← Ch.1077 | Ch.1079 → |
Đối mặt quân đội Lạc Đan Luân điên cuồng oanh tạc binh lính Thượng Bang chỉ có được thời điểm giảm xóc nghỉ ngơi duy nhất là khi binh lính Lạc Đan Luân tiến hành chỉnh đốn, bọn họ có thể co đầu rút cổ đằng sau bình dân, thở được một hơi, ăn chút gì đó.
Đưa bình dân ra làm khiên đỡ đạn, quân đội Thượng Bang bị đánh tới mức này, thật là không thể cho điểm được nữa.
Chỉ là đáng thương cho bình dân Cao Tương, bị thần Áo Cách Tư đầu độc, vẫn tràn đầy phấn khởi đối mặt quân đội Lạc Đan Luân, nắm gậy gộc đi quyết chiến với binh lính Lạc Đan Luân được võ trang hạng nặng, đủ biết trước được kết quả.
Ở thành Thánh Tử, Đặng Ba Duy nhìn thấy Tiêu Hoằng đã lên đến Ngự hồn cấp hai, tung hoành tàn sát giữa chiến trường, cả một cái sư đoàn trực tiếp bị chà đạp thành cám bã, khóe miệng Đặng Ba Duy không khỏi co rút.
Trên màn hình khác, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng tan tác toàn tuyến, giống như quân đội Lạc Đan Luân không phải lâm thời gom góp thành, phối hợp giữa các sư đoàn chặt chẽ khiến người ta phải ngạc nhiên.
Thời gian tăng viện dường như tính bằng từng giây, đó là loại chính xác cỡ nào?
Hơn nữa phong cách chiến đấu sau khi kế thừa điên cuồng oanh tạc của Tiêu Hoằng, tăng thêm rất nhiều thứ chặt chẽ, tích lũy từng chút ưu thế, cuối cũng trở nên cực lớn.
Bây giờ trên mỗi một màn ảnh đều thấy được quân đội lục chiến Thượng Bang tan tác, cùng với binh lính Cao Tương chịu khổ giết chóc.
- Rốt cuộc là ai đang chỉ huy quân đội lục chiến quân đội lục chiến Lạc Đan Luân này?
Đặng Ba Duy gầm lên, nào biết, nếu hắn biết là Ai Nhĩ Phu, không biết trong lòng sẽ nghĩ thế nào?
- Truyền lệnh, cho Dịch Phong Mạch xuất chiến, kìm chế Tiêu Hoằng đồ sát.
Đặng Ba Duy sắc mặt âm trầm hạ lệnh, Dịch Phong Mạch, là một đại tướng mà
Đặng Ba Duy cưỡng ép giữ ở Ma Duệ Tinh.
Dù sao trên Ma Duệ Tinh này, ngoài Dịch Phong Mạch ra, đã không còn ai ngăn cản được Tiêu Hoằng.
Nhưng mệnh lệnh truyền ra hơn một phút, trợ thủ của Đặng Ba Duy vội chạy tới, sắc mặt khó coi báo cáo:
- Tướng quân, không tìm được Dịch Phong Mạch.
- Cái gì?
Nghe vậy, Đặng Ba Duy bỗng cảm thấy mắt tối sầm, tin tứcày đúng là họa vô đơn chí đối với hắn.
Kỳ thật có thể đoán ra được tình huống này, mạnh mẽ kéo Dịch Phong Mạch ở Ma Duệ Tinh, rõ ràng là để Dịch Phong Mạch đi liều chết với Tiêu Hoằng, thật nghĩ răng Dịch Phong Mạch là kẽ ngụ. Hay sao? Lúc miêu sát Lý Phong, Dịch Phong Mạch đã nhìn ra được hắn không phải là đối thủ của Tiêu Hoằng, huống chi sau lưng Tiêu Hoằng còn có Tiết Huyền Vinh càng già càng dẻo dai. Xuất chiến ngang với đi chịu chết!
Bời vậy, Dịch Phong Mạch đã sớm giống như Cao Long Đình, lặng lẽ chuồn khỏi Ma Duệ Tinh, một mình chạy trối chết.
- Người Cao Tương đáng chết, toàn là một lũ vô ơn! Chẳng lẽ bọn họ không biết bây giờ là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang giúp họ gìn giữ quốc gia hay sao?
Đặng Ba Duy sắc mạnh lạnh lẽo, gần như rít gào lên.
- Báo cáo Tướng quân, Hồng Tâm Châu đã hoàn toàn thất thủ.
- Báo cáo Tướng quân, thành Áo Tôn đã bị người Lạc Đan Luân tàn sát.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Đặng Ba Duy liên tục truyền ra báo cáo.
Phóng mắt nhìn, đã có một nửa phạm vi Ma Duệ Tinh bị quân đội Lạc Đan Luân chiếm lĩnh hoàn toàn, còn đang không ngừng mở rộng, tư thế như muốn nuốt hết quân đội Thượng Bang.
Càng làm cho Đặng Ba Duy cảm thấy lạnh giá, nếu không thể chống đỡ được đến khi quân ta đến, như vậy Đặng Ba Duy muốn trốn cũng không có đường, dù sao ngoài không gian toàn là hạm đội Lạc Đan Luân.
Thậm chí đến lúc này, kết nối thông tin tới Bác Anh Tinh cũng đã là chuyện rất khó khăn.
Trong 3 ngày, dân cư Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã giảm mạnh còn không đủ 100 triệu người, còn giảm mạnh với tốc độ mấy chục triệu người mỗi giờ. Rõ ràng, hiện tại tất cả binh lính Lạc Đan Luân đều kiên quyết quán triệt sách lược diệt tộc của Tiêu Hoằng.
Gặp người Cao Tương là giết!
Cùng lúc đó, bình dân Lạc Đan Luân trải rộng khắp các nơi Vũ trụ Thái Qua, nhìn quân đội Lạc Đan Luân chém giết đẫm máu trên Ma Duệ Tinh, cùng với những vùng đất liên tục thu phục lại, mắt ngậm lệ nóng, sâu trong hốc mắt ướt át là cảm xúc phấn chấn.
Bọn họ như thấy được hy vọng phục quốc Lạc Đan Luân, hy vọng này đang ở ngay trước mắt. Chờ đợi ngàn năm, cực khổ ngàn năm, lo lắng ngàn năm, giờ khắc này như sắp lướt qua.
Dân chạy nạn Lạc Đan Luân không được đa số thể liên hiệp thừa nhận, sẽ lại có được quốc gia của mình, quê hương của mình.
Thậm chí người Lạc Đan Luân phân tán ở thể liên hợp Gia Đốn, thể liên hiệp Bắc Áo đang lên những chiếc hạm vận chuyến hành khách, chuẩn bị trở về Ma Duệ Tinh, trở về quê hương của mình. Dù bây giờ Ma Duệ Tinh vẫn còn là một nơi nguy hiểm, nhưng bọn họ mặc kệ, bọn họ muốn cùng gánh vác chia sẻ với Lạc Đan Luân.
Ở thể liên hiệp Á Bình Ninh cũng vậy, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng di chuyển, cho dù là bước lên con đường nguy hiểm.
Ở văn phòng, Cách Lâm biết được tin tức này, dứt khoát ra lệnh, người Lạc Đan Luân đồng ý quay về Ma Duệ Tinh, hắn sẽ đài thọ toàn bộ chi phí quay về. Nếu không đủ hạm tị nạn, hắn sẵn sàng điều động hạm vận chuyển hành khách cùng với hạm đội hộ tống.
Đối với việc bình dân Lạc Đan Luân tranh nhau trở về, Tiêu Hoằng không cổ vũ, nhưng cũng không bài xích. Trước mắt, chuyện bức thiết mà Tiêu Hoằng cần làm là dùng tốc độ nhanh nhất, đánh hạ toàn bộ Ma Duệ Tinh.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, chiến hạm Ma Văn các nước thể liên hiệp Xích Nghĩa bắt đầu chầm chậm tụ tập, đoàn chiến đầu Mẫu Hạm Lam Kình trực tiếp hạ lệnh bỏ qua tất cả nhiệm vụ, hết tốc độ chạy đến hệ Hằng tinh Ma Duệ, ngăn cản người Lạc Đan Luân chiếm lĩnh Ma Duệ Tinh!
Mặc kệ Ma Duệ Tinh trên lịch sử quan trọng cỡ nào đối với người Lạc Đan Luân, lúc này Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tuyệt đối không cho phép người Lạc Đan Luân trở về cố hương. Nguyên nhân là vì một khi người Lạc Đan Luân có chỗ đứng vững vàng, bọn họ đương nhiên sẽ quật khởi, lớn mạnh, đến khi đó sẽ uy hiếp không thể do lường được đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Cứ thế, hai ngày dài đằng đẵng trôi qua trên Ma Duệ Tinh, thế lực Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc trên Ma Duệ Tinh chỉ còn lại thành Thánh Tử và duy nhất một quận ở bên cạnh.
Lúc này, trăm vạn quân đội Lạc Đan Luân đã vây kín nơi đây, tiến hành tiến công điên cuồng, chiếm đóng chỉ là vấn đề thời gian.
- Bệ hạ, hiện giờ ngài có thể quay về thành Tử La Lan, nơi đó đã bắt đầu chuẩn bị nghi thức dựng nước, nơi này hoàn toàn có thể giao cho chủ soái Ai Nhĩ Phu.
Tiết Huyền Vinh tới gần nhỏ giọng nói.
Đã 2 ngày đêm chưa chợp mắt, lúc này Tiêu Hoằng đang đứng trên vách đá, toàn thân tràn đầy máu của kẻ thù, áo choàng đen nghiêm chỉnh đã rách nát. Từ nơi này nhìn ra xa xa, vẫn có thể thấy được thành Thánh Tử phồn hoa.
- Ta biết rồi, ta sẽ quay về.
Tiêu Hoằng đáp, giọng có chút run run, những hình ảnh nhớ lại mà kinh không ngừng quanh quẩn trong đầu Tiêu Hoằng, không khỏi làm Tiêu Hoằng đầy xúc động.
Tiêu Hoằng cùng những người Lạc Đan Luân lang bạt ngàn năm, không lúc nào không chờ đợi ngày này đến. Bây giờ nó đang gần ngay trước mắt, Tiêu Hoằng mơ hồ lại có một chút không yên lòng, không biết vì sao.
Liếc nhìn lại thành Thánh Tử, Tiêu Hoằng quay đầu đi lên tàu Phù Du, trên đầu Tiêu Hoằng là những chiến đấu cơ Ma Văn Lạc Đan Luân xẹt qua, bắt đầu điên cuồng oanh tạc thành Thánh Tử.
Khoảng nửa tiếng sau, tàu Phù Du chở Tiêu Hoằng đã về trên bầu trời Thiên Tế Tinh, nơi mà hắn rất quen thuộc.
Lúc này, mười mấy chiếc hạm cứu nạn con đang lục tục tiến vào Thiên Tế Tinh.
Quảng trường phía trước Thượng Chung Lâu lúc này đã tụ tập đầy bình dân và binh lính Lạc Đan Luân, Quan Gian Thường cùng với mấy quân thủ vệ vương điện đang gắn Thượng Chung lên Thượng Chung Lâu. Quân thủ vệ vương điện khác thì không ngừng bố trí, chuẩn bị quốc kỳ, quốc ca...
Điển lễ dựng nước như thế có lẽ không phải trang trọng nhất, nhưng đây là thời điểm chiến tranh tán loạn, giữa thời điểm xung quanh tràn ngập kẻ thù, đúng là không dễ dàng.
Trọng yếu hơn, thời điểm này càng có ý nghĩa phi phàm đối với người Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng cả người dính đầy máu của kẻ thù bước xuống tàu Phù Du, đi vào trong vương điện, quân thủ vệ vương điện đã thay áo giáp mới tinh, đứng hai bên hành lang dài, trường mâu trong tay chỉ thẳng trước người, mũi mâu đâm thẳng chân trời.
- Vua Lạc Đan Luân, trở về vương điện...
Tiêu Hoằng dẫn thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn bước vào hành lang dài, tiếng ngâm vang cao vút truyền đến.
Tất cả đều là lề nghi của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa.
Đồng thời phố lớn ngõ nhỏ trong thành Tử La Lan, những lá cờ Hàn sương long treo lên, bay phất phới trong gió.
Trên bầu trời, tuy rằng vẫn mờ mờ thấy được tàn quân không quân Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc muốn đánh lén, nhưng bị hệ thống khung thép ngăn cản, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng tất cả chỉ là râu ria.
Lúc này, Tiêu Hoằng vẻ mặt uy nghiêm, từng bước một xuyên qua hành lang dài, đi tới Đại Vệ Vương Thính.
Tiêu Hoằng đi qua vô số lần trên con đường này, tình cảnh, tâm tình mỗi lần đều không giống nhau, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhìn vệ đội chỉnh tề bên cạnh, cùng với những công trình quen thuộc xung quanh, trong lòng Tiêu Hoằng cảm khái muôn ngàn, ánh mắt cũng đỏ lên.
Trải qua vô số kiếp nạn, rốt cuộc Tiêu Hoằng cũng đi được một bước đến ngày hôm nay.
Tiêu Hoằng bước vào Đại Vệ Vương Thính, Áo Thác, Mộ Khê Nhi, Bác Sơn, Mạc Hi, mấy chục người lẳng lặng đứng bên trong.
Đây chính là trung tâm của Lạc Đan Luân đế quốc.
Nhìn Tiêu Hoằng chậm rãi bước đến, Cầu Cầu vẫn dựa sát vào người Mộ Khê Nhi liền mừng rỡ chạy đến, bộ lòng đỏ rực, cái đầu đầy lông nhung cọ cọ trên chân Tiêu Hoằng, không còn một chút hung hãn như khi ở trên chiến trường, con mắt nhỏ đầy mong chờ được cưng nựng.
← Ch. 1077 | Ch. 1079 → |