← Ch.0340 | Ch.0342 → |
Tiêu Hoàng dường như đang từng chút từng chút thực hiện lời thề lúc trước, dẹp yên Duy Lâm Công Quốc, nếu Ma Văn khung máy móc bày ra đầy đất, thì tuyệt đối sẽ tạo thành phiền toái vô cùng vô tận cho Duy Lâm Công Quốc.
- Bệ Đồ đại nhân, ngài trước hết nên nhìn thứ này.
Hà Long nói xong, liền gửi hình ảnh Ma Văn khung máy móc bản mới xuất hiện tại chiến tuyến Tây Cương cho Bệ Đồ, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, đã không Có dấu hiệu của Bối La quân đoàn, mà là tiêu ký quân đội của Hải Long đột kích quân đoàn và quân đoàn số 241.
Hình ảnh như vậy, Bệ Đồ tự nhiên hiểu nó có nghĩa gì, Bối La quân đoàn sau khi đưa Ma Văn khung máy móc ra tiền tuyển thí nghiệm thực chiến, đã bắt đầu đại lượng sản xuất, cho vào trong quân đội.
Tuy rằng một màn trước mắt đã có thể được dự báo trước, nhưng khi thật sự hiện ra trước mắt, thỉ vân làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng vô tận, càng làm cho Bệ Đồ không nghĩ tới chính là, tốc độ hành động của Tiêu Hoàng lại nhanh như vậy, không đến hai tháng, đã như tia chớp đưa Ma Văn khung máy móc vào chiến đấu.
- Bệ Đồ đại nhân, ta thỉnh cầu vận dụng quan hệ với An Ni Á Vương Quốc, tới tập kích hủy diệt Vũ Nhuận Tinh.
Hà Long nói tiếp, giọng nói tràn ngập vẻ khẩn cầu.
Nghe được lời của Hà Long, Bệ Đồ trầm tư, không hề nghi ngờ, An Ni Á Vương Quốc là do Bệ Đồ dùng giá cao mà thu mua được, chỉ một năm đã phải đưa cho An Ni Á Vương Quốc 1000 vạn kim viện trợ, đây tuyệt đối là một số tiền rất lớn.
Đương nhiên, Bệ Đồ cũng vô cùng rõ ràng, nếu hiện tại không sử dụng, tương lai nhất định sẽ có càng nhiều Ma Văn khung máy móc lên chiến trường, khiến cho Duy Lâm Công Quốc hoàn toàn lâm vào bị động.
- Được rồi, ta đồng ý, ngươi lập kế hoạch cụ thể đi.
Bệ Đồ hạ lệnh, sau đó ngắt liên lạc.
Đảo mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua, Thiên Hạt Hào đã thành công quay về Vũ Nhuận Tinh, đồng thời còn có ba chiếc Ma Văn khung máy móc đã được chế tạo ra.
Thông qua 2 chiếc Ma Văn khung máy móc này, rõ ràng có thể nhìn ra, Tiêu Hoàng đã nâng cao kỹ thuật Để Văn một bước, vốn chỉ có hai hệ thống tuần hoàn, nay đã biển thành tam hệ thống tuần hoàn.
Nếu có thể đạt tới tám hệ thống tuần hoàn, như vậy Tiêu Hoàng đã hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật Để Văn, đương nhiên, đối với Tiêu Hoàng mà nói, nhiệm vụ nặng nề này còn rất lâu mới hoàn thành được.
về phần nghiên cứu chế tạo "Khiêu Tao", đã ước chừng sản xuất được hơn 100 chiếc, đã sơ bộ đủ quy mô, đồng thời bắt đầu âm thầm mời binh sĩ Bối La doanh thứ 2 tiến hành mấy lần thí nghiệm.
Cùng lúc đó, ở trong Bối La thư viện, Tiêu Hoàng đã trải qua một giờ Ngự lực tu luyện, nhiều ngày như vậy trôi qua, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoàng đã đạt tới 7180 cổ.
Tuy ràng không tăng nhanh như khi còn là Ngự Sư cấp một, nhưng vẫn nhanh hơn người khác rất nhiều, đương nhiên hắn cùng cần chịu đựng nỗi thống khổ mà người thường khó mà chịu được.
Cẩn thận đặt Ma Văn châm rỗng một vào trong hộp tơ vàng, mặc lên người bộ long giáp rách nát, Tiêu Hoàng chậm rãi đi tới phòng chế văn, tiếp tục tập trung nghiên cứu kỹ thuật Để Văn, thần sắc không có chút biến hóa nào, mà đối với nghiên cứu kỹ thuật Để Văn, Tiêu Hoàng đã chính thức tìm được đột phá khẩu, chỉ cần tỉm hiểu một chút nữa thì có thể tiến bộ thêm rồi.
Đối với nghiên cứu Để Văn, có thể đạt tới tiến cảnh như thế, thì không thoát khỏi quan hệ với lượng tri thức khổng lồ của Tiêu Hoàng.
Trên một góc bàn làm việc, ngoài có thêm một bộ sách dày ra, thì còn có hai hộp thuốc là được chế tác rất tinh xảo, do lớp gỗ mỏng tạo ra, trên bề mặt có in nhàn hiệu Vọng Xuyên Yên Nghiệp, tên là do Tiêu Hoàng đặt là Ngự Hương yên.
Phí tổn đại khái có 1 ngân tệ, tuy nhiên, nếu bán ra, thì ít nhất là 3 ngân tệ.
Đối với thuốc lá mà nói, giá này ít nhiều có chút xa xỉ, tuy nhiên, công hiệu cùng tương đối rõ ràng, vừa vô hại lại vừa có thể tăng lên Ngự lực, còn có thể thỏa mãn cơn nghiện thuốc lá, có thể nói là rất hiếm có.
Hiện giờ nó đã phổ biển khắp căn cứ quân sự Bối La, giá cả rất rẻ, 2 ngân tệ một hộp, trên cơ bản từng binh sĩ đều có thể mua được, lượng tiêu thụ cũng được tăng lên.
Ngay khi Tiêu Hoàng hết sức chuyên chú nghiên cứu Để Văn bí tịch và Ngự Độ, thì Ma Văn thông tin bỗng rung lên.
Người gọi đến, chính là Ban tình báo Khu 4 của Bối La.
- Có tình huống gì?
Nối liên lạc, Tiêu Hoàng nhẹ nhàng hỏi.
- Trưởng quan, chúng ta vừa mới thông qua "Mắt nhìn trộm", chặn được một tin tức, cảm thấy có chút khả nghi, nhưng không cách nào phá giải ra, nhưng có thể khẳng định, đây là tin tình báo trọng yếu!
Tình báo viên báo cáo với Tiêu Hoàng.
- Chờ ta một chút.
Tiêu Hoàng đáp lại một tiếng, rồi thu thập các thứ vào ừong túi hành trang, đứng dậy đi tới khu 4.
Hiện giờ bởi vì khu 4 có đại lượng cơ mật, nên phòng hộ đã tăng lên mấy lần, tới mức của khu cảnh giới rồi.
Đợi khi Tiêu Hoàng đi vào khu nhà của Ban tình báo, tiến vào căn phòng tuyệt mật, chủ quản Vương Phác của Ban tình báo đã đợi từ lâu.
- Tin tức gì?
Nhẹ nhàng đóng cửa căn phòng lại, Tiêu Hoàng mới nhẹ nhàng hỏi.
- Đoàn trưởng, mời ngài xem, đây là thứ mà chúng ta vừa mới chặn được, hình như là một ám hiệu tình báo đặc biệt, không thể dịch được.
Vương Phác nói xong, đưa một tờ giấy nhỏ tới trước mặt Tiêu Hoàng.
Trên tờ giấy chỉ ghi một câu:
"Thông qua chủy thủ cắt dưa hấu, lão hổ đã vào vị ừí".
- Đây hình như là một loại tiếng lóng a.
Tiêu Hoàng nhìn tờ giấy, thì thào tự nói.
- Đúng vậy, chủy thủ, dưa hấu và lão hổ, phân biệt đại biểu cho ba danh tò đặc biệt, chúng ta chỉ phá giải được một cái, lão hổ đại biểu cho Long Kỳ quân đoàn của Duy Lâm Công Quốc, chuyên môn chấp hành các cuộc tập kích đặc biệt, sức chiến đấu còn muốn cao hơn Liệp Ưng quân đoàn, quân đội được trang bị xa hoa, nhân số 5000 người, được trang bị một chiếc Ma Văn chiến hạm có tính năng cao.
Chủ quản Vương Phác của Ban tình báo nhẹ nhàng nói với Tiêu Hoàng.
- Nói như vậy, hai cái khác thì trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không thể biết được ư?
Tiêu Hoàng trầm tư một lát, nhẹ nhàng hỏi.
- Đúng là như vậy, thật có lỗi, đoàn trưởng.
Vương Phác hơi xin lỗi, điều này cũng khó trách, Ban tình báo của bọn họ vừa mới thành lập không lâu, kinh nghiệm thật sự có hạn.
- Ta sẽ nghĩ biện pháp khác!
Tiêu Hoàng bỏ lại những lời này, cũng không biểu hiện ra chút bất màn nào, sau đó rời khỏi căn phòng, lập tức đi về phía Ban tổng điều trị.
Trên đường, Tiêu Hoàng đồng thời gọi Bì Nặc tới, lần này, cũng không phải là đi trị bệnh cho thương binh, mà là lập tức đi tới nơi giam giữ Lặc Mỗ.
Có thể nói, mấy ngày qua, Lặc Mỗ cũng không chịu bất kỳ ngược đãi hoặc tra khảo nào, một ngày ba bữa cơm, đồ ăn no vào ngon, chỉ là không được tự do mà thôi.
Khi cảnh cửa phòng giam trọng phạm mở ra, Lặc Mỗ không kìm được lấy tay chặn ánh sáng, không hề nghi ngờ, thường xuyên trong căn phòng kín không kè hở, khiến cho Lặc Mô hơi không quen với ánh sáng chói.
Ngay khi cánh cửa phòng hợp kim được hoàn toàn mở ra, Tiêu Hoằng và Bì Nặc đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt hắn.
Tiêu Hoàng đứng ngoài cửa, hơi đánh giá Lặc Mỗ một chút, tóc hơi có vẻ bù xù, chòm râu màu đen mọc dài ra, nếu như ví Lặc Mỗ khi trước là một con sói, thì lúc này lại chỉ là một con chó giữ nhà mà thôi.
- Dùng đi!
Đây là câu đầu tiên mà Tiêu Hoàng nói, sau đó tự mình đưa hai hộp Ngự Hương yên ném tới trước mặt Lặc Mỗ.
Nhìn thấy thuốc lá trước mặt, ánh mắt như tro tàn của Lặc Mỗ bỗng hơi đổi, sau đó sáng lên, sắc mặt có một chút kinh ngạc, là hộp gỗ, mà trong mắt Lặc Mỗ, dùng gỗ để chế tạo hộp thuốc lá, thì thường thường đồng nghĩa với sa hoa.
- Cảm ơn.
Lặc Mỗ phi thường khách khí đáp lại, sau đó nhanh chóng rút ra một điếu, châm lửa, hít một ngụm thật sâu, sau đó chậm rãi phun khói ra.
- Hương vị không tồi, rất dịu nhẹ!
Lặc Mỗ đưa ra đánh giá.
- Một vấn đề thôi, trong tiếng lóng của Duy Lâm Công Quốc các ngươi, chủy thủ đại biểu cho cái gì? Dưa hấu đại biểu cho cái gì?
Tiêu Hoàng cũng lười đàm luận về thuốc lá với Lặc Mỗ, hắn dứt khoát hỏi.
Đối mặt với vấn đề của Tiêu Hoàng, Lặc Mỗ hơi dừng một chút, tuy nhiên, cuối cùng vẫn nói:
- Ở Duy Lâm Công Quốc, số hiệu liên quan tới vũ khí thì đều là cơ mật cấp cao, ta không có quyền biết, nhưng mà dưa hấu thì ta vẫn biết, nó có nghĩa chính là nơi này, là căn cứ quân sự Bối La trên Vũ Nhuận Tinh, khi trước Bệ Đồ đã từng dùng biệt hiệu này để liên hệ với Bác Dương.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hoàng hơi giật giật, mặc dù đối với lời của Lặc Mỗ, Tiêu Hoàng chỉ tin bảy phần, nhưng mà bảy phần thì cũng đã đủ chứng minh một chút rồi, đó chính là Duy Lâm Công Quốc dường như sẽ xuống tay với căn cứ quân sự Bối La, mà còn là do Long Kỳ quân đoàn ra tay a!
- Đối với chủy thủ, không biết ngươi có thể liên hệ chút nào không?
Tiêu Hoàng hỏi tiếp.
- Ta cần một ít ưu đãi, có thể được hưởng trong thời gian tại đây, bởi vì ta cảm thấy, còn lâu ta mới được tự do.
Lặc Mô mang theo thuốc lá, nhẹ nhàng nói.
- Trong thời gian ngươi bị giam giữ, vĩnh viễn đều có loại thuốc này để hút!
Tiêu Hoàng đáp.
- Đồng ý giao dịch.
Lặc Mỗ nhẹ nhàng nói:
- Ta cho ngươi một ít ý tưởng, Duy Lâm Công Quốc mệnh danh số hiệu thì đều cũng có ý nghĩa tượng trưng nhất định, chủy thủ, ngươi có thể biết được một chút đặc điểm của nó, dl dàng che dấu, có thể được giấu trong ống giày, cũng có thể trong tay áo, nằm ngoài ý liệu, một khi đâm ra, rất có thể trực tiếp đưa người vào chỗ chết.
- Dễ dàng che dấu, nằm ngoài ý liệu?
Bì Nặc đứng bên cạnh Tiêu Hoàng, lặp lại một câu, trong đầu thì bắt đầu suy nghĩ.
- Ngươi cũng có thể đưa tin tức mà bọn ngươi thu thập được nói cho ta, có thể ta sẽ giúp các ngươi một chút!
Lặc Mỗ nói tiếp.
- Thông qua chủy thủ cắt dưa hấu, lão hổ đã vào vị ừí!
Tiêu Hoàng cũng không giấu giếm thuật lại một lần.
- Lão hổ, đó là Long Kỳ quân đoàn, rất khó dính vào, phỏng chừng các ngươi sẽ có phiền toái rồi, về phần chủy thủ, dựa theo thói quen tuyên bố mệnh lệnh của Hà Long mà nói, thì các ngươi tốt nhất là nên đoán nó đại biểu cho một địa danh, nơi đó rất có thể chính là chỗ mà Long Kỳ quân đoàn phát động tiến công.
Lặc Mỗ nói tiếp.
- Hy vọng ngươi nói đúng, có thể trợ giúp cho chúng ta, khi chúng ta có thể tìm được Long Kỳ quân đoàn, đồng thời chiến thắng Long Kỳ quân đoàn, đạt được toàn bộ vật tư của bọn họ, bao gồm Ma Văn chiến hạm, chính là lúc ngươi đạt được tự do.
Tiêu Hoàng đáp.
- Dựa vào câu này, thì ta mà lấy được tự do, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Long Kỳ quân đoàn khác với Liệp Ưng quân đoàn, bọn họ rất toàn năng.
Lặc Mỗ nhẹ nhàng đáp.
Đối với câu này của Lặc Mỗ, Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ chậm rãi đóng lại cánh cửa phòng hợp kim.
- Trưởng quan, có muốn thông báo cho binh sĩ Bối La hay không, để chuẩn bị chiến tranh?
Sau khi đi ra phòng hợp kim, Bì Nặc lên tiếng dò hỏi.
- Không vội, hiện tại chúng ta mà có động tĩnh, thì sẽ đả thảo kinh xà, làm cho đám người Hà Long biết ràng chúng ta đã phát hiện ra gì đó, chúng sẽ cảnh giác hơn!
Tiêu Hoàng đáp, hắn trực tiếp lấy ra một cái Ma Văn hình ảnh từ trong túi Ma Văn, đây là bản đồ các quốc gia gần Vũ Nhuận Tinh.
← Ch. 0340 | Ch. 0342 → |