← Ch.0156 | Ch.0158 → |
Xin lỗi các vị, họp báo hôm nay chấm dứt ở đây.
Đột nhiên Mai Kiệt đứng lên nói một câu có lệ với các phóng viên, liền kéo Thượng Mặc ra khỏi đại sảnh.
Mộ Khê Nhi vẫn ôm Cầu Cầu thấy vậy cũng đứng dậy, tỏ vẻ xin lỗi, cũng đi theo ra ngoài.
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Đi vào góc yên lặng, Mai Kiệt lo lắng hỏi Thượng Mặc, ánh mắt muốn phun lửa.
- Vừa rồi ta giám sát công nhân, kết quả ở không trung sân vận động vang lên tín hiệu cầu cứu mà Tiêu Hoằng đã ước định trước đó.
Thượng Mặc nói xong, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy pháo hoa đã tan biến khỏi bầu trời, nhưng còn có làn khói còn chưa tan hết.
- Pháo hoa truyền tới từ hướng nào?
Mai Kiệt truy hỏi.
- Hướng tây bắc.
Thượng Mặc trả lời.
Mai Kiệt không hỏi thêm nữa, nhanh chóng lấy ra Ma Văn thông tin liên lạc với Tiêu Tề Sơn.
- Chà! Mai lão đệ, chúc mừng trước nha, hội biểu diễn thật là thành công, sao hả, tới báo tin mừng với ta phải không?
Tiếng nói nhàn nhã của Tiêu Tề Sơn truyền ra từ Ma Văn thông tin.
- Tiêu ca, đừng nói nhảm nữa, phiền ngài mau tụ tập cao thủ Mai Long ngự văn hành, tìm kiếm dọc theo hướng tây bắc Thái Ngô thành, có người của chúng ta gặp chuyện rồi.
Mai Kiệt vội nói.
- Ai vậy, nghe giọng lão đệ, dường như không phải người thường?
Tiêu Tề Sơn hỏi, ngữ khí trở nên nghiêm túc.
- Tiêu Hoằng.
Mai Kiệt chỉ trả lời hai chữ.
- Cái gì?
Nháy mắt, vốn Tiêu Tề Sơn coi như nghiêm túc không khỏi hô lên, thân là nhân vật trung tâm Tập đoàn Khoa Long, hắn tự nhiên biết cái tên Tiêu Hoằng, càng biết giá trị cùng địa vị ở Công ty Mỹ Nhân của Tiêu Hoằng.
- Lão đệ đừng nóng vội, ta đi triệu tập tất cả cao thủ Mai Long ngự văn hành, dốc hết sức tìm tòi tung tích của hắn.
Tiêu Tề Sơn vội nói, ngữ khí đùa cợt khi nãy đã trở nên nóng vội.
Cắt liên lạc, lúc này Mai Kiệt nhìn thấy Mộ Khê Nhi đang đứng bên cạnh, ánh mắt dại ra, khóe mắt còn dính nước mắt, miệng hơi mở ra.
- Tiêu Hoằng... anh ấy sao rồi?
Mộ Khê Nhi khóc nức nở hỏi, ngày hôm qua nàng cùng Tiêu Hoằng vừa mới biểu lộ tình yêu, nàng không hy vọng Tiêu Hoằng lại xảy ra chuyện.
- Hoài nghi bị người đuổi giết, rất có thể là người Tập đoàn tài chính Hồng Bác làm.
Hiện giờ Mai Kiệt thật sự không có tâm tình để ý tới cảm giác của Mộ Khê Nhi, chỉ để lại một câu, liền cầm Ma Văn thông tin liên hệ với Mai Long. Nhưng lúc này Mai Kiệt kinh ngạc phát hiện Ma Văn thông tin của Mai Long đã tắt.
- Thượng Mặc, ngươi tìm hai người hộ tống Khê Nhi quay về, ta tự mình dẫn người tìm kiếm trong Thái Ngô thành.
Mai Kiệt nói, biểu tình nóng giận.
- Không, ta muốn đi theo tìm kiếm Tiêu Hoằng.
Bỗng nhiên Mộ Khê Nhi nói.
- Không được, cô đi sẽ rất nguy hiểm.
Mai Kiệt dứt khoát nói, tiếp theo chạy thẳng ra ngoài sân vận động, lên xe Ma Văn của mình.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng vẫn đang không ngừng chạy lung tung trên phố, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, muốn tìm cách thoát khỏi khốn cảnh.
Nhìn lại đám người Miêu Thần sau lưng, tuy rằng điều khiển Phong văn thiếu linh hoạt, nhưng tốc độ vẫn vượt xa Tiêu Hoằng. Mỗi khi Tiêu Hoằng dùng góc ngoặc yêu cầu độ khó cao kéo ra khoảng cách nhất định, đám người Miêu Thần sẽ nhanh chóng đuổi sát theo.
Còn Miêu Thần ngoại trừ lần đầu, từ trước tới sau không phát động công kích gì với Tiêu Hoằng, rõ ràng đang tìm cơ hội chuẩn bị ra tay là một chiêu chí mạng!
Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu rõ điểm này, trong lòng luôn căng thẳng, thần kinh kéo căng, trên trán đã phủ mồ hôi.
Hiển nhiên cách làm của Miêu Thần càng làm người ta khó chịu hơn là không ngừng tấn công.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cùng không phải kẻ ngồi chờ chết, trong quá trình chạy trốn cũng đã khởi động Chiến văn thường dùng, lúc nào cũng có thể phản kích tự vệ.
10 phút sau, Tiêu Hoằng mở ra Phong văn điên cuồng bỏ chạy đã rời khỏi khu Bách Ham, tiến vào khu Cốc Lam, vẫn chạy thẳng về phía tây bắc.
Đối với địa hình khu Cốc Lam, Miêu Thần từ nhỏ lớn lên ở Thái Ngô thành, tự nhiên rõ như lòng bàn tay.
Ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước là hai tòa lầu cao hơn 20m, khoảng cách ở giữa chỉ khoảng 5m, cái này đã là khoảng trống rất nhỏ đối với Phong văn.
Chỉ cần xua đuổi đối phương đến đó, phát động tấn công, không gian cho đối phương tránh né sẽ càng ít ỏi, hặc là ngừng sử dụng Phong văn tiến hành né tránh, hoặc là đụng thẳng vào tường. Mặc kệ là loại nào, Tiêu Hoằng đều sẽ bị bốn người bọn họ vây giết.
- Phác Dật, Đan Nam, các ngươi bọc đánh hai bên, ngãn cản tên học sinh Phân viện kia đi sang hai bên. Quân Thất, ngươi đuổi theo ta.
Miêu Thần nhanh chóng phân phó. Phác Dật cùng Đan Nam đều là Ngự giả cấp ba, Quân Thất yếu hơn, là Ngự giả cấp hai.
- Rõ rồi.
- Đã rõ.
Phác Dật cùng Đan Nam trả lời cùng lúc, một trái một phải tăng mạnh lực đẩy của Phong văn, thành hình tam giác bao vây Tiêu Hoằng ở giữa, ngãn cản đường đi hai bên của Tiêu Hoằng, đường ra duy nhất là khe hở giữa hai tòa nhà.
Ánh mắt khẽ giật, Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới Phác Dật cùng Đan Nam ở hai bên, đồng thời cùng biết rõ mục đích của họ. Nhưng mà vào lúc này Tiêu Hoằng không giãy dụa, chỉ cắn răng tăng tốc lao vào ngõ nhỏ, đồng thời ở trên tay phải, đoàn năng lượng không quá sáng đang chậm chạp hình thành.
Miêu Thần luôn đuổi sát phía sau thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười đắc ý hiện lên trên mặt. Trên tay phải, đoàn sâu huỳnh quang xanh lục từ từ kéo ra trên tay Miêu Thần, đây cũng là một loại hùng dăng trùng con của Tử Linh Trùng.
Ngay sau đó, Miêu Thần tươi cười âm lãnh tăng lực đẩy của vòng xoáy Phong văn tới mức mạnh nhất, cùng lao vào trong hẻm nhỏ.
Lúc này Tiêu Hoằng cách hắn không tới lOm, khoảng cách này hoàn toàn nằm trong phạm vi đả kích của hùng dăng.
- Học sinh Phân viện kia, mặc kệ ngươi là ai, chết đi.
Miêu Thần khẽ hô, tay phải vung lên, phần đuôi hùng dăng đột nhiên phun ra đoàn khí mạnh như phi đạn Ma Văn, lập tức đánh về phía lưng Tiêu Hoằng.
Lúc này theo Miêu Thần thấy, Tiêu Hoằng hoặc là ngừng lại tránh né, hoặc là trực tiếp chịu chết!
Két....
Ngay khi Miêu Thần phân tích như thế, âm thanh của các vòng xoáy ma sát lẫn nhau bỗng vang lên.
Nhìn lại Tiêu Hoằng đang lao như bão táp, cùng lúc thúc đẩy vòng xoáy, dưới tình huống bảo trì phương hướng không đổi, đột nhiên xoay người tao nhã!
Ngay khi hùng dăng đánh trúng Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đã nghiêng người, hùng dãng lướt sát qua ngực Tiêu Hoằng, lập tức đánh xuống mặt đất cách đó lOm, dịch nổ mạnh tiếp xúc với không khí nháy mắt hình thành ngọn lửa cực nóng đường kính 2m.
- Vũ điệu xoay tròn!
Miêu Thần không kìm được hô lên, hắn nhận ra động tác Tiêu Hoằng vừa làm. biểu tình đắc ý liền tràn ngập khiếp sợ!
Hắn biết rõ không có bao nhiêu người. cùng lắm không quá 3 người ở Thái Ngô thành này có thể làm được, hơn nữa đều là những nhân vật cấp Ngự sư khống chế Lưu văn mới làm ra được.
Còn như Tiêu Hoằng, lợi dụng Phong văn hoàn thành động tác trên mặt đất, đúng là tuyệt đối không có. Hơn nữa thời điểm hoàn thành vừa đúng, mặc kệ sớm hay chậm hơn một chút đều sẽ bị hùng dăng cọ trúng, không cần phải nói cũng kết quả.
Nhưng mà đây chỉ là mở đầu làm Miêu Thần khiếp sợ, bởi vì hắn thấy rõ ngay khoảng khẳc Tiêu Hoằng xoay người. cánh tay phải nâng lên, ngón trỏ chỉ về phía hắn!
Vù!
Một cái năng lượng thể hình lông chim màu xanh đen bắn thẳng tới giữa mi tâm Miêu Thần.
- Cái gì...
Miêu Thần không khỏi hít một hơi lạnh, tránh né độ khó cao đã làm hắn giật mình, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ cái tên này còn có thể vừa tránh né vừa phản kích.
Nếu là người thực lực không kém Tiêu Hoằng, lần này đã bị Tiêu Hoằng bắn chết. Nhưng mặc kệ nói sao thì Miêu Thần cũng là cao thủ Ngự giả cấp bốn. hai tay giao nhau. Tử Linh trùng con đen tuyền nhanh chóng phủ đầy tay, lan toàn thân bảo vệ.
Nhưng nháy mắt Tiêu Hoằng làm tư thế phòng ngự, thần sắc lại biến đổi! Chỉ thấy ngay khi chiếc "lông chim" hai màu đen trắng kia sắp đánh trúng Miêu Thần, đột nhiên nghiêng lệch lướt ngang qua tai hắn.
- Không ổn!
Bỗng nhiên Miêu Thần ý thức được điều gì, ánh mắt mở to, tiếp theo quay đầu lại.
Phập! Bùm!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, nhìn lại viên đạn năng lượng hình lông chim kia, đã trực tiếp đánh lên trán Quân Thất ở không xa sau lưng Miêu Thần!
Cả cái đầu liền nổ tung như bong bóng, vỡ tan tại chỗ, máu tươi văng ra!
Bịch!
Ngay sau đó, thi thể không đầu của Quân Thất lao tới một đoạn ngắn. liền lăn ra đất như vật chết. Phong văn còn đang chạy kéo thi thể hắn xoay chuyển trên mặt đất.
- Học sinh Phân viện! Ngươi...
Miêu Thần thấy cảnh này, biểu tình rất phức tạp, có khiếp sợ, có phẫn nộ, cũng có tiếc thương.
Quân Thất này là tâm phúc của Miêu gia, nhưng càng làm Miêu Thần cảm thấy da đầu tê dại là cái tên kia có thể vừa làm Vũ điệu xoay tròn còn có thể tấn công!
Nhìn lại Tiêu Hoằng đeo kính râm thật lớn, liếc nhìn Quân Thất, biểu tình không biến đổi gì; nhanh chóng khởi động Linh Xà. lắc mình một cái tránh khỏi ngọn lửa phía trước, lập tức lao vút đi nơi khác.
Trải qua truy kích vừa rồi, Tiêu Hoằng tự nhiên có thể nhìn ra ai mạnh ai yếu, trong đó Quân Thất là Ngự giả cấp hai dễ đối phó nhất. Ba người còn lại thì khác, bởi vậy đánh lén thành công, Tiêu Hoằng không ngừng lại, cố gắng thoát khỏi Miêu Thần.
Trái lại Miêu Thần cực kỳ nổi giận với cách làm của Tiêu Hoằng, hắn thật không ngờ học sinh Phân viện này lại thủ đoạn độc ác như vậy.
- Tiếp tục đuổi theo, hôm nay nói thế nào cũng không thể tha cho hắn!
Miêu Thần tiếp tục ra lệnh với hai thủ hạ.
← Ch. 0156 | Ch. 0158 → |