân thiện cúi người chào Gia Nại Cầm, sau đó đều chậm rãi dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng.
- Thấy các ngươi đều mạnh khỏe, ta cũng an tâm!
Tiêu Hoằng nói xong, chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt mình.
Mặc dù ở trong Ma Văn thông tin đã thấy mặt Tiêu Hoằng, nhưng giờ này, khi Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm một lần nữa nhìn thấy Tiêu Hoằng thật rõ ràng đứng ở trước mặt mình, hốc mắt đều xuất hiện màu đỏ hồng.
Bọn họ còn nhớ thật rõ ràng, cảnh tượng vừa khốn khổ vừa tuyệt vọng khi rời bỏ Ma Duệ Tinh, hết thảy dường như đã trôi qua mấy đời.
- Bệ hạ!
Phất Minh Qua và Kiều Lâm Sâm trăm miệng một lời nói xong, liền đồng loạt nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Nhìn Phất Minh Qua với Kiều Lâm Sâm, trên mặt Tiêu Hoằng cũng tràn ngập xúc động, tiếp theo khẽ đưa tay đỡ Phất Minh Qua và Kiều Lâm Sâm đứng lên.
Gia Nại Cầm đứng một bên, đôi mắt cũng hơi ửng đỏ. Những người này ngày thường tạo cho nàng cảm giác trực quan nhất chính là kiên nghị, dưới từ một đứa trẻ trên đến cụ già, trong thâm tâm mỗi người đều tràn ngập kiên nghị. Thế nhưng giờ khắc này, sự kiên nghị của họ dường như đã bị hòa tan hết sạch, sự kiên cường chống đỡ, ở trước mặt Tiêu Hoằng cũng đã lộ rõ một mặt yếu ớt của mình.
Tiếp sau đó Tiêu Hoằng ôm chặt nhau từng người với Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm cùng với tất cả nhân viên công tác, rồi mới hiển lộ ra vẻ uy nghiêm Vương giả, sau đó trầm giọng nói:
- Không cần khổ sở, ta đã trở về, hết thảy đều sẽ lấy lại!
Trải qua hàn huyên đơn giản, Tiêu Hoằng liền bước vào chỗ trung tâm đại sảnh, đi tới trước mặt Cổ Đức Hào. Có thể nói chiếc Ma Văn chiến hạm này được tính là chiến hạm cấp công huân của Lạc Đan Luân đế quốc còn lại tới nay.
- Nghiên cứu Cổ Đức Hào, tiến triển thế nào rồi?
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Kiều Lâm Sâm lên tiếng hỏi thẳng vào chủ đề. Dù sao chỉ dựa vào sầu não hoài cảm, là không thay đổi được gì.
Không sai! Hiện tại trong tay Tiêu Hoằng, hạm đội giữa các tinh đã thành hình, sức chiến đấu đã có, nhưng cái gọi là Ma Văn chiến hạm, ở trong chiến đấu tàn khốc sau này, sớm hay muộn sẽ bị đánh rơi hết sạch, chỉ có dựa vào chỗ này để bổ sung năng lực cường đại của mình.
Chiến đấu giai đoạn đầu chính là trang bị có hoàn mỹ hay không, giai đoạn sau chính là tiêu hao, ai trụ được tiêu hao. Người đó có thể thắng trận chiến.
- Đối với nghiên cứu về Cổ Đức Hào gần như đã xong, hơn nữa chủ soái Gia Nại Cầm cùng cung cấp cho chung ta dung cụ chế tạo Ma Văn chiến hạm loại hình lớn, hoàn toàn có thể phục chế Cổ Đức Hào, thậm chí có thể thăng cấp để ứng phó với Ma Văn chiến hạm trong chiến tranh hiện đại, hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng ý của cá nhân ta, không cần phải phục khắc ra một chiếc Ma Văn chiến hạm bình thường!
Kiều Lâm Sâm đứng ở Tiêu Hoằng bên cạnh, đáp lại chi tiết.
← Ch. 1061 | Ch. 1063 → |