Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0302

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0302: Nghịch tập! (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nghe từ trong miệng Tiêu Hoằng nói ra như thế, A Mình Tả suýt tí nữa nghẹt thở, ngất xỉu. Thân là Tướng quân, thân là lão tướng kinh nghiệm sa trường của để quốc, vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được thuộc hạ lại dùng một cái lý do như vậy, nói với hắn. Trong lúc nhất thời, A Mình Tả lại không biết nên nói gì với Tiêu Hoằng.

Răn dạy ư?

Bối La quân đoàn hiện tại nói đúng ra xưa đâu bằng nay. Huống chi, còn có Ma Văn khung máy móc kia, đó tuyệt đối là vô tận hấp dẫn đấy, đắc tội là hỏng bét, đối với kể hoạch tương lai sắp tới mua sắm, cố nhiên không tốt.

Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, tên tóc bạc trắng trước mắt này, dường như chính là sử dụng Ma Văn khung máy móc cùng với Xích Anh Chiến Văn, giành quyền khống chế Bối La quân đoàn. Tuy nhiên, đối với điểm này A Mình Tả coi như thông thoáng, đâu cần quản tới ai là quan chỉ huy chứ, miễn là có sức chiến đấu là được.

-Hiện tại ta không nghĩ nhiều lời với ngươi, ta thừa nhận địa vị chỉ huy của ngươi ở Bối La quân đoàn, nhưng hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi: Lệnh cho quân đội của ngươi, tức khắc dựa theo ta nói làm đi! Hoặc là ngăn chặn viện quân của Liệp Ưng quân đoàn, hoặc là xuất quân tấn công Cứ điểm số 11 ở phụ cận!

A Mình Tả có vẻ thỏa hiệp một chút, tiếp theo ra lệnh.

-Không được!

Tiêu Hoằng không một chút cảm kích, có thể nói từ chối một cách dứt khoát lưu loát.

Từ chối thẳng thừng mệnh lệnh của Tướng quân rõ ràng dứt khoát như thế! Bí thư quân cơ ở một bên, gương mặt xinh đẹp đã trắng bệch, nếu nàng không có suy đoán lầm, hẳn đây là trắng trợn kháng mệnh, hơn nữa còn dùng thủ đoạn trực tiếp như thế.

Kia... tóc bạc trắng kia rốt cuộc là ai vậy?

Bí thư quân cơ thầm nghĩ trong lòng, một đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn lên màn hình: là một thanh niên tướng mạo thực bình thường, dường như chưa đến hai mươi tuổi, nhưng có một loại khí chất cực kỳ băng lạnh, dường như xa cách ngoài ngàn dặm.

-Vì sao?

A Mình Tả hỏi tiếp, đối với sự kháng mệnh này, hiện tại hắn không có để ý tới. Tuy rằng chỉ là nói chuyện đơn giản, nhưng hắn có thể cảm nhận được tên tóc bạc trắng trước mắt này, có thể khống chế Bối La quân đoàn chặt chẽ, cải tạo Bối La quân đoàn trở thành bộ dáng ngày hôm nay, tất nhiên hắn có chỗ hơn người, đều không phải là phường giá áo túi cơm.

Không tiến công Cứ điểm số 7, hẳn là có lý do của hắn.

-Ngại quá!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp lại, trong giọng điệu một chút cũng không có xem A Mình Tả trước mắt trở thành Tướng quân để đối đãi.

-A? Ngươi...

A Mình Tả nghe nói như thế, nhất thời lại có chút không nói nên lời, thật tùy hứng, cố chấp, quật cường... đây là A Mình Tả hiểu biết về Tiêu Hoằng. Nhưng lúc này, A Mình Tả không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại trả lời hắn một câu như vậy, rõ ràng là miễn cưỡng đáp cho có lệ.

-A Mình Tả Tướng quân đừng hỏi! Đế quốc có câu nói rất tốt: Tướng thân ở ngoài chiến trường có điều không chịu quân mệnh! Có một số việc, ngài không hiểu rõ lắm, ta có nói ngài cũng không hiểu. Cùng với như vậy, thì câm miệng đi! Ngài không biết gì về Bối La, cũng đừng chỉ huy mù quáng, ta có kể hoạch của ta! Được rồi, không nói nữa!

Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp gián đoạn liên lạc.

Lại nhìn ba đầu sỏ Bối La trên bàn ăn, lúc này đều sửng sốt ngẩn người như phổng, đũa cầm trong tay cứ như vậy treo ở giữa không trung, miệng há hốc, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Hoằng.

Không sai, mấy ngày nay bọn họ đã có chút hiểu biết về Tiêu Hoằng, không thích người khác nói lời vô nghĩa, nhưng lại trực tiếp bảo Tướng quân câm miệng, còn nói cho Tướng quân đừng chỉ huy mù quáng, cái này... cái này...

Đám người La Kiệt đã hoàn toàn sững sờ ngây người, trực tiếp bảo Tướng quân câm miệng? Điều này quả thực có quyết đoán biết bao a? Từ xưa tới nay, ít nhất là ở Phục Thản Đế Quốc, dường như không có người nào dám không lưu tình chút nào như vậy, với thân là một Trung úy mà dám bảo thẳng Tướng quân câm miệng, còn chủ động gián đoạn liên lạc, còn nói Tướng quân đừng chỉ huy mù quáng... A Mình Tả trong sở chỉ huy nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng biến mất, cả người cũng cứng ngắc tại đương trường, hắn có chút không dám tin lổ tai mình.

-Tên... tên Tiêu Hoằng đó vừa rồi nói gì với ta?

A Mình Tả hướng bí thư quân cơ hỏi.


-Hắn... hắn... dường như bảo ngài... câm miệng, đừng chỉ huy mù quáng!

Bí thư quân cơ nơm nớp lo sợ nói. Nàng cũng không nghĩ tới, tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi kia lại dám nói năng lỗ mãng với A Mình Tả, một Tướng quân sư trưởng như thế.

-Vô liêm sỉ mà! Rốt cuộc là từ đâu nhảy ra tên hỗn tiểu tử này, Chết tiệt! Lại không cói ai ra gì như thế!

A Mình Tả nổi giận nói. Thế nhưng hiện tại, hắn cũng không có cách nào lập tức trách cứ Tiêu Hoằng, có một câu Tiêu Hoằng đã nói đúng: Tướng ở ngoài chiến trường có điều không chịu quân mệnh!

Nếu hiện tại trách phạt Tiêu Hoằng làm cho toàn tuyển tan rã, vậy có điều mất nhiều hơn được.

-Cứ chờ xem tên kia mà làm sai, ta thu thập hắn!

A Mình Tả hung hãng vỗ bàn một cái, hung tợn nói.

Rơi vào đường cùng, A Mình Tả chỉ có thể sinh hờn dỗi, đồng thời, thông qua màn hình, quan sát nhất cử nhất động ở Cứ điểm số 10.

Cùng lúc đó, theo thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ thấy Cứ điểm số 7 đã biến thành một thành lũy siêu cấp, trấn đóng hơn 3000 sĩ binh, hệ thống vũ khí đang rất nhanh dần dần cường hóa lên.

Trong nháy mắt dường như làm cho người ta có một loại cảm giác không thể chiến thắng.

Tại Sư đoàn 19 để quốc, những người khác tự nhiên không nghe được cuộc nói chuyện nghịch thiên giữa Tiêu Hoằng và A Mình Tả, chỉ là thông qua màn hình, nhìn thấy Cứ điểm số 7 không ngừng võ trang, không ngừng lớn mạnh, trong lòng ai nấy thầm thở dài. Lúc này, có muốn phát động tiến công Cứ điểm số 7, phòng chừng phải tử thương thảm trọng, hơn nữa cũng không nhất định có thể đánh hạ được.

Hơn nữa nếu kể tiếp phát động chiến đấu, thì đó không khác gì là Liệp Ưng quân đoàn quyết chiến cùng Bối La quân đoàn, nhưng mà muốn đánh sụp Liệp Ưng quân đoàn, thật sự sẽ dễ dàng như vậy sao? Không sai! Bối La quân đoàn hiện tại trang bị xuất sắc, nhưng Liệp Ưng quân đoàn cũng không phải đống đất bùn muốn nhào nặn thể nào cũng được.

Mà trọng yếu hơn là, Bối La lần đầu tiên ôm tâm tư của nhân vật nổi bật, chiếm nhân tố bất ngờ rất lớn, đánh cho địch nhân một cái trở tay không kịp, vì thể Liệp Ưng quân đoàn mới có thể lộ vẻ không chịu nổi một kích như vậy.

Nếu thực sự có chuẩn bị, thắng bại sẽ khó nói. Hơn nữa phỏng chừng chiểu theo phát triển cứ tiếp tục thể này, đợi đến lúc binh lực của Liệp Ưng quân đoàn toàn bộ tụ tập lại, đạt tới 4000 quân, vậy càng khó mà nói! Phải biết rằng, binh lực 4000 người này ước chừng gần gấp ba lần Bối La quân đoàn đấy.

-Ôi... Cơ hội tốt cứ như vậy bị Bối La quân đoàn bỏ qua, thật là đáng tiếc mà!

Kiệt Thân ở trong sở chỉ huy tiền tuyển có vẻ tiếc nuối nói. Hắn là Đoàn trưởng

Hải Long đột kích đoàn của sư đoàn 19 để quốc, một nam nhân chưa đến ba mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác có chút hào hoa phong nhã.

-Không chỉ như thế, phòng chừng lần này, Bối La quân đoàn rất có thể còn phải rơi vào cục diện cực kỳ bất lợi, phải đối mặt với toàn bộ biên chế của Liệp Ưng quân đoàn, nếu muốn rút lui e rằng cũng rất khó khăn đây!

Tham mưu trưởng đồng dạng tiếc hận nói.

Không chỉ là Hải Long đột kích đoàn, mà toàn bộ sư đoàn 19 để quốc, gần như thuần một sắc đều là bộ dáng này, vừa tiếc hận, vừa bất đắc dĩ... nhìn thấy Cứ điểm số 7 quân đội sắp tập kết xong, một số than thở, giống như con vịt béo đưa tới sát bên miệng, còn bị rơi mất.

Cùng lúc đó, ở bên trong Cứ điểm số 7, Lặc Mỗ đã hoàn toàn triệt để thả lỏng tâm tư. Hắn nheo mắt nhìn lên màn hình quan sát nhất cử nhất động của Bối La quân đoàn. Đối phương vẫn như trước đóng ở bên trong doanh địa số 10, vô cùng yên tĩnh.

-Đám đần độn này, bây giờ còn chưa nhúc nhích, quả nhiên chỉ là một đám tên ham ích lợi trước mắt, tầm nhìn hạn hẹp!

Lặc Mỗ toát ra ý cười mờ nhạt, thần sắc thoải mái, vẻ ác liệt căng thẳng trước đó không còn sót lại chút gì. Hiện tại quân đội trú đóng của hắn có gần 4000 quân, trong lòng tự nhiên buông lỏng mười phần.

-Trưởng quan! Chúng ta có nên toàn tuyển xuất động hay không, tranh tiên cho Bối La quân đoàn nếm thử đau khổ?

Phó đoàn trưởng An Kỳ Tuấn đề nghị nói.


-Không vội! Hiện tại tốt nhất không cần hành động thiểu suy nghĩ! Tuy rằng Bối La quân đoàn này là một đám lợn ngu ngốc, nhưng vũ khí trên đầu bọn chúng cũng không phải là đồ chơi! Trước cứ quan sát một đoạn thời gian tính sau, thuận tiện trước chuẩn bị cho tốt tấm thuẫn trọng hình hợp kim của chúng ta di!

Lặc Mỗ phân phó.

Ở bên trong Cứ điểm số 10, Tiêu Hoằng đang ngồi trong văn phòng, vẫn như cũ là bộ dáng bình thản, thoạt nhìn rất nhàn hạ, đang cúi đầu dán mắt vào một quyển sách về dược vật, không ngừng lật xem.

-Trưởng quan! Căn cứ theo quan sát, hai doanh cuối cùng của Liệp Ưng quân đoàn đã tiến vào bên trong Cứ điểm số 7, tổng cộng gần 4000 quân đã toàn bộ tập trung xong!

Đúng lúc này, bỗng nhiên A Lực đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng báo cáo, sợ quấy rầy Tiêu Hoằng.

-Xem ra, là nên thu lưới rồi!

Tiêu Hoằng tự nói một tiếng, nhẹ nhàng khép lại quyển sách trên tay, sau đó chậm rãi đứng lên, phân phó:

-Truyền lệnh xuống: đi thu lưới!

-Rõ!

A Lực ứng tiếng rồi xoay người đi nhanh ra ngoài.

Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng truyền ra, chỉ thấy toàn bộ bên trong Cứ điểm số 10, binh sĩ Bối La vốn đang vô cùng tản mạn, trong khoảnh khắc dường như thay đổi thành một người khác, lập tức trở nên linh hoạt, sắc bén hẳn lên, tiếp theo đều đeo Ma Văn túi ở bên hông, đồng thời mang vào mặt nạ bảo hộ hô hấp.

Chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ, binh sĩ Bối La tập kết xong, đều đi về hướng vận binh hạm. Đồng thời ở ở ngoài Cứ điểm số 10, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đều đã khởi động, đồng dạng Ma Văn xe tăng cũng chạy vào bên trong vận binh hạm.

Mười phút sau, Bối La quân đoàn chuẩn bị xong, liền bắt đầu thẳng tiến về hướng doanh địa số 7.

Thông qua màn hình, nhìn thấy Bối La quân đoàn lười biếng lại lần nữa xuất động, nhân viên sư đoàn 19 để quốc vốn đang tiếc hận, ai oán, đều lại lần nữa dời ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn hình Long Liệt Tinh.

- Xuất động rồi!

-Này! Mau nhìn, Bối La quân đoàn động rồi!

Mọi người chuyển cáo lẫn nhau. Không hề nghi ngờ, bất kể vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu người chê bai đối với Bối La quân đoàn, nhưng giờ này khắc này, Bối La quân đoàn đã trở thành tiêu điểm, nguyên nhân chỉ có một đó chính là 4 chiếc Ma Văn khung máy móc khiển ánh mắt mọi người tỏa sáng.

-Tới giờ mới xuất động còn có chỗ dùng sao? Chậm rồi! Người ta đã chuẩn bị tốt, còn muốn đánh hạ, quả thật nói dễ hơn làm? Thật đúng là khờ dại!

A Mình Tả nhìn lên màn hình, hình ảnh quân Bối La đang tiến quân về hướng bắc, khẽ lắc lắc đầu, trên nét mặt tràn ngập vẻ tiếc hận, bất đắc dĩ cùng với trách cứ.

Mà ở bên kia, Lặc Mỗ nhìn thấy 4 chiếc khung máy móc, cùng với hai chiếc vận binh hạm của Bối La quân đoàn đang thẳng tiến tới hướng Cứ điểm số 7, hắn hơi nheo mắt nhìn, trong thần sắc có vẻ rất cay cú, cũng có một chút khinh thường:

-Rốt cục cũng xuất động rồi! Tuy nhiên còn có chỗ dùng sao? Thực nghĩ rằng Liệp Ưng quân đoàn ta là đất bùn dễ nhào nặn sao?

-Báo cáo Trưởng quan! Liệp Ưng quân đoàn tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!

Phó đoàn trưởng An Kỳ Tuấn bước nhanh đi vào, báo cáo với Lặc Mỗ.

-Tốt lắm! Truyền lệnh xuống, tất cả nhân viên chiến đấu bất cứ lúc nào đợi mệnh, tranh thủ khống chế bán kính đả kích trong vòng 20 km, không cần tùy tiện liều lĩnh! Tuy ràng bọn chúng là một đám lợn ngu ngốc, nhưng răng nanh của chúng có thể cắn chết người đấy!

Lặc Mỗ phi thường bình tĩnh đáp lại, hiển nhiên hắn cũng không có quá mức khinh địch.

*****

Mệnh lệnh của Lặc Mỗ tuyên bố ra, lại nhìn quân đoàn Liệp Ưng khổng lồ đồng loạt thúc đẩy, công việc lập tức bận rộn hẳn lên. Mỗi một khẩu trọng pháo Ma Vấn đều nhắm về hướng quân đoàn Bối La tiến tới. Binh sĩ Liệp Ưng cầm khiên nặng bằng hợp kim ngay ngắn lắp đặt công sự tại bốn phía của Cứ điểm số 7.

Ở bên trong phòng tuyển do sư đoàn 19 của để quốc cai quản, giờ khắc này mọi người tất nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy tình huống tại cứ điểm số 7 của Long Liệt Tinh, trong nháy mắt đã trở thành một thành lũy công thủ siêu cấp.

Mà các loại vũ khí Ma Văn hạng nặng đã được bày ra. Bên trong hộ giáp bằng hợp kim, một thanh súng trường Ma Văn dài ngoằng thò ra hướng về chính nam.

Thực hiển nhiên chỉ cần quân đoàn Bối La dám bước vào tầm ngắm thì hậu quả tuyệt đối không thua chút nào so với mặt độ đả kích của Xích Anh Chiến Văn.

-Thể... Thể này thì quân đoàn Bối La còn muốn giao chiến trực diện sao?

-Giao chiến trực diện với ta hóa ra là tìm đường chết à?

Mọi người trong sư đoàn thứ 19 của để quốc đều nói khẽ. Không nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này toàn bộ quân đoàn Bối La khiển cho bọn họ có cảm giác không thể cân nhắc nổi.

Ở bên trong bộ chỉ huy, A Mình Tả cũng đang nghiêm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Cứ điểm số 7 đã phòng thủ kiên cố, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, không hề có sơ hở nào đáng nói, bây giờ còn đánh gì?

-Quân đoàn Bối La này có đầu có bệnh rồi. Lúc thời cơ tốt nhất thì không đánh, giờ người ta phòng ngự tới mức này rồi mới tới đánh, không phải là ngại sống quá dài sao?

A Mình Tả nói khẽ.

Bí thư quân cơ ngồi một góc cũng gãi gãi đầu, vẻ mặt mê mang. Chỉ nhìn quân đoàn Bối La vẫn bảo trì tốc độ cao lao thẳng về phía trước, áp sát về hướng cứ điểm số 7, làm cho người ta có cảm giác dường như sự phòng ngự của Cứ điểm số 7 không hề có quan hệ với bọn họ vậy.

-Đến đây đi, đến đây đi.

Lặc Mỗ nhìn hình ảnh quân đoàn Bối La đang không ngừng tới gần, hai mắt tỏa ra chút âm lành và đắc ý.

-Các đơn vị chú ý. Đưa phạm vi cảnh giới lên 50km, chuẩn bị chiến đấu cơ Ma Văn, đợi quân đoàn Bối La tiến vào khu vực này liền đả kích lượt đầu, sau đó hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, tranh thủ ngay lần đả kích đầu khiển quân đoàn Bối La trọng thương, báo thù cho doanh thứ 6 và thứ 7 của chúng ta.

Lặc Mỗ ra lệnh.

Có thể nói, giờ khắc này trận chiến sắp xảy ra Long Liệt Tinh đã trở thành tiêu điểm, ít nhất là đối với sư đoàn thứ 19 của để quốc này.

Bọn họ dường như có thể cảm nhận được, tiếp tới đây sẽ là một màn gió tay mưa máu.

Giờ khắc này mọi người như ngừng hô hấp.

Nhưng ngay khi trái tim mọi người đều đã tới cổ họng, chuẩn bị lưu ý trận chiến thảm thiết phía sau thì kết quả là vào thời khắc đó, khi quân đoàn Bối La chỉ còn cách Cứ điểm số 7 80 cây số, bọn họ lại chậm rãi ngừng lại. 4 khung máy móc Ma Văn từ từ rơi xuống đất. Theo sát sau đó là hai chiến Ma Văn vận binh hạm.

-Dừng, sợ rồi sao?

Thấy quân đoàn Bối La vọt tới nửa đường liền dừng lại, mọi người đã hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cục quân đoàn Bối La muốn làm gì. Từ tn thức quân sự của bọn họ mà phán đoán thì chuyện này quả thực không hề đúng mực.

Nó làm cho người ta cảm thấy quan chỉ huy dường như là một người không quả quyết, tiến công ngập ngừng, lo trước lo sau.

Lặc Mỗ ở bên trong Cứ điểm số 7 nhìn thấy quân đoàn Bối La dừng lại ở cách đó 80 cây số cũng không khỏi hơi bất ngờ. Sợ hệ thống phòng ngự siêu cấp của Cứ điểm số 7 rồi sao?

Tuy nhiên có chuyện khiển Lặc Mỗ cảm thấy khó chịu, đó là vị trí của quân đoàn Bối La khiển quân đoàn Liệp Ưng khá không thoải mái, muốn phản kích thì hơi xa, nếu thực sự sơ suất thì lại khó rút lui. Mà ở tại chỗ không nhúc nhích thì lại thấy đối phương như gần trong tầm mắt vậy.


-Ta thật muốn nhìn một cái xem quân đoàn Bối La này rốt cục muốn chơi trò gì? ^

Lặc Mỗ nhìn màn hình, thì thào tự nhủ.

Lại quay trở lại quân đoàn Bối La, Tiêu Hoằng vốn cũng không để ý tới việc mọi người nghĩ gì về mình, mang theo mặt nạ long giáp đứng trên boong tàu Đại Hùng Hào, cũng thông qua kính viễn vọng Ma Văn nhìn về phía trước, chỉ thấy mờ mịt một vùng mà thôi.

-Báo cáo Trưởng quan, số liệu môi trường và phương vị đã thăm dò xong.

Đúng lúc này, một nhân viên công tác đi tới cạnh Tiêu Hoằng báo cáo, cũng mang mặt nạ hô hấp.

Thông qua màn hình, Tiêu Hoằng nhìn tư liệu trước mắt, toàn bộ đều nói về khoảng cách, hướng gió và độ ẩm không khí, thăm dò kỹ càng tỉ mỉ phi thường.

-Đem tư liệu này cho Mạc Huyền, cũng nhanh chóng khởi động súng trường Cự Liên. Nói cho người lái khung máy móc Ma Văn là những thứ không dám thử nghiệm tại Vũ Nhuận Tinh đều có thể thực hiện ở đây.

Tiêu Hoằng ra lệnh.

Sau một lát, theo lệnh của hắn, chỉ thấy trong hai chiếc chiến hạm vận tải Ma Văn, bốn xe vận chuyển đã được ngụy trang chậm rãi di chuyển ra khỏi vận binh hạm. Chỗ thùng đựng hàng đã được cải tạo thành một hộp cơ giới khổng lồ, cũng tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.

-Đây là?

Người trong phòng tuyển của sư đoàn thứ 19 của để quốc nhìn thấy bốn chiếc xe vận chuyển quỷ dị từ từ đi ra thì không kiềm chế nổi mà thốt lên, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Hiện giờ bọn họ hoàn toàn ngẩn ra, không biết là quân đoàn Bối La rốt cục đang làm trò gì.

Lặc Mỗ ở bên trong Cứ điểm số 7 cũng càng nghi hoặc hơn. Nhưng có thể khẩng định là quân đoàn Bối La dường như không phải bày đặt âm mưu quỷ kể ngầm gì.

-Ra lệnh, toàn bộ đoàn tiến vào trạng thái cảnh giới, lúc nào cũng chuẩn bị ứng đối cho tốt.

Lặc Mỗ ra lệnh.

Nhưng đúng lúc này khi bốn chiếc hộp cơ giới đã từ từ mở ra, sau đó chậm rãi triển khai. Súng trường Cự Liên khổng lồ lộ ra phần báng súng.

Đồng thời bốn chiếc xe Ma Văn vận chuyển cũng đã truyền số liệu thu thập trước đó, trải qua xử lý vào trong khung máy móc Ma Văn bên cạnh.

Lại thấy khung máy móc Ma Văn lúc này đứng thành một loạt, đồng thời rút súng trường Cự Liên ra, nhắm về phía hướng Cứ điểm số 7 ở cực xa. Đợi xe vận chuyển Ma Văn hoàn thành công tác ngắm bắn, bốn khung máy móc Ma Văn đồng loạt bóp cò súng.

Ầm ầm ầm ầm.

Cùng tới tiếng động đinh tai nhức óc, bốn luồng đạn năng lượng hình xoắn ốc bắn thẳng về phía chân trời. Lực xoáy rất mạnh trực tiếp cuốn thành một cơn lốc cát, từ xa nhìn lại giống bốn con cự long bằng cát vàng đuổi theo đạn năng lượng màu lam.

- Đó... Đó rốt cục là thứ gì?

Lặc Mỗ nhìn thấy cảnh này vẻ mặt đã đại biển, người đứng bật dậy, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.

Không đợi Lặc Mỗ ra lệnh, bốn luồng đạn năng lượng đã tới gần Cứ điểm số 7, đồng thời oanh kích vô cùng chuẩn xác lên trên Cứ điểm số 7.


Rầm rầm rầm.

Tiếng vang đinh tai nhức óc truyền ra. Nhìn lại phía trước Cứ điểm số 7, bốn luồng sáng lóng lánh vô cùng chói mắt bùng lên. Mặt đất lúc này cũng chấn động theo, không thua gì động đất cấp bảy, thậm chí những nơi gần đó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó, đợi khi ánh sáng tan đi rồi, nhìn lại Cứ điểm số 7 phòng ngự vô cùng cần mặt, hộ giáp bằng hợp kim trên đỉnh chóp đầy tới mươi ly đã hoàn toàn bị đánh tan. Toàn bộ đỉnh chóp dạng bán cầu của Cứ điểm số 7 đã bị đánh bay mất.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, đợt năng lượng đạn thứ hai của súng trường Cự Liên đã bắn tới, rồi đợt thứ ba, thứ tư...

Ước chừng trải qua bảy tám lần oanh kích, Cứ điểm số 7 chỉ còn là phế tích. Thành lũy siêu cấp nhìn có vẻ vô cùng chắc chắn vừa rồi giờ phút này đã hóa thành một vùng đất hoang tàn.

Lại nhìn tới bên trong phòng tuyển của sư đoàn thứ 19 của để quốc, mọi người lúc này đã như hóa đá nhìn màn hình trước mặt cả.

Bất kể là phòng hay hành lang kim loại, lúc này chỉ có thể nghe được âm thanh duy nhất là tiếng hít thở trầm trọng của mọi người.

Không nghi ngờ gì nữa, tất cả đều khác xa so với tưởng tượng của bọn họ. vốn bọn họ thấy sẽ phải có một trận chém giết thảm thiết thì lại không xảy ra. Làm cho bọn họ lạnh tới tận lỗ chân lông chính là Cứ điểm số 7 phòng thủ kiên cố như không thể phá vỡ lại bị bảy lần bắn là san thành đất bằng.

Đây... Đây chẳng lẽ là sức chiến đấu thật sự của khung máy móc Ma Văn sao?

Thật là đáng sợ.

Trong lòng mọi người thầm kêu. Cho dù thân là đồng bọn của quân đoàn Bổi La thì bọn họ cũng đều cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.

Vốn A Mình Tả còn tràn ngập nghi ngờ và bất mãn với quân đoàn Bối La, ngồi trước bàn giấy lúc này đã ngẩn ra, kinh ngạc nhìn khung máy móc Ma Văn cầm súng trường Cự Liên trong màn hình và Cứ điểm số 7 bị oanh tạc thành cặn bă kia.

Chén cà phê trong tay hắn đã rơi xuống đùi mà hắn cũng không để ý.

Cho tới bây giờ hắn còn không dám tin rằng Cứ điểm số 7 không thể phá vỡ kia lại bị đánh thành đất bằng như vậy. Binh sĩ Liệp Ưng bên trong đã bị đánh nát hết cả.

Vụt.

Bỗng nhiên thần sắc A Mình Tả đột nhiên biển đổi.

- Hay là phiền toái trong miệng Tiêu Hoằng là...

A Mình Tả vô thức nói. Không nghi ngờ gì nữa, bắn bảy lên thể này quả thật là đơn giản hơn là tấn công phá hủy hệ thống chỉ huy, sau đó mới đánh tan, nhưng cũng quá thô bạo rồi.

Phải, đây chính là sức mạnh chiến đấu thành lập trên sự tự tin siêu cấp đó.

Nghĩ tới đây, A Mình Tả không khỏi run rẩy một phen, sắc mặt biển đổi không ngừng giống như đèn nê ông quảng cáo.

Bí thư quân cơ ngồi trong một góc đang che cái miệng nhỏ nhắn, lộ vẻ hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch ra, con ngươi trong veo như nước mở trừng trừng.

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến thủ đoạn công kích động lòng người như vậy.

Nhất là trước đó biểu hiện của quân đoàn Bối La là chậm lại, sau đó đột nhiên phát lực, trực tiếp dẹp yên đối thủ. Loại hình ảnh tương phản này đúng là quá mãnh liệt.

Vài tên đoàn trưởng của sư đoàn thứ 19 của để quốc lúc này kinh ngạc tới ngây người tại chỗ. Cáp Y Mỗ nhảy dựng lên từ ghế, hai mắt khó tin nhìn vào màn hình.

*****

Không hề nghi ngờ gì nữa. Giờ khắc này sức chiến đấu mà quân đoàn Bối La đã biểu hiện ra trước mắt Cáp Y Mỗ hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Trước đây la hét muốn quét sạch quân đoàn Bối La, nhưng hiện tại nếu giao chiến thật thì chắc là quân đoàn Tô Môn đẹp mặt đây?

Nghĩ tới đây, yết hầu Cáp Y Mỗ đã thấy khỏ khốc, cả người lạnh run.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được một quân đoàn có thể nói là ác mộng của những quân đoàn khác, quân đoàn Liệp Ưng mà trước mặt quân đoàn Bối La lại có cảm giác không chịu nổi một kích.

Nhất là uy lực của súng trường Cự Liên lại khiển người ta có cảm giác hít thở không thông. Chuẩn xác, uy lực mạnh, ngoài việc lúc bắn hơi phiền toái một chút thì gần như không có nhược điểm gì đáng nói.

Tiêu Hoằng đứng trên boong tàu Đại Hùng Hào thông qua màn hình nhìn Cứ điểm số 7 đã bị dẹp yên, thần sắc không có biển hóa quá lớn, vẫn bình thản như nước giống trước đây.

Tuy nhiên đúng lúc này thần sắc Tiêu Hoằng thoáng thay đổi. Chỉ thấy bên trong màn hình, ở trên một phế tích xuất hiện một chút dị động. Sau đó hơn bốn trăm binh sĩ Liệp Ưng từ khu vực bị tàn sát từ từ đứng dậy, một số rất chật vật, thần sắc tràn ngập sợ hãi vô tận nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

-Không thể tưởng được đám binh sĩ Liệp Ưng này lại ngoan cường tới vậy.

La Kiệt ở một bên nói khẽ.

-Thực bình thường. Vừa rồi là đả kích tầm vĩ mô, tất nhiên phải có chút cá lọt lưới. Tuy nhiên chờ một chút nữa thì bọn họ sẽ thành tử thi cả rồi.

Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó hạ lệnh:

-Các đơn vị chú ý, vững bước tiến công.

Theo lệnh của Tiêu Hoằng, vận binh hạm của quân đoàn Bối La lại một lần nữa từ từ khởi động, tăng tốc tiến tới, lần này có vẻ không nhanh không chậm.

Cùng lúc đó, Lý Mình Khoa đang ngồi trong một cứ điểm tinh tể tại phụ cận Long Liệt Tinh, chuẩn bị trung chuyển, định tiến vào Hóa Long Trì nghỉ ngơi khôi phục.

Hóa Long Trì nằm bên trong Nguyên Sâm Tinh, là tinh cầu duy nhất có thể sống được, cũng là nơi binh sĩ chiến tuyển Tây Cương nghỉ ngơi hồi phục, điều trị.

Thông qua màn hình, Lý Mình Khoa tất nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng trên Long Liệt Tinh và màn "biểu diễn" rung động lòng người của quân đoàn Bối La.

Trải qua rung động ban đầu, trong lòng Lý Mình Khoa đã có cả hâm mộ, thậm chí là ghen tị. Được xưng là quân đoàn liên hợp thứ 9 cấp B lại bị đánh cho như chó, chật vật rút lui, hiển nhiên đã hoàn toàn đối lập với quân đoàn Bối La này.

Mà dường như quân đoàn Bối La lại trở thành sự trào phúng trắng trợn đối với quân đoàn liên hợp thứ 9.

-Quân đoàn Bối La chết tiệt lại khiển quân đoàn của ta trở nên nổi bật như vậy.

Trên mặt Lý Mình Khoa đã hiện lên vẻ oán hận sinh ra vì ghen tị.

-Theo ta thấy thì quân đoàn Bối La này sở dĩ thuận buồm xuôi gió như vậy là nhờ quân đoàn liên hợp thứ 9 của chúng ta. Trong hai tháng chúng ta chiến đấu hăng hái trên Long Liệt Tinh, tiêu hao rất nhiều nguyên khí của quân đoàn Liệp Ưng mới thể.

Tham mưu trưởng Lý Cơ của quân đoàn liên hợp số 9 nói với Lý Mình Khoa.

Phó đoàn trưởng Bỉ Tác nghe vậy lộ vẻ khinh thường. Đây đúng là cách nói không biết xấu hổ. Thái độ làm người của Bỉ Tác tương đối chính trực. Hắn rất khó nhận ra chiến tích của quân đoàn Bối La có liên quan gì với quân đoàn liên hợp số 9. Nếu nói là có liên hệ thì rõ là rút lui trước thời hạn, lừa gạt quân đoàn Bối La người ta mới là đúng sự thật.


Chẳng qua Bỉ Tác dù nghĩ như vậy nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ đứng một góc không lên tiếng.

Còn nữa Lý Mình Khoa Trưởng quan, chúng ta cần phải hiểu rõ trận chiến này chúng ta có công lao. Nhưng trước mắt nếu như nhìn thể này thì công lao rất lớn như vậy đều bị quân đoàn Bối La này độc chiếm rồi.

Lý Cơ nói tiếp.

Nghe thể, thần sắc của Lý Mình Khoa khẽ biển đổi. Lời nói của Lý Cơ là một sự nhắc nhở chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

-Ý của ngươi là...

Lý Mình Khoa dò hỏi.

-Hiện giờ ngài cũng thấy là quân đoàn Liệp Ưng dưới sự tiêu hao của chúng ta và sự đả kích của quân đoàn Bối La đã biển thành chó nhà tang, gần như không có sức chiến đấu gì đáng nói. Chúng ta lại hiệp trợ quân đoàn Bối La chiến đấu tiếp, thể thì thời điểm khen thưởng cũng sẽ đánh dấu là quân đoàn liên hợp số 9 và quân đoàn Bối La cùng tiêu diệt quân đoàn Liệp Ưng, công lao cũng sẽ có phần chúng ta đó.

Lý Cơ đề nghị.

Nghe nói thể, vẻ mặt Bỉ Tác hơi biến đổi. Không nghi ngờ gì nữa, Bỉ Tác thấy hành vi này quá vô liêm sỉ. Từ đầu tới cuối quân đoàn liên hợp số 9 đều chỉ là trở ngại chứ chẳng giúp ích được gì, hiện giờ thấy công lao thì ánh mắt lại sáng lên.

-Ý kiến hay.

Lý Mình Khoa cười cười, sau đó lập tức tuyên bố mệnh lệnh:

-Báo cho Phi Dực Hào đưa hết toàn bộ thương binh vào bên trong trạm không gian. Nhân viên chiến đấu còn lại cùng ta gấp rút tiếp viện quân đoàn Bối La.

Phi Dực Hào của quân đoàn liên hợp số 9 là vận bình hạm do doanh thứ 3 và thứ 4 cùng sử dụng, loại bỏ thương binh thì chỉ còn lại 400 người.

Tuy nhiên dường như thế cũng đủ rồi. Dù sao thì cũng còn có quân đoàn Bối La.

Rất nhanh Lý Mình Khoa đã mang theo Tham mưu trưởng Lý Cơ tiến vào trong Phi Dực Hào. Phi Dực Hào liền không ngừng lại một khác, trực tiếp bay vọt về phía Long Liệt Tinh.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng dẫn dắt quân đoàn Bối La vẫn chậm rãi tiến và phía trước như trước, không nhanh không chậm.

Theo Tiêu Hoằng thấy thì trận chiến đã được định đoạt, không cần phải liều lĩnh quá. Chẳng may trúng phải mai phục thì sao? Có thể nói đối với một trận chiến như vậy, Tiêu Hoằng bỗng trở nên cẩn thận hẳn, tận dụng hết khả năng giảm bớt tổn thất trong chiến đấu.

Lúc này quân đoàn Bối La đã cách Cứ điểm số 7 không tới 10 cây số. Hiện giờ nơi đó chỉ có 400 chiến sĩ Liệp Ưng, tập hợp thành một phòng tuyển đơn sơ, cũng không bỏ chạy. Bởi vì tốc độ chạy của bọn họ có nhanh cũng hơn được vận binh hạm sao? Có thể nhanh hơn khung máy móc Ma Văn sao?

Quan sát thể cục trước mắt một chút, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi vào trong phòng điều khiển chính, chuẩn bị hạ lệnh diệt gọn quân đoàn Liệp Ưng.

Nhưng đúng lúc này thì một gã binh sĩ lại đột nhiên báo cáo:

-Trưởng quan, bên ngoài tầng khí quyển xuất hiện một chiếc vận binh hạm, bước đầu xác định là Phi Dực Hào của quân đoàn liên hợp số 9.

-Bọn họ đến làm gì?

La Kiệt nghe vậy liền hơi kinh ngạc. Không sai, tính tình hắn có tốt thì cũng vẫn tràn ngập oán niệm với quân đoàn liên hợp số 9.


Gần như ngay lúc La Kiệt đang buồn bực thì lại thấy Phi Dực Hào bay nhanh tới, trực tiếp xuất hiện ở một bên Đại Hùng Hào.

-Binh sĩ quân đoàn Liệp Ưng nghe rõ đây. Quân đoàn liên hợp số 9 đã tới, thức thời thì mau giơ khí giới đầu hàng, nếu không thì dưới hỏa lực cường đại của quân đoàn liên hợp số 9, các ngươi chỉ còn có con đường chết.

Trong Ma Văn thông tin công cộng truyền tới tiếng gầm gừ của Lý Mình Khoa, cáo mượn oai hùm tới cực hạn.

Nghe thể, thần sắc đám người La Kiệt bỗng biển đổi. Bọn họ cũng không ngốc, tất nhiên hiểu là quân đoàn Bối La đánh ngã đối thủ xong, quân đoàn liên hợp số 9 lại nhảy vào tranh công. Còn có đám người vô sỉ hơn thể này sao?Lập tức vẻ mặt đám người La Kiệt và Bì Nặc lộ sự tức giận. Không chỉ bọn họ, toàn bộ binh sĩ quân đoàn Bối La cũng đều như vậy.

Như dù có cố tình thì bề ngoài quân đoàn liên hợp số 9 vẫn là hảo tâm tiếp viện quân đoàn Bối La, trong lòng mọi người đều mắng thầm thì cũng không thể nói ra miệng.

Nhưng như vậy mà vô duyên vô cớ để quân đoàn liên hợp số 9 cưóp đi một phần công lao thì cũng quá khó chịu rồi.

Duy chỉ có mình Tiêu Hoằng ngồi trên ghế chủ tọa là thần sắc vẫn bình thản như ban đầu, không nhìn ra chút tức giận nào.

-Lệnh cho toàn bộ binh sĩ Bối La chuẩn bị xung phong cho tốt nhưng phải nhớ kỹ là vọt tới nửa đường liền vòng lại.

Tiêu Hoằng ra lệnh.

Tuy rằng thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thường như trước nhưng trên cơ bản mọi người đều hiểu ra, chiêu này của Tiêu Hoằng rốt cục âm độc tới đâu.

Đây rõ là dẫn quân đoàn liên hợp số 9 nhảy vào hố lửa.

Các đoàn đội của sư đoàn thứ 19 của đế quốc tất nhiên không tệ, không biết Tiêu Hoằng ra lệnh như vậy, lại thấy quân đoàn Liệp Ưng đã hoàn toàn bị đánh ngã thì quân đoàn liên hợp số 9 mới thò mặt ra thì đều lộ vẻ khinh thường, cảm thấy quân đoàn liên hợp số 9 rất trơ trẽn nhưng khó mà nói được.

Chẳng qua bọn họ cũng chỉ bất bình cho quân đoàn Bối La khổ công dành thắng lợi chắc lại bị Lý Mình Khoa cưóp đi một phần công lao mà thôi.

Đương nhiên quân đoàn liên hợp số 9 cũng không phải lần đầu. Nếu không thì mô phạm đoàn tiên tiến kia ở đâu mà có chứ?

A Mình Tả trong sở chỉ huy cũng vừa thức tỉnh từ trong rung động, giờ phút này tâm trạng tất nhiên là sảng khoái vô cùng, nhìn thấy quân đoàn liên hợp số 9 xuất hiện bên cạnh Đại Hùng Hào cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi.

-Chỉ biết làm phiền người khác.

A Mình Tả hơi bất mãn nói, cũng không tức giận lắm. Dù sao thì hắn là một sư trưởng, đoàn kia vẫn là binh sĩ của hắn thôi.

Rất nhanh, Cứ điểm số 7 chỉ còn cách 5 cây số. Trong Phi Dực Hào, Lý Mình Khoa thông qua cửa sổ có thể thấy Đại Hùng Hào và Hồ Điệp Hào đã từ từ hạ xuống. Tất cả binh sĩ Bối La bắt đầu chuẩn bị đột kích. Bản thân tất nhiên cũng không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng hạ lệnh cho Phi Dực Hào hạ cánh.

Tuy rằng vô sỉ như Lý Mình Khoa cũng không ngốc. Đơn đã độc đấu thì 400 người của hắn đối mặt với quân đoàn Liệp Ưng vẫn hơi yếu, phải dựa vào quân đoàn Bối La mới được. Hơn nữa không thể chỉ nhìn mà không ra sức. Cái đó người sáng suốt đều nhìn ra cả, rõ ràng lúc này hắn chỉ góp phần vào thắng lợi của người khác mà thôi.

Sau một lát, 400 người của quân đoàn liên hợp số 9 đã sửa sang lại đội hình. Lý Mình Khoa lúc này khác hoàn toàn với vẻ khinh thường ích kỉ ban đầu, trên mặt đầy nụ cười lấy lòng. Nhưng sau vẻ tươi cười này chính là thần tình vô sỉ.

Binh sĩ Bối La tiếp thu lệnh của Tiêu Hoằng, căn bản không thèm nhìn mô phạm đoàn tiên tiến gọi là quân đoàn liên hợp số 9 kia. Một số ánh mắt rất sắc bén, hiểu rõ tính toán trong lòng Tiêu Hoằng, nhưng hiện giờ cũng không thể bại lộ.

Gần như không dừng lại, sau khi binh sĩ Bối La, đại bộ đội liền triển khai trận hình, rất nhanh lao về phía quân đoàn Liệp Ưng, động tác rõ ràng nhanh hơn quá khứ rất nhiều.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1129)