← Ch.0133 | Ch.0135 → |
Chớp mắt đã qua một ngày. Tiêu Hoằng học hai tiết đầu, tới tiết thứ ba là tri thức nhận dược vật sơ cấp hắn liền bỏ luôn. Bởi vì tiết này nói trắng ra là đọc sách tốc. Đối với sách thuốc sơ cấp, trung cấp thì Tiêu Hoằng đã thuộc lòng rồi, có đi học cũng phí công.
về phần thời gian tiết thứ ba thì Tiêu Hoằng trực tiếp đi tới văn phòng của Thôi Uyển Bác, vẻ mặt cung kính, bắt đầu hỏi hắn đối phương. Đối với chứng bệnh của mình, Tiêu Hoằng cùng bẩm báo chi tiết. Mặc dù có một số điểm nhỏ hắn cũng không nói ra nhưng vẫn muốn nhờ Thôi Uyển Bác gợi ý cho một số điểm mới để trị bệnh.
Có thể nói khi nghe được chứng bệnh của Tiêu Hoằng và tự thuật của hắn, phản ứng đầu tiên của Thôi Uyển Bác là tiếc hận. Đứa nhỏ Tiêu Hoằng này bị phế mất rồi.
Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tiêu Hoằng khi bàn về bệnh tật và ánh mắt kia không hề mang chút sa sút thì Thôi Uyển Bác cùng tràn đầy cảm xúc. Vẫn kiên nhẫn giải thích những câu hỏi của Tiêu Hoằng.
Mãi một lúc sau Tiêu Hoằng mới cáo biệt với hắn, đi tới nhà ăn ăn qua loa một chút, sau đó chuẩn bị trở về ký túc xá.
Nhưng ngay khi hắn bước vào sân ký túc xá thì Ma Văn báo động trong ngực liền truyền ra chấn động liên tiếp. Liếc mắt thấy bốn bề vắng lặng, Tiêu Hoằng liền xoay người đi vào trong Ma Văn Xa, lấy Ma Văn báo động ra. Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ trên màn hình màu xanh thẫm xuất hiện những điểm đỏ dày đặc, lần này chừng hơn ngàn người, trải rộng gần như khắp ký túc xá.
Chuyện này không cần nói cũng biết, Tiêu Hoằng thấy hiển nhiên là Miêu Thần chưa từ bỏ ý định, phúc tra đặc biệt.
- Chết tiệt.
Tiêu Hoằng phải thốt lên. Giọng nói của hắn đã không còn vẻ lạnh nhạt như trước nữa. Nếu không có chuyện Mộ Khê Nhi thì Tiêu Hoằng cùng hoàn toàn không để ý, chẳng ngại chơi trốn tìm với hắn một phen. Nhưng cảm thấy Miêu Thần không tiếc thủ đoạn và sắc mặt ác liệt kia, trong lòng Tiêu Hoằng cùng thầm tức giận.
Tuy nhiên hắn cũng không lập tức phát tác mà lấy trong túi hành trang ra áo có khác Cố Áp Sức Văn, sau đó cất bước đi vào bên trong ký túc xá, lấy bản thiết kể trong két an toàn và một số công cụ ra, lại trở về Ma Văn Xa, rời khỏi học viện Tây Tán Ma Văn, đi về phía Doanh nghiệp Đại Hoang Mỹ.
Trong quá trình này, Tiêu Hoằng thầm suy nghĩ xem phải giáo huấn Miêu Thần như thế nào, tiết hận trong lòng.
Hơn nửa giờ sau, trở về Doanh nghiệp Đại Hoang Mỹ, Tiêu Hoằng liền trực tiếp tiến vào phòng ngủ. Hiện giờ sau những cải tiến liên tiếp của hắn, trên cơ bản ngoài việc chế Ma Văn ra thì đám người Lý Nhạc đã đảm nhiệm hầu hết công tác.
Một số khách quen tuy rằng vẫn nhớ mãi không quên đối với Tiêu Hoằng, đều chờ Tiêu Hoằng ngẫu nhiên tự mình ra tay nhưng dù không có hắn thì Doanh nghiệp Đại Hoang Mỹ cũng vẫn làm ăn tốt như trước.
Mà bản thân Tiêu Hoằng cũng đã tính mở rộng Doanh nghiệp Đại Hoang Mỹ, tuy nhiên chưa phải là thời điểm hiện tại.
Khóa chặt cửa phòng, Tiêu Hoằng liền tiếp túc lấy bản thiết kế Chiến Văn cho đám Lý Văn ra, sau đó chuẩn bị tài liệu, bắt đầu chế tác tỉ mỉ.
Chiến Văn chế cho đám người Lý Văn tuy không sử dung kỹ thuật văn trong văn, có thể tiết kiệm rất nhiều Ngự lực nhưng hoa văn có thể nói là tương đối phức tạp, thậm chí một số ý tưởng trước đây chưa có cơ hội ứng dụng lúc này cùng được Tiêu Hoằng đưa vào đó.
Bản thân Tiêu Hoằng cũng coi Chiến Văn trước mắt như một loại cơ hội luyện tập khó có được.
Suốt người ngày Tiêu Hoằng gần như không rời khỏi phòng. Mãi tới bảy giờ tối, Tiêu Hoằng mới chế tạo thành công toàn bộ bốn Chiến Văn giá trị rất xa xỉ này.
Ngự lực trong cơ thể hắn giờ đã gần như không còn chút nào.
Dùng nước lạnh giặt sạch khăn rồi lau, cố gắng khiến mình tỉnh táo, Tiêu Hoằng lẩy Ma Văn Châu màu xanh đen ra, ngậm một chút để cơ thể tràn ngập Ngự lực, sau đó liền lật giường lên tìm kiếm.
Không bao lâu sau, Tiêu Hoằng liền lấy y phục của Quyền Tàng từ ngăn tủ ra. Bao lâu không dùng tới, lúc này nó đã hơi mốc meo rồi.
Nhét vào trong bao tùy thân, sửa sang lại các loại Ma Văn trong túi Ma Văn, Tiêu Hoằng liền rời khỏi Doanh nghiệp Đại Hoang Mỹ, tiến vào trong Ma Văn Xa, đi thẳng về hướng Tây Bắc. Đây đúng là hướng kho hành Phúc Long.
Tuy rằng hành trình lần này cuối cùng thu được thứ gì thì Tiêu Hoằng vẫn muốn đi nhìn một lần. Hiểu biết tình huống quanh minh cũng tốt. Tiêu Hoằng hiểu rõ là tới đây trăm phần trăm sẽ tìm được Thiết đề liên. Còn nếu bản thân đi tim nơi khác thì sẽ chẳng dễ dàng gì.
Mà hành trình lần này Tiêu Hoằng hiểu rõ là đi sẽ có cơ hội, không đi thì chẳng còn chút cơ hội nào. Dù sao thì như Đỗ tát thảo lần trước đánh bậy đánh bạ mà được chỉ có thể chẳng may mới gặp.
Bởi vì kho hàng Phúc Long ở vùng ngoại thành, đường xá cũng không gần nên Tiêu Hoằng phải mất chừng hơn bốn mươi phút chạy xe tốc độ cao mới tới nơi.
Dừng Ma Văn Xa trên một cây cầu vượt, quan sát từ trên xuống, nơi này là một khu đầy những kho hàng màu xám, nhìn xa xa thậm chí có thể thấy sân bay đầy đèn màu, có máy bay Ma Văn vận tải không ngừng lên xuống.
Xuống Ma Văn Xa, hai tay đặt trên lan can cầu vượt, Tiêu Hoằng đưa mắt nhìn về dày kho hàng lớn nhỏ khắp nơi. Tuy rằng đã về đêm, sắc ười tối đen nhưng Ma Văn Xa vận tải vẫn lui tới không dứt trong những kho hàng này.
Điều khiển Liệp Cung, Tiêu Hoằng đưa ngón tay về phía một kho hàng khổng lồ trong đó, thu tất cả hình ảnh và trong mắt. Gần như mỗi một kho hàng đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, có thể nói là hàng hóa vận chuyển tới đây dù là của thế lực nào cùng có Ngự Văn Giả hoàn mỹ phụ trách áp tải.
về phần mỗi một kho hàng đều được bao bọc bốn phương, không có cửa sổ, người ngoài nhìn vào không thấy được tình huống bên trong. Điều này mang tới phiền toái rất lớn cho việc tìm kiếm của Tiêu Hoằng.
Vụt...
Tắt màn hình nhỏ của Liệp Cung đi, Tiêu Hoằng hơi thở dài, đại nào bắt đầu không ngừng suy nghĩ tìm cách.
Bỗng nhiên thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi. Bởi vì hắn nhớ tới câu nói của Yến Nam trước kia đã từng nói với hắn đó là nhân viên phụ trách áp tải hàng hóa của Tập đoàn Thiếu Giang thực lực bình thường đều là Ngự Đồ cấp bảy cấp tám, nếu như áp tải hàng hóa đường dải, đồng thời là hàng hóa quý báu thì mới có thể mang theo nhân vật cấp bậc Ngự Giả.
Cứ theo ý này thì bên trong môi kho hàng hẳn là gần như không có nhân vật cấp Ngự Giả, hoặc cũng rất ít ỏi thôi.
Nhưng quân đội của Duy Lâm Công Quốc đã đặt nơi này làm tổng bộ, như vậy chắc chắn có rất nhiều cao thủ ở bên trong, ít nhất cấp Ngự Giả hẳn là phải nhiều hơn các thể lực khác một chút mới đúng.
Nghĩ vậy, đồng tử của Tiêu Hoằng hơi co lại, dường như nghĩ tới Ma Văn báo động. Nếu đặt Ma Văn báo động trong Ma Văn Xa, sau đó đặt mức Ngự Giả cấp một như vậy thì chắc sẽ cảm nhận được nhân vật cấp bậc Ngự Giả trong mấy chục thước.
Mấy chục thước trong chiến đấu có thể nói là rất ngắn nhưng trước mắt vậy cùng đủ rồi.
Không do dự chút nào, Tiêu Hoằng liền trở lại trong xe, lấy một bộ Ma Văn báo động ra khỏi túi hành trang, sau khi khởi động liền trực tiếp đặt ở vị trí ghế phục, đồng thời đặt Ma Văn báo động chính ở bên trong một chỗ lõm đựng Ma Văn.
Sau đó hắn liền lái Ma Văn Xa, không nhanh không chậm đi xuống cầu vượt, tiến vào bên trong đám kho hàng.
Ở bốn phía kho hàng Phúc Long có rất nhiều thế lực lớn, bản thân tương đối hỗn tạp. Bởi vậy khi Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng chạy tới đây gần như cũng không gây chú ý chút nào. Mỗi một thế lực đều cố hết khả năng tránh xung đột, chỉ chú ý kho hàng của mình.
Vài phút sau, khi Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng không ngừng xâm nhập vào bên trong kho hàng Phúc Long, Ma Văn báo động chính quả nhiên bắt đầu chấn động. Tuy nhiên trên màn hình chi thể hiện nhân vật cấp bậc Ngự Giả có vài người mà thôi. Chuyện này cùng là hiện tượng vô cùng bình thường.
Mà Tiêu Hoằng đi theo đường rất có tuần tự, từ sân bay đi vào cầu vượt, chậm rãi tiến tới. Nhờ thế mà gần như hắn điều tra được hết mọi nơi. Chỉ cần nơi nào có tồn tại nhân vật cấp bậc Ngự Giả, số lượng quá nhiều thì sẽ chứng minh được đó là điểm tụ tập của kho hàng Duy Lâm.
Khống chế tốc độ xe ở mức 20 km, đi khoảng hai mươi mấy phút, Tiêu Hoằng vẫn không thu hoạch được gì. Tuy nhiên hắn cũng không nóng nảy. Hắn tin chắc rằng phương pháp này sẽ có hiệu quả. Bởi vì hắn tin rằng nơi mà quán đội Duy Lâm gửi vật phẩm thì nếu chỉ số thông minh của quan chỉ huy vượt quá 70, nhất định không tiếc bố trí người phòng thủ nơi này thật nghiêm ngặt.
Tít tít tít.
Ngay lúc Tiêu Hoằng tiếp tục đi chậm lại về phía sân bay thì bỗng nhiên Ma Văn báo động chính đột nhiên truyền ra chấn động cường độ cao.
Đưa mắt về phía màn hình của Ma Văn báo động, thần sắc Tiêu Hoằng đại biến. Chi thấy bên trong màn hình dày đặc những điểm sáng màu sắc khác nhau, đột nhiên xuất hiện.
Mà khiến Tiêu Hoằng cảm thấy bất ngờ nhất là những điểm sáng này lại ở kho hàng ngay bên cạnh.
Đột nhiên nghiêng đầu, Tiêu Hoằng liền thấy một Ma Văn Xa có biểu tượng vận chuyển rau dưa ở cạnh đó. Mà nhìn trên màn hình thì đây đâu có phải là rau dưa gì mà là rất nhiều cao thủ cấp bậc Ngự Giả. Sau đó có cái thứ hai, thứ ba... đương nhiên đại đa số đều là Ngự Giả cấp một. Nhưng một số Ma Văn Xa có rất nhiều điểm sáng, thậm chí trong đó còn có điểm sáng màu tím, đại biểu cho nhân vật cấp bậc Ngự Sư.
Chuyện này không thể không khiến Tiêu Hoằng chú ý. Nhiều nhân vật cấp bậc Ngự Giả như vậy, thậm chí có cả cấp bậc Ngự Sư, hiển nhiên là không phải thế lực bản thổ của Thái Ngô Thành được.
← Ch. 0133 | Ch. 0135 → |