← Ch.0010 | Ch.0012 → |
- Có, ngài đợi đã.
Nhân viên nói xong, liền thật cẩn thận đặt "Hàm Điều" về chỗ cũ, tiếp đó tới ngăn kéo tìm ra một cái túi, bên trong lấy ra một bó Điêu văn đao thủ công thô ráp, trực tiếp ném lên quầy hàng, động tác khá là thô lỗ.
- Cái này, năm mươi ngân tệ, nhưng mà thường chỉ dùng để luyện tập, muốn làm ra Ma Văn vĩ đại là gần như không thể nào.
Nhân viên nói rõ ràng.
Nhìn Điêu văn đao thô ráp trên quầy hàng, biểu tình Tiêu Hoằng hơi nhăn lại, hình thành đối lập rõ ràng đối với "Hàm Điều" trước đó.
- Có thể dùng thử một chút không.
Tiêu Hoằng hơi do dự một chút mới hỏi, rõ ràng bộ Điêu văn đao thấp kém trước mắt này thật là vô cùng thê thảm.
- Được, ngài chờ một chút.
Nhân viên cũng không có chút phiền hà, tiếp tục tìm kiếm trong quầy hàng.
Suốt một giờ, khi Tiêu Hoằng đi ra khỏi cửa hàng Ma Văn, bộ mặt đầy đau lòng, ba lô kẹp lép trên lưng đã phồng lên, bên hông còn treo đai lưng Chế Văn Sư, chế tạo bằng da thật, khác với dược đồng tinh anh là ngoài mấy cái bọc nhỏ để đặt Ma Văn, còn có chỗ chuyên dùng treo Điêu văn đao cùng với Ma Văn dịch.
Nhưng mà giá trị cũng không rẻ, tốn chừng 50 ngân tệ, nhưng mà bộ dạng coi như không tệ, hơn nữa rất thực dụng.
Lại nhìn trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, chỉ còn lại có hai cái đồng tệ, còn có một cái ảnh âm Ma Văn, bên trong ghi lại mấy ca khúc.
Đây là mua hàng đủ năm kim tệ, cửa hàng Ma Văn đưa tặng một món quà nhỏ.
Nhìn trong tay còn sót hai cái tiền đồng, Tiêu Hoằng bất đắc dĩ cười khổ một phen, chỉ có thể tự an ủi chờ mình học xong chế tác Ma Văn, sẽ kiếm lại được tiền.
Vòng vo mấy vòng trên đường, rất nhanh, Tiêu Hoằng lại đi vào điểm cập bến xe Ma Văn đi mỏ đá Đông Thành, hai cái đồng tệ trong tay hắn chỉ vừa đủ phí đi xe.
Ngồi xe Ma Văn về đến nhà, thời gian đã là hoàng hôn.
Mở ba lô ra, Tiêu Hoằng bắt đầu không ngừng lấy ra các loại tài liệu chứa đầy trong ba lô, cũng bắt đầu tiến hành gia công từng loại tài liệu, bào chế thành Ma Văn dịch.
Bây giờ Tiêu Hoằng phải làm là Ma Văn dược có thể giảm đau, đây là thứ Tiêu Hoằng cần gấp. Dù có Ma Văn chỉ đồng dược của Tang Hoành Vân, nhưng mà chỉ có thể dùng năm mươi lần, muốn dựa vào nó duy trì được một năm thì nhất định phải dùng tiết kiệm.
Tự mình chế tạo Ma Văn dược, trị liệu bệnh của mình, đó là ước nguyên ban đầu khi Tiêu Hoằng định học tập chế tạo Ma Văn.
Tiêu Hoằng đã sớm tìm hiểu dược lý, phối hợp thành Ma Văn dịch giảm đau, xử lý tài liệu coi như nhanh nhẹn, chỉ dùng năm phút ngắn ngủi, bình chứa dung dịch trong suốt màu xanh nhạt xuất hiện trong tay Tiêu Hoằng.
Chuẩn bị xong mọi thứ, sắc trời đã dần tối, chút tia nắng chiều cuối cùng cũng bị bao trùm trong bóng tối.
Thay bộ quần áo khai thác đá thường ngày, cầm cuốc mỏ chim, Tiêu Hoằng nhanh chóng ra cửa đi về phía mỏ giếng. Bởi vì đêm tối, bởi vậy khi Tiêu Hoằng đi vào trong mỏ thì bên trong đã gần như không có người, phần lớn đều đã đến nhà ăn.
Đi vào tầng ba mỏ giếng, Tiêu Hoằng liền bắt đầu không ngừng tìm kiếm từ chỗ mấy người Lý Nhạc thường xuyên nghỉ chân khi lấy quặng, bắt đầu khai thác, Tiêu Hoằng định dùng nguyên thạch Bạch ngọc thạch khai thác được để chế tạo Ma Văn.
Mấy giờ sau, khi Tiêu Hoằng đi ra từ mỏ giếng, thời gian đã hơn chín giờ, toàn bộ mỏ đá đã gần như không có người.
Vốn Tiêu Hoằng còn định nộp lên mấy khối đối phó một chút, nhưng mà nhìn thấy xung quanh chỉ là một mảnh vắng lặng, Tiêu Hoằng trực tiếp thu hết, một khối cũng không nộp lên.
Cẩn thận thẳng đến về nhà, Tiêu Hoằng bắt đầu vội vàng xử lý nguyên thạch Bạch ngọc thạch, một khối nguyên thạch Bạch ngọc thạch có thể cắt ra hai đến ba khối Tái thạch Bạch ngọc thạch, nếu may mắn thì có thể đến bốn khối.
Chỉ dùng khoảng nửa giờ, thông qua công cụ cắt mới mua, Tiêu Hoằng cắt ra sáu khối Tái thạch Bạch ngọc thạch.
Ngồi trước cái bàn rách nát, điều chỉnh Ma Văn quang tới mức sáng nhất, Tiêu Hoằng kéo ống tay áo, hít sâu một hơi, lấy ra một khối Tái thạch cắt mài xong, rút ra một cây đao nhọn trong bao Điêu văn đao.
Tiêu Hoằng liền điều động Ngự Lực trong cơ thể, truyền tới mũi đao, xuống đao.
Ui da.
Chỉ là đao thứ nhất, Tiêu Hoằng liền phát hiện đao này quá nặng.
Một khi thất bại, Tái thạch cũng hư hỏng hoàn toàn.
Bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng khẽ lắc đầu, cũng không tạm dừng, lấy ra khối thứ hai, lặp lại động tác vừa rồi, xuống đao.
Tuy rằng toàn bộ quá trình có vẻ khó khăn, nhưng một khối điêu văn này cuối cùng cũng trắc trở hoàn thành.
Bước tiếp theo, đó là rót vào Ma Văn dịch theo đường văn lộ Tái thạch, cái này cũng là một công việc rất tỉ mỉ, phải thông qua Ngự Lực khống chế số lượng Ma Văn dịch rót vào trong văn lộ tránh cho tràn ra, trong quá trình rót còn phải truyền Ngự Lực của bản thân vào Ma Văn dịch, để kích hoạt trong bước cuối cùng.
Lấy ra Điêu văn đao hình chữ V, dính một chút Ma Văn dịch chế tạo sẵn trước đó, sau đó Tiêu Hoằng chuẩn bị thông qua Ngự Lực dẫn đường rót vào trong văn lộ.
Rắc.
- Ấy...
Nhìn cảnh này, Tiêu Hoằng thật là khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp nhận sự thật thất bại.
Trong lòng đã trải qua bài học kinh nghiệm, đây là chi tiết quyết định thành bại.
Lấy một khối Tái thạch mới, Tiêu Hoằng lại cầm lấy đao nhọn, bắt đầu lần nữa.
Thời gian đã đến đêm khuya, nhìn lại Tiêu Hoằng ngồi trước bàn, tóc rối tung, cau mày, một góc bàn đặt bảy tám khối Ma Văn chế tạo thất bại.
Lúc này trong lòng Tiêu Hoằng đã có chút lo lắng, cũng là bực bội. Vốn hắn tự nhận đã chuẩn bị đầy đủ, lại không ngờ thất bại thảm thiết như thế, chỉ cần hơi chút sơ sẩy là sẽ thất bại hoàn toàn, tổn thất sạch tài liệu, còn phải làm lại từ đầu.
Một lần gần như thành công nhất, đã hoàn thành hai bước đầu, khi lợi dụng Ngự Lực kích hoạt, tâm thần vừa động, kết quả khiến Ngự Lực không ổn, Ma Văn sắp thấy thành công trực tiếp hư hỏng.
Không thể không nói đây là đả kích rất lớn tới Tiêu Hoằng.
Rắc.
Một chút không chú ý, Điêu văn đao trong tay trợt đi, mũi Điêu văn đao trực tiếp rạch ra khỏi Tái thạch, hình thành một cái đường văn lộ sai, lại thất bại nữa.
- Đáng chết.
Rốt cuộc Tiêu Hoằng không nhịn được, phát ra tiếng mắng, trực tiếp ném Tái thạch đi, dùng sức vò đầu bức tóc, tiếp đó cả người tựa vào lưng ghế hít thở thật dài, giống như muốn phun hết buồn bực bị đè nén trong lòng ra.
Tiêu Hoằng rất rõ ràng đây là bởi mình quá gấp gáp, nhưng mà lúc này hắn làm sao cũng không thể khiến mình bảo trì tâm tình bình thản được.
Nguyên nhân trực tiếp tạo thành hiện tượng này là hắn thất bại một lần, có nghĩa là tiền mồ hôi nước mắt chảy mất, hắn thất bại không nổi, càng nghĩ như vậy thì áp lực lại càng lớn, áp lực càng lớn khiến tâm tình không cân bằng, sau đó lại đi vào vòng tuần hoàn ghê tởm.
Lại một lần nữa thật cẩn thận lấy ra hai cái Ma Văn châu thần bí, ao ước nhìn Ma Văn xa hoa trên đó, lúc này Tiêu Hoằng mới chân chính cảm nhận được Ma Văn tinh diệu như thế cách mình xa đến dường nào.
Quan sát một lát, Tiêu Hoằng cả người mệt mỏi, liền tiện tay đặt hai cái Ma Văn châu vào trong chén chứa mấy quả hồng hoa.
Nhưng mà lúc này, thần sắc mỏi mệt của Tiêu Hoằng chợt động, khóe mắt bỗng chú ý tới một cái Ma Văn mới tinh trên bàn, đó là ảnh âm Ma Văn mà cửa hàng Ma Văn tặng miễn phí, nghe nói là album của ngôi sao Mộ Khuê Nhi gì đó.
Đối với âm nhạc gì đó thì Tiêu Hoằng thật là không quá hiểu biết, cũng không có rảnh rỗi đi tìm hiểu, liếc album Mộ Khê Nhi gì đấy, Tiêu Hoằng liền nhấc cánh tay mệt mỏi đặt lên đó, vận dụng một tia Ngự Lực kích hoạt, Tiêu Hoằng liền lười nhác tựa vào lưng ghế, nhăn mày lại, tâm tình quả thật hỏng bét.
Nhưng mà vào lúc này, ảnh âm Ma Văn bên cạnh Tiêu Hoằng bỗng nhiên lóe lên, tiếp đó là âm nhạc dịu dàng tuyệt vời chậm rãi truyền vào trong tai Tiêu Hoằng, giống như giữa ngày nắng hè chói chang, đó là cơn gió mát dịu thổi qua nội tâm nôn nóng của Tiêu Hoằng, tiếp đó là giọng nữ trong lành tinh thuần.
Tiêu Hoằng không khỏi giãn chân mày đang nhíu chặt.
Trong khoảng khắc, Tiêu Hoằng như có một loại cảm giác đặt mình trong vòng tay ấm áp của mẹ, nghe lời ca ôn nhu của mẹ, chìm vào trong giấc ngủ yên bình, giống như dòng nước ấm bao bọc trái tim lạnh băng của Tiêu Hoằng, làm cho Tiêu Hoằng cảm nhận được cảm giác ấm áp đã quá lâu.
Chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy bên trong ảnh âm Ma Văn có một cô gái váy dài trắng, đang đứng trong bụi hoa khẽ giọng ca hát, mái tóc dài như thác, dung mạo tươi trẻ thoát tục khiến cả người Tiêu Hoằng thả lỏng.
.... . Xa cách bao nhiêu xuân, không nhớ được chàng có bao nhiêu tóc bạc, em cô đơn, vẫn giữ vững lời hứa hẹn...
Tách.
Theo lời ca phát ra từ trong ảnh âm Ma Văn, một giọt nước mắt bỗng trào ra từ khóe mắt Tiêu Hoằng, từ hai má rơi xuống đất.
Ca từ đó giống như đánh thức trí nhớ phủ bụi của Tiêu Hoằng, thôn hỗn loạn, khắp nơi là xương trắng, cánh tay lạnh như băng của mẹ chộp lấy tay mình.
- Hoằng nhi, mau rời khỏi nơi này, nhớ kỹ, vì mẹ, hãy sống sót...
- Mẹ, con biết rồi.
Tiêu Hoằng còn nhớ rõ mình đã trả lời như thế.
Sau đó nụ cười của mẹ chậm rãi cứng lại, trên vẻ mặt hoảng hốt của mình đầy nước mắt.
Tiêu Hoằng không khỏi dùng hai tay che mặt, bả vai không ngừng co giật, nước mắt không ngừng tràn ra từ kẽ tay, nhưng Tiêu Hoằng không phát ra chút âm thanh nào. Tiếng ca đó giống như xé rách nội tâm của Tiêu Hoằng, làm lộ ra nơi yếu ớt nhất ở trong lòng hắn.
Có thể nói Tiêu Hoằng vẫn cố gắng sống sót, không chỉ là vì sợ chết, còn là vì lời hứa với mẹ trước kia
← Ch. 0010 | Ch. 0012 → |