← Ch.0427 | Ch.0429 → |
Đối mặt biến cố thình lình xảy ra, phó đoàn trưởng cùng tham mưu trưởng lập tức cảnh giác, vừa định thò tay vào túi Ma Vân để chống cự, xử lý những khách không mời này, lập tức thấy Nặc Lâm cùng Bì Nặc đồng loạt lao tới, lưỡi lê cắm thẳng vào cổ họng phó đoàn trưởng và tham mưu trưởng.
Chi chớp mắt, hệ thống chỉ huy trung tâm quân đoàn Tô Môn hoàn toàn sụp đổ.
- Tiêu tướng quân chỉ nói phải giết Cáp Y Mỗ cùng người chống cự, những người khác không muốn chết, lập tức đầu hàng, bằng không nơi này không có ai được sống.
Bì Nặc đứng cạnh ghế chính cắt đầu Cáp Y Mỗ, nói.
Các nhân viên cùng binh lính Tô Môn trong phòng điều khiển nào còn dám chống cự, ngoan ngoãn cúi đầu. \ '
Dù bọn họ biết trở về chắc chắn sẽ bị xử phạt, nhưng cũng còn tót hơn là mất mạng.
Ngoại trừ chiến hạm vận chuyển Ma Văn của Cáp Y Mỗ, những chiến hạm vận chuyển Tô Môn khác cũng có Thích Khách Mình đột nhập, lập tức khống chế phòng điều khiển.
Tiếp theo liền bức lái tàu lập tức quay về chỗ cũ, phàm là có ai chống cự liền giết không cần hỏi. Nêu Cố Hoành Thần cùng đám người Mạn Đạt thích chụp mũ ghi bậy tội danh lên người khác, Tiêu Hoằng cũng không ngại nơi theo.
Áp giải hạm đội Tô Môn đến Hải Lam Tinh, quân chủ lực Bối La tiếp nhận khống chế, Thích Khách Mình lại biến mất tăm. Ngoại trừ Tiêu Hoằng, không ai biết tung tích cụ thể của đoàn quân này, sẽ chấp hành nhiệm vụ gỉ sắp tới.
Cùng lúc đó, trong bộ chỉ huy không gian chiến tuyến Tây Cương, Tiêu Hoằng đặt lên bàn Ma Văn ghi chép gỡ từ tàu Cụ Phong xuống, bên trong là hình ảnh hạm đội Giao Long ngăn cản tàu Cụ Phong đi tới ở trong lãnh thổ Duy Lâm công quốc, cùng những lời lẽ giả mù sa mưa, sau lưng là hạm đội Thiên Dực số 5 truy đuổi bắn phá!
Thậm chí còn có thông tin ghi âm giữa Cố Hoành Thần cùng Mục Lý Kỳ quân đoàn Hỏa Hồ, hơn nữa còn có ghi lại hành động hủy diệt ba chiếc tàu tìm kiếm cứu nạn.
Nhìn những hình ảnh này, ánh mắt chúng đoàn trưởng bị phẫn nộ nhồi đầy, trước đó bọn họ có nghĩ tới tất cả đều là quỷ kế của Cố Hoành Thần hay Mạn Đạt, nhưng không thể ngờ được Cố Hoành Thần cùng Hạ Kỳ Phong kia lại vô sỉ đến thể!
- Thật là không thể tưởng tượng nổi, Cố Hoành Thần lại không để ý tới an nguy của chúng ta, không để ý an nguy của quận Nam Du, chi vì tiền đồ bản thân, san bằng tất cả uy hiếp tới quyền lợi. Đồ khốn kiếp!
Một đoàn trưởng quát.
Ngay lúc này, Bì Nặc đi vào văn phòng, trong tay đang cầm ba cái đầu người đẫm máu. Trong đó một cái là của Cáp Y Mỗ, hai cái còn lại là của phó đoàn trưởng cùng tham mưu trưởng Tô Môn.
Nhìn ba cái đầu người đặt lên bàn trước mặt Tiêu Hoằng, các đoàn trưởng lại biến sắc, liếc Bì Nặc mặc áo trắng, trong lòng mọi người tràn đầy khó hiểu kinh ngạc.
Thoải mái xử lý Cáp Y Mỗ như thế, Tiêu Hoằng suất lĩnh Thích Khách Mình ở trong mắt họ đã trở nên sâu không thể lường.
- Bây giờ các ngươi phải quyết định, là nguyện trung thành với Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng, hay là muốn trung thành với ta.
Tiêu Hoằng liếc đầu của Cáp Y Mỗ bên cạnh lại nhìn vào những đoàn trưởng,
- Đương nhiên, các ngươi còn có con đường thứ 2, đó là bảo trì trung lập.
Không thể không nói, con đường thứ ba này đã biểu lộ rõ Tiêu Hoằng không có ý bức ép các đoàn trưởng ra quyết định. Bọn họ hoàn toàn có thể im lặng theo dõi biển động, nhưng mặc kệ thể nào, tất cả đều không thể ngăn cản quyết tâm báo thù của Tiêu Hoằng.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không hề nghĩ tới việc giải quyết vấn đề này bằng toà án quân sự, bởi vì Tướng quân không có án tử hình, Cố Hoành Thần cùng những người liên can đều phải chết.
Đối với lời của Tiêu Hoằng, các đoàn trưởng chỉ do dự một lát, bọn họ đều là quân nhân, bọn họ đều có tâm huyết, đối mặt với bất công, âm u, hãm hại như thế, bọn họ đều có lòng phẫn hận, đều kính nể Tiêu Hoằng. Bởi vì Tiêu Hoằng dùng hành động chứng minh, bản thân hắn mới là Tướng quân thiết huyết chân chính.
- Nguyện ý tùy tùng Tiêu tướng quân, cùng chung chiến đấu!
Tiếp theo, các đoàn trưởng đồng loạt nửa quỳ trước mặt Tiêu Hoằng.
- Tốt lắm.
Tiêu Hoằng đứng lên, nói tiếp:
- Bây giờ, chúng ta phải báo thù cho các anh linh bị Cố Hoành Thần giết hại! Tất cả tướng sĩ chiến tuyến Tây Cương nghe lệnh, toàn thể binh lính rút khỏi chiến tuyến Tây Cương, đánh thẳng Nam Du Tinh, thề giết Cố Hoành Thần!
- Rõ, Tướng quân!
Các đoàn trưởng đồng loạt đáp lời, đồng thời từ lúc này, bọn họ biết rõ mình đã triệt để trở thành thuộc hạ trung thành với Tiêu Hoằng, không có lựa chọn khác.
Nhưng bọn họ có thể cảm thụ được, Tiêu Hoằng đáng để dựa vào.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, bên trong quận Nam Du, bất luận là nhân viên bình thường hay nhân viên chiến đấu, đều đồng loạt rút khỏi chiến tuyến Tây Cương. Nháy mắt, chiến tuyển Tây Cương trở nên trống rỗng.
Nhân viên không chiến đấu đã theo chiến hạm Ma Văn chạy tới tập đoàn Thiên Xà trên Vũ Nhuận Tinh, nơi đó đã được Tiêu Hoằng bố trí xong căn cứ quân sự, hệ thống phòng vệ kiên cố!
Nhân viên chiến đấu còn lại thi tụ tập một chỗ, hình thành biên đội chiến hạm Ma Văn khổng lồ.
Chỉ riêng các thành viên Thích Khách Mình, lại hoàn toàn biến mất, như đã nói, không ai biết bọn họ đi về đâu.
Lúc này Tiêu Hoằng tách khỏi các đoàn trưởng, đi vào trong tàu Ưng Trảo, tiếp theo khởi hành hướng bác, điên cuồng tiến lên!
Đồng thời, hình ảnh bằng chứng việc Tiêu Hoằng bị Cố Hoành Thần tính kế cũng nhanh chóng được phát ra bên ngoài!
Chỗ đầu tiên phát ra hình ảnh này là đài tin tức của tập đoàn Thiên Xà, sau đó là toàn bộ Vũ Nhuận Tinh không cần cố kỵ nữa, tất cả đài tin tức lớn nhỏ đều đồng loạt phát ra hình ảnh hạm đội Giao Long xếp hàng, cùng đối thoại của Cố Hoành Thần với Mục Lý Kỳ ờ hạm đội Hòa Hồ.
Dựa theo lẽ thường, đối thoại này hẳn phải bị xóa sạch, nhưng ai có thể ngờ tới hạm đội Hỏa Hồ lại bị Tiêu Hoằng trực tiếp tắm máu?
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Vũ Nhuận Tinh liền bùng nổ!
Dân chúng biết được sự thật, lửa giận bừng bừng, bây giờ bọn họ đã biết được mọi thứ, hơn nữa thường gọi là chuyện tốt không ra cửa tiếng dữ đồn ngàn dặm, thoáng cái là những hành tinh xung quanh Vũ Nhuận Tinh cũng biết được chuyện này.
Phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, vì tranh đấu quyền lợi mà ám hại tướng quân thiên tài quận Nam Du, đúng là tai tiếng cực khủng cực hiếm thấy ở Phục Thản Đế Quốc.
Tuy rằng đến nay mới trôi qua mấy tiếng, nhưng tin tức Tiêu Hoằng trở về đã bắt đầu lan tràn như dịch bệnh ra ngoài.
Cùng lúc đó, căn cứ quân sự trung tâm quận Nam Du, lúc này mới là rạng sáng, sương mù trong rừng rậm còn chưa tan, bầu trời lờ mờ mênh mông.
Cố Hoành Thần còn đang ngủ mơ, bỗng nhiên bi Ma Văn thông tin bên cạnh không ngừng rung lên đánh thốc, nhìn thời gian, mới có 6 giờ sáng.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn vào Ma Văn thông tin, là Chu Bằng gọi tới, cực kỳ gấp gáp.
- Chu tướng quân, chuyện gì mà sớm vậy?
Cố Hoành Than hỏi, lười biếng ngáp một cái.
- Tỉnh hỉnh rất xấu, Tiêu Hoằng đã trở lại.
Chu Bằng cố gắng áp chế hoảng sợ trong lòng, báo cho Cố Hoành Thần.
Cố Hoành Thần tạm thời chưa phản ứng lại, bởi vì hắn căn bản không nghĩ tới Tiêu Hoằng còn có thể sống trở về, mơ mơ màng màng trực tiếp nghe Tiêu Hoằng thành Mục Lý Kỳ.
- Tiêu Hoằng đà về rồi? Sao hả? Hắn xử Tiêu Hoằng...
Cố Hoành Thần chi nói được một nửa, tiếp theo liền cứng ngắc ở trên giường.
- Ngươi nói cái gì? Tiêu Hoằng đã trở lại? Sao thế được?
Nháy mắt, Cố Hoành Thần hết buồn ngủ, mắt trợn trừng, cực kỳ khiếp sợ nói. Đây là chuyện mà hắn không thể ngờ được, thậm chí Cố Hoành Thần còn hoài nghi có phải mình còn chưa tỉnh ngủ, đang nằm ác mộng.
- Còn có chuyện càng tồi tệ hơn nữa, Tiêu Hoằng đã cướp đoạt toàn bộ chiến tuyến Tây Cương, Mạn Đạt bị Tiêu Hoằng hành hạ đến chết. Toàn bộ binh lính chiến tuyến Tây Cương đã đồng loạt phản bội, quyết định trung thành với Tiêu Hoằng. Bây giờ Tiêu Hoằng đang dẫn đầu 16 chiến hạm Ma Văn, 40 chiến hạm vận chuyển, tổng cộng 30. 000 binh lính Tây Cương đang lao về phía chúng ta.
Chu Bằng nói tiếp, giọng điệu đã run run, không ai rõ ràng hơn hắn tình cảnh bây giờ có nghĩa gi.
Kế hoạch được Chu Bằng cùng Cố Hoành Thần bố trí ti mỉ bị Tiêu Hoằng xé rách hoàn toàn, hậu quả trước mắt bọn họ chính là tai họa.
Nghe Chu Bằng nói ra một loạt, Cố Hoành Thần liền hóa đá, ánh mắt ngoại trừ hoảng sợ còn có rối loạn vô tận.
Hắn cũng hiểu được, tình huống trước mắt khó giải quyết cỡ nào!
- Tại sao như thế được? Tiêu Hoằng làm sao thần không biết quỷ không hay trở về chiến tuyến Tây Cương. Quân đoàn Hỏa Hồ đâu rồi? Đám người Mục Lý Kỳ đi đâu?
Qua hồi lâu, Cố Hoành Thần mới hỏi.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ mới ngủ một giấc thôi mà thế giới hắn biết đã thay đổi!
- Tiêu Hoằng ngồi chiến hạm Ma Văn của quân đoàn Hỏa Hồ quay về, hơn nữa sử dụng khẩu lệnh cao cấp do ngài giao cho quân đoàn Hỏa Hồ. về phần quân đoàn Hỏa Hồ, ngoại trừ chiến hạm Ma Văn, không nhìn thấy một binh lính Hỏa Hồ nào, bao gồm cả Mục Lý Kỳ.
Chu Bằng đáp tiếp, trán đã toát mồ hôi.
- Đám người Tiêu Hoằng rút lui toàn thể khỏi chiến tuyến Tây Cương, như vậy có phải chiến tuyến Tây Cương đã sụp đổ hay không?
Cố Hoành Thần hỏi, dường như đây là hy vọng cuối cùng nắm lấy nhược điểm của Tiêu Hoằng. Nêu chiến tuyến Tây Cương sụp đổ, vậy thì Tiêu Hoằng không làm tròn trách nhiệm, có thể coi như cái cớ tiêu diệt Tiêu Hoằng lần nữa.
Nhưng kết quả mà Cố Hoành Thần lấy được, đó là Duy Lâm công quốc rút toàn bộ quân khỏi ba tuyến, quan trọng hơn là Hà Long quả thật nể mặt Tiêu Hoằng, còn gửi đi một cái tỉnh báo nửa thật nửa giả, cố ý cho quận Nam Du chặn được, nội dung đơn giản: bởi vì dâm uy của Tiêu Hoằng, quân đội Duy Lâm công quốc nghỉ ngơi toàn tuyến.
Tình báo như thế, rõ ràng là gửi tới một tin tức: Duy Lâm công quốc cực kỳ cố ky Tiêu Hoằng.
Cố Hoành Thần nghe thế, mặt cũng tái xanh. Mục đích Duy Lâm công quốc làm như vậy, có lẽ thật sự là cố ky Tiêu Hòằng, lộ ý diễn xuất ra. Đương nhiên, cùng lúc đó là không muốn chọc vào vũng nước đục này, sợ Tiêu Hoằng sẽ coi chung kẻ thù, tiêu diệt thù ngoài trước.
← Ch. 0427 | Ch. 0429 → |