← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Cùng lúc đó, trong Sở nghiên cứu đặc chủng ở Hi Lạc Tinh, gần một trăm nhân viên nghiên cứu khoa học, đang hết ngày dài lại tới đêm thâu nghiên cứu sản xuất vũ khí chiến đấu: Sa Trùng, để chống lại Ma Văn khung máy móc.
Giờ phút này Hà Long đang ở trong phòng thí nghiệm số 1. Nơi này là một phòng không lớn, bốn phía vách tường được dùng thủy tinh công nghiệp trong suốt làm thành, ở ngoài phòng thí nghiệm là một khu sa mạc nhân tạo, diện tích bên trong đại khái chừng 2000 thước vuông. Bên trong cồn cát cuồn cuộn ẩn ẩn có thể nhìn thấy vật kim loại chiều dài chừng nửa thước, không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở bên trong cồn cát, lúc thì tiến lên rất nhanh, mà đó chính là cái gọi là Sa Trùng.
Sau một lát, một khung kim loại hình dạng tương tự với một chiếc Ma Văn khung máy móc, độ dày khung kim loại ước chừng tới năm ly, đang chậm rãi di chuyển phía trên cồn cát.
- Dựa theo chúng ta đo lường đối với Ma Văn khung máy móc, độ dày hộ giáp của nó nhiều nhất chỉ có năm ly, bởi vậy chúng ta căn cứ vẻ ngoài của Ma Văn khung máy móc chế tác một cái bia ngắm như vậy!
Long Lạp thủ tịch khoa học của Sở nghiên cứu, cực kỳ cung kính giới thiệu với Hà Long.
- Thí nghiệm đi!
Hà Long biểu tình nghiêm túc, nhẹ giọng ra lệnh cho Long Lạp. Có thể nói Liệp Ưng quân đoàn bị tiêu diệt, Lặc Mỗ bị bắt sống, tâm tình Hà Long rất không xong, đồng thời cũng đeo trên lưng áp lực tâm lý thật lớn.
- Rõ!
Long Lạp cũng thức thời, đáp lại một tiếng, liền ra hiệu bảo thuộc hạ bắt đầu.
Rất nhanh theo một gã nhân viên công tác trong đó đưa tay đặt lên nút Ma Văn điều khiển, lại nhìn ở xa xa Sa Trùng kim loại ẩn núp ở dưới cồn cát, bên trong có trang bị Ma Văn thuốc nổ năng lượng cao đột nhiên dưới đất chui lên. Thân thể có hình giọt nước hơi giống như con thằn lằn, tiếp theo trực tiếp hút dính lên thân khung kim loại, sau đó kích nổ.
"Ầm!"
Sau một tiếng nổ nặng nề, chỉ thấy ngay chỗ đùi của khung kim loại liền hình thành một cái lỗ thủng không thành hình dáng gì, ở chung quanh lỗ thủng từng mảng từng mảng cháy sém.
- Thép tấm dày năm ly có thể thoải mái nổ hủy. Một con Sa Trùng phí tổn đại khái chừng 30 kim tệ, có thể tiến hành sản xuất số lượng nhiều. Thử nghĩ một chút Sa Trùng chi chít bao lấy Ma Văn khung máy móc, sau đó kích nổ, chính là hiệu quả như thế nào? Hà Long tướng quân không hổ là tướng quân, nghĩ ra biện pháp thật cao siêu!
Long Lạp cười nói.
Đối với Long Lạp vuốt đuôi ngựa, thần sắc Hà Long không có mảy may biến hóa, hỏi:
- Ái chà! Đương nhiên là có, một khi Ma Văn khung máy móc bị phá hủy, như vậy tính hỏa lực sát thương đại quy mô của Bối La quân đoàn sẽ suy giảm lớn. Còn về mặt đối phó với quang nhận dày đặc như mưa của đối phương, Sở nghiên cứu chúng ta đồng dạng chế tạo ra một loại có tên là Lăng Thuẫn Chiến Văn, có thể tạo nên tác dụng phòng hộ cơ bản!
Long Lạp nói tiếp.
- Ra mệnh lệnh đi! Toàn tuyến tiến hành sản xuất, Sa Trùng 100 chiếc, Lăng Thuẫn Chiến Văn càng nhiều càng tốt!
Hà Long hơi nhìn lướt qua lỗ thủng lớn trên khung kim loại, phân phó cho Long Lạp, sau đó đi ra Sở nghiên cứu.
Quay về đến Ma Văn Xa chuyên dụng của mình, Hà Long liền lập tức hỏi trợ thủ:
- Việc điều động Kim Ti Tước quân đoàn, tình huống thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị sắp xếp rồi, đang trên đường chạy tới Hi Lạc Tinh, dự tính trời tối một chút là tới đây!
Trợ thủ đáp lại.
Kim Ti Tước quân đoàn đồng dạng là quân đội Duy Lâm tiến công chiến tuyến Tây Cương, nhân số 3000 người, sức chiến đấu so với Liệp Ưng quân đoàn hơi thấp một chút, tuy nhiên cũng coi như là quân đoàn cấp B, tác phong chiến đấu cũng tính là ngoan cường.
- Nói rõ ràng kế hoạch chiến đấu lần này cho bọn họ biết. Nhớ kỹ báo cho bọn họ, mục tiêu chiến đấu lần này, không phải đánh cho Bối La quân đoàn bị thương nặng, mà là hủy diệt chiến lực chủ chốt của Bối La quân đoàn là 4 chiếc Ma Văn khung máy móc!
Hà Long phân phó, đây cũng là một nhiệm vụ tương đối gọi là bảo thủ. Hiện tại Liệp Ưng quân đoàn bị hủy, Kim Ti Tước quân đoàn mà tổn thất là chịu không nổi.
- Hiểu rõ!
Gã trợ thủ thành thành thật thật đáp lại.
Mà ở bên kia trong bộ chỉ huy sư đoàn 19 đế quốc, A Minh Tả nhìn Lý Minh Khoa được khiêng vào, lông mày không khỏi nhíu chặt, thật sự rất thảm, toàn thân hắn trên cơ bản có thể làm triển lãm các vết sẹo, đủ loại vết sẹo tùy ý có thể thấy được, quần áo cũng bị xé rách tả tơi.
- Tiêu Hoằng này, thật sự là không nói nổi!
A Minh Tả giọng điệu nghiêm túc nói. Đương nhiên, hắn cũng biết, lời này cũng chỉ có thể nói với Thượng Tá Lý Minh Khoa:
- Cũng tại ngươi! Bối La quân đoàn người ta đánh giặc, ngươi xen vô giúp vui làm gì, cái này tốt rồi chứ!
- Tướng quân! Ngài nên làm chủ cho ta với! Tên Tiêu Hoằng cùng tên mập mạp kia quả thực chính là nham hiểm, tàn ác tới cực điểm. Ngài thử nếm qua bị muời mấy tên đại hán đặt trên giường điên cuồng chà đạp xem có cảm giác như thế nào?
Lý Minh Khoa cực kỳ suy yếu nói.
- Được rồi! Mang Thượng tá Lý Minh Khoa đi Hải Lam Tinh an dưỡng, chuyện của Liên hợp quân đoàn thứ 9, do Phó đoàn trưởng Bỉ Tác tạm thay quyền quản lý.
A Minh Tả giọng điệu nghiêm túc nói. Trong lòng đối với loại hành vi bốc đồng của Tiêu Hoằng này vẫn rất là bất mãn, nhưng có biện pháp gì chứ?
Không hề nghi ngờ, hiện tại Tiêu Hoằng, hoặc nói là Bối La quân đoàn hắn đang nắm quyền, chính là "cục vàng" của chiến tuyến Tây Cương đấy.
- Tướng quân! Vừa rồi Vương Phàm trợ thủ bên cạnh Tiêu Hoằng đã tới đây!
Thấy Lý Minh Khoa được khiêng ra ngoài, bí thư quân cơ đi vào bên cạnh A Minh Tả, nhỏ giọng báo.
- Trợ thủ của Tiêu Hoằng? Tiêu Hoằng lại muốn làm gì? Có phải hay không lại mượn yêu cầu vô lễ, nếu là như thế cứ nói cho Tiêu Hoằng biết, ta bề bộn nhiều việc không có ở đây, bảo hắn cứ chuyên tâm bảo vệ tốt Long Liệt Tinh là tốt rồi, đừng làm phiền ta!
A Minh Tả vội vàng nói, không hề nghi ngờ, hiện tại vừa nghe đến tên Tiêu hoằng này, theo bản năng A Minh Tả vô cùng kiêng dè.
- Thật không phải yêu cầu vô lễ gì, chỉ là Tiêu Hoằng nói, hắn nguyện ý tiếp nhận hết thảy thương binh trên chiến tuyến, bao gồm tàn phế, hoặc là chuẩn bị cắt chi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải gia nhập Bối La quân đoàn!
Bí thư quân cơ nói.
Nghe nói như thế, A Minh Tả thoáng hơi sửng sốt, trên nét mặt hiện lên một chút kinh ngạc. Đối với yêu cầu này của Tiêu Hoằng, hắn có chút nghe không hiểu, các đoàn đội khác đối với thương binh đều tránh xa không kịp, Tiêu Hoằng này còn chủ động lấy?
- Tên Tiêu Hoằng này lại giở trò quỷ gì đây? Hẳn không phải là định mở một trại an dưỡng người tàn tật đấy chứ?
A Minh Tả thì thào tự nói.
- Điều này ta đã hỏi thăm qua, kỳ thật Tiêu Hoằng là một Dược sư, từng ở Bối La quân đoàn sáng tạo bản ghi chép không thương vong. Ngài còn nhớ Trung tá Bì Nặc chứ? Lần trước thời điểm quay về bị thương thành bộ dáng đó, mà mới đây vài ngày, ngài nhìn thấy hắn không phải sinh long hoạt hổ sao?
Bí thư quân cơ đáp lại.
- Ồ? Nếu ngươi không nói ra, ta còn thực xem nhẹ, tên Bì Nặc kia quả thực phục hồi như cũ, không thể tưởng được tên đồ tể kia lại chính là một Dược sư, một khi như vậy, hãy đáp ứng Tiêu Hoằng đi!
A Minh Tả phi thường thống khoái nói, trong lòng hắn tuy rằng có điều oán niệm với Tiêu Hoằng, nhưng trước mắt loại chuyện có lợi cho cả hai phương diện này, A Minh Tả sao lại không làm.
Phải biết rằng, trên chiến trường thương binh là khiến cho quan chỉ huy đau đầu nhất. Chẳng những có nghĩa là giảm quân số, mà còn có ý hàm xúc tâm hồn áy náy cùng với phải xuất ra nhiều chi phí để an trí.
Công việc cụ thể cứ phát tới các quân đoàn, để các đoàn trưởng tự mình cân nhắc, hoàn toàn dựa vào tự nguyện!
A Minh Tả tiếp theo phân phó, sắc mặt trở nên hơi thoải mái một chút.
Gần như ngay lập tức, các quân đoàn của sư đoàn 19 đế quốc liền nhận được mệnh lệnh của A Minh Tả: " Trong các quân đoàn có thương binh không thể trị lành, có thể chuyển họ đến Bối La quan đoàn, bọn họ nguyện ý tiếp thu hết!"
Tin tức như thế đối với các đoàn trưởng quân đoàn mà nói, không thể nghi ngờ là một cái tin tức tốt hiếm thấy. Tuy rằng không có người kêu lên như vậy nhưng không thể thừa nhận, thương binh ở trong quân đoàn chính là một gánh nặng trầm trọng. Hoặc là nói rõ ràng có thể trút được gánh nặng này tự nhiên không còn gì tốt hơn.
Bởi vậy, biết được tin tức này Kiệt Thân của Hải Long đột kích đoàn cùng với Phùng Chinh của quân đoàn thứ 231, gần như không một chút do dự, trực tiếp mệnh lệnh cho thuộc hạ tiến vào sở điều trị chuyển đạt chi tiết tin tức này đồng thời trưng cầu ý kiến của thương binh.
Về phần Liên hợp quân đoàn thứ 9 cùng Tô Môn quân đoàn là hai quân đoàn trở mặt cùng Bối La quân đoàn, đối với tin tức này có hành vi khác hẳn.
Có thể nói, trải qua va chạm cừng Liệp Ưng quân đoàn, Liên hợp quân đoàn thứ 9 thương vong cực kỳ thảm trọng, quân số 3000 người tổng cộng có 1600 người tử thương, trải qua bước đầu công tác thống kê, trong số 1600 người, tử vong 400, thương binh có thể trị lành 800, còn lại 400 người hoặc là đã tàn phế, hoặc là cũng rất khó khôi phục.
Bỉ Tác tạm thời tiếp quản Liên hợp quân đoàn thứ 9, thái độ làm người coi như chính trực, tuy rằng bị Bối La quân đoàn lừa gạt, nhưng Bỉ Tác cũng biết rõ toàn bộ đều do Liên hợp quân đoàn thứ 9 mà ra, nên không thể trách người ta, Vì vậy nếu Bối La quân đoàn có Dược sư ưu tú, thì đơn giản chuyển toàn bộ thương binh đưa qua.
- Thông báo xuống, đem những thương binh chúng ta không thể trị lành bệnh kia chuyển giao cho Bối La quân đoàn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cần đương sự đồng ý!
Bỉ Tác ra lệnh.
- Phó đoàn trưởng Bỉ Tác! Làm như vậy có chút không ổn chăng!
Tham mưu trưởng Lý Cơ nghe Bỉ Tác phân phó, lên tiếng nói:
- Bối La quân đoàn này đả thương đoàn trưởng Lý Minh Khoa, chúng ta phải phân rõ giới hạn thề sống chết với Bối La quân đoàn, vì sao lại phối hợp công tác với Bối La quân đoàn?
- Cái này không phải ai phối hợp ai, nếu người ta nơi đó có Dược sư tốt, chúng ta nên chuyển thương binh của chúng ta qua đó, coi như cấp cho tướng sĩ chiến đấu hăng hái đẫm máu một cái công đạo cuối cùng!
Bỉ Tác biểu tình nghiêm túc nói.
- Cái gì công đạo hay không công đạo! Theo ý ta chúng ta nên lập tức gián đoạn hết thảy lui tới cùng Bối La quân đoàn, nếu không người ở bên ngoài nhìn vào thì làm sao ăn nói? Bối La quan đoàn vừa mới làm chúng ta bị thiệt thòi lớn, chúng ta còn chủ động liên hệ cùng Bối La quân đoàn, còn chuyển thương binh qua, làm vậy còn có thể diện nữa không?
Lý Cơ lên tiếng nói.
- Thể diện? Chẳng lẽ trong đầu Lý Cơ tham mưu trưởng chỉ có thể diện sao? Nói cho ngươi biết, thể diện thì dùng nắm tay đánh ra, chứ không phải cố gắng chống lại cho người khác xem, hơn nữa, hiện tai nơi này do ta quyết định!
Bỉ Tác làm vẻ mặt nghiêm túc nói, tiếp theo liền phân phó cho trợ thủ, dựa theo ý của hắn đi làm, kiểm kê thương binh, hộ tống đến Bối La quân đoàn nơi đó.
Về phần Cáp Y Mỗ của Tô Môn quân đoàn, nhìn thấy thỉnh cầu của Tiêu Hoằng liền không nhìn tới. Không phải Tô Môn quân đoàn không có thương binh, mà là hắn nhìn ra được, Bối La quân đoàn sao có lòng tốt như vậy? Xác định vững chắc là những thương binh này hữu dụng đối với Bối La quân đoàn.
Loại chuyện có lợi cho đối thủ là Bối La quân đoàn này, hắn ngu dại gì mà đi làm chứ? Về phần thuộc hạ bị tàn phế, ở trong mắt Cáp Y Mỗ xem ra, tàn phế vài tên cũng không sao, mà bản thân Cáp Y Mỗ căn bản không có đặt mình vào hoàn cảnh người khác, để suy nghĩ cho hoàn cảnh của thương binh.
Ở Cáp Y Mỗ xem ra, ngược lại Ma Văn khung máy móc là mối họa lớn trong lòng hắn.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |