Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0177

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0177: Kiêu ngạo một lần!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


- Ngươi đang phun ai đó?

Ngay khi Lục Quần vừa nói xong, ở bên cạnh bục giảng, Tiêu Hoằng thay xong quần áo từ từ đi lên.

Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng hiện giờ, mọi người trong lễ đường đều sửng sốt. Đối với học sinh Phân viện nào đó, vốn chỉ là tồn tại trong truyền thuyết ở vừờn trường, không ai gặp mặt thật sự một lần.

Đương nhiên, ngoại trừ Trình Thiếu Vĩnh, Thôi Uyển Bác cùng Mộ Khê Nhi. Tuy rằng Tiêu Hoằng che mặt, nhưng bộ quần áo kia là do Mộ Khê Nhi mới mua cho TiêuHoằng.

- Ôi! Xem ra bộ quần áo này sẽ không được mặc bình thường nữa rồi.

Mộ Khê Nhi ôm Cầu Cầu, thì thầm nói nhỏ bên tai nó.

Về phần Trình Thiếu Vĩnh, biểu tình lúc này có một nửa hưng phấn, một nửa không yên. Hưng phấn là rốt cuộc Tiêu Hoằng xuất hiện, không yên là vì vừa rồi hắn cũng thấy được thực lực của Lục Quần, đánh tan tác Sài Sương kiều nữ của Học viện Tây Tân Ma Văn, như vậy Tiêu Hoằng có thể được không?

Dù sao không lâu trước, lúc vừa khai giảng, hắn nhìn ra được thực lực Tiêu Hoằng cùng Sài Sương kỳ thật không hơn kém nhiều.

- Ngươi là ai?

Lục Quần liếc Tiêu Hoằng, hỏi.

- Học sinh Phân viện nào đó.

Ngữ khí Tiêu Hoằng lạnh như băng trả lời, giọng điệu đã trải qua Ma Văn biến âm thay đổi, chỉ là thay đổi hơi nhiều, nghe giọng khàn khàn.

Người xem trong lễ đường nghe thế, thần sắc biển đổi, tiếp theo mặc kệ là học sinh Phân viện hay Học viện, đều xôn xao cả lên.

Đối với học sinh Phân viện nào đó, học sinh Học viện cũng không có hảo cảm gì nhưng mà so sánh với Lục Quần, bọn họ van nghiêng về phía Tiêu Hoằng.

Sài Tang cùng chủ nhiệm Học viện thì híp mắt, đây là lần đầu bọn họ nhìn tận mắt học sinh Phân viện nào đó, chỉ là đã che mất phần mặt.

Về phần Sài Sương, biểu tình lúc này vẫn cứ xanh mét. Bởi vì cái tên học sinh Phân viện cùng từng làm nàng mất mặt, thậm chí hiện giờ Sài Sương còn không hy vọng Tiêu Hoằng thắng lợi, ngược lại hy vọng Lục Quần chà đạp học sinh Phân viện kia. Ít nhất Lục Quần đạp xong bỏ đi, sau này mọi người sẽ phai nhạt chuyên này, còn có cơ hội xây dựng lại hình tượng.

Nhưng học sinh Phân viện kia thì khác, tuy rằng không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn hắn sẽ luôn lờn vờn trước mặt nàng. Một khi để hắn chiến thắng, sau này cơ bản không còn đường lăn lộn nữa.

- Học sinh Phân viện bí ẩn?

Lục Quần đánh giá Tiêu Hoằng, quần áo thật khí phách, bộ quần áo này tổng cộng cũng phải 7-8 kim tệ.

- Hv vọng ngươi không phải hàng giả, làng phí thời gian của ta. Hơn nữa ta còn phải nhắc nhở ngươi, Chiến văn không giống như Ma Văn ảnh hiệu.

Lục Quần nhìn Tiêu Hoằng, khinh thường nói. Lúc vào Phân viện Tây Tân, hắn cùng nghe nói chuyện của học sinh Phân viện bí ẩn này, lúc trước dùng ưu thế mỏng manh chiến thắng Sài Sương.

Chiếu theo phân tích này, chỉ là cùng một hạng với Sài Sương, hắn vẫn nắm chắc phần thắng. Hơn nữa hiện giờ học sinh Phân viện nào đó cùng Mộ Khê Nhi đang nổi danh ở Thái Ngô thành, nếu có thể đạp ngã tên học sinh Phân viện này, tuyệt đối sẽ tiếp tục đề cao sự nổi tiếng của hắn.

Tiêu Hoằng không nói nhiều, chỉ phất tay, ra hiệu có thể bắt đầu.

Hai bên bục giảng từ từ nâng lên bàn làm việc cùng bia Ma Văn, trên bàn làm việc có đủ tài liệu, giống y như Sài Sương trước đó, là tài liệu chiến văn Ngự đồ cấp năm.


Lúc này mọi Người bên dưới đã im ắng, nhìn chằm chằm trên bục giảng, có thể nói đây là trận chiến tiêu điểm trong mắt họ. Trước đó Lục Quần đã chiến thắng Sài Sương. không cần phải nói rõ thực lực nữa. Còn học sinh Phân viện kia đã được truyền bá vô cùng thần kỳ từ trước, cùng với kiệt tác hội biểu diễn Mộ Khê Nhi, nhưng mà Ma Văn ảnh hiệu không thể so sánh với chiến văn, quan trọng hơn là lần này đi cùng với chất lượng Ma Văn là phương diện tốc độ.

Mạc Khoa viện trưởng Long Cầm hơi nheo mắt, lão biết rõ chỉ cần Lục Quần chiến thắng học sinh Phân viện bí ần kia, Học viện Long cầm Ma Văn sẽ hoàn toàn nổi danh.

Hơn nữa lão cũng hỏi thăm nhiều mặt. Thực lực của học sinh Phân viện bí ẩn kia cùng không hơn kém Sài Sương bao nhiêu.

"Lục Quần! cố lên! Đá ngã tên học sinh Phân viện kia, ngươi sẽ là con cưng của vùng này."

Trong lòng Mạc Khoa thầm hô.

Cùng lúc đó, ở trên đãi, ánh đèn xanh ra hiệu bắt đầu đã sáng lên, trận đâu chê văn được chú ý chính thức bắt đầu.

Ngay khi đèn xanh sáng lên. Lục Quần đã trải qua nhiều trận đấu xoay người như chớp, hai tay bay múa vội vàng làm việc trên bàn.

Học sinh Phân viện không quá hiểu biết, một đám mờ to mắt, có thể nói đây là lần đầu họ nhìn thấy động tác chế văn nhanh như thế, cơ bản mỗi một bước đều nhanh gọn.

Ngược lại Tiêu Hoằng lại không nhanh không chậm, quay người bình thường, bắt đầu cầm lấy Tái thạch, rút Điêu văn đao ra.

- Không... không phải chứ. Chẳng lẽ học sinh Phân viện kia không biết đấu văn là tranh thủ thời gian hay sao?

- Đúng thế, nếu học sinh Phân viện kia chế văn theo tốc độ bình thường, chắc chắn sẽ thua.

Nháy mắt, những học sinh ngồi bên dưới đă không yên, đều rộn ràng cả lên.

- Xem ra học sinh Phân viện bí ẩn kia không quen thuộc đấu văn, vừa lúc, như vậy trực tiếp xử lý tên học sinh Phân viện kia.

Tùy tùng bên cạnh Mạc Khoa nói, biểu tình hiện lên vẻ đắc ý.

Nhưng mà ngay sau đó, Mạc Khoa cùng những người khác liếc nhìn lại Tiêu Hoằng, kết quả ánh mắt ngừng trệ.

Chỉ thấy mũi dao góc nghiêng trong tay Tiêu Hoằng vừa mới tiếp xúc Tái thạch, cổ tay đột nhiên xoay tròn thật nhanh, những nơi mũi đao đi qua đã nhanh chóng hình thành văn lộ trơn nhẵn rõ ràng, tốc độ như bay.

Những chỗ trước kia cần chải chuốt tỉ mỉ, Tiêu Hoằng trực tiếp quét một đao, khiến người ta cảm giác toàn bộ những văn lộ rắc rối chỉ cần một đao đặt xuống là xong.

- Có... có chuyện như thế này? Cái này là tạo hình hay là viết chữ?

Mạc Khoa mới vừa rồi còn tươi cười, thần sắc biến đổi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Về phần những học sinh khác, thậm chí Sài Tang cũng chợt động, lão lần đầu tiên thấy phương thức tạo hình văn lộ như thế này. Lão biết rõ, với phương thức này tạo hình như thế, đao công đã đạt tới tình trạng cực kỳ thuần thục.

Nào không biết, mấy ngày qua Tiêu Hoằng đang liều mạng luyện tập Để văn cùng văn trong văn. Đối với loại Ma Văn không cần kỹ thuật đặc biệt gì, Tiêu Hoàng hoàn toàn thuận tay mà làm, giống như sinh viên đi làm đề thi của học sinh trung học vậy.

Mọi người còn chưa phản ứng lại, Tiêu Hoằng đã quét mũi đao, thổi một hơi lên Tái thạch, bên trên Tái thạch đã hình thành văn lộ rõ ràng.

Toàn bộ quá trình chỉ mất 30 giây mà thôi.


Ngược lại Lục Quần vẫn đang bận rộn, mới chỉ hoàn thành được một nửa.

Một màn này rõ ràng làm cho tất cả học sinh đang ngồi đồng loạt biến sắc, ngay cả học sinh Long cầm vừa rồi còn luôn trầm trồ khen ngợi Lục Quần cũng há miệng kinh ngạc. Bọn họ thật không thể tưởng tượng được, chỉ là một tên học sinh lại có đao công kinh người như thế.

Về phần học sinh Phân viện Tây Tân, trong mắt đầy hưng phấn, bọn họ có cảm giác Tiêu Hoằng sẽ toàn thắng, đây tuyệt đối là cơ hội tốt cho Phân viện lật ngược thế cờ.

- Học sinh Phân viện bí ẩn, oai phong!

- Học sinh Phân viện bí ẩn, cố lên!

Tiếng hô như thế không ngừng vang lên trong lễ đường.

Ngay cả học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn cùng xiết chặt tay, biểu tình đầy hưng phấn. Đã nói trước, bọn họ không thích học sinh Phân viện kia, nhưng mà phải xem đối thủ của học sinh Phân viện kia là ai.

Mộ Khê Nhi ngồi bên trên, khuôn mặt đẹp ửng hồng, con gái mà, có ai không muốn người mình thích tỏa sáng chứ.

Tiếp theo Tiêu Hoằng phải làm là pha chế Ma Văn dịch, rót vào văn lộ, động tác vẫn không hề có chút vội vàng hay gấp gáp, nhưng mỗi bước đều cực kỳ chính xác, hoàn thành trôi chảy.

4 phút 15 giây!

Trong tay Tiêu Hoằng đã có một cái chiến văn Ngự đồ cấp năm, đao công không tới mức tinh tế, nhưng tuyệt đối coi là lưu loát. ít nhất ở Thái Ngô thành tuyệt đối có thể coi là thượng tầng, đã không thể so sánh với cấp bậc học sinh như Sài Sương.

-Oa!

Ngay khi Tiêu Hoằng cầm Ma Văn trong tay, toàn bộ hội trường bùng nổ.

4 phút 15 giây, đã không chỉ đơn giản là phá kỳ lục, ở Thái Ngô thành thậm chí là Học viện Ngân Hiểu thành, kỷ lục cao nhất chỉ có 7 phút 49 giây.

Lập tức rút ngắn kỷ lục 3 phút 34 giây, nếu nhanh hơn một chút, gần như đã là một nửa kỷ lục rồi.

- Cái... cái này quá đáng đi chứ?

Một nữ sinh che miệng, vẻ mặt không dám tin.

- Chiến văn trong tay tên kia thật sự hoạt động được không?

- Đúng thế, bây giờ ta hoài nghi cái tên kia thật là bạn học chúng ta hay sao? Quá giả đi chứ.

Tiếng ồn xôn xao không ngừng quanh quẩn trong lễ đường, vẻ mặt của mỗi người đều không giống. Học sinh Phân viện là hưng phấn, rung động: học sinh Học viện Long cầm Ma Văn lại không khỏi co giật khóe miệng, không biết phải nói gì. Vốn bọn họ nghĩ cùng lắm là hai bên lâm vào giằng co, cuối cùng không phân thắng thua. Kết quả thì sao? Thực lực học sinh Phân viện bí ẩn của người ta vượt xa Lục Quần cả một mảng lớn.

Nhớ lại những lời nói kiêu ngạo của Lục Quần trước đó, cùng những lời tràn ngập khinh bỉ, bọn họ đều cảm thấy đỏ mặt, thậm chí dưới đất có cái hố là bọn họ cũng sẽ chui xuống ngay, lần này thật là mất mặt quá lớn mà.

Lúc này sắc mặt Sài Sương không ngừng biến đổi, có ghen tị, có xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là không phục, nàng không cho rằng trên thế giới này có người giỏi hơn nàng nhiều như thế.

Nào không biết, mấy tháng trước Tiêu Hoằng ở trước mặt nàng vẫn chỉ là một kẻ yếu.

Ngược lại Lục Quần ở bên kia tuy rằng vẫn không ngừng tay, nhưng động tác đã hơi rối loạn, trong lòng rung động dữ dội.

*****

Mãi đến giờ, Lục Quần vẫn không dám tin được tên học sinh Phân viện kia lại có thực lực xuất sắc như thế.

"Không thể nào, không thể nào."

Trong lòng Lục Quần lặp đi lặp lại mấy chữ này, không ngừng tự an ủi mình. Chiến văn do Tiêu Hoằng chế tạo ra chắc chắn là phế văn, nhưng mồ hôi trên trán đã làm lộ rõ trong lòng hắn không yên cỡ nào.

Dựa vào thực lực Ngự giả cấp hai, hắn có thể thấy rõ chiến văn trong tay Tiêu Hoằng xảo diệu cỡ nào, trong đó có những văn lộ dường như dùng biện pháp quái dị tiến hành nén cùng đơn giản hóa.

Nhìn lại học sinh Phân viện Tây Tân bên dưới đã bắt đầu hô to học sinh Phân viện, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, đã gần đến mức sôi trào.

Hiện giờ sờ dĩ Phân viện có thể xác lập một chút địa vị ở Thái Ngô thành, hoàn toàn là dựa vào Tiêu Hoằng, bây giờ coi như họ được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của học sinh Phân viện bí ẩn.

Điều này mang tới áp lực cực lớn lên Lục Quần, tuy rằng động tác vẫn rất nhanh, nhưng rõ ràng đã rối loạn.

Tiêu Hoằng ở phía bên kia, bị kính râm cùng mặt nạ che đậy, mọi người không thể nhìn thấy biểu tình của Tiêu Hoằng, lúc này Tiêu Hoằng đang khởi động chiến văn Ngự đồ cấp năm vừa chế tạo xong.

Nháy mắt, trên cánh tay Tiêu Hoằng hình thành đường văn năng lượng màu lam nhạt, tuy rằng cấu tạo đơn giản, nhưng vẫn vô cùng sáng lạn.

Đồng thời tiếng hoan hô toàn bộ lễ đường đã đạt tới đỉnh điểm, không hoàn toàn là vì Ma Văn do Tiêu Hoằng chế tạo tốt cỡ nào, mà là vì họ xác định chỉ cần không có gì đột xuất, bọn họ đã có thể hung hăng chà đạp cái Lục Quần kiêu ngạo vừa rồi ở dưới chân mình.

Đối với âm thanh ồn ào này, Tiêu Hoằng cùng không phát ra lời gì, mà chỉ vươn một ngón tay, đặt ở trước miệng, làm ra động tác "im lặng".

Xoạt!

Nháy mắt khi Tiêu Hoằng làm động tác này, lễ đường lập tức im ắng, không còn một chút tiếng vang.

Ngay cả Lạc Tuyết Ninh ngồi ờ hàng đầu nhìn thấy hành động này, khóe mắt củng co giật, nàng nghĩ không rõ, tên Tiêu Hoằng quáu gở đến lạnh lùng kia, vào lúc này lại có sức hút đến thể.

Tiêu Hoằng lúc này đã xoay người, nhắm năm ngón tay vào bia Ma Văn, ngay sao đó, năm ngón tay của Tiêu Hoằng bắn ra năm tia sáng có màu sắc khác nhau, tiếp theo quấn thành một chùm sáng đánh lên bia Ma Văn.

Giá trị uy lực: 588 điểm.

- Oa...

Ngay khi biểu hiện ra con số này, trong lễ đường liền vang lên tiếng rong to.

588 điểm, đã gần với uy lực Ngự đồ cấp sáu, quan trọng hơn là Ma Văn do Tiêu Hoàng sử dụng là sản phẩm chế tạo tốc hành trong 4 phút.

Một cái sản phẩm tốc hành đã đạt tới uy lực, thậm chí vượt xa Ma Văn mà Chể Văn Sư binh thường tỉ mỉ tạo hình, cái này thật là quá đáng.

Hơn nữa vừa rồi bọn họ nhìn Tiêu Hoằng tiến hành bắn ra, rõ ràng thấy được quá trình phóng ra bó năng lượng cũng khá hoa lệ, 4 phút ngắn ngủi lại có thể cấu trúc tinh diệu như vậy, điều này khiến người ta khó mà tin được.

Người trong lễ đường đều nhìn nhau, trong ánh mất tràn ngập kinh ngạc

Thậm chí có những học sinh tràn ngập ánh mắt hâm mộ, tuy rằng trong tay Tiêu Hoằng chỉ là sản phẩm tốc hành, nhưng mà tuyệt đối tốt hơn chiến văn mà họ đang dùng, nếu có thể lấy được, vậy thì tốt rồi.

Người có ý nghĩ như thế cũng không ít. nhìn Tiêu Hoằng thu hồi chiến văn Ngự đồ cấp năm tiện tay ném lên bàn. số ít học sinh đã bắt đầu tính toán làm sao mới lấy được nó?

- Bây giờ là 5 phút 21 giây, nếu ngươi có thể hoàn thành trong vòng 8 phút, hơn nữa làm ra Ma Văn có uy lực đột phá 900 điểm, vậy ngươi sẽ thắng.


Tiêu Hoằng liếc Lục Quần, nói.

Nhưng mà lời này tuy rằng binh thản, nhưng truyền vào tai Lục Quần lại là châm chọc. Dùng chiến văn Ngự đồ cấp năm tốc hành đột phá uy lực 900 điểm, cái này rõ ràng là trò cười. Cho dù mời Sài Tang bên dưới lên đây cũng làm không kịp, hơn nữa uy lực 900 điểm, đã là chiến văn tiêu chuẩn Ngự đồ cấp chín.

Hiện giờ trong lòng Lục Quần đã nóng giận cực điểm, hận không thể trực tiếp ra tay bóp chết Tiêu Hoằng tại chỗ. Nhưng mà hiện giờ hắn lại làm chiến văn, trong lòng đã bắt đầu nghĩ tới chiêu sau, hoặc là tìm cách xuống thang, rõ ràng lời hắn nói vừa rồi đã đắc tội chết.

3 phút sau, Lục Quần mới chế tạo xong Ma Văn, tổng cộng mất 8 phút 21 giây, kém xa tiêu chuẩn.

Tiếp theo thử nghiệm uy lực, chỉ có 501 điểm.

Cảnh này lập tức dẫn tới một trận cười to trong lễ đường, phần lớn học sinh lớn tiếng đều là học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, muốn lợi dụng ngôn ngữ làm nhục Lục Quần.

Còn Trình Thiếu Vĩnh vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ là khóe miệng sắp chạm tới mang tai.

- Thế nào, ghi hết hình ảnh vừa rồi chứ?

Trình Thiếu Vĩnh hỏi trợ thủ bên cạnh.

- Viện trưởng, ngài yên tâm, đều đã ghi lại hết.

Trợ thủ nói.

- Nhớ kỹ, đợi kết thúc tỷ thí, ngươi liền truyền nó ra ngoài, sau đó tuyên truyền khắp nơi, tiêu đề thì dễ thôi sẽ là: Phân viện Tây Tân, lấy lại thể diện cho Học viện Tây Tân Ma Văn.

Trình Thiếu Vĩnh phân phó tiếp.

Thôi Uyển Bác ngồi bên cạnh nghe Trình Thiếu Vĩnh nói như vậy, lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng mà trong biểu tình lại mơ hồ có chút vui mừng, an ủi.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở bên trên nhìn con số trên bia Ma Văn, không có quá nhiều cảm giác, chỉ là cười khẽ. Thắng thua rõ ràng, Lục Quần mới vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, bây giờ thua bầm dập.

- Thật là không ra gì, là ai cho ngươi dũng khí nói ra những lời kiêu ngạo khi này.

Tiêu Hoằng nói, sau đó đẩy kính lên, liền xoay Người chuẩn bị đi.

Lời nói khắc nghiệt của Tiêu Hoằng cũng đưa tới một trận cười vang ở bên dưới.

Ngay cả Lạc Tuyết Ninh cùng cười nhàn nhạt, chỉ duy nhất Sài Sương sắc mặt vẫn vô cùng khó coi. Theo nàng thấy, đây là lời kịch của nàng mới đúng.

- Chờ đã!

Thấy Tiêu Hoằng quay đầu muốn đi, bỗng nhiên Lục Quần cao giọng hô lên.

- Ngươi còn muốn gì?

Tiêu Hoằng nghiêng đầu hỏi.

- Trận này không tính, đấu một lần nữa, lần này chúng ta đấu Ngự giả cấp một, ngươi có dám không?

Ánh mất Lục Quần trừng Tiêu Hoằng, khiêu chiến.

- Ngươi?


Tiêu Hoằng chỉ kéo một chữ thật dài, tiếp theo khẽ lắc đầu, xoay người muốn đi.

Rõ ràng, tuy rằng động tác Tiêu Hoằng rất nhỏ, nhưng tuyệt đối là trắng trợn không thèm nhìn tới Lục Quần, khiến Lục Quần vừa thẹn vừa giận.

- Thắng xong muốn đi, đừng mơ!

Ngay khi Tiêu Hoằng đặt chân lên cầu thang, Lục Quần xấu hổ đến cực điểm rút ra chiến văn thường dùng của mình, khởi động, bắn ra lưỡi dao chữ thập màu bạc về phía tay phải của Tiêu Hoằng.

Nếu bị đánh trúng, Tiêu Hoằng không nguy hiểm tính mạng, nhưng tay phải chắc chắn bị phế, tài nghệ chế văn của Tiêu Hoằng cũng xong đời.

Mọi người bên dưới tự nhiên chú ý tới cảnh này, toàn bộ biến sắc. Nhất là phía Phân viện Tây Tân, trong ánh mắt khiếp sợ đã tràn ngập căm tức, rõ ràng là thua không chịu nổi, còn muốn hủy diệt chế văn Sư giỏi hơn hắn.

Đê tiện! Hèn hạ!

Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người.

Mộ Khê Nhi thấy cảnh này, tay che miệng, sắc mặt trắng bệch, biểu tình lo lắng khiếp sợ.

Tiêu Hoằng có tính cảnh giác cực cao tự nhiên chú ý tới hành động đê tiện của Lục Quần, phản ứng lại cực nhanh.

-Khốn kiếp!

Đối với thứ đánh lén muốn phế người ta, Tiêu Hoằng làm sao không giận? Nhanh chóng xoay người tránh né, đồng thời tay của Tiêu Hoằng xẹt qua bao Ma Văn, nháy mắt khởi động Ma Văn Châu lam đậm cùng Hấp Bàn chiến Văn.

Nháy mắt trên tay phải Tiêu Hoằng đã hình thành đường văn năng lượng rắc rối của Hấp Bàn chiến Văn, đồng thời sợi màu lam đã hiện lên tay phải.

Không chút chần chờ, Tiêu Hoằng xoay người như chớp vươn tay về phía Lục Quần, một đoàn ánh sáng lam hiện ra trên bàn tay.

Ngay sau đó, không chờ Lục Quần phản ứng lại, chỉ cảm thấy lực hút cực mạnh khiến bản thân không thể chống lại lan tràn tới.

Khoảng khắc sau, thân thể Lục Quần lóe lên đă bị Tiêu Hoằng chộp lấy, năm ngón tay xiết cổ Lục Quần, kéo hắn lên cao.

Lục Quần không ngừng giãy giụa, vẫn không có tác dụng gì, càng làm cho Lục Quần khiếp sợ là trong nháy mắt hắn cảm thấy ở trên cổ có thứ gì đó lành lạnh lặng lẽ rót vào trong máu. Khác với hơi lạnh bình thường, thứ hơi lạnh này có thể đông cứng Ngự lực của hắn, làm cho hắn không thể vận chuyên Ngự lực trong thời gian ngắn.

- Cái gì...

Trong lòng Lục Quần hoảng sợ, tiếp theo liều mạng giãy giụa, nhưng không có chút hiệu quả.

Mọi người bên vừa rồi còn khẽ xôn xao, lúc này liền lặng ngắt như tờ. Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh bên trên bục giảng, thậm chí nhiều người vừa nãy không thể thấy rõ Lục Quần làm sao chạy tới tay Tiêu Hoằng.

Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là học sinh Phân viện bí ẩn kia nổi giận, hơn nữa trận đấu văn mới đó đã trở thành đánh nhau trực tiếp.

Còn ở giữa mọi người, lúc này khiếp sợ nhất lại chính là Lạc Tuyết Ninh, sắc mật Lạc Tuyết Ninh trở nên tái nhợt, mắt trợn to, biểu tình này hiếm khi xuất hiện trên mặt nàng, lần này tuyệt đối là ngoại lệ.

Loại rung động này không phải vì Tiêu Hoằng ra tay, mà là văn năng lượng Hấp Bàn trên cánh tay Tiêu Hoằng.

Ngồi ở hàng trên cùng, Lạc Tuyết Ninh có thể thấy rõ trên văn năng lượng Hấp Bàn có một tầng Để văn nhàn nhạt.

Thân là đồ đệ của A Di La, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên nhận ra kỹ thuật vang danh của A Di La, nhưng làm sao Tiêu Hoằng biết được?

*****

Nên biết, A Di La sẽ không tùy tiện truyền kỳ thuật Để văn ra ngoài, hơn nữa tiểu nhân vật bình thường không thể sử dụng được kỹ thuật này. Nhưng mà trước mắt. nàng tận mắt thấy được Chiến văn mà Tiêu Hoàng đang dùng rõ ràng sử dụng loại kỹ thuật này.

Tuy rằng còn non nớt, nhưng đã có hình có dạng.

"Sao thế được?"

Lạc Tuyết Ninh không kìm được thán phục. Nàng đi theo A Di La nhiều năm, biết rõ kỹ thuật này khó cỡ nào, rất nhiều sư huynh đồng môn dù được A Di La truyền thụ cũng chưa chắc nắm giừ được, nhưng làm sao mà Tiêu Hoằng này học được?

Bỗng nhiên...

Đôi mi Lạc Tuyết Ninh không khỏi nhảy dựng, nàng nhớ ra trước đó đưa cho Tiêu Hoằng Thần Âm chiến văn, đó là do A Di La tự tay làm ra.

Chẳng lẽ... người kia thông qua Thần Âm Chiến văn, mạnh mẽ học được kỳ thuật Để văn của sư phụ? Biến thái quá đi chứ?

Vừa nghĩ như thế, sau lưng Lạc Tuyết Ninh cảm thấy hơi lạnh, mơ hồ nàng cảm thấy Tiêu Hoằng này thật là đáng sợ. ở trong mắt nàng, Tiêu Hoằng giống như một cái bọt biển vĩnh viễn không hút no nước, có thể hấp thu toàn bộ những kỹ thuật hữu dụng với hắn.

Càng làm Lạc Tuyết Ninh không thể tưởng tượng, kỹ thuật của người thường còn chưa tính, nhưng đó là kỹ thuật của A Di La đây, vậy mà cũng bị Tiêu Hoằng bắt chước ra được chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi, thật là quá nhanh. hơn nữa Lạc Tuyết Ninh rõ ràng quan sát được bên trên Hấp Bàn chiến văn của Tiêu Hoằng đã bắt đầu vô tình bắt chước phương thức vận đao của A Di La, thậm chí là cấu tạo ý tưởng.

"Cuối cùng là thứ quái thai gì?"

Trong lòng Lạc Tuyết Ninh kinh hãi không thôi, thân bị bệnh nặng, nhưng vẫn không chết, không ngừng hấp thu kỹ thuật của người khác, ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh, cái tên này quả thật là quái thú khoác da người mà.

Những người khác tự nhiên không rung động bằng Lạc Tuyết Ninh, A Di La ở trong mắt bọn họ còn rất xa xôi, trước mắt họ chỉ thấy được Tiêu Hoằng trực tiêp chộp lấy Lục Quần, treo giữa không trung không ngừng giãy giụa.

Lục Quần là Ngự giả cấp hai, ở trong mắt học sinh tuyệt đối là tồn tại cao thủ. Nhưng mà lại cứ như một món đồ chơi trong tay Tiêu Hoang, mặc kệ Lục Quần giãy giụa cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.

Cạch.

Trong quá trình giãy giụa, chiến văn do Lục Quần sử dụng mất đi Ngự lực điều động, đã biến về nguyên hình rơi xuống đất.

Lục Quần lúc này chỉ cảm thấy bị hơi lạnh phát ra từ tay Tiêu Hoằng, Ngự lực của mình đã cứng ngắc, như hai tay bị đông cứng không nghe điều khiển.

Ở phía dưới, lúc này không ai dám lên ngăn cản, càng không có người ngăn cản, phần lớn đều không vừa mắt Lục Quần.

Chỉ có Sài Sương ngồi giữa Sài Tang cùng Lạc Tuyết Ninh, biểu tình lại toát ra âm trầm, trong mắt hiện lên tia sắc bén.

Bên trong mấy học viện gần Thái Ngô thành, cơ bản chỉ có vài người được gọi là học sinh thiên tài, Miêu Thần không chế văn cho nên không tính, như vậy cũng chỉ có mấy người coi như có sức cạnh tranh.

Lục Quần xem như một cái, tuy rằng trước đó chiến thắng nàng, nhưng là thực lực chế văn hơn nàng không nhiều. hơn nữa nàng sẽ nhanh chóng đột phá Ngự giả Cấp ba, như vậy chỉ cần luyện tập thêm, cộng thêm có Sài Tang chỉ điểm, vượt qua Lục Quần không phải là chuyện khó.

Nhưng mà đối với học sinh Phân viện bí ẩn này, thành tích cơ bản đã làm thiên tài như Sài Sương không theo kịp. Muốn vượt qua? Căn bản là chuyện không thể.

Còn lúc này Sài Sương cũng có ý nghĩ gần giống Miêu Đông Thăng, đó là một khi xác định bản thân mình không thể vượt qua, là ai cũng phải giết hoặc là phế bỏ, cùng lắm thì gánh một ít trách nhiệm. Chẳng qua ông nội mình là nhân vật trụ cột Tập đoàn tài chính Hồng Bác, tất cả đều sẽ giúp mình giải quyết.

Bằng không, vòng sáng kiều nữ thiên tài của nàng sẽ bị gỡ bỏ, vĩnh viễn sống dưới bóng ma của học sinh Phân viện bí ẩn kia.


Bị một loạt suy nghĩ này thúc đẩy, Sài Sương híp mắt, tiếp đó động tác cực kỳ bí ẩn khởi động Cực Tuyến chiến văn, ngón tay bắn ra, một cái kim tuyến nhỏ như sợi tóc dài một tấc vươn về phía cánh tay Tiêu Hoằng.

Đừng nhìn sợi dây nhỏ kia, nó tuyệt đối chém sắt như chém bùn, nếu đánh lên tay Tiêu Hoằng, ở tình huống không có gì bảo vệ thì cánh tay sẽ bị chém đứt.

- Sài Sương, quả nhiên ngươi ra tay.

Ngay khi Sài Sương phát ra sợi kim tuyến kia, Tiêu Hoằng đã nhắm ánh mắt lạnh lẽo thẳng vào nàng, giọng nói tràn ngập lạnh băng.

Lúc này Tiêu Hoằng đã khởi động Thần Âm chiến văn mà Lạc Tuyết Ninh đưa cho, văn năng lượng hoa lệ xanh nhạt lập tức sinh ra trên tay Tiêu Hoằng.

Rống!

Tiêu Hoằng rống to một tiếng, một cỗ sóng âm mạnh mẽ hóa thành sóng năng lượng xanh nhạt, nhạt hơn một chút so với Toái Âm của Lạc Tuyết Ninh, uy lực cùng nhỏ hơn. Nhưng mà dù sao cùng là do A Di La tự tay chế tạo, trong Ma Văn cùng cấp thì vẫn ở trên bậc cao, huống chỉ Sài Sương đang dùng chỉ là chiến văn Ngự giả cấp hai.

Trong chớp nhoáng, sợi kim tuyến do Sài Sương lợi dụng Cực Tuyến chiến văn phát ra bắn vào đoàn sóng âm, nháy mắt tuyến năng lượng màu vàng đang lao tới muốn đánh lén Tiêu Hoằng đã bị đoàn sóng âm khóa chặt.

Lúc này mọi người bên dưới đều thấy rõ sợi kim tuyến. Không cần nói cũng biết, có loại chiến văn tốt như vậy, ngoại trừ Sài Sương ra thì còn ai vào đây.

Oong!

Sau khi va chạm dữ dội, sợi kim tuyến kia kia bị trung hòa, tiếp theo sóng âm xẹt qua đầu mọi người, trực tiếp đánh vào vách tường lễ đường, hình thành dấu vết do sóng âm để lại.

Còn ở bên dưới, mọi người nhắm ánh mắt ngay vào Sài Sương, bọn họ cùng biết trong lòng Sài Sương sẽ khó chịu, nhưng không thế nào ngờ kiều nữ con cưng này lại dùng thủ đoạn hạ đẳng như thế.

Huống chi Hiện giờ Thái Ngô thành nhất trí đối ngoại, Tiêu Hoằng đối phó Lục Quần vừa mới làm nhục nàng, dù cho Sài Sương không phục, vậy thì đứng lên đấu, đánh lén Tiêu Hoằng như vậy thì tính là gì?

Hơn nữa rõ ràng còn bỏ qua địa vị của mình, móc ngoặc với kẻ thù bên ngoài.

- Ngươi cho rằng chút tài mọn này có thể thành công? Có giỏi thì lên đây đánh!

Thái độ Tiêu Hoằng khác với bình thường, lớn tiếng nói.

Có thể nói từ sau Ám Dung Động Quật, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn luôn kìm nén lửa giận.

- Đánh với ngươi? Ngươi...

- Ngươi lên đây cho ta.

Không đợi Sài Sương nói xong, Tiêu Hoằng mở bàn tay trái, đoàn ánh sáng lam xẹt qua tay Tiêu Hoằng.

Lúc này Sài Sương đột nhiên cảm nhận được lực hút cực mạnh, khiến nàng không thể giãy giụa được. Ngay sau đó, Sài Sương bị kéo khỏi ghế ngồi, bay lên, sau đó lao thẳng về phía bàn tay Tiêu Hoằng.

Nhìn thấy Sài Sương bị Tiêu Hoằng "bắt" đi nhẹ nhàng như thế, mọi người bên ưới bất ngờ, bao gồm cả Sài Tang, nhưng đã không kịp ngăn cản.

- Lăn!

Ngay khi Sài Sương không hề phòng bị, vừa mới bị Tiêu Hoằng "bắt" lên trên bục giảng, đột nhiên Tiêu Hoằng ngừng lực hút của Hấp Bàn chiến văn, hét lớn một tiếng, nháy mắt Thần Âm hình thành đoàn năng lượng trước mặt Tiêu Hoằng, trực tiếp đánh lên ngực Sài Sương.


Không đợi Sài Sương chạm mặt đất liền văng ra khỏi bục giảng như trái bóng da, ngã nhào vào khu ghế ngồi bên dưới, chật vật khó coi.

Lúc này ở trước mặt Tiêu Hoằng, Sài Sương đã không có sức chống trả.

Lúc này Sài Tang sắc mặt đại biến, tuy rằng Sài Sương đánh lén là không đúng, nhưng mà dù sao người bị đánh là cháu gái của lão. Hơn nữa vì quan hệ của lão, từ nhỏ đến lớn Sài Sương chưa từng bị đối xử tàn bạo như thế.

Điều này khiển Sài Tang bất mãn, trong lòng sinh ra một tia phẫn nộ, nhưng mà càng lo lắng hơn, bởi vì lão không rõ lực đánh của Tiêu Hoằng mạnh cỡ nào.

- Khụ khụ...

Lúc này, Sài Sương ở sau đột nhiên ho khan, cùng thấy được Sài Sương từ từ đứng lên khỏi hàng ghế, Sài Tang mới thả lỏng được.

Chỉ là lúc này tóc tai Sài Sương lộn xộn, chật vật khó coi.

- Ngươi... ngươi dám tập kích ta?

Sài Sương phát ra tiếng nói suy yếu, biểu tình có đau đớn, cũng có phẫn nộ.

- Không phục thì ngươi có thể trở lên đây.

Tiêu Hoằng lạnh lẽo nói, tiếp theo vung tay lên, trực tiếp ném Lục Quần trên tay phải vào vách tường, tiếp theo đạp một cái vào ngực hắn.

Bùm! Bùm!

Tiêu Hoằng đá ra, mọi người mơ hồ nghe được hai tiếng xương sườn gãy phát ra tiếng trầm muộn.

Nhìn lại Lục Quần vừa rồi vô cùng kiêu ngạo, giờ đang lăn lộn giãy giụa đau đớn.

Sài Sương thấy thế, khóe mắt giật giật, nàng tự nhiên nghe được tiếng trầm muộn vừa nãy, rõ ràng là uy hiếp cực lớn với nàng.

Đây là địa bàn Phân viện, rõ ràng muốn mượn tay người khác xử lý Tiêu Hoằng là không sự thật, đánh tay đôi thì rõ ràng nàng không phải đối thủ của Tiêu Hoằng. Quan trọng hơn là nàng dám khẳng định, chỉ cần nàng lên đài, hay là còn nói ra lời khiêu khích nào, Lục Quần tuyệt đối là tấm gương của nàng.

- Hừ! Thiên tài? Đây chính là cái gọi là thiên tài, trên thực tế là đám rác rưởi nhân phẩm xấu xa, không chịu được một đòn.

Tiêu Hoằng liếc Lục Quần dưới đất, cùng với Sài Sương dưới đài, lạnh lùng nói, tràn ngập trào phúng.

Nhìn lại bên dưới, không ai dám làm bừa, học sinh tự nhiên không cần nói, bọn họ thấy rõ một loạt hành động của Tiêu Hoằng, về phần Trình Thiếu Vĩnh, Lạc Tuyết Ninh, làm sao bọn họ lại ra tay chứ?

Về phần Sài Tang, mặc dù có bất mãn với Tiêu Hoằng, nhưng vừa rồi Sài Sương làm sai trước, bây giờ mà ra mặt làm khó Tiêu Hoằng, rõ ràng là bênh vực, sau này còn gì là uy tín?

Có thể nói lúc này Tiêu Hoằng rõ ràng điên cuồng, nhưng nắm giữ đúng mực, hắn căm giận Sài Sương, nhưng lúc này không ra tay chí mạng với Sài Sương, chính vì nguyên nhân này mới không chọc quá nhiều rắc rối.

- Cô có biết tiểu tử kia không? Đủ độc, đúng mực cùng nắm bắt vừa đúng, vừa lúc làm cho Sài Tang đứng vào cảnh khó xử.

Đại Ngự sư Mã Khảo không đổi sắc, môi khẽ động nói nhỏ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1129)