Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0113

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0113: Cảnh giới và biến hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Về phần những người khác thì không nên rối rắm vì chuyện này, tập trung nghênh đón Lạc Tuyết Ninh là được. Danh sách kia phân làm hai bảng, đưa cho chúng ta và phân hiệu là được.

Sài Tang đưa ra phương pháp xử lý cuối cùng. Nhưng trong lòng, Sài Tang vẫn thầm canh cánh trong lòng với năm chữ "học sinh của phân viện" này. Ngoài việc sử dụng hàn băng thì còn có thể có hai loại khả năng.

Thứ nhất là tìm được phương pháp đặc biệt để pha chế Ma Văn dịch. Thứ hai là số may. Tuy nhiên dù là phương án nào đi nữa thì người như vậy cũng rất khó gặp, nhất là với thân phận tân sinh.

Đương nhiên tới lúc này Sài Tang vẫn không thể ngờ được người này chính là Tiêu Hoằng mà hắn đã vô tình gạt ra.

Mới tới khi nửa đêm về sáng, lúc này hội nghị lâm thời mới chấm dứt.

- Miêu học trưởng, dừng bước.

Ngay khi Miêu Thần vừa đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng thì Sài Sương đã đi ngay sau, lên tiếng.

- Sài học muội? Có chuyện gì sao?

Miêu Thần hơi xoay người, bình thản nói, lời nói và cử chỉ không mảy may dao động.

- Về việc kiếm học sinh của phân hiệu, có thể tính cả ta vào hay không. Hoặc nói là ngài điều tra được thì nói cho ta biết trước được không?

Sài Sương tươi cười nói.

-? Sài học muội không phục, muốn tỷ thí với hắn một phen nữa sao?

Miêu Thần cũng cười cười, có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy ý tưởng của Sài Sương. Hắn và Sài Sương đã quen biết nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách của nàng, hơi cứng đầu không chịu thua.

Sài Sương không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

- À, được.

Miêu Thần thấy thế cũng gật đầu, sau đó xoay người rời đi, tuy ý đi tới cuối hành lang.

Tuy nhiên trong lòng Miêu Thần cũng không cho rằng đây là một nhiệm vụ dễ dàng. Bởi vì một loạt hành động của Trình Thiếu Vĩnh trên lễ đường đã có thể thấy rõ là hắn chỉ khoe một chút liền thu tay, có chuẩn bị đối với việc học viện Tây Tân Ma Văn muốn cướp người. Nhưng Miêu Thần cũng không hề có ý định từ bỏ. Dù sao thì loại học sinh ưu tú như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải thò đầu ra thôi.

Chớp mắt đã trôi qua hai ngày rồi.

Trong hai ngày này, Tiêu Hoằng ngoài việc huấn luyện chăm chỉ thì đại bộ phận thời gian cơ bản đều chế tạo đủ loại Dược Văn thẩm mỹ, đồng thời gia nhập hàn băng vạn năm vào toàn bộ những thứ này.

Ước chừng có một rương nhỏ gồm Dược Văn giảm béo, đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không sử dụng khí tức văn trong văn, chỉ cho thêm hàn băng vạn năm thì Dược Văn bình thường tuy rằng không có hiệu quả không được như văn trong văn nhưng cũng sử dụng được nhiều hơn vài lần, đối với hiệu quả giảm béo của Dược Văn cũng tốt hơn rất nhiều.


Mà nguyên nhân Tiêu Hoằng làm vậy rất đơn giản chính là muốn cho Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đủ Dược Văn. Dù sao nếu đã đi học thì việc quan tâm tới Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ chắc cũng giảm đi rất nhiều. May mà hiện giờ Lý Nhạc đã đạt tới Ngự Đồ cấp bốn, khống chế Dược Văn của Tiêu Hoằng cũng quen thuộc phi thường, vắng Tiêu Hoằng vài ngày hẳn cũng không có vấn đề gì.

Tám giờ, giao rương nhỏ cho Lý Nhạc, Tiêu Hoằng liền chạy tới phân viện Tây Tân.

Giờ khắc này toàn thành Thái Ngô Thành đã giới nghiêm, trên bầu trời có mười mấy cái trực thăng Ma Văn không ngừng di chuyển, quan sát tình hình đạo chích ở mỗi con đường. Đây đều là tiếp viện của quân đoàn Bối La Ma Văn mấy ngày trước.

Trên mặt đất, xe cảnh sát Ma Văn cũng nối liền không dứt, thăm dò những kẻ khả nghi.

Đối với tình hình như vậy, Tiêu Hoằng gần như coi như không thấy. Vẫn một câu nói cũ, chuyện này chẳng mấy quan hệ với hắn. Mang theo túi du lịch, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi lên tắc xi Ma Văn, tiến thẳng về hướng phân viện Tây Tân.

Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã được bảo vệ biết là nhân vật an toàn nên tiến vào trường cũng không gặp mấy ngăn trở. Tuy nhiên đúng lúc này hắn bỗng cảm thấy tần suất đi qua đi lại phân viện Tây Tân và Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ hẳn sẽ tăng nhiều, đi tắc xi Ma Văn cũng không phải là một biện pháp hay.

Đây là thời điểm cần phải nghiên cứu Ma Văn Xa.

Tiêu Hoằng thầm nghĩ như vậy, bước chân không chậm lại chút nào. Hiện giờ quân đội của Mặc Huyền đã tiến vào chiếm cứ học viện Tây Tân Ma Văn, bắt đầu kiểm tra tất cả những nơi khả nghi.

Tình huống như vậy mãi tới khi Tiêu Hoằng tiến vào khu vực của phân viện Tây Tân mới hoàn toàn không thấy nữa. Hiển nhiên là phân viện Tây Tân vẫn căn bản không được coi trọng như trước, chỉ kiểm tra một lần, sắp xếp nhân viên cần tra xét rồi quên luôn.

Đối với những chuyện ven đường này, Tiêu Hoằng cũng không suy nghĩ quá nhiều, tiến vào trong trường, lập tức đi vào phòng học trên lầu hai.

Mới vừa đẩy cửa phòng học ra, hắn đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng ong ong, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy học sinh đang ngồi túm năm tụm ba.

Nữ sinh được gọi là Chân tỷ kia đang ngồi bên cạnh hai gã khác, vui vẻ trò chuyện, làm cho người ta có cảm giác tự cao tự đại, coi trời bằng vung.

Ở chỗ trung tâm của phòng học là một anh chàng cao lớn, làn da trắng bóc, mặc quần áo màu đen có vẻ rất nổi bật. Giờ phút này hắn đang gác chân lên ghế, bàn tay gác lên cổ một học sinh nam quần áo bình thường, dường như đang răn dạy điều gì đó.

Bởi vì quá ồn ào nên Tiêu Hoằng cũng không nghe rõ, chỉ có thể thông qua vài lời nói mà loáng thoáng nghe được tên học sinh cao to kia được người khác gọi là Kiều Binh, có vị trí cũng không thấp ở nơi này, đạt Ngự Đồ cấp năm. Mà hắn đang bắt nạt bạn học. Tiêu Hoằng cũng chẳng mấy quan tâm. Hắn vốn không thích bệnh vực kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, càng không có hứng thú quản chuyện này.

Về phần Tiêu Hoằng hiện giờ thì dù là diện mạo hay cách ăn mặc cũng không hấp dẫn người khác. Thấy hắn đi tới, những học sinh khác cũng chỉ đảo mắt qua rồi không để ý tới nữa.

Chỉ có Chân tỷ ngày trước bình phẩm hắn từ đầu tới chân là liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, có vẻ khinh thường với quần áo của Tiêu Hoằng, sau đó lại quay về tiếp tục tán phét.

Chậm rãi ngồi vào một góc, dựa vào cửa sổ. Tuy rằng trong phòng ồn ào khiến Tiêu Hoằng cảm thấy hơi phiền nhưng thần sắc hắn cũng vẫn bình thản, trong đầu nghĩ tới chuyện Linh Xà. Hiện giờ hắn đã chế tạo thành công Linh Xà nhưng muốn khống chế nó tự nhiên thì phải huấn luyện một phen mới đúng.

Lúc trước cũng từng nói qua, học viện Tây Tân Ma Văn và Mai Long Ngự Văn Hành cũng có sân tập nhưng muốn đi vào thì đúng là nói dễ hơn làm. Dù sao bọn họ cũng chọn người vào đó. Hơn nữa bởi vì Phong Văn chỉ có Ngự Giả mới khống chế được nên học sinh bị giới hạn tiến vào, thường phải là người có thực lực cao cường hoặc có đặc quyền mới được.

- Xem ra đành phải nhờ Mộ Khê Nhi giúp đỡ thôi.

Tiêu Hoằng thầm nghĩ.


Gần như ngay khi Tiêu Hoằng nghĩ tới đây thì căn phòng vốn lộn xộn bỗng dưng im bặt. Một số học sinh ngoại hình kỳ quái cũng đều ngồi xuống.

Hơi ngẩng đầu lên, Tiêu Hoằng thấy một lão già tóc hoa râm, đeo kính từ từ đi vào, bước chân rất nhẹ, gần như giống như một bóng ma, đi tới cạnh bục giảng. Mà hắn chính là Thôi Uyển Bác, giáo viên chủ nhiệm với của phân viện Tây Tân.

Hơi liếc mắt một cái nhìn xuống mọi người, Thôi Uyển Bác hơi dừng lại trên người Tiêu Hoằng hơi lâu hơn vài giây liền thu hồi ánh mắt, cũng không điểm danh, sau khi giới thiệu đơn giản một chút liền cầm bút viết bốn chữ lên bảng " Thái Qua Vũ Trụ".

- Đầu tiên xin chào mừng các học sinh ngồi ở đây đã đi vào phân viện Tây Tân. Bài đầu tiên chúng ta thoải mái một chút, học về Thái Qua Vũ Trụ.

Thôi Uyển Bác mở sách giáo khoa ra, nói khẽ. Dưới lớp có người thì thào hắn cũng không quản tới.

Chỉ có mỗi Tiêu Hoằng lúc này thần sắc là chăm chú.

- Trong toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, tổng cộng có 157 quốc gia nhân loại, nhìn như rất nhiều nhưng thực ra chỉ có sáu đại liên hiệp. Mỗi một liên hiệp đều có những đế quốc siêu cấp, ví dụ như Phục Thản Đế Quốc ở liên hiệp Gia Đô. Đế quốc Gia Đô là trung tâm, Phục Thản theo sát phía sau. Tân Cách Công Quốc cũng thuộc liên bang này. Ví dụ các liên bang Bắc Áo, Á Tế Á cũng vậy.

Thôi Uyển Bác nói tiếp, tiện tay mở một hình ảnh ở bên cạnh.

Trong nháy mắt, bên cạnh hắn xuất hiện một hình ảnh vũ trụ mênh mông, đầy những ngân hà do rất nhiều sao tạo thành, giống như những tấm lụa mỏng đầy màu sắc, vờn quanh hư không mênh mông.

Mà bên trong hình ảnh ngân hà này có một đường cong màu bạc, chưa thiên hà này thành sáu khối. Về phần Vũ Nhuận Tinh thì có vẻ rất kém, ở trong một góc cực kỳ hẻo lánh.

Học sinh vừa thì thầm tán dóc vừa rồi nhìn thấy hình ảnh vũ trụ bao la như vậy thì cũng thoáng sửng sốt.

- Thưa giáo sư, trong sáu liên bang thì mạnh nhất là liên bang nào ạ?

Một người ít kiến thức, ngay cả tri thức địa lý của Vũ Nhuận Tinh cũng không đủ, tò mò hỏi.

- Liên bang Á Bình Trữ.

Thôi Uyển Bác nhìn một cái rồi nói. Thật ra mỗi một liên bang đều có những nhân vật vô cùng cường đại làm trụ cột. Ví dụ như đế quốc siêu cấp Á Bình Trữ. Sau lưng bọn họ có Đế Á chống đỡ. Đây là cao thủ cấp bậc Ngự Không. Mà những liên bang khác cũng vậy. Về phần Phục Thản Đế Quốc của chúng ta thì nhân vật cấp đó là A di La, vẫn ngồi trên một phiến đá cả ngàn năm rồi.

- Ngồi cả ngàn năm? Có thể thế sao? Người kia hay là chết già rồi?

Lại có học sinh hỏi.

- Chưa chắc. Một người bắt đầu từ Ngự Đồ, cảnh giới tăng lên đều thảy đổi diện mạo. Điểm này tất cả mọi người đều biết rôi. Nhưng thế thì sao? Mỗi một lần tăng lên một cảnh giới thì Ngự lực trong cơ thể đều nhiều lên. Mà Doanh nghiệp Đại Ngự Sư đột phá tới cấp bậc Ngự Hồn thì Ngự lực trong cơ thể sẽ hóa sương mù, giống như hơi nước ngưng kết lại, trở nên rất phi thường. Tuổi thọ của bọn họ chẳng những được đề cao rất lớn mà có thể thông qua Ngự lực cường hãn trong cơ thể mà khiến thân thể biến ảo tự nhiên. Tới cấp bậc Ngự Không thì Ngự lực hóa sương mù sẽ biến thành dạng lỏng, dù thân thể có bị đả kích trí mạng thì chỉ cần Ngự lực không tiêu tan, vẫn có thể có sức mạnh vung tay là hủy thiên diệt địa.

Mặt Thôi Uyển Bác không đổi sắc, giới thiệu.

- Oa.

Người ở đây nghe tới nhập thần, mở to đôi mắt, không khỏi phát ra tiếng nói như vậy.

*****

- Từ xưa tới nay, Ngự Thần chính là truyền thuyết. Tương truyền ngàn năm trước có một đế quốc Phần Cương tà ác, đốt giết ở khắp Thái Qua Vũ Trụ, điên cuồng mở rộng, uống máu người, tu luyện thành Ngự lực bản thân. Mà đầu lĩnh của bọn họ là Cáp Thụy Sâm am hiểu Hàn Võ Chiến Văn, lúc ấy đạt Ngự Không cấp năm, bách chiến bách thắng. Tuy nhiên sau đó thế nào thì không ai biết. Có lẽ thịnh quá thì sẽ suy yếu đi, có lẽ là do nguyên nhân khác mà Phần Cương đế quốc của Cáp Thụy Sâm tan biến. Mọi người ở nơi đó dù là già trẻ nam nữ đều giống như bị ma quỷ giết sạch. Cáp Thụy Sâm chết đi dưới tàng cây, theo truyền thuyết vào một khắc cuối cũng đã đột phá cửa ải, đạt tới cấp Ngự Thần, giao hòa cũng hư không.

Thôi Uyển Bác đẩy gọng kính, nói tiếp.

Tiêu Hoằng đã từng đọc qua truyền thuyết về Cáp Thụy Sâm trong một quyển sách, tuy nhiên hoàn toàn bị đưa thành thần thoại, về phần đoạn lịch sử kia thì hắn cũng từng nghiên cứu, chỉ biết là mơ hồ phi thường, có thể nói là lúc đó nhân loại gặp kiếp nạn thật lớn.

Còn tư liệu về Phần Cương thì không thể nào tìm hiểu nổi. Vài lão quái cấp bậc Ngự Không dường như cũng biết gì đó về chuyện này nhưng lại không đề cập tới.

Chẳng qua truyền thuyết trong thần thoại kia được người ta nói tới say sưa, tuy nhiên lại trở thành đại nhân vật phản diện bị vạn người vứt bỏ. Danh tiếng của Cáp Thụy Sâm thậm chí còn bị gán với cái tên Ma đầu, ác ma từ Địa Ngục.

Thậm chí Tiêu Hoằng còn đọc thấy những truyện nói rằng để phòng ngừa Cáp Thụy Sâm sống lại, mọi người chém thi thể hắn ra làm vạn mảnh. Tuy nhiên vị trí của Chiến Văn chung cực Hàn Võ của đối phương, vì sao hắn lại trở nên cường đại như vậy vẫn là một điều bí ẩn tới ngày nay.

Dân chúng của Phần Cương đế quốc bị giết hại thảm thiết, chỉ còn ít ỏi không mấy người, đồng thời chạy nạn tới những quốc gia khác, mai danh ẩn tích.

Đối với loại truyền thuyết này, ban đầu Tiêu Hoằng cũng không tin nhưng lại thấy có chút điểm đáng ngờ là lịch sử một ngàn năm về trước cũng giới thiệu một cách hàm hồ.

Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không hứng thú tìm hiểu sâu thêm làm gì. Dù sao loại chuyện này là lịch sử, cũng không liên quan nhiều tới hắn. Hoặc có thể nói chuyện này không mảy may có chút quan hệ. Ít nhất là Tiêu Hoằng thấy thế.

Buổi học đầu tiên có thể nói là mỗi học sinh đều nghe bài cẩn thận, ngoài Cáp Thụy Sâm ra thì hiện giờ có sáu đại nhân vật cấp Ngự Không đều được giới thiệu cả, ví dụ nha Đế Á, A Di La.

Bởi vì liên bang Gia Đô là nơi ở của A Di La, cũng là nơi Phục Thản Đế Quốc sống nên phần giới thiệu cẩn thận hơn một chút. Thậm chí Thôi Uyển Bác còn tuôn ra một người nổi tiếng siêu cấp đó là Lạc Tuyết Ninh, chính là đồ đệ nhỏ nhất của A Di La.

Có thể nói tin tức này đối với Tiêu Hoằng thật không tệ. Nghe được tin này xong, trong lòng hắn cũng chấn động. Thảo nào Lạc Tuyết Ninh lại có địa vị không ai sánh được ở Tân Cách Công Quốc. Thực lực của bản thân nàng, lại cộng thêm những phương diện khác nữa thì đó cũng là chuyện bình thường.

Hai tiết học sau đó là Dược Lý Học và Giải Phẫu Học. Mấy môn này không thể hấp dẫn bằng tiết học đầu tiên toàn kể chuyện xưa, khiến mấy người ngồi phía trên đã bắt đầu gục xuống bàn buồn ngủ.

Ngược lại Tiêu Hoằng lại như gặp món ngon, bút trong tay điên cuồng ghi chép, hận không thể nhớ kỹ từng câu của giáo sư.

Trình độ giảng bài của Thôi Uyển Bác và một giáo sư khác phải nói là cao phi thường. Trước kia Tiêu Hoằng rất thiếu tri thức, nhất là tri thức cơ sở, giờ ở trên lớp cảm thấy mọi tri thức đều có giá trị. Đây giống như một chiếc lược chải chuốt lại những tri thức lộn xộn trong đầu hắn, thậm chí còn hoàn toàn bù đáp một số những kiến thức đã quên sót.

Nhất là Giải Phẫu Học, nếu như trước khi tự mổ mà được học chương trình này thì hắn cũng không đến nỗi khổ sở như vậy. Bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng chỉ còn có thể cười khổ.

Khi hai tiết học còn lại chấm dứt, Tiêu Hoằng lại có cảm giác như còn thòm thèm, nắm chặt bút máy, vẫn không ngừng viết mà tận lực ghi chép tất cả những gì giáo sư nói lại. Về sau ôn tập cho tốt, tranh thủ nhớ hết mới tốt.

Mà bên trong lớp học, giáo sư ra ngoài rồi, học sinh vốn còn buồn ngủ lại bừng bừng sinh cơ, nói chuyện ríu rít, bàn xem nên tìm chỗ nào vui chơi.

Tuy nhiên trước mắt bọn họ cần lo lắng là bài vở trên lớp vì nơi này sẽ kiểm tra định kỳ.


Kiều Binh học mấy bài đều cảm thấy hỗn loạn, nhìn vở trước mặt mình, chỉ thấy bốn chữ Thái Qua Vũ Trụ, còn lại đều trống cả.

Suy nghĩ một chút, hắn lại thấy một quyển vở khoảng bảy tám trang giấy, lập tức vươn bàn tay ra túm lấy học sinh còm nhom kia, bàn tay đặt thẳng lên cổ hắn.

- Vu Tiểu Sâm, ôi, giúp ta một chút đi.

Kiều Binh nói với học sinh còm nhom này xong liên trực tiếp cầm vở và bút đặt lên bàn của hắn.

- Không được đâu. Ta phải chép tới ba bản rồi, không xong được.

Người này nơm nớp lo sợ, cũng đưa ba cuốn vở trống khác cho Kiều Binh xem.

- Ba phần? Ngươi không thể bỏ đi một phần sao?

Kiều Binh nhìn thấy tình hình trước mắt thì hơi không vui nói, trong lời nói cũng ẩn hiện ý hung hãn.

- Binh ca, ngài làm như vậy thì có phải là hơi quá bá đạo rồi không?

Đúng lúc này thì một nam sinh ngồi cùng hàng với Kiều Binh, tóc đỏ sậm, vẻ mặt hơi tức giận nói. Toàn thân hắn bắt mắt nhất là bộ tóc đỏ, quần áo cũng rất chỉnh tề, vừa thấy đã biết là hạng người không dễ chọc.

Người này Kiều Binh đã tiếp xúc, tất nhiên nhận ra, tên là Tôn Kỳ Đông, Ngự Đồ cấp bốn. Tuy rằng Kiều Binh đạt tới Ngự Đồ cấp năm, thực lực hơn Tôn Kỳ Đông nhưng người như vậy nếu Kiều Binh không xung đột lợi ích quá lớn thì không thể chọc, vẫn phải nể mặt một chút.

Châm một điếu thuốc, Kiều Binh cười cười:

- Hóa ra là Tôn lão đệ đã giành trước. Vậy thì được rồi.

Nói xong Kiều Binh liền cầm quyển về đặc điểm nhìn khắp bốn phía. Tuy nhiên phi thường không may là mấy tên dễ bắt nạt dường như đều bị chiếm lấy cả, trước bàn đều đặt mấy cuốn vở.

Điều này khiến hắn cảm thấy căm tức và bất đắc dĩ. Tuy nhiên đúng lúc này thì Kiều Binh lại đưa mắt nhìn vào bên trong góc phòng, thấy Tiêu Hoằng đang điên cuồng ghi chép.

Đối với một số học sinh có gia cảnh giàu có thì quần áo của Tiêu Hoằng thật sự là chưa sa hoa lắm, chỉ là một bộ quần áo phổ thông bình thường nhất, trọn vẹn không quá năm ngân tệ.

Lại nhìn tướng mạo của Tiêu Hoằng, rất bình thường phổ thông, dáng người tuy rằng rất cao nhưng lại hơi gầy yếu, không có phong phạm của cấp Ngự Giả, cũng không phải là nhà giàu một tháng thu nhập tới mấy trăm kim tệ.

So với bạn cùng lớp, hắn chẳng khác gì mấy người thực lực thường thường, hay bị bắt nạt cả.

Hắn hẳn là một lựa chọn không tồi.

Kiều Binh nghĩ vậy, tiếp theo ngậm điếu thuốc từ từ bước tới cạnh Tiêu Hoằng, cũng đánh giá hắn một lần nữa, thấy rõ là đối phương rất bình thường.


Tiêu Hoằng tất nhiên chú ý tới Kiều Binh bên cạnh nhưng cũng chẳng để ý lắm, vẫn làm theo mục đích của bản thân. Nhưng Kiều Binh ngậm thuốc lá khiến hơi thuốc bay vào mũi Tiêu Hoằng, khiến hắn thấy hơi phản cảm.

Những người khác tất nhiên chú ý tới hành động của Kiều Binh. Phòng học vốn đang ồn ào trong nháy mắt trở nên im ắng không ít, rất nhiều ánh mắt đều nhằm vào trong góc.

Mọi người âm thầm lo cho Tiêu Hoằng. Nếu Tiêu Hoằng không gia cảnh, không có bản lĩnh thì lần này hẳn sẽ trở thành học sinh nô lệ mất.

Hơn nữa Kiều Binh mà đạt mục đích rồi thì những nhân vật nha Tôn Kỳ Đông cũng nhận định Tiêu Hoằng là nhân vật dễ bắt nạt, tiếp tục gây khó dễ. Bên trong trường học thường xuyên xuất hiện loại hiện tượng này.

Chát.

Ngay khi Kiều Binh vừa tới cạnh Tiêu Hoằng thì hắn liền tuy tiện ném cuốn vở lên mặt bàn. Tiếng động không lớn nhưng lại có vẻ khinh miệt trắng trợn.

Cách đó không xa, Tôn Kỳ Đông trông rất bình thản, lẳng lặng đứng nhìn, chuẩn bị xem học sinh trầm mặc thích trốn ở góc kia có thực lực tới đâu. Nếu chỉ thường thường thì có thể dám phản kháng. Hắn cũng không ngại ra tay, coi như là giúp đồng minh một lần, cũng khiến những học sinh nô lệ kia biết thực lực của hắn, về sau biết điều hơn.

- Chân tỷ, nhìn xem. Đó là người mà hôm trước ngươi gặp, giờ sắp gặp phiền toái tới nơi rồi.

Một nữ sinh ngồi cạnh Chân tỷ nói.

- Xì, hắn xứng để ta nhìn sao?

Chân tỷ bĩu môi, liếc nhìn Tiêu Hoằng trầm mặc, khinh thường nói. Theo nàng thấy thì Tiêu Hoằng chẳng qua đang cố gắng trấn tĩnh thôi.

Đúng lúc này, ánh mắt của những người khác cũng tập trung vào đây.

- Này anh bạn, nhìn cậu chép rất nhanh, thuận tiện giúp ta một chút được không?

Tiếng nói của Kiều Binh có vẻ hiền hòa nhưng cận thận nghĩ lại sẽ thấy có chút hương vị uy hiếp.

Một loạt hành động trước đây của Kiều Binh, tuy Tiêu Hoằng chưa động tới nhưng hành động của đối phương lúc này tất nhiên hắn hiểu được.

- Ngươi không phải là có tay sao? Tránh ra thì sẽ còn yên lành.

Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý tới giọng điệu cuả Kiều Binh, bình thản nói. Lời nói này hoàn toàn giống như hắn đang ở Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, bút máy trong tay vẫn không ngừng lại như trước.

Tuy nhiên những người khác nghe thấy thần sắc liền không khỏi biến đổi. Bọn họ cũng nghĩ là Tiêu Hoằng sẽ từ chối nhưng tám chín phần phải là từ chối rất khéo léo, hơi lấy lòng. Lời nói trắng trợn này đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Chẳng lẽ thằng nhãi này điên rồi? Kiều Binh là Ngự Đồ cấp năm, ở trong phân viện Tây Tân này cũng là cao thủ hàng đầu. Một thằng nhãi không danh tiếng lại dám nói như vậy với Kiều Binh, chẳng lẽ chán sống thật?

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Mà bọn họ cũng có thể khẳng định Tiêu Hoằng lần này chắc phải đánh một trận rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1129)