← Ch.0478 | Ch.0480 → |
Đảo mắt, thời gian tới sáng sớm, Tiêu Hoằng nằm trên dây thừng vừa cảm giác tỉnh lại, liền bắt đầu tiếp tục công việc lu bù cả lên giống như con quay. Đầu tiên là sửa sang lại mười Ma Văn làm trắng đẹp, và Bách Hỏa chiến Văn chế tạo cho Hà Phương ngày hôm qua, để vào bên trong hộp gỗ, đợi Hà Phương quay lại.
Sau đó Tiêu Hoằng đi vào phòng bếp, trước sau như một nấu nồi cơm.
Hết thảy xong xuôi, Tiêu Hoằng lấy ra từ trong ngăn kéo một lọ "Ngự Sa". Loại dung dịch này có thể tăng lên Ngự lực, để vào túi hành trang tùy thân rồi đi ra ngoài.
Đi ra nhà gỗ, thời điểm này, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng khắp thung lũng không ngờ lại hình thành một tầng sương mù mờ nhạt, không hề dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền khởi động Lưu Văn chạy tới chỗ Hàn sương long.
Khống chế Lưu Văn, đi tới đỉnh ngọn núi, thời điểm này Tiêu Hoằng, xuyên qua đám sương mờ nhìn thấy Hàn sương long như trước dựa theo lời nói của Tiêu Hoằng, thành thành thật thật nằm trong thung lũng không nhúc nhích.
Mãi đến khi nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trên đỉnh núi, Hàn sương long mới thật cẩn thận ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn chút dữ tợn nào, ngược lại nhìn qua có thêm vài phần ý vị lấy lòng.
Tiêu Hoằng thấy vậy cũng không có dừng lâu, hay cố kỵ gì, tiếp theo liền nhanh như chóp khống chế Lưu Văn, vọt xuống bên trong thung lũng.
Theo Tiêu Hoằng tới gần, lại nhìn cái đầu thật lớn của con Hàn sương long, bắt đầu cọ cọ trên người Tiêu Hoằng, hành động lấy lòng a dua này nhìn một cái lộ rõ rành rành.
- Thế nào? Đêm qua nghỉ ngơi cũng không tệ lắm chứ?
Tiêu Hoằng đồng dạng vuốt ve cái đầu cực lớn của Hàn sương long, lẩm bẩm nói.
Thời điểm này Hàn sương long, dường như thật đúng là có thể nghe hiểu ý lời nói của Tiêu Hoằng, nó đong đưa cái đầu vài cái, sau đó nhẹ nhàng mở ra khóe miệng, lộ rõ ý đồ.
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, đương nhiên có ăn!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó khu động Hàn Võ, điều động Ngự lực, trong nháy mắt trong tay hình thành một băng cầu thật lớn, sau đó phi thường tùy ý ném lên hướng bầu trời.
Hàn sương long thực phối hợp đúng lúc, nó mở ra cái mồm to tiếp nhận Hàn băng vạn năm, nhấm nháp mấy cái liền nuốt vào trong bụng.
Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn ra được, Hàn băng vạn năm này đối với Hàn sương long dường như chính là năng lượng của nó, bổ sung thêm một phần, trạng thái sẽ khôi phục một ít.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng giống như cho một con chó nhỏ ăn, ném thức ăn cho Hàn sương long hơn nửa tiếng, cho đến lúc Hàn sương long có chút ăn không vô mới thôi.
Mà thời điểm này Hàn sương long, dường như cũng đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất, mỗi một chỗ khớp xương đều ẩn ẩn tỏa ra hào quang màu lam, ánh mắt nó giống như hai cái bóng đèn lớn màu lam, thân thể màu lam sậm cũng óng ánh phát sáng.
- Không sai biệt lắm, thương tích trên người ngươi cũng tốt lắm rồi, đúng lúc quay về bên cạnh chủ nhân ngươi rồi!
Tiêu Hoằng sờ sờ đầu Hàn sương long, nhẹ giọng nói.
Tuy nhiên, theo Tiêu Hoằng vừa nói dứt lời, Hàn sương long liền dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, nhìn không chớp mắt, dường như trong mắt nó Tiêu Hoằng đã trở thành chủ nhân.
- Không phải ta, là chủ nhân trước khi ngươi đến đây!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Thế nhưng nhìn lại con Hàn sương long, nó vẫn vươn cái đầu to lớn cọ tới cọ lui trên người Tiêu Hoằng, dường như không muốn đi, cũng giống như muốn Tiêu Hoằng thu lưu nó.
về phần thu lưu Tiêu Hoằng rất muốn, nhưng dường như cũng không làm chủ dược, rơi vào đường cũng chỉ có thể kiểm tra cái đầu cực lớn của Hàn sương long, sau đó nhỏ giọng dỗ dành nó:
- Yên tâm tốt lắm! Ngươi rời đi, cũng có thể bất cứ lúc nào quay lại, nếu đói bụng hay gì đó cũng có thể bất cứ lúc nào tới tìm ta. Tuy nhiên, trước mắt, ngươi phải trở về với chủ nhân trước của ngươi, báo đã bình an!
- Ngao...
Hàn sương long dường như nghe hiểu ý của Tiêu Hoằng, nó phát ra một tiếng ngâm nhẹ như thế, đầu cọ cọ trên người Tiêu Hoằng, dường như là gật đầu đáp ứng.
- Nhớ kỹ, lập tức quay về chỗ cũ ngươi đến, trên đường không được đả thương người, biết không?
Tiêu Hoằng dặn dò tiếp một câu.
- Ngao...
Hàn sương long lại lần nữa phát ra tiếng ngâm nhẹ, tiếp theo liền giương rộng hai cánh, bay vọt lên trời cao, quay đầu lại nhìn Tiêu Hoằng trên mặt đất lần nữa, rồi trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
Hàn sương long là Vũ thú cao đẳng, nó hoàn toàn có khả năng lao ra ngoài tầng khí quyển, sinh hoạt dễ dàng trong hư không.
Thấy Hàn sương long biến mất, Tiêu Hoằng khẽ thở dài một hơi, trong lòng lại bắt đầu sinh ra một tia cảm giác mất mát, cũng không biết vì sao!
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền một mình một người xoay người, đi dọc theo lưng núi, chỉ đi bộ, đi tới một sườn thung lũng khác, nơi này đúng là chỗ trước đó cho Bác Sơn biểu thị Lưu Tinh Chiến Văn, có một khối đất bàng phẳng, cùng với đá lởm chởm, phi thường thích hợp tu luyện Ngự lực, nhất là nơi này rất im lặng, gần như không có người quấy rầy.
Bốn phía chỉ có tiếng nước chảy róc rách, cùng với từng hồi tiếng chim hót líu lo, môi trường cực kỳ tươi đẹp.
Khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, Tiêu Hoằng liền mở ra túi hành trang lấy ra các thứ cần thiết, 22 mũi Ma Văn châm, cùng với một lọ dung dịch Ngự Sa có dạng chất dính.
Cởi bỏ áo lụa xanh trên người, Tiêu Hoằng liền bắt đầu từng chút từng chút rót dung dịch Ngự Sa vào bên trong Ma Văn châm, sau đó cắm từng cây trên thân thể.
Theo mỗi một cây Ma Văn châm đâm vào dưới da, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được rõ ràng, những chỗ có cắm Ma Văn châm, trong nháy mắt liền hình thành một dòng xoáy Ngự lực nhỏ điên cuồng quấy động, đây đúng là hiệu quả Tiêu Hoằng muốn nhìn thấy.
Vài phút qua đi, nửa thân trên đã cắm đầy 22 cây Ma Văn châm, Tiêu Hoằng liền khép hờ hai mắt, bắt đầu sử dụng Huyết Thí Huấn Luyện Pháp, một mình bắt đầu yên lặng tiến hành tu luyện Ngự lực.
Tuy rằng phương thức này, so ra kém máu Kim quan điêu, nhưng cũng có thể kéo dài đáng kể. Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại tu luyện giữa chừng, phòng ngừa người khác ám toán.
Đồng dạng, tu luyện như vậy mỗi lần đại khái kèo dài thời gian một tiếng, mà tốc độ Ngự lực tăng lên cũng đã gấp năm lần so với ở căn cứ quân sự Bối La lúc trước.
Không sai biệt lắm một tiếng qua đi, kết quả tăng lên mười cổ Ngự lực.
So với dùng máu Kim quan điêu quả thật rất chậm, nhưng so với trong tu luyện cùng cấp, tốc độ đã xem như rất nhanh rồi.
Cùng lúc đó, ngay lúc Tiêu Hoằng hết sức chuyên chú tu luyện, ở ngoài Thánh Đàn về hướng Tận Cách Công Quốc, Trân Ny Hào đã lại một lần nữa đi vào bên trong Thánh Đàn.
Lạc Tuyết Ninh ở trong phòng điều khiển chính, như trước mặc một thân quân trang màu trắng, duy nhất khác biệt là mái tóc buộc đuôi ngựa của nàng đã xỏa xuống, thậm chí trên gương mặt còn trang điểm một chút.
Giờ phút này, Lạc Tuyết Ninh đang chắp tay sau lưng, nhìn màn hình.
Lần này, Lạc Tuyết Ninh tiến vào Thánh Đàn, mục đích chỉ có một là chuẩn bị thành tựu Đại Ngự Sư, hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Lạc Tuyết Ninh đã đạt tới 15000 cổ, hoàn toàn đạt tới yêu cầu Ngự lực thành tựu Đại Ngự Sư.
Trên thực tế, Ngự lực trong cơ thể đạt tới 13000 cổ thì đã có thể đạt tới Ngự Sư cấp năm, đạt tới 15000 cổ là Ngự Sư đỉnh phong.
- Này, này, này... Các ngươi có phát hiện gì không? Lạc Tướng quân hôm nay có chút không thích hợp?
- Đúng vậy! Ta cũng thấy thế!
- Trang điểm!
- Còn thơm nức mùi nước hoa!
Ngay thời điểm Trân Ny Hào chậm rãi tiến vào không phận của Thánh Đàn, nhân viên công tác trong phòng điều khiển chinh Trân Ny Hào, đều nhỏ giọng bàn tán, trên mặt tràn ngập vẻ quỷ dị, đồng thời thỉnh thoảng liếc mất nhìn Lạc Tuyết Ninh.
Lạc Tuyết Ninh không nói gì, luôn luôn hết sức chuyên chú nhìn vào bản đồ giữa các tinh trước mặt.
- Trưởng quan! Xin hỏi chúng ta hiện tại chuẩn bị đi tới địa phương nào? Là Di Đà Tinh chỗ ngài cư ngụ chứ?
Trong đó một gã nhân viên công tác lên tiếng hỏi. Hiện giờ nơi này tuyệt đối an toàn, bởi vậy các nhân viên công tác cũng tương đối buông lỏng.
- Không! Trước tới Phạm Cương Tinh đi, ta mang theo một ít đồ vật cho Tiêu Hoằng, trước đưa qua cho hắn thuận tiện thăm một chút!
Lạc Tuyết Ninh mặt không đổi sắc, nhẹ giọng đáp lại.
- Rõ, Trưởng quan!
Tài công cố ý tăng âm lượng thật cao đáp lại.
Lại nhìn toàn bộ nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính, liền quay đầu lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ cười quỷ dị trên mặt đã biến thành vẻ cười xấu xa:
- Biết chỗ nào không thích hợp rồi chứ?
- Quả nhiên đoán trúng phóc! Chỉ là không nghĩ tới, Trưởng quan của chúng ta cũng không thoát khỏi...
Nhân viên công tác lại một lần nữa hạ giọng bàn luận.
Ước chừng qua bốn tiếng sau, Trân Ny Hào liền chậm rãi xuất hiện ở tại bên ngoài tầng khí quyển Phạm Cương Tinh, bắt đầu điều chỉnh tư thái hạm thể.
Thời điểm này ở chỗ thung lũng của Tiêu Hoằng thời gian gần tới chính ngọ, Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống.
Ở bên trong nhà gỗ nhỏ Tiêu Hoằng, còn thật không biết tin tức Lạc Tuyết Ninh sắp tới đây, hắn theo đúng giờ đang ở bên trong phòng bếp, chuẩn bị cơm trưa. Trên thực tế, đây là Lạc Tuyết Ninh muốn tạo sự ngạc nhiên vui mừng cho Tiêu Hoằng.
Trước sau như một, chuẩn bị nấu nồi cơm, Tiêu Hoằng liền bưng hai cái mâm nhôm đi vào phòng trong, sau đó một bàn tay nâng Gia Nại Cầm dậy, tựa vào phía trên bả vai mình, tiếp theo cầm lấy muỗng đút từng muỗng thức ăn cho nàng.
Đã mấy ngày liên tục ăn món ăn này, không thể phủ nhận ít nhiều Gia Nại Cầm đã hơi ngán tới cổ họng. Nàng thật không biết Tiêu Hoằng làm thế nào có thể kiên trì được như vậy. Tuy nhiên, dù vậy Gia Nại Cầm còn là rất thích loại cảm giác hiện tại này, đồng thời còn hơn một lần tưởng tượng chuyện gì đó.
về phần Tiêu Hoằng ngược lại cũng không có nghĩ gì nhiều, hoàn toàn chính là xem Gia Nại Cầm trở thành một người bệnh, cần điều dưỡng trị liệu.
Nhưng đúng lúc này, Trân Ny Hào đã chậm rãi treo phía trên đỉnh núi một bên thung lũng, đồng thời Lạc Tuyết Ninh đang theo dây thừng từ cửa khoang hạ xuống, một tay đang cầm một cái mâm kim loại lớn, mặt trên chụp lông bàn, tay kia thì xách theo một cái hộp kim loại.
- Trưởng quan! Có cần ta cùng đi với ngài không?
Gã trợ thủ đứng bên trong cửa khoang hỏi với theo Lạc Tuyết Ninh.
- Không cần! Các ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi! Toàn thể nhân viên công tác, tạm thời tiến vào trạng thái nghỉ ngơi!
Lạc Tuyết Ninh phân phó một tiếng, sau đó liền thật cẩn thận khởi động Lưu Văn, bay thẳng tới hướng căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng.
Ở trong óc Lạc Tuyết Ninh cũng có thể tưởng tượng được, cuộc sống của Tiêu Hoằng trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đơn độc cô quạnh biết bao, phỏng chừng cả ngày đều là vượt qua trong chế văn, đọc sách.
Mà Lạc Tuyết Ninh trong cái mâm kim loại kia là chứa thịt linh thú nướng mùi thơm phức, bên trong hộp kim loại còn có vài món quần áo tắm rửa, cùng với một ít vật dụng hàng ngày và mấy thứ tạp vật. Những thứ này dường như cũng có thể đặc biệt thể hiện ra sư tinh tế của nữ nhân.
*****
Tới trước nhà gỗ của Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh thoáng mỉm cười, tùy tiện bước vào phòng khách, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ.
Vốn là người quen, Lạc Tuyết Ninh cũng không có gì cố kỵ.
- Tiêu Hoằng, ta tới rồi, xem ta mang cho ngươi cái gì đây.
Lạc Tuyết Ninh vừa nói, dùng chân đá văng cửa phòng ra.
Nhưng cửa phòng ngủ vừa mở, hình ảnh Tiêu Hoằng nửa ôm Gia Nại Cầm, đút cho nàng ta ăn đập thẳng vào mắt Lạc Tuyết Ninh.
Xoạt!
Chớp mắt, bộ mặt mỉm cười của Lạc Tuyết Ninh trực tiếp lạnh xuống, rất lạnh, lạnh lắm ấy chứ....
Lúc này Tiêu Hoằng thấy Lạc Tuyết Ninh đứng trước cửa, trước tiên sửng sốt, dù sao Lạc Tuyết Ninh xuất hiện quá đột nhiên, không nói một tiếng báo trước.
Nhưng lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng bỗng nhiên run lên, bởi vì hắn cảm giác được hơi lạnh, không, nói cho đúng là sát khí, cái loại chỉ có phụ nữ mới có, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh hơn.
- Ô? Lạc Tuyết Ninh, cô tới sao không báo trước ta ra đón, ta rất...
- Hừ!
Không nghe Tiêu Hoằng nói hết, Lạc Tuyết Ninh như phát ra tiếng gầm thét như Hàn sương long, tiếp theo ném thẳng thủng hộp kim loại trong tay xuống, trực tiếp quay đầu đi, tức muốn bốc khói.
Trong lòng Tiêu Hoằng không có gì phải sợ, cũng không chú ý quá mức chuyện nam nữ, thấy Lạc Tuyết Ninh có phản ứng lớn như thế, Tiêu Hoằng có phần ngây ra. Chẳng qua Tiêu Hoằng cảm nhận được chuyện hơi không ổn, theo Tiêu Hoằng thấy dù có chút không rõ ràng, nhưng Lạc Tuyết Ninh đang rất tức giận.
- Cô gái kia là ai vậy? Chuyện gì thế?
Gia Nại Cầm nằm trên vai Tiêu Hoằng có vẻ là lạ hỏi.
- Áy... Bằng hữu, không, là bạn tốt.
Tiêu Hoằng trả lời, đồng thời Tiêu Hoằng cũng không thể để Lạc Tuyết Ninh tức giận bỏ đi như thế, tốt xấu gì cũng hỏi rõ cho ra chuyện.
- Cô chờ ta một lát.
Cẩn thận đặt Gia Nại Cầm xuống giường, Tiêu Hoằng vội vàng chạy ra.
Ra khỏi nhà, Tiêu Hoằng thấy Lạc Tuyết Ninh đang đi thẳng tới tàu Trân Ny, vẻ mặt vừa tức giận, có mất mát, cũng có ủy khuất.
- Này, này này, Lạc Tuyết Ninh, cô vừa tới sao lại đi ngay, ai chọc tới cô?
Chạy nhanh về phía Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng vừa gọi lại.
- Còn có ai vào đây, ngươi là tên lừa gạt, xấu xa!
Lạc Tuyết Ninh mặt lạnh, không quay đầu trả lời, giọng hơi run lên, có vẻ rất kích động.
- Ta? Lừa gạt? Chuyện gì thế này?
Tiêu Hoằng buồn bực, định kéo tay Lạc Tuyết Ninh lại, nhưng Lạc Tuyết Ninh tránh né.
- Ngươi còn giả bộ hồ đồ? Một cô gái nằm trên vai ngươi, ngươi còn đút cơm cho người ta, ngươi không phải đại lưu manh thì là gì?uổng cho ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử nữa.
Lạc Tuyết Ninh quay đầu, hổn hển nói, giọng điệu đầy ghen tuông.
- Cô nói Gia Nại Cầm, cô ta là bệnh nhân của ta, cái gì xấu xa, cô nghĩ đi đâu vậy.
Lúc này Tiêu Hoằng mới phản ứng lại, vội giải thích.
- Bệnh nhân, vớ vẫn, ngươi có thấy bệnh nhân nào nằm trên vai Dược sư không? Ngươi có thấy Dược sư nào đút cơm cho bệnh nhân không? Còn thân thiết như thế, uổng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới... Hừ!
Lạc Tuyết Ninh quay đầu sang một bên, lạnh giọng nói, đôi mắt hơi đỏ lên.
Thấy bộ dạng của Lạc Tuyết Ninh như thế, Tiêu Hoằng thật không biết làm thế nào, Tiêu Hoằng thật không có kinh nghiệm đối phó tình cảnh này.
- Sao cô không tin vậy chứ? Cô ta thật là bệnh nhân của ta, cô ấy vừa mới bị thương nặng, là Tát Già đại nhân và ta cùng điều trị khỏi, bây giờ đang trong tĩnh dưỡng, tay chân không có sức, đang trong lúc suy yếu, chỗ ta nào có người khác, vậy cũng chỉ có ta làm, nếu không phải làm sao đây?
Tiêu Hoằng tận tình giải thích.
- Nói nhảm, Thánh Đàn lớn như thế, chẳng lễ còn cần đàn ông như ngươi chiếu cố hay sao? Theo ta thấy, hừ....
Lạc Tuyết Ninh luôn độ lượng, lúc này lại trở nên cực kỳ hẹp hỏi, tính toán chi li.
Nhìn lên những nhân viên trong tàu Trân Ny, tự nhiên cũng thấy được mọi chuyện thung lũng bên dưới, không khỏi dán mặt vào cửa sổ xem náo nhiệt, vẻ mặt đều nghĩ lung tung, có vui vẻ khi người gặp họa, có khó hiểu, cũng có cảm thấy không ổn...
Mãi 10 phút sau, Tiêu Hoằng vẫn đang cố giải thích, trái lại lúc này vẻ tức giận của Lạc Tuyết Ninh đã nhạt dần, bởi vì nàng nhìn thấy trong hành động của Tiêu Hoằng có vẻ ủy khuất. Hơn nữa Tiêu Hoằng có thể bỏ thời gian giải thích lâu như thế, rõ ràng rất để ý Lạc Tuyết Ninh. Chẳng qua biểu tình của Lạc Tuyết Ninh vẫn rất lạnh, cong môi, thường thường trợn mắt trừng Tiêu Hoằng.
- Ngươi nói cô ta là bệnh nhân của ngươi, ai tin chứ, xem ra là thân mặt của ngươi còn không kém lắm.
Lạc Tuyết Ninh cong môi nói.
- Ta nói một trăm lần rồi, sao cô không tin chứ?
Tiêu Hoằng có phần bất đắc dĩ, kỳ thật kiên nhân của Tiêu Hoằng thật sự có hạn, nhưng lại không có cách nào đối với Lạc Tuyết Ninh, dù sao giao tình trước kia còn bày ra đó.
Đúng lúc này, sau lưng Tiêu Hoằng bỗng lóe lên một cánh cửa ánh sáng màu vàng, sau đó cái đầu nhỏ của Hà Phương thò ra khỏi khe nứt không gian, tiếp đó mới là thân mình.
Sau lưng có dị động, Tiêu Hoằng tự nhiên phát hiện được, quay đầu thấy là Hà Phương, Tiêu Hoằng mới thở phào nhẹ nhổm, vẫy tay ý bảo Hà Phương tới đây.
- Sư thúc, sư cô.
Hà Phương tới cạnh Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh, lễ phép gọi.
- Bây giờ nói cho sư cô của ngươi, Gia Nại Cầm là chuyện gì?
Tiêu Hoằng vỗ vai Hà Phương, liếc Lạc Tuyết Ninh mặt lạnh, nói nhỏ.
- Ngài nói Gia Nại Cầm à, cô ta là bệnh nhận Dược sư phụ Tát Già tiếp thu, chỉ là Ngộ Giác Tinh không thể cho người ngoài ra vào tùy tiện, Tát Già sư phụ đành đưa Gia Nại Cầm đến chỗ sư thúc, hơn nữa Tát Già còn thanh toán thù lao. Sư cô ngài không biết, lúc Gia Nại Cầm đến đây, thảm lắm, chỉ còn có một hơi, may mà có sư phụ cùng sư thúc hợp lực mới trị khỏi cho Gia Nại Cầm.
Hà Phương làm ra bộ dáng như cô gái nhỏ đơn thuần, nói từ từ, ánh mắt trong suốt.
- Rồi, thấy chưa, ta trong sạch.
Tiêu Hoằng thở phào, nói.
Nhìn lại Lạc Tuyết Ninh, nàng liếc Hà Phương, lại nhìn Tiêu Hoằng, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng mới có chút hơi ấm, xem ra tám phần là hiểu lầm Tiêu Hoằng.
- Được rồi, đừng đứng bên ngoài nửa, để thuộc hạ của cô cười nhạo.
Tiêu Hoằng kéo tay Lạc Tuyết Ninh, đi thẳng về phía nhà gỗ.
Lạc Tuyết Ninh ngập ngừng một chút, liền cùng Hà Phướng đi tới căn nhà gỗ.
Quay trở lại nhà gỗ, không biết sao ở trước mặt Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng có chút bóng ma tâm lý đối với việc đút cơm, không dám làm bừa nữa.
Về phần Lạc Tuyết Ninh thì ngồi xuống, nhặt lại bàn ăn dưới đất, cũng may vì bàn ăn được bọc kín, thức ăn không tiếp xúc với mặt đất, còn có thể ăn được.
Thay đổi duy nhất, chính là không khí trong phòng.
Nhìn Lạc Tuyết Ninh mặc quân trang, dung mạo diễm lệ đứng ngoài cửa, Gia Nại Cầm híp mắt, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác đối với Lạc Tuyết Ninh.
Trái lại Lạc Tuyết Ninh vẫn như thường, liếc Gia Nại Cầm nằm ở trên giường, bộ dạng đáng thương, càng nhìn càng chướng mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau, thậm chí có thể thấy được tia lửa xẹt xẹt.
Chút thoải mái duy nhất của Tiêu Hoằng là Hà Phương đứng ở cửa, chẳng qua Hà Phương dường như cũng cảm nhận được khói thuốc súng trong phòng, không dám đi vào, mà đứng ở cửa hoa tay múa chân với Tiêu Hoằng, ý bảo Dược văn làm trắng cùng Chiến văn của nàng.
Thấy thế, Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, cầm hộp gỗ đi ra ngoài phòng.
- Đây, trong đó có 10 cái Dược văn làm đẹp, cùng với một cái Chiến văn Bách Hoa.
Đứng ở cửa, Tiêu Hoằng đưa hộp gỗ cho Hà Phương, giải thích, tuy rằng vẻ mặt như bình thản, nhưng quan sát cẩn thận có thể thấy được đang nặng nề không thôi.
Tuy rằng Tiêu Hoằng không nghiên cứu sâu chuyện nam nữ, nhưng Tiêu Hoằng vẫn có thể cảm nhận được một chút tình huống trước mắt, tổng két ra chỉ có 3 chữ: khó làm quá.
Lúc này Hà Phương lại không bận tâm nhiều như thế, mở hộp ra, trong mắt lóe đầy tia sáng.
Nhất là Chiến văn Bách Hoa kia, đủ mọi màu sắc, ánh sáng đặc thù củaĐế Văn, cùng ánh huỳnh quang của chủ văn hòa lẫn nhau, sáng lạn hoa lệ.
Hà Phương cũng không thích thú gì chuyện giết người, nhìn đồ vật cũng đơn thuần, chỉ xem bề ngoài, cái gì uy lực tính năng chứ, nàng không để ý.
Trên thực tế, thân là đồ đệ của Tát Già, theo lễ thì nói tới chế tạo Chiến văn, Tát Già sẽ lo hết. Đáng tiếc cấp bậc Ngự lực của Hà Phương ở trong mắt Tát Già là rất thấp, dù có chế tạo mấy cái, Hà Phương cũng đều không hài lòng, nhất là bộ dáng, khó coi chết đi được.
Lấy ra Chiến văn Bách Hoa, Hà Phương liền mở lên, rất nhẹ nhàng, tiếp theo trên cánh tay Hà Phương không phải văn năng lượng, mà là những đóa hoa đủ mọi màu sắc quấn trên toàn cánh tay, hết sức xinh đẹp.
- A nha!
Nhìn đóa hoa rực rở trên cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Phương không khỏi hiện lèn vẻ hưng phấn. Đúng rồi, đây là cái nàng muốn, so với Chiến văn của Tát Già chỉ theo đuổi tính năng, hoàn toàn xem nhẹ bề ngoài, đương nhiên cái này càng phù hợp sở thích của Hà Phương.
- Bây giờ cô có thể đi thí nghiệm thử tính năng.
Tiêu Hoằng không yên lòng nói, trong lúc nói chuyện, ánh mắt không khỏi liếc vào trong phòng, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có đánh nhau đấy.
Lúc này Hà Phương ánh mắt xoay chuyển, có chút chăm chú, tiếp theo chỉ tay một cái. Vèo! Một cái thể năng lượng nHư cảnh hoa ghép thành bắn vụt ra, những nơi đi qua cánh hoa rải rác, dừng lại trên đường bắn.
Thẳng đến khi thể năng lượng bắn trúng mục tiêu, chọc thủng một khối đá, giữa Hà Phương cùng khối đá đã hình thành đường thẳng do cánh hoa tạo thành, qua vài giây mới chầm chậm tiêu tán, hết sức xinh đẹp hoa lệ, uy lực cũng không kém.
← Ch. 0478 | Ch. 0480 → |