← Ch.0454 | Ch.0456 → |
Mặt trời chiều đã ngả về tây, sắc trời dần dần ảm đạm xuống, ăn tạm vài thứ xong, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa rời khỏi ghế mây, mở ra túi tơ vàng, trồng hạt giống Tiên linh thảo lên trên tuyến truyền dẫn Ngự lực.
Mỗi một hạt giống đều được gieo trồng tỉ mỉ, ánh mắt hắn rất bình thản, giống như một hồ nước.
Tuy mặt trời đã hạ xuống, nhưng mượn ánh sao trên bầu trời và cùng Ngự lực kết tinh của A Di La đang không ngừng phiêu lãng bên ngoài tầng khí quyển, nên màn đêm tuy vẫn tối, nhưng bằng vào thị lực của Tiêu Hoằng, thì vẫn thấy rất rõ.
Dựa theo dự tính của Tiêu Hoằng, bằng vào Ma Văn thúc đẩy mà mình toàn lực chế tạo ra, thì Tiên linh thảo vốn cần khoảng ba năm mới có thể trưởng thành này, trong tay Tiêu Hoằng thì nhiều nhất chỉ cần hai tuần đã có thể trưởng thành, sau ba tuần thì trên cơ bản đã trở thành đỉnh cấp Tiên linh thảo rồi.
Về phần sử dụng Tiên linh thảo, thì chất lỏng của nó có thể chế tạo thành Dược Văn, đối với chữa trị tổn thương trong cơ thể thì nó có hiệu quả khá kỳ lạ, về phần gốc thì trực tiếp ăn, xếp hàng thượng phẩm trong số các thuốc bổ, có hiệu quả điều tiết Ngự lực và bổ não rất tốt.
Trên thực tế, có thể dùng tư bản hùng hậu như thế để tiến hành gieo trồng diện tích lớn, ngoài Thánh Đàn ra, thì cũng chỉ có một số gia tộc phú hào mới làm được.
Đương nhiên, ngoài số lượng nộp lên trên, trong lòng Tiêu Hoằng cũng phi thường chờ mong, ba năm cần nộp 500 kg, phần thừa ra thì có thể dùng để đổi lấy điểm thành tựu, cũng có thể lưu lại, trên cơ bản mỗi 1 kg dư ra, thì sẽ tương đương với 1 điểm thành tựu.
Tình hình chung thì ba năm cũng có thể sản xuất được hơn 200 kg, cũng chính là 200 điểm thành tựu, con số này đối với bất kỳ một ngoại đồ nào thì cũng là lỗ lớn, thu nhập cực kỳ ít.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lạc Tuyết Ninh tức giận, mà cũng có thể nhìn ra được, Triệu Quần này rốt cuộc âm độc tới mức nào.
Tuy nhiên, ở Thánh Đàn thì gần như không có người nào biết rằng Tiêu Hoằng đã phát huy kỹ thuật Ma Văn thúc đẩy của Tát Già tới mức này.
Mà trên thực tế, Tát Già ước chừng nghiên cứu Ma Văn thúc đẩy 100 năm thời gian, nhưng nó cũng là một kỹ thuật không quá nổi danh, nguyên nhân thì chủ yếu là kỹ thuật này đối với Tát Già mà nói, vẫn có chỗ thiếu hụt, đó chính là không thể ứng dụng quy mô lớn, thường thường chỉ có thể dùng để đào tạo một vài gốc cây đơn lẻ mà thôi.
Nhưng kỹ thuật này chạy đến trong tay Tiêu Hoằng, thì đã không còn giống cũ nữa, Tiêu Hoằng có kỹ thuật văn trong văn, có thể tăng lên tính năng của Ma Văn thúc đẩy tên quy mô lớn, mặt khác, Tiêu Hoằng có kỹ thuật truyền dẫn Ngự lực của Cáp Thụy Sâm, có thể chỉ dùng vài cái Ma Văn là có thể giải quyết nhu cầu lớn.
Mãi cho đến đêm khuya, bốn phía ngoài vài tiếng động vật kêu trong vùng núi ra, thì mọi thứ đã trở nên vô cùng yên tĩnh, Tiêu Hoằng cũng coi như hoàn thành việc gieo trồng trên mảnh đất này.
Đứng giữa mảnh đất, Tiêu Hoằng liền điều động Ngự lực trong cơ thể, kích hoạt tất cả Ma Văn thúc đẩy.
Đồng thời, Tiêu Hoằng liền có thể rõ ràng nhìn thấy, gần như bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, trên mặt đất đã từ từ mọc lên các cây non nhỏ màu xanh nhạt.
Tốc độ như vậy, tuy rằng không cần chăm bón, thì cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn mà đâm chồi mới, đối với Tiên linh thảo mà nói, đây đã là độ sinh trưởng rất biến thái tốc.
Nhìn Tiên linh thảo mọc bình thường trên mảnh đất này, Tiêu Hoằng mới hơi hiện lên một chút vẻ thoải mái, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào bóng đêm, cuối cùng ra bờ suối rửa sạch bùn đất trên người, quay về nhà gỗ, tiếp tục chế tạo Ma Văn.
Lần này, Tiêu Hoằng tác muốn chế tác Ma Văn báo động, tuy rằng Thánh Đàn được ngoại giới ca tụng là một nơi thánh khiết, nhưng chỉ sống vài ngày trong này, Tiêu Hoằng đã có thể rõ ràng cảm nhận được, người tại đây cũng có cạnh tranh kịch liệt, minh đao ám tiễn tất nhiên cũng không thể thiếu.
Từ sau chuyện với Triệu Quần, Tiêu Hoằng dường như là có thể lờ mờ cảm thấy, nơi này rốt cuộc là một nơi phức tạp cỡ nào.
Nhất là khi mình đã đắc tội với một trong các đại đầu sỏ nơi này là Tần Nhược Bạch, những người trong phe phái của hắn chẳng lẽ lại không chút ghen ghét với mình hay sao? Đây là chuyện không có khả năng.
Bởi vậy, tất cả vẫn nên cẩn thận là hơn, này biện pháp đầu tiên chính là Ma Văn báo động, âm thầm bố trí Ma Văn báo động và Ma Văn bẩy rập trong toàn bộ khu vực mà mình quản lý, phòng trước các mối họa.
Tiêu Hoằng không muốn đối địch với bất kỳ kẻ nào, nhưng nếu có vài người ghen ghét, hãm hại hắn, thì Tiêu Hoằng cũng không ngại bất kỳ kẻ nào.
Cứ như vậy, ước chừng ba ngày thời gian trôi qua, trong ba ngày này, Tiêu Hoằng đã sử dụng đủ loại kiểu dáng Ma Văn để gia cố khu vực mà mình quản lý thành một thành lũy loại nhỏ, bề ngoài nhìn qua không có gì, nhưng mà không biết trong thân cây có vẻ bình thường kia sẽ cất dấu Chiến Văn cổ quái gì.
Đồng thời, trong quá trình chế văn, Tiêu Hoằng cũng liều mạng nghiên cứu kỹ thuật Để Văn và Ngự Độ. Điều khiến Tiêu Hoằng cảm giác vô cùng nuối tiếc chính là hắn không có tư liệu và các cuốn sách để tham khảo, khi gặp phải chỗ khó, căn bản không có tư liệu để tìm đọc.
Trọng yếu nhất là, vào lúc rảnh rỗi Tiêu Hoằng rất thích đọc sách, nhưng trước mắt, trong tay Tiêu Hoằng lại chỉ có không đến 5 quyển sách.
Đi Vĩnh Ngạn Tinh mua một ít về ư?
Tiêu Hoằng rất nhanh bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, nguyên nhân chính là, sách mà có thể mua được ở chợ thì Tiêu Hoằng gần như đã đều đọc qua rồi, tri thức trong đó thì trên cơ bản Tiêu Hoằng đều đã nắm giữ, gần như không có giá trị gì đáng nói cả.
Hơi chớp mắt, Tiêu Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiên linh thảo xanh mượt thành một mảnh, không kìm được tự nói:
- Xem ra chỉ có thể dựa vào các ngươi.
Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoằng vẫn dự định đi Tàng Thư Các mượn mấy quyển sách, đương nhiên, dựa theo trình độ quý giá của các quyển sách khác nhau, thì điểm thành tựu phải bỏ ra cũng không giống nhau.
Hiện tại Tiêu Hoằng chỉ có 200 điểm thành tựu, tốt nhất là nên sử dụng cẩn thận một chút mới được.
Không quá do dự, Tiêu Hoằng liền tiếp tục mặc bộ sa y màu xanh, mang theo một cái mũ rơm giản dị, đeo lên cặp kính mắt màu đen, hắn liền rời nhà, đi về phía Tàng Thư Các.
Cùng lúc đó, ở trong hư không, Tát Già đang đứng trên một khối vẫn thạch, hơi cúi người, báo cáo tình hình trọng yếu cho A Di La.
- Gần đây giữa các liên hợp thể thì tranh đấu quy mô nhỏ không ngừng diễn ra, Thượng tướng Gia Nại Cầm của Thượng Tri Tự Do Quốc thuộc Bắc Áo Liên Hợp Thể bị thương, nghe nói phi thường nghiêm trọng, do dó hướng về phía Thánh Đàn cầu viện, mong được cứu chữa!
Tát Già nhẹ giọng báo cáo.
- Ngươi đã là Dược sư đỉnh cấp trong Thái Qua Vũ Trụ, chuyện này, tự ngươi chú ý là được!
A Di La khép hờ hai mắt, giọng điệu bình thản đáp.
Trên thực tế, bởi vì có Tát Già tồn tại, nên các Tướng quân quan trọng đi vào Thánh Đàn để trị liệu cũng không ít.
- Đã rõ, sư phụ, xét thấy Gia Đô và Bắc Áo gần nhau, ta dự định đồng ý.
Tát Già nhẹ giọng đáp.
- Mặt khác, Tiêu Hoằng tới đây cũng đã được vài ngày, tình trạng của hắn lúc này như thế nào? Hắn và Tần Nhược Bạch có chút xung đột, phỏng chừng trên Phạm Cương Tinh, hắn sống cũng không quá tốt phải không?
A Di La hỏi tiếp.
- Quả thật như thế, Triệu Quần phân phối cho hắn một cái nhiệm vụ cực kỳ không tốt, đó là gieo trồng Tiên linh thảo, phỏng chừng làm không tốt, thì trong vòng ba đến năm cũng đừng nghĩ tới việc trở mình được, ta cảm giác như vậy cũng tốt, để cho hắn ở đây vài năm như vậy, tiêu hao bớt lệ khí trên người hắn.
Tát Già nhẹ giọng đáp.
A Di La không lập tức đáp, chỉ là vào lúc này, Ngự lực kết tinh bên cạnh A Di La đang không ngừng phiêu tán ra kia, đột nhiên ngưng kết ra một vật thể giống như đồng tử, nhìn khắp Phạm Cương Tinh.
Sau đó, khóe miệng A Di La không kìm được hơi co rút hai cái.
Tát Già tự nhiên biết sư phụ đang quan sát, nhưng nhìn thấy biểu tình của sư phụ, dường như vừa nhìn thấy thứ gì không tầm thường vậy.
- Ba đến năm năm? Có thể vây khốn hắn ba đến năm tuần đã là không tồi rồi!
A Di La nhẹ giọng nói, giọng điệu ít nhiều có chút cổ quái.
Nghe vậy, Tát Già cái hiểu cái không, mở cánh tay ra, nhẹ nhàng vung lên bên cạnh, một màn hình trong nháy mắt đã hình thành, trong màn hình là hình ảnh toàn bộ Phạm Cương Tinh, trên mặt đất chính là mảnh đất nhỏ của Tiêu Hoằng.
Nhưng mà, điều khiến cho Tát Già tuyệt đối không nghĩ tới chính là, hình ảnh về khu vực này bắt đầu trở nên vặn vẹo, căn bản không thể thấy rõ tình huống bên trong đó, đây chính là hiệu quả của quang học quấy nhiễu Ma Văn.
Đây là một loại thủ đoạn phòng chống trinh trắc phi thường phức tạp, ngay cả một ít quân đội cũng không thể hoàn toàn sử dụng được.
- Không thể tưởng được, tên kia...
Tát Già thấp giọng tự nói, sau đó hơi tăng mạnh một chút cường độ Ngự lực, trong nháy mắt, thủ đoạn phòng trinh trắc của Tiêu Hoằng đã mất đi hiệu lực, chỉ là, hình ảnh hiện lên trong màn hình lại khiến cho Tát Già phải mở lớn hai mắt ra.
- Điều này... điều này làm sao có thể được?
Tát Già không kìm được thốt lên, trong màn hình, khu vực bồn địa của Tiêu Hoằng đã mọc đầy Tiên linh thảo, dài hơn một bàn tay, xanh mượt, vô cùng sum xuê.
Nên biết rằng, giá trị đắt đỏ của Tiên linh thảo phần lớn là do nó khó có thể đào tạo, tỉ lệ sống sót cũng khá là thấp, nhưng mà trước mắt, thứ hắn thấy lại là một mảnh sinh cơ dạt dào, tỉ lệ sống sót rất khả quan.
Càng làm cho Tát Già cảm thấy khiếp sợ chính là, Tiêu Hoằng mới đến đây có vài ngày a, Tiên linh thảo này làm sao có thể mộc nhanh như vậy được, dài hơn một bàn tay thì cũng phải mất nửa năm thì mới đạt tới được.
- Có một việc, ta quên nói cho ngươi, quyển Ngự Độ mà ngươi trải qua ngàn năm biên soạn, thì ta đã đưa cho Tiêu Hoằng một quyển.
A Di La nhẹ giọng nói, giọng điệu khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
- Vậy thì cũng không giải thích được a, cho dù Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ thuật Ma Văn thúc đẩy của ta, thì nhiều lắm là áp dụng được từ một đến hai gốc cây, nhưng mà trước mắt, ước chừng có mấy vạn gốc a, hơn nữa cho dù ứng dụng Ma Văn thúc đẩy của ta, thì cũng không có khả năng nhanh như vậy được.
Khuôn mặt luôn luôn bình thản của Tát Già rốt cục cũng toát ra vẻ kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng nổi, Tiêu Hoằng rốt cuộc là làm thế nào mà được vậy.
- Ngươi có biết, điểm đáng sợ nhất của Tiêu Hoằng là ở đâu không? Hung ác sát phạt ư? Hay là loại kỳ ngộ này? Kỳ thật cũng không phải, chỗ đáng sợ nhất của Tiêu Hoằng, theo ý ta thì chính là sự chăm chỉ, tích trữ một lượng tri thức khổng lồ mà người thường không thể có, cùng với việc hắn có thể dung hợp và vận dụng linh hoạt những tri thức khổng lồ này, sau đó còn cải tiến thêm, còn có cả tinh thần dũng cảm không lùi bước khi đối mặt với nan đề nữa. Nói đúng ra, Tiêu Hoằng là một con quỷ hút máu chuyên hấp thu tri thức, có thể thu lấy tri thức của những người bên cạnh, sau đó biến thành thứ mà mình có thể sử dụng.
A Di La bình tĩnh bình luận về Tiêu Hoằng.
← Ch. 0454 | Ch. 0456 → |