← Ch.0512 | Ch.0514 → |
- Vậy ngài có đưa hay không đây.
Tiêu Hoàng lại ra tay như chớp, giật lại 2 cái Dược văn.
- Chỉ có 100. 000 điểm thành tựu, đối với ta chỉ là mưa bụi mà thôi.
Thương Luân nói xong, cũng ra tay như chớp giật lại 2 cái Dược văn trong tay Tiêu Hoàng.
- Vậy là được rồi, bây giờ ngài thiểu ta 110. 000 điểm thành tựu, bây giờ còn có chuyện gì giao cho ta làm không?
Tiêu Hoàng dứt khoát chắp tay sau lưng, hỏi tiếp.
- Đây là thái độ làm trợ thủ hay sao? Cảm thấy bây giờ ngươi là đại gia?
Thương Luân đánh giá bộ dáng cao ngạo của Tiêu Hoàng, bĩu môi nói, chẳng qua lão thật khó thừa nhận, dù sao bây giờ rất nhiều chuyện phải nhờ Tiêu Hoàng hỗ trợ.
- Đây, lần này gieo trông 100 gốc Nê liễu, 100 điểm thành tựu một gốc như thường lệ. Mặt khác ngươi giúp ta làm một chuyện, đó là dùng kỹ thuật Tái sinh của ta mà ngươi nắm giữ, giúp ta điều trị cho một người. Giá cả, coi như làm vật thí nghiệm cho ngươi.
Thương Luân vuốt cằm, nói.
- Không phải trong tay ngài có Dược văn của ta hay sao? Làm gì còn muốn ta đi điều trị? Ngài tự mình đi có tốt hơn không?
Nghe nói không có điểm thành tựu, Tiêu Hoàng liền không tình nguyện.
- Nè nè nè, đây là thái độ đối với ông chủ của ngươi hay sao? Còn nữa, trong tay ta còn có tác dụng khác, tóm lại quyết định vậy đi. Đừng quên, ta còn thiểu ngươi 110. 000 điểm thành tựu nữa, có tin ta trở mặt hay không.
Bỗng nhiên Thương Luân lớn tiếng nói.
Tiêu Hoàng liếc Thương Luân, nhíu mày, ngẫm lại quả thật là cần phải thí nghiệm trên thân thể người.
- Ngài xác định nếu thí nghiệm ra, sẽ không xảy ra chuyện chứ? Dù sao kỹ thuật y học hạng nhất này phải trải qua cả trăm cả ngàn lần thí nghiệm trên động vật, mới có thể thí nghiệm trên thân thể người.
Tiêu Hoàng cẩn thận nói.
- Không thành vấn đề, cho dù ngươi trị chết hắn cũng không sao, bây giờ hắn đang sống không bàng chết mà.
Thương Luân cười hắc hắc, giọng điệu thoải mái, sau đó lắc lư ngã xuống giường của Tiêu Hoàng, nhúc nhích người một chút, liền ngủ khò khò.
Tiêu Hoàng cũng hết cách, dứt khoát mặc kệ, quay trở lại bàn, toàn đầy hưng phấn điều chỉnh lại kỹ thuật Tái sinh, tối ưu một lần, sau đó cầm dung dịch Ngự sa rời nhà lên đỉnh núi tu luyện.
Thoáng cái một ngày trôi qua.
Tiêu Hoàng tỉnh lại, liền bận rộn như con lắc đồng hồ. Đầu tiên Tiêu Hoàng mở Ma Văn tin tức, xem tình hình gần đây của Tập đoàn Thợ Săn, cùng với hành động của gia tộc Đông Doanh.
Lúc này Tiêu Hoàng thấy được gia tộc Đông Doanh đang hành động quy mô lớn xử lý Huyết sâm và Vân anh thảo chế tạo Dược văn.
Không thể không nói, bây giờ thị trường bị đánh sâu như thế, từ mặt ngoài, người được lợi trực tiếp chính là cư dân Vĩnh Ngạn Tinh.
Thậm chí có rất nhiều cư dân Vĩnh Ngạn Tinh đã bắt đầu tranh mua.
Các đài truyền hình lớn trên Vĩnh Ngạn Tinh còn đăng lên tỉnh hình tranh mua ở các cửa hàng Dược văn.
Theo Tiêu Hoàng thấy, sức mua tăng vọt như thế, chính là một loại xúc tác, tăng tốc kế hoạch xâm lược kinh tế Vĩnh Ngạn Tinh của Tiêu Hoàng.
- Dựa theo tốc độ này, trễ một chút, có lẽ đã tới rồi.
Tiêu Hoàng nhìn dữ liệu, lẩm bẩm nói, tiếp theo mở ngăn kéo, lấy một lọ Ôn nhuận dịch, một hơi uống hết.
Tiếp theo, Tiêu Hoàng bắt đầu vuốt mũi, lẳng lặng trầm tư, tiếp theo phải hành động thế nào, cũng tính toán lượng hàng tồn trong tay.
Cũng căn dặn Bác Sơn, phải chú ý chặt chẽ gia tộc Đông Doanh.
Tiêu Hoàng đang dặn dò, bỗng nhiên Ma Văn khống chế chính bắn ra một cái màn hình, biểu hiện tỉnh huống ngoài cửa Vạn Tôn Cốc.
Một chiếc xe Ma Văn hết sức bình thường, đang đậu ngoài cửa Vạn Tôn Cốc.
Ở cạnh xe Ma Văn, một thanh niên đang đứng, như đang lẳng lặng chờ đợi được phép đi vào.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoàng ít nhiều có phần kinh ngạc, dựa theo lẽ thường thì người trên Phạm Cương Tinh tránh né Tiêu Hoàng còn không kịp, làm sao lại có người chủ động đến đây, lại còn có xe Ma Văn, thứ công cụ hiện đại này hết sức hiếm thấy trên Phạm Cương Tinh.
Quan trọng hơn là quần áo, không phải trang phục thường thấy trên Thánh Đàn, nếu không phải người Thảnh Đàn, vậy thì từ đâu tới?
- Vật thí nghiệm của ngươi tới rồi, ra tiếp đón đi.
Trong lúc Tiêu Hoàng kinh ngạc, Thương Luân nằm ngủ khò trên giường bông hàm hồ nói.
Nghe thế, Tiêu Hoàng cũng không bớt vẻ khó hiểu, ngược lại càng nhiều hơn.
Nhưng cũng không ngừng bước, Tiêu Hoàng dùng trang bị truyền âm thanh Ma Văn ở gần cửa vào Vạn Tôn Cốc hoi:
- Người tới là ai?
- Nghe theo mệnh lệnh Thương Luân đại nhân, tìm Tiêu đại sư nghĩa tử của ngài ấy để điều trị thương thế.
Thanh niên đứng cạnh xe Ma Văn cung kính nói.
Chỉ là lời này truyền vào tai Tiêu Hoàng, làm cho hắn biến sắc, quay đầu nhìn thẳng vào Thương Luân trên giường.
Nghĩa tử, nói trắng ra là con nuôi, lúc nào Tiêu Hoàng nhận Thương Luân là cha nuôi? Đúng là vớ vẫn mà!
Nhìn lại Thương Luân, không có trả lời, mà nằm trên giường, hơi xoay người một chút, đưa lưng về phía Tiêu Hoàng, kéo chăn lên.
Đối với hành động chiếm tiện nghi của Thương Luân, Tiêu Hoàng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng thế thì sao? Kéo Thương Luân ra đánh tay đôi? Hay là lý luận? Đúng là lãng phí miệng lưỡi.
- Đi theo đường màu xanh.
Tiêu Hoàng quay lại trả lời.
Nghe Tiêu Hoàng nói, trên con đường nhỏ giữa núi Vạn Tôn Cốc liền hình thành một con đường màu xanh lục, kéo thẳng vào sâu trong thung lũng Vạn Tôn Cốc.
Đồng thời thông qua Ma Văn theo dõi, Tiêu Hoàng thấy được thanh niên mặc trang phục chính thống quay người, mở cửa sau xe Ma Văn, tiếp theo đầy ra một chiếc xe lăn. Trên xe lăn, có một nam trung niên hơn 50 tuổi, mặc đồ bình thường.
Đầu hơi hói, cánh tay trái, chân trái và tay phải đều mất, trên mặt còn có vết sẹo dữ tợn, rõ ràng trải qua tai nạn thảm thiết mà may mắn sống sót.
Nhưng lúc này Tiêu Hoàng chợt đổi sắc, bởi vì Tiêu Hoàng nhận ra người trung niên kia. Trước kia Tiêu Hoàng từng đọc sách ở Bộ chiến lược có ghi về người này, chính là danh tướng siêu cấp Gia Đô đế quốc, được xưng Răng nanh Gia Đô, tên là Áo Thác.
35 tuổi thăng cấp quan tổng chỉ huy bộ chiến lược không gian Gia Đô đế quốc, quân hàm Hồng y Chủ soái. Nói cách khác, phàm là chạy trong không gian Gia Đô đế quốc, gần như đều do hắn quản lý.
Trong một lần du hành không gian 10 năm trước đã gặp tai nạn trọng thương, biến thành bộ dạng bây giờ.
Chẳng qua, bây giờ hắn vẫn là Hồng y Chủ soái, vẫn là quan tổng chỉ huy bộ chiến lược không gian Gia Đô đế quốc.
- Không phải thật là hắn chứ.
Tiêu Hoằng nhìn màn hình, ánh mắt có một tia sáng nhàn nhạt. Tuy rằng tính tình lầm lỳ, nhưng đối với Răng nanh Áo Thác, cũng là tướng lãnh siêu cấp mà Tiêu Hoằng tương đối kính nể.
Chỉ cần nhìn tài năng chỉ huy của hắn cũng thấy được, đã biến thành bộ dạng này, Gia Đô đế quốc vẫn cứ không chịu cho hắn xuất ngũ là đủ biết.
Quay đầu nhìn lại Thương Luân, Tiêu Hoằng có chút không rõ, lão già xấu xí này làm sao quen biết Áo Thác.
Khoảng 10 phút sau, thanh niên kia đờ Áo Thác đến trước nhà. Tuy rằng thân thể tàn phế, nhưng Áo Thác vẫn ngồi thẳng lưng trên xe lăn, tản ra khí thế uy nghiêm vô biên, ánh mắt sáng như đuốc, tràn đầy kiên nghị, mái tóc không còn nhiều được chải ngay ngắn.
Dù thân thể từ trên xuống dưới rách nát không ra hình, nhưng vẫn bảo trì khí thế kiêu ngạo này.
Chẳng qua, khoảng khắc nhìn thấy Tiêu Hoằng, khí thế này liền tan biến, thay vào đó là một chút kinh ngạc, tiếp đó trở thành tôn kính.
- Xin hỏi ngài chính là nghĩa tử của Thương Luân tôn giả, Tiêu Hoằng, Tiêu đại sư.
Áo Thác nhìn Tiêu Hoằng đứng ở cửa, giọng điệu rất kính cẩn.
Tiêu Hoằng nghe thế, trợn trắng mắt, đối với câu hỏi này, trả lời phải hay là không? Nói đúng thì rõ ràng thừa nhận lão già kia là cha nuôi. Trời ạ, Tiêu Hoằng ngẫm lại bị chiếm tiện nghi lớn như thế, thanh danh của ta. Đương nhiên, bây giờ Tiêu Hoằng làm quái gì có thanh danh.
- Xem như thế đi.
Rối rắm cả buổi, Tiêu Hoằng cố nghẹn ra mấy chữ.
Còn Áo Thác nghe thế, sắc mặt hơi đổi, liền vươn cánh tay không đầy đủ ra. Thanh niên bên cạnh hiểu ý, liền cẩn thận nâng Áo Thác dậy, tiếp theo Tiêu Hoằng kinh ngạc thấy Áo Thác trực tiếp nửa quỳ trước mặt mình lễ bái.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng liền ngây người. Nhìn nửa thần tượng ngày xưa dập đầu cho mình, cảm giác này thật là quỷ dị, thậm chí Tiêu Hoằng còn thấy sống lưng rét run. Dựa theo đạo lý, Áo Thác kính cẩn thì Tiêu Hoằng còn hiểu được, có chuyện nhờ người mà.
Nhưng mà hành động quá mức như thế, Tiêu Hoằng thật là trở tay không kịp.
Đồng thời thanh niên sau lưng Áo Thác cũng quỳ xuống theo.
- Vãn bối Áo Thác, bái kiến Tiêu Hoằng thiểu tôn giả.
Áo Thác lớn tiếng kính cẩn nói, động tác sắc mặt căn bản không nhìn ra được, hắn lớn hơn Tiêu Hoằng 30 tuổi, thân có địa vị cao, lại còn xưng là vãn bối.
Thanh niên sau lưng Áo Thác cùng thể, cực kỳ cung kính.
Lần này, trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi lẩm bẩm, Thương Luân kia làm sao mà chỉnh Áo Thác này ngoan ngoãn dễ bảo như thế.
Thực ra là có nguyên nhân, đó là trong lần kiếp nạn của Áo Thác khi đó, là được Thương Luân tiện tay cứu lấy. Một là ân nhân cứu mạng, hai là thực lực của Thương Luân cùng không yếu, hơn nữa tuổi lớn như thế, còn hay khoe khoang, liền có được danh xưng tôn giả.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng cùng không chần chờ, thực ra là không thích ứng được, vì thế vội chạy tới nâng Áo Thác lên xe lăn.
- Chủ soái Áo Thác, không cần đa lễ.
Tiêu Hoằng nói xong, cũng nâng thanh niên bên cạnh lên, mặt mũi có chút giống Áo Thác, khôi cần phải nói ra là người nào của Áo Thác.
← Ch. 0512 | Ch. 0514 → |