Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 1096

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1096: Đại tài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Tiêu Hoằng nhìn bộ dáng trẻ con của Lạc Dần này, toát ra vẻ tươi cười mờ nhạt, tiếp theo ngẫm nghĩ một chút, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một cái trữ kim văn còn trống, nhập vào bên trong đợt đầu 5 triệu kim tệ, rồi giao cho Lạc Dần.

- Đây là tiền riêng của ta tài trợ cho ngươi 5 triệu kim tệ, để ngươi cùng với tiểu tổ nghiên cứu sản xuất của ngươi làm kinh phí. Ngoài ra, đây là một cái Ma Văn thông tin mã hóa, gặp phải vấn đề gì ngươi có thể liên lạc trực tiếp với ta, không cân qua những người khác!

Tiêu Hoằng nói xong, lại lấy ra một cái Ma Văn thông tin mới tinh giao cho Lạc Dần.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng đưa ra hai loại đồ vật khác biệt như vậy, Lạc Dần chóp chớp ánh mắt, ít nhiều có chút ngân người. Nên biết rằng, dĩ vãng hắn dựa vào tiểu thương phẩm đầu cơ trục lợi, cùng với làm các hoạt động lung tung linh tinh khác, tổng cộng chỉ thu được không tới 10 vạn kim tệ, mà trước mắt, Tiêu Hoằng trực tiếp đưa cho hắn 5 triệu kim tệ, số tiền này đối với Lạc Dần mà nói tuyệt đối là một con số cực lớn.

Trong lúc nhất thời, Lạc Dần chỉ cảm thấy có chút hít thở không thông. Dựa theo ý tưởng của hắn, có thể vòi được của Tiêu Hoằng nơi này chừng 50 vạn kim tệ, cũng đã xem như may mắn lắm rồi.

- Cầm số tiền này, ngươi có thể cải thiện một chút điều kiện thí nghiệm của các ngươi, tăng lớn số lượng thực nghiệm, mua các loại nguyên vật liệu, thuận tiện ngươi cũng đổi một bộ quần áo, cắt tóc gọn gàng đi!

Tiêu Hoằng đánh giá một chút bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Lạc Dần nói:

- Hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể nghiên cứu ra một chút manh mối, ta sẽ đích thân hạ mệnh lệnh cho ba đại tập đoàn, cung cấp đoàn đội chuyên môn nghiên cứu sản xuất cùng với chuyển thêm tài chính cho ngươi, với điều kiện tiên quyết là phải nghiêm khắc giữ bí mật!

- Tuân lệnh, bệ hạ!

Lạc Dần phục hồi tinh thần lại không cần kiên định nói. Sau đó không nói hai lời, liền cầm lấy hai loại vật Tiêu Hoằng cho hắn, cho vào túi ngực, không có chút khách sáo gì đáng nói.

- Còn nữa, ta xem ngươi dường như có chút nhìn quen mất, ngươi vừa rồi còn gọi ta là Tiêu thúc thúc, chúng ta trước đây từng gặp nhau à?

Tiêu Hoằng tò mò hỏi một câu.

- Ta là người của Lý Hải Quận! Lúc trước thời điểm ngài đảm nhiệm Quận trường Lý Hải Quận, ngài còn từng ôm ta, sau lại xảy ra chuyện người Thiên Tế Tinh chạy nạn, ta chạy tới Á Bình Ninh liên hợp thể, rồi học đại học khoa học kỹ thuật của Á Bình Ninh liên hợp thể, sau lại chuyển trường vào Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim!

Lạc Dần cười cười nói.

Lần này Tiêu Hoằng xem như hoàn toàn nhớ lại, chỉ là lúc ấy, Lạc Dần này còn là một đứa nhỏ, đảo mắt một cái đã lớn lên như vậy, điều này cũng không khỏi làm cho Tiêu Hoằng cảm thán, thời gian trôi qua quá nhanh.

Tiếp sau đó Lạc Dần cũng không có dừng lại lâu, hàn huyên vài ba câu với Tiêu Hoằng, rồi rất thỏa mãn rời đi.

Thấy thân ảnh Lạc Dần chậm rãi biến mất, Tiêu Hoằng hơi tạm dừng một chút, cuối cùng liền cầm lấy Ma Văn thông tin phát ra lời kêu gọi tới Viện trưởng của Đại Học Tổng Họp Quốc Gia Vưu Kim.

Hiện giờ Viện trưởng của Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim chính là một giáo sư nổi tiếng phải dùng một số tiền lớn mời đến từ Á Bình Ninh liên hợp thể, tên là Cao Mặc Chi.

Hiện giờ Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim xây dựng ở Phan Đóa Thành, đã hoàn toàn làm xong, kiến trúc có thể nói vô cùng rộng rãi và hoành tráng, ước chừng chiếm cứ phân nửa thành thị, bên trong lầu vũ tinh xảo, môi trường lại tình thơ ý hoạ.

- Thì ra là Tiêu Hoằng bệ hạ! Có chuyện gì ạ?

Sau một lát, trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng, liền truyền đến thanh âm của Cao Mặc Chi, cung kính so với thuộc hạ của Tiêu Hoằng, Cao Mặc Chi thân là Viện trưởng, trong giọng điệu chỉ có hữu hảo, không có hèn mọn chút nào.

- Ta chỉ là muốn hỏi một chút về học viên Lạc Dần của quý trường, biểu hiện ở trường lớp như thế nào?

Tiêu Hoằng rất khách sáo hỏi. Trên cơ bản xem như hoàn toàn vứt bỏ tư thế của vua Lạc Đan Luân.


- Hắn à? Nói như thế nào nhi? Về mặt tốt, người này có chỉ số thông minh siêu cao, gần như đạt tới trình tự 160. Nên biết rằng, người thường chỉ có chừng 110, vượt qua 140 đã là thiên tài. Bởi vậy có thể nói, người này là siêu thiên tài, nhưng là ngày thường người kia có cử chỉ quái dị, cả ngày điên điên khùng khùng, dáng vẻ cực kém, lại càng không biết lễ phép là gì, bỏ tiết học càng như cơm bữa, công nhiên chống đối lão sư, không học vấn không nghề nghiệp, trừ Ma Văn không gian học, các môn học khác rối tinh rối mù...

Cao Mặc Chi chỉ là nói một câu về ưu điểm của Lạc Dần, còn nói về khuyết điểm, quả thực chính là thao thao bất tuyệt.

- Tốt lắm, tốt lắm, ta đã biết!

Nghe Cao Mặc chỉ bắt đầu thao thao bất tuyệt, Tiêu Hoằng vội vàng cắt ngang, sau đó đơn giản ân cần thăm hỏi mấy câu qua loa rồi cắt liên lạc. Về phần trên mặt Tiêu Hoằng lại chứa đầy ý cười.

- Người này đúng là đại tài đây!

Tiêu Hoằng chậm rãi buông Ma Văn thông tin, thì thào tự nói. Hiển nhiên, Tiêu Hoằng thề sống chết đều không vứt bỏ nguyên tắc của giáo dục, giờ khắc này, dường như đã bắt đầu từng chút từng chút nhận được hồi báo, Lạc Dần kia chính là bằng chứng tốt nhất!

Ngay lúc Tiêu Hoằng ngồi ở trong văn phòng cảm thán, trong Ma Văn thông tin lại truyền đến một tin tức. Tin tức là do Vĩ Ngạn gửi tới, nội dung tin tức cũng là rất đơn giản: Hàng hóa hoàn hảo không tổn hao gì đã được mang về, lập tức tới nơi.

Nhìn thấy một tin tức như vậy, Tiêu Hoằng thần sắc khẽ động, tiếp theo liền rất nhanh đi ra văn phòng, đi tới khu neo đậu chiến hạm bên cạnh vương điện.

Đại khái chỉ qua thời gian năm phút đồng hồ Tiêu Hoằng liền có thể rõ ràng nhìn thấy, một chiếc vận tải hạm lọai hình lớn ước chừng dài tới 500 thước, cùng với hai chiếc Ma Văn chiến hạm, từng chút từng chút xuất hiện trên bầu trời, sau đó chậm rãi đáp xuống khu neo đậu chiến hạm của vương điện.

Sau một lát, liền thấy Vĩ Ngạn phong tràn mệt mỏi từ trong khu neo đậu chiến hạm đi ra, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng:

- Bệ hạ! Khối Hồng quang thạch to lớn của ngài chỉ định kia đã chuyên chở trở về, hoàn toàn không có chút tổn thất nào!

Có thể nói, khi Tiêu Hoằng giao mệnh lệnh này cho Vĩ Ngạn, đồng thời khi đi tới địa điểm tương ứng, thực sự đã dọa cho Vĩ Ngạn nhảy dựng: Một khối Hồng quang thạch to lớn gần như cả một ngọn núi, thậm chí dưới mặt đất hơn mười thước cũng là nó.

Một vật như vậy, rốt cuộc có trợ giúp bao nhiêu đối với tu luyện, quả thực không thể do lường.

- Trước đưa nó vào địa điểm đã định đi!

Tiêu Hoằng làm ra phân phó như thế.

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn mười sáu chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng loại hình lớn, chậm rãi bay lên không, đồng thời đỉnh chóp khoang thuyền Ma Văn vận tải hạm cũng đã mở ra, lộ ra bên trong một cái thùng đựng hàng hợp kim Vi Mễ chiều dài chừng 400 thước, tiếp theo những chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng loại lớn này, liền câu thùng đựng hàng cực lớn đó, bay vào chỗ tu luyện trong một góc vương điện.

Hiện giờ nơi sân nhỏ tu luyện đã được đào lên, ở bên trong xây một tầng hầm ngầm to lớn, chuyên môn dùng để đặt khối Hồng quang thạch to lớn này.

- Bệ hạ! Khối Hồng quang thạch to lớn này, ngài làm thế nào phát hiện được?

Vĩ Ngạn thấy Ma Văn phi cơ trực thăng chậm rãi câu thùng đựng hàng to lớn bay lên, tò mò hỏi Tiêu Hoằng.

- Chuyện này... Ngài cũng đừng hỏi!

Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng nói. Bởi vì Tiêu Hoằng không muốn nhớ lại quá khứ đó.

Tiếp theo Tiêu Hoằng liền mang theo Vĩ Ngạn đi đến nơi tu luyện, mở ra miệng hầm đi vào bên trong sân hợp kim Vi Mễ to lớn, sau đó tự mình chỉ huy Ma Văn phi cơ trực thăng, đặt thùng đựng hàng to lớn vào trong tầng hầm ngầm sâu tới mấy trăm thước, toàn bộ quá trình có thể nói cực kỳ cẩn thận.

Trên thực tế vật này, trừ Vĩ Ngạn và mấy trăm nhân viên công tác tâm phúc Tập đoàn Thiên Xà, những người khác đều không biết bên trong rốt cuộc chứa vật gì, duy nhất chỉ biết là một vật phi thường quý báu.


Ước chừng trải qua thời gian một giờ xoay chuyển, Hồng quang thạch to lớn mới được cẩn thận đưa vào bên trong tầng hầm ngầm, miệng tầng hầm ngầm to lớn trên đỉnh chóp, cũng chậm rãi khép kín, nhìn từ bên ngoài giống như một cái sân do hợp kim Vi Mễ lót thành.

- Chỗ này trừ ta, các thành viên cũ mới của Tống Táng kỵ sĩ đoàn cũng có thể sử dụng!

Tiêu Hoằng vỗ vỗ vai Vĩ Ngạn nói.

- Dạ, bệ hạ!

Vĩ Ngạn hơi cúi người nói. Tiêu Hoằng tuy rằng không có nói ra, nhưng Vĩ Ngạn có thể hiểu được ý tưởng trong lòng Tiêu Hoằng: Thời điểm này, Lạc Đan Luân đế quốc cần một nhân vật cấp bậc Ngự Không để chống đỡ. Hiển nhiên từ góc độ trước mắt mà nói, Vĩ Ngạn có được Ngự Hồn cấp bốn, đến gần Ngự Hồn cấp năm là có hy vọng lớn nhất.

Ngay lúc Tiêu Hoằng đứng ở bên cạnh chỗ tu luyện nói chuyện với Vĩ Ngạn, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thinh câu gọi chính là Kiều Lâm Sâm. Hiện giờ Kiều Lâm Sâm đã hoàn toàn dọn tới trong căn cứ Hải Quân.

- Chủ quản Kiều Lâm Sâm, có chuyện gì thế?

Tiếp nối liên lạc, Tiêu Hoằng lên tiếng hỏi.

- Bệ hạ! Đoàn đội nghiên cứu sản xuất của ta đã chế tạo xong hai chiếc Ma Văn chiến hạm nguyên hình, ngài có thể lại đây nhìn xem!

Kiều Lâm Sâm nói, mặt đầy vẻ hưng phấn.

- Nhanh như vậy à?

Tiêu Hoằng nghe nói thế, thần sắc khẽ động, hoặc ít hoặc nhiều có chút kinh ngạc.

- Đây không phải ít nhiều còn có ta?

Đúng lúc này, lại nhìn phía sau Kiều Lâm Sâm, Mạc Hi cười tủm tỉm vẫy vẫy tay nói với Tiêu Hoằng. Trải qua thời gian mấy tháng nay, Mạc Hi và Kiều Lâm Sâm gần như bắt đầu mặc chung một cái khổ, chính cái gọi là tâm đầu ý hợp.

- Chờ một chút, ta lập tức tới ngay!

Tiêu Hoằng đáp lại một câu, rồi cắt liên lạc, đồng thời mở ra khe nứt không gian, cùng với Vĩ Ngạn tiến vào tới khu ven biển của Lý Hải Quận.

Bởi vì Thiên Tế Tinh đã tạm thời đã không có uy hiếp gì, toàn bộ kiến thiết của căn cứ Hải Quân có thể gọi là "không kiêng nể gì".

Dọc theo ven biển Lý Tư Giai Nội Hải, rậm rạp đủ loại kiểu dáng kiến trúc kim loại đều đột ngột mọc lên từ mặt đất, làm cho người ta có cảm giác giống như một đô thị phồn hoa vùng duyên hải, từng chiếc từng chiếc Ma Văn vận tải hạm, Ma Văn chiến hạm, Ma Văn máy bay vận tải không ngừng lui tới nơi đây.

Có thể nói, đã không có nhiều hạn chế, căn cứ Hải Quân giống như một con ngựa hoang thoát cương, ở dưới dẫn dắt của Phất Minh Qua và Kiều Lâm Sâm, Tập đoàn Thiên Xà, Tập đoàn Thợ Săn đều phấn khởi tiến lên.

Theo thông đạo truyền tống, tiến vào chỗ bến tàu số 5 to lớn của căn cứ Hải Quân. Thời điểm này, Kiều Lâm Sâm và Mạc Hi đang chờ ở đây.

Từ bên cạnh cửa sổ quan sát trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc Ma Văn chiến hạm quái dị màu xám bạc đang neo đậu ở trong bến tàu, một đôi cánh tay người máy, đang lắp đặt tầng hộ giáp hợp kim Vi Mễ hình dạng như viên gạch ở bên ngoài.

Cả chiếc Ma Văn chiến hạm làm cho người ta có cảm giác giống như một cái vòng tròn hình trứng, vừa dẹt vừa phẳng, chiều dài đại khái chừng 300 thước, rộng 100 thước, nhưng độ cao chỉ có hơn 50 thước một chút, bên ngoài trừ những cái cửa sổ quan sát nho nhỏ, rốt cuộc không nhìn thấy treo máng bất kỳ vũ khí gì.

Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là một chữ "quái", khác biệt rất lớn so với Ma Văn chiến hạm bình thường khác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)