← Ch.0399 | Ch.0401 → |
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc qua đi, lại nhìn xa xa cái đôn đá cầm thạch, trực tiếp bị nổ nát văng khắp nơi, chỉ lưu lại một cái hố sâu.
Sau một lát, đá cẩm thạch bị nổ thành vụn đá nhỏ, mới giống như mưa rào trong tiếng "cách cách" rơi xuống mặt đất.
Lại nhìn thành viên Thích Khách Mình toàn bộ sắc mặt vấn đều đỏ bừng, khi nhìn thấy cái đôn đá cẩm thạch ở xa xa trong khoảnh khấc không còn sót lại chút gì, sắc mặt lập tức trở nên một mảnh tái nhợt, miệng há hốc không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt không ngừng dời từ Tiêu Hoằng tới cái hố sâu rồi nhìn lại quanh quẩn một chỗ.
Nhìn qua, thật giống như mười mấy pho tượng.
- Trời của ta a!
Không biết qua bao lâu, Ngả Nhĩ Văn mới phát ra câu ngạc nhiên thán phục như thế.
Tân Địch lại kiềm lòng không được bưng kín khóe miệng, khóe mắt không kiềm được co giật mấy lần, dĩ vãng thủ đoạn đả kích của bọn họ chủ yếu đều là ám sát, dựa vào tốc độ, đả kích ra ngoài ý liệu của địch nhân. Giống loại vũ khí uy lực cực lớn này, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy qua, quả thực quá mức kinh người.
- Vừa rồi ta cũng không có vận dụng hết toàn lực, sợ sẽ tạo thành phá hỏng nơi này không cần thiết. Và vì nơi này không có Ma Văn tấm bia, ta cũng không biết cụ thể giá trị uy lực đạt tới bao nhiêu, phỏng chừng toàn lực đả kích 7000, 8000 điểm, vẫn là không có vấn đề.
Tiêu Hoằng tiếp theo từ từ nói.
"Khụ khụ!"
Theo lời này truyền vào trong tai đám người Ngả Nhĩ Văn, một ngụm nước miếng trực tiếp bị Ngả Nhĩ Văn cả đến Tân Địch nuốt lộn vào phổi, tiếp theo đó là liên tiếp ho sặc sụa.
về phần các thành viên Thích Khách Mình khác thì suýt nữa nghẹt thở.
Bọn họ thật không dám tưởng tượng, trực tiếp công kích cho một cái đôn đá cầm thạch rất cao như vậy dập nát, còn gọi là không dùng hết toàn lực, vậy vận dụng hết thì sẽ là bộ dáng gì nữa? Điều này có chút khoa trương thì phải!
Mà Tiêu Hoằng có được kỹ thuật như thế, như thế nào có thể chỉ là một Chế văn sư ưu tú, quả thực chính là một Chế văn sư biến thái mà.
Giây phút kinh hãi ngắn qua đi, lại nhìn đám người Ngả Nhĩ Văn, điểm sáng nhỏ trong mắt trở nên càng thêm chói mắt, trên cơ bản còn kém chắp hai tay lại bày ra tư thế sùng bái.
Ở trong lòng bọn họ, nhìn thấy Chiến Văn trong tay Tiêu Hoằng lại ngứa ngáy khó nhịn, giống như một con ác lang nhìn thấy con môi tươi rói.
Thân là một Ngự Văn Giả, Chiến Văn hoặc là Văn Khí đương nhiên là cái vốn giữ tính mạng của họ. Nhất là Chiến Văn cực độ tốt đẹp trong tay Tiêu Hoằng kia, lại làm cho bọn họ vô cùng động tâm.
- Biểu thị nó cứ tạm thời như vậy đi! Công năng cụ thể các ngươi hãy tự mình quay về khám phá đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền thu hồi Đao Phiến Chiến Văn trong tay.
Gần như ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng mới vừa nói lời này ra khỏi miệng, chỉ thấy thân mình hơn mười mấy thành viên Thích Khách Mình này, nhoáng lên một cái liền trực tiếp xuất hiện ngay bên cạnh Tiêu Hoằng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đao Phiến Chiến Văn trong tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không có quá phận úp úp mở mở, từ bên trong túi hành toang tùy thân lấy ra hộp gỗ chứa Chiến Văn cùng Lưu Văn, tính cả Chiến Văn trong tay giao hết cho Ngả Nhĩ Văn:
- về phần Lưu Văn, ta không cần biểu thị, ngươi hỏi thuộc hạ ta là tốt rồi, mà số này cũng chỉ là nhóm đầu tiên, còn lại qua vài ngày lại đến lấy!
- Dạ, dạ, phải!
Ngả Nhĩ Văn vội gật đầu lia lịa nói, hai tay đón nhận hộp gỗ Tiêu Hoằng đưa qua giống như đang cầm bảo bối tuyệt thế, vẻ mặt cung kính. Lần này bọn họ xem như thật sự chính thức kiến thức được thực lực của Tiêu Hoằng.
- Này! Đúng rồi!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
- Tiêu đại nhân có gì phân phó xin cứ nói! Chỉ cần chúng ta có thể làm được, sẽ không hề thoái thác!
Ngả Nhĩ Văn phi thường sảng khoái nói, ý đồ tiến thêm một bước lấy lòng Tiêu Hoằng, đồng thời xem như một loại báo đáp đối với Tiêu Hoằng.
- Ta muốn hỏi một điều: các ngươi có biện pháp nào có thể rất nhanh tới địa điểm chúng ta rơi xuống hay không, đồng thời có thể vận chuyển một số vật nặng?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Rất nhanh tới? Cái này...
Ngả Nhĩ Văn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp:
- Biện pháp đó chỉ có một, chính là đi tìm nha đầu Hạ Lục Để kia! Nàng là Hoán Văn sư kế thừa duy nhất của Mặc Hoàng Thành, trong tay có rất nhiều linh thú có thể phi hành, trong đó bao gồm loại lớn, chỉ có điều là...
-Chỉ là cái gì?
Tiêu Hoằng thấy Ngả Nhĩ Văn lộ ra vẻ mặt khó xử, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Tiêu đại nhân! Ngài có điều không biết, nha đầu kia thật sự rất bủn xỉn, không có lợi là khó kéo nàng làm loại chuyện này. Tìm nàng hỗ trợ mà không có ưu đãi, thì đừng nghĩ tới. Ngay cả Đại trưởng giả đều không dễ dàng cầu nàng hỗ trợ!
Tân Địch bày ra một bộ dáng kỳ quái nói.
- Không có lợi không làm, vậy có lợi không phải nàng làm ngay sao?
Tiêu Hoằng nói với giọng điệu thoải mái, tiếp theo liền chỉ chỉ tới phía trước, ý bảo dẫn đường.
Thấy Tiêu Hoằng như thế, Ngả Nhĩ Văn cùng Tân Địch cũng không tiện từ chối, chỉ có thể kiên trì dẫn đường. Chỉ hy vọng nha đầu kia biết chuyện một chút, đừng đắc tội với Tiêu Hoằng.
Vòng vèo trên đường phố bậy tám lần, mấy đứa trẻ trên đường nhìn thấy người lạ, có vẻ rất tò mò, cứ như vậý một đường đi theo sau đám người Tiêu Hoằng, cãi nhau ầm ĩ, có vẻ phi thường khoái chí vì được tự do.
Hoàn toàn không lo lắng người ở chung quanh gây bất lợi cho chúng. Ở trong này bất kể là trẻ con nhà ai, đều được ưu đãi thật lớn, đây cũng là truyền thống trước sau như một của Ma tộc Trẻ nhỏ chính là tương lai của chủng tộc, chỉ có cho đứa nhỏ có được môi trường tốt đẹp, đến lúc trưởng thành chủng tộc mới có thể đi tới hướng cường đại. Bất kỳ một chủng tộc nào xem nhẹ trẻ em, nhất định sẽ đi tới hướng suy sụp dẫn tới diệt vong.
- Thúc thúc! Tóc thúc sao lại có màu trắng?
Bỗng nhiên một đứa trẻ nhìn như lá gan rất lớn, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, tò mò hỏi.
Tiêu Hoằng nhìn đứa trẻ bên cạnh chỉ chừng năm sáu tuổi, bộ dáng khoẻ mạnh kháu khỉnh, trong tay xách theo một thánh kiểm gỗ.
Nhìn thấy tên tiểu tử này, trên mặt Tiêu Hoằng toát ra vẻ hiền lành hiếm thấy, tiếp theo liền vươn tay ôm tiểu tử trong lòng, trêu ghẹo nói:
- Bởi vì tóc thúc thúc hết thuốc nhuộm rồi!
- Vậy sao thúc thúc không nhuộm tiếp?
Tiểu tử kia sờ sờ tóc Tiêu Hoằng, nhẹ giọng hỏi.
- Bởi vì thúc thúc lười a!
Tiêu Hoằng tiếp tục trêu đùa.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng ôm tiểu tử kia, dẫn theo một đám đông vừa lớn vừa nhỏ mấy chục người, đi tới một chỗ gò đất ở phía nam thành. Thoạt nhìn giống như một bãi cỏ rộng lớn, bên trong trên mặt cỏ có bảy tám con linh thú có cánh, đậu ở đó, có loài linh thú có lông chim, cũng có linh thú thân đầy vảy, cũng có màu sắc khác nhau.
So với vẻ hung ác vốn có, những con linh thú khổng lồ này, có vẻ dịu ngoan đặc biệt. Trong đó, một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, mặc một thân áo da bó sát người, đang cầm giỏ giỏ hoa quả tươi cho những con linh thú ăn.
Nữ nhân này chính là Hạ Lục Đế, một đôi đồng tử màu xanh thẫm biểu hiện đặc điểm điển hình của nữ tính Ma tộc, một mái tóc màu rám nắng, còn có làn da trắng nõn giống như sữa. Tuy rằng vẻ mặt trắng bệch, nhưng có được tướng mạo dễ nhìn mà đại đa số nữ nhân cố hết sức đều muốn có được.
Nhất là tên mập trắng, vừa nhìn thấy Hạ Lục Đế cả người trực tiếp liền hóa đá tại đương trường, khóe môi nhếch lên chảy ròng nước miếng. Không thể phủ nhận, nữ nhân của Ma tộc chất lượng phổ biển hơi cao, Hạ Lục Đế cũng tuyệt đối là một người nổi bật.
- Nha đầu! Có thể giúp chúng ta hay không?
Tân Địch đi tới chỗ hàng rào, nhìn mấy con quái vật lớn kia, mở miệng hỏi.
Nhìn một đám đông người đến đây, Hạ Lục Đế buông việc làm trong tay, nhìn đám người Tân Địch, Ngả Nhĩ Văn, vẻ mặt không có chút gì thân mật, thuận miệng hỏi:
- Làm gì?
- Tiêu đại nhân muốn đi sa mạc một chuyển, tìm một vài thứ! Ngươi có thể cho bảo bối của ngươi hoạt động giúp được hay không!
Tân Địch nói tiếp, đối với dung mạo xinh đẹp của Hạ Lục Đế hoàn toàn làm như không thấy.
- Có gì ưu đãi?
Hạ Lục Đế nói thẳng ra, hiển nhiên là một tên không có lợi không làm.
- Này! Con nha đầu ngươi này, chẳng lẽ không thể vô tư dâng tặng một lần được sao? Tiêu đại nhân là quý nhân của chúng ta nơi này!
Tân Địch lộ vẻ không kiên nhẫn nói.
Chỉ thấy nữ nhân tên là Hạ Lục Đế này, nghe Tân Địch nói như vậy cũng không có lên tiếng trả lời, trực tiếp xoay người cầm lấy một cái khăn lớn, chà sát trên đầu một con linh thú.
- Này! Nha đầu ngươi này, có thể không ham lợi như vậy được không?
Tân Địch ít nhiều có chút tức giận, muốn răn dạy Hạ Lục Đế một lan cho biết thân, kết quả nhìn thấy vẻ dữ tợn của một con Hoàng cầm long ở cách đó không xa, liền vội nuốt trở vào câu nói kể tiếp.
- Tiêu đại nhân, thật có lỗi! Hạ Lục Đế thuở nhỏ không cha không mẹ, bởi vậy đối với người thường thường tràn ngập cảnh giác, nên không có thân mật như vậy, mong rằng Tiêu đại nhân thứ lỗi!
Ngả Nhĩ Văn thay Hạ Lục Đế giải vây.
- Không có gì phải xin lỗi! Điều này đúng mà! Ở chỗ chúng ta nơi đó, giúp người làm việc đều lấy thù lao, đây là chuyện đương nhiên phải xảy ra!
Tiêu Hoằng nói với giọng điệu thoải mái, đồng thời dời ánh mắt nhìn ngay Hạ Lục Đế:
- Này! Hạ Lục Đế tiểu thư! Xin hỏi tiểu thư muốn thù lao thể nào?
- Vậy phải xem ngươi muốn ta giúp nhiều hay ít!
Hạ Lục Đế thoáng đánh giá Tiêu Hoằng một chút, một đầu tóc bạc ở trong đám người thực dễ làm người khác chú ý, cả người thoạt nhìn phi thường bình thản, không có điểm gì xuất chúng, đồng dạng nàng cũng không biết rốt cuộc Tiêu Hoằng có bổn sự gì mà có thể làm cho Ngả Nhĩ Văn cung kính, đối với Tiêu Hoằng điều duy nhất nàng biết chính là: người kia là từ bên ngoài tới.
- Giúp ta đến sa mạc cách đây mấy trăm cây số, vận chuyển về vài thứ!
Tiêu Hoằng nói xong, từ trong Ma Văn túi lấy ra Ảnh Kích Chiến Văn của mình sớm đã đào thải từ lâu, ném thẳng về phía Hạ Lục Đế.
Hạ Lục Đế phản ứng rất mau, giơ tay tiếp được vật Tiêu Hoằng ném tới. Hơi đánh giá một chút, kết quả đôi mắt đẹp chợt biển đổi, khẽ à một tiếng:
- Đây... đây là Chiến Văn?
Chiến Văn Hạ Lục Đế tuy ràng chưa từng nhìn thấy Chiến Văn, nhưng từ bên trong một ít quyển sách lưu lại, vẫn là biết được một ít.
Tiếp theo Hạ Lục Đế liền thật cẩn thận thử khởi động, gia tốc một cái liền như tia chớp vọt tới trước mặt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng không chút động tâm, cứ như vậy ôm tiểu tử kia, bình thản nhìn Hạ Lục Đế.
- Thúc thúc tóc bạc, đây là vật gì vậy?
Tiểu tử kia ở trong lòng Tiêu Hoằng, trợn to mắt tò mò hỏi.
- Đây là Chiến Văn, một loại vũ khí!
Tiêu Hoằng kiên nhẫn đáp lại.
- Ta cũng muốn một cái! Tiểu tử kia cũng không khách sáo.
Tiêu Hoằng thấy tên tiểu tử bày ra một bộ dáng khẩn cầu, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, sau đó từ trong túi Ma Văn, lấy ra một cái Ma Văn hình ảnh lập thể giản dị, đặt trong tay tiểu tử.
Tiểu tử kia thực thông minh, bắt đầu dựa theo phương pháp điều động Ngự lực học được trong trường học, điều động Ngự lực mỏng manh trong thân thể, ngay sau đó một cái hạt giống cây nhỏ chậm rãi từ bên trong Ma Văn mọc dài ra.
- Oa!
Tiểu tử kia không kiềm được bật thốt khoái trá, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
- Được rồi! Thôi đi qua một bên chơi đi!
Tiêu Hoằng thật cẩn thận thả tiểu tử xuống. Tên tiểu tử liền dẫn theo một đám bạn nhỏ, ôm Ma Văn hình ảnh lập thể Tiêu Hoằng đưa cho nó chạy ra xa.
Ngay lúc này, Tiêu Hoằng cũng lại một lần nữa nhìn Hạ Lục Đế, chuẩn bị nói vào chuyện chính.
← Ch. 0399 | Ch. 0401 → |