← Ch.0370 | Ch.0372 → |
50 chiếc xe tăng Ma Văn của quân đoàn Bối La đã uy hiếp tới sở chỉ huy trung tâm quân đoàn Thiên Dực số 5, nếu dùng thuật ngữ đánh cờ, Tiêu Hoằng đã bắt đầu "chiếu tướng"!
Hoặc nói là, đã vận dụng sát chiêu!
Đối với tình cảnh này, lần đầu tiên A Tư Mạc Đan cảm thấy lạnh sống lưng, lúc này Tiêu Hoằng đã biến thành dao mổ, đang gác lên cổ quân đoàn Thiên Dực số 5.
Thân là quân đoàn cấp A, có bao giờ gặp phải cảnh ngộ như thế chứ.
Hà Long ở trên Hi Lạc Tinh đã toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co rút. Nếu như vừa rồi còn là giằng co, như vậy bây giờ quân đoàn Thiên Dực số 5 thường ngồi ở ghế trên đã sắp gặp tai họa ngập đầu.
Thân là quan chỉ huy chủ công chiến tuyến Tây Cương. Hà Long tự nhiên biết rõ dù tần suất bắn của cự liên trọng pháo rất chậm, nhưng uy lực tuyệt đối khiến người ta cảm thấy khủng bố.
50 chiếc xe tăng Ma Văn bắn đồng loạt, nếu lãnh đủ hết thì 5 chiếc chiến hạm vận chuyển của quân đoàn Thiên Dực số 5, kể cả A Tư Mạc Đan sẽ biến thành cát bụi.
Bên phía Phục Thản Đế Quốc, đám người Tá Phu, Cố Hoành Thần, Ách Tề Nhĩ ở những địa điểm khác nhau, nhưng cùng làm một động tác, đó là cúi người dán mặt sát màn hình.
Quân đoàn Bối La thật sự sẽ sáng tạo thần thoại hay sao? Xử lý sạch sẽ quân đoàn Thiên Dực số 5.
Tiêu Hoằng bố trí một chiêu này tuyệt đối làm quân đoàn Thiên Dực số 5 khó chịu đến cực điểm, dựa theo thế cục trước mắt, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là chi viện hỏa lực không trung. Nhưng lúc này nhìn bầu trời cũng biết, tất cả chiến đấu cơ Ma Văn của quân đoàn Thiên Dực số 5 đã bị không quân Bối La bám sít sao.
- Cố lên, Tiêu Hoằng.
Tá Phu nhìn màn hình, lẩm bẩm, tập trung toàn bộ chú ý vào màn hình, vỗ đùi đắc ý lại khẩn trương.
Trái lại A Tư Mạc Đan trong phòng điều khiển tàu Bạch Kình nhìn 50 chiếc xe tăng Hôi Hùng trên đầu đã bắt đầu súc thế, A Tư Mạc Đan chỉ phải lấy ra thủ đoạn phòng ngự cuối cùng, đương nhiên cũng là biện pháp mà hắn không muốn nhất.
- Nhân viên chú ý, nhanh chóng khởi động vách ngăn ngự năng!
A Tư Mạc Đan sắc mặt xanh tím ra lệnh.
A Tư Mạc Đan vừa ra lệnh, một chỗ giáp bảo vệ trên chiến hạm vận chuyển nhanh chóng mở ra, lộ ra một cái vật thể giống cái nồi lớn, bên trên phủ kín Khí văn tinh tế, ở trung tâm là trụ Ma Văn dài 2m, to như cổ tay con nít.
Đây là vũ khí phòng vệ chung cực của quân đoàn Thiên Dực số 5, máy phát Ngự năng quang thuẫn, có 5 cái, có thể chống đỡ đạn năng lượng tấn công cường độ cao.
1 phút sau, 50 chiếc cự liên trọng pháo đồng loạt khai hỏa, lập tức bắn về phía trước, vẽ đường cong lao về phía 5 chiếc chiến hạm vận chuyển Thiên Dực.
Cùng lúc đó, máy phát Ngự năng quang thuẫn cùng bùng lên ánh sáng chói mắt, tiếp đó giữa không trung hình thành 5 tấm khiên ánh sáng sáu cạnh!
Mạnh mẽ chặn đứng đạn năng lượng cự liên dày đặc giữa không trung!
Chớp mắt, ánh sáng chói lọi hình thành giữa bầu trời, chiếu sáng khắp rừng cây, kèm theo là tiếng nổ ầm ầm như sấm, sóng xung kích dữ dội khiến rừng cây lay chuyển như gặp bão tố.
Mấy người Ách Tề Nhĩ ở chiến tuyến Tây Cương nhìn hình ảnh này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
- Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa.
A Minh Tả không khỏi nói, con vịt tới bên miệng còn bay mất.
Đồng thời cũng cảm nhận được chỗ mạnh mẽ của quân đoàn Thiên Dực số 5, đánh như thế rồi mà cũng đánh không chết được.
Còn Tá Phu, tay trái đánh vào bàn tay phải, tỏ vẻ tiếc nuối, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Nhưng không thể phủ nhận, sau lần này quân đoàn Thiên Dực số 5 đã triệt để ở vào thế phòng ngự bị động, nhưng chỉ dựa vào cự liên trọng pháo bắn phá là không thể xuyên thấu được quang thuẫn.
- Đúng là không ngờ được, quân đoàn Thiên Dực số 5 còn có vũ khí phòng ngự tốt như vậy.
La Kiệt ở bên cạnh âm thầm cảm thán, sắc mặt rất tự nhiên, không có nóng nảy, cũng không thoải mái.
Trên một màn hình, biểu hiện cấu tạo chỉnh thể của Ngự lực quang thuẫn che chắn, đúng là rất hoa lệ, rõ ràng không phải thứ bình thường.
Tiêu Hoằng không nói, sắc mặt bình thản như trước, đang chỉnh lại những Chiến văn cùng Lưu văn, sau đó nói vào máy liên lạc:
- Liên đội bọc thép số 4, không được ngừng, cứ dựa theo góc độ đó bảo trì bắn đồng loạt lên hạm đội Thiên Dực số 5.
Nói xong, Tiêu Hoằng vẫy tay với mấy người La Kiệt, Bì Nặc, Tân Du, ra hiệu bắt đầu.
Mấy người Tiêu Hoằng đi tới cửa khoang thuyền Cụ Phong đã mở ra, nhìn xuống mặt đất đẫm máu!
Trái lại bên phía chiến hạm vận chuyển Bạch Kình, không khí lại không được thoải mái như thế.
- Báo cáo trưởng quan, Ngự năng quang thuẫn số 3 có thể miễn cường duy trì được 6 lần tấn công.
- Báo cáo trưởng quan, Ngự năng quang thuẫn số 4 còn miễn cưỡng chịu được 7 lần tấn công, cần bổ sung thêm Ngự lực viên!
Liên đội bọc thép Bối La số 3 bắn phá tới lượt thứ 6, các điều khiển viên trong chiến hạm vận chuyển đều báo cáo với A Tư Mạc Đan.
Nghe báo cáo như thế, sắc mặt A Tư Mạc Đan không ngừng biến đối, trong ánh mắt đầy nặng nề cùng không cam lòng.
Trước mắt, biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề này là triệu hồi toàn bộ binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5, bổ sung Ngự lực cho máy phát Ngự năng quang thuẫn!
Nhưng nếu làm thế, tức là ngang với việc quân đoàn Thiên Dực số 5 phải co đầu rút cổ phòng ngự, trên cơ bản đã thua một nửa chiến dịch này, đối với A Tư Mạc Đan đường đường là quan chỉ huy quân cấp A, hắn làm sao cam lòng được?
Tàn khốc là Tiêu Hoằng lần lượt như lơ đãng điều động, hạn chế chết toàn bộ đường sống của quân đoàn Thiên Dực số 5, bắt buộc quân đoàn Thiên Dực số 5 phải lựa chọn con đường duy nhất còn để ngõ.
Chỉ huy tác chiến như thế không khỏi làm A Tư Mạc Đan nghĩ tới đại sư chỉ huy chiến thuật Ba Đa Phu ở vũ trụ Thái Cách, ngài ấy là thế, âm thầm hạn chế đối phương, sau đó cho một đòn cuối cùng! Tạo cho người ta cảm giác như đang chiến đấu với một con mãng xà.
- Tiêu Hoằng kia rốt cuộc là người như thế nào?
Cuối cùng A Tư Mạc Đan hỏi, tiếp đó dù là không cam lòng, vẫn buộc phải ra lệnh tất cả binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 nhanh chóng rút về, co rút phòng ngự!
Ngay khi A Tư Mạc Đan bị buộc bất đắc dĩ ra mệnh lệnh này, binh lính Thiên Dực đã sớm mệt mỏi tiều tụy đã không cố kỵ cái gì tôn nghiêm quân cấp A, thể diện Ngự sư, kéo thân thể chồng chất vết thương chuẩn bị rút khỏi chiến trường!
Có xung phong chính diện, có bay ở tầng thấp, nhắm thẳng về phía hạm đội Thiên Dực số 5, nhân viên không chiến đấu có hiệu suất cực nhanh đã vận chuyển một loạt thành lũy di động ra ngoài chiến hạm, lắp ráp lại.
Binh lính Bối La mặt sau làm gì dễ chịu tha cho binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5, đều đuổi sát không bỏ.
Một số binh lính Bối La còn thả ra ruồi bay còn chưa dùng hết, tiến hành chặn đánh ở tầng thấp, trên mặt đất, Ma Văn khung máy móc đứng lên khởi động cơ pháo Kẻ Hủy Diệt bắn phá lung tung!
Thoáng cái, quân đoàn Thiên Dực số 5 cho người ta cảm giác trực quan nhất: binh bại như núi đổ!
Quân đoàn Thiên Dực số 5 trước nay cao ngạo không ai bì nổi, giờ đây lại bị quân đoàn Bối La không có tiếng tăm gì đuổi đánh sau mông, không thể không nói đây là điều quá sức châm chọc.
Đương nhiên theo quân đoàn Thiên Dực số 5 hoảng hốt rút lui, cũng sáng tỏ cho cả thế giới thấy được, áo choàng không thể chiến thắng của quân đoàn Thiên Dực số 5 đã bị quân đoàn Bối La xé toạt.
Mọi người ở chiến tuyến Tây Cương nhìn màn hình, binh lính Thiên Dực trước kia như đao phủ đang chật vật rút lui, cùng với binh lính Bối La truy đuổi tấn công, tiếng khen ngợi trầm trồ, tiếng hô cố lên đã im bặt, mọi người trở nên tập trung hơn.
Lúc này mọi người đều không thể tin vào mắt mình được, cảm giác khó mà thích ứng phà tới, giống như nhìn thấy quốc vương cao thượng, không thể xâm phạm, bị người ta kéo xuống vương vị đánh đập tơi bời.
Cảm giác này, cũng khiến người ta thấy sảng khoái hả hê!
Ách Tề Nhĩ thấy hình ảnh này, trước tiên là kinh hãi, sau đó cầm lấy Ma Văn thông tin, dùng giọng nghiêm túc nói:
- Các tướng sĩ chiến đấu anh dũng trên ở tiền tuyến chiến tuyến Tây Cương chú ý, dưới hỏa lực tấn công siêu cấp của quân đoàn Bối La, quân đoàn Thiên Dực số 5 đã tan tác, nguy cơ Hải Lam Tinh hoàn toàn giải trừ, các người có thể phóng tay được rồi!
Các binh lính chiến tuyến Tây Cương nghe được mệnh lệnh, xem như buông bỏ mọi thứ, khí thế sôi trào phát động công kích dữ dội lên quân đoàn Duy Lâm!
Cùng lúc đó, Trát Gia Lạc đã chật vật khó coi, áo giáp hoa lệ đã tan vỡ, hư hại, vết cháy đen lẫn với vết máu, vai phải cùng hai má đều có hai vết thương thật sâu, hai thủ hạ cận thân đã sớm bỏ mình trước đó.
Bây giờ hắn đang nhanh chóng xuyên qua rừng cây, bởi vì hắn biết rõ mình thân là sĩ quan quân hàm cao nhất ở tiền tuyến, chắc chắn sẽ thành mục tiêu tấn công ưu tiên của binh lính Bối La.
Dù là hắn có thực lực Ngự sư cấp bốn, nhưng trước mắt đã chiến đấu 8 tiếng đồng hồ, không hề ngừng nghỉ, sức chiến đấu suy giảm mạnh. Huống chi sau lưng còn có một tên béo ục ịch, cùng một tên còm nhom đuổi sát mép, thực lực cũng không yếu.
Nhưng Trát Gia Lạc đang cố gắng bảo trì bí mật chạy trốn về phía hạm đội Thiên Dực số 5, ở bên trong rừng cây, sắc mặt hắn hơi đổi, cảnh giác xẹt qua trong mắt, quỹ tích lao nhanh tới trước đột nhiên chậm một chút.
Ngay sau đó, phía trước Trát Gia Lạc đã có băng đá màu tím ồ ạt trút xuống, nháy mắt hình thành bức tường băng ở trước mặt, phá hỏng con đường phía trước.
Tuy rằng ở trong cục diện cực kỳ bất lợi, nhưng đầu óc Trát Gia Lạc vẫn còn bình tĩnh, hắn biết rõ lúc này tuyệt đối không thể ngừng lại, bằng không hậu quả là bị vây giết cùng đường!
*****
Bởi vậy Trát Gia Lạc vừa tránh né băng đá công kích, đột nhiên chuyển sang bên trái, chuẩn bị lách qua tường băng. Nhưng lúc này hắn phát hiện Tiêu Hoằng áo giáp cũ nát chặn trước mặt, tay cầm Tập Tố chiến đao, tay kia cầm một cái Ma Văn kỳ quái!
Tiêu Hoằng chỉ có trình độ Ngự sư cấp hai, nếu là trước kia, Trát Gia Lạc chắc chắn rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại khác. Rõ ràng nhất là hắn đã tiêu hao gần hết, còn Tiêu Hoằng thì đang ở trạng thái tốt nhất.
Quan trọng hơn là mặt sau còn có tên mập cùng Ngả Ôn đuổi tới.
- Bó tay chịu trói đi, Trát Gia Lạc.
Liếc Trát Gia Lạc, Tiêu Hoằng sắc mặt lạnh lẽo nói:
- Từ hôm nay trở đi, quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ trở thành lịch sử.
- Chỉ dựa vào các ngươi?
Trát Gia Lạc chồng chất vết thương nói, liếc tên mập đang nhanh chóng tới gần, búng ngón tay, khối năng lượng hình thoi rậm rạp sắc bén như dao đánh thẳng về phía Tiêu Hoằng.
Nếu là trước kia, có lẽ công kích này sẽ làm Tiêu Hoằng bị thương nhất định, nhưng bây giờ Trát Gia Lạc tiêu hao gần hết Ngự lực, tấn công như thế đã là nỏ mạnh hết đà.
Bởi vậy, đối mặt với công kích này, Tiêu Hoằng chỉ hơi đổi sắc một chút, tay trái mở ra vung lên trước ngực, băng lăng dài 2m bên cạnh như tấm khiên chặn trước mặt Tiêu Hoằng.
Khối năng lượng hình thoi dày đặc đánh lên đó, văng ra một loạt băng vụn, nhưng không xuyên thấu qua được Hàn băng vạn năm uy hiếp tới Tiêu Hoằng.
- Ngu ngốc.
Nhìn Tiêu Hoằng dùng khối băng che trước mặt, Trát Gia Lạc không khỏi mắng thầm, ngay khi phóng ra khối năng lượng hình thoi, Trát Gia Lạc lại khởi động Lưu văn, vèo một cái lướt qua bên cạnh Tiêu Hoằng như một cơn gió, dễ dàng đột phá ngăn cản.
- Nếu không phải Ngự lực của ta có hạn, ngươi đã là người chết rồi.
Trát Gia Lạc vừa xuyên qua, đã nói nhỏ với Tiêu Hoằng.
- Dựa vào trạng thái của ngươi hiện giờ, ngươi cho là sẽ chạy được hay sao?
Thả khối băng xuống, Tiêu Hoằng nói.
Lúc này Ma Văn kỳ quái trong tay Tiêu Hoằng đã biến mất, thay vào đó đã bám lên vai Trát Gia Lạc, đó là một cái Ma Văn thúc đẩy.
Tiếp theo, hạt giống được khảm trên Ma Văn thúc đẩy bắt đầu nẩy mầm nhanh chóng, chỉ vài giây đã trở thành dây gai dài quấn trên tay Trát Gia Lạc.
Thấy thế, Trát Gia Lạc cả kinh, hắn không ngờ được trên đời này lại có dây gai sinh trưởng nhanh đến thế. Kinh ngạc chỉ thoáng hiện qua trên mật Trát Gia Lạc, tiếp theo cánh tay Trát Gia Lạc chấn động, chấn vỡ tan Ma Văn thúc đẩy cùng dây gai quấn trên vai!
- Chuyện nhỏ, dựa vào thứ này mà muốn quấn lấy ta.
Trát Gia Lạc chỉ liếc qua Ma Văn thúc đẩy cùng dây mây bị chấn vỡ vụn, khinh thường nói, sau đó kích hoạt Lưu văn nhảy lên, kéo khoảng cách với Tiêu Hoằng.
Nhưng chính lúc này, Trát Gia Lạc đột nhiên phát hiện cánh tay bị quấn khi nãy chợt cứng ngắc, mất đi cảm giác, Lưu văn khởi động lên cũng nhanh chóng biến về như cũ tách khỏi thân thể, tiếp đó cả người lẫn Lưu văn cùng lăn ra đất.
- Tại sao lại như thế?
Trát Gia Lạc té xuống đất không khỏi hô lên, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng, lại thấy Tiêu Hoằng đang mỉm cười nhàn nhạt.
Cố lật người dậy, lại phát hiện phạm vi tê dại đã lan ra nửa người, không có chút cảm giác.
Lúc này tên mập cùng Ngả Ôn, một to một nhỏ đã xẹt qua Tiêu Hoằng, nhảy lên hung hăng đè bẹp Trát Gia Lạc.
Nhất là cái thân hình béo ục ịch của tên mập, như tấm chăn bông lớn, cả người Trát Gia Lạc chỉ còn ló ra mỗi cái đầu.
- Cái tên khốn này, không ngờ chạy nhanh như thế, chạy nữa đi? Chạy nữa đi?
Tên mập vừa đè ép Trát Gia Lạc vừa nói, tự nhiên hắn biết đây là con cá lớn.
Về phần Ngả Ôn, đã lấy ra khóa Ma Văn khóa chặt hai chân Trát Gia Lạc.
- Tiểu Ôn, con cá lớn này tính cho ngươi, sao hả, ca ca ta rộng rãi chứ?
Tên mập nhếch miệng, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Lúc này Trát Gia Lạc cũng không để ý đến tên mập, mà giật mình nhìn Tiêu Hoằng:
- Ngươi... rốt cuộc ngươi đã làm gì?
- Thủy độc đằng, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua? Gai độc có thể gây tê thần kinh tạm thời.
Tiêu Hoằng đáp lại, sắc mặt cũng thả lỏng.
- Ta không phải nói Thủy độc đằng, mà là Ma Văn vừa rồi.
Trát Gia Lạc hỏi tiếp.
- Cái này, không phải là chuyện ngươi nên biết.
Tiêu Hoằng nói xong, ra hiệu tên mập tránh ra, lục lọi bao Ma Văn của Trát Gia Lạc, lấy ra Ma Văn thông tin quân dụng, đặt ở trước mặt Trát Gia Lạc:
- Bây giờ ra lệnh toàn bộ thuộc hạ của ngươi đầu hàng.
- Ngươi nằm mơ!
Trát Gia Lạc nói, tuy rằng bị bắt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.
- Nếu thế, vậy thì đừng trách Tiêu Hoằng ta lòng dạ độc ác.
Tiêu Hoằng nói, liền đứng dậy.
Cùng lúc đó, phần lớn binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 đã quay trờ về hạm đội, tiến vào trong thành lũy thép hợp kim, có Ngự năng quang thuẫn che chắn, triển khai phản kích điên cuồng.
Binh lính Bối La chỉ đành lui ra, trốn khỏi tầm bắn.
Lúc này vì có rất nhiều binh lính Thiên Dực trở về, máy phát Ngự năng quang thuẫn có được năng lượng Ngự lực đầy đủ, hình thành bức tường phòng ngự hình bán cầu ở xung quanh hạm đội.
Binh lính Thiên Dực ở bên trong thành lũy có thể dùng súng ngắm Ma Văn thông qua những khe hở mở trên Ngự năng quang thuẫn, tiến hành bắn hạ cự ly siêu xa về phía binh lính Bối La!
Chỉ mới 5 phút, đã có 7-8 binh lính Bối La trúng đạn ngã xuống vũng máu, nhưng có được áo giáp Lược đoạt giả bảo vệ, coi như nhặt được cái mạng nhỏ.
- Không ngờ quân đoàn Thiên Dực số 5 cũng có lúc hèn mọn như thế.
Ở Bộ tổng chỉ huy, Ách Tề Nhĩ khẽ nói, nhưng sắc mặt nóng vội đã phai nhạt dần, làm cho đường đường quân đoàn Thiên Dực số 5 phải vào thế phòng ngự, đã đủ khiến người ta khó tin rồi.
Dựa theo trạng thái này, đừng nói quân đoàn Bối La thủ một tuần, cho dù là để quân đoàn Bối La thủ một năm ở đây cũng không phải chuyện gì khó.
Nhưng bây giờ phải lo là quân đoàn Bối La làm sao đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng mà ở trong mắt Ách Tề Nhĩ hay Tá Phu, đây là chuyện không dễ dàng.
Bọn họ thấy rõ lực phòng ngự của Ngự năng quang thuẫn mạnh cỡ nào, dù là xe tăng Hôi Hùng bắn đồng loạt cũng không thể đánh thủng được.
Ở văn phòng Tá Phu, lúc này sắc mặt hắn cũng không dễ coi, hắn nghĩ sâu xa hơn tất cả quan chỉ huy chiến đấu.
Trước mắt, nhìn như quân đoàn Thiên Dực số 5 ở hoàn cảnh xấu, nhưng hoàn cảnh này hoàn toàn là bởi chiến thuật bầy sói đánh tiêu hao, tiêu hao sạch Ngự lực của binh lính Thiên Dực. Nhưng nếu cho quân đoàn Thiên Dực số 5 đủ thời gian nghỉ ngơi, đợi khôi phục xong đánh ra ngoài, tuyệt đối sẽ là một trận máu tanh.
Nên biết, chút ưu thế trước mắt là quân đoàn Bối La dùng tiền cùng tổn thất binh lính lấp vào, nhất là lúc này binh lính Thiên Dực có thể nghỉ ngơi, binh lính Bối La vẫn đang tấn công.
- Nếu Tiêu Hoằng không thừa dịp trời sáng giải quyết chiến đấu, đến đêm tối, trận chiến này sẽ khó mà nói được.
Tá Phu vuốt cằm nói.
Vốn hắn muốn tự mình nhắc nhở Tiêu Hoằng, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, nguyên nhân là mỗi một quan chỉ huy đều có lối suy nghĩ của mình, dưới tình huống không rõ ràng, chỉ điểm thường là quấy rối.
Trái lại Tiêu Hoằng lúc này vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn ở sâu trong rừng rậm, đang dùng Ma Văn thông tin điều động Ma Văn khung máy móc, xe tăng Ma Văn, bày trận lần nữa, cố gắng để tất cả binh lính Bối La che dấu ở mặt sau Ma Văn khung máy móc cùng xe tăng Ma Văn.
Cùng lúc đó, ở An Đồ Tinh, Bệ Đồ đã bế quan hai ngày, từ khi san bằng quân đoàn Vân Đoan, Bệ Đồ liền vào phòng tối bắt đầu hấp thu Kim dung vào cơ thể, Ngự lực đặc thù có thể chữa trị Ngự lực trong người hắn.
Hiệu quả cũng rất rõ ràng, dự tính chỉ cần bế quan 3 đến 5 lần là có thể hoàn toàn khôi phục Ngự lực, tiếp tục con đường tu luyện Ngự lực.
Chỗ này phải cảm ơn Kiều Cáp Đặc cùng quân đoàn Thiên Dực số 5 của hắn.
Đi ra khỏi phòng kín, Bệ Đồ nhìn chân trời, mây đen dầy đặc, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của Bệ Đồ.
- Theo lý thì bây giờ quân đoàn Thiên Dực số 5 đã dọn sạch quân đoàn Bối La rồi.
Bệ Đồ lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập tự tin.
Khôi phục Ngự lực gần ngay trước mắt, chiến tuyến Tây Cương giải trừ họa lớn trong lòng, đối với Bệ Đồ thì đúng là chuyện mừng có đôi.
Nhưng Bệ Đồ vừa rời nơi ở, đi ra quảng trường, lại thấy binh lính Duy Lâm trên quảng trường vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn lên màn hình.
Thấy thế, Bệ Đồ hơi kinh ngạc, theo lẽ thì bọn họ đã thấy được sức chiến đấu của quân đoàn Thiên Dực số 5, không đáng kinh ngạc như thế chứ.
Nhưng tiếp đó, Bệ Đồ nhìn vào màn hình trên quảng trường lớn, cả người chấn động sững sờ!
Ở trong hình ảnh, xe tăng Ma Văn cùng Ma Văn khung máy móc của quân đoàn Bối La đang vây quanh hạm đội Thiên Dực số 5 điên cuông oanh tạc, toàn bộ quân đoàn Thiên Dực số 5 co đầu rút cổ trong Ngự năng quang thuẫn bảo hộ, chỉ có thể miễn cưỡng phản kích!
Cái loại khí thế hung hãn trước kia của quân đoàn Thiên Dực số 5 đã không còn một chút nào ở trước mặt quân đoàn Bối La, bị đánh cho không chút chống đỡ.
- Cái gì...
Bệ Đồ không khỏi hô lên, khó mà tin được vào mắt mình. Nhưng ánh mắt hắn dời xuống góc phải, liền thấy tối sầm, hơn nữa có cảm giác trời đất đảo điên.
Chỉ thấy trên đó là quân đoàn Thiên Dực số 5 ngày xưa không ai bì nổi, nhân số thương vong: 855 người, phó đoàn trưởng bị bắt, Quân đoàn Bối La, nhân số thương vong: 2400 người.
*****
- Trời ạ, sao có thể thế được?
Bệ Đồ hét to lên, suýt nữa không thở được, trực tiếp té xuống đất.
Không ai rõ ràng hơn Bệ Đồ tầm quan trọng của quân đoàn Thiên Dực số 5 đối với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, mình đã bỏ ra bao nhiêu nhân tình mới mượn tới được.
Nhưng không thể ngờ tới lập tức giảm quân số gần 1/3, tuyệt đối là tổn thương nặng nề.
Dù là đánh thắng trận này, cũng mất nhiều hơn được, huống chi theo góc độ trước mắt, quân đoàn Thiên Dực số 5 hoàn toàn đang ở thế bị động.
Nhìn vào màn hình, cả khu rừng lớn toàn là binh lính Bối La mặc chiến giáp Lược đoạt giả, trên ngực in rõ quân hiệu quân đoàn Bối La, trang bị hoàn mỹ, nhân số tối thiểu còn hơn 7-8000.
- Đó... đó là quân đoàn Bối La?
Bệ Đồ không thể tin được vào mắt mình.
Hắn có nằm mơ cũng không cách nào mơ tới, quân đoàn Bối La ở trong thời gian ngắn đã tiến hóa tới mức này, bất luận là nhân số hay sức chiến đấu đều đè nặng quân đoàn Thiên Dực số 5, đó là quân cấp A đấy.
Hình ảnh này đối với Bệ Đồ, quả là sét đánh giữa trời quang!
Nhưng dù thế, Bệ Đồ vẫn cố gắng trấn tĩnh, nhanh chóng đi sở chỉ huy. Tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng trên đường, Bệ Đồ lại toát hết mồ hôi.
Hắn không biết Tiêu Hoằng đã dùng thủ đoạn gì, đánh quân đoàn Thiên Dực số 5 tới như thế, nếu là quân đội bình thường còn dễ nói, nhưng nghĩ tới đó là quân đội đứng đầu một quốc gia, Bệ Đồ liền cảm thấy đầu căng ra, chết người là làm sao giải thích được với Kiều Cáp Đặc?
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng tự thân điều động xong quân đội, rút ra mười mấy km, Tiêu Hoằng cầm Ma Văn thông tin quân dụng của Trát Gia Lạc, tra tìm phương thức liên lạc với A Tư Mạc Đan, lập tức gọi sang.
Ở bên cạnh Tiêu Hoằng là Trát Gia Lạc bị tước bao Ma Văn, trói gô lại, người trông giữ hắn là tên mập cùng Ngả Ôn.
Lúc này A Tư Mạc Đan ở tàu Bạch Kình, sắc mặt rất khó coi, chuyển màu xanh tím. Tuy rằng trước mắt pháo kích từ quân đoàn Bối La đã yếu bớt, nhìn như giải trừ uy hiếp, nhưng A Tư Mạc Đan biết rõ trận chiến tiếp theo sẽ khó đánh, rất có thể rơi vào khổ chiến.
Quan trọng hơn là một lần chết 800 người, là tổn thất cực lớn, khó có thể xóa nhòa, hơn nữa phó đoàn trưởng Trát Gia Lạc bị bắt, đối với quân đoàn Thiên Dực số 5 đúng là đã khổ còn gặp tai nạn!
Phó đoàn trưởng bị bắt, dù cho quân đoàn Thiên Dực số 5 chiến thắng quân đoàn Bối La, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến quân đoàn Thiên Dực số 5 mất sạch danh dự.
Trong lúc A Tư Mạc Đan đang thảo luận chiến thuật với thuộc hạ, Ma Văn thông tin bên cạnh rung lên, người gọi là Trát Gia Lạc.
Nhìn màn hình hiện ra tên Trát Gia Lạc, sắc mặt xanh tím của A Tư Mạc Đan xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn bấm nghe.
Nhưng tiếp đó trên màn hình không hiện ra Trát Gia Lạc, mà là Tiêu Hoằng tóc bạc, bình thản nhìn A Tư Mạc Đan.
- Dựa theo thông lệ, trước khi giết chóc ta đều phải thông báo trước, cho các ngươi tránh khỏi cơ hội sinh linh đồ thán. Đầu hàng đi, ta cam đoan cho các ngươi đãi ngộ nhân đạo.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói từng chữ một, thậm chí khiến người ta có cảm giác như đang có lòng tốt khuyên bảo.
- Đầu hàng? Ta đường đường là quân cấp A, sẽ đầu hàng trước mặt ngươi?
Đúng là trò cười, nói cho ngươi...
Không đợi A Tư Mạc Đan nói tiếp, Tiêu Hoằng đã cắt liên lạc,
Tiện tay ném Ma Văn thông tin của Trát Gia Lạc vào bao Ma Văn, Tiêu Hoằng liếc màn phòng vệ bán cầu ở xa xa, tiếp đó dùng Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Khởi động Ma Văn khung máy móc mẫu B, chấp hành đả kích X.
Tiêu Hoằng ra lệnh, tàu Cụ Phong khổng lồ chầm chậm thoát khỏi hạm đội, tiếp đó lướt qua bên phải Tiêu Hoằng, đi tới cách hạm đội Thiên Dực số 5 khoảng 10km, tiếp đó đáy bọc thép rộng lớn mở ra thả xuống 4 chiếc Ma Văn khung máy móc khổng lồ cao trên 20m!
So với thiết kế hình giọt nước của Ma Văn khung máy móc bình thường, Ma Văn khung máy móc hai ghế mẫu B này đầy góc cạnh, mỗi một mặt như hình khối ghép.
Điều khiển viên chủ phó Ma Văn khung máy móc ở hai bên ngực.
Rơi xuống rừng rậm, giống như bốn người khổng lồ sắt thép.
- Đó... đó là cái gì?
- Không rõ lắm.
- Không biết quân đoàn Bối La lại làm cái gì.
Toàn bộ nhân viên quân đội quận Nam Du nhìn cảnh này, sắc mặt biến đổi tiếp đó liền xôn xao.
Bọn họ không biết quân đoàn Bối La thả ra 4 cái Ma Văn khung máy móc hình thù quái dị này có tác dụng gì.
Tá Phu ở trong văn phòng lại nheo mắt, chuẩn bị xem diễn biến tiếp theo.
Không để mọi người chờ lâu, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B xếp thành hình vuông, trong khoang thuyền tàu Cụ Phong, 4 thanh thiết bị hợp kim Vi Mễ dài 25m, đường kính 5m được thả dây treo xuống mặt đất, ở mối nối mỗi một thiết bị đều có thể lờ mờ thấy là Khí văn cực kỳ phức tạp.
- Đó... đó là cái gì? Rốt cuộc quân đoàn Bối La muốn làm gì?
Cố Hoành Thần kinh ngạc hỏi.
Chu Bằng không nói, nhưng đã híp mắt.
Thắc mắc của Cố Hoành Thần, cũng là thắc mắc chung của những người trước màn ảnh.
Bọn họ không hiểu được, quân đoàn Bối La lại muốn diễn trò gì.
Nhưng khi họ tập trung nhìn vào 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B, lại thấy chúng tháo dây treo, bắt đầu thuần thục nối 4 thiết bị to lớn kia với nhau.
Lúc này, mọi người mới khiếp sợ phát hiện cái đó không phải thứ gì tốt lành, mà là một loại vũ khí siêu trọng!
A Tư Mạc Đan ở trong phòng điều khiển tàu Bạch Kình tự nhiên thấy được vật thể dài gần trăm mét kia, đang ghép vào nhau, con mắt co rụt lại, hơn nữa sống lưng phát lạnh.
Mơ hồ hắn cảm nhận được lời Tiêu Hoằng mới nói không phải là đe dọa, tác phong bình thường của Tiêu Hoằng là trước khi giết chóc sẽ cho đối phương một cơ hội, hậu quả không nghe theo... Quân đoàn Long Kỳ chính là hình mẫu tốt nhất.
- Thông... thông báo nhân viên khống chế, mở công suất máy phát Ngự năng quang thuẫn tới mức lớn nhất.
A Tư Mạc Đan không kìm được lau mồ hôi, đưa ra mệnh lệnh, giọng điệu rõ ràng có vẻ chột dạ.
Dù là nhìn qua màn hình, khó mà nói được thứ kia là thật hay giả, nhưng nếu là thật, vậy thì tuyệt đối rắc rối.
Trên thức tế, đây là vũ khí công phá do tập đoàn Thiên Xà nghiên cứu chế tạo ra, đặt tên Tụ năng công kiên trọng pháo!
5 phút sau, Tụ năng công kiên trọng pháo lắp ráp điều chỉnh xong, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc mẫu B đồng loạt dùng sức, như vác khúc gỗ tròn đặt Tụ năng công kiên trọng pháo trên vai, nhắm ngay phía hạm đội Thiên Dực số 5 ở rất xa, đồng thời Ma Văn khung máy móc mẫu B đẩy ra một cây trụ truyền Ngự lực, kết nối với Tụ năng công kiên trọng pháo.
Một lát sau, miệng pháo đường kính 5m đã tản ra ánh sáng màu lam đậm, hơn nữa sáng dần lên bằng tốc độ thấy được.
Mọi người nhìn cảnh tượng này thông qua màn hình, không khỏi ngừng thở, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Tụ năng công kiên trọng pháo, bọn họ không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chỉ là hù dọa, hay là...
Tá Phu đứng trước màn hình, lúc này sắc mặt cực kỳ tập trung, hắn không thể không bội phục Tiêu Hoằng, có thể nhẫn nhịn được như thế, để lại đòn sát thủ vào lúc mấu chốt thỏa đáng nhất.
Nếu uy lực của nó có thể ngang với kích cỡ, xem chừng quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ lãnh đủ, làm không xong sẽ là tai họa ngập đầu.
A Tư Mạc Đan ở phòng điều khiển tàu Bạch Kình, trên trán, trên má phủ đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét không chút máu.
Tuy rằng cực lực khống chế, nhưng trong lòng đã mơ hồ dâng trào sợ hãi, cảm giác này trước nay chưa bao giờ xuất hiện, nhất là ở trước mặt quân đoàn cấp B.
Nhìn miệng ống trọng pháo dần dần trở nên chói mắt, A Tư Mạc Đan chỉ cảm thấy mình như biến thành tội phạm chờ bị xử quyết!
Chiến đấu tới mức độ này, ngay cả A Tư Mạc Đan gặp ác mộng cũng sẽ không hề mơ tới, chết người là bây giờ hắn bó tay, tất cả đường sống đều bị Tiêu Hoằng lặng lẽ che kín.
Đánh trở ra, thời gian dường như không còn kịp nữa, hơn nữa ở dưới trướng Tiêu Hoằng, binh lính quân đoàn Bối La hiện giờ đang ước gì liều mạng một trận với quân đoàn Thiên Dực số 5, tiêu hao sạch sẽ sinh lực của quân đoàn Thiên Dực số 5.
Bệ Đồ đang bước vội vào sở chỉ huy, tự nhiên cũng thấy được hình ảnh trên Hải Lam Tinh, mặc cho hắn có tố chất tâm lý mạnh mẽ, lúc này cũng sắp sụp đổ.
Hắn không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, chỉ hy vọng Tiêu Hoằng lôi ra cái thứ to lớn kia chỉ là để dọa người.
Về phần Hà Long, lúc này đã phát run, thậm chí trong ánh mắt những binh lính Duy Lâm cũng tràn ngập hoảng sợ, bọn họ không thể tưởng tượng ở trong quận yếu nhất Phục Thản Đế Quốc lại che giấu quân đội khủng bố như thế, có thể đánh quân cấp A tới mức này.
10 phút!
Đối với mọi người lúc này, thời gian tựa như dài tới một năm, ánh sáng màu lam trên miệng pháo Tụ năng công kiên trọng pháo đã chói như mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng, thậm chí góc rừng rậm tối tăm cũng được chiếu sáng rõ.
- Báo cáo trưởng quan, Tụ năng công kiên trọng pháo đã tích năng xong.
Lôi Tát doanh trưởng doanh 1 báo cáo với Tiêu Hoằng.
Nghe thế, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn màng bảo hộ Ngự năng quang thuẫn ở xa, híp mắt, nói vào Ma Văn thông tin:
Bắn ra!
*****
Tiêu Hoằng ra lệnh, từ Tụ năng công kiên trọng pháo đột nhiên bắn ra thể năng lượng hình dài 10m, đường kính 5m!
Kéo theo ánh sáng chói lòa, vẽ một đường cong giữa không trung, bắn thẳng vào màn bảo hộ Ngự năng quang thuẫn!
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, địa điểm hạm đội Thiên Dực số 5 đã bị ánh sáng chói lòa bao phủ.
Năng lượng dữ dội khiến cho cảnh tượng xung quanh cũng phải vặn vẹo, lực đánh vào mạnh mẽ tràn ra xung quanh, san bằng tất cả cây cối trong bán kính 5km, chỉ còn lại cát bụi.
Về phần binh lính Bối La, đều trốn ở sau xe tăng Ma Văn hoặc là Ma Văn khung máy móc, tránh cho bị dính đạn lạc.
Rắc!
Sau tiếng nổ ầm ì, một tiếng vang thanh thúy đột ngột xuất hiện, đợi ánh sáng tắt đi, ngẩng đầu nhìn lên, màn phòng hộ Ngự năng quang thuẫn được cho là không thể phá vỡ đã tanh tành!
Dư sóng đánh sâu vào còn khiến thành lũy được dựng lâm thời chấn động dữ dội, trực tiếp chấn thương binh lính Thiên Dực phun máu, trong đó có một phần còn bị đánh chết ở ngay bên trong thành lũy!
Dù là 5 chiếc chiến hạm vận chuyển có phần giáp bảo vệ cực mạnh, những phần vươn ra cũng hơi bị biến hình.
Nhưng cái này còn không phải chí mạng nhất, ngay lúc màn phòng hộ tan vỡ, 150 chiếc trọng pháo trên xe tăng Hôi Hùng đã sớm điều chỉnh góc độ, tiếp đó 150 cự liên trọng pháo đồng loạt bắn ra, tràng diện vô cùng đồ sộ. Loạt viên đạn năng lượng xoắn ốc bắn thẳng ra, lao vào giữa hạm đội Thiên Dực số 5.
Rõ ràng Tiêu Hoằng đã hoạch định sẵn, muốn dồn quân đoàn Thiên Dực số 5 vào chỗ chết!
Những người trước màn hình thấy cảnh này đã ngây ngốc, bọn họ tuyệt đối không ngờ quân đoàn Bối La muốn diệt sạch quân đoàn Thiên Dực số 5, khiến người ta có cảm giác như hoàn toàn không thèm nhìn tới vòng sáng quân cấp A cái gì cả, nếu gặp phải thì sẽ giết kẻ địch, mặc kệ kẻ địch là ai.
Khí thế như vậy, mặc kệ là quân bạn hay quân thù, đều rất đáng sợ.
A Tư Mạc Đan lúc này đã trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong ánh mắt khiếp sợ cuối cùng trào dâng sợ hãi vô tận.
Tuy rằng tình huống khẩn cấp, nhưng hắn có thể biết rõ, đó là nếu một vòng tấn công này bắn trúng, toàn bộ quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ triệt để thành lịch sử, toàn quân bị diệt!
Hắn không thể ngờ đòn sát thủ chung cực cùa Tiêu Hoằng đáng sợ đến thế, trong trận đấu trí óc cùng sức chiến đấu, từ khi bắt đầu hắn đã đi về phía thế yếu, thậm chí là hủy diệt!
- Tất cả chiến hạm vận chuyển, nhanh lên, bay lên không!
A Tư Mạc Đan khàn khàn hô to!
Các nhân viên hạm đội Thiên Dực số 5 vội vàng mở tất cả ống phản lực Ma Văn tới mức lớn nhất!
5 chiếc chiến hạm vận chuyển nhanh chóng bốc thẳng lên.
Ầm! Ầm! Ầm ầm....
Chiến hạm vận chuyển Ma Văn mới bay lên không khoảng 30m, 150 viên đạn năng lượng cự liên nện thẳng xuống mặt đất nơi hạm đội Thiên Dực số 5 vừa hạ cánh.
Ánh lửa bùng lên!
Tiếng nổ ầm ì vang tận mây, mặt đất gần đó đều chấn động, 40 chiếc xe tăng Ma Văn không kịp chạy vào chiến hạm vận chuyển cùng hơn 300 binh lính Thiên Dực trực tiếp tan thành tro, chỉ để lại hố sâu 10m!
5 chiếc chiến hạm vận chuyển bay lên không trung còn run lên theo, cuối cùng vẫn ổn định được.
Đánh tới lúc này, đã không có gì phải suy nghĩ nữa, bộ đội bọc thép mặt đất toàn quân bị diệt, tổn thất binh lực thuận thế đột phá 1000 người, quân đoàn Thiên Dực số 5 còn có cái gì đấu với quân đoàn Bối La?
Nhìn cảnh tượng thảm thiết kia, Bệ Đồ ở sở chỉ huy trợn mắt, cả người ngã xuống ghế da. Vào lúc này, Bệ Đồ hiểu được tên nhóc ngày xưa đã trở thành họa lớn hôm nay!
Ngay cả quân cấp A cũng không còn là đối thủ, chẳng lẽ phải dốc toàn bộ quân lực mới tiêu diệt được hắn?
Ở văn phòng, Tá Phu ngơ ngác ngồi trên bàn, không nhúc nhích, về phần những tướng lãnh khác cũng thế, ngơ ngác ngồi trên ghế bành, lúc này ngay cả họ cũng cảm nhận được sóng xung kích sinh ra từ cự liên trọng pháo!
Thậm chí quân đội quận Nam Du cùng với quân đội dưới trướng Bệ Đồ cũng đột nhiên tĩnh lặng!
Về phần A Tư Mạc Đan, cho dù có không biết lượng sức, cũng hiểu được trước mắt nên làm gì, đó là toàn quân rút lui, đồng thời cũng tuyên bố quân đoàn Thiên Dực số 5 không thể chiến thắng đã triệt để thua sạch sẽ dưới tay quân đoàn Bối La!
Tất cả binh lính Thiên Dực số 5, trên mặt vẫn còn hoảng hốt kinh sợ.
Chỉ riêng Tiêu Hoằng, lúc này vẫn bảo trì bình tĩnh tuyệt đối cùng tàn nhẫn, nhìn hạm đội Thiên Dực số 5 chật vật không ngừng bay cao, trong ánh mắt Tiêu Hoằng bùng lên tia sáng lạnh lẽo.
- Muốn chạy? Để lại cho ta một khối thịt rồi nói sau!
Tiêu Hoằng cay độc nói, tiếp đó cầm Ma Văn thông tin quân dụng ra lệnh:
- Lôi Tát, điều động toàn bộ Ma Văn khung máy móc của ngươi, bắn hạ một chiếc chiến hạm vận chuyển cho ta.
- Rõ! Trưởng quan.
Lôi Tát hùng hồn đáp, lúc này Ma Văn khung máy móc mẫu B cùng 20 chiếc Ma Văn khung máy móc đồng loạt lao lên không, thẳng về phía chiến hạm vận chuyển Hải Âu thuộc quân đoàn Thiên Dực số 5, sau đó bám vào trên thân hạm, hoặc là khống chế phần nhô ra, cắm đầu xuống đất, mở phản lực Ma Văn tới mức lớn nhất!
Nháy mắt, phản lực từ mấy chục Ma Văn khung máy móc sinh ra lực đẩy xuống rất mạnh, nhất là Ma Văn khung máy móc mẫu B, lực đẩy của phản lực Ma Văn gấp 4 lần Ma Văn khung máy móc bình thường!
Chiến hạm vận chuyển Hải Âu đang nhanh chóng lên cao chợt khựng lại, giằng co một hồi, giống như mãnh hổ khuất phục trước bầy sói, bắt đầu không cam lòng rơi xuống từng chút một.
Bị Ma Văn khung máy móc mạnh mẽ ấn ngược trở xuống!
Tá Phu cùng đám người A Minh Tả nhìn quân đoàn Bối La dùng hình thức này tấn công hạm đội Thiên Dực số 5, mọi người dụi mắt, triệt để ngây ngốc.
Người ta có cảm giác như lúc này quân đoàn Bối La đánh tới đỏ cả mắt, muốn cùng đối thủ không chết không ngừng, ngược lại quân đoàn Thiên Dực số 5 ở trên cao cao, lúc này rõ ràng lọt xuống thế yếu.
Tổn thất nặng nề, chủ động rút lui, chính là thể hiện thất bại!
Quan trọng hơn là quân đoàn Bối La muốn mạnh mẽ kéo chiến hạm vận chuyển Ma Văn của quân đoàn Thiên Dực số 5 xuống dưới, rõ ràng là còn chưa đánh đủ.
- Rốt cuộc đây là cái loại quân đội gì vậy?
Tá Phu nhìn chiến hạm vận chuyển Ma Văn bị kéo xuống từng chút một trong màn hình, không khỏi thì thào. Hắn rong ruổi sa trường nhiều năm, từ lúc sinh ra tới giờ mới lần đầu thấy hình ảnh như vậy.
A Tư Mạc Đan ở trong tàu Bạch Kình nhìn tàu Hải Âu bị quân đoàn Bối La dùng phương thức tàn bạo như thế kéo trở xuống mặt đất, khóe miệng co rút.
Hình ảnh này đã đưa tới chấn nhiếp không cần phải nói với A Tư Mạc Đan.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng đối mặt với cảnh quẫn bách của tàu Hải Âu, A Tư Mạc Đan cũng không có cách giải quyết, tiếp tục đánh bừa với quân đoàn Bối La? Quân đoàn Thiên Dực số 5 còn có cái vốn liếng đó? Nói ra thật là châm chọc.
Thậm chí lúc này A Tư Mạc Đan không dám ở lại bầu trời quá lâu, lại càng không dám thu hồi chiến đấu cơ Ma Văn vẫn đang bị không quân Bối La quấn lấy, lựa chọn duy nhất là không tiếc mọi giá chật vật chạy khỏi Hải Lam Tinh.
Tiêu Hoằng ở trên mặt đất, nhìn 4 chiếc chiến hạm vận chuyển Ma Văn biến mất ở chân trời, cũng không mù quáng hạ lệnh truy đuổi. Tiêu Hoằng biết rõ, đừng nhìn quân đoàn Bối La lấy được đại thắng ở Hải Lam Tinh, sáng tạo cái gọi là thần thoại, nhưng một khi tiến vào đánh trên không gian, quân đoàn Bối La thua xa không phải là đối thủ của quân đoàn Thiên Dực số 5.
Tuy rằng đánh đỏ cả mắt, nhưng Tiêu Hoằng cũng biết lúc nào nên thu tay lại, huống chi vì chiến thắng quân đoàn Thiên Dực số 5, quân đoàn Bối La đã tổn thất không ít.
Lấy ra Ma Văn thông tin cùa Trát Gia Lạc, Tiêu Hoằng nhìn sang tên mập, hỏi
- Ngươi nói, chuyển cho A Tư Mạc Đan lời tiễn đưa nào mới được.
- Cái này còn không đơn giản hay sao? Cứ nói với hắn: rác rưởi, cút mau, đừng để cho đại gia ta nhìn thấy các ngươi lần nữa. Bằng không gặp một lần đánh một lần, cái thứ quân đoàn thịt bằm như thế còn dám làm càn trước mặt đại gia, đúng là không biết lượng sức, tự tìm đường chết!
Tên mập suy nghĩ, kiêu ngạo nói.
- Được, cứ nói như thế.
Tiêu Hoằng nói xong, liền dùng Ma Văn thông tin của Trát Gia Lạc phát nguyên văn lời tên mập vừa nói.
A Tư Mạc Đan thật vất vả thoát khỏi bầu khí quyển, vừa định thở một hơi, kết quả thấy được tin nhắn Tiêu Hoằng phát tới. Không thể nói lời của tên mập thật là thiếu đánh cực độ, nhưng đối với người thất bại, đó là vô tình rải muối xát vào vết thương của đối phương.
Đúng là tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn mà.
Trên thực tế từ khi quân đoàn Thiên Dực số 5 sáng lập tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám nói như thế với A Tư Mạc Đan, cơn tức trực tiếp nghẹn ở trong ngực A Tư Mạc Đan.
Dựa theo tính tình cùa A Tư Mạc Đan, thật là hận không thể đánh trở về, quyết tử chiến với quân đoàn Bối La! Nhưng mà đã nói rồi, hắn có cái vốn liếng đó không?
Bị đối phương đánh cho chật vật tan rã, lại bị đối phương nhục nhã vô tình, A Tư Mạc Đan làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Phốc!
A Tư Mạc Đan bị tức giận công tâm, đương trường ói máu, tiếp đó ngất đi trên ghế, cả phòng điều khiển cũng rối loạn hỏng mất!
Chỉ tiếc, Tiêu Hoằng không nhìn được tràng cảnh "tuyệt vời" này, xem như là một cái tiếc nuối không nhỏ.
Tiêu Hoằng vẫn đang ở trong rừng rậm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chiến đấu cơ Ma Văn quân đoàn Bối La cùng chiến đấu cơ Ma Văn của quân đoàn Thiên Dực số 5 vẫn đang trong giằng co.
Nhưng A Tư Mạc Đan hoảng sợ bỏ chạy, phòng tuyến tâm lý của những phi công Thiên Dực đang đau khổ chổng đỡ cũng sụp đổ!
← Ch. 0370 | Ch. 0372 → |