Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 1122

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1122: Vỡ tan
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Giờ khắc này, chênh lệch thực lực giữa Ngự Hồn cấp năm và Ngự Không cấp ba, đã bắt đầu hiện ra rõ ràng. Mặc dù Tiêu Hoằng có được Hàn Võ, mặc dù Tiêu Hoằng có được rất nhiều Chiến Văn tốt đẹp nhưng ngón tay màu vàng lợt ở phía chân trời đó, như trước chậm rãi đè xuống hướng Tiêu Hoằng.

Đến lúc này, lại có ai có thể cứu Tiêu Hoằng?

Cùng lúc đó, ở Thánh Đàn, Tát Già đương nhiên trước tiên biết được bẫy rập ở Vũ Nhuận Tinh, cùng với toàn bộ Lạc Đan Luân đế quốc, nhân vật cấp bậc Ngự Hồn của hai bên toàn diện khai chiến, đánh nhau túi bụi không thể tách rời.

Nhất là Tiêu Hoằng tự mình đối mặt với Khảm Đô Tư, lại rơi vào tình thế nguy ngập.

- Sư phụ! Hiện tại Tiêu Hoằng rơi vào hiểm cảnh, mong rằng sư phụ có thể lần nữa ngăn cơn sóng dữ!

Tát Già đứng ở trong hư không trước mặt A Di La, mặt đầy vẻ lo lắng nói.

A Di La không có lập tức đáp lại, chỉ khép hờ hai mắt, vẻ mặt ung dung, nhưng phía sau vẻ ung dung này còn có sầu não mờ nhạt.

- Ta đã bất lực rồi! Chỉ cần ta rời Thánh Đàn, Kiều Gia Ninh và Mạc Cáp Đốn sẽ lập tức cùng lên!

A Di La trầm tĩnh trong chốc lát, lên tiếng nói.

- Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tát Già ánh mắt nghiêm trọng nói.

- Hết thảy đều là ý trời! Mọi sự cứ theo duyên phận đi! Ta khô tọa ngàn năm, cũng nên học được buông xuống rồi!

A Di La chậm rãi đáp lại. Thời điểm này, lại nhìn trên thân thể A Di La không ngừng quanh quẩn một khí thế ấm áp.

truy cập //truyencuatui. net/❤để đọc truyện

- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy thấy chết mà không cứu sao?

Tát Già nói tiếp.

A Di La không có đáp lại. Tuy rằng hai mắt khép hờ, nhưng dường như A Di La thấy được tương lai, thấy được hết thảy trong tương lai.

Ở trên Vũ Nhuận Tinh, thời điểm này Tiêu Hoằng như trước đang cắn răng cố kiên trì, trong ánh mắt không có lúc nào là không phát ra tia sáng bất khuất.

Giả thiết hết thảy đều là ý trời, như vậy Tiêu Hoằng sẽ nghịch thiên mà lên!

Cầu Cầu từ đầu luôn đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, ánh mắt cũng vô cùng linh hoạt, sắc bén, nó mở ra mồm to phun ra luồng lửa màu đỏ thật dài, đánh thẳng lên hướng ngón tay màu vàng lợt trên bầu trời.

Tuy nhiên, tập kích của nó cũng chỉ có thể dẫn tới một chút xíu hiệu quả, như trước không thể ngăn cản ngón tay màu vàng lợt kia ép xuống.

"Phốc!"

Bỗng chốc, ở dưới áp lực mãnh liệt, Tiêu Hoằng phun ào ra một ngụm máu tươi, không chỉ là thân thể mà ngay cả Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đều cảm nhận được áp lực cực lớn, dường như bất cứ lúc nào đều có thể đổ sụp xuống!

"Rốp rốp..."

Đúng lúc này, đột nhiên Tiêu Hoằng có cảm giác như Ngự lực trong thân thể bị đập nát vụn. Có phát hiện như vậy trong ánh mắt Tiêu Hoằng thoảng hiện lên vẻ kinh hãi. '

"Chẳng lẽ cứ như vậy xong đời rồi sao?" Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng.


Khảm Đô Tư ở ngoài tầng khí quyển Vũ Nhuận Tinh, tự nhiên có thể cảm nhận được sau khi Tiêu Hoằng trải qua phút tấn công cuối cùng, đã bắt đầu từng chút từng chút mềm nhũn xuống.

- Tiêu Hoằng! Ma đầu này, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ai cũng không thể cứu ngươi được!

Khảm Đô Tư ở ngoài hư không, lớn tiếng nói. Thanh âm theo dao động Ngự lực trong nháy mắt truyền lan khắp cả Vụ Nhuận Tinh.

Sau đó, Khảm Đô Tư đột nhiên phát lực, ý đồ dùng một ngón tay ấn chết Tiêu Hoằng ở trong Vũ Nhuận Tinh.

Trên mặt đất, Tiêu Hoằng chỉ thấy Thâm Thúy Nhãn dưới chân hẳn, đã bắt đầu từng chút từng chút xuất hiện nứt nẻ, bản thân Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể đã sắp sụp đổ.

"Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc..."

Dưới áp bức của Ngự lực cường đại này, đột nhiên Tiêu Hoằng cảm nhận được vật thể hình quả trứng trong bụng dường như một lần nữa tại tỉnh lại, đồng thời nhảy lên kịch liệt, cùng lúc ở dưới áp bức cực lớn, bắt đầu co rút lại biến hình...

Ngắn ngủi vài giây qua đi, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy vật thể hình quả trứng trong cơ thể táo bạo, dường như đã không thể chịu được áp lực cường đại của Ngự Không, lại dường như nó ở trong loại áp bức này đã hoàn toàn triệt để thành thục, ngay sau đó liền nổ tung.

Gần như ngay khoảnh khắc vật thể hình quả trứng trong cơ thể nổ tung, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy rậm rạp Ngự lực màu vàng trực tiếp từ trong vật thể hình quả trứng duỗi thân ra. Ngoài ra, còn có rậm rạp viên Ngự lực tơ vàng điên cuồng giao hòa với Ngự lực của bản thân.

Có cảm giác như vậy tuyệt đối không thể nói tới dễ chịu, chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể đều sắp phải kích nổ tung ra.

Không chỉ là Ngự lực trong cơ thể mà ngay cả Hàn Võ dường như ở trong cổ Ngự lực táo bạo này bắt đầu phát sinh biến đổi biển năng lượng mênh mông lại bị hòa tan điên cuồng, trong khoảnh khắc, toàn bộ thi thể màu máu liền hiển lộ ra.

Mà ở trong cơ thể Tiêu Hoằng, cũng chứa đầy rậm rạp tia Ngự lực màu vàng cùng với viên Ngự lực màu vàng.

Áp lực cường đại ở bên ngoài, bên trong tấn công mãnh liệt, giờ khắc này, Ngự lực Ngự Hồn cấp năm của Tiêu Hoằng dường như trở nên yếu ớt không chịu nổi.

Chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể đã hoàn toàn sôi trào lên giống như nước sôi nóng bỏng, máu tươi mờ nhạt không ngừng tràn ra từ trong lỗ chân lông.

- Ái...

Chỉ vài giây ngắn ngủi, rốt cục Tiêu Hoằng không chịu đựng nổi, trước mắt bắt đầu xoay tròn, dưới chân như nhũn ra, tiếp theo cả người ngã thẳng tắp xuống mặt đất, ý thức cũng đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Trong mơ hồ, Tiêu Hoằng cảm giác dường như đặt mình trong một thời không khác, nơi này ngọn lửa màu đỏ tràn lan, lan tràn khắp nơi, tiếng kêu rên thống khổ không ngừng quanh quẩn ở bên tai giống như địa ngục, hoặc nói đây là địa ngục.

Thời điểm này, một người giọng y như đúc với Tiêu Hoằng đang đứng ở trong biển lửa, đối mặt với hắn lại là thi thể màu máu kia bị đánh bại, bị hắn giết chết, sau đó hoàn toàn phong ấn ở trong Hàn Võ.

Đây dường như là một đoạn trí nhớ, ở trong ký ức phủ đầy bụi của vật thể hình quả trứng.

Sau đó là hình ảnh sáu đại Ngự Không vây đánh Cáp Thụy Sâm, mà bản thân Cáp Thụy Sâm thì phong ấn lực lượng cùng với ý thức của bản thân vào bên trong một vật thể hình quả trứng lớn bằng cỡ nắm tay, rồi truyền tống tới một góc của Thái Qua Vũ Trụ.

Đối mặt với công kích của sáu đại Ngự Không, Cáp Thụy Sâm đã rơi vào trạng thái suy yếu hoàn toàn, cuối cùng chết thảm.

Mà vật Cáp Thụy Sâm ném ra trước khi chết, đúng là vật thể hình quả trứng trong cơ thể Tiêu Hoằng kia...

Tiếp theo sau hình ảnh trong ý thức của Tiêu Hoằng lại vừa chuyển, Lạc Tuyết Ninh... Không... Không phải, cũng không phải Ninh Nhược Tuyết, chỉ thấy nàng mặc một thân quần áo kỳ quái, trên đỉnh đầu đeo một cái vòng sáng bóng, trang trí rất tôn quý, đang rưng rưng nhìn mình... Một màn này dường như là ấn tượng khắc sâu nhất trong lòng Cáp Thụy Sâm...

Thời điểm này, Khảm Đô Tư nhìn Tiêu Hoằng ngã xuống, toàn thân trào ra máu tươi, vẻ tươi cười trên mặt hắn đã bắt đầu trở nên dữ tợn.

- Tiêu Hoằng! Đây là số mệnh của ngươi, hết thảy đều là ý trời! Đi chết đi!


Khảm Đô Tư phát ra tiếng quát dữ tợn, tiếp theo dùng toàn lực ấn ngón tay màu vàng lợt xuống Tiêu Hoằng, dường ư định đồng loạt hủy diệt cả Vũ Nhuận Tinh bao gồm Tiêu Hoằng!

Tình huống vạn phần nguy cấp.

Nhưng mà, ngay lúc ngón tay màu vàng lợt kia còn kém một thước liền va chạm vào thân thể Tiêu Hoằng, khoảnh khắc này trong cơ thể Tiêu Hoằng, chuỗi viên Ngự lực màu vàng đột nhiên bùng phát ra, sau đó chỉ thấy ngay chỗ bụng của Tiêu Hoằng, một cái bàn tay năng lượng màu máu cực lớn, đột nhiên từ trong bụng Tiêu Hoằng ngưng kết thành rồi chống đỡ ngón tay màu vàng lợt kia.

Trong chớp mắt, nguyên vốn Khảm Đô Tư đã nhận định Tiêu Hoằng hẳn phải chết, lập tức chỉ cảm thấy đầu ngón tay màu vàng lợt, lập tức truyền đến một cảm giác áp bách cường đại. Loại cảm giác áp bách này căn bản không phải là Ngự Hồn cấp năm có được, ngược lại giống như là Ngự Không cấp năm, thậm chí còn cường đại hơn Ngự Không cấp năm.

- Như thế nào có thể như vậy?

Khảm Đô Tư không kìm được phát ra tiếng kêu kính hãi.

Tuy nhiên, đây còn chỉ là bắt đầu kinh hãi, ngay sau đó, liền thấy ngón tay năng lượng màu vàng lợt kia, theo bàn tay màu máu duỗi ra từ trong bụng Tiêu Hoằng, liền sinh ra từng vết nứt nẻ, đồng thời không ngừng lan khắp nơi trên ngón tay.

"Bùng!"

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy giây, ngón tay màu vàng lợt hoàn toàn vỡ nát, tan rã ở trong hư không.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng một lần nữa chậm rãi mở ra hai mắt, phát ra hai luồng sáng vàng, so với dĩ vãng cỗ khí thế này giống như sóng lớn ngập trời.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng không hề nói một lời, từng chút từng chút chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, chung quanh trên thân mình vờn quanh điểm điểm viên Ngự lực màu vàng, cực kỳ tương tự với A Di La.

Bất đồng chính là, điểm sáng tơ vàng từ A Di La tràn ngập tường hòa, còn Tiêu Hoằng lại tràn ngập giết chóc!

Mà thời điểm này Tiêu Hoằng cũng không dễ chịu gì. Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được vật thể hình quả trứng trong cơ thể vỡ tan, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn kế thừa năng lượng của Cáp Thụy Sâm, thành tựu cảnh giới Ngự Không, đồng thời không chỉ là Ngự Không cấp một, mà là Ngự Không cấp năm!

Nhưng Ngự lực tăng lên vượt cấp như thế, không thể nghi ngờ đã làm cho Ngự lực của Tiêu Hoằng gần như hỏng mất, trở nên vỡ thành mảnh nhỏ, cảm giác đau nhức nóng rát lan tràn ra khắp cơ thể Tiêu Hoằng.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khảm Đô Tư ở ngoài hư không, Tiêu Hoằng vẫn là cố vận dụng một tia lực lượng cuối cùng của toàn thân, phóng thẳng ra ngoài hư không.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng liền xuất hiện ở trước mặt Khảm Đô Tư.

- Ngươi không phải muốn giết ta sao? Vậy đến đây đi!

Tiêu Hoằng nhìn Khảm Đô Tư, phát ra thanh âm thâm trầm như thế, đồng thời tung hai bàn tay ra. Trong nháy mắt, chỉ thấy khắp hệ Hằng tinh Vũ Nhuận, nơi nơi tràn ngập băng tinh vạn năm màu vàng, phóng mắt nhìn tới, khắp hư không đã biến thành một mảng vàng óng ánh.

Lúc này Tiêu Hoằng lại hóa quyền thành chưởng, trong lòng bàn tay đột nhiên bắt đầu hình thành một cái vòng xoáy màu vàng, băng tinh màu vàng quanh quẩn ở khắp nơi trong hệ Hằng tinh liền rất nhanh tụ tập tới trong vòng xoáy này.

Tiếp theo Tiêu Hoằng tung ra một chưởng đánh tới Khảm Đô Tư. Lập tức hàn băng màu vàng hình thành một con rồng dài phóng vọt tới oanh kích vào Khảm Đô Tư.

Nhìn thấy một màn như thế, nhìn thấy trong nháy mắt Tiêu Hoằng từ Ngự Hồn cấp năm tăng lên tới Ngự Không cấp năm, gần như Khảm Đô Tư không thể tin vào hai mắt của mình, hơn nữa trên người ở Tiêu Hoằng, hẳn cảm nhận được khí thế của Cáp Thụy Sâm.

"Tại sao có thể như vậy?" Trong lòng Khảm Đô Tư không kìm được ngạc nhiên thán phục, đối mặt với con rồng dài màu vàng oanh kích tới, Khảm Đô Tư khoanh hai tay tạo thành chữ thập, điều động toàn lực Ngự lực trong cơ thể ngăn chống.

Trong khoảnh khắc, ở trước mặt Khảm Đô Tư liền hình thành một bàn tay màu vàng lợt to lớn, vắt ngang giữa Tiêu Hoằng và Khảm Đô Tư.

Tuy nhiên chặn lại như vậy đối với Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự Không cấp năm, dường như không có hiệu quả, chỉ thấy con rồng dài màu vàng va chạm trên bàn tay to lớn kia, rồi chỉ hơi khựng lại một chút, tiếp sau đó trực tiếp đục bàn tay thành một lỗ thủng lớn, rồi công thẳng vào thân thể Khảm Đô Tư.

- A!

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết cực độ bi thương của Khảm Đô Tư, nhìn lại Khảm Đô Tư đã bị con rồng màu vàng bao phủ đánh bay ra ngoài, trường bào không chịu được đã bị xé rách vô cùng chật vật, làn da trắng nõn đã là máu thịt bầy nhầy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)