← Ch.0440 | Ch.0442 → |
- Cá nhân ta không có thành kiến hay ác cảm gì với Tiêu Hoằng, thậm chí còn kính nể vì chấp nhất của hắn. Nhưng có ý gây hại tới hoàng đô, đây là điều tuyệt đối không thể cho phép. Cho nên lần này phải cho Tiêu Hoằng mở rộng tầm mắt, cho hắn biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, bởi vậy nhiệm vụ của chúng ta lần này là ngăn cả Tiêu Hoằng cùng quân đội của hắn, khiến bọn họ biết khó mà lui.
Quan tổng chỉ huy Thánh điện kỵ sĩ đoàn, Hải Nhân Sách sắc mặt không đổi nói.
-Vậy trưởng quan định xử lý Tiêu Hoằng thế nào?
Mã Khảo thử dò hỏi, sắc mặt cũng có phần phức tạp.
-Nếu Tiêu Hoằng biết khó mà lui, chúng ta cũng không tham dự nhiều, dù sao đều là quân đội đế quốc. Nếu Tiêu Hoằng chết không hối cải, không bài trừ khả năng tiêu diệt.
Hải Nhân Sách đáp lại, tiếp theo đứng lên:
-Được rồi, bây giờ các đơn vị chú ý, tự mình chuẩn bị, 1 tiếng sau xuất phát, mục tiêu Gia Vương Tinh.
Ở mặt khác, Đại Mẫu Hạm Gia Thái dài chục ngàn mét được mười mấy chiếc chiến hạm Ma Văn hộ vệ đã tiến vào quận Gia Vương, cũng nhắm thẳng đến Gia Vương Tinh.
Vào lúc này, tình thế đang từng bước thăng cấp siêu cấp hạm đội Tây Cương cùng hạm đội phòng ngự Gia Vương đang như hai quả bom hạng nặng, va chạm vào nhau, có khả năng sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng.
Không thể phủ nhận, so với Tiêu Hoằng điên cuồng, quận Gia Vương có phần ủy khuất đối với trận tai họa trên trời rơi xuống này, khí thế rõ ràng yếu hơn nhiều.
Vốn chính là chuyện nội bộ quận Nam Du, nhưng bởi vì bắt cố Hoành Thần đến bên này, lại dẫn tai họa Tiêu Hoằng sang đây luôn.
Cát Him Sâm là quan tổng chỉ huy quân đội quận Gia Vương, vẫn đứng trước mặt Tá Phu đang hùng hổ, sắc mặt khó coi hiện lên rõ ràng, vừa ngưng trọng, trong lòng lại ủy khuất không thôi.
Nói thật, không có một người Gia Vương Tinh nào chịu khai chiến với Tiêu Hoằng, càng không ai chịu điên theo Tiêu Hoằng, làm không xong còn phải mạo hiểm chôn vùi toàn bộ quận Gia Vương.
-Báo cáo Tướng quân, còn 4 tiếng nữa là cố Hoành Thần sẽ áp giải đến căn cứ quân sự Gia Vương, ngoài ra nhận được tin tức, cả nhà cố Hoành Thần cùng Chu Bằng đã bị diệt tộc, không còn một người sống, ngay cả từ đường tổ tông cũng bị san bằng.
Trợ thủ của Cát Hưu Sâm rụt rè đi ra nói, trán toát mồ hôi, bởi vì hắn biết được tình huống căn cứ quân sự Nam Du bây giờ rất thảm, đúng là tắm máu mà.
Như vậy căn cứ quân sự Gia Vương có thể trở thành căn cứ quân sự Nam Du thứ hai hay không, nếu là trước kia, đúng là nói bậy nói bạ, nhưng quan chỉ huy đối phương là kẻ bị bệnh điên, thế thì khó mà nói được.
Cát Hưu Sâm nghe lời này, sắc mặt biến đổi, rõ ràng Tiêu Hoằng làm quá tuyệt, quá độc ác, cái này còn là sư đoàn nhân nghĩa gì nữa, đúng là chiến đội ma vương mà.
về phần Tá Phu, sắc mặt cũng khó coi, hận không thể trực tiếp bóp chết cố Hoành Thần cho xong, nhưng hắn không thể làm vậy.
-Truyền lệnh xuống, đợi cố Hoành Thần tới, lập tức áp giải hắn vào nhà tù số 1.
Tá Phu nói xong, tiếp theo híp mắt, so với cố Hoành Thần, bây giờ Tá Phu càng muốn bóp chết Tiêu Hoằng.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Trịnh Hạo Hiên khó coi đi tới, báo cáo với Tá Phu:
-Tướng quân Tá Phu, vừa tính toán xong, Thánh điện kỵ sĩ đoàn sẽ đến đây sau 19 tiếng nữa, tới trước Tiêu Hoằng 1 tiếng.
- Vậy là đủ rồi, có 5000 Thánh điện kỵ sĩ đoàn, có thể đóng giữ căn cứ quân sự Gia Vương, vậy thì ngăn cản Tiêu Hoằng sẽ không thành vấn đề.
Tá Phu thì thào, trong ánh mắt hiện lên chút tia sáng.
- Nhưng mà, Đại Mẫu Hạm Gia Thái dự tính phải trễ hơn 20 phút mới đến được.
Trịnh Hạo Hiên lại nói tiếp.
Xoát!
Trịnh Hạo Hiên vừa nói ra lời này, sắc mặt xanh mét của Tá Phu liền trở nên khó coi hơn.
20 phút, đối với di chuyển không gian mà nói thì không có gì đáng kể, thậm chí là khác biệt thời gian cực kỳ nhỏ. Dù là lực hút trên đường lớn một chút, hoặc là gặp quấy nhiễu gì, cũng có khả năng chậm nửa tiếng.
Nhưng 20 phút này đối với thế cục trước mắt, rất có khả năng là chí mạng. Nếu bị siêu cấp hạm đội Tây Cương cướp được vị trí tốt, vậy thì rắc rối to.
Mấy trăm chiếc chiến hạm Ma Văn bao vây Gia Vương Tinh, có thể tưởng tượng được sẽ có hậu quả gì.
Nhưng may mắn duy nhất là Thánh điện kỵ sĩ đoàn sẽ đến đúng giờ, chỉ cần có Thánh điện kỵ sĩ đoàn, cho dù Tiêu Hoằng hung mãnh hơn nữa cũng không dám làm bậy?
Đương nhiên, đối với Tiêu Hoằng hiện giờ, hai chữ " không dám" phải dùng cẩn thận một chú.
- Trước khi Tiêu Hoằng đến, chúng ta có thể chuẩn bị bao nhiêu quân đội?
Sắc mặt Tá Phu khó coi, cố gắng làm mình bình tĩnh hơn, hỏi Trịnh Hạo Thiên.
- Binh lực nhiều nhất là 100. 000, 50 chiến hạm Ma Văn, đây là giới hạn lớn nhất. Dù sao chúng ta không dám điều thêm quân đội từ tiền tuyến, trừ khi không cần toàn bộ quận Gia Vương nữa, phía Thụy Lạp Tinh Thần Quốc đang công kích rất mạnh mẽ.
Trịnh Hạo Hiên đáp lại, sắc mặt rất nghiêm trọng.
Nghe hai chữ " tiền tuyến", bông nhiên sắc mặt Tá Phu hiện lên một chút khác thường, dường như nghĩ tới gì đó.
Tiêu Hoằng kia có thể cùng hung cực ác đến mức đánh ngược tiền tuyến quận Gia Vương, cùng Thụy Lạp Tinh Thần Quốc làm một chuyến phối hợp trong ngoài. Nếu là thế, trời ạ... Tạ Phu không dám nghĩ tiếp
Trong lòng Tá Phu đột nhiên lạnh buốt, đúng vậy, bây giờ Tiêu Hoằng chính là quả bom nặng ký.
-Báo cáo trưởng quan, căn cứ tin tức tàu do thám gửi về, hướng di chuyển của siêu cấp hạm đội Tây Cương đột nhiên chuyển hướng tây 30 độ, hình như không còn nhắm vào Gia Vương Tinh, mà là tiền tuyến phía tay Gia Vương Tinh!
Một nhân viên thăm dò bỗng báo cáo với Tá Phu, sắc mặt hoảng sợ không thôi.
-Đáng chết, quả nhiên là thế.
Tá Phu trợn trừng mắt, dựa vào lưng ghế, sau lưng lạnh băng.
Trịnh Hạo Hiên cùng Cát Hưu Sâm ở bên cạnh cũng nghe được tin tức này, ở trên màn hình, quả nhiên siêu cấp hạm đội Tây Cương đã chệch khỏi Gia Vương Tinh, lao về phía tiền tuyến Gia Vương Tinh. Nếu cùng Thụy Lạp Tinh Quần Quốc làm một đòn trong ngoài phối hợp, vậy thì quận Gia Vương sẽ tan vỡ trong chớp mắt.
Ngọn lửa chiến tranh sẽ thiêu đốt đến tận hoàng đô.
Trịnh Hạo Hiên cùng Cát Hưu Sâm đều tràn đầy hoảng sợ, một đòn của Tiêu Hoằng dù là thông đồng với địch, nhưng Tiêu Hoằng đã dẫn quân đánh vào quận Gia Vương, còn để ý nhiều như thế hay sao?
- Tướng quân Tá Phu, chúng ta nên làm gì đây? Nếu để cho Tiêu Hoằng thực hiện được, vậy sẽ là tai họa ngập đầu đối với quận Gia Vương đó.
Cát Hưu Sâm lau mồ hôi nói, rõ ràng một chiêu này của Tiêu Hoằng cũng là điều mà Cát Hưu Sâm sợ nhất.
Tá Phu sắc mặt đã từ xanh mét thành tái nhợt, tràn ngập nặng nề.
Thân là quan tổng chỉ huy chiến khu Tây Nam, quận Nam Du xảy ra nhiễu loạn lớn đến thế, hắn đã khó gánh vác. Nếu quận Gia Vương hoàn toàn sụp đổ, vậy thì quan tổng chỉ huy chiến khu Tây Nam của hắn đã thất trách nghiêm trọng.
Tá Phu mới quản lý tổng cộng 4 quận, bây giờ quận Nam Du coi như hoàn toàn phế đi, nếu có quận Gia Vương còn xảy ra chuyện, có lẽ Tá Phu phải từ chức chịu trách nhiệm.
-Truyền lệnh, mời Đại Mẫu Hạm Gia Thái thay đổi tuyến đường, chi viên tiền tuyến quận Gia Vương, ra lệnh Thánh điện kỵ sĩ đoàn tạm hoãn tốc độ tiếp viện khẩn cấp. Mặt khác cũng thay đổi đường đi các chiến hạm Ma Văn điều ra chi viện từ từ tiền tuyến, ngăn cản siêu cấp hạm đội Tây Cương, bảo hộ tiền tuyến.
Bị buộc bị buộc bất đắc dĩ, tuyên bố mệnh lệnh này.
Từ lúc này, tất cả quyền chủ động đã nằm trong tay Tiêu Hoằng.
Ở phòng điều khiển tàu Ưng Trảo, Tiêu Hoằng nhìn màn hình, chiến hạm Ma Văn không ngừng tụ tập về Gia Vương Tinh đều giảm tốc độ, thay đổi hướng đi, sắc mặt dữ tợn cuối cùng có chút ánh sáng.
Đúng thể, bây giờ Tiêu Hoằng đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng so sánh với Tá Phu, Tiêu Hoằng nổi giận còn có một chút lý trí. Hắn tự nhiên biết phải sử dụng thủ đoạn thể nào, sáng tạo cơ hội cho mình thực hiện mục đích.
Khoảng 15 tiếng sau, Đại Mẫu Hạm cũng đổi hướng, tới gần tiền tuyến, các hạm đội còn lại cũng thế. Đây là chuyện hết cách, tiền tuyến cùng Gia Vương Tinh đối mặt với đại quân Tiêu Hoằng, thật sự không thể chiếu cố hai đầu.
Kể từ đó, phòng ngự Gia Vương Tinh trở nên trống rỗng, chỉ còn mấy chục chiếc chiến hạm Ma Văn ít ỏi, binh lực không tới 100. 000 người, còn là lâm thời gom thành.
Nhìn hình ảnh này, Tiêu Hoằng híp mắt, tiếp theo ra lệnh:
-Siêu cấp hạm đội Tây Cương, tất cả chiến hạm Ma Văn nghe lệnh, đổi hướng đi, hết tốc lực đánh vào Gia Vương Tinh! Thề giết cố Hoành Thần, kẻ nào ngăn cản giết không cần hỏi, cho dù là Tá Phu, cũng nhất loạt xử lý!
Tiêu Hoằng phát lệnh, siêu cấp hạm đội Tây Cương lại điều chỉnh hướng đi, chuyển lại hướng bắc, hùng hổ lao về phía Gia Vương Tinh.
Tiêu Hoằng đánh một đòn lắc lư hù dọa như thể, tuyệt đối là chí mạng với căn cứ quân sự Gia Vương. Trên thực tế, dù mọi người ý thức được Tiêu Hoằng có khả năng làm vậy, nhưng cũng không có biện pháp khác.
Tá Phu ở bộ chỉ huy căn cứ quân sự Gia Vương, nhìn siêu cấp hạm đội Tây Cương lại đổi hướng, lao về phía Gia Vương Tinh, biểu tình hung ác đột nhiên trở nên kinh hãi.
Không ai hiểu rõ hơn hắn tình cảnh này có ý nghĩa gì, đã hoàn toàn chế trụ được quân đội quận Gia Vương.
Tiền tuyến cùng Gia Vương Tinh, quận Gia Vương đều không tổn thất nổi, chết người là không thể chiếu cố hai đầu. Nhìn thế cục trước mắt, rõ ràng là Tá Phu phải bỏ qua một chỗ.
Đối với Tá Phu, đây là quyết định cực kỳ đau khổ, nhưng làm sao cũng không thể tổn thất được tiền tuyến. Nếu tiền tuyến thất thủ, Gia Vương Tinh cũng cách thất thủ không xa nữa.
Tá Phu nhìn màn hình, cả người lảo đảo, hắn biết rõ tính nghiêm trọng của tình thế. Do dự một lát, Tá Phu lại cầm Ma Văn thông tin, gọi cho Tiêu Hoằng.
← Ch. 0440 | Ch. 0442 → |