← Ch.0386 | Ch.0388 → |
Trước công kích vô cùng dày đặc mang tính quấy rối của Tiêu Hoằng, những cái vòi thịt phía trước khóe miệng con Ngạc thủy mãng đột nhiên duỗi thẳng, đây là tín hiệu nó phẫn nộ, tiếp theo nó mở ra cái miệng như mỏ chim, răng dày đặc trong cổ họng giống như cơ thịt, ngay sau đó tựa như những phi đao đồng loạt bắn ra, đánh thẳng tới Tiêu Hoằng!
Thấy thế, Tiêu Hoằng sớm có chuẩn bị, gần như ngay trong nháy mắt Ngạc thủy mãng há miệng, Tiêu Hoằng đã ngưng kết ra một mặt tấm thuẫn Hàn băng vạn năm thật dày, ngăn chặn trước mặt mình.
Vô số răng oanh kích lên trên tấm thuẫn Hàn băng vạn năm, trong nháy mắt liền nổi lên tầng tầng vụn băng.
Đồng thời dưới công kích cường lực này, Tiêu Hoằng ở giữa không trung không kiềm được liên tục thối lui ra sau, cuối cùng bị bức dừng ở bờ hồ!
Nếu là bình thường, công kích như vậy Tiêu Hoằng vẫn có thể chịu đựng được, nhưng hiện nay đã trải qua ba ngày như đi trong địa ngục, các phương diện cơ năng thân thể gần như đều ở vào thời kỳ cực độ suy yếu.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng ngưng kết ra Hàn băng vạn năm kia, Tiêu Hoằng bỗng nhiên có một loại cảm giác, tuy rằng Ngự lực trong cơ thể vô cùng suy yếu, nhưng tốc độ điều động Hàn băng vạn năm dường như còn nhanh hơn một chút so với trước.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong đầu ở trong đầu Tiêu Hoằng nhoáng lên một ý niệm như vậy. Tuy nhiên, có "cường địch" trước mắt, Tiêu Hoằng đâu còn có quá nhiều thời giờ để suy nghĩ điều này.
Cùng lúc đó, đại bộ phận binh sĩ Bối La đã rất nhanh lên bờ, đồng thời đều tự với tốc độ cực nhanh khởi động Chiến Văn, cùng với Văn Khí, sau đó liền điên cuồng phát động công kích con Ngạc thủy mãng.
Chỉ tiếc, bởi vì đại bộ phận binh sĩ Bối La cũng ở vào thời điểm suy yếu, lục công kích rõ ràng không đủ. Tuy vậy con Ngạc thủy mãng dường như đã cảm nhận được đau đớn, đồng thời cũng đã hoàn toàn bị chọc giận.
Cái đầu nó giống như búa tạ đập thẳng lên bờ.
Trong nháy mắt, phía trên mặt đất bị đập thành một cái hố sâu, may mà binh sĩ Bối La tránh né kịp thời, không có tạo thành thương tổn nhiều lắm!
Nhưng thời điểm này Tiêu Hoằng biết rất rõ, binh sĩ Bối La vừa mới nhận được một chút xoa dịu, nhưng vẫn còn đang ở vào giai đoạn cực độ suy yếu. Tuy rằng uống vào một ít nước ngọt, nhưng đã mấy ngày không ăn gì, làm thế nào có thể có sức đánh. Ngay cả Tiêu Hoằng, vừa mới làm ra một phen vận động kịch liệt, lúc này cũng đã cảm thấy tay chân như nhũn ra, cả người toát mồ hôi lạnh.
Dưới tình huống như vậy, nói gì đến chiến đấu?
Rút lui ư?
Nơi này nhưng là nơi cứu mạng bọn họ gian nan khổ sở mới tìm được, sao có thể dưới tình huống không có nhận tiếp tể tiếp viện lại dễ dàng rời đi?
Không hề nghi ngờ, tình hình trước mắt cũng không tốt lắm!
Nhất là nhìn thấy con Ngạc thủy mãng phẫn nộ đã lại lần nữa bắn ra răng giống như phi đao vào binh sĩ Bối La, trong đó hơn mười binh sĩ Bối La lần lượt trúng chiêu!
Tình huống vạn phần nguy cơ!
Nguyên nhân chủ yếu là vì tình trạng sức khỏe chưa hoàn toàn được khôi phục mảy may nào!
- Ta đến! Trả túi Ma Văn cho ta!
Ngay lúc tình hình ít nhiều có chút nguy ngập, phía sau Tiêu Hoằng đột nhiên truyền đến thanh âm như thế. Vừa quay đầu lại thấy đúng là Hà Long mang Ma Văn còng tay, trên nét mặt cũng tràn ngập vẻ nghiêm trọng!
Nhìn thấy Hà Long, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi khựng lại một chút, hơi do dự một chút, rồi rất nhanh cầm lấy túi hành trang tùy thân của mình, mở ra lấy túi Ma Văn của hắn ném trả cho hắn!
Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt đó, nhưng Tiêu Hoằng biết rất rõ, ở vào tình trạng này, nếu không lựa chọn cách du di, binh sĩ Bối La thật vất vả mới tới được đây sẽ còn thương vong lớn hơn nữa, đây là điều Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy
Đồng dạng, Tiêu Hoằng cũng có cân nhắc, hắn cùng với Hà Long chỉ có thể xem như một nửa địch nhân, trước mắt phải giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện nay. Mà một điểm trọng yếu hơn là, nhiều người như vậy có thể bắt sống Hà Long một lần, cũng có thể bắt sống lần thứ hai!
-Cảm tạ!
Hà Long đón nhận túi Ma Văn, nhẹ giọng nói xong, liền phi thường nhanh nhẹn mở ra túi Ma Văn, sau đó khởi động Chiến Văn sở trường của mình.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy sau khi Hà Long khởi động Chiến Văn, sau đó điều khiển một sợi dây xích màu máu quấn quanh Ma Văn còng tay, tiếp theo dùng một chút lực, Ma Văn còng tay trực tiếp gãy đoạn.
- Tiêu Hoằng! Bắt đầu ngươi và ta phối hợp, ta vây khốn nó, ngươi tới đánh chết!
Hà Long chỉ ném lại một câu như vậy, rồi khởi động Lưu Văn, bay thẳng đến Ngạc thủy mãng. Hà Long cũng tự biết mình, nếu muốn tiếp tục sống sót, phải hợp tác với nhau, nếu không chỉ còn đường chết.
Theo Hà Long không ngừng đến gần Ngạc thủy mãng, lại nhìn thân thể Hà Long đột nhiên sinh ra rậm rạp sợi xích màu máu, đồng thời kéo dài vô hạn. Tuy rằng tình trạng bản thân hắn cũng không khỏe lắm, nhưng dù sao hắn cũng có được thực lực Ngự Sư cấp năm cường hãn.
Không đợi Ngạc thủy mãng kịp phản ứng, Hà Long đã xuất hiện ở bên cạnh Ngạc thủy mãng cách không đến năm thước, sợi xích màu máu dày đặc, ở dưới khống chế Ngự lực cường hãn của Hà Long, đều bay tới quấn vòng quanh thân thể con Ngạc thủy mãng, tiếp theo đột ngột siết chặt!
Đối mặt với công kích mau lẹ như thế, rõ ràng con Ngạc thủy mãng còn chưa kịp phản ứng, liền bị giam cầm trong vòng dây xích màu máu, trong nháy mắt đó nó đánh mất năng lực hoạt động, "ầm" một tiếng, trực tiếp ngã lăn quay trên bờ hồ.
Tuy rằng trước đó không có bất kỳ thương lượng gì, nhưng bất kể là Hà Long hay Tiêu Hoằng đều là cao thủ cấp bậc Ngự Sư, đồng thời có được rất nhiều kinh nghệm thực chiến, bởi vậy trước mắt nên làm thế nào, tự nhiên Tiêu Hoằng biết rõ.
Gần như không có tạm dừng, ngay trong nháy mắt Ngạc thủy mãng "ầm ầm" ngã xuống đất, Tiêu Hoằng lại khởi động thân mình suy yếu, xuất hiện ở bên cạnh con Ngạc thủy mãng, hai tay tản ra hào quang tím, chụp lên hộ giáp trên đầu con Ngạc thủy mãng.
Ngay sau đó chỉ nhìn thấy Hàn băng vạn năm thật dày từ hai tay Tiêu Hoằng khuếch tán ra ngoài. Chỉ ngắn ngủn vài giây đã ngưng kết ra lớp băng thật dày, hoàn toàn bao bọc đầu của con Ngạc thủy mãng trong đó.
Ngạc thủy mãng luôn sinh hoạt trên mảnh đất nóng bức này, đối với Hàn băng vạn năm lạnh như băng, rõ ràng có chút không thích ứng, cộng thêm cái đầu hoàn toàn bị bao phủ, con Ngạc thủy mãng bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
"Băng, băng, băng!"
Dưới sức giãy giụa dữ dội của con Ngạc thủy mãng, có mấy dây xích màu máu bị căng đứt. Hà Long cũng bị bức phải nới lỏng dây xích màu máu, buông ra Ngạc thủy mãng, sau đó rớt ra khoảng cách với con Ngạc thủy mãng.
Ngạc thủy mãng vừa khôi phục lại tự do, liền ngẩng cao đầu lắc lư mạnh mẽ muốn đánh rơi Hàn băng vạn năm thật dày trên đầu, thế nhưng gần như ngay khoảnh khắc con Ngạc thủy mãng nâng đầu lên cao, Tiêu Hoằng đứng trên bờ hồ đã kích nổ Hàn băng vạn năm!
"Âm!"
Theo Hàn băng vạn năm thật dày nổ tung, lại nhìn con Ngạc thủy mãng, hộ giáp thật dày trên đầu đã trở thành một đống hỗn loạn, trên đầu xuất hiện mấy vết rách lớn bằng bàn tay, máu tươi tuôn chảy ào ào, mấy sợi râu thịt ngay trước khóe miệng trực tiếp bị nổ bay đi.
Không đợi con Ngạc thủy mãng đau đớn kịp bắt đầu giãy giụa, sợi xích màu máu của Hà Long đã lại lần nữa bắn ra, đồng thời vô cùng chuẩn xác theo chỗ nứt trên đầu Ngạc thủy mãng, đâm vào trong đó.
Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng dồn hết toàn lực, một tay chỉ thẳng lên trời, lập tức hình thành đám mây màu tím dạng keo, tiếp theo rậm rạp Bia mộ băng liền kết thực rắn chắc công kích lên đỉnh đầu con Ngạc thủy mãng, vốn hộ giáp trên đầu nó cũng đã vỡ vụn, lập tức bị đánh dập nát, tiếp theo con Ngạc thủy mãng bị mất mạng tại đương trường, ầm ầm ngã xuống đất
Thấy nguy cơ trước mắt qua đi, nửa thân mình Ngạc thủy mãng khổng lồ ngã gác trên bờ hồ, rốt cục Tiêu Hoàng toát ra vẻ thoải mái, tiếp theo chậm rãi giơ ngón tay cái về phía Hà Long, sau đó hai người vỗ tay hoan nghênh lẫn nhau, ý bảo phối hợp khoái trá
Rất khó tưởng tượng, không lâu trước đây hai người này còn đánh nhau chết đi sống lại.
Trên thực tế, trước đây hai người dường như cũng không có ân oán gì, chỉ có điều là nguyện trung thành với đoàn thể bất đồng. Hiện giờ Hà Long là tù binh, Tiêu Hoằng thì sao, dường như cũng bị Nam Du Quận cô lập ra rồi. Lúc này đã không có thế lực phía sau, ân oán cũng ít đi rất nhiều, huống chi, hiện tại chỉ có hợp tác mới có đường sống.
Duy nhất tiếc nuối là, lần này xảy ra ngoài ý muốn lại có hai binh sĩ Bối La và một gã nhân viên công tác chết đi, còn có mười mấy binh sĩ Bối La bị thương. Điều đáng được ăn mừng là đều bị thương ngoài da, dễ dàng trị liệu.
Đồng dạng, một lần bất ngờ ngoài ý muốn này, cũng lại một lần nữa nói cho Tiêu Hoằng biết, bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ địa điểm nào cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Buông lỏng cảnh giác có thể chỉ còn đường chết.
- Hiện tại bắt đầu chia phiên nghỉ ngơi! Nhớ kỹ không được buông lỏng cảnh giác! Rõ ràng trên tinh cầu này, không phải chỉ có chúng ta là còn sống, về phần buổi tối hôm nay, chúng ta có thịt ăn!
Tiêu Hoằng lớn tiếng phát ra mệnh lệnh, cũng liếc mắt nhìn con Ngạc thủy mãng cực lớn trước mặt. Một con vật lớn như vậy, đủ để giải quyết vấn đề thực phẩm cho gần 300 người trong khoảng thời gian ngắn.
Rất nhanh, mặt trời lại lần nữa ngả về tây, ánh trời chiều mờ nhạt chiếu trên ốc đảo, hình thành một phong cảnh độc đáo. 256 binh sĩ Bối La cùng với nhân viên công tác còn sống sót, cũng là lần đầu tiên tâm tư yên tĩnh thưởng thức phong cảnh.
Phía trên bờ hồ, lửa trại từ từ bốc cháy lên, những xâu thịt đặt trên than lửa, phát ra tiếng vang "xèo xèo", mùi thịt nướng thơm phức theo gió tan trong không trung.
Lúc này Tiêu Hoằng, cũng không có ngồi vây quanh bên lửa trại, mà tuần tra một vòng dọc theo ốc đảo, kiểm tra một chút môi trường bốn phía. Ốc đảo này diện tích không lớn, dài rộng đại khái đều chỉ chừng 1km, giống như một hòn đảo đơn độc ở giữa biển sa mạc.
Thời điểm này, Tiêu Hoằng đang gặp phải một lựa chọn khó khăn, là đợi tiếp tế tiếp viện xong tiếp tục đi về hướng đông, hay là ở lại bên trong "thế ngoại thiên đường" này.
- Tiêu Hoằng! Mau lại đây xem một chút, có tình huống!
Bì Nặc bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng nói, mật đầy vẻ ngưng trọng.
- Chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng nhìn thấy bộ dáng ngưng trọng của Bì Nặc, nhẹ giọng hỏi.
- Đi theo ta!
Bì Nặc nói xong, liền đi tới hướng một rừng cây nhỏ, cuối cùng ngừng lại dưới một gốc cây thân cây to bằng miệng bát, chỉ vào thân cây nói:
- Ngài xem này!
Nhìn theo hướng ngón tay Bì Nặc, vẻ mặt vốn luôn bình thản của Tiêu Hoằng, đột nhiên thoáng hiện ra một chút kinh hãi. Chỉ thấy trên thân cây có một dấu hiệu khắc bằng đao: một vòng tròn ở trung tâm, còn có một "gạch chéo", hiển nhiên thứ này là con người lưu lại.
- Trên tinh cầu này có người!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tiếp theo cúi sát mình xuống nhẹ vạch cỏ dại, quả nhiên phía trên lớp đất bùn, có mấy dấu chân người. Phân biệt từ trên dấu hiệu, hiển nhiên không phải binh sĩ Bối La hoặc là nhân viên công tác, bởi vì binh sĩ và nhân viên công tác, đều có trang bị đồng nhất, mà dấu chân trước mắt này lại bằng phẳng, không có dấu đế giày, hơn nữa nhìn qua từ bàn chân, người này thân cao tối thiểu hai thước trở lên.
Theo dấu chân cuối cùng kéo dài rồi biến mất xem lại chính là hướng Đông.
- Đúng vậy! Trên tinh cầu này chẳng những có linh thú đẳng cấp cao, còn có dấu hiệu chứng tỏ có nhân loại hoạt động, hơn nữa rất có thể chính là khu rừng rậm chúng ta sắp đi tới!
Bì Nặc bình tĩnh phân tích rồi nói.
← Ch. 0386 | Ch. 0388 → |