Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0146

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0146: Chuẩn bị!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Phía Mộ Khê Nhi bình tĩnh như vậy khiến rất nhiều người bắt đầu ngờ vực vô căn cứ.

- Mộ Khê Nhi này rốt cục làm gì, một chút động tĩnh cũng không có là sao?

- Có phải hay không là vì không được Miêu đại sư giúp đỡ nên cam chịu rồi?

Trong đám hâm mộ ca nhạc của Thái Ngô Thành, những lời này bắt đầu truyền ra không dứt, trong đó tràn ngập vẻ nghi ngờ.

Chuyện này cũng không kỳ quái. Bởi vì ở Thái Ngô Thành, căn bản không tồn tại Ma Văn ảnh hiệu đại sư có thể chống lại Miêu Đông Thăng, đừng nói là chiến thắng hắn.

Mà Mộ Khê Nhi và Vũ Hinh mỗi người một vẻ, điều kiện quan trọng nhất chính là Ma Văn ảnh hiệu sư.

Đối với dư luận của Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng cũng để ý mảy may, thậm chí hắn cũng không thèm biết. Tiêu Hoằng vẫn kiên định công tác chuẩn bị. Đó mới là việc quan trọng nhất. Tất cả những thứ khác đều chỉ là hư dang.

Bởi vì đã dạo qua sân vận động Tạp Gia một vòng, Tiêu Hoằng trở về Phân viện thì đã qua hai tiết đầu.

Học xong tiết ba, Tiêu Hoằng lại tới văn phòng của Thôi Uyển Bác, tiếp tục học hỏi. Trên cơ bản đây đã là thói quen của hắn.

Mãi tới hai giờ Tiêu Hoằng mới từ biệt Thôi Uyển Bác. Trải qua nhiều ngày học hỏi như vậy, còn có bút ký của Thôi Uyển Bác, tri thức của Tiêu Hoằng về Dược Văn đã có tiến bộ về chất.

Tri thức khổng lồ mà lúc trước hắn nắm giờ đã dần dần trở thành hệ thống. Những vấn đề trước đây không hiểu thì giờ đã hiểu thông. Không nghi ngờ gì nữa, tuy rằng không có danh xưng thầy trò nhưng Tiêu Hoằng đã coi Thôi Uyển Bác như ân sư rồi.

Hiện tại Tiêu Hoằng thật sự cảm thấy may mắn là đã tớ Phân viện chứ không phải cái học viện Tây Tân Ma Văn chết tiệt kia.

Tùy tiện ăn một chút ở nhà ăn, khi Tiêu Hoằng trở về ký túc xá thì ánh mắt của hắn bỗng bị kiềm hãm lại, hơi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Miêu Thần mang theo hai học viên Tây Tân năm cao đang đi thẳng tới.

Miêu Thần vẫn mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như trước, hai gã học sinh năm cau phía sau lộ vẻ nịnh nọt, dường như đang nói chuyện gì đó.

- Miêu học trưởng, ngài thật sự xác định à? Cái học sinh Phân viện kia ở bên trong nhà này à?

Tiêu Hoằng đi tới nên cũng loáng thoáng nghe được chút chuyện bọn họ nói.

Đối với câu hỏi của học sinh này, Miêu Thần không trả lời mà thần sắc uy nghiêm, chậm rãi đi về phía trước.

- Đúng rồi. Gần đây lệnh tôn là Miêu đại sư càng ngày càng tỏa sáng ở Thái Ngô Thành.

Một gã học sinh năm cao nói.

- Tỏa sáng là tất nhiên rồi. Mộ Khê Nhi đúng là một biết điều có chút tiếng tăm đã tự cao. Phải cho ả biết đắc tội với Miêu gia ta thì chúng ta sẽ giẫm ả như một con kiến dưới chân.

Mặt Miêu Thần không đổi sắc, đáp lại, lời nói tràn

Đồng thời Miêu Thần cố tình mà như vô ý nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng. Tuy nhiên bộ dáng của Tiêu Hoằng thật sự là không thể lọt vào pháp nhàn của hắn, tủy tiện thu hồi ánh mắt lại.

- Tất nhiên rồi. Nhất là Miêu học trưởng, chỉ cần thêm một thời gian nữa là đạt Ngự Giả cấp năm rồi, là thiên tài khó gặp ở Thái Ngô Thành này, tuyệt đối có thể nói là thiên tại đệ nhất tại đây...

Tiêu Hoằng càng ngày càng đi xa, tiếng nói chuyện của đám người Miêu Thần

cùng xa dần. Tuy rằng những học sinh kia nịnh nọt nhưng không thể không thừa nhận đó là thực lực của Miêu Thần tuyệt đối không thể khinh thường, là thiên tài đệ nhất Thái Ngô Thành cũng đúng.

Nghiêng nghiêng đầu đánh giá Miêu Thần ở đằng xa một phen, thần sắc Tiêu Hoằng cũng không biết hóa nhiều, vô cùng bình thản, chỉ có ánh mắt là hơi sắc bén hơn một chút.

Có thể nói hiện này Miêu Thần và Sài Sương tuyệt đối khiến Tiêu Hoằng cảm thấy phi thường khó chịu.

Trở lại ký túc xá, thông qua Ma Văn báo động xác định không có gì khác thường, Tiêu Hoằng liền mở bút ký ra, bắt đầu thiết kế Ma Văn ảnh hiệu, về phần Miêu Thần, thậm chí là Miêu Đông Thăng. Tiêu Hoằng cũng không để ý nữa.

Lúc trước Tiêu Hoằng đã có ý đồ đại khái đối với Ma Văn ảnh hiệu. Đó chẳng qua chia làm bốn đại cảnh tượng, sinh cơ, chiến trường, hư không và hy vọng.

Mỗi một cảnh tượng Tiêu Hoằng đều có thể sử dụng với ca khúc của Mộ Khê Nhi, tổng cộng là mười sáu bài, xen kẽ một số đoạn đổi cảnh, cuối cùng hết khoảng hai giờ.

về phần mỗi một hình ảnh đều đang bắt đầu không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu Hoằng.

Đại khái hoàn toàn xác định ý tưởng, Tiêu Hoằng bắt tay vào thiết kế Ma Văn khống chế trung tâm của Ma Văn ảnh hiệu. Đây cũng chính là đại não của Ma Văn ảnh hiệu.

Vì đảm bảo hiệu quả tuyệt đối, Tiêu Hoằng tính sử dụng kỹ thuật văn trong văn với Ma Văn ảnh hiệu trung tâm này. Đương nhiên chỉ cần hơi thêm một số nét ngụy trang là Tiêu Hoằng cũng không sợ bị bại lộ. Bởi ngày đó Miêu Đông Thăng còn có một bộ hoa văn đặc biệt phòng ngừa kỹ thuật của bản thân bị tiết lộ mà.

Trải qua một giờ, hoàn thành cấu tạo của Ma Văn ảnh hiệu trung tâm xong, Tiêu Hoằng liền mang bản vẽ thiết kế theo sau.

Sau đó hắn lái xe, trở về nhà, dùng một chén Nhuận Tạng thang xong liền sử dụng tiếp dung dịch Huyết Luyện để tu luyện tiếp. Lần này mục tiêu của Tiêu Hoằng chính là khiến Ngự lực của bản thân đạt tới trên 2100 luồng.

Tuy rằng bất kể là Nhuận Tạng hay là dung dịch Huyết Luyện phấn đối với Tiêu Hoằng cũng vô cùng thống khổ nhưng hắn lại không hề chần chữ một chút nào.

Hiện giờ hắn giống như bị một con mãnh thú không ngừng đuổi theo, chỉ có không ngừng chạy như điên mới có thể thấy đường sống.

Chớp mắt đã qua một ngày. Sáng hôm sau, Tiêu Hoằng lái Ma Văn Xa, nhanh chóng tới sân vận động Tạp Gia.

Đi vào sân vận động Tạp Gia, thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi. So với ngày hôm qua thì nơi này đã vô cùng thê thảm, toàn bộ ghế ngồi bị hủy sạch. Một cái lan can sắt vặn vẹo biến hình, đại bộ phận thủy tinh vỡ vụn. Trên mặt đất đầy những kim loại bị đập phá và các loại mảnh vụn.

Nhìn qua nơi này giống như hiện trường một vụ tai nạn vậy.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi tới, hơn trăm công nhân đồng loạt đứng lên, một số nơm nớp lo sợ. Bọn họ tới trang hoàng, nhưng không ngờ nổi cuối cùng lại trở thành người phá hoại. Nhưng Tiêu Hoằng đã ra lệnh thì bọn họ cũng không dám không nghe theo.

Đồng thời Thượng Mặc, An Vinh và mấy quản lý cùng trợ thủ đều cẩn thận chạy tới trước mặt Tiêu Hoằng. Sân vận động Tạp Gia biến thành hình dạng thế này, thực làm bọn họ cũng hơi thấp thỏm lo âu.

- Tiêu lão đại, người xem... Nơi này...

Thượng Mặc bắt đầu nói. Nếu đổi lại là một người bình thường thì đã bắt đầu càu nhàu rồi. Nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng. hắn cũng không dám.

- Muốn ta xem à, tốt lắm rồi.

Tiêu Hoằng nhìn liếc qua bốn phía, nói khẽ.

- Tốt? Ôi, tốt, tốt...

Đối với lời này của Tiêu Hoằng, Thượng Mặc cũng không dám nghi ngờ, chỉ có thể tuân theo. Trong lòng hắn cũng thầm kêu khổ, phỏng chừng Mộ Khê Nhi sẽ bị hủy trong tay của Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng cũng không để ý tới Thượng Mặc và mấy người khác, trực tiếp đi tới trước mặt đốc công, đặt bản thiết kế vào tay đốc công, sau đó ra lệnh:


- Toàn bộ hiện trường không cần di động, chỉ đổi chỗ ngồi thành mới, màu sắc là màu xám đậm. Mặt khác tuân theo bản vẽ thiết kế này, tại những vị trí chỉ định của sân vận động Tạp Gia mà đặt hố chứa Ma Văn ảnh hiệu.

Thấy Tiêu Hoằng cũng không trách cứ, đốc công mới hơi thả lòng. Tuy nhiên khi hắn tiếp nhận bản vẽ thiết kế của Tiêu Hoằng, nhìn thoáng qua thì thần sắc đột nhiên đại biến, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Chỉ thấy trong bản vẽ này đánh dấu dày đặc những điểm đặt Ma Văn ảnh hiệu, chừng 1000 điểm.

Những điểm đen này trên bản vẽ đều có thuyết minh, toàn bộ đều là hố đặt Ma Văn ảnh hiệu.

Người đốc công này có thể nói là già đời trong lĩnh vực trang hoàng sân khấu nhưng hắn cùng chưa bao giỜ gặp một buổi biểu diễn nào có nhiều Ma Văn ảnh hiệu như vậy. Nhớ ngày đó nhân vật cấp đại sư như Miêu Đông Thăng cũng chỉ sử dụng 100 cái mà thôi.

- Nhớ kỹ, bản vẽ này trước khi buổi biểu diễn chấm dứt không được tiết lộ ra ngoài. Người nơi này không ai chạy thoát được đâu. Hy vọng ngươi đừng hoài nghỉ thủ đoạn của ta.

Ta vỗ vỗ bả vai đốc công, aiọng nói bình thản.

Nhưng lời này truyền vào tai đốc công đã có cảm giác lạnh như băng.

- Ngài... Ngài yên tâm. Chúng ta tuyệt đối sẽ giữ kín miệng.

Đốc công nơm nớp lo sợ.

- Như thế là tốt nhất.

Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó đưa mắt nhìn về phía An Vinh.

- Tài liệu chuẩn bị thế nào rồi?

- Đã chuẩn bị tốt toàn bộ rồi, không thiếu gì nữa. Hiện giờ đã đặt ở trong kho hàng của sân vận động Tạp Gia rồi.

An Vinh thành thành thật thật đáp.

Đi theo An Vinh vào kho hàng của sân, đầu tiên đập vào mắt Tiêu Hoằng là tài liệu chồng chất như núi, đúng là những thứ mà Tiêu Hoằng yêu cầu mua sắm.

Hai mắt Tiêu Hoằng không khỏi sáng lên một chút. Đối với người khác mà nói thì đây chính là công tác gian khổ hạng nhất nhưng theo Tiêu Hoằng thấy thì có nhiều tài liệu như vậy cho hắn luyện tập, tuyệt đối là một ước mơ tha thiết của tất cả người vừa bước vào hàng ngũ Chế Văn Sư.

Điều này này khiến Tiêu Hoằng đột nhiên sinh ra cảm giác hưng phấn.

- Lão đại, nhiều tài liệu như vậy người định dùng để chết Ma Văn sao? Một mình người làm sao có thể hoàn thành sao? Có cần tìm người giúp đỡ không?

Thượng Mặc đi vào cạnh Tiêu Hoằng, nói khẽ.

- Giúp đỡ sao? Không cần đâu. Tìm cho ta hai trợ thủ nhanh nhẹn là được. Mặt khác các ngươi đem toàn bộ tài liệu này vào phòng chế văn đi.

Tiêu Hoằng ra lệnh sau đó ý bảo Thượng Mặc dẫn hắn vào phòng chế văn nhìn một chút.

Phòng chế văn cách kho hàng không xa, không tới mười bước chân. Đây cũng là cố ý thiết kế để tiện di chuyển tài liệu và bảo tồn Ma Văn ảnh hiệu.

Một gã trợ lý mở cửa phòng chế văn ra, thần sắc Tiêu Hoằng lập tức thay đổi.

Chỉ thấy phòng chế văn này hoa lệ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Tiêu Hoằng. Đài công tác giá trị mấy trăm kim tệ giống như một khối thủy tinh xin đẹp, bốn phía khảm đủ loại Ma Văn đăng đặc chế nhiều kiểu dáng, tiện cho Chế Văn Sư có thể điều tiết độ sáng. Đủ loại dụng cụ phụ trợ, cái gì cần cũng có, bố cục rất tốt, diện tích ước chừng tám lần chế văn thất của Tiêu Hoằng.

*****

- Ôi trời ơi!

Tiêu Hoằng thầm kêu. Xuất phát từ nhiệt tình đối với chế văn, lúc này toàn thân Tiêu Hoằng có cảm giác như lên thiên đường vậy.

Do đó cũng có thể thấy Tập đoàn Khoa Long trước đây, hoặc là Công ty Mỹ Nhân đối với Miêu Đông Thăng coi trọng biết bao. Chỉ tiếc là Miêu Đông Thăng lại không hề cảm kích, trực tiếp vỗ mông chạy lấy người.

Đương nhiên Tập đoàn Khoa Long sở dĩ lấy lòng Miêu Đông Thăng như vậy cũng bởi vì bản thân Chế Văn Sư rất ít, có thể ra mặt hầu như chẳng có ai.

- Tất cả những thứ này đều chế tác theo ý Miêu Đông Thăng, hao tổn 4000 kim tệ. Không biết lão đại có cần thay đổi không?

Thượng Mặc cẩn thận hỏi.

- Đều tốt lắm rồi, không cần sửa đổi nữa. Ta cũng không cần nhiều như vậy.

Tiêu Hoằng không mặn không nhạt đáp, sau đó ngồi trên đài công tác khổng lồ, thấy ngay cả ghế thủy tinh cũng đặc chế, có thể tùy ý thay đổi thư thế, khiến người sử dụng lúc nào cũng thấy thoải mái nhất.

Còn ba người quản lý và hai mươi công nhân đều đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tiêu Hoằng, dường như giờ khắc nào cũng đợi lệnh hắn vậy.

- Ở đây có ai từng có kinh nghiệm làm trợ thủ cho Chế Văn Sư không?

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua mấy người này, mở miệng hỏi.

Lúc này có hai người nhỏ nhắn, nơm nớp lo sợ, khẽ giơ tay rồi cẩn thận nói.

- Hai người chúng ta... Trước đây đã từng làm trợ thủ cho Miêu Đông Thăng một thời gian.

- Tốt lắm, vậy thì hai người các ngươi đi.

Tiêu Hoằng cũng không muốn nói nhiều, tuyển chọn hai người này, sau đó ý bảo những người khác mang toàn bộ dụng cụ vào tài liệu tiến vào.

Mọi người đều đi ra khỏi phòng chế văn, chuẩn bị dựa theo phương pháp của Tiêu Hoằng. Kết quả lại thấy Mộ Khê Nhi mặc một bộ quần áo thường từ trong sân thể dục đi tới, trong lòng ôm Cầu Cầu không ngừng ngáp.

Nhìn đám Thượng Mặc thành thành thật thật đang nhìn vào đám tài liệu được khuân vào phòng chế văn, giống như những công nhân bình thường, thần sắc Mộ Khê Nhi hơi thay đổi, vẻ mặt lộ vẻ bất ngờ mờ nhạt.

- Hả? Thượng thúc, ngài đang...

Thấy An Vinh đang è cổ khiêng một bó Hương huỳnh thảo, Mộ Khê Nhi hơi tò mò. An Vinh này trước kia đến chút vật nhỏ cũng không mang hộ ai.

- Không có cách nào khác. Tiêu lão đại sai mà.

An Vinh khiêng Hương huỳnh thảo, thần sắc bất đắc dĩ nói.

- Tiêu lão đại?

Mộ Khê Nhi hơi ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại mới hiểu là Tiêu Hoằng. Nhưng lúc trước bọn họ không phải rất chướng mắt với Tiêu Hoằng sao? Sao hôm nay lại thế này?

- Hương huỳnh thảo đâu?

Đúng lúc này thì trong phòng chế văn truyền ra giọng nói trầm thấp của Tiêu Hoằng.

Nghe thấy những lời này, An Vinh cũng không dám chậm trễ, vội vàng đáp.

- Lão đại, tới ngay đây.

Nói xong hắn liền vác cái thân mập mạp chạy về phía phòng chế văn.


Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng chế phục những người này thế nào nhưng Mộ Khê Nhi thấy mọi người có thể hòa thuận sống chung là đã cao hứng lắm rồi.

Cẩn thận đi tới, Mộ Khê Nhi liền có thể thấy Tiêu Hoằng đang chuẩn bị tài liệu, cũng nói những hạng mục công việc cần chú ý với hai gã trợ thủ, không chú ý tới việc nàng đã tới cửa.

Thấy Tiêu Hoằng lạnh lùng chăm chú như vậy, Mộ Khê Nhi lần đầu tiên cẩn thận quan sát Tiêu Hoằng. Trong mắt nàng, Tiêu Hoằng không có thân thể cường hãn, cũng không có khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có một loại mị lực nói lên lời. ít nhất đó là trong mắt Mộ Khê Nhi.

Tuy nhiên khi thấy Tiêu Hoằng bận bù đầu bù cổ như vậy, Mộ Khê Nhi cũng không tiến tới quấy rầy mà chỉ lẳng lặng đứng đằng xa. Còn Cầu Cầu tì đang nằm ngủ gật.

Tiêu Hoằng vẫn chăm chú chế tạo Ma Văn, cũng không chú ý tới Mộ Khê Nhi xa xa, hướng hai gã trợ thủ phân công công tác. Tiêu Hoằng bắt đầu với mấy chục Bạch ngọc thạch đã mãi tốt ở trên đài công tác.

Sau đó hắn quay đầu lại chế tác Ma Văn dich. Hiện giờ chế tác Ma Văn dịch cũng không giống như ở nhà Tiêu Hoằng, sử dụng ống nghiệm mà dùng một số lọ thủy tinh một lít.

Cảnh tượng như vậy đối với chế tác Ma Văn dịch mà nói tuyệt đối có thể nói là khoa trương, thậm chí một số người còn lo Tiêu Hoằng chế nhiều Ma Văn dịch như vậy sẽ không thể dùng hết.

Ma Văn dịch bình thường có hiệu quả đại khái trong vòng bốn tiếng. Nếu Chiến Văn dịch quý báu thì thời hạn có hiệu lực chỉ miễn cường duy trì trong hai giờ, nếu không sẽ biến chất.

Hơn nữa bọn họ có thể nhận thấy rõ ràng Tiêu Hoằng chế tạo ra Ma Văn dịch đều là phải một loại mà là mười mấy loại, số lượng dự trừ bao nhiêu cũng không đều.

Nhiều Ma Văn dịch như vậy tuyệt đối là mấy chục là, ngắn ngủi bốn tiếng có thể dùng hết sao?

Người này không phải không hiểu cả trình tự chế tác Ma Văn đó chứ? Nhìn thủ đoạn của hắn trước đây thì cũng không giống mà.

Đây là ít nhiều nghi vấn trong lòng người khác. Tuy nhiên vẫn phải nói là không ai dám can đảm nói lên nghi ngờ của mình.

Ngồi trên đài công tác, Tiêu Hoằng nhìn liếc qua Ma Văn dịch và Tái thạch trước mặt, vẻ mặt hơi hưng phấn, trong lòng lập tức bắt đầu sinh ra cảm giác phong phú. Trong mắt người khác thì đây đúng là công tác mệt nhọc nhưng trong mắt hắn thì đây chính là cơ hội luyện tập tốt tới không ngờ.

Đơn giản mãi Tà tiêm đao và Châm đầu đao một chút, Tiêu Hoằng hơi điều chỉnh tâm tính, nhớ lại hình ảnh tưởng tượng trong đầu một lần nữa, sau đó cầm một khối Tái thạch tạo hình như rồng bay phượng múa.

Động tác của hắn thành thạo vô cùng. Chỉ trong ba phút trên Tái thạch đã hình thành hoa văn đầy đủ, sau đó rót Ma Văn dịch vào, kích hoạt. Toàn bộ quá trình chỉ tới sáu phút.

Cầm lấy bút ký hiệu, đánh số trên mặt nó, tùy tay đây ra, đưa Ma Văn đã hoàn thành giao cho một trợ thủ.

Mọi người vốn còn nghi ngờ với Tiêu Hoằng lúc này tất nhiên đã nhìn toàn bộ quá trình chế văn của hắn. Sáu phút ra một Ma Văn ảnh hiệu, đó là tốc độ bọn họ không thể tưởng tượng được.

- Nhanh như vậy, chất lượng sợ là khó có thể đảm bảo.

An Vinh nói rất nhỏ.

Tuy nhiên trong nháy mắt khi hắn nói lời này thì trợ thủ đã khởi động Ma Văn trong tay. Trong nháy mắt trong tay hắn xuất hiện một cây đại thụ che trời, nối thẳng với nóc nhà, hình dạng giống thật như đúc.

- Ối trời ơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thán như vậy. Sáu phút chế tạo ra Ma Văn phẩm chất cao như vậy, khiến mọi người há hốc cả mồm hết.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Sau khi Tiêu Hoằng làm nóng người và không ngừng quen thuộc, tốc độ tay không ngừng tăng lên rõ rệt.

Hắn làm cho người ta có cảm giác việc tạo hình dường như là một đao là xong, nhìn không thấy chút cản trở nào.

Tốc độ chế tác điên cuồng tăng lên. vốn sáu phút mới được một Ma Văn giờ sau mười mấy Ma Văn, tốc độ đã lên tới năm phút đồng hồ.

Lúc này căn bản Tiêu Hoằng không để ý tới vẻ kinh ngạc của những người khác, trong đầu đều là những hình ảnh đẹp tới tới kích động lòng người. Mà hai tay Tiêu Hoằng khiến hình ảnh thể hiện ra hoàn mỹ.

Có điều châm chọc là cuối cùng mấy trợ thủ bên cạnh Tiêu Hoằng đo lường cũng không nhanh bằng tốc độ chế tác của hắn. Điều này khiến hai trợ thủ vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.

- Không phải chứ. Các ngươi xác định tên kia là người bình thường sao?

Thượng Mặc đứng ở cửa, cố gắng nuốt nước bọt, lẩm bẩm. Chỉ thấy thần sắc Tiêu Hoằng mãi vẫn không dao động chút nào, bình thản, dường như là một bộ máy móc hoạt động trong trạng thái hoàn hảo.


- Bao lâu rồi?

An Vinh hỏi khẽ.

- Một giờ mười phút.

Một nữ trợ lý đáp.

- Cái tên biến thái này.

An Vinh không kìm được nói. Vừa rồi hắn thấy trong một giờ mười phút, Tiêu Hoằng đã chế tạo tộng cộng ra mười bốn cái Ma Văn. Tốc độ này cũng không phải là nhanh bình thường.

Dựa vào tốc độ này thì Ma Văn dịch trước mặt hắn dự tính không tới bốn tiếng sẽ dùng hết sạch.

Ngay cả Mộ Khê Nhi cũng như ngẩn ra. Kỹ thuật đao kia rõ ràng không chút tương xứng với tuổi của Tiêu Hoằng.

Thật ra xem người khác chế tác Ma Văn cũng là một chuyện không có ý tức. Nhưng bọn họ không thể không nói Tiêu Hoằng này là quái thai. Cái loại tốc độ này tuyệt đối khiến người ta ngạc nhiên mà thán phục.

Lại nhìn mấy trợ thủ bên cạnh Tiêu Hoằng. một cái Ma Văn kiểm tra cũng không đáp ứng nổi. Một giờ đã khiến hắn mồ hôi đầy đầu, Ngự lực trong cơ thể liên tục tiêu hao, trên tán đã có một tầng mồ hôi ròng ròng.

Trái lại Tiêu Hoằng vẫn bình tĩnh như thường, không có bất kỳ dao động nào. Có thể nói giờ khắc này Tiêu Hoằng đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới vong ngã, trong óc chỉ còn có Ma Văn và hình ảnh.

Ước chừng ba giờ rưỡi, tới khi toàn bộ Ma Văn dịch dùng hết, Điêu văn đao trong tay Tiêu Hoằng mới từ từ buông xuống, cũng ghi số 50 lên Ma Văn trước mặt, tùy tay giao cho một trợ thủ. Trợ thủ này đã hơi cuống tay chân, trước mặt có bốn Ma Văn.

- Sao thế?

Nhìn thấy trợ thủ luống cuống tay chân, Tiêu Hoằng đứng dậy, nói khẽ.

-Ta...

Khóe miệng của nữ trợ thủ hơi giật giật nói:

- Không... Không. tốt mà,

Nhưng trong lòng nàng lại kiêng dè.

- Không vội, ngươi từ từ là được, sau đó nghỉ ngơi một giờ rồi tiếp tục.

Tiêu Hoằng nói khẽ.

-Hả?

Trợ thủ nghe vậy không khỏi phát ra tiếng nói như vậy, vẻ mặt lập tức lộ vẻ khoa trương. Bản thân Ngự lực của nàng không cao, trải qua ba giờ đã tiêu hao gần như không còn. Hơn nữa khiến nàng kinh ngạc chính là Tiêu Hoằng rốt cục ở đâu ra lắm Ngự lực như vậy.

Những người khác nghe vậy lập tức như tỉnh mộng, hai mặt nhìn nhau.

-? Có gì khó sao?

Tiêu Hoằng không để ý tới người khác, lau mồ hôi trên đầu, nói khẽ.

- Ta... Ngự lực cơ thể thân thể đã không đủ rồi.

Nữ trợ thủ ấp úng nói.

- - Vậy thì người đổi công tác cho người khác một chút, giờ đi nghỉ đi.

Tiêu Hoằng nói xong liền đi ra cửa, ý bảo chuẩn bị cơm trưa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)