Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0300

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0300: Nghịch tập
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, Đại Hùng Hào và Hồ Điệp Hào đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có, giảm độ cao xuống, tất cả hộ giáp đã mở ra, bên trong thì từng chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đều đã được nhét đầy các binh sĩ Bối La võ trang đầy đủ, hiện ra tại các lối ra, chuẩn bị đợi lệnh.

-Bọn họ muốn làm gì? Định chính diện va chạm hay sao?

A Mình Tả tự nhiên hiểu được ý nghĩa của tỉnh hình này, đó chính là đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị đấu chính diện với Liệp Ưng quân đoàn một phen.

Điều này làm cho A Mình Tả có chút không dám tin, nhưng từ trong màn hình, A Mình Tả dường như cảm nhận được thứ gì đó không giống như trước, đó chính là một loại khí thể tự tin, đây là thứ mà khi trước Bổi La quân đoàn không có.

-Muốn chết sao?

Cáp Y Mỗ ở trong vãn phòng, chân bắt chéo, phát ra âm thanh khinh thường, biểu tỉnh vô cùng thoải mái.

Ngắn ngủn vài phút sau, cùng với hai tiếng nổ, Đại Hùng Hào và Hồ Điệp Hào đã cùng lúc dừng trên sa mạc hoang vắng, mười bốn chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của doanh 1 đã cùng lúc từ trong hai chiếc vận binh hạm bay ra, lao thẳng đến phía máy bay địch để chặn lại.

Đồng thời hai chiếc đại hình máy bay vận tải cũng đã chậm rãi bay lên không trung.

Trên mặt đất, trong Ma Văn xe tăng, binh sĩ Bổi La cũng cùng lúc lao ra, trong nháy mắt đã xếp thành hình chữ "nhất", hợp thành một hàng rất dài, trước đội ngũ là hơn hai mươi chiếc Ma Văn xe tăng, đây cũng là hàng ngũ tấn công điển hình.

Mà phía xa đằng trước bọn họ, chính là cứ điểm số 10, cùng với quân đội doanh thứ 6 cùng doanh thứ 7 của Liệp Ưng, tổng cộng có 1000 người.

Chỉ là vào lúc này, tầm nhìn không tốt lắm, hơn nữa khoảng cách cũng khá xa, nên hai đội quân còn tạm thời chưa giáp mặt.

Tuy nhiên, quan chỉ huy hai bên cũng đã nhìn ra rất rõ thế cục trước mắt.

Lặc Mỗ trong cứ điểm số 7, tất nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy nhất cử nhất động của Bối La quân đoàn, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười cực kỳ khinh miệt.

Dùng trận hình tấn công để tiến lên, thường thường được dùng dưới tình huống bản thân đang chiếm ưu thế tuyệt đối, dùng phương thức rải thảm để tiêu diệt, nhưng Lặc Mỗ cũng không cho rằng Bối La quân đoàn sẽ có thực lực như vậy, thậm chí Lặc Mỗ xem ra, hành động như vậy quả thực chính là không biết tự lượng sức mình.

-Muốn chết!

Lặc Mỗ dành cho Bổi La quân đoàn đánh giá này, trên thực tế, từ khi bọn họ hạ xuống đây, Lặc Mỗ cũng đã coi Bối La quân đoàn trở thành một đám xác chết.

-Xuyên Khi, hai giờ sau, ta không hy vọng lại nhìn thấy Bổi La quân đoàn tồn tại, diệt sạch đàn ruồi bọ này trên Long Liệt Tinh đi!

Lặc Mỗ thông qua Ma Văn thông tin, chỉ đạo quan chỉ huy Xuyên Khi của cứ điểm số 10.

-Yên tâm đi, không cần tới hai giờ!

Xuyên Khi nói xong, ngắt liên lạc, sau đó phân phó binh sĩ Liệp Ưng doanh thứ 6 cùng với doanh thứ 7 tại cứ điểm số 10, cùng lúc xuất động.

Cộng thêm binh sĩ Liệp Ưng đóng tại cứ điểm số 10, nhân số xuất kích lên tới 1200 người, tuy rằng không đông bằng Bổi La quân đoàn, nhưng vấn đề này thì cả Xuyên Khi lẫn Lặc Mỗ đều không chút để ý, bởi vì lần trước Liệp Ưng quân đoàn chỉ dùng 1000 người mà đã đánh cho Bối La quân đoàn tè ra quần rồi.

Ở bên kia, vào giờ phút này bất kể là Tiêu Hoằng, hay là La Kiệt, hễ là người có thể tác chiến được, thì đều từ trong vận binh hạm đi xuống, đồng thời mở ra Phong Văn hoặc Lưu Văn, tiến vào trong đội ngũ, mà mệnh lệnh của Tiêu Hoằng cũng phi thường đơn giản, đó chính là: buông tay mà đánh!


Cùng lúc đó, tại một bên khác, Bối La Ma Văn chiến đấu cơ đà hoàn toàn đối mặt với máy bay địch, tuy nhiên, giờ phút này Bối La phi công đang nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, đó chính là bảo toàn bản thân, kiềm chế máy bay địch. Đại khái chỉ không đến hai mươi phút, hai đội quân đã hiện ra trong tầm mắt của nhau, khoảng cách đã không đến ba dặm.

A Mình Tả trong sở chỉ huy, thông qua hình ảnh thì có chút không dám nhìn, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bổi La quân đoàn lại muốn chính diện giao đấu với Liệp Ưng quân đoàn, rốt cuộc là ai cho bọn hắn dũng khí này?

Từ đánh giá mà A Mình Tả dành cho thực lực của Bổi La quân đoàn, một trận chiến này Bổi La quân đoàn hoàn toàn là tiến công kiểu tự sát, tuy nhiên, hiện tại nói gì thì cũng đều đà chậm rồi, càng không thể trách phạt được, dù sao Bổi La quân đoàn đã không có cứ điểm để phòng thủ, ngoài cách này ra, không có lựa chọn nào khác.

Nhận ra điều này, sắc mặt A Mình Tả có thể nói là phức tạp đến mức cực điểm.

về phần Bổi La quân đoàn, trên mặt tất cả binh sĩ gần như không có chút sợ sệt nào cả, trong mắt chỉ có vẻ lành khốc.

-Các đơn vị chú ý, dựa theo kể hoạch ban đầu mà hành động, tiến vào tầm bắn, thì hung hãng bắn cho ta, những người đánh chết địch nhân ít hơn con số trung bình, thì khi về sẽ bị xử phạt.

Tiêu Hoằng đeo mặt nạ long giáp, hạ mệnh lệnh.

-Vâng, Trưởng quan.

- Đã rõ!

-Thấp hơn số trung bình, đi cọ bồn cầu!

Binh sĩ Bổi La cùng lúc đáp, Chiến Văn trên cánh tay đã cùng lúc lóe lên ánh sáng lấp lánh.

về phần Trung tá Xuyên Khi bên kia, trên thân đà khoác lên bộ khôi giáp, cũng đã từ trong cứ điểm số 10 đi ra, tuy nhiên, so với Tiêu Hoằng đầu tàu gương mẫu, thì hắn lại đứng ở phía cuối cùng của đội ngũ, đây cũng là vị trí thông thường, một là sẽ tiện lợi cho việc quan sát toàn bộ chiến cuộc, hai là đứng ở phía cuối đội ngũ, khi hai quân va chạm, sẽ an toàn hơn.

-Tất cả Liệp Ưng dũng sĩ nghe lệnh, các ngươi đang phải đối mặt, chính là Bổi La quân đoàn, còn nhớ rổ lần trước đà đánh cho bọn họ tè ra quần hay không? Các đoàn đội không hề có sức chiến đấu, thì không có tư cách sống trên thế giới này, hôm nay ta sẽ thuận theo thiên lý, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, làm cho bọn họ biến mất trên thế giới này, Liệp Ưng quân đoàn cường đại, là bất khả chiến bại!

Xuyên Khi cao giọng hô lên, trên mặt vẫn mang vẻ khinh miệt, xen lẫn là vẻ tàn bạo.

Nét mặt của các binh sĩ Liệp Ưng khác thì cũng như vậy, nghe được địch nhân là Bổi La quân đoàn, trên mặt bọn họ thậm chí còn hiện lên vẻ khinh thường.

-Không thể tưởng được lũ rác rưởi này lại còn dám tới đây, muốn va chạm với Liệp Ưng chiến đoàn của chúng ta, quả thực là không biết sống chết!

Đây là ý nghĩ trong đầu của hầu hết binh sĩ Liệp Ưng.

Thấy Bổi La quân đoàn nhanh chóng tới gần, Chiến Văn, Khí Văn trên tay bọn họ đã cùng lúc khởi động, giống như những còn mành hổ sắp xổ lông.

Tuy nhiên, đúng lúc này, thần sắc của tất cả binh sĩ Liệp Ưng lại cùng lúc biến động, chỉ thấy trong cơn bão cát, trong hàng ngũ binh sĩ Bổi La hơi mơ hồ, đột nhiên hiện lên ánh sáng màu đỏ sáng ngời, hợp thành một mảnh vô cũng chỉnh tề.

Không đợi các binh sĩ Liệp Ưng nhìn rõ hơn, đà thấy các năng lượng quang nhận rậm rạp nhiều đếm không xuể nhanh chóng từ trong Bổi La quân đội bay lên, quang nhận vô cùng dày đặc, bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất, trong nháy mắt đã làm cho ánh nắng trở nên mờ nhạt, bầu trời dường như bị nhuộm thành một màu đỏ.

Sau đó chúng liền mang theo khí thế khiến cho người ta sợ hãi, lập tức oanh kích về phía hàng ngũ của Liệp Ưng quân đoàn.


-Cái này... Đây là cái gì vậy?

Đối mặt với cảc quang nhận làm cho người ta sợ hãi như vậy, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là sửng sốt, giờ khắc này, bọn họ có chút không dám tin vào mắt mình, chỉ là một đội quân hơn 1500 người, vậy mà lại có thể tạo ra màn quang nhận dày đặc như thế, điều này không khỏi có chút quá khoa trương.

Điều này... Đây là ảo ảnh, tuyệt đối không có khả năng là năng lượng nhận công kích, tuyệt đối không có khả năng!

Xuyên Khi nhìn về phía bầu trời nhuộm đỏ này, gần như không dám tin vào mắt mình, cả đời hắn chưa từng thấy một cấp c quân đội lại có khả năng chế tạo ra quang nhận làm cho người ta sợ hãi như thế bao giờ.

Vù, vù, vù vù...

Ngay khi Xuyên Khi tự an ủi mình, thì các quang nhận rậm rạp đã như một cơn mưa to trút xuống dưới, tránh cũng không thể tránh, quang nhận sắc bén trong nháy mắt đã đâm thủng hộ giáp của các tướng sĩ, có cái thì đâm thủng trái tim, trực tiếp đánh chết binh sĩ Liệp Ưng còn chưa kịp phản ứng ngay tại chỗ.

Nhất thời, đội ngũ chỉnh tề của Liệp Ưng dưới cơn "mưa to" này, đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, tiếng gào khóc vang lên, tiếng rên n của thương binh không dứt bên tai.

Một ít binh sĩ Liệp Ưng phản ứng nhanh, đã cùng lúc mở ra Ma Văn phòng hộ tráo, tuy nhiên, đối mặt với quang nhận rậm rạp, bọn họ cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ, lông phòng hộ ngăn cản một lần thì còn có thể, nhưng nếu từ mười đến hai mươi lần, thì đã có vẻ lung lay sắp đổ rồi.

- Không phải ảo ảnh... Tất cả đều là thật sự, sao... có thể như vậy được?

Xuyên Khi đứng phía cuối đội ngũ, không khỏi mở lớn hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nằm mơ cũng không tưởng tượng ra, một cấp c quân đội lại có thể có thủ đoạn công kích biến thái như vậy.

Lặc Mỗ trong cứ điểm số 7, nhìn thấy rậm rạp quang nhận tấn công, đội ngũ đã trở nên chật vật không chịu nổi, ánh mắt đột nhiên nheo lại, vẻ bình thản ban đầu đã đột nhiên trở nên căng thẳng, lập tức bật dậy.

-Đây là cái gì?

Lặc Mỗ không kìm được thì thào, không hề nghi ngờ, thủ đoạn công kích của loại Chiến Văn này thì trước đó hắn chưa từng gặp qua, càng không thể tưởng tượng được, loại thủ đoạn công kích cường hãn này, lại xuất hiện trong một quân đoàn cấp c.

A Mình Tả trong bộ chỉ huy, ánh mắt vốn mang vẻ áy náy và thương hại cũng đại biến, không hề nghi ngờ, Bổi La quân đoàn thình lình bày ra hỏa lực siêu cường, là điều mà trước đó tuyệt hắn đối không nghĩ tới.

-Này... Bối La quân đoàn này, không đúng a.

A Mình Tả không kìm được bật thốt lên, dựa theo suy nghĩ của hắn, Bối La quân đoàn này hẳn là phải giống như sơn dương chờ làm thịt, đối mặt với đội quân thép Liệp Ưng quân đoàn, hẳn là phải chật vật không chịu nổi, chạy trốn tứ tán thì mới đúng.

Mà cảnh tượng trước mắt, hắn lại thấy rất rõ ràng, binh sĩ thì khí định thần nhàn, tràn đầy tự tin, đội ngũ chỉnh tề, không có chút dáng dấp nào của mấy tháng trước nữa, không còn là một quân đoàn làm vật hi sinh nữa.

Nhưng mà, đây chỉ là sự khỏi đầu, điều làm cho người ta phải khiếp sợ mới bắt đầu, ngay sau đó, trong nháy mắt mà cơn mưa quang nhận đổ xuống, tất cả binh sĩ Bổi La cầm Xích Ảnh Chiến Văn trong tay, đã cùng lúc nâng cánh tay lên, động tác nhịp nhàng, trên cánh tay của mỗi người đều có một năng lượng thể hình tròn có răng cưa, xoay tròn dưới tốc độ cao.

5 giây ngắn ngủi trôi qua, các năng lượng thể có răng cưa cùng lúc được bắn ra, vừa điên cuồng xoay tròn vừa lao thẳng về phía hàng ngũ của Liệp Ưng quân đoàn.

Oanh, oanh, rầm rầm...

Nhanh như một tia chớp, tại các hàng đầu của Liệp Ưng quân đoàn, các binh sĩ Liệp Ưng đã mở ra lông phòng hộ, thì lúc này cũng đã bị năng lượng thể này đánh xuyên qua.

Chỉ trong 2 giây ngắn ngủi, dối mắt nhìn lại, dãy binh sĩ thứ nhất của Liệp Ưng đã lần lượt ngã vào trong vũng máu.

*****

Chỉ bằng hai đợt tiến công, thời gian không đến 10 giây đồng hồ, Liệp Ưng quân đoàn được mệnh danh là đội quân thép, đã có hon 300 người tử vong.

Rất khó tưởng tượng, Liệp Ưng quân đoàn có thể đánh cho cấp B quân đội hoa rơi nước chảy, nhưng khi đối mặt với cấp c quân, thì lại gặp phải tổn thất thảm thiết như thế, vô cùng quỷ dị, cực kỳ khó tin.

-Đây... chẳng lẽ không phải là Bối La quân đoàn ư?

Lặc Mỗ đà ngồi thẳng lưng trên ghế, trong mắt tràn ngập vẻ kinh nghi.

Tuy nhiên, từ tư liệu mà Tham mưu trưởng Trần Sâm thu được, thì đó rõ ràng chính là Bối La quân đoàn.

về phần phòng tuyển mà đế quốc sư 19 khống chế, năng lượng nhận rậm rạp của Bối La quân đoàn đã giống như một đàn ong ùa về phía Liệp Ưng quân đoàn mà cắn xé, mọi người ở giờ khắc này, gần như đều trở nên ngơ ngẩn.

Phản ứng đầu tiên chính là, vị trí hai quân đoàn đã bị đảo lộn, nhưng hai chiếc vận binh hạm khổng lồ phía sau Bối La quân đoàn kia, dường như đã yên lặng nói cho bọn họ rằng, không có chút đảo lộn gì cả.

Cáp Y Mỗ của Tô Môn quân đoàn, biểu tỉnh tràn ngập vẻ trêu tức khi nãy đã không còn sót lại chút gì, hai mắt trừng lên, tràn ngập vẻ khó tin.

Trong ấn tượng của hắn, có Tô Môn doanh thứ 5 gia nhập, có lẽ thực lực của Bối La quân đoàn sẽ nhận được cường hóa nhất định, nhưng mà hắn biết rõ, tuyệt đối sẽ không cường đại đến mức thái quá như vậy, huống chi Tô Môn doanh thứ 5, có thể nói là một doanh yếu nhất của Tô Môn quân đoàn.

Ngoài các Chiến Văn biển thái kia, Cáp Y Mỗ còn có thể nhìn thấy, tố chất chiến đấu của Bối La quân đoàn đã cao hơn khi trước không biết bao nhiêu lần, động tác ngay ngắn trật tự, mọi người dường như đều có chung một bộ dáng, nhanh nhưng không loạn, làm cho người ta có một loại cảm giác rằng, bọn họ còn chưa xuất ra toàn bộ thực lực.

-Đây... đây là Bối La quân đoàn ư, rốt cuộc là bị trúng tà hay sao?

Cáp Y Mỗ không kìm được thốt lên.

về phần các đoàn trưởng quân đoàn khác, vào lúc này, trên cơ bản đã cứng người ngay trên ghế, vẫn không chút nhúc nhích mà nhìn màn hình trước mắt, Bối La quân đoàn đang giết hại Liệp Ưng quân đoàn, đây không phải là trò đùa đấy chứ?

Không hề nghi ngờ, vào lúc này, bọn họ có cảm giác rằng địch nhân biển thành lũ thỏ nhỏ, còn vật hi sinh trong mắt bọn họ, thì lại trực tiếp biển thành một đầu mành hổ, điều này làm cho người ta rất khó có thể tin nổi.

Xuyên Khi ở gần cứ điểm số 10, nhìn từng đợt quang nhận lao về phía trước, vẻ khinh thường khi nãy đã không còn sót lại chút gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, có chút không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

Quang nhận giống như mưa to trút xuống, năng lượng thể có răng cưa mạnh mẽ này có thể thoải mái phá vỡ lông năng lượng của các binh lính, không thể nghi ngờ vào giờ khắc này, bọn họ đà bị quang nhận hoàn toàn bao phủ.

Lập tức bị đánh thành như vậy, quả thật nằm ngoài dự kiến của mọi người, về phần A Mình Tả thì khi nhìn thấy biểu hiện siêu cấp kinh diễm của Bổi La quân đoàn, hắn đã trở nên ngơ ngẩn, Bối La quân đoàn đã mang đến cho hắn một sự ngạc nhiên vui mừng cực kỳ mãnh liệt.

Mà Xuyên Khi ở gần cứ điểm số 10 thì vẫn đang chìm trong khiếp sợ, tuy nhiên, thân là trung tá của Liệp Ưng quân đoàn, hắn vẫn cố gắng bảo trì một chút tỉnh táo.

Sau một chút kinh hãi trôi qua, dường như hắn đã nghĩ ra sách lược ứng đối, không sai, loại quang nhận này có tác dụng lớn khi dùng ở cự ly xa, uy lực quả thật cao tới mức đáng sợ, nhưng mà dường như nó cũng có nhược điểm trí mạng, đó chính là không hề có năng lực cận chiến.

Đúng vậy, viễn trình có lẽ có yêu cầu cực kỳ cao đối với chiến văn, nhưng một khi bị tới gần, thì hợp phải trông vào bản lành thật sự.

Hơn nữa một khi đánh vào trong hàng ngũ của Bối La quân đoàn, các quang nhận dường như sẽ không thể tiếp tục phát huy ra uy lực được nữa, bởi vì rất dễ dàng làm bị thương đến đồng đội.


-Có phát hiện như vậy, Xuyên Khi quyết đoán hạ mệnh lệnh:Các dũng sĩ Liệp ưng, không nên kích động, mọi người lên tỉnh thần cho ta, quang nhận của bọn họ chỉ có hiệu quả từ cự ly xa, nếu cận chiến thì sẽ không có không gian để thi triển, mọi người hãy lao đến cận chiến với lũ kiến hôi Bối La này đi, tiêu diệt bọn chúng.

Các binh sĩ Liệp Ưng đang cố gắng chống cự, nghe thấy vậy, thần sắc đột nhiên hơi động, bọn họ đều là các quân nhân được rèn luyện cực kỳ nghiêm khắc, Xuyên Khi hạ lệnh này, không thể nghi ngờ đã thức tỉnh bọn họ, đúng vậy, một khi tới gần người, thì sẽ không còn có quang nhận nữa, thủ đoạn này sẽ không còn hiệu quả nữa.

Trên thực tế bọn họ cũng cảm nhận được, chỗ đáng sợ nhất của những quang này là ở số lượng nhiều, nếu là từng cái đơn lẻ, thì không đủ gây sợ hãi.

Nghĩ đến đây, các binh sĩ Liệp Ưng đã cùng lúc khởi động Phong Văn hoặc Lưu Văn, không còn để ý tới trận hình nữa, đều lao về phía hàng ngũ của Bổi La quân đoàn, mục đích rất rõ ràng, đó chính là tận khả năng tới cận thân chiến đấu.

-Nguy rồi!

A Mình Tả trong sở chỉ huy, nhìn thấy binh sĩ Liệp Ưng đã không còn duy trì trận hình, bắt đầu nhanh chóng xung phong về phía Bổi La quân đoàn, không kìm được thốt lên.

Hắn không nghĩ tới, Liệp Ưng quân đoàn lại có thể phản ứng lại trong một thời gian ngắn như thế, lập tức đã nhìn ra sơ hở của Bối La quân đoàn, không sai, cho dù Bổi La quân đoàn có kỳ chiêu, nhưng có một điều không thể thay đổi, đó chính là thực lực bản thân của họ không thể so được với Liệp Ưng chiến đoàn.

Một khi tới gần người, hiệu quả của kỳ chiêu này sẽ không còn sót lại chút gì nữa.

Ở trong cứ điểm số 7 bên, Lặc Mỗ mang sắc mặt nghiêm túc, nhìn thấy các binh sĩ đang rất nhanh vô về phía hàng ngũ Bối La, hai mắt hơi sáng lên, cận chiến với đối thủ hiển nhiên là một biện pháp cực kỳ không tỏi.

-Vô cùng tốt, Xuyên Khi, lập tức bắt lấy nhược điểm của đối thủ, trực tiếp giết chết toàn bộ Bối La quân đoàn chết tiệt này, một người cũng không tha.

Lặc Mỗ nhẹ giọng tự nói, biểu tình lạnh lẽo đã có chút hòa hoăn lại, tiếc nuối duy nhất chính là, vừa rồi bị Bối La quân đội đột nhiên tập kích, đã tổn thất không ít binh sĩ.

Có thể nói, tổn thất như vậy trên cơ bản đã bằng với tổng thiệt hại khi chiến đấu với liên hợp thứ 9 quân trong vòng cả hai tháng qua.

-Xem ra lớp da hổ của binh sĩ Bối La sẽ bị kéo ra ngay lúc này đây!

Cáp Y Mỗ nhìn màn hình, từ từ nói, vẻ kinh ngạc khi nãy đã mất đi, thay vào đó là nét vui sướng khi người khác gặp họa.

Hiện tại Cáp Y Mỗ chỉ ước gì Bối La quân đoàn toàn quân bị diệt, dùng điều này để xả mối hận trong lòng với Bối La quân đoàn.

Nếu Bổi La quân đoàn thật sự trong chiến dịch này, dùng kỳ tích lật lại thể cờ, như vậy địa vị của Tô Môn quân đoàn còn giữ thế nào được nữa? Huống chi khi trước, hắn và Bối La quân đoàn đã có mâu thuẫn rồi.

Tiêu Hoằng đứng trên một chiếc Ma Văn xe tăng, hơi nhìn về phía binh sĩ Liệp Ưng phía trước đang nhanh chóng tới gần, thần sắc vẫn bình thản, toàn thân không có chút lo lắng nào.

-Hai chiếc đại hình máy bay vận tải chú ý, thả hàng xuống.

Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn thông tin, nhẹ nhàng hạ lệnh.

-Đã nhận lệnh!

-Đã biết, hàng hóa đang được chuẩn bị!

Từ trên hai chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải to lớn trên bầu trời, các phi công lần lượt báo cáo.


Tiếp theo, khoang bụng của Ma Vãn máy bay vận tải đã chậm rãi mở ra cánh cửa, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc bọc vải bạt màu bạc lộ ra.

Ngay sau đó, các khóa buộc được mở ra, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc cùng lúc bị thả xuống mặt đất.

Oanh, oanh, oanh, oanh

Vài giây sau, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc rơi xuống phía trước Bối La quân đội, hình thành một bức tường thép ngăn lại các binh sĩ Liệp Ưng đang lao tới.

Vải bạt màu trắng bạc, vào lúc này, giống như áo choàng của 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, theo gió mà phất phơ, như ẩn như hiện.

Nhìn thấy bốn thứ đồ vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống này, dừng ngay trước mặt bọn họ, sắc mặt các binh sĩ Liệp Ưng đều đại biến, dưới lớp vải bạt che phủ, bọn họ cũng không biết rõ, bốn cỗ máy trước mặt này rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng mà mơ hồ, bọn họ đà có dự cảm không hay, dưới lớp vải bạt, tiêu ký của Bổi La quân đoàn lại đang như ẩn như hiện.

A Mình Tả trong sở chỉ huy, thần sắc cùng đại biến, thân thể trên chiếc ghế da rộng thùng thình bỗng thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, giờ khắc này, hắn có chút không thể tưởng tượng, dưới lớp vải bạt kia, rốt cuộc là thứ gì.

Tuy nhiên, hiện giờ bốn cỗ máy trước mắt này, đà giống như một bức chắn bằng sắt thép, ngăn cách Liệp Ưng quân đoàn va Bổi La quân đoàn.

Cáp Y Mỗ trong văn phòng, biểu tỉnh vốn hơi có chút thoải mái, thì cùng nhạt dần, hắn cùng nhìn hết sức chăm chú, hướng ánh mắt về phía màn hình, đồng thời cố nhớ lại các tư liệu trong đầu, nhưng hắn cũng không cách nào nhận ra dưới lớp vải bạt kia, rốt cuộc là vật gì, tại sao Bổi La quân đoàn lại thả ra vào đúng lúc này.

Lặc Mỗ cùng như vậy, Xích Ảnh Chiến Văn đã hoàn toàn khiến cho hắn chịu nhiều đau khổ, hiện tại nếu Bổi La quân đoàn có thể có được vũ khí ứng phó với cận chiến, như vậy thì không thể nghi ngờ đà nói rõ cho Lặc Mỗ biết một điều, đó chính là Bổi La quân đoàn đà có một hệ thống chiến đấu hoàn chỉnh, hình thành một hệ thống chiến thuật đầy đủ.

Điều này lại càng nói rổ rằng, ở Long Liệt Tinh, Bổi La quân đoàn đà có vốn để đánh một trận với Liệp Ưng quân đoàn, Liệp Ưng quân đoàn đang gặp phải cường địch.

Nhưng mà, ngay khi mọi người đều hướng ánh mắt về phía đám máy móc được phủ vải bạt màu bạc, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đà đồng loạt xé ra một góc tấm vải bạt.

"Rầm" một tiếng vang lên, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc có màu sắc khác nhau, đều đã cùng lúc hiện ra trong tầm nhìn của mọi người.

Khung máy hoa lệ, hình dáng thuôn dài, thân thể cân xứng, dưới ánh sáng mỏng manh, nó phản chiếu ra ánh sáng loá mắt, bên hông, phía sau lưng được giắt đủ loại vũ khí kiểu dáng kỳ quái, đứng trên lớp cát vàng cuồn cuộn, giống như bốn võ giả bằng sắt thép.

- Trời ơi, đây là thứ gì?

Người đầu tiên nhìn thấy rõ Ma Văn khung máy móc chính là A Mình Tả, toàn thân hắn nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế da, thậm chí còn có thể nhìn thấy, lớp thịt béo trên bụng hắn đà rung rinh một trận, hắn bật một cái, cả người lao tới trước mặt màn hình, kinh ngạc mà nhìn, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng của một Tướng quân đã không còn sót lại chút gì nữa.

Đối với sự thất thố của mình, A Mình Tả không có chút phát hiện nào, hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên, cả người nổi da gà.

Robot chiến đấu hình người ư?

Không hề nghi ngờ, thứ này trên chiến trường thì tuyệt đối là một thứ siêu cấp mới mẻ, trong khoa học giả tưởng thì cùng từng có người nhắc tới nó, nhưng ở Thái Qua Vũ Trụ, gần như không có người nào có thể chế tạo đầy đủ ra được, chỉ riêng các thao tác phức tạp, thì đà khiến cho người ta nhìn mà thấy kiếp vía rồi.

Nhưng mà điều khiến A Mình Tả nằm mơ đều không nghĩ tới chính là, vào giờ khắc này, một thứ chỉ nằm trong khoa học giả tưởng, lại bị một quân đoàn cấp c đưa ra chiến trường, hơn nữa từ thiết kế hoa lệ kia, có thể thấy được thứ này cũng không chỉ dùng để bài trí.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)