← Ch.0439 | Ch.0441 → |
- Chuyện đến bây giờ, chỉ còn cách kiên trì, ngăn cản Tiêu Hoằng.
Qua hồi lâu, Tần Nhược Bạch mới lên tiếng, trong ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo!
Tần Nhược Bạch cũng không tin, hắn đường đường là Lam y Chủ soái, đối mặt chỉ là một tên Tiêu Hoằng, lại không có cách nào?
-Thông báo xuống, phái ra Đại Mẫu Hạm quận An Kỳ Lạc, gấp rút tiếp viện quận Gia Vương, điều động Thánh điện kỵ sĩ đoàn chạy tới Gia Vương Tinh. Không phải Tiêu Hoằng muốn chơi hay sao? Vậy thì tới đây đi.
Tần Nhược Bạch truyền lệnh.
Cái gọi là Đại Mẫu Hạm, chính là chiến hạm càng khổng lồ hơn chiến hạm Ma Văn, công kích không gian càng hung hãn hơn, không chỉ có hạm pháo quá mức bình thường, còn có thể thả ra quần chiến cơ không người lái ngoài không gian, tấn công chiến hạm địch!
Chiều dài cả chiếc Đại Mẫu Hạm chừng chục ngàn thước, chở theo trên 5000 chiếc chiến cơ không người lái, không chỉ là vũ khí chiến tranh, còn là một cái bộ chỉ huy không gian di động.
Đương nhiên, mức độ quý giá cũng cực cao, Tần Nhược Bạch là Lam y Chủ soái cũng chỉ có một chiếc như vậy. Trên thực tế, trong tay Tần Nhược Bạch có hai tấm vương bài, trong đó một cái là Đại Mẫu Hạm, cái còn lại là Thánh điện kỵ sĩ đoàn, bây giờ đều dùng hết.
Cũng là bị Tiêu Hoằng bức ra.
Thánh Đàn.
Là khu vực trung tâm thể liên hợp Gia Đô, hiện giờ nơi này vẫn tràn đầy yên lành hòa bình.
A Di La trước sau vẫn ngồi yên trên đá thiên thạch, ánh mắt khép hờ, bộ dáng bình thản bỗng hiện lên chút khác thường, dao động tĩnh lặng thường ngày, lần này rõ ràng lớn hơn một chút.
-Bắt đầu rồi.
Bỗng nhiên A Di La khẽ nói một tiếng.
-Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Tát Già đứng bên cạnh, thấy A Di La như thế, dè dặt hỏi.
-Chờ một lát, ngươi tùy tiện đi chỗ nào, hỏi một chút là biết. Nhưng bây giờ, đi liên lạc với Lạc Tuyết Ninh, bảo sư chiến lược Tây Điểm của nó lập tức di chuyển tới phía đông quận Nam Du. Nhớ kỹ, bảo nó không nên quấy nhiễu bất cứ ai.
A Di La khẽ giao phó.
- Vâng.
Nghe thể, Tát Già không hỏi nhiều, cúi người nghe lời, liền mở tay ra, sau một chút ánh sáng, trong bàn tay xuất hiện Ma Văn thông tin cực kỳ tinh xảo, tiếp theo liền liên lạc với Lạc Tuyết Ninh.
Lúc này, Lạc Tuyết Ninh vẫn đang ở Ngả Mỹ Tinh Tân Cách công quốc, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình. Quận Nam Du xảy ra biến đổi khủng khiếp, siêu cấp hạm đội Tây Cương hùng hồn đang tiến về phía Gia Vương Tinh, trong không gian bao la, đi thẳng một đường hướng tây bắc, chính là hướng đi Gia Vương Tinh.
Lạc Tuyết Ninh đã sớm biết sẽ có chuyện này, ánh mắt vẫn tràn đầy rung động. Nàng nằm mơ cũng không ngờ, Tiêu Hoằng giận dữ sẽ như thế này.
Có lòng ngăn cản, nhưng Lạc Tuyết Ninh biết rõ lúc này có ai ngăn cản được?
Quay đầu nghĩ lại, cũng là kết quả Phục Thản Để Quốc tự làm tự chịu, vì bảo vệ một tên tướng quân tội ác tày trời, vậy mà đẩy hai quận lớn đến bờ vực hỗn loạn.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Lạc Tuyết Ninh rung lên, nhìn vào, người gọi là đại sư huynh Tát Già.
- Đại sư huynh, có chuyện gì?
Nhận cuộc gọi, Lạc Tuyết Ninh cung kính nói.
- Sư phụ phân phó muội, dẫn sư chiến lược Tây Điểm của muội đi đóng quân ở phía đông quận Nam Du.
Tát Già nói từng chữ một, chuyển lời nhắn của A Di La cho Lạc Tuyết Ninh.
- Tại sao?
Lạc Tuyết Ninh kinh ngạc, hỏi lại.
- Sư phụ không nói, cứ nghe theo đi, có lẽ không lâu sau sẽ rõ ràng mọi chuyện.
Tát Già nhẹ giọng nói, ngữ khí ôn hòa, tiếp theo ngắt liên lạc.
Lạc Tuyết Ninh nhận được lệnh này, tuy rằng vẫn không đoán ra được sư phụ muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức ra lệnh sư chiến lược Tây Điểm của mình chuẩn bị xuất phát, lúc trời tối liền lên đường.
Đến chạng vạng Ngả Mỹ Tinh, sư chiến lược Tây Điểm của Lạc Tuyết Ninh, tổng cộng 6 chiếc chiến hạm Ma Văn, 22 chiếc chiến hạm vận chuyển, nhanh chóng xuất phát, vội vàng chạy đến khu vực A Di La chỉ định - phía đông quận Nam Du, nhưng không đi vào trong lãnh thổ quận Nam Du.
Lúc này cố Hoành Thần đang ở trong một chiếc chiến hạm, giam giữ trong căn phòng kim loại, kín mít không kẽ hở. Nhưng cố Hoành Thần vẫn có thể nghe được tiếng binh lính nói chuyện ngoài cửa, Tiêu Hoằng đã dẫn toàn bộ lực lượng chiến đấu quận Nam Du đánh thẳng vào quận Gia Vương, thề giết cố Hoành Thần.
Nói không quá đáng, cố Hoành Thần nghe được những lời này, trong lòng liền run rẩy.
Tiêu Hoằng này là cái thứ gì thể?
Đây là câu đầu tiên nảy lên trong lòng Cố Hoành Thần, dựa theo Cố Hoành Thần nghĩ, phàm là người hơi bình thường chút, thấy mình bị Tá Phu bắt giữ, hẳn là phải bảo trì khắc chế mới đúng.
Nhưng Tiêu Hoằng không không như thế, cảm giác đầu tiên của Cố Hoành Thần đó là Tiêu Hoằng giống như một loài linh thú, tên là Kim Giác Tê. Một khi chọc giận linh thú này, nó sẽ truy đuổi khống chế không thôi. Khi Cố Hoành Thần còn trẻ tuổi, tận mắt thấy một con Kim Giác Tê đuổi theo sát một đông bọn, phải leo lên cây to trốn tránh.
Kim Giác Tê nổi điên, mạnh mẽ dùng đầu từng chút một đụng ngã cây to, cắn chết tươi đồng bọn, cuối cùng bản thân cũng chết.
Mọi người đều biết rõ loại linh thú này, hoặc là một lần đánh chết, hoặc là hậu họa vô cùng
Một loạt ý nghĩ như thế, sau lưng cố Hoành Thần rét run từng chặp, cảm thấy bản thân mình như bị tử thần theo dõi. Tiếp theo sẽ còn xảy ra kinh biến gì, cố Hoành Thần không dám nghĩ.
Có lẽ lúc này tâm phúc, người nhà của hắn, từ đường tổ tông của hắn, đều đã bị Tiêu Hoằng đạp bàng, trước mắt chỉ còn một mình hắn kéo dài hơi tàn, tuyệt đối là một loại tra tấn tâm lý khủng khiếp.
Cho tới lúc này, cố Hoành Thần vẫn còn chưa tin nổi, ngọn lửa báo thù của Tiêu Hoằng lại hung mãnh đến như thế.
Trải qua 30 tiếng hành trình hết tốc lực, siêu cấp hạm đội Tây Cương to lớn vẫn khí thế hùng hồn tiến về phía Gia Vương Tinh, tốp năm tốp ba chiến hạm Ma Văn ven đường nhìn thấy, tuy rằng phát ra một loạt tin tức cảnh báo, đối địch, thậm chí còn yêu cầu lui về. Nhưng nhìn thấy siêu cấp hạm đội Tây Cương khổng lồ, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy!
Nếu là trước kia thì còn dễ nói, nhưng chiến hạm Ma Văn quận Gia Vương đã thấy được hạm đội Viễn Vọng cùng hạm đội Liệp Sa làm sao bị đánh tan, bởi vậy nào còn dám tới gần siêu cấp hạm đội Tây Cương.
Chỉ còn cách không ngừng phát ra tin tức, đồng thời cố gắng giữ khoảng cách đủ xa đối với siêu cấp hạm đội Tây Cương, tụ tập về phía Gia Vương Tinh.
Trong các chiến hạm vận chuyển ở siêu cấp hạm đội Tây Cương, tất cả Ma Văn khung máy móc, xe tăng Ma Văn và chiến đấu cơ Ma Văn đang tiến hành điều chỉnh lần cuối.
Ma Văn khung máy móc không nhiều lắm, nhưng có chừng 100 chiếc, tập đoàn Thiên Xà sản xuất 1000 chiến đấu cơ Ma Văn, 2000 xe tăng Ma Văn.
Những thứ này đều là cố Hoành Thần đặt mua, bây giờ quay trở về tay Tiêu Hoằng.
Tuy rằng phần lớn vũ khí chiến đấu vẫn là kiểu cũ ở trong hoàng đô, nhưng mọi người tin tưởng chắc chắn, 100 chiếc Ma Văn khung máy móc đã đủ cho bọn họ lấy được ưu thế tuyệt đối trên bất cứ hành tinh nào, bao gồm cả Gia Vương Tinh.
Trên thực tế, lúc này Tiêu Hoằng vẫn tuân theo tư tưởng, nếu Phục Thản Đế Quốc cố ý không giao ra cố Hoành Thần, vậy thì Tiêu Hoằng sẽ khiển Phục Thản Đế Quốc trọng thương thiệt hại nghiêm trọng chưa từng có, phải trả cái giá mà họ khó có thể chấp nhận nổi!
Tiêu Hoằng đứng ở phòng điều khiển, sắc mặt vẫn âm lãnh nhìn những chiến hạm Ma Văn quận Gia Vương ở cực xa đang gửi tin tức cảnh báo, không khỏi híp mắt, sau đó dùng Ma Văn thông tin trầm giọng trả lời:
-Bây giờ ta ghi nhớ số hiệu từng chiếc chiến hạm Ma Văn của các ngươi, đang tiến hành điều tra thân phận những hạm trưởng, còn nói lung tung trước mặt ta, ta chia quân đi diệt cả nhà các ngươi, đồ sát sạch sẽ!
Xoạt!
Tiêu Hoằng vừa trả lời, những chiến hạm Ma Văn Gia Vương nhe nanh múa vuốt đằng trước liền câm miệng.
Lúc này, không ai dám xác định còn có gì mà Tiêu Hoằng không dám làm.
Bây giờ, ở trong mắt người quận Gia Vương, Tiêu Hoằng chính là ma đầu điên cuồng.
-Báo cáo trưởng quan, dự tính 25 tiếng nữa, chúng ta sẽ tới Gia Vương Tinh.
La Kiệt báo cáo với Tiêu Hoằng.
-Xem ra Tá Phu quyết tâm không chịu giao ra cố Hoành Thần, nếu đã thế, vậy thì buộc hắn nhảy ra, không buộc được, vậy thì đánh ra.
Tiêu Hoằng nói:
-Truyền lệnh hạm đội, di chuyển hết tốc lực, thẳng đến Gia Vương Tinh. Tất cả binh lính, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, thề giết cố Hoành Thần!
Tiêu Hoằng ra lệnh xuống, tất cả chiến hạm Ma Văn siêu cấp hạm đội Tây Cương đồng loạt tăng tốc, kéo khí thế hùng hồn thẳng đến Gia Vương Tinh!
Tới lúc này, đã không còn có gì cố kỵ, không giết cố Hoành Thần, vậy thì huyết chiến đến cùng.
A Bỉ Đạt Tinh, vị trí nơi này giống với Hải Lam Tinh ở chiến tuyến Tây Cương, đều là hành tinh có người ở gần tiền tuyến nhất.
Lúc này, Hải Nhân Sách tổng chỉ huy Thánh điện kỵ sĩ đoàn đang dừng lại ở đây, nằm trong bộ chỉ huy quân sự A Bỉ Đạt.
Hải Nhân Sách tuổi không tới 40, bộ dáng dễ nhìn, để tóc ngắn, râu hai má, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Trước mặt hắn, là 10 quan chỉ huy Thánh điện kỵ sĩ đoàn, Mã Khảo cũng ở trong đó. Tận bây giờ, Mã Khảo vẫn khó mà tin được những gì đã xảy ra.
Quân đoàn Thiên Dực số 5 trực tiếp bị Tiêu Hoằng xé xác, Tiêu Hoằng đang dẫn toàn bộ quân đội quận Nam Du lao tới Gia Vương Tinh, tất cả chỉ vì thề giết Cố Hoành Thần.
Đối với Tiêu Hoằng, Mã Khảo cũng không nhớ rõ, lúc trước khi bảo hộ Lạc Tuyết Ninh thì có gặp vài lần, là một tên không có gì nổi bật, nhưng mà bây giờ... Chính cái tên không nổi bật này, dường như muốn lộn ngược Phục Thản Đế Quốc.
← Ch. 0439 | Ch. 0441 → |