← Ch.1070 | Ch.1072 → |
Tuy nhiên, tuy rằng trong lòng cảm thấy kinh hãi nhưng Phất Luân Nặc còn chưa tới mức tuyệt vọng. Có thể xưng là tinh cầu trung tâm của phòng tuyến Thác Ni Đặc mà có thể không có điểm phòng ngự sao?
Còn ở trên Trấn Nam Tinh, quan đội lục chiến đóng quân ước chừng có tới hơn 15 vạn, ba đại đội phi hành có được sổ lượng Ma Văn chiến đấu cơ hơn ba ngàn chiếc, Ma Văn xe tăng lại vô số kể.
Chưa nói tới tường đồng vách sắt, nhưng cũng không phải là giấy.
Nhìn 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm loại lớn kia cực nhanh bay đến, Phất Luân Nặc không có do dự, nhanh chóng mệnh lệnh cho 15 sư đoàn đóng quân ở Trấn Nam Tinh, toàn lực làm tốt khâu chuẩn bị chiến đấu, nghênh đón trận chiến đổ bộ hành tinh của người Lạc Đan Luân.
Đặng Ba Duy ở trên Thánh Ni Tinh, giờ này đang cau mày nhìn nhất cử nhất động ở phòng tuyến Thác Ni Đặc, sắc mặt nghiêm trọng mà lại nghiêm túc. Tuy nhiên, cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, ở trong Thánh Ni Tinh Quận, hạm đội có thể điều động toàn bộ đều đưa tới phòng tuyến Thác Ni Đặc, trong bộ máy nghiền thịt sắt thép này, một cái tinh quận to lớn như vậy lại không còn một chiếc Ma Văn chiến hạm nào.
Hết thảy chỉ có thể bằng vào quân đội Thượng Bang cứng rắn đối kháng.
Chỉ là nhìn thấy 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm cực lớn đang bay tới hướng Trấn Nam Tinh, trái tim của Đặng Ba Duy đã gần như nhảy tới cổ họng.
Vì nếu phòng tuyến Thác Ni Đặc thất thủ, Thánh Ni Tinh Quận gần như không khác gì mở rộng cửa ra đón khách. Nhìn chung toàn bộ tinh quận đã không còn một chiếc Ma Văn chiến hạm.
Ở Bác Anh Tinh cũng như thế, Hải Đình Gia và đông đúc quan lớn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, ở trong phòng họp trung tâm đều lặng ngắt như tờ, mọi người đều đang nhìn hình ảnh phòng tuyến Thác Ni Đặc, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Nên biết rằng, không nói đến trận chiến đấu trước mắt rốt cục có thảm thiết bao nhiêu. Trên thực tế, đây còn chỉ là đợt tấn công đầu tiên của hạm đội Lạc Đan Luân, không lâu sau, khu phía đông còn có thể có đợt thứ hai càng thêm khó đối phó: Hai chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm, cộng thêm một tên Áo Thác.
Một mình Áo Thác đã đủ để cho bất kỳ một quân đội nào, ở trong hư không kinh hãi run sợ.
Đại khái chỉ trôi qua nửa tiếng ngắn ngủi, 3 chiếc vận binh hạm lớn kia liền điều chỉnh tư thái, đều xông vào trong tầng khí quyển của Trấn Nam Tinh, 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đi trước vừa tiến vào liền bắt đầu hồn chiến thành một đoàn với Ma Văn chiến đấu cơ đóng quân trên Trấn Nam Tinh.
Tuy nhiên, bởi vì bên phía Lạc Đan Luân chính là Ma Văn chiến đấu c giữa các tinh, so với chiến đấu cơ trong hành tinh, bất kể là phương diện tính năng, hay phương diện tố chất phi công, đều cao hơn một cấp bậc. Bởi vậy đừng nhìn đối phương có hơn 3000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, cũng đừng nghĩ chiếm được chút tiện nghi nào trên Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh này.
Ngay lúc hai đoàn chiến đấu cơ giằng co cùng một chỗ, 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm đã xuyên qua tầng khí quyền Trân Nam Tinh, cấp tốc giảm độ cao xuống, đồng thời bay tới hướng căn cứ quân sự trung tâm ở bắc bán cầu Trấn Nam.
Toàn bộ căn cứ quân sự Trấn Nam, chiếm diện tích mặt đất có thể nói tương đối khổng lồ, gần như tương đương với một quận, bên trong khu neo đậu chiến hạm, sân bay, sở điều trị quân dụng... San sát ở trong đó, hiển nhiên là một cái căn cứ siêu cấp.
Đồng thời nơi này còn phòng bị rất sâm nghiêm. Giờ phút này rất nhiều binh sĩ Thượng Bang, Ma Văn xe tăng, cùng với các loại công sự phòng ngự đã toàn bộ tiến vào trạng thái chiến đấu.
Tuy nhiên, hết thảy cũng không có làm cho 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm to lớn kia có chút cố kỵ nào.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian năm phút đồng hồ, 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm liền xuất hiện ở vạn thước trên trời cao khu vực ranh giới phía nam, tiếp theo cửa khoang hạm dưới đáy 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm chậm rãi mở ra, sau đó từng tên từng tên binh sĩ Lạc Đan Luân trong Liệt Qua Chiến Giáp, đều ào ào từ bên trong bị ném ra. Ở giữa không trung đơn giản điều chỉnh một chút tư thái, rồi cấp tốc rơi xuống mặt đất.
Nhìn binh sĩ Lạc Đan Luân mặc một thân Liệt Qua Chiến Giáp cấp tốc hạ xuống mặt đất, Phất Luân Nặc vốn làm như Khương Tử Nha buông cần câu cá chờ thời, lúc này đôi đồng tử trực tiếp co rút lại, không kìm được hít một hơi khí lạnh!
Tính năng của Liệt Qua Chiến Giáp, từ lúc trên Ma Duệ Tinh cũng đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, với một chống mười không thành vấn đề, có thể nói là bộ máy tàn sát.
- Này... Như thế nào bọn họ có thể còn lại?
Phất Luân Nặc không khỏi phát ra thanh âm như thế, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Nguyên vốn binh sĩ Thượng Bang đóng trong căn cứ trung tâm Trấn Nam khí thế tràn đầy, nhìn trong bầu trời từng chiếc từng chiếc Liệt Qua Chiến Giáp từ trên trời hạ xuống, cũng cảm thấy da đầu run lên. Đương nhiên bọn họ cũng từng nhìn thấy Liệt Qua Chiến Giáp rốt cuộc khủng bổ tới cỡ nào.
Chính là ngàn vạn lần không nghĩ tới, nhiều năm trôi qua như vậy, đồng thời đã trải qua vô số lần lang bạt kỳ hồ, Liệt Qua Chiến Giáp như trước vẫn tồn tại, thứ này quá đáng sợ!
Nhưng mà, thời điểm này quân đoàn Liệt Qua, cũng không hề đoán được binh sĩ Thượng Bang trước mắt đến tột cũng có cảm thụ gì.
"Ầm, ầm, ầm..."
Theo từng binh sĩ Lạc Đan Luân mặc Liệt Qua Chiến Giáp đều rơi xuống mặt đất, những binh sĩ Lạc Đan Luân này không hề tạm dừng lâu, lập tức xung phong thẳng đến căn cứ quân sự trung tâm của Trấn Nam. Hành động nhanh như tia chớp, trong nháy mắt, liền xuất hiện ở phía trước hàng ngũ của mấy ngàn tên binh sĩ Thượng Bang, đồng thời đều ào ào khởi động chiến đấu, mang theo khí thế, mang theo tiếng gào, mang theo cừu hận, đánh chết từng tên binh sĩ Thượng Bang tại đương trường!
Binh sĩ Thượng Bang tuy có phản kháng, nhưng rõ ràng là không địch lại binh sĩ mặc Liệt Qua Chiến Giáp, liên tục thoái lui về phía sau, đồng thời lần lượt từng tên binh sĩ Thượng Bang bị xé rách nát tan!
Chỉ trong thời gian năm phút đồng hồ ngắn ngủi, cả khu vực căn cứ quân sự trung tâm rộng lớn đã máu chảy thành sông.
Hiến nhiên, nếu không có sức chiến đấu siêu cao của quân đội cấp A, hoặc là công sự phòng ngự siêu cường, trên cơ bản đừng nghĩ ngăn cản được bước chân tàn sát của quân đoàn Liệt Qua.
Huống chi, tất cả binh sĩ Lạc Đan Luân một khi thân mặc Liệt Qua Chiến Giáp, dường như đều được giao cho tinh thần chiến đấu của sư đoàn Dã Cẩu: Đó chính là hoặc bị giết chết, hoặc là hành hạ địch nhân đến chết! Chỉ có hai lựa chọn này, tuyệt đối không tiếp nhận bất kỳ hình thức đầu hàng nào.
Một khi xuất động chính là tàn sát!
Giờ khắc này, căn cứ quân sự Trấn Nam đã bắt đầu rơi vào nguy cơ nguy ngập.
Càng chết người hơn là, nửa tiếng sau Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh đã hoàn toàn thoát khỏi giằng co, trong đó hơn 100 chiếc đã xuất hiện ở trên vùng trời của căn cứ quân sự Trấn Nam, sau đó chính là một trận cuồng oanh lạm tạc. Bất kể là thứ gì, chỉ cần là chỗ nhìn thấy nhiều người, chính là một quả Ma Văn phi đạn.
Cùng lúc đó, phi cơ không người lái trong Cự Nhân Hào, mang theo vô số Ma Văn đạn cực nóng, cũng đã theo lô hổng từ đoạn số 5, phóng vọt vào bên trong Trấn Nam Tinh, số lượng ước chừng hơn 2000 chiếc.
Đây là chiến thuật của Tiêu Hoằng và Ai Nhĩ Phu chế định ra từ trước để đối kháng với phòng tuyến, chỉ cần xé mở một lỗ hổng, lập tức liền tấn công điên cuồng, giống như trên bờ để nổ ra một vết nứt, chỉ cần không ngừng tăng áp lực, bờ đê tự nhiên sẽ nổ tung!
- Tướng quản! Hiện ở trong này đã biến thành chỗ thị phi, ngài hay tạm thời rút lui đi!
Trong Bộ tổng chỉ huy Trấn Nam, một viên sĩ quan phụ tá đi tới bên cạnh Phất Luân Nặc, vẻ mặt nghiêm trọng nói với hẳn.
Bộ đội mặt đất không chiếm được mảy may ưu thế, quyền khống chế bầu trời lại hoàn toàn mất đi, chiến đấu như vậy trên cơ bản đã không có phần thắng.
Đồng thời, theo hệ thống thông tin căn cứ trung tâm liên tục không ngừng bị phá hủy, đối mặt với hạm đội Lạc Đan Luân điên cuồng công kích, việc vận chuyển, phối hợp lẫn nhau rõ ràng đã bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Trong nháy mắt, 3 chiếc Ma Văn chiến hạm Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc liền hoàn toàn bị hủy diệt. Đối mặt với chi chít Ma Văn đạn pháo, ở trong hư không, trước sau trực tiếp hóa thành quầng sáng to lớn.
Trên thực tế, tử thời điểm bắt đầu đến bây giờ, phòng tuyến Thác Ni Đặc chỉ chống đỡ được hơn sáu tiếng một chút, so với dự đoán có vẻ còn yếu ớt hơn nhiều, hơn nữa còn xa không có đạt được yêu cầu trước đó là bám chân ngăn chặn hạm đội Lạc Đan Luân.
Nhất là Cự Nhân Hào phóng ra phi cơ không người lái, Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh, ở trong hạm đội xen kể nhau giống như muỗi rừng, lại mang đến cho phòng tuyến Thác Ni Đặc phiền toái thật lớn.
Tác dụng của Ma Văn Đại Mẫu Hạm đã bị phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
- Truyền lệnh xuống, chuẩn bị Ma Văn chuyến hạm của ta, đồng thời lệnh cho tất cả Ma Văn chiến hạm luân phiên yểm hộ, rút lui khỏi phòng tuyến Thác Ni
Đặc
Đại khái chỉ trầm tư vài giây, Phất Luân Nặc có chút không cam lòng phát ra mệnh lệnh.
Tiếp theo sau Phất Luân Nặc không dám có chút dừng lại lâu, đơn giản thu thập các thứ ở trước mặt, lại nhìn một vòng ngoài cửa sổ, khu căn cứ phía nam hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, sau đó trực tiếp dẫn theo hơn mười tướng lĩnh quân sự, đi ra
Khỏi phòng Tổng chỉ huy.
Hai phút sau, Ma Văn chuyên hạm của Phất Luân Nặc liền ở dưới bảo vệ của 500 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ còn lại, khoảnh khắc không ngừng phỏng vọt ra ngoài tầng khí quyển.
Một khi vượt ra ngoài tầng khí quyển, ở trong ý nghĩ của Phất Luân Nặc và các Tướng quân xem ra đã tạm thời an toàn rồi!
Nhưng mà, điều Phất Luân Nặc nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính là ngay lúc Ma Văn chuyên hạm của hắn vừa mới vượt khỏi tầng khí quyển của Trấn Nam
Tinh, chỉ thấy Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải, đâu đội Vương Giả Khôi, cầm trong tay cự kiếm mỏ neo, đã chặn ở phía trước Ma Văn chuyên hạm. Toàn thân, màn sương mù màu xanh đã một lần nữa bao bọc Tiêu Hoằng trong đó. Ở vị trí trên đầu Tiêu Hoằng có thể thấy rõ ràng màn sương mù màu xanh tạo thành hình dáng Ma quỷ.
Ngồi ở trong Ma Văn chuyên hạm, Phất Luân Nặc cùng với hơn mười tướng lĩnh, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi trợn trừng, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Bởi vì Ma Văn chiến đấu cơ bình thường là không thể vượt ra ngoài tầng khí quyển, Ma Văn chuyên hạm dù có tính công kích hay không, đối mặt với Tiêu Hoằng có được thực lực Ngự Hồn, bọn họ dường như chỉ có thể ngồi chờ chết.
Ngay lúc đám người Phất Luân Nặc cảm thấy bó tay không có biện pháp, lại nhìn Tiêu Hoằng mát lộ hàn quang, xách theo cự kiếm mỏ neo, bổ tới thật mạnh vào hướng thân hạm Ma Văn chuyên hạm!
Tuy rằng chưa kịp tiến hành thăng cấp Hàn Võ, tuy rằng Tiêu Hoằng không có khởi động Thị Huyết Ma Đồng, nhưng Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự Hồn cấp hai, sức chiến đấu so với dĩ vãng đã tăng lên rất nhiều.
Một kiếm bổ xuống, thân hạm Ma Văn chuyên hạm liền hình thành kích nổ từ rất xa, thân hạm to lớn như vậy liền bị đánh vỡ xuống một mảnh... Tiếp theo là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba...
Đám người Phất Luân Nặc ở trong Ma Văn chuyên hạm, thấy tình thế không ổn đều đi lên Đào Dật Đĩnh, thoát ly Ma Văn chuyên hạm.
Trong khoảnh khắc đó, ngay lúc Ma Văn chuyên hạm hoàn toàn giải thể ở trên hư không, một chiếc Ma Văn Dào Dật Đĩnh từ trong Ma Văn chuyên hạm vọt ra ngoài, ý đồ chạy trốn, nhìn qua đã chật vật không chịu nổi.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, rồi tăng tốc một cái. Ở trong hư không hình thành một luồng hào quang xanh, ngay sau đó, liền xuất hiện ở phía trước Đào Dật Đĩnh. Tiêu Hoằng khẽ nâng lên cánh tay trái lập tức Hàn băng vạn năm màu xanh tạo thành một bàn tay băng cực lớn, vỗ thẳng xuống Ma Văn Đào Dật Đình còn chưa có hoàn toàn tăng tốc.
Trong khoảnh khắc, Ma Văn Đào Dật Đĩnh liền bị bàn tay băng to lớn này đánh dập nát!
← Ch. 1070 | Ch. 1072 → |