← Ch.0130 | Ch.0132 → |
- Cái này rốt cuộc là sao?
Có thể nói tiến hành thăng cấp Ma Văn Châu lam đậm, Tiêu Hoằng cảm giác được dùng Ngự lực đã triệt để thức tỉnh Ma Văn Châu lam đậm.
Cấu tạo tinh diệu của nó cũng bắt đầu phát huy hiệu quả kỳ dị làm Tiêu Hoằng khó có thể cân nhắc.
Vào lúc này, Ma Văn Châu nhỏ bé ở trong cảm giác của Tiêu Hoằng thật sự như biển rộng, sâu xa mênh mông.
Nhưng cái này còn chưa xong, ngay khi Tiêu Hoằng dùng Ngự lực thăm dò tỉ mỉ Ma Văn Châu lam đậm, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khác thường.
Tiêu Hoằng có thể cảm giác được lực lượng này, nó không phải bản thân Ma Văn Châu lam đậm mang theo, giống như một người nào đó áp đặt lên đó. Mà cổ năng lượng này giống như một loại hình thức kèm theo, tựa như một hạng kỹ năng.
Bụp bụp bụp...
Ngay khi Tiêu Hoằng thử vận dụng kỹ năng khắc trên Ma Văn Châu lam đậm, nhìn xung quanh bia Ma Văn, những khối Hàn băng vạn năm nhân tạo liền vỡ vụn, tiếp đó biến mất.
- Cái này...
Tiêu Hoằng thấy cảnh này, thần sắc giật mình, nhưng ngay sau đó hắn liền phản ứng lại. Nếu trong lúc chiến đấu, quả thật sẽ sinh ra rất nhiều Hàn băng vạn năm nhân tạo, chỉ 1-2 khối thì còn được, nhặt sạch là xong. Nhưng một khi số lượng nhiều hơn thì khó làm, ở trong mắt những người khác, Hàn băng vạn năm nhân tạo rõ ràng là một loại tài phú khổng lồ, không mang theo, chẳng phải tiện nghi cho kẻ khác?
Trực tiếp làm nó vỡ vụn tan rã sạch sẽ, vậy là không còn phiền lòng nữa. Tiêu Hoằng dường như cảm giác được chủ nhân trước của hai viên Ma Văn Châu này là kẻ tư lợi cỡ nào, chẳng qua cái này cũng đúng với ý của Tiêu Hoằng.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng lại làm một loạt thí nghiệm với Ma Văn Châu lam đậm, suốt một giờ, Tiêu Hoằng mới lưu luyến thu hồi Ma Văn Châu lam đậm. Nguyên nhân là vì Tiêu Hoằng đã hao gần hết Ngự lực, chỉ còn lại 200 cổ Ngự lực để dùng.
Đối với một người, hao hết Ngự lực thì chỉ có một hậu quả: chết ngất. Nhưng Tiêu Hoằng không hy vọng xảy ra chuyện đó.
Đi vào phòng khách, tùy tiện dựa vào sô pha nghỉ ngơi nửa giờ, khôi phục một chút Ngự lực. Hsvforum. Tiêu Hoằng rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó trở về phòng chế văn, bắt đầu nắm chặt mọi thứ nghiên cứu Văn đan chữa trị.
Trải qua nhiều ngày nghiên cứu, Tiêu Hoằng lại sinh ra ý tưởng mới dựa trên trụ cột Văn đan chữa trị, mà trong ý tưởng này, dược vật trung tâm sẽ là Thiết đề liên.
Loại thảo dược này có thể nháy mắt tăng cường cường độ thân thể, nhưng mà rất là khó lấy được. Trước đó lấy được Đỗ tát thảo, Tiêu Hoằng cũng biết hoàn toàn là may mắn, nhưng mà may mắn là hoàn toàn không nắm bắt được.
Nhưng lại có một việc làm Tiêu Hoằng vẫn mãi không buông ra được, đó là quê cũ - Tiêu Gia Thôn.
Rốt cuộc nơi đó che giấu bí mật gì?
Nghi hoặc này vẫn quanh quẩn trong đầu Tiêu Hoằng, thật lâu không xóa được, mơ hồ Tiêu Hoằng cảm thấy nó có liên quan tới bệnh lạ của mình.
Trở về xem một lần?
Trong lòng Tiêu Hoằng có chút trở ngại, hắn không dám tưởng tượng nơi đó đã biến thành dạng gì, cảnh tượng xác chết khắp nơi vẫn là ác mộng khiến Tiêu Hoằng không thể thoát khỏi.
Quan trọng hơn là Tiêu Hoằng biết rõ Lạc Tuyết Ninh, quân đội đã thiết lập nơi đó là điểm trung tâm nhiệm vụ. Dù nhìn nơi đó yên bình, nhưng có vô số con mắt âm thầm nhìn vào đó.
Mù quáng tiến vào, rất có thể sẽ bị cuốn vào lốc xoáy, mà bản thân mình tuy là Ngự si ả cấp hai, nhưng mà thật quá yếu ót khi so sánh với những thế lực quốc gia kia.
Dù là đi, cũng phải hành động cẩn thận, bởi vậy Tiêu Hoằng chỉ có thể gác sang một bên, trước tiên nên nghĩ cách làm sao lấy được Thiết đề liên, đây mới là chuyện khẩn cấp nhất.
Cất bản chuyên ghi chép Văn đan chữa trị vào tủ sắt bên cạnh, Tiêu Hoằng lấy ra bản đồ lấy được từ trên người Tiễn Lặc trước đó, trải ra bàn làm việc, bắt đầu nghiên cứu kỹ. Tiêu Hoằng cơ bản khẳng định trong quân đoàn Duy Lâm phái ra đối phó ác chiến, chắc chắn có loại Thiết đề liên kia.
Nhưng rốt cuộc ở chỗ nào, làm sao lấy được? Cái này là nan đề lớn nhất trước mắt của Tiêu Hoằng.
Nhìn cả tấm bản đồ, rõ ràng chói mắt nhất là ký hiệu Tiêu Gia Thôn, từ hướng Thái Ngô thành, ký hiệu màu đỏ gần Tiêu Gia Thôn nhất là kho hàng Phúc Long.
Chính là chỗ đám người Tiễn Lặc chuyển ra Đỗ tát thảo.
Đối với kho hàng Phúc Long, tuy rằng Tiêu Hoằng chưa đi qua, nhưng mà cũng có hiểu biết. Nơi đó là một loạt kho hàng rất lớn, ở gần sân bay vận tải Ma Văn, 60% thương gia Thái Ngô thành đều có kho hàng ở đó, bao gồm cả ba thế lực lớn Thái Ngô thành.
Kho hàng Phúc Long rất nhiều thế lực, rất dễ che giấu bản thân, khoảng cách tới mục tiêu lại sần. dễ dàng vận chuyển. Giả thiết Tiêu Hoằng là quan chỉ huy nhiệm vụ này, hắn chắc chắn sẽ thiết lập đây là một căn cứ chủ yếu, tối thiểu cũng phải là trung tâm cơ cấu hàng tiếp viện.
Có một loạt phân tích này, Tiêu Hoằng xem ra bên trong kho hàng Phúc Long rất có khả năng có loại Thiết đề liên này. Nhưng mà diện tích kho hàng Phúc Long rất lớn, muốn tìm được Thiết đề liên cũng là chuyện không dễ làm.
- Khó làm quá.
Tiêu Hoằng khẽ thở dài, dựa vào lưng ghế lẳng lặng suy ngẫm biện pháp.
Lúc này đã là chạng vạng 6 giờ, Thái Ngô thành đến mùa thu, mặt trời ngã về tây, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi một mảnh vàng óng.
Mộ Khê Nhi ở khu cỏ phía su Học viện Tây Tân Ma Văn đang đuổi theo đùa giỡn với Cầu Cầu, thường hay truyền ra tiếng cười đùa của Mộ Khê Nhi.
về phần Cầu Cầu, bây giờ được Mộ Khê Nhi chăm sóc cẩn thận, ngoại trừ béo núc ních như trước, rốt cuộc không còn thấy vẻ chật vật trước kia, cũng đã lớn hơn nhiều. Bộ lông biến thành màu phấn hồng, hình thể lớn như con mèo, sợi kim tuyến trên lưng càng nổi bật hơn.
Kỳ thật nói từ aóc độ nào đó, Mộ Khê Nhi có chút tương tự với Tiêu Hoằng, đó là không có nhiều bạn, ít nhất là gần như không có loại có thể nói thật với nhau. Có lẽ Mộ Khê Nhi may mắn hơn Tiêu Hoằng, đó là bên cạnh nàng có Cầu Cầu.
Khoảng 10 phút sau, Mộ Khê Nhi chạy hơi mệt, hai tay nhỏ nhắn chụm gối thở gấp. Cầu Cầu trước sau như một, thân hình béo ú lại rất nhẹ nhàng trực tiếp nhảy lên vai Mộ Khê Nhi, móng nhỏ cọ lung tung lên trán nàng, thật giống như muốn lau mồ hôi cho Mộ Khê Nhi.
- Cái tên này ngày càng nặng, còn tiếp tục như vậy nữa thì ta cũng sắp ôm ngươi không nổi rồi.
Ôm Cầu Cầu vào trong lòng, Mộ Khê Nhi yêu thương nói, tiếp theo ngồi lên ghế dài nghỉ ngơi, Cầu Cầu lại hưởng thụ ấm áp trong lòng Mộ Khê Nhi.
- Cũng không biết gần đây Tiêu Hoằng bận chuyện gì, lần trước chia tay liền không có tin tức, không có một lần liên lạc với ta.
Mộ Khê Nhi vuốt đầu Cầu Cầu, lẩm bẩm nói.
Cầu Cầu vốn đang lười biếng, nghe tới hai chữ "Tiêu Hoằng", lập tức tỉnh táo, hai chân nhỏ thuần thục thò vào túi áo Mộ Khê Nhi, tiếp theo kẹp Ma Văn thông tin lên trước mặt Mộ Khê Nhi.
Có ý gì đã quá rõ, đó là muốn Mộ Khê Nhi chủ động liên hệ với Tiêu Hoằng.
- Cái này không hay lắm.
Mộ Khê Nhi do dự, một là có phần ngại ngùng, hai là nàng không biết Tiêu Hoằng đang làm gì, đường đột quấy rầy như vậy có chút thất lễ.
Ngay khi Mộ Khê Nhi đang do dự, bỗng nhiên thấy trước mặt tối sầm, một bóng người che ngay trước mặt Mộ Khê Nhi.
Ngẩng đầu lên, Mộ Khê Nhi nhìn thấy Miêu Thần sắc mặt bình thản xuất hiện trước mặt mình.
Mộ Khê Nhi tự nhiên là biết Miêu Thần, chỉ là không có tiếp xúc. Nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của mình, đối mặt với Miêu Thần lại làm Mộ Khê Nhi có bản năng khẩn trương, vốn bộ dạng nhàn nhã thoáng có chút tâm tự đã không còn sót lại gì, thay vào đó là nghiêm túc.
Đương nhiên, không có gì phải e sợ, bởi vì Mộ Khê Nhi là thành viên gia tộc Khoa Long, coi như có chút địa vị, hơn nữa còn là nhân vật công chúng, Miêu Thần không dám làm bậy.
Nhìn lại Cầu Cầu trong lòng Mộ Khê Nhi, vốn biểu tình vô hại cũng thu liễm, ánh mắt không nhìn chằm chằm Miêu Thần.
- Xin chào, Mộ Khê Nhi.
Miêu Thần cũng không trực tiếp vào đề, biểu tình không đổi nói.
- Chào Miêu học trường, không biết có chuyện gì?
Mộ Khê Nhi cố làm mình tỉnh táo lại rồi nói. Hsvforum. Nàng gần như không có giao thiệp với Miêu Thần, đột nhiên xuất hiện nhất định có chuyện quan trọng. Hơn nữa Miêu Thần là nhân vật lãnh tụ thế hệ mới ở Hồng Bác, Mộ Khê Nhi không đắc tội nổi.
- Thông qua số liệu trường học tra được một ít tin tức, dường như Mộ Khê Nhi cô sử dụng thẻ đặc quyền rất thường xuyên: thư viện 16 lần, sân huấn luyện các loại 9 lần, mượn sách đủ mọi loại, dường như không đúng với chức nghiệp của cô. Ta muốn biết đây là chuyện gì?
Miêu Thần hỏi, ngữ khí bình thản lại làm người ta cảm giác được một phần lạnh băng, một phần uy nghiêm.
Kỳ thật vừa rồi hắn cũng tự mình đi thư viện một chuyến, đáng tiếc không tra được dấu vết gì. Mượn sách không trải qua người thật, mà hoàn thành bằng dụng cụ tự động. Thư viện có máy quay, nhưng mà người nắm giữ thẻ đặc quyền của Mộ Khê Nhi hoàn toàn tránh né xảo diệu.
Dù sao Mộ Khê Nhi cũng không phải hạng người thâm trầm nội liễm. nghe Miêu Thần nói như vậy, khó tránh khỏi thần sắc biến hóa một chút, phản ứng đầu tiên là dường như Miêu Thần tìm được dấu vết về Tiêu Hoằng.
Mộ Khê Nhi tự nhiên hiểu được nguyên nhân khiến Tiêu Hoằng che giấu tung tích, lần đó đè ép Sài Sương trên lễ đường, chắc chắn sẽ khiến Sài Sương ghi hận trong lòng, không bại lộ là vì bớt chút rắc rối.
- Ra vào thế nào là chuyện của ta, không được hay sao?
Mộ Khê Nhi nhẹ giọng hỏi ngược lại. Bán đứng Tiêu Hoằng? Mộ Khê Nhi không làm được, bởi vậy lúc này Mộ Khê Nhi chỉ có thể cực lực che giấu thay Tiêu Hoằng.
← Ch. 0130 | Ch. 0132 → |