← Ch.0523 | Ch.0525 → |
Hơn nữa Vinh Trạch cũng thấy được, nội dung trên hóa đơn phạt chính là khi dễ người, cái gì nói là không có chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải?
Nói lại, dù thiếu một cái chứng nhận, có cần phạt 8 triệu kim tệ hay không? Cái này có khác gì ăn cướp chứ?
Nhưng mà thế này thì nói được với ai? Rơi vào đường cùng, Vinh Trạch cũng chỉ phải báo cáo cho Bác Sơn.
Cùng lúc đó, ở thành Bắc Uyển, Long Giai Kỳ cũng biết được hạm vận tải Tập đoàn Thợ Săn bị An Thụy cưỡng ép giam lại, không khỏi đắc ý hết sức.
- Đấu với ta? Thực nghĩ rằng Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển là bùn nhão hay sao?
Long Giai Kỳ lẩm bẩm.
Đứng trước mặt Long Giai Kỳ, trợ thủ cũng trở nên thoải mái, không thể không nói chiêu này của Long Giai Kỳ quả thật đủ âm độc. Dựa vào mạng lưới quan hệ tích lũy nhiều năm, đánh cho Tập đoàn Thợ Săn trở tay không kịp, quan trọng hơn là tổn hại danh dự, phạt tiền 8 triệu kim tệ. Thế này, Tập đoàn Thợ Săn không thể gượng nổi, điều này là chắc chắn, mấu chốt nhất không phải chỗ này, mà là tạm giam.
Tạm giam 15 ngày, tuyệt đối sẽ tổn thất lớn đối với vận chuyển liên hành tinh, có nghĩa là sẽ khiến khách hàng bị tổn thất lớn, khiến khách hàng hoàn toàn mất lòng tin vào Công ty vận chuyển liên hành tinh Tập đoàn Thợ Săn.
- Bây giờ phía Tập đoàn Thợ Săn có động tĩnh gì không?
Long Giai Kỳ hỏi, đã trở nên rất thoải mái, đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà.
- Còn chưa có động tĩnh gì, cũng không công bố chuyện hạm vận tải bị tạm giam ra ngoài, dường như muốn kéo dài, dù sao chuyện này đả kích Tập đoàn Thợ Săn quá lớn.
Trợ thủ đáp lời.
- Nếu bọn họ không nói, vậy thì chúng ta nói là được, bây giờ dùng đài truyền tin của chúng ta, liên lạc với các đài tin tức lớn ở Vĩnh Ngạn Tinh, nói rằng Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn vận chuyển vi phạm quy định, hạm vận tải bị tạm giam, tóm lại nói càng nghiêm trọng càng tốt, càng quá đáng càng tốt. Lần này, ta muốn Tập đoàn Thợ Săn thân bại danh liệt.
Long Giai Kỳ híp mắt căn dặn.
- Đã rõ.
Trợ thủ của Long Giai Kỳ đáp một tiếng, quay đầu đi ra ngoài, làm theo ý của Long Giai Kỳ.
Đầu tiên là phải gửi tin cho đài tin tức Bắc Uyển, sau đó thông qua các đài tin tức lớn trên Vĩnh Ngạn Tinh tuyên bố tin tức này, hơn nữa trả tiền tuyên truyền cho bọn họ.
Chỉ trong 1 tiếng, toàn bộ đài tin tức Vĩnh Ngạn Tinh tràn ngập tin tức về Tập đoàn vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, vận chuyển vi phạm quy định, bị tạm giam, đủ loại phiên bản nhiều không kể xiết.
Thậm chí còn bắt đầu trách cứ Tập đoàn Thợ Săn, tin tức không rõ ràng, lẽ ra phải công bố tình hình ra ngoài.
Đồng thời tin tức này cũng truyền vào tai khách hàng Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, đã làm những khách hàng bắt đầu phát điên chạy tới Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn hỏi rõ tình hình. Cái này cũng không đáng trách, nếu không thể chuyển hàng đúng hạn, bọn họ sẽ bị tổn thất lớn.
về phần Vinh Trạch, cũng đang âm trầm tiến hành trấn an, hơn nữa cam đoan một khi xảy ra chuyện, sẽ nghiêm khắc thực hiện bồi thường hợp đồng.
Nhưng dù thế, Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn vẫn trở nên hỗn loạn.
Ở tổng bộ Bắc Uyển, Long Giai Kỳ nhìn hình ảnh đó, khóe miệng nhếch lên, những hình ảnh này đối với hắn thật là quá tuyệt vời.
Theo Long Giai Kỳ thấy, kế hoạch khiêu chiến lần đầu tiên của Tập đoàn Thợ Săn đối với Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển đã tuyên bố thất bại thảm hại, hóa đơn phạt 8 triệu kim tệ, cũng đủ cho Tập đoàn Thợ Săn một bài học lớn.
Lúc này, trong thung lũng Vạn Tôn Cốc, Tiêu Hoằng đang đỡ Áo Thác ra bãi đất trống trước nhà, chầm chậm đi từng bước một.
Trải qua một ngày khôi phục, tình trạng khôi phục các phần thân thể của Áo Thác hết sức xuất sắc, thật khó tưởng tượng khi hắn mới đến mấy ngày trước vẫn rất là thê thảm, toàn thân chỉ còn 1 chân là nguyên vẹn, bây giờ đã không khác gì người thường. Tay chân mới mọc ra dần dần khôi phục lại màu da giống nhau.
Lúc này Áo Thác thật sự cảm động đến rơi nước mắt, hưng phấn không thôi, cứ luôn cảm giác như mình đang nằm mơ.
Tuy rằng phần chân mới mọc ra ít nhiều còn không có sức, nhưng vẫn có thể đứng đi đường được, trước kia đây là điều hắn không dám mơ tưởng tới.
- Trạng thái thân thể của ngươi khôi phục không tệ, ngày mai ngươi có thể trở về quân đội, bình thường chú ý hoạt động nhiều hơn, đi giống người thường cũng không thành vấn đề, mấy tháng có thể khỏe hẳn. Bây giờ chúng ta về nhà.
Tiêu Hoàng nói.
- Có thể giúp ta đi thêm một lát được không?
Trên trán Áo Thác có chút mồ hôi, cầu khẩn nói, thật ra hắn còn chưa đi đủ.
- Vậy đi thêm...
Tiêu Hoằng còn chưa nói hết, Ma Văn thông tin trong người đã rưng lên, người gọi là Bác Sơn.
Không nói nữa, Tiêu Hoằng khoát tay bảo Áo Thác chờ một chút, quay đầu nghe.
- Bác Sơn, chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhỏ tiếng hỏi.
- Tiêu ca, xảy ra rắc rối, hạm vận tải Ma Văn của chúng ta tới khu 601 bị tạm giam vô lý, hơn nữa Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển còn đang không ngừng tuyên truyền khắp nơi.
Bác Sơn báo cáo với Tiêu Hoằng, nếu tin tức tiếp tục mở rộng, bước kế hoạch thứ hai của Tập đoàn Thợ Săn sẽ bị đả kích chưa từng có.
- Tạm giam, vì cái gì?
Tiêu Hoằng khó hiểu, hơn nữa liếc Áo Thác. Trước đó Tiêu Hoằng còn đặc biệt thỉnh giáo Áo Thác những hạng mục cần chú ý về vận chuyển liên hành tinh, cùng những chỗ quy định cần chú ý, hơn nữa làm theo đầy đủ, làm sao còn có khả năng bị tạm giam.
- Bởi vì chúng ta không có chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn, còn nói Ma Văn phòng cháy của chúng ta không phải mua từ Gia Đô đế quốc, không thể xác mình công năng, hơn nữa còn ghi hóa đơn phạt chúng ta 8 triệu kim tệ.
Bác Sơn báo cáo thật rõ ràng, tiếp theo còn chuyển hình ảnh hóa đơn phạt cho Tiêu Hoàng.
Nhìn hóa đơn phạt, Tiêu Hoằng liền biến sắc, trong lòng nổi giận, ra hiệu Bác Sơn bình tĩnh, liền quay sang nhìn Áo Thác:
- Áo Thác lão ca, những biện pháp ngươi nói cho ta trước đó thật không linh nghiệm, hạm vận tải Ma Văn của chúng ta hoàn toàn làm theo phương pháp của ngươi, kết quả lại bị tạm giam.
Đối với việc Tiêu Hoằng chính là Hồng Lượng, hơn nữa đang kinh doanh trên Vĩnh Ngạn Tinh, Áo Thác cũng biết, nhưng cũng không để ý. Chỉ cần hợp pháp, người ta làm gì ngươi cũng không có quyền can thiệp, thậm chí quy cách hạm vận tải Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của Áo Thác, đúng là hà khắc vô cùng.
- Tạm giam? Không thế nào!
Áo Thác đổi sắc, liền nói, hết sức khẳng định.
- Ngươi xem đi.
Tiêu Hoằng giả vờ như chuyện nhỏ nhặt, đặt Ma Văn thông tin vào tay Áo Thác, bên trên là hóa đơn phạt giá trên trời của khu 601 Gia Đô đế quốc.
Lý do là thiếu chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn, một cái tên rất dài, cộng thêm không sử dụng phòng cháy của Gia Đô đế quốc, hơn nữa còn phạt trên trời 8 triệu kim tệ.
Theo lẽ thường, bộ quản lý vận tải không gian Gia Đô đế quốc phạt tiền, sẽ không được phép quá 200. 000 kim tệ.
Không nói quá, Áo Thác là Hồng y Chủ soái, nhìn tấm hóa đơn phạt này, lập tức lửa giận thiêu đốt, vẻ kính cẩn trước đó liền tan biến.
Thậm chí Tiêu Hoằng ở bên cạnh cũng cảm nhận được trên người Áo Thác bùng lên một cỗ khí thế không rõ.
Áo Thác là loại người nào? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra được, cái này rõ ràng là làm khó dễ người ta mà? Thậm chí Áo Thác lập tức nghĩ tới, có người muốn diệt Tập đoàn không gian Thợ Săn.
- Khốn kiếp mà!
Áo Thác mắng to.
Ngược lại Tiêu Hoằng cười khè, tiếp theo làm ra vẻ không biết gì hỏi:
- Áo Thác lão ca, ta không hiểu rõ ngành vận tải Gia Đô đế quốc, cái gì là chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn?
- Căn bản không có cái thứ này, dù là có, cũng không tới lượt bọn họ tra xét, đáng chết.
Áo Thác hổn hển mắng, đời này Áo Thác chướng mắt nhất chính là hành động lợi dụng quyền thế làm chuyện riêng này.
Ngay lập tức, Áo Thác lấy ra Ma Văn thông tin Hồng y Chủ soái của mình, gọi cho Đại Mẫu Hạm Tiên Nữ, sắc mặt âm trầm.
- Áo Thác chủ soái, xin hỏi có gì căn dặn? Không biết thương thế của ngài đã được điều trị thế nào?
Hạm trưởng tàu Tiên Nữ, Áo Tây Đa kính cẩn hỏi.
- Bộ trưởng Khoa Lạc bộ vận tải thương nghiệp liên hành tinh có ở Đại Mẫu Hạm phải không, bảo hắn cút ra đây cho ta.
Áo Thác nhíu mày, ngữ khí âm trầm nói.
Ở phòng điều khiển, Khoa Lạc nghe giọng âm trầm của Áo Thác, không khỏi phát run, sống lưng phát lạnh như ngửi được mùi của thần chết, lập tức run sợ cầm Ma Văn thông tin, cẩn thận hỏi Áo Thác chủ soái, ngài có gì căn dặn?
- Chính ngươi tự xem, cho ta lời giải thích.
Áo Thác nói xong, liền gửi hình ảnh hóa đơn phạt cho Khoa Lạc,
Không nói quá, nhìn thấy hóa đơn phạt đó, Khoa Lạc cảm thấy mắt tối đen, đầu óc oong một cái, hai chân như nhũn ra.
Không nói đến lý do tạm giam này vớ vẫn cỡ nào, hóa đơn phạt 8 triệu kim tệ! Trời ạ! Khoa Lạc muốn ngất xỉu.
- Cái... cái này... Áo Thác chủ soái, ta thật sự là không biết chuyện này.
Khoa Lạc run run vội nói, biết rõ thủ đoạn ác độc của Áo Thác, trong lòng Khoa Lạc liền phát lạnh.
- Ở trong phạm vi chức trách của ngươi, xảy ra chuyện như thế, ngươi nói không biết, vậy là không làm tròn trách nhiệm?
Áo Thác lớn tiếng mắng.
- Cái này...
Lần này Khoa Lạc coi như hết biết nói gì, hắn cũng biết còn chống đỡ ngụy biện sẽ có hậu quả gì:
- Áo Thác chủ soái, ta... ta sẽ nhanh chóng điều ứa rõ, cho ngài một câu trả lời.
*****
Trả lời? Người mình tra người mình? Vậy có thể tra ra cái gì? Bây giờ ta ra lệnh cưỡng chế ngươi, giao ra tất cả hệ thống thông tin, đứng ở tại chỗ cho ta, hơn nữa gửi tư liệu chủ quản khu 601 tới cho ta. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có 1 phút đồng hồ.
Áo Thác nói xong, liền ngắt liên lạc.
Sau đó sắc mặt lãnh khốc khập khiễng đi vào nhà, không khí nặng nề, Áo Thác ghét nhất là loại chuyện này.
về phần Tiêu Hoàng thì thản nhiên theo sau lưng Áo Thác, cũng không nói gì thêm.
Khi Áo Thác quay về phòng ngủ, Khoa Lạc cũng lập tức gửi tới toàn bộ tư liệu về An Thụy chủ quản khu 601, trong đó bao gồm số liên lạc, thành viên gia đình...
Không ngừng lại, Áo Thác định gọi cho An Thụy, chuẩn bị hỏi rõ mọi chuyên, sau đó trừng phạt nghiêm khắc!
Nhưng khi Áo Thác vừa mới cầm lấy Ma Văn thông tin, Tiêu Hoàng bỗng nhiên chặn tay Áo Thác, nói:
- Áo Thác lão ca, lấy thân phận Chủ soái, có thể hỏi ra cái gì? Theo ta thấy, hay là thử trước thì hơn.
Nghe Tiêu Hoàng nói thế, Áo Thác ngẫm nghĩ, quả thật không phải không có lý, vì thế lấy Ma Văn thông tin của Áo Duy Tín, gọi cho An Thụy.
Lúc này An Thụy đã trở về tổng bộ, chẳng qua trong lòng cũng có chút không yên. Tuy ràng chuyện này gài bẫy một cái tập đoàn, 15 chiếc hạm vận tải mà thôi, nhưng nếu chuyện này truyền ra, dựa theo quy định của Gia Đô đế quốc, tuyệt đối sẽ bị xử phạt cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng may mắn duy nhất, đó là trời cao hoàng để xa, chuyện nhỏ như hột é này, hẳn là không lọt vào mắt Áo Thác được.
An Thụy vừa ngồi xuống ghế nghĩ thế, Ma Văn thông tin rung lên, số gọi rất xa lạ, hơn nữa còn không phải số chính phủ.
Thấy thế, An Thụy liền có vẻ bực mình, nhưng cũng không thể để cho nó cứ để nó rung như thế mãi được, vì thế lười biếng nhấc tay bấm nghe, lười nhác hỏi:
- Ai đó?
Ở nhà Tiêu Hoàng, lúc này Áo Thác đeo Ma Văn biến giọng, nghe giọng nói lười biếng của An Thụy, cơn tức trong lòng càng tăng thêm một phần.
- Ta là phóng viên đài cố vấn tin tức Vĩnh Ngạn Tinh, ta muốn hỏi về vấn đề liên quan đến hạm vận tải của Tập đoàn Thợ Săn bị tạm giam.
Áo Thác hỏi, chẳng qua giọng truyền ra lại là của nữ.
- Thật có lỗi, ta không có thời gian, tóm lại Tập đoàn Thợ Săn vi phạm quy định vận chuyển, chúng ta đang tiếp tục điều tra.
An Thụy nâng cao giọng nói.
- Vậy ta hỏi một chút, ngài có phát biểu gì về hóa đơn phạt 8 triệu kim tệ?
Áo Thác cưỡng chế lửa giận, hỏi tiếp. Không thể nói An Thụy trả lời như thế đúng là có chuyện, hơn nữa chuyện này 100% có liên quan tới hắn.
- Đây là vì cảnh báo những hạm vận tải hay vi phạm quy định, có phạt nặng mới có thể giải quyết được vấn đề.
An Thụy gàn giọng đáp, diễn xuất ra vẻ trịch thượng.
- Còn nữa, ta muốn hỏi, chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn là cái gì? Hơn nữa vận chuyển không gian có cần đưa ra loại chứng nhận này hay sao?
Áo Thác gần như nghiến răng nói.
- Cái này... đây là quy định mới của chúng ta, tạm thời không tiện lộ ra.
An Thụy ấp úng nói, tiếp theo liền ngắt máy.
Nhìn Ma Văn thông tin mất liên lạc, sắc mặt Áo Thác đã thành xanh tím, đang biến thành màu đen. Tiêu Hoằng đứng một bên cũng nghe được tiếng hít thở nặng nề của Áo Thác, giống như một con trâu đực bị chọc giận.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn thản nhiên, ngồi xuống bàn, lạnh nhạt như chuyện này không có liên quan tới hắn.
Tiếp theo, Áo Thác dùng Ma Văn thông tin của mình lại gọi cho An Thụy, lần này đã bỏ Ma Văn biến giọng.
An Thụy mới bỏ Ma Văn thông tin ra, thấy nó lại rung lên, sắc mặt khó chịu, nghĩ rằng vẫn là "nữ" phóng viên kia, vừa định bấm nghe mắng to một tiếng, kết quả lại biến sắc.
Nhìn dãy số Ma Văn thông tin đã không phải màu trắng, mà là màu đỏ chói mắt, cái này đại biểu cho quan siêu cấp lớn trong quân đội, hơn nữa kiểm tra dãy số, trong lòng An Thụy liền khẩn trương. Dãy số này là của Hồng y Chủ soái Áo Thác, nhân vật số 3 Gia Đô đế quốc, cũng là thủ trưởng tối thượng của An Thụy.
- Cái gì...
Nhìn dãy số này, An Thụy không khỏi nghẹn lời, trong lòng khẩn trương. Hắn thật không rõ, Áo Thác làm sao lại gọi cho hắn, địa vị hai bên cách xa ngàn dặm, giống như một con voi và một con thỏ vậy.
Đồng thời trong lòng An Thụy cũng có dự cảm không hay, nhất là cuộc gọi của nữ phóng viên vữa nãy với Áo Thác cách nhau thật quá ngắn.
Nhưng nhìn cuộc gọi của Áo Thác, An Thụy làm sao dám không nghe. Ngập ngừng vài giây, An Thụy liền thay đổi bộ mặt chính khí, trấn tĩnh bấm nghe.
Tiếp theo, An Thụy nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Áo Thác, lúc này đang mặc đồ bình thường, không biết là ở nơi này, thần sắc hơi tiều tụy, nhưng lại tràn đầy tức giận.
Thấy vẻ mặt này của Áo Thác, trong lòng An Thụy liền bộp một tiếng, sau lưng mơ hồ lạnh buốt. Dù thế, An Thụy vẫn cố gắng trấn định, hết sức cung kính nói:
- Tham kiến Áo Thác chủ soái, không biết ngài tìm tại hạ có chuyện gì?
- Ngươi hẳn là An Thụy, chủ quản quản lý tuyền đường khu 601 phải không?
Áo Thác hỏi, giọng điệu âm trầm, ánh mắt lạnh băng như đôi mắt chim ưng.
- Đúng là tại hạ.
An Thụy vẫn có trấn định nói, chẳng qua nhìn bộ mặt Áo Thác, trong lòng An Thụy vẫn lo lắng không yên.
- Thế thì... hẳn là ngươi nhận ra tờ hóa đơn phạt này chứ?
Áo Thác nhấc tay, đưa hình ảnh trên Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng ra cho An Thụy thấy.
Thấy Áo Thác lại có tay, An Thụy không khỏi sững sờ một lúc, nhưng khi nhìn thứ nằm trong tay Áo Thác, con mắt An Thụy co rút, sắc mặt tái nhợt.
Thứ trong tay Áo Thác, chính là hóa đơn phạt giá trên trời mà hắn ghi cho Tập đoàn Thợ Săn, người ghi hóa đơn phạt, thậm chí cái lý do vớ vẫn kia, đều có ghi rõ ràng.
Thấy thế, cuối cùng hiểu được không cần phải nói gì nữa, tình thế đã bại lộ hoàn toàn.
Không nói quá, nháy mắt An Thụy hóa đá tại trận, đầu óc trống rỗng, câu hỏi duy nhất, đó là làm sao thứ này lại chạy vào trong tay Áo Thác?
Nhưng câu hỏi này lập tức được cởi bỏ, hắn thấy được Tiêu Hoằng giả trang thành bộ dáng Hồng Lượng, xuất hiện sau lưng Áo Thác, đặt tay lên vai Áo Thác.
An Thụy không biết Hồng Lượng, nhưng trước đó cũng có xem qua hình ảnh về Hồng Lượng.
Cảnh này có ý nghĩa gì, còn phải nói hay sao? Đó là Tập đoàn Thợ Săn của Hồng Lượng dường như có quan hệ gì đó với Áo Thác.
Khó trách Tập đoàn Thợ Săn có thể phát triển trên Vĩnh Ngạn Tinh với tốc độ điên cuồng như thế, theo An Thụy thấy, nguyên nhân ở ngay trước mắt. Có được nhân vật số 3 Gia Đô đế quốc làm hậu thuẫn, lần này coi như An Thụy đi đụng tường rồi.
Nhưng bây giờ An Thụy đã không còn tâm tình nghĩ mấy thứ này, trong lòng hết sức hối hận, đồng thời bị sợ hãi nhồi nhét, cách làm người và thủ đoạn của Áo Thác, hắn biết quá rõ.
- Bây giờ, ngươi giải thích cho ta xem, chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn, rốt cuộc là cái thứ gì thể? Giải thích được, vậy thì bình yên, giải thích không rõ, vậy thì đừng trách ta độc ác.
Áo Thác mặt lạnh, cường ép lửa giận gằn giọng hỏi.
- Cái đó, ta... nó....
An Thụy nhất thời không biết phải nói gì, kinh hoảng thất thố:
- Không phải... không phải ta, là Phí Tư hắn ghi hóa đơn phạt, ta không biết.
Thấy phản ứng của An Thụy như thế, trong lòng Áo Thác sao còn không biết? Nhìn vẻ mặt An Thụy khi gặp mình, Áo Thác đã hiểu được là chuyện gì.
- Được! Ngươi nói là Phí Tư, vậy ngươi chờ xem.
Áo Thác nói xong, trực tiếp tắt máy, dùng Ma Văn thông tin gọi cho mấy hạm đội gần tổng bộ khu 601, khống chế tổng bộ khu 601. Mệnh lệnh chỉ có một chữ: tra!
Áo Thác tuyên bố một loạt mệnh lệnh, mấy hạm đội Gia Đô đế quốc như một cái máy móc bắt đầu vận hành, không ngừng rung động.
Cùng lúc đó, ở Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, Long Giai Kỳ không hay biết gì về chuyện này, đang cùng trợ thủ và thành viên trung tâm tập đoàn ở trong nhà ăn sang trọng dùng bữa trưa thịnh soạn, trên bàn ăn đặt rượu đỏ đắt giá và thịt bò bittet tươi ngon.
Trong tiếng dao nĩa va chạm, là những lời đùa giỡn của mọi người.
- Thật là không ngờ được, chiêu của ông chủ đúng là độc mà.
- Có trách thì trách Hồng Lượng kia không biết điều, dã tâm quá lớn, ngoan ngoãn đi bán Dược văn còn không phải xong rồi sao? Giờ hay rồi, tiền mất tật mang.
Thành viên tập đoàn xô bồ nói, giọng điệu nịnh nọt rõ ràng.
Về phần Long Giai Kỳ, vẫn cứ không nói gì, chỉ là cười nhàn nhạt đắc ý, như đang hưởng thụ lời ca ngợi của mọi người.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong người Long Giai Kỳ rung dồn dập, mở ra xem, thì ra là An Thụy.
Thấy An Thụy gọi cho mình, Long Giai Kỳ lập tức bấm nghe, chẳng qua khi chuyển sang hình ảnh An Thụy, Long Giai Kỳ bỗng biến sắc. Chỉ thấy An Thụy toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, bên trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi và thù hận
← Ch. 0523 | Ch. 0525 → |