Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 1127

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1127: Ngự Thần lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Chỉ qua thời gian ngắn ngủi một phút, vốn hội trường vô cùng hoa lệ ở dưới mấy đợt oanh kích của chiến đấu cơ Ngân Điểu đời sáu, trực tiếp bị san thành đất bằng, bên trong cái gọi là vương công quý tộc, toàn bộ táng mạng như thế.

Cùng lúc đó, liền thấy một chiếc Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách hoàn toàn chế tạo bằng hợp kim Vi Mê, đã đậu lại ở trước mặt Tiêu Hoằng. Sau đó Tiêu Hoằng liền ôm Lạc Tuyết Ninh, đi vào bên trong Hạm vận chuyển hành khách.

- Truyền lệnh xuống: Tinh cầu này rất xinh đẹp, giết chết hết thảy vương công quý tộc nơi này là được, đừng phá hủy môi trường xinh đẹp của tinh cầu!

Đi lên Hạm vận chuyển hành khách, Tiêu Hoằng lập tức ra lệnh. Sau đó Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Lạc Tuyết Ninh, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, một nụ hôn nồng nàn.

Mà chiếc Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách chở Tiêu Hoằng này cũng cũng không có trở lại trong Quật Khởi Hào, mà lập tức hướng tới một chỗ Hư Không Môn ở Gia Đô Đế Quốc, chuẩn bị quay về Ma Duệ Tinh.

Về phần giết chóc nơi này, cứ để cho thủ hạ làm đi.

Về phần Phục Thản Đế Quốc sau khi tàn sát, thì chính thức nhập vào trong bản đồ của Gia Đô Đế Quốc. Có Gia Đô Đế Quốc toàn quyền tiếp quản, từ nay về sau Phục Thản Đấ Quốc cũng giống như Á Tế Á liên hợp thể, chính thức xoá tên.

Kể từ đó, nhìn chung toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, Tân Bối Ba liên hợp thể có lòng chịu thần phục, Á Tế Á liên hợp thể đã trở thành lịch sử, chính xác trong hư không, chỉ còn lại có Xích Nghĩa liên hợp thể tứ cố vô thân, ở vào tình trạng tàn phế một nửa, diệt vong hay không, từ thế cục trước mắt mà nói, dường như chỉ là chuyện một cái ý niệm trong đầu Tiêu Hoằng mà thôi.

Thu thập xong Phục Thản Đế Quốc, ngay sau đó hết tám phần chính là Xích Nghĩa liên hợp thể.

Điều này không thể nghi ngờ làm cho Hải Đình Gia, hoặc là nói nguyên thủ chư quốc của Xích Nghĩa liên hợp thể bắt đầu lạnh run, chỉ cảm thấy thanh đồ đao lạnh như băng của Tiêu Hoằng đã kê ở trên cổ bọn họ.

Thời điểm này, Mạc Cáp Đốn đã một lần nữa đi lên đỉnh Nghĩa Chính Tháp, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, quỳ lạy ở phía trước cánh cửa thời không kia, đồng thời báo cáo chi tiết một lần tất cả mọi chuyện.

- Hiện giờ ở Xích Nghĩa liên hợp thể, Thần nghĩa của ngài đã bị Ma đầu uy hiếp nghiêm trọng, mong ràng ngài đích thân xuất mã, xử lý Tiêu Hoằng!

Mạc Cáp Đốn nói tiếp bổ sung thêm. Trong giọng điệu có chút run rẩy, bởi vì Mạc Cáp Đốn rất rõ ràng: Thời điểm này hắn đã không còn là đối thủ của Tiêu Hoằng.

- Ta đã biết, chính là không thể tưởng được, Tiêu Hoằng kia so với Cáp Thụy Sâm càng thêm phản nghịch!

Một lần nữa vang lên thanh âm sâu sắc.

Cùng lúc đó, ở Thánh Đàn, A Di La nhìn trong màn hình hư không trên mặt không kìm được hiện lên một chút thoải mái, sau đó nói với Tát Già ở bên cạnh:

- Ngươi xem, như vậy không phải rất tốt sao? Ai nấy đều vui mừng!

- Sư phụ quả nhiên cao minh, chỉ là không biết, vì sao sư phụ vẫn luôn quan ái Lạc Tuyết Ninh như vậy?

Tát Già đưa ra nghi vấn.

- Rất nhanh, ngươi sẽ biết! Còn nữa, nếu ta không còn ở đây, hy vọng ngươi có thể giống như Nội Nhã nhận lấy hết thảy trách nhiệm ở Thánh Đàn!

A Di La nói tiếp.

Nghe nói như thế, sắc mặt Tát Già không kìm được-vừa động, vội vàng hỏi tới:

- Sư phụ! Vì sao nói lời ấy?

- Cảm tạ Thương Luân đã giúp ta hiểu được, kẻ đại thành chỉ có buông được, buông bỏ hết thảy! Ngàn năm trước ta vốn nên buông bỏ, không nên làm ra chuyện bội bạc. Tuy nhiên, ta nghĩ nhiều năm qua đi như vậy, nợ tình cảm ta đã trả hết đúng là thời điểm buông bỏ hết thảy!

[ truyen cua tui @@ Net ]

A Di La nhẹ giọng nói, hai tay từng chút từng chút bắt đầu tạo thành chữ thập.

Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc hai tay của A Di La tạo thành hình chữ thập, lại nhìn trong hư không Thánh Đàn bỗng nhiên hiện ra một cái vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy khổng lồ này cực kỳ tương tự như đỉnh Nghĩa Chính Tháp kia. Không sai, đó đúng là cánh cửa thời không, trực tiếp đi thông tới một địa phương nào đó ở ngoài Thái Qua Vũ Trụ.


Ngay sau đó, lại nhìn trong cánh cửa thời không này, hai bóng người bỗng nhiên từng chút từng chút hiện ra, hai người toàn bộ thuần màu trắng, ngay cả trường bào cũng thế. Cái mũ nối liền áo cực lớn che khuất gương mặt hai người, sau lưng hai người là một đôi cánh năng lượng màu đỏ vàng đan xen nhau, so với Ma Văn Dực bình thường còn khổng lồ hơn, mà khí thế bàng bạc thậm chí có thể bao trùm toàn bộ hư không.

Tiếp theo hai người này cứ như vậy thân hình không nhúc nhích, bay thẳng đến hướng A Di La bên này.

Trong nháy mắt, hai người này liền xuất hiện ở trước mặt A Di La, giống như hai pho tượng không nhúc nhích.

Nhìn thấy hai người như vậy, Tát Già đứng ở bên cạnh A Di La không kìm được biến sắc. Hai người kia là từ đâu tới? Hơn nữa Tát Già có thể cảm nhận được rõ ràng, sóng Ngự lực trong cơ thể hai người kia phát ra, ít nhất là Ngự Không cấp năm, nhưng điều này sao có thể? Trong Thái Qua Vũ Trụ, nhân số Ngự Không chỉ có vài người như vậy mà thôi, Ngự Không cấp năm lại càng hiếm thấy.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Tát Già lộ ra vẻ mặt cảnh giác, trong hai mắt sát ý hiển lộ ra hết.

- Sứ giả của Thần!

Hai gã áo trắng gần như trăm miệng một lời nói.

- Thần?

Tát Già lặp lại từ này, trên mặt thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.

- Các ngươi so với tưởng tượng của ta muộn thời gian một phút! Tuy nhiên, đã quá muộn rồi!

A Di La nhẹ giọng nói.

- Sớm hay muộn, ở trong mắt Áo Cách Tư Thần không sao cả! Ngươi vi phạm khế ước, trợ giúp Ma đầu Tiêu Hoằng, bồi dưỡng Ma tộc Lạc Đan Luân, ta là đến đại biểu Áo Cách Tư Thần ban cho ngươi cái chết!

Người áo trắng nói tiếp.

"Áo Cách Tư Thần? Như thế nào? Chẳng lẽ trên thế giới này, thật sự có Áo Cách Tư Thần?" Tát Già nghe đến đó, trong lòng kích động. Chỉ từ thực lực của hai gã áo trắng này Tát Già không thể không tin. Thực hiển nhiên, xem ra Ngự Thần cũng không phải chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi!

- Vi phạm khế ước? Lúc trước các ngươi nói rõ khế ước với ta, chỉ cần ta ra tay giết chết Cáp Thụy Sâm, thì sẽ bỏ áp chế đối với ta, cho phép ta thành tựu Ngự Thần, nhưng kết quả thì sao?

A Di La nhẹ giọng đáp lại.

- Nhưng Cáp Thụy Sâm không có chết, Tiêu Hoằng chính là Cáp Thụy Sâm, không phải sao?

Một người áo trắng nói.

- Ha ha, cho dù Cáp Thụy Sâm thật sự chết đi, thì bằng vào Áo Cách Tư, hắn sẽ chịu nhượng lại một bộ phận Thần quyền sao? Hắn vì tư lợi bản thân, sau khi bản thân thành tựu Ngự Thần, giả thần giả quỷ, tự xưng là Thần! Chẳng qua hắn cũng chỉ cao hơn một cấp so với Ngự Không mà thôi!

A Di La cười cười đáp lại.

- Câm mồm! Không được bất kính với Áo Cách Tư Thần vĩ đại! Ngươi muốn chết!

Giọng điệu của người áo trắng bỗng nhiên cao vút lên.

- Giả thần giả quỷ mà thôi, ta đã không còn thấy lạ!

A Di La nói xong, tiếp theo lại nhìn trên thân thể A Di La, điểm sáng màu vàng bắt đầu từ lộn xộn trở nên sắp hàng có trật tự, đồng thời khối vẫn thạch nhìn như bình thường dưới thân A Di La kia, liền từng chút từng chút xuất hiện nứt nẻ, cuối cùng hoàn toàn vỡ tan, hình thành một cái bổ đoàn màu vàng tỏa hào quang rạng rỡ, làm cho người ta một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

- Đây... Đây là cái gì?


Người áo trắng nhìn thấy phản ứng của A Di La như thế, không kìm được kinh ngạc lên tiếng.

- Hắn đã tọa hóa trở thành chính quả, mà không phải cái gọi là giả thần giả quỷ của Áo Cách Tư!

Đúng lúc này, Thương Luân không biết từ địa phương nào, đi ra, xuất hiện ở giữa hai người áo trắng và A Di La.

So sánh với dĩ vãng, cả người Thương Luân có vẻ trẻ lại rất nhiều, hai mắt đục ngầu đã trở nên sáng rực, da thịt khô héo cũng xuất hiện một tia huyết sắc.

- A Cổ! Là ngươi?

Người áo trắng bật thốt ra như thế, trong giọng điệu tràn ngập kinh ngạc:

- Không thể tưởng được bị Áo Cách Tư Thần diệt tín đồ của ngươi, phá Thần Miếu của ngươi, trừ đi tín ngưỡng lực của ngươi... Vậy mà ngươi lại còn chưa chết!

- Điều này còn phải cảm tạ Tiêu Hoằng một chút, có lẽ đúng thật là ý trời! Hắn xây dựng một tòa A Cổ Thần miếu ở Tiệp Tây Á Vương Quốc cho ta, làm cho tín ngưỡng lực của ta một lần nữa dấy lên, giúp ta khôi phục một chút thực lực!

Thương Luân lên tiếng nói, so với lão già điên điên khùng khùng trước kia, giờ khắc này, trên mặt Thương Luân rõ ràng tràn ngập vẻ uy nghiêm.

Nghe nói như thế, hai gã áo trắng không kìm được lui về phía sau mấy bước. Tuy rằng không biết Thương Luân khôi phục bao nhiêu thực lực, nhưng dù vậy, thân là Ngự Thần, hai gã áo trắng cũng không dám tùy tiện đụng vào, nếu không thực rất có thể chỉ còn đường chết.

Cùng lúc đó, nhìn lại A Di La ở phía sau Thương Luân, toàn thân đã biến thành một mảng màu vàng, giống như một pho tượng bằng vàng.

- Hóa ra người luôn ở phía sau thao túng A Di La là ngươi!

Một người áo trắng nói tiếp.

- Không phải thao túng, chỉ là bằng hữu mà thôi! Ngày thường chỉ điểm lẫn nhau một chút! Tuy nhiên A Di La cường đại hơn so với ta, hắn đã viên mãn rồi!

Thương Luân nói tiếp:

- Hiện tại hoặc là mời các ngươi trở về! Còn nếu muốn động tới Thánh Đàn, có thể đến thử xem, hai tên Ngự Không cấp năm, ta vị tất đánh thang được, nhưng các ngươi cũng sẽ không dễ chịu!

Nhìn lại hai người áo trắng này, nghe nói như thế, liền đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức biến mất.

Trên Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh đã quay về tới trong vương điện Tử La Lan Thành, quay về tới nơi ở của Cáp Thụy Sâm. Giờ phút này Lạc Tuyết Ninh dường như cũng bắt đầu vào vai nhân vật thể tử, dọn dẹp sửa sang lại phòng ốc trong nhà.

Duy nhất khiến nàng cảm giác quý dị chính là bức họa trong phòng Cáp Thụy Sâm kia. Vừa mới không lâu Tiêu Hoằng với phương thức cướp cô dâu bế nàng trở về từ An Linh Tinh, tình cảnh này rốt cuộc tương tự biết bao với bức họa ngàn năm kia.

Thậm chí giờ khắc này, Lạc Tuyết Ninh lại để tay lên ngực tự hỏi: Chính mình rốt cuộc là ai? Bởi vì khoảnh khắc này Lạc Tuyết Ninh có một loại cảm giác, chính mình dường như không phải là mình đơn giản như vậy, dường như còn có trình tự gì đó sâu sắc hơn ở bên trong.

Ngay lúc Lạc Tuyết Ninh nhìn bức hoạ trong phòng khách kia, trong phòng ngủ Tiêu Hoằng đang khoanh chân ngồi ở trên giường gỗ, hai tay giao nhau, đặt trên đùi, lòng bàn tay hướng lên trời, hai mắt khép hờ.

Ngự lực trong cơ thể đã rót vào bên trong Hàn Võ, hắn từng chút từng chút cảm nhận thi thể màu máu phong ấn trong Hàn Võ kia. Hiện giờ dấu hiệu sinh mệnh của thi thể màu máu, đã hoàn toàn biến mất, làm cho người ta có cảm giác, giống như là con rối của Tiêu Hoằng, tâm thần tư tưởng thông suốt với Tiêu Hoằng.

Mà sau khi Tiêu Hoằng hấp thu Ngự lực và sinh mệnh của Khảm Đô Tư cùng với vài tên cấp Ngự Hồn, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, những Ngự lực và sinh mệnh này, toàn bộ được rót vào trong thi thể màu máu, dường như nó đang ngưng kết ra một loại lực lượng, một loại lực lượng hoàn toàn vượt qua cảnh giới Ngự Không.

- Chẳng lẽ là Ngự Thần lực sao?

Tiêu Hoằng không kìm được thì thào tự nói. Ngự Thần ở Thái Qua Vũ Trụ chính là một tồn tại trong truyền thuyết, không có người nào biết, đến tột cũng làm thế nào trở thành Ngự Thần, Ngự Thần rốt cuộc ở địa phương nào.

Chỉ có điều, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, cách ngưng kết thành cổ lực lượng vạn năm này, còn kém một chút như vậy.

Ngay lúc Tiêu Hoằng không ngừng cảm nhận, liền thấy trên bầu trời Ma Duệ Tinh, một luồng hào quang màu vàng đột nhiên xuyên qua Ma Duệ Tinh, giống như một viên sao băng, lập tức vọt tới chỗ Tiêu Hoằng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)