Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0450

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0450: bước vào phạm cương tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


- Rất thần kỳ phải không?

Lạc Tuyết Ninh thấy Tiêu Hoằng xuất hiện vẻ kinh ngạc, thoáng đắc ý nói:

- Người bình thường không thể sinh tồn trong không gian, nhưng sư phụ có Ngự lực mạnh mẽ bao bọc, tồn tại cấp thấp như chúng ta cũng có thể sinh tồn được trong không gian, không sao cả.

Nói xong, Lạc Tuyết Ninh kéo tay áo Tiêu Hoằng bước ra khỏi phòng điều khiển, tiếp theo đi qua cửa khoang mở sẵn, nhảy lên thiên thạch.

Quả nhiên, khu vực nhỏ này có thể hít thở, áp suất cũng bình thường, thậm chí còn có lực hút, bước đi trên vùng trải thiên thạch giống như dạo trên quảng trường. Khác biệt ở chỗ xung quanh là không gian bao la, cảnh tượng nhìn vào không gian không có che chở này làm Tiêu Hoằng cảm thấy mới lạ.

Đi tới mấy chục mét, Tiêu Hoằng gặp gỡ A Di La đang ngồi trên thiên thạch cách đó 10m.

Thân thể tản ra khí tức an lành, chỉ nháy mắt khiến nội tâm người ta hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng bản thân Tiêu Hoằng vẫn không bị khí thế này nhiễu loạn, ở sâu trong nội tâm vẫn bảo trì cảnh giác tuyệt đối. Bởi vì cho đến lúc này, hắn còn chưa biết vì sao A Di La muốn gặp mình, hắn đang tính toán cái gì.

- Sư phụ, Tiêu Hoằng đã đến.

Đi đến trung tâm bình đài thiên thạch, Lạc Tuyết Ninh nửa quỳ trước mặt A Di La, cực kỳ cung kính.

về phần Tiêu Hoằng, lại không quỳ xuống, mà cúi người, tỏ vẻ một chút tôn kính đối với A Di La. Dù sao mặc kệ tiếp theo xảy ra chuyện gì, A Di La đưa cho Tiêu Hoằng bí tịch Để văn cùng với mấy quyển sách khác, đã để cho Tiêu Hoằng được lợi không ít.

A Di La cũng không mở mắt, cứ lẳng lặng ngồi đó giống như pho tượng sống động.

Qua hồi lâu, A Di La mới hỏi Tiêu Hoằng:

- Tiêu Hoằng, có biết vì sao ta tìm ngươi đến đây?

Đối với câu hỏi của A Di La, Tiêu Hoằng làm sao biết, khẽ nhướng mày, nhìn A Di La, miệng không nhúc nhích, rõ ràng thông qua phương thức khác lên tiếng. Ngẫm nghĩ một lát, tuy rằng trong lòng Tiêu Hoằng đã đoán ra nhiều loại khả năng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu, lưu manh đáp lại:

- Không biết.

- Vừa rồi ngươi chần chờ một lúc, hẳn là ngươi đã đoán được rất nhiều cách nghĩ? Nhưng mà ta có thể nói rõ cho ngươi, đều không phải.

A Di La khẽ nói tiếp.

- Thường nói A Di La nhắm mắt lại, nhìn còn rõ ràng hơn người ta mở mắt, xem ra quả nhiên là thật, lợi hại.

Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua A Di La, trả lời trực tiếp, không chút làm ra dáng.

- Nếu đã mang Tiêu Hoằng đến, trước tiên sư phụ thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ, tin rằng hắn sẽ không làm ngài thất vọng.

Lạc Tuyết Ninh hơi ngẩng đầu, nhìn A Di La nói tiếp.

- Chuyện thu đồ nói sau, nhưng Tiêu Hoằng ở lại chỗ ta, làm ngoại đồ. Chỉ là không biết Tiêu Hoằng có đồng ý không, nếu không muốn, ngươi có thể quay lại tiếp nhận áp giải, đi đến Ma Duệ Tinh của ngươi. Nhưng mà, ta muốn nói cho ngươi, Ma Duệ Tinh không dễ lăn lộn như ngươi tưởng. Đúng thế, lần này Tần Nhược Bạch, Duy Lâm công quốc đều bị ngươi trêu đùa, nhưng đến Ma Duệ Tinh, ngươi suy xét không đủ, về phần vì sao ta tìm ngươi đến, có lẽ về sau ngươi sẽ hiểu được.


A Di La đáp lại.

Đối với lời nói của A Di La, thần sắc Tiêu Hoằng không biến đổi nhiều, có lẽ A Di La nói đúng, đồng thời Tiêu Hoằng cũng biết về ngoại đồ, chính là chuẩn đồ đệ, có phần giống với dược đồng của Tang Hoành Vân.

Nhưng mà cũng phải làm những việc vặt vãnh, như là thay A Di La chăn nuôi một ít linh thú, như là trông giữ những nơi gì đó...

Nhìn giống như tạp dịch, nhưng chỉ cần có tư cách ở lại trong Thánh Đàn, là một loại vinh quang rất lớn ở thể liên hợp Gia Đô.

Đối với ngoại đồ, trong lòng Lạc Tuyết Ninh vẫn có mất mát nho nhỏ. Lạc Tuyết Ninh có phần không hiểu, tính riêng thiên phú cùng chăm chỉ, Tiêu Hoằng vượt xa các vị sư huynh, chỉ là không biết vì sao A Di La chỉ cho Tiêu Hoằng một cái thân phận ngoại đồ. Là bận tâm một loạt hành động của Tiêu Hoằng ở hay sao? Nhưng đó là vì Phục Thản Đế Quốc Phục Thản Đế Quốc có sai trước, không trách được Tiêu Hoằng.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, có thể cho Tiêu Hoằng một thân phận, tạm thời tịnh dưỡng ở trong này một thời gian cũng tốt. Nói không chừng còn có thể được A Di La chỉ điểm, dù sao bản thân A Di La chi định Tiêu Hoằng đến đây, tuyệt đối là có dụng ý.

Có một loạt ý nghĩ như thế, Lạc Tuyết Ninh lén lút nhìn A Di La, tiếp theo ra sức kéo tay Tiêu Hoằng, ý tứ đã rõ ràng.

về phần Tiêu Hoằng, không có hứng thú gì với ngoại đồ hắn chỉ thích một nơi ở chỗ này, chính là Tàng thư các.

- Được rồi, vậy cảm tạ A Di La thượng tôn thư giữ. Chỉ là không biết ngoại đồ cần phải làm gì?

Tiêu Hoằng liếc Lạc Tuyết Ninh đang nháwnẳtj đáp lời.

- Chuyện ngươi phụ trách, đến lúc đó mời quyết định. Tát Già, bây giờ ngươi dẫn Tiêu Hoằng đi Phạm Cương Tinh.

A Di La căn dặn.

Trước đó có nói, Thánh Đàn có 3 hành tinh có người ở, là Phạm Cương Tinh, Di Đà Tinh cùng Ngộ Giác Linh. Trên thực tế, 3 hành tinh có người ở này, ở thế nào cũng chia làm ba bảy loai. Phạm Cương Tinh xem như cấp bậc thấp nhất, chuyên môn nhận ngoại đồ, hoặc íà đệ tử lý lịch nông cạn, một ít quyền quý bên ngoài thường thường cũng ớ Phạm Cương Tinh.

Di Đà Tinh lại tiếp nhận đệ tử bình thường, yêu cầu cấp bậc thường là Đại Ngự sư trở lên. Về phần Lạc Tuyết Ninh dựa vào thân phận tiểu đồ đệ tiến vào ở trong Di Đà Tinh, hoàn toàn đươc A Di La sủng ái.

Cuối cùng là Ngọ Giác Tinh, là cấp bậc cao nhất, chỉ có đại đệ tử Tát Già, nhị đồ đệ Ma Sở, cùng các đồ đệ cấp cao cấp Ngự hồn như Tần Nhược Bạch mới có tư cách vào đó.

Đương nhiên, phân chia như vậy nhìn như thông qua cấp bậc Ngự lực, trên thực tế lại thông qua một loại điểm thành tựu để phân chia, điểm thành tựu càng nhiều, sẽ được tru đãi càng lớn, đồng thời cũng là chỉ tiêu trọng yếu trở thành đồ đệ của A Di La.

Tiêu Hoằng cũng không quyết tâm trở thành đồ đệ của A Di La, nguyên nhân là bởi sau một loạt chuyện ở Phục Thản Để Quốc, Tiêu Hoằng thật sự không muốn khuất phục thế lực nào. Muốn làm thì làm lão đại, hoặc là không làm gì cả.

Nhưng trở thành đồ đệ của A Di La, Tiêu Hoằng cũng không kháng cự gì, dù sao trở thành đồ đệ của A Di La, được A Di La chỉ điểm, Tiêu Hoằng sẽ có nhiều chỗ tốt hơn.

Đương nhiên, Tiêu Hoằng cảm thấy hứng thú nhất không ngoài Tàng thư các, nghĩ tới mấy triệu quyển sách mà Lạc Tuyết Ninh nói, trong lòng Tiêu Hoằng liền ngứa ngáy.

Nghe A Di La dặn dò, Tát Già cúi người, liền bước xuống dưới, đi tới cạnh

Tiêu Hoằng.

Tuy rằng Tát Già đã hơn 1000 tuổi, nhưng tới gần, Tiêu Hoằng thấy chỉ dựa vào bề ngoài, Tát Già cũng chỉ khoảng 40 tuổi thôi.


Tuy rằng thần sắc bình thản, nhưng ở sâu trong bình thản kia lại tràn ngập khí thế khác thường. Trên thực tế, Tát Già thân là Ngự hồn cấp năm, cũng có khả năng trở thành cấp bậc Ngự không thứ bảy trong Vũ trụ Thái Qua.

- Đại sư huynh, mời bên này.

Thấy Tát Già tới cạnh, Lạc Tuyết Ninh cung kính mời vào tàu Trân Ny.

- Không cần.

Tát Già đáp lại, tiếp theo vươn tay nhẹ nhàng vẽ trước người một cái, một đạo ánh sáng vàng lóe lên trên ngón tay Tát Già, không ngừng kéo dài ra.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng kinh ngạc phát hiện toàn bộ không gian như bị kim tuyến này xé ra, hình thành vết nứt không gian. Nhìn vào trong vết nứt là một mảnh tối đen, chỉ có thể mơ hồ thấy màu u lam hình thành lốc xoáy.

- Tiểu sư muội, Tiêu Hoằng, đi theo ta.

Tát Già nhàn nhạt nói, lại cúi người trước A Di La, bước vào khe rách không gian, tiếp theo cả người bị khe rách không gian nuốt mất.

Mặc dù Tiêu Hoằng có hiểu biết về loại khe rách không gian này, nhưng cũng chưa tự mình thử qua. Liếc A Di La, lại nhìn sang Lạc Tuyết Ninh, hít một hơi thật sâu, Tiêu Hoằng cũng bước vào trong.

Nháy mắt, Tiêu Hoằng cảm thấy thân thể như chìm vào trong nước, cảm thấy một trận mát lạnh, tiếp theo là ấm áp, cảnh tượng cũng nhanh chóng lướt qua. Ngay sau đó, Tiêu Hoằng thấy mình đã từ không gian bao la đặt chân lên Phạm Cương Tinh.

Bây giờ Tiêu Hoằng đang đứng trên quảng trường trải đá, xung quanh là đủ loại kiến trúc thấp bé, phần lớn làm bằng gỗ, tràn ngập mùi vị nguyên thủy, xung quanh không nhìn thấy vật phẩm hiện đại nào.

Cái gì chiến đấu cơ Ma Văn, chiến hạm Ma Văn, gần như không có.

Theo sát theo Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh cũng bước ra từ khe nứt không gian.

Tuy rằng Lạc Tuyết Ninh không phải thường xuyên đến Phạm Cương Tinh, nhưng cũng rất quen thuộc nơi này, vừa đến liền hít sâu một hơi, có vẻ hưởng thụ.

- Tiêu Hoằng, bây giờ ta nói chuyện, ngoại trừ giết ngươi, ngươi biết làm cái gì? Có kỹ năng gì?

Tát Già hỏi tiếp, ngữ khí bình thản không có chút gấp gáp.

- Tiêu Hoằng biết rất nhiều thứ, nhớ Hấp Bàn Chiến văn của muội ngày đó, chính là Tiêu...

Không cho Lạc Tuyết Ninh nói hết, lại thấy Tiêu Hoằng đặt tay vào cánh tay Lạc Tuyết Ninh, nhéo nhẹ một cái, ý bảo Lạc Tuyết Ninh đừng nói nữa.

Lạc Tuyết Ninh tự nhiên có thể cảm nhận được động tác nhỏ của Tiêu Hoằng.

- Ngoại trừ giết người, vãn bối biết đọc sách, có chút tâm đắc đối với xem sách.

Tiêu Hoằng đáp lại, ngữ khí đúng mực. Tiêu Hoằng biết, ngoại đồ cũng phải phụ trách công tác, Tiêu Hoằng tự nhiên muốn đi trông coi Tàng thư các.

- Dựa theo ý ngươi nói, ngươi chỉ có thể trông giữ Tàng thư các. Nhưng Tàng thư các là địa điểm tương đối trọng yếu ở Thánh Đàn, cần trên 5000 điểm thành tựu, cũng phải trở thành đệ tử A Di La mới có tư cách quản lý. Còn hiện giờ ngươi mới là ngoại đồ mới tới, bởi vậy không thể quản lý nơi đó. Cá nhân ta đề nghị ngươi lựa chọn công tác đủ khả năng làm, tích lũy đủ điểm cống hiến trước đã.

Tát Già nói xong, liền đi vào trong tòa nhà ba tầng bằng gỗ phía trước.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)