← Ch.0028 | Ch.0030 → |
- Đáng chết, lại để hắn chạy thoát!
Từ Khanh không khỏi hổn hển nói.
- Các vị, đang tìm ta à?
Gần như cùng lúc Từ Khanh nói ra, một tiếng nói âm trầm truyền từ sau lưng đám người Từ Khanh, quay mạnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám cỏ dại sau lưng đột nhiên bùng lên ánh sáng hoa lệ, tiếp theo nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên.
Trên hai tay không ngừng quấn quanh Ma Văn sáng ngời, một bàn tay sinh ra Kinh cức đằng, sau lưng lơ lửng bốn năng lượng thể răng nanh giống như kiếm nhọn, hai thanh màu đỏ, hai thanh u lam, chậm rãi xoay tròn sau lưng Tiêu Hoằng.
Nhìn biểu tình âm lãnh của Tiêu Hoằng xuất hiện ở sau lưng bọn họ, ánh mắt Từ Khanh đột nhiên híp lại, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Lúc này hắn mới ý thức được Tiêu Hoằng căn bản không phải chạy trốn, mà cố ý dụ dỗ bọn họ vào trong phòng.
Càng làm Từ Khanh khiếp sợ hơn là Ma Văn trên cánh tay trái Tiêu Hoằng đã biến ảo trở thành năng lượng thể, rõ ràng không phải Ngự đồ cấp ba, mà là Ngự đồ cấp bốn, chỉ cần nhìn sáu cái tiết điểm trên đó là biết ngay!
Làm sao kẻ này thăng cấp nhanh như vậy?
Trong lòng Từ Khanh không khỏi thét lên kinh hãi.
Bàng Suất cùng Lý Thịnh ở bên cạnh cũng chân mày co giật, nếu giết một Ngự đồ cấp ba thì bọn họ có nắm chắc tuyệt đối, nhưng nếu là cấp bốn, vậy thì nói không chắc nữa, thậm chí sẽ phải mạo hiểm sinh mạng.
Chẳng qua trước mắt nói gì cũng chậm rồi, gần như ngay khi Tiêu Hoằng phát ra tiếng, tay trái Tiêu Hoằng đã nâng lên. Trong chớp mắt, bốn cái răng nanh như cây kiếm sau lưng Tiêu Hoằng hợp vào tay trái như tia chớp, tiếp theo vung lên, bốn cái răng nanh quấn vào nhau đâm thẳng về phía Từ Khanh!
Thấy năng lượng thể đỏ lam đan vào đánh thẳng về phía mình, Từ Khanh híp mắt, cũng làm hành động tránh né hữu hiệu:
- Ngươi cho là phương thức công kích như vậy có thể...
Không đợi Từ Khanh nói hết lời, "răng nanh" phóng thẳng đến Từ Khanh lại chia ra làm bốn, bắn xẹt qua hai bên sườn Từ Khanh nhanh như chớp.
Phập! Phập...
Ngay khi bốn cổ năng lượng thể răng nanh xẹt qua bên cạnh Từ Khanh, âm thanh đó truyền vào trong tai Từ Khanh.
Thoáng quay đầu lại, chỉ thấy thân thể Bàng Suất, Lý Thịnh đã bị răng nanh xuyên thủng, trán và tim chia nhau hình thành hai cái lỗ to bằng cổ tay con nít.
Tiếp theo đồng loạt ngã bùm xuống, biểu tình giật mình, kinh ngạc, thoáng sợ hãi cứng ở trên mặt họ, vết thương cũng không chảy một giọt máu, bởi vì răng nanh màu lam có chứa nhiệt độ siêu thấp, có thể nháy mắt đông cứng máu, còn màu đỏ là nhiệt độ siêu nóng, nháy mắt đốt khét vết thương.
Nhìn hai đồng bọn lăn ra đất, khóe miệng Từ Khanh khẽ co rút, nháy mắt, chỉ mới nháy mắt đã xử lý hai đồng bọn của mình, đây là chuyện mà Từ Khanh có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Càng làm Từ Khanh không thể ngờ là Tiêu Hoằng kia chẳng những tăng lên Ngự đồ cấp bốn trong thời gian cực ngắn, còn có được Ma Văn quỷ dị như vậy. Bởi vì vừa rồi Từ Khanh thấy răng nanh do Tiêu Hoằng phát ra rõ ràng được Ngự lực khống chế chính xác cho đối phương một chiêu chí mạng, muốn hoàn thành thao túng như thế thì phải có đủ độ chính xác Ngự lực mới làm được.
Cái tên này rốt cuộc là loại người nào?
Trong lòng Từ Khanh không khỏi rên rỉ, tên này ở bên cạnh mình ba năm, Từ Khanh lại cảm giác vô cùng xa lạ, vào lúc này Từ Khanh mới ý thức được Tiêu Hoằng toàn diện hơn mình nghĩ nhiều lắm.
Không đợi Từ Khanh làm ra phản ứng tiếp theo, nhìn lại Tiêu Hoằng ngoài cửa, sau lưng đã hình thành bốn cỗ năng lượng thể răng nanh, thân hình chợt lóe lập tức chém về phía Từ Khanh.
Đối mặt Tiêu Hoằng không ngừng áp sát, trong lòng Từ Khanh hoảng sợ không thôi, nhưng không dám sơ suất, bản năng vung cánh tay nhanh chóng bắn ra hai quả cầu nổ tung đỏ cam.
Lúc này Tiêu Hoằng căn bản tránh né, bốn cái kiếm răng nanh sau lưng nhanh chóng vòng tới trước người chặn Từ Khanh đánh trả.
Cùng với hai tiếng nổ trầm thấp, tia sáng chói nháy mắt sinh ra giữ Tiêu Hoằng cùng Từ Khanh.
Tuy rằng trong lòng Từ Khanh vẫn khiếp sợ không thôi, nhưng ý nghĩ vẫn rất thanh tỉnh, hắn biết lúc này đã không phải đối thủ của Tiêu Hoằng, nếu chọi cứng thì tuyệt đối không có kết cục tốt.
- Tiêu Hoằng, ngươi chờ đó, ta sẽ không tha cho ngươi!
Từ Khanh nói xong, đột nhiên quay đầu, thừa dịp đoàn ánh sáng chói lọi còn chưa tiêu tan chuẩn bị bỏ trốn qua cửa sổ.
Chẳng qua ngay khi Từ Khanh nhanh nhẹn bám vào cửa sổ, đột nhiên Từ Khanh cảm giác trên cổ như bị buộc chặt, tiếp theo là đau đớn.
Liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Kinh cức đằng trong tay Tiêu Hoằng đã quấn quanh cổ của hắn.
- Lẽ ra phải là ta nói những lời của ngươi mới đúng.
Tiêu Hoằng đứng tại chỗ, tay giơ lên, ngữ khí bình thản nói, tiếp theo cánh tay kéo một cái.
Nhìn lại trên cổ bị quấn quanh của Từ Khanh, Kinh cức đằng đầy gai nhọn như răng cưa xé nát bấy da thịt trên cổ Từ Khanh.
Tiêu Hoằng hoàn toàn thu hồi Kinh cức đằng, trên cổ Từ Khanh đã tràn máu không dứt, có thể thấy rõ thịt nát trên cổ.
- Ngươi...
Từ Khanh chầm chậm xoay người, chỉ phát ra một chữ như thế, một tay theo bản năng chỉ Tiêu Hoằng, tiếp theo ngã ngửa xuống đất, không còn hơi thở.
- Phù...
Nhìn Từ Khanh lăn ra đất, Tiêu Hoằng thở phào nhẹ nhõm, cả người không khỏi dựa vào trên cửa gỗ. Giết người, Tiêu Hoằng mới làm lần đầu, hơn nữa vừa rồi quả thật mạo hiểm, nếu để bọn họ đồng thời tấn công mình, chưa chắc mình có thể đối phó được.
Đối với ba cổ thi thể này, Tiêu Hoằng phản ứng coi như bình tĩnh, không có chút sợ hãi. Có lẽ là vì trước kia lúc rời khỏi nhà, bảy tám thi thể nằm ngang dọc trong thôn đã làm Tiêu Hoằng nhìn đến chết lặng.
Hơi điều chỉnh hơi thở, xác định ba người trong phòng đã chết, Tiêu Hoằng mới bắt đầu cẩn thận thu hồi Chiến văn, sau đó vội vàng bôi thảo dược cầm máu lên cổ Từ Khanh, sau đó dùng băng gạc quấn chặt, phòng ngừa lúc di chuyển thi thể có máu rơi trên đường.
Về phần xử lý thi thể ra sao, Tiêu Hoằng đã nghĩ kỹ, trực tiếp ném vào tầng năm mỏ giếng, để cho dung nham hòa tan hoàn toàn, tuyệt đối không có sơ hở.
Lục lọi ba cổ thi thể, lấy ra kim tệ của ba người, Tiêu Hoằng nhét cả ba vào trong bao tải, động tác gọn gàng, sau đó lấy một ít thảo dược cùng tài liệu ở góc tường bắt đầu pha chế.
Sở dĩ lấy ra kim tệ, một là vì tiền này vứt đi cũng bỏ phí, quá đáng tiếc, hai là Tiêu Hoằng lo vàng không dễ hòa tan trong dung nham.
Một lát sau, Tiêu Hoằng điều chế ra một lọ lớn dung dịch trong suốt, loại dung dịch này có thể hòa tan máu, rửa sạch triệt để máu trên mặt đất, sẽ không để lại một chút dấu vết nào.
Xử lý sạch sẽ một chút dấu vết đánh nhau, từng chút dấu máu trên mặt đất, Tiêu Hoằng bình tĩnh vác một cái bao tải lập tức đi nhanh về phía mỏ giếng.
Bởi vì là đêm khuya, bên trong mỏ căn bản không có người, đi vào tầng bốn, lúc này bên trong vẫn nóng rực, thực lực của Tiêu Hoằng hiện giờ căn bản không thể xuống được. May mà trực tiếp ném thi thể vào tầng bốn, đợi hôm sau lại ném xuống tầng năm, dù sao vẫn không có người dám tiến vào tầng bốn.
Đi tới đi lui ba lượt, ném ba cổ thi thể xuống tầng bốn, Tiêu Hoằng cẩn thận kiểm tra từng chút dấu vết trong mỏ, bảo đảm không có một giọt máu hoặc là để lại dấu vết nào, mới coi như yên tâm.
Trên đường trở về, bỗng nhiên Tiêu Hoằng dừng bước, hắn nghĩ tới một vấn đề: đó là trước khi phát hiện hắn, đám người Từ Khanh ở lại Diệu đan dược quán rất lâu, như vậy biến tướng nói rõ rất có thể Từ Nam ở trong Diệu đan dược quán.
Tuy rằng Từ Nam uy hiếp Tiêu Hoằng rất nhỏ, nhưng mà mơ hồ người này luôn làm Tiêu Hoằng cảm thấy không yên.
Hơi trầm tư một chút, Tiêu Hoằng xoay người bước nhanh về phía Diệu đan dược quán.
Lúc này, Từ Nam đang ngồi trên sô pha trong Diệu đan dược quán, nhàn nhã nhấm trà thơm. Chỉ cần Tiêu Hoằng vừa chết, không đúng, là mất tích, như vậy Diệu đan dược quán sẽ khai trương lần nữa, tiếp tục hoạt động lợi nhuận kếch xù.
Về phần thôn dân cùng thợ mỏ, tuy rằng vẫn cứ không vừa lòng, nhưng mà trị bệnh không phải là hàng hóa, không phải ngại đắt là có thể không mua.
Kẹt.
Một tiếng mở cửa rất nhỏ bỗng truyền vào tai Từ Nam, làm thần sắc Từ Nam chợt động, tiếp theo nhẹ giọng nói:
- Lâu như vậy, đại ca, anh làm thật là chậm, sao rồi? Cái tên Tiêu Hoằng...
Không đợi Từ Nam nói hết lời, chỉ thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, thần sắc bình thản, không có một chút dữ tợn.
- Tiêu Hoằng, sao lại là ngươi?
Nhìn thấy bóng Tiêu Hoằng, Từ Nam vốn đang nhàn nhã nháy mắt tràn ngập hoảng sợ, hắn nằm mơ cũng không ngờ Tiêu Hoằng lại xuất hiện ở trong này. Nhìn lại vết máu nhỏ trên vai Tiêu Hoằng, ánh mắt Từ Nam đột nhiên co rụt như mũi kim, không khỏi hít một hơi lạnh.
Sau đó theo bản năng tìm vũ khí tự vệ.
Nhưng ngay khi Từ Nam vừa có động tác, Tiêu Hoằng đã nhấc tay, ngay sau đó là một đạo răng năng màu lam xuyên thấu đầu Từ Nam, tiếp theo Tiêu Hoằng bước nhanh tới. Thừa dịp trước khi Từ Nam ngã xuống bàn trà trước mặt, vươn tay đỡ Từ Nam, sau đó cẩn thận đặt hắn xuống đất.
Cẩn thận xem xét xung quanh, xác nhận không có sai lầm, Tiêu Hoằng mang bao tay vải thô, dọn sạch sẽ dấu chân, dấu tay trên cửa, sau đó bình tĩnh vác thi thể Từ Nam đi ra ngoài, cửa vẫn khép hờ.
Kỳ thật vừa rồi Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể chế tạo ra hiện trường giả, nhưng Tiêu Hoằng không làm, hắn tự nhận không phải là cao thủ tội phạm, làm ra hiện trường giả rất có thể sẽ lưu lại manh mối cho nhân viên cảnh sát. Theo Tiêu Hoằng thấy, chỉ cần tẩy sạch sẽ toàn bộ dấu vết, tiêu hủy thi thể là thần không biết quỷ không hay, mọi chuyện êm đẹp.
← Ch. 0028 | Ch. 0030 → |