← Ch.0180 | Ch.0182 → |
Mộ Khê Nhi nắm lấy tệp tài liệu này, tay hơi hơi run, trong mắt hơi có chút ửng đỏ, đây là sự bi thương, nhưng càng nhiều hơn là sự kiên định, kiên cường.
- Khó trách huynh ấy vẫn giữ khoảng cách đối với ta như vậy... Thì ra là như thế!
Mộ Khê Nhi thì thào tự nói, một lát sau, nàng nhìn thoáng qua Mai Kiệt, rồi lại toát ra vẻ tươi cười:
- Chuyện này thì ta tin chắc rằng Tiêu Hoằng sẽ sống sót, ta rất hiểu hắn, mặc dù không thành công, thì ta đây cũng muốn ở một chỗ cùng hắn, để cho hắn vượt qua một đoạn thời gian này một cách vui vẻ, hạnh phúc, không còn gì phải tiếc nuối.
Khi nói những lời này, nét tươi cười trên mặt Mộ Khê Nhi đã biến thành vẻ kiên nghị, hoặc có thể nói là quyết tâm.
Mai Kiệt hơi gật đầu. tỏ vẻ mình hiểu được tại sao Mộ Khê Nhi lại làm điều này, cũng không có bất kỳ ý định can thiệp nào.
- Còn có một việc, cũng là tìm mục đích lần này ta đến tìm ngươi.
Mai Kiệt bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.
- Chuyện gì?
Mộ Khê Nhi hỏi.
- Ca ca... ca ca Mai Long của ta đột nhiên bệnh tình trở nên nghiêm trọng, sau một thời gian nữa, có lẽ muốn gặp lại ngươi một chút.
Mai Kiệt trầm tư một lát, nét mặt hơi có chút nghiêm túc, nhẹ nhàng nói.
Mộ Khê Nhi nghe nói vậy, thần sắc hơi động, trên mặt cũng có chút nghiêm túc cùng bất đắc dĩ.
- Vẫn còn muốn tìm ta ư?
Mộ Khê Nhi nói, nét mặt hơi có chút kháng cự.
- Không có biện pháp nào cả, nhân thủ không đủ.
Mai Kiệt đáp, sắc mặt đã trở nên khó coi.
Mộ Khê Nhi nghe nói như thế, trầm tư một lát, cuối cùng khẽ gật đầu, coi như là đáp ứng, tuy nhiên trên mặt vẫn lộ ra nét không tình nguyện.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã ôm bao lớn bao nhỏ quay về nhà, bên trong có quần áo nam, đều là Mộ Khê Nhi mua cho hắn.
Về phần Mộ Khê Nhi và Mai Kiệt ở cùng một chỗ, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều lo lắng, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, Mai Kiệt đã có gia đình, chỉ coi Mộ Khê Nhi một đứa trẻ, trọng yếu hơn là, trải qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, Tiêu Hoằng đối với nhân phẩm của Mai Kiệt, thì cũng đã hoàn toàn tin tưởng, bất kể là về mặt nào cũng vậy.
Điều duy nhất khiến cho Tiêu Hoằng nghi hoặc chính là, vừa rồi trong quá trình nói chuyện cùng Mai Kiệt, Tiêu Hoằng từ chỗ sâu trong ánh mắt của Mai Kiệt, dường như thấy được một tia khác thường nào đó, đây là thứ mà trước kia không thấy có, dường như là đau thương, lại dường như là bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, điều này dường như không có quan hệ quá lớn cùng Tiêu Hoằng, phỏng chừng là bên trong Tập đoàn Khoa Long xuất hiện sự tình gì đó, mà Tiêu Hoằng dường như cũng không giúp gì được, chỉ có thể chúc hắn may mắn một chút mà thôi.
Ném các bao lớn bao nhỏ lên trên giường, Tiêu Hoằng không khỏi lắc lắc hai tay, những thứ này cũng không nhẹ chút nào.
Hơi chút giảm bớt một chút cánh tay, đại não Tiêu Hoằng cũng chiếm được buông lỏng nguyên vẹn, tiếp theo làm không dừng lại, liền tiếp tục bắt đầu nghiên cứu A Di La Thần Âm chiến Văn, những chỗ không hiểu thì ghi lại, để tìm hiểu sau.
Mãi cho đến 12h, Tiêu Hoằng mới có chút nắm giữ đến tri thức có thể cần dùng đến trong Long Tức chiến Văn, tuy nhiên, loại nắm giữ này cùng chỉ hơi miên cưỡng, hơn nữa để thiết kế Long Tức chiến Văn, còn có một bộ phận lớn tri thức mà bằng vào trình độ hiện tại của Tiêu Hoằng, cũng thật sự có chút không theo kịp được.
Cẩn thận đem sửa sang toàn bộ các tri thức này, Tiêu Hoằng bắt đầu hết sức chuyên chú, chính thức tiến hành thiết kế Long Tức chiến Văn.
Cùng lúc đó, bên trong Thái Ngô Thành, Thánh điện kỵ sĩ đoàn được chia làm mười tô, đang dưới sự chỉ huy của đội trưởng, xâm nhập tới các địa điểm đã đặt ra từ trước.
Trải qua trinh sát trước đó, Thánh điện kỵ sĩ đoàn có thể khẳng định, mười địa điểm tấn công đặt ra khi trước đã có bảy chỗ không người, ba chỗ khác, thì thật sự là những nơi không vứt bỏ được, đều đã có trọng binh canh gác.
Lạc Tuyết Ninh biết được tin tức này, cũng không có gì bất ngờ, nàng liền thay đổi chiến thuật, trong bảy tổ vồ hụt kia sẽ có sáu tổ hợp lại để đi tiếp viện ba tổ kia, một tổ còn lại tụ hợp với Bối La quân đội do Mặc Huyền suất lĩnh, bắt đầu tiến hành điều tra, quét sạch các tụ điểm đã biết trên bản đồ.
Nhận được mệnh lệnh của Lạc Tuyết Ninh, Thánh điện kỵ sĩ đoàn lập tức nhanh chóng điều chỉnh, động tác ngay ngắn có trật tự, tiếp theo liền mặt không đổi sắc, tiến hành điên cuồng tấn công đối với ba cứ diêm của Duy Lâm có trọng binh gác kia.
Trên cơ bản, trải qua Bệ Đồ phân phối, bên trong mỗi một cứ điểm đều có hơn hai trăm người tiến hành bảo vệ, nhưng mà đối mặt với lực công kích cường đại của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, chúng chỉ vẻn vẹn chống cự được nửa tiếng, sau đó hoàn toàn tan tác, bị Thánh điện kỵ sĩ đoàn tấn công, chia năm xẻ bảy.
Tuy rằng Duy Làm Công Quốc người đông thế mạnh, nhưng mà thật bất hạnh, bọn họ phải đối mặt với quân đội hoàn mỹ nhất của Phục Thản Đế Quốc.
Về phần Mặc Huyền bên kia, thì cùng đang tiến hành công việc vô cùng thuận lợi, tuy rằng địch nhân đã rút khỏi đại bộ phận các nơi đó, nhưng vẫn còn có một vài chỗ còn sót loại binh sĩ Duy Lâm Công Quốc, đối với những binh sĩ Duy Lâm Công Quốc này, Lạc Tuyết Ninh cũng hạ thủ tuyệt đối là tàn nhẫn, không phải sĩ quan, thì đồng loạt giết chết.
Đương nhiên, vào lúc này thì Mặc Huyền đã có kinh nghiệm, hễ bắt được sĩ quan Duy Lâm, thì đều nhổ sạch răng của chúng, loại bỏ chiến Văn tự sát ẩn trong răng nanh của chúng đi.
Cuộc chiến đấu kéo dài tới tận rạng sáng thì mới được coi là hoàn toàn chấm dứt, tổng cộng quét sạch hơn 300 Duy Lâm binh sĩ, chỉ bắt được 5 sĩ quan, đại bộ phận sĩ quan đều đã khởi động chiến Văn tự sát là ngay trong nháy mắt bị bắt giữ.
Tin tức này tất nhiên đã truyền đến tai của Bệ Đồ.
Giờ phút này Bệ Đồ vẫn đang ở trong một tòa biệt thự, so với mấy ngày trước, lúc này khí sắc của hắn đã có chút chuyển biển tốt đẹp, tuy nhiên, muốn khôi phục, cũng như hoàn toàn trị hết vết thương Ngự lực trong cơ thể, thì còn cần phải có thời gian mới được.
Bệ Đồ đang nằm trên một cái trường kỷ, nhìn tư liệu mà thuộc hạ đưa tới, biểu tình của hắn có thể nói là cực kỳ âm trầm.
Không hề nghi ngờ, hắn bị trọng thương, cùng với việc Thánh điện kỵ sĩ đoàn đã đến đây, hoàn toàn khiến cho hắn, thậm chí cả Duy Lâm quân đội lâm vào thế bị động.
- Không thể tưởng được Lạc Tuyết Ninh này lại độc ác thế như vậy!
Bệ Đồ nhìn báo cáo thương vong trên tay, đã lên đến 400 người, rít lên một câu từ trong kẽ răng.
- Bệ Đồ đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì? Lạc Tuyết Ninh đang rất cường thế.
Đứng bên cạnh Bệ Đồ là một nam nhân không đến ba mươi tuổi nhẹ giọng hỏi, hắn tên là Bác Dương, cấp bậc đã đạt tới Ngự Sư.
- Nếu Lạc Tuyết Ninh muốn Thái Ngô Thành, vậy thì cứ tặng đại bộ phận Thái Ngô Thành cho nàng là được, tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là, chúng ta sẽ không dùng hình thức khác để trả thù!
Bệ Đồ hơi híp mắt, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, sau đó phân phó Bác Dương, mệnh lệnh tất cả quân đội tại Thái Ngô Thành rút lui khỏi các nơi trú quân, ra sức co rút vào trong phạm vi thế lực tuyệt đối của ta.
- Hiểu được, đại nhân.
Bác Dương đáp lại một tiếng, nhấc điện thoại làm theo, trong lòng Bác Dương rất rõ ràng, một khi để cho Duy Lâm quân đội co rút lại đến phạm vi thế lực tuyệt đối của Bệ Đồ, thì Lạc Tuyết Ninh có muốn tìm thấy Duy Lâm binh sĩ, sẽ khó khắn hơn rất nhiều.
Bởi vì bản thân Bệ Đồ hoàn toàn có thể tạo ra một thân phận cực mới cho các Duy Lâm binh sĩ trong phạm vi này.
Đảo mắt, một ngày đã trôi qua, Thái Ngô Thành vào sáng sớm đã có một cơn mưa dầm mùa thu đổ xuống, thời tiết có vẻ càng lạnh thêm, đúng là mưa thu càng lúc càng lạnh, Tiêu Hoằng đang cuộn mình trong chăn cũng không thể không khởi động Ma Văn đun nóng, bắt đầu sưởi ấm.
Đợi khi trong phòng đã có chút ấm, Tiêu Hoằng mới đứng dậy mặc quần áo, sau đó sửa sang lại tư liệu trên bàn, ước chừng trải qua cả đêm nghiên cứu, Tiêu Hoằng đã cơ bản xác định được phương án chế tác Long Tức chiến Văn, đồng thời vẽ xong thiết kế đồ họa cuối cùng.
Hoằng đã cơ bản xác định được phương án chế tác Long Tức chiến Văn, đồng thời vẽ xong thiết kế đồ họa cuối cùng.
Các tài liệu cần thiết ước chừng tốn hơn 1600 kim tệ, tài liệu thiết kế cũng có khoảng hơn năm mươi loại.
Tuy nhiên, may mà bộ phận quý giá nhất là Tử long não tủy thì Tiêu Hoằng không cần tiêu tiền đi mua, do đó, Tiêu Hoằng chỉ cần tiêu đi khoảng 600 kim tệ tiền tài liệu là được.
Dựa theo thói quen, lại một lần nữa kiểm nghiệm thiết kế đồ họa, Tiêu Hoằng liền xoay người tới tủ chứa đồ, bắt đầu mang các tài liệu đã chuẩn bị từ trước ra.
Nhưng đúng lúc này, ánh mất Tiêu Hoằng trong lúc vô tình đã lưu ý tới chỗ sâu trong tủ chứa đồ, ở đó có một cái bình nhỏ chứa chất lỏng màu vàng, trên vỏ bình còn có một chữ "X".
Đây là một vật phẩm thu được trong số các hàng hóa mà Tiêu Hoằng chặn cướp của Tiễn Lặc, lúc ấy, nó cũng giống như Đỗ tát thảo, đều được đặt ở tầng dưới cùng, úc ấy, Tiêu Hoằng cũng không biết rốt cuộc thì nó là gì, cũng không tiến hành quá nhiều nghiên cứu, thậm chí có một thời gian, Tiêu Hoằng gần như đã bỏ quên nó rồi.
Cẩn thận mang nó ra, xem, Tiêu Hoằng cũng không mù quáng mở ra, vạn nhất nếu đây là vật kịch độc, thì sẽ rất phiền toái, chỉ có thể thông qua hình dạng nó để tiến hành phán đoán, tuy nhiên, có một điều mà Tiêu Hoằng có thể khẳng định, đó là thứ này tuyệt đối không phải đồ bình thường, nếu không thì sẽ không có khả năng được đật chung với Đỗ tát thảo.
- Rốt cuộc thì đây là cái gì vậy?
Tiêu Hoằng có chút nghi hoặc, cũng dùng ánh sáng của Ma Văn đèn để chiếu vào, nó có màu vàng nhạt, trong đó pha lẫn màu xanh biếc nhàn nhạt, trong trạng thái dịch, miệng bình được đậy kín, cái chai này là do thủy tinh chế thành, hiển nhiên không phải là thứ đồ bình thường.
Tuy nhiên, hiện tại Tiêu Hoằng cùng không có quá nhiều nghiên cứu, lại lần nữa cẩn thận đặt nó vào trong tủ chứa đồ, nhớ kỹ trong đầu, sau đó lập tức bắt đầu sửa sang lại tài liệu.
Một giờ trôi qua, Tiêu Hoằng mới đưa cơ bản sửa sang tài liệu xong xuôi, bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần, không có tiết học, bởi vậy Tiêu Hoằng cũng không có gì phải gấp gáp cả.
Ăn hai cái bánh bao thịt, sau đó Tiêu Hoằng liền quay về phòng ngủ, ngồi ngay ngắn trước bàn viết, cố định lại Tái thạch do Kim nam thạch chế thành, rút ra Điêu văn đao, bắt đầu từng chút một tạo hình Để Văn của Long Tức chiến Văn trên bề mặt Tái thạch.
Có một lần kinh nghiệm thống khổ khi trước, lần này Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện ra, tạo hình Để Văn cũng không còn mất sức như trước nữa, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được một tia thoải mái rồi.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì kỹ thuật đao sẽ dần tiến bộ theo số lần vận dụng tăng lên, nhất là số lần làm công việc tỉ mỉ tinh tế như thế này.
- Hiện tại nếu có thể đạt được Lân Kim Điêu văn đao, thì sẽ càng thêm thoải mái tự nhiên nữa!
Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên tinh thần vẫn rất tập trung.
Nếu đã hơi có chút thuần thục, vậy thì dựa theo tính cách của Tiêu Hoằng, tất nhiên là phải làm thứ tốt hơn rồi.
Hoàn thành xong việc tạo hình Để văn, tiếp theo là khắc chủ văn và văn trong văn lên trên bề mật, có thể nói, để tăng lên trên hiệu quả của Long Tức chiến Văn trên diện rộng, thì các đường văn của Long Tức chiến Văn phải so phải nhiều hơn một chút so với Thần Âm chiến Văn, đây đã là kết quả sau khi sử dụng kỹ thuật nén ép" rồi.
Nói trắng ra là, điều này giống như A Di La chế tác một khẩu súng lục, uy lực kinh người, nhưng mà kỹ thuật của Tiêu Hoằng lại không bằng người ta, nên phải đi chế tác một khẩu súng trường, kiểu gì thì uy lực cũng sẽ vượt qua súng lục của người khác.
← Ch. 0180 | Ch. 0182 → |