← Ch.0405 | Ch.0407 → |
Nhìn theo tiếng nói, những cô gái này thấy Tiêu Hoằng đang ngồi trên một tảng đá, trước mặt là ba cái nồi lớn, không ngừng phun hơi nước trắng.
Bên dưới ba cái nồi lớn là 3 cái Ma Văn đun nóng, Tiêu Hoằng đang dùng Ngự lực của mình chú ý điều khiển.
Lúc này, người ta làm sao cảm giác Tiêu Hoằng là Tướng quân nữa, nhìn không khác gì anh chàng hàng xóm ở thôn quê.
- Đây là cơm trong truyền thuyết?
Một cô gái rụt rè hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
- Đúng vậy.
Tiêu Hoằng đáp, hắn cũng không để ý những đại mỹ nữ này đang hiểu kỳ líu ríu xì xào, cảm thấy đến thời gian, liền mở nắp nồi, cơm trắng mịn đập vào mắt chúng nữ.
- Đây là cơm? Tại sao nhìn giống như trùng sâu vậy.
Một cô gái bịt mũi nói, đối với các cô gái ở rừng rậm này, cũng không có chống cự sâu bọ gì, bởi vì đó là nguồn chất đạm tốt nhất.
Tiêu Hoằng không nói, chỉ cười nhàn nhạt, liền nói các cô gái lấy chén bát, sau đó bới từng chén cơm đặt lên bàn.
Nhìn những chén cơm này, các cô gái có phần chần chờ, nhưng thấy Tiêu Hoằng ngồi xuống liền cầm đũa ngấu nghiến, chúng nữ nhìn nhau, sau đó dè dặt cầm đũa, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Kết quả, đôi mắt đẹp liền trừng ra.
- Không phải ngọt, cũng không mặn, nhưng mà, mùi vị thật thơm.
Một cô gái nhấm nuốt lẩm bẩm nói, sau đó học theo Tiêu Hoằng, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Tuy rằng trải qua ngàn năm, nhưng món chính của Lạc Đan Luân xưa kia chính là gạo, bởi vậy các cô gái nhanh chóng thích mùi vị của cơm, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.
Có mấy cô gái trước đó còn cố gắng duy trì tướng thục nữ, lúc này còn dẹp hết.
Khoảng 5 phút sau, Tiêu Hoằng ăn cơm cực nhanh đã bỏ bát, nói:
- Không biết các vị tiểu thư cảm thấy mùi vị của cơm thể nào?
- Thật ngon lắm, nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi.
Một cô gái trả lời.
- Muốn ăn mỗi ngày, vậy các cô phải học biết trông nó. Bây giờ cho các cô một nhiệm vụ, đó là học gieo trồng nó, hơn nữa truyền thụ phương pháp gieo trồng cho người Mặc Hoàng thành.
Tiêu Hoằng dặn dò, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Hoằng mời họ đến ăn.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy ra một hạt lúa bắt đầu giảng giải cách gieo trồng, hơn nữa nói cho các nàng làm sao điều khiển Ma Văn thúc đẩy, làm sao gieo trồng cùng thu gặt.
Hiển nhiên, Tiêu Hoằng chỉ có phát động tất cả người Mặc Hoàng thành mới có thể cải thiện vấn đề thức ăn đơn điệu của họ, đồng thời cũng có thể để đoàn người Tiêu Hoằng sống tốt hơn ở đây, xây dựng cơ sở đe liều mạng tăng lên thực lực.
Thoáng cái đến 5 giờ chiều, binh lính Bối La tu luyện khắc khổ một ngày đã ào ạt rời sân huấn luyện. Lúc này tên mập đang ôm vai Ngả Ôn đi hàng đầu, sắc mặt thổn thức không thôi.
- Ngươi nói một xem, Hạ Lục Để lần trước thật là cơ hội tốt, vậy mà Tiêu ca cũng không nắm giữ được, nhìn nơi này đi, tùy tiện chộp một nàng ra đều là con gái cấp yêu nghiệt, nhưng Tiêu ca cứ coi như không thấy.
Tên mập nói, trong đầu tên mập này căn bản chỉ chứa hai thứ: thực lực cùng đàn bà.
không loạn.
Ngả Ôn thành thật nói.
- Dẹp, theo ta thấy cái đó gọi là đầu gỗ, cái gì ngồi trong lòng mà không loạn, cái rắm. Dựa vào cái loại đầu gỗ như Tiêu ca, nghiêm túc không biết nói đùa, rất có thể FA cả đời, một mảnh tình vất vai cũng không có.
Tên mập nói tiếp, lời nói chứa đầy ý nghi ngờ năng lực giao tiếp với người khác phái của Tiêu Hoằng.
Tiếp theo, tên mập mới vừa nói xong, đặt chân vào đại sảnh, vẻ mặt khinh thường mới đó liền cứng lại.
Không chỉ tên mập, ngay cả đám người Ngả Nhĩ Văn, Bì Nặc vào sau cũng đồng loạt cứng ngắc tại chỗ.
Nhìn bàn ăn giữa đại sảnh, Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, xung quanh là mười mấy đại mỹ nữ vây quanh người, có vẻ như đang rất tập trung.
Trong đó có mấy cô gái nhỏ còn thường hay cười khẽ, một tay còn gác trên vai Tiêu Hoằng, bộ dáng rất thân thiết.
-Cái gì....
Nhìn Tiêu Hoằng bị vây trong bụi hoa, bình tĩnh tự nhiên, tên mập không khỏi hô lên. Lúc này, Tiêu Hoằng cho hắn cảm giác là không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì phải chơi lớn.
Những người khác cũng vậy, nhìn một đoàn cô gái nhỏ yêu kiều lại vây quanh Tiêu Hoằng, liền giống như thấy được quái vật. Ở trong mắt họ, Tiêu Hoằng chính là một tiểu hòa thượng không ăn khói lửa nhân gian, nhưng mà bây giờ...
về phần ý đồ mà Tiêu Hoằng tìm tới những mỹ nữ này, bọn họ không thể nào biết.
- Lại còn có bữa tối dưới nến nữa?
Tên mập lưu ý tới chén bát vứt trên bàn, lẩm bẩm nói, nhất thời không thể tin nổi vào mất mình.
Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, tự nhiên chú ý tới binh lính Bối La ngoài cửa, thần sắc vân lạnh nhạt như cũ, nói với chúng nữ bên cạnh:
- Cơ bản là thế, nếu không hiểu, ngày mai các cô tới tìm ta, bây giờ các cô có thể về chuẩn bị đi.
- Được, chúng ta đi trước nha, Tiêu đại nhân thân ái.
Một cô gái nũng nịu nói với Tiêu Hoằng, ở trong mắt những cô gái này, tuy ràng Tiêu Hoằng mặt lạnh như tiền, nhưng rất có tài năng, hơn nữa biết được Tiêu Hoằng có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của bọn họ, càng tràn đầy hảo cảm với Tiêu Hoằng.
- Còn có một phần cơm, nhưng không còn thừa nhiều, bởi vì phần lớn phải giữ làm hạt giống. Mỗi người một chén nhỏ nếm thử, yên tâm, không lâu sau sẽ có gạo ăn không hết
Nhìn các cô gái rời đi, Tiêu Hoằng mới đứng dậy nói với đám người tên mập, sau đó cũng mặc kệ phản ứng được bọn họ, đi lên trên đầu.
Quay trở lại bàn, Tiêu Hoằng vội vàng mở ra Ám Ẩn, bắt đầu nghiên cứu từng chữ một.
Nội dung trong Ám Ẩn quả nhiên như Đại trưởng giả giới thiệu, điều động Ngự lực tràn ra từ lỗ chân lông dài khoảng 1 mm, có thể che giấu mùi, hơi thở cùng sóng Ngự lực trong cơ thể. Lúc tất yếu, còn có thể cảm giác không khí lưu chuyển trong bóng tối, từ đó phán đoán ra xung quanh có tồn tại nguy hiểm hay không.
Có thể nói, đây là một loại kỹ xảo thực dụng.
Nghiên cứu sâu hơn, Tiêu Hoằng tổng kết ra những chỗ khó. Chỗ khó thứ nhất là khống chế Ngự lực, làm cho nó biến nhỏ như sợi tóc, tuôn ra từ lỗ chân lông. Chỗ khó thứ hai là làm chậm hay che chắn hết hơi thở ra không khí, mùi cùng sóng Ngự lực phát ra từ thân thể.
Một khi hoàn thành hai điểm này, coi như nắm giữ cơ bản kỹ năng Ám Ẩn.
Thẳng đến 8 giờ tối, Tiêu Hoằng mới đọc hết Ám Ẩn một lần, ghi tạc những yếu điểm vào đầu.
Tiêu Hoằng cũng không tùy tiện thử, đặt Ám Ẩn sang một bên, bắt đầu chế tạo Ma Văn thúc đẩy cùng với đường truyền Ngự lực, dùng cho ngày mai, người Mặc Hoàng thành bắt đầu trông trọt.
Đến 12 giờ tối, đặt Ma Văn thúc đẩy và tuyến truyền Ngự lực sang một bên, Tiêu Hoằng mới vào phòng ngã đầu ngủ.
Tuy ràng chưa từng biểu hiện ra, nhưng ở trong lòng, Tiêu Hoằng không lúc nào không nhớ tới quân chủ lực quân đoàn Bối La.
Sở dĩ Tiêu Hoằng liều mạng làm bản thân, cùng với những binh lính Bối La đi theo mình phải mạnh lên, thậm chí không ngừng kết giao Thích Khách Mình, điểm trọng yếu nhất là Tiêu Hoằng không dám cam đoan cố Hoành Thần có thể lục soát dò tìm tới nơi này hay không.
Nếu phát hiện, 100% là cố Hoành Thần sẽ nhổ cỏ tận gốc, bởi vậy Tiêu Hoằng không thể không phòng bị.
Đồng thời, Tiêu Hoằng còn có lo lắng khác, đó là làm sao cải tiến súng trường cự liên, làm cho nó vừa đạt đến hiệu quả an toàn, vừa có năng lực săn được Kim quan điêu.
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ như thế, liền chìm vào giấc ngủ.
Một ngày trôi qua, Tiêu Hoằng tỉnh lại, rửa mặt xong, lại lấy ra 16 cái Ma Văn thúc đẩy cùng hạt giống giao cho những cô gái đi tới, liền vác ba lô đi về phía đại sảnh trưởng giả.
Đi vào đại sảnh trưởng giả, Tiêu Hoằng thấy Đại trưởng giả vẫn đang dùng ấm nước tưới cây tùng bonsai kia, dường như cây tùng xanh kia có ý nghĩa đặc thù với Đại trưởng giả.
Thấy Tiêu Hoằng đi tới, Đại trưởng giả cầm lấy đồng hồ Ma Văn cũ kỹ xem xét, liền cười nói:
- Xem ra ngươi luôn đúng giờ như thế.
- Thói quen mà thôi.
Tiêu Hoằng đáp lại, giọng điệu vẫn đầy tôn kính với trưởng bối.
Tiếp theo, Đại trưởng giả cũng không nói chuyện nhiều với Tiêu Hoằng, dẫn Tiêu Hoằng vào cửa sau đại sảnh trưởng giả.
Đi ra cửa sau, Tiêu Hoằng thấy nơi này là một cái sân không lớn, giữa sân là dàn phun nước tinh xảo, xung quanh là rừng trúc xanh mát. Ở chỗ dàn phun nước, còn có một bãi đá, có thể thấy nơi này thường được người ngồi, bề mặt bóng loáng.
- Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là sân huấn luyện của ngươi, thẳng đến khi ngươi học xong tất cả kỹ xảo của ta mới thôi.
Đại trưởng giả nói, vươn ngón tay khô tàn chỉ vào bãi đá, ý bảo Tiêu Hoằng ngồi trên đó.
Tiêu Hoằng tự nhiên nghe lời Đại trưởng giả, đi tới vài bước, khoanh chân ngồi trên bãi đá, nhìn vào Đại trưởng giả, chuẩn bị nghe kỹ những gì Đại trưởng giả căn dặn.
- Có lẽ ngươi đã đọc Ám Ẩn ta đưa hôm qua, vậy thì tiến hành huấn luyện đầu tiên, sử dụng Ngự lực cảm nhận lỗ chân lông trên thân thể ngươi.
Đại trưởng giả chống gậy đi tới cạnh Tiêu Hoằng, nói.
Tiêu Hoằng không trả lời, khép hờ mắt, trực tiếp làm theo. Bởi vì độ chính xác Ngự lực được nâng cao diện rộng, bởi vậy khi Tiêu Hoằng điều động Ngự lực đi cảm nhận, chỉ thấy mỗi một lô chân lông thật nhỏ trên người đối với Ngự lực lại như hàng loạt những cửa sổ nhỏ, không còn giống như trước, cảm nhận làn da như bức tường chắn.
← Ch. 0405 | Ch. 0407 → |