Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0544

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0544: Thánh Lôi! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Thấy thế, mọi người đều biết được ưu thế mà A Thái A Thái lấy được đã không còn, hơn nữa còn rơi vào bị động.

Nhưng may mắn, là A Thái còn có thể chịu đựng được.

- A Thái, cố lên, Tiêu Hoằng không chống được bao lâu nữa.

Trong đám người, có đệ tử Phạm Cương Tinh hô to với A Thái.

Nhưng vừa mới hô lên, khóe miệng Tiêu Hoằng khẽ cong lên như đang tươi cười, lại như khinh thường lạnh băng, tiếp theo bàn tay vươn ra. Quần dao băng vốn đã cực kỳ hung mành, đột nhiên càng nhanh hơn.

Bum! Bum! Bùm! Bùm!

Đồng thời Ngự lực tăng cường hình thành dao băng cũng bắt đầu đâm thủng vòng phòng hộ của A Thái, những chuôi băng như cây đinh cắm vào màng bảo hộ, trên vòng phòng hộ hình thành vô số vết nứt!

Ầm!

Chỉ mới 2 giây, vòng phòng hộ của A Thái bị đánh nát, vỡ tan tại chỗ. Không chờ A Thái phản ứng lại, đã bị dao băng dày đặc chọc thành cái rỗ đẫm máu.

Tiếp đó ngã thẳng xuống đất, không nhúc nhích như một bãi thịt nát.

Còn Tiêu Hoằng liếc tên đệ tử vừa hò reo, không nói một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ A Thái. Một tay ném xác A Thái tới trước mặt Hắc Trạch Sâm, chồng lên thi thể Phác Thái Kim.

Đây đã là đệ tử chính quy thứ hai của Phạm Cương Tinh chết thảm.

Nhìn thảm cảnh của A Thái, toàn bộ quảng trường trung tâm im như chết, nhất là các đệ tử chính quy Phạm Cương Tinh, không khỏi nuốt nước miếng, môi khô nứt.

Hai người xông lên, hai người chết thảm, uy hiếp như thế đúng là không phải tầm thường mà. Dù có người tự nhận thực lực trên Tiêu Hoằng, cũng không dám tùy tiện đi thử, bởi vì nó phải mạo hiểm sinh mệnh.

- Cái thứ hai, chẳng lẽ nói đệ tử chính quy các ngươi chỉ là rác rưởi, có sai hay sao? Tiếp theo.

Tiêu Hoằng mặt lạnh băng, lời nói như gió rét mùa đông.

Thậm chí có những đệ tử cấp bậc thấp, nghe lời này, trong lòng run lên.

Sau im lặng ngắn ngủi, trên quảng trường trung tâm bắt đầu ôn' ào, chẳng qua ánh mắt không ngừng quét qua người Tiêu Hoằng, đánh giá trên dưới, thần sắc có chán ghét, cũng có e ngại, nhưng không ai dám lên.

- Chỉ biết khi dễ tiểu đệ tử Phạm Cương Tinh, có bản lành gì, thật nghĩ rằng mình giỏi lắm sao?

Ngạc Lâm đứng ở cạnh khán đài, bỗng nhiên khinh thường nói, ánh mắt hèn mọn nhìn Tiêu Hoằng.

- Được lắm, hôm nay ta ngoại lệ một lần, ngươi và ta đơn đấu một trận, chỉ là ngươi có bản lành lên đây không?

Ngạc Lâm nói rất nhỏ, nhưng lỗ tai Tiêu Hoằng rất thính, lập tức chỉ thẳng về phía Ngạc Lâm, trực tiếp phát ra khiêu chiến.


Thấy Tiêu Hoằng chỉ ngón tay thô ráp về phía mình, Ngạc Lâm liền giật mình. Tuy rằng đã lâu như thế, Ngạc Lâm đã đạt tới Ngự sư cấp năm, nhưng hắn thấy rõ kết cục của Phác Thái Kim và A Thái vừa nãy.

Bây giờ mà đi lên bây giờ, tám phần là sẽ hết sức mạo hiểm, nhưng mình đã nói ra miệng, lại nuốt trở về, thì còn đâu mặt mũi. Huống chi, Lạc Tuyết Ninh còn đang đứng nhìn bên kia.

Ở trước công chúng, đường đường đệ tử chính quy Di Đà Tinh, yếu thế trước mặt ngoại đồ Phạm Cương Tinh, còn gì là uy tín.

- Dựa vào ngươi, cũng xứng đấu với ta, ngươi có tư cách này sao?

Ngạc Lâm cố gắng làm ra vẻ khinh thường nói.

- Không dám, thì đừng có mà lãi nhãi với ta!

Tiêu Hoằng khẽ cau mày, đột nhiên nhấc tay về phía Ngạc Lâm, mở ra Hấp Bàn Chiến văn.

Nháy mắt, Ngạc Lâm làm ra bộ dáng cao ngạo bị Tiêu Hoằng bắt tới trước mặt, tiếp theo bàn tay bao trùm Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng tung một cái tát vào mặt Ngạc Lâm, phát ra một tiếng vang dội. Ngạc Lâm trực tiếp bị tát bay ra, rớt xuống khán đài.

Lực lượng rất lớn, làm cho Ngạc Lâm cảm giác choáng váng, cố gắng đứng dậy, kết quả ngà ngồi xuống đất, tiếp đó chết ngất đi.

- Cái loại hàng này mà cũng xứng kêu gào, chỉ biết sủa gâu gâu thôi.

Tiêu Hoằng nhìn Ngạc Lâm vừa rồi còn phẫn nộ, nằm dài ra đất không nhúc nhích như chó chết, khinh thường nói.

Nhìn Tiêu Hoằng chỉ như con kiến lại dám kiêu ngạo trước mặt mình, Hắc Trạch Sâm sắp bị chọc giận nổ tung. Hắn lần đầu tiên mới thấy có kẻ dám kiêu ngạo ở trước mặt mình, không khỏi đứng vụt lên, chuẩn bị đập chết con rệp Tiêu Hoằng kia.

- Hắc Trạch Sâm, ngươi muốn làm gì?

Hắc Trạch Sâm vừa mới đứng dậy, A Di La vẫn im lặng không nói, bỗng nhiên lên tiếng, giọng rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng toát ra khí thể uy nghiêm.

- Thánh Lôi, là quy củ do ta lập ra, là cho ngoại đồ một cơ hội, chẳng lẽ ngươi muốn phá vỡ quy củ ở ngay trước mặt ta hay sao?

A Di La bình thản nhìn vào Hắc Trạch Sâm, nói từng chữ một, giọng điệu không có chút tức giận.

Nhưng lời này truyền vào tai Hắc Trạch Sâm, lại không khỏi làm hắn run lên. Dù sao A Di La là sư phụ của Hắc Trạch Sâm, là thầy cũng như cha, cho dù Hắc Trạch Sâm lòng dạ đen tối, lúc này cũng phải cố kỵ.

Công khai chống đối A Di La, đó không phải là hành động sáng suốt.

Bởi vậy, thấy A Di La nhắm ánh mắt về phía mình, Hắc Trạch Sâm vẫn kiềm nén lửa giận, quay trở về ghế ngồi, như một con dã thú bị nhốt trong lồng sắt.

Thực ra, lúc này Tiêu Hoằng cũng như thế, trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng tức giận. Đối mặt với trào phúng trước kia, bất công trước kia, áp chế trước kia, vào lúc này như muốn bộc phát toàn bộ.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng hung ác trừng về phía Đông Lộc, nhắm ngay Triệu Quần. Có thể nói, suốt 2 tháng qua, Tiêu Hoằng bị bọn họ áp chế, ám toán đủ rồi.


- Đừng có vòng vẻo nữa, dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, 9 tên các ngươi, không phải được xưng là 9 người mạnh nhất Phạm Cương Tinh hay sao? Ai dám lên quyết tử chiến với ta?

Tiêu Hoằng chỉ về phía Đông Lộc và Triệu Quần, rống to.

Nghe thế, Đông Lộc và Triệu Quần không khỏi biến sắc, bộ dáng bình thản ung dung đã trở nên ngồi không yên.

Bọn họ ít nhiều không ngờ được, chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi, cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng tiến bộ nhanh như vậy, giống như chớp mắt đã đuổi kịp còn muốn vượt qua họ.

Nếu là trước kia, đánh một trận với Tiêu Hoằng, bọn họ còn dám. Nhưng nếu ở trước chữ "chiến" bỏ thêm một chữ "tử", bọn họ không thể không thận trọng.

Bọn họ đều là chủ quản, tổng quản cao cấp trên Phạm Cương Tinh, có tiền đồ và tương lai sáng lạn, không cần phải lấy mạng của mình ra đùa giỡn.

Nghĩ thế, Đông Lộc và Triệu Quần không khỏi ít nhiều yếu thế, liếc nhìn Hắc Trạch Sâm, chậm chạp không trả lời.

Lúc này, đám đông trên quảng trường trung tâm cũng không khỏi xôn xao. Vào lúc này, có người bắt đầu cảm thấy Tiêu Hoằng rất có khả năng trở thành người đầu tiên khiêu chiến Thánh Lôi thành công từ khi sáng lập Thánh Đàn tới nay.

Đồng thời, nếu Tiêu Hoằng khiêu chiến Thánh Lôi thành công, sẽ là một loại giẫm lên tôn nghiêm của tất cả các đệ tử Phạm Cương Tinh. Thử nghĩ xem, chúng đệ tử Phạm Cương Tinh đánh không lại một ngoại đồ thân phận hèn mọn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ Phạm Cương Tinh còn đâu thể diện?

Hắc Trạch Sâm áp chế cơn giận, tự nhiên cũng biết đạo lý trong đó, nên biết phần lớn thế lực Phạm Cương Tinh đều nằm trong tay hắn, nói cách khác, phạm vi thế lực Phạm Cương Tinh của hắn bị Tiêu Hoằng chà đạp, hắn làm sao có thể chịu được.

- Chẳng lẽ Phạm Cương Tinh này chỉ có một chút năng lực như thế thôi sao? Ta không tin, các ngươi chỉ là thiếu động lực mà thôi, các ngươi nên biết rõ, để cho một tên ngoại đồ chiếm cứ thượng phong, sư phụ còn đâu thể diện? Truyền ra ngoài sẽ nói là sư phụ dạy dỗ một đám phế vật. Thế này đi, ta thay sư phụ cho các ngươi một chút kích thích, ai lên đài đánh thắng Tiêu Hoằng, giết chết hắn, Hắc Trạch Sâm ta sẽ cho hắn một bộ tài liệu trở thành Đại Ngự sư, trong đó bao gồm Ngự linh thủy.

Hắc Trạch Sâm đang ngồi, bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Xoạt!

Hắc Trạch Sâm vừa lên tiếng, những đệ tử Phạm Cương Tinh trước đó còn có phần cố kỵ, ánh mắt xẹt qua tia sáng.

Ngự linh thủy, thứ này tuyệt đối dụ hoặc mê người đối với đệ tử Phạm Cương Tinh, phóng mắt nhìn khắp Vũ trụ Thái Qua cũng thế. Nó không chỉ có ý nghĩa tăng lên thực lực, còn có nghĩa là tăng lên địa vị, kéo dài tuổi thọ, tuyệt đối là dụ dỗ mê người.

Lập tức mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Ngự linh thủy, trong mắt các đệ tử Phạm Cương Tinh là thật đáng liều một trận, hơn nữa theo họ thấy, Tiêu Hoằng cũng không phải hùng mạnh không thể thắng, cùng lắm là tàn nhẫn hơn một chút mà thôi.

Bên trong những người này, tự nhiên cũng bao gồm Đông Lộc và Triệu Quần, nếu xử lý Tiêu Hoằng ở đây, vậy thì bọn họ thật sự một bước lên trời.

- Lão phu sẵn sàng thử một lần, luận bàn với Tiêu tiên sinh một hai.

Không đợi Đông Lộc và Triệu Quần hạ quyết tâm, trong đám người truyền ra tiếng nói thâm trầm già nua. Tiếp theo, trong đám người có một lão già áo trắng, tóc hoa râm, để râu dài, chậm rãi bước ra.

Nhìn lão già này xuất hiện, ánh mắt chúng đệ tử Phạm Cương Tinh cũng biến đổi, ngay cả ánh mắt Đông Lộc cũng hiện lên khác thường, tiếp theo chụm đầu ghé tai xôn xao.

Lão già này vốn là tổng quản cũ ở Phạm Cương Tinh, tên là Kiều Dục, thực lực Ngự sư cấp năm đỉnh, chỉ là không có được Ngự linh thủy, không thể trở thành Đại Ngự sư. Sau này vì tuổi tác, không thể không xuống khỏi vị trí tổng quản.

Là tiền bối của Đông Lộc, thực lực Kiều Dục mạnh mẽ cỡ nào, rất ít có người biết. Chẳng qua mọi người thấy được hẳn là vượt xa Đông Lộc, rất có thể là người mạnh nhất trong đệ tử Phạm Cương Tinh, hơn nữa người này luôn cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt, thâm tàng bất lộ.

*****

Tiêu Hoằng đứng ở khán đài như một pho tượng, cũng chú ý tới lão già chậm rãi bước ra, chẳng qua thần sắc không đổi, ánh mắt lạnh băng, hai tay luôn xiết chặc.

Một lát sau, Kiều Dục chầm chậm bước lên bậc thang lên lôi đài, thần sắc thản nhiên thoải mái, thậm chí còn có chút hòa ái.

Tiêu Hoằng không để ý tới bộ dạng của Kiều Dục, chỉ híp mắt, điều động Ngự lực, kích hoạt tất cả văn năng lượng.

- Chậm đã!

Tiêu Hoằng vừa định lao tới, bỗng nhiên Kiều Dục lại vươn tay, làm ra tư thế ngừng lại:

- Người trẻ tuổi, đúng là gấp gáp vội vàng mà, gấp cái gì, tuổi ta đã cao, cần phải khởi động đã.

Nói xong, Kiều Dục liền làm mấy động tác khởi động, lắc cổ tay, lại xoay cổ chân, sau đó là eo.

Thấy thế, Tiêu Hoằng không đổi sắc, cứ mắt lạnh đứng nhìn.

Chỉ là lúc này, Lạc Tuyết Ninh ở bên dưới lại lo lắng. Lạc Tuyết Ninh hiểu biết Kiều Dục không nhiều, nhưng nghe nói là người hết sức lợi hại, không chỉ Ngự lực cao thâm, tính tình cũng cực cao, hơn nữa còn đọc đủ mọi loại sách.

Lạc Tuyết Ninh có thể nhìn ra được, bây giờ Kiều Dục đang kéo dài thời gian. Thường nói một hơi tiến tới, hai lần suy yếu, ba lần kiệt sức, lão già kia đúng là đang mài mòn ý chí chiến đấu của Tiêu Hoằng.

"Tiêu Hoằng, đừng mắc mưu mà."

Lạc Tuyết Ninh thầm hô, nhưng bây giờ không có cách nhắc nhở.

về phần Tát Già và Ma Sở, sắc mặt cũng băn khoăn, theo họ thấy, Kiều Dục rõ ràng là muốn lấy mềm bẻ cứng mà.

Lúc này, Hắc Trạch Sâm ngồi bên trên cũng híp mắt, trên mặt có một tia đắc ý khó thấy, bây giờ rõ ràng xác mình một cái đạo lý: tiền có thể sai ma đầy quỷ. Tung ra món hơi lớn, quả nhiên có thể câu được cá to.

Trước kia Hắc Trạch Sâm cũng nghe qua Kiều Dục, chỉ là khi đó Hắc Trạch Sâm còn chưa có thực lực kiêu ngạo.

Có thể làm cho Kiều Dục xuất chiến, xử lý Tiêu Hoằng, theo Hắc Trạch Sâm thấy là một chuyện rất nắm chắc, nhất là hành động mà Kiều Dục đang bày ra.

Còn những người trên quảng trường trung tâm, đang chụm đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, trong lòng họ cũng càng coi trọng Kiều Dục.

về phần Đông Lộc và Triệu Quần, trong lòng có phần phức tạp. Kiều Dục đi ra, chống đỡthay cho bọn họ, làm bọn họ có chút may mắn. Nhưng nói cách khác, cơ hội cực tốt lấy được Ngự linh thủy đã không còn, lại không khỏi thấy đáng tiếc.

Cứ thế dây dưa khoảng 10 phút, Kiều Dục mới khởi động xong, còn lau chút mồ hôi.

Tiếp theo, Kiều Dục vẫn cứ hòa ái bình thản bước tới, cách Tiêu Hoằng khoảng 5 bước chân, sau đó cung kính chắp tay chữ thập, cúi mình thật sâu trước Tiêu Hoằng, đây là lễ nghi thường dùng khi luận võ.

- Tiêu tiên sinh thực lực cao thâm, vừa rồi tại hạ đã thấy được, lần này ta cùng Tiêu tiên sinh chỉ là luận bàn, mong rằng đụng tới là thôi.

Kiều Dục bình thản nói.


Thấy thế, sắc mặt như băng sương của Tiêu Hoằng khẽ giật, theo Tiêu Hoằng thấy, có thể tìm được người như thế ở Thánh Đàn, thật đúng là hiếm thấy.

Đồng thời Tiêu Hoằng cũng không gấp gáp quá mức, thu tay lại, hai tay chập lại hơi cúi người trước Kiều Dục.

Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng thả chậm điều động Ngự lực, cúi người xuống, Kiều Dục mới tức thì còn nho nhã hòa ái, ánh mắt đột nhiên phun ra tia sáng lạnh, một cỗ sát khí trào lên, sắc mặt trở nên dữ tợn.

- Thứ đồ ngu muội! Tiêu Hoằng, chết đi!

Kiều Dục bỗng nhiên gầm lên, hai tay xiết chặt đánh thẳng vào đầu Tiêu Hoàng.

Thấy cảnh này, mọi người đều sắc mặt đại biến, bọn họ tuyệt đối không ngờ Kiều Dục lại dùng thủ đoạn hạng bét như thế để gây tê Tiêu Hoằng, sau đó thừa dịp chưa chuẩn bị ra tay đánh lén.

Đúng là bỉ ổi mà!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi, đồng thời không thể không thừa nhận, vừa nãy Kiều Dục ngụy trang quả thật là tốt.

Lạc Tuyết Ninh ở bên kia thấy Kiều Dục đánh thẳng tới Tiêu Hoằng không hề phòng bị, trong lòng giật mạnh. Đã lâu không ở Thánh Đàn, Lạc Tuyết Ninh hiểu biết Thánh Đàn cũng không nhiều, nhưng từ khi Tiêu Hoằng xếp đặt Thánh Lôi, cuối cùng Thánh Đàn trở nên töi tệ cỡ nào, Lạc Tuyết Ninh đã thấy rõ ràng.

Luôn mồm ra vẻ đạo mạo nói Tiêu Hoằng là ma đầu, chẳng lẽ các ngươi không tự lấy gương soi mình là cái thứ gì?

Trong lòng Lạc Tuyết Ninh thổn thức không thôi, nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm.

về phần Tiêu Hoằng lúc này, thấy Kiều Dục đột nhiên thay đổi như thế, ít nhiều có chút bất ngờ, nhưng cũng không bối rối hay không biết xoay sở thế nào. Bởi vì ngày đó, Đại trưởng giả nói cho Tiêu Hoằng nhiều nhất một câu: không nên hoàn toàn tin vào bất cứ ai, không nên buông lỏng cảnh giác với bất kỳ ai.

Tiêu Hoằng, luôn khắc ghi lời này.

Bởi vậy, nhìn nắm đấm của Kiều Dục dữ tợn đánh tới, Tiêu Hoằng đột nhiên nghiêng đầu, nắm đấm bao trùm thể năng lượng hình kiếm màu đỏ của Kiều Dục xẹt qua bả vai Tiêu Hoằng.

Nhưng Kiều Dục cũng không cho Tiêu Hoằng có cơ hội phản ứng, nắm đấm kèm thể năng lượng hình kiếm lại đánh về phía bụng Tiêu Hoằng.

Nếu bị đánh trúng, Tiêu Hoằng chắc chắn sẽ nổ bụng. Tiêu Hoằng chỉ phải nhanh chóng lùi ra sau, sắc mặt bình thản lại lạnh xuống, thậm chí còn lạnh hơn khi nãy.

- Tiểu ma đầu, không ngờ ngươi thật là có tài, ngay cả như thế cũng tránh né được. Nhưng tiếp theo, ngươi sẽ không có may mắn như thế nữa, xem ta đại biểu chính nghĩa Thánh Đàn, tru diệt ngươi!

Kiều Dục lại hung ác quát, tiến lên trước muốn bám lấy Tiêu Hoằng, bảo trì khoảng cách gần.

Thực ra, Kiều Dục nói đủ lời, chỉ có một mục đích, đó là lấy được Ngự linh thủy. Ở tuổi như lão, có thể sẽ là cơ hội cuối cùng.

Nhưng làm Kiều Dục tuyệt đối không ngờ được, Tiêu Hoằng được Đại trưởng giả chân truyền, thực lực cận chiến cũng không yếu. Ngay khi Kiều Dục mới tiến tới, muốn phát động công kích liên tục với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng trực tiếp ngửa ra sau, lăn xuống đất, đồng thời hai chân như cây kéo, kẹp lấy hai chân Kiều Dục, tiếp theo dùng sức mạnh. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên, Kiều Dục nóng lòng muốn giải quyết Tiêu Hoằng trong vòng mấy chiêu, liền ngã mạnh xuống đất.

Làm cho Kiều Dục càng kinh ngạc hơn, đó là khi lão mất cân bằng, Tiêu Hoằng một tay chống xuống đất, nháy mắt trên sàn gỗ hình thành một mảnh văn sáng chói, tiếp theo văn ánh sáng ngưng kết rậm rạp lưỡi dao băng.


Thấy thế, cáo già Kiều Dục biết rõ là cái gì, cảm thấy không xong, vội mở ra

Chiến văn giáp, trên người nhanh chóng bao bọc một tầng thể năng lượng tạo thành chiến giáp.

Ngay sau đó, Kiều Dục nghênh đón lưỡi băng như bão táp, từ dưới lên trên, điên cuồng đập vào Kiều Dục.

Khoảng khắc, cả người Kiều Dục bị đánh bay lên trời, Chiến văn giáp kiên cố bao gồm mấy tầng năng lượng chông lên bị dao băng đánh vào, đã vỡ nát, phủ kín vết nứt, tiếp theo vỡ vụn.

Tuy rằng chỉ trong 3 giây ngắn ngủi, nhưng khi Kiều Dục nện mạnh xuống đất, đã chông chất vết thương, máu phun ra, một tay bị dao băng cắt thành thịt vụn, chỉ còn dính một đoạn da với cơ thể.

Tiêu Hoằng từ từ đứng dậy, không có dữ tợn, phẫn nộ, chỉ là lạnh giá, từng bước một đi tới chỗ Kiều Dục, ngón tay phải đã hình thành dao băng phủ năng lượng màu vàng. Cứ lẳng lặng nhìn Kiều Dục, từ từ ngồi xuống, tay phải nâng lên.

Kiều Dục biết hành động đó là gì, vội nhấc một tay còn lại đầy vết thương, cố gắng lớn tiếng nói:

- Chậm đã! Tiêu tiên sinh, chúng ta đã nói trước, chạm tới là thôi. Không, tha mạng...

Phập!

Không cho Kiều Dục nói hết lời, tay phải của Tiêu Hoằng đã cắm vào cổ họng Kiều Dục, máu trào lên.

Còn Kiều Dục cứ giữ tư thế nhấc tay, không động đậy, vài giây sau, cánh tay mới rơi xuống, hoàn toàn chết đi.

Nhìn Tiêu Hoằng sát phạt quyết đoán như thế, mọi người ở quảng trường trung tâm lại một lần lặng ngắt. Mọi người cứ lẳng lặng nhìn, từ ban đầu Tiêu Hoằng còn có lẽ số với Kiều Dục, đến bây giờ trực tiếp giết chết không có chút thương hại.

Mọi người đều nuốt nước miếng, cảm thấy sống lưng phát lạnh. Thực lực, thủ đoạn của Tiêu Hoằng, bọn họ coi như đã được thấy tận mắt.

Nếu không có thực lực tuyệt đối, đứng ở trên sàn gỗ kia, không khác gì đi xông qua cửa quỷ môn.

Đông Lộc và Triệu Quần ngồi bên trên, thấy Kiều Dục chết thảm, trong lòng căng thẳng, sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ngay cả Hắc Trạch Sâm trước giờ vẫn coi Tiêu Hoằng như con kiến, khóe miệng không khỏi co rút.

Lạc Tuyết Ninh cùng Hà Phương không kìm được che miệng, các nàng dần dần cảm nhận được, Tiêu Hoằng đang biến lạnh với tốc độ thấy rõ, loại lạnh này khác với trước kia, rét lạnh phát ra từ sâu trong nội tâm.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại, tay đặt trên cổ Kiều Dục rút lên, lại nhìn về phía Hắc Trạch Sâm, tiến tới một bước, vung tay lên, lại ném thi thể Kiều Dục tới trước mặt Hắc Trạch Sâm. Sau đó, giống như tượng băng, xiết chặt tay, đứng trên sàn gỗ.

- Tiếp theo.

Tiêu Hoằng lại nói, chỉ là lời này truyền vào tai các đệ tử Phạm Cương Tinh, không khỏi làm cho bọn họ run run.

Tiếng la thét đòi thảo phạt, hèn mọn Tiêu Hoằng, vào lúc này triệt để tắt tiếng, thay vào đó là im lặng, im như chết.

Kéo dài tới 10 phút sau, cũng không còn một ai dám chủ động đứng ra khiêu chiến Tiêu Hoằng. Không nói quá, Thánh Đàn chưa từng có cảnh tượng này, một ngoại đồ lại chấn trụ toàn bộ đệ tử Phạm Cương Tinh.

*****

Trong những người bị chấn trụ này, còn bao gồm đương nhiệm tổng quản Phạm Cương Tinh - Đông Lộc, hắn vẫn đứng im đó, nhìn tổng quản tiền nhiệm trực tiếp bị Tiêu Hoằng dùng phương thức tàn bạo giết chết.

Không nói quá, Hắc Trạch Sâm thấy cảnh này, ít nhiều ngồi không yên, lúc này hắn cảm nhận được so với lần gặp đầu tiên, Tiêu Hoằng hiện giờ đã trưởng thành hơn nhiều, ra tay càng lạnh hơn trước. Chỉ cần dám bước lên sàn đấu, mặc kệ là ai, nhất loạt giết hết.

- Còn ai, còn ai lên đây? Đừng quên ta chỉ là ngoại đồ, các ngươi đều là đệ tử chính quy, chẳng lẽ chỉ có chút bản lãnh đó? Chỉ biết kêu la ngoài miệng, chỉ biết chơi thủ đoạn bỉ ổi? Lại còn tự xưng mình là chính nghĩa? Không ngờ được chính nghĩa lại tồi tệ như thế.

Tiêu Hoằng nói xong, lại đưa tay chỉ về phía Đông Lộc.

Thấy Tiêu Hoằng chỉ về phía mình, tuy rằng cực lực khống chế, Đông Lộc vẫn phải giật một cái.

- Mặc kệ chỗ nào đều là dùng thực lực nói chuyện, Đông Lộc, bây giờ ta muốn vị trí của ngươi. Bây giờ Tiêu Hoằng ta, khiêu chiến ngươi!

Tiêu Hoằng gần giọng nói với Đông Lộc.

Xoát!

Không nói quá, Tiêu Hoằng vừa hô lên, mọi người không khỏi nhìn theo ngón tay Tiêu Hoằng, đồng loạt nhìn về phía Đông Lộc.

Trước mặt A Di La, trước mặt Hắc Trạch Sâm, trước mặt tất cả đệ tử Phạm Cương Tinh, Đông Lộc phải có phản ứng gì? Chỉ có một điều khẳng định, nếu Đông Lộc từ chối, đó là sợ hãi. Nếu sợ hãi thì là nhút nhát, không có tư cách quản lý Phạm Cương Tinh, càng thêm không thể phục chúng. Dù sao hiện giờ hắn mới là lão đại chân chính trên Phạm Cương Tinh.

Nếu ngay cả Đông Lộc cũng bị bức lùi bước, vậy Phạm Cương Tinh rõ ràng là bị một mình Tiêu Hoằng dẫm dưới chân, không có một chút giãy giụa nào.

Đông Lộc tự nhiên hiểu được mọi chuyện, liếc ánh mắt mọi người đang nhìn vào mình, lại nhìn Tiêu Hoằng chỉ vào hắn, trong lòng căng thẳng, trán toát mồ hôi.

Đông Lộc hết sức rò một điều, đó là Tiêu Hoằng không phải đèn cạn dầu. Nếu lên sàn đấu, Đông Lộc không nắm chắc 100%, dựa theo Đông Lộc đánh giá Tiêu Hoằng hiện giờ, tỷ lệ hẳn là 50: 50.

Mà uy hiếp lớn nhất đối với Đông Lộc, tự nhiên chính là đến bây giờ, người nào lên sàn đấu đều cơ bản là chết. Chỉ có một mình Ngạc Lâm khống chế, đó là bởi hắn không phải người Phạm Cương Tinh, dù là thế, có lẽ cũng tàn mất rồi.

Cho nên mới nói, nếu thắng, Đông Lộc còn dễ nói. Nhưng mà thua, tuyệt đối là hủy diệt. Bây giờ Đông Lộc lại có cảm giác, hắn đang cùng Tiêu Hoằng chơi trò cò quay nga, chỉ có một người mới sống sót được, (cò quay nga: súng lục nhét 1 viên đạn vào ổ, xoay trục đạn, hai bên lần lượt bắn xem ai dính đạn trước)

Điều này làm cho Đông Lộc nhút nhát, ở trong mắt Đông Lộc, Tiêu Hoằng chính là chân trần không sợ rách giày, còn Đông Lộc lại đang có tiền đồ gấm vóc.

Nhưng bây giờ, tiền đồ gấm vóc đang bị Tiêu Hoằng chặn phía trước. Nếu không dám nhận khiêu chiến của Tiêu Hoằng, Hắc Trạch Sâm sẽ vứt bỏ hắn, mọi người Phạm Cương Tinh sẽ khinh bỉ hắn.

Lúc này, Đông Lộc tràn đầy hận ý với Tiêu Hoàng, lại tạo ra rắc rối lớn đến thế với hắn.

Đáng chết!

Trong lòng Đông Lộc tức muốn điên mắng to, tiếp theo vẫn phải cố đứng dậy, làm ra vẻ cường giả, nói:

- Tiêu Hoằng, ngươi không nên ngông cuồng, coi nơi này là chỗ nào?


- Không thấy, ngươi có thể đi lên!

Tiêu Hoằng không chút lùi bước. So với khiêm nhường mấy tháng trước, lúc này Tiêu Hoằng đã lột bỏ lớp da cừu khoác ngoài, toát ra bản tính, cơn gió lốc lạnh băng trong lòng đang không ngừng rít gào.

Khí thế đó không khỏi làm Đông Lộc yếu thế, nhưng trước mắt, Đông Lộc đã không có đường rút lui. Nhìn xung quanh, liền cố lấy dũng khí, từng bước đi tới sàn gỗ.

Trong lòng thì đang căn cứ những gì xem được, một loạt thói quen ra chiêu của Tiêu Hoằng, suy nghĩ cách chiến đấu của mình. Theo Đông Lộc thấy, chỉ cần làm việc cẩn thận, tránh né tiến công hung mãnh của Tiêu Hoằng, chính mình vẫn nằm chắc phần thắng lớn.

Đồng thời mọi người ở trên quảng trường trung tâm, lúc này hết sức khẩn trương, bọn họ cũng hiểu rõ, nếu Đông Lộc cũng thua, vậy thì Phạm Cương Tinh sẽ không còn ai là đối thủ của Tiêu Hoằng. Dù là bên dưới sàn đấu vẫn còn rất nhiều người, vươn tay ra là có thể bóp chết Tiêu Hoằng.

Nhưng vì đây là Thánh Lôi, lại có A Di La ở đây, người nào dám có gan làm bậy, đó là công khai chống lại A Di La, sư phụ của bọn họ.

Quan trọng hơn, là ở xung quanh quảng trường còn thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn, cùng một khẩu trọng pháo Ma Văn. Chỉ nói riêng võ lực, người Phạm Cương Tinh chưa chắc chiếm ưu thế gì quá lớn.

Mất mười mấy giây, Đông Lộc chậm rì rì lên sàn, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tiêu Hoàng:

- Tiêu Hoằng, bây giờ ta lên đây, ngươi có thể làm gì được ta? Nói cho ngươi, đơn đả độc đấu, tên ác đồ ngươi chưa chắc là đối thủ của ta. Hôm nay vừa lúc, ta trừ hại thay Phạm Cương Tinh, thay Thánh Đàn!

- Ngươi nói nhiều lời như thế làm gì, hôm nay ngươi phải chết!

Tiêu Hoằng căn bản không để ý tới Đông Lộc nói bậy bạ, nghiến răng phun ra mấy chữ, trực tiếp đánh về phía Đông Lộc, không muốn nhiều lời nữa.

- Thô lỗ! Ngươi dựa vào đánh đấm lung tung như thế, đã muốn đánh bại ta? Ngươi thật quá...

Đông Lộc chưa nói hết lời, sắc mặt đã biến đổi. Bởi vì Tiêu Hoằng đã xuất hiện trước mặt Đông Lộc, tốc độ nhanh kinh người, hơn nữa Đông Lộc dựa vào Ngự lực cảm giác vẫn không cảm thấy sóng Ngự lực trên người Tiêu Hoằng, như vậy không thể dùng thủ đoạn khác ngoài ánh mắt để phán đoán vị trí của Tiêu Hoằng.

Đông Lộc còn chưa phản ứng lại, một tay của Tiêu Hoằng đã đặt lên bụng hắn. Đông Lộc chỉ cảm thấy bụng chợt lạnh buốt, nếu là người thường, làn da đã bị đông cứng tổn thương.

Đông Lộc đã hiểu được cách chiến đấu của Tiêu Hoằng, thấy tình hình này, trong lòng hô to không xong, vội vàng bước sang ngang. Nhưng trước đó đã chậm, trong tay Tiêu Hoằng lập tức hình thành một mặt quang văn, tiếp theo bắn ra dao băng dày đặc.

Trong đó một phần lớn xẹt qua hông Đông Lộc, để lại một mảnh máu, nhỏ giọt tràn ra.

Tuy rằng chỉ là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng hành động, nhưng lúc này Đông Lộc cảm nhận được cực kỳ nghiêm trọng, tốc độ của Tiêu Hoằng quá nhanh, động tác quá sắc bén.

Không cho Đông Lộc có thời gian chuẩn bị, Tiêu Hoằng một tay kéo lưỡi dao Hàn băng vạn năm, tay kia sáng lên quang văn, đánh thẳng về phía Đông Lộc.

- Rống!

Ngay khi Đông Lộc tập trung toàn bộ lực chú ý vào hai tay Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng lại ra tay bắt ngờ, phát ra một tiếng rống lớn. Ngay sau đó, trước mặt Tiêu Hoằng hình thành đầu rồng làm bằng sóng âm, đánh thẳng vào Đông Lộc.

Nơi đi qua, sàn gỗ cứng như sắt thép cũng vỡ vụn, kéo theo mảnh vụn trào lên.

Thấy Tiêu Hoằng thình lình sử dụng sóng âm công kích, Đông Lộc có phần trở tay không kịp, nhưng vẫn làm ra phòng ngự, nhanh chóng kích hoạt Chiến văn Thiết Môn của mình, hai tay nhanh chóng làm động tác khép cửa. Nháy mắt, trước mặt Đông Lộc hình thành một cánh cửa năng lượng nửa trong suốt màu đỏ, trực tiếp ngăn cản sóng âm công kích.


Chỉ là phòng thủ được phía trước, trên đầu lại trống tron, không có chỗ cản trở công kích, trên đỉnh đầu Đông Lộc liền xuất hiện mộ bia băng dày đặc, đập mạnh xuống Đông Lộc bên dưới.

Bum! Bum! Bùm! Bùm!

Tiếp theo, mộ bia băng dày đặc đánh xuống chỗ đứng của Đông Lộc, sàn gỗ cứng chắc trực tiếp bị xuyên thủng.

Nháy mắt Đông Lộc biến mất không thấy, chỉ còn thấy được mộ bia băng màu tím, giống như xây cho Đông Lộc một phần mộ bằng hàn băng tím.

Thấy vậy, Triệu Quần và các đệ tử Phạm Cương Tinh đã ngây ngốc. Nếu Đông Lộc bị xử lý, Tiêu Hoằng sẽ trở thành tổng quản Phạm Cương Tinh, mà phần lớn người trên quảng trường trung tâm đều đứng ở phía đối lập với Tiêu Hoằng, tự nhiên khỏi phải tưởng tượng hậu quả.

Đến lúc đó, Tiêu Hoằng có thể làm đủ trò cho họ sống không bằng chết.

Ngay cả Hắc Trạch Sâm, lúc này sắc mặt cũng biến đổi, có một điều mà Hắc Trạch Sâm không thể không thừa nhận, đó là lần đầu tiên hắn thật sự khinh thường Tiêu Hoằng. Thế cục bây giờ, đã nói cho Hắc Trạch Sâm cảm nhận được cái gì gọi là rắc rối.

- Bạo!

Trong lúc các đệ tử Phạm Cương Tinh cảm thấy cực kỳ rối rắm, Tiêu Hoằng đã rống lên. Tiếp theo, Hàn băng vạn năm chất đống như tòa núi băng nhỏ trực tiếp bùng nổ, cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, nửa phần sàn gỗ bị nổ thành mảnh vụn, gỗ vụn văng tung tóe!

Tiếp theo, Đông Lộc trên người bao bọc màng bảo hộ màu đỏ, màng phòng hộ đã vỡ vụn hoàn toàn, cả người đẫm máu, bị đánh bay lên không trung.

Thấy thế, Tiêu Hoàng vẫn không chút lưu tình, không có thương hại, không có cố kỵ, mở ra Ma Văn Thánh nỏ, bắn ra nỏ năng lượng có kèm độc tố dịch trắng, không cần nói cũng biết loại độc tố này hung tàn cỡ nào.

Một khi bị bắn trúng, 100 cái Đông Lộc cũng không đủ chết.

Nhưng ngay khoảng khắc khi nỏ năng lượng bắn trúng Đông Lộc, Vận Trung được Hắc Trạch Sâm ra hiệu đột nhiên chỉ tay bắn ra một quả cầu ánh sáng vàng, như tia chớp đụng thẳng vào nỏ năng lượng bắn tới, nổ tung giữa trời hình thành đoàn ánh sáng chói.

Thấy có người ra tay ngăn cản, Tiêu Hoằng mặt lạnh băng chợt đổi, ánh mắt sắc bén nhìn theo hướng quả cầu ánh sáng bắn tới, nhắm vào Vận Trung!

- Trong quyết đấu Thánh Lôi, lại có người nhúng tay, ngươi tính là thứ gì?

Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào Vận Trung, quát lớn, giọng điệu không chút coi

Vận Trung là đệ tử cao cấp:

- Ngươi cho là như thế có thể bảo vệ được mạng của Đông Lộc hay sao? Nằm mơ nói mộng!

Nói xong, Tiêu Hoàng lại chuẩn bị ra tay.

- Khốn kiếp! Tiêu Hoằng, đây là kiểu nói chuyện với đệ tử cao cấp Của ngươi hay sao? Đúng là cuồng vọng.

Vận Trung cũng lớn tiếng quát, tiếp theo lắc mình, xuất hiện giữa Tiêu Hoằng và Đông Lộc, hình thành một cái vách chắn. Như đã nói, Đông Lộc còn có tác dụng, tạm thời còn chưa thể chết được.

*****

- Lui xuống!

Vận Trung ánh mắt hung ác, lại mắng Tiêu Hoằng. Nếu nói vừa rồi Hắc Trạch Sâm và Vận Trung còn chú ý một chút quy tắc, nhưng bây giờ Tiêu Hoằng biểu hiện hung hãn, bọn họ không thể không đánh vỡ quy tắc.

Thấy Vận Trung làm ra vẻ phẫn nộ, hơn nữa dùng phương thức vô lý giẫm lên tất cả cái gọi là quy tắc, Tiêu Hoằng lại một lần nữa bùng lên lửa giận!

- Bảo ta lui xuống, đây là Thánh Lôi, ngươi từ Ngộ Giác Tinh tới làm gï? Kẻ nên cút là ngươi, ngươi tự tiện ngăn cản Thánh Lôi tiến hành, bước lên Thánh Lôi, ngươi coi A Di La là cái gì?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Ngươi chỉ là ngoại đồ lại dám bất kính với sư huynh, tìm đánh!

Vận Trung căn bản không để ý tới lời của Tiêu Hoằng, trừng mắt nói, hai tay sáng lên.

Rõ ràng là Vận Trung đuối lý muốn áp dụng thủ đoạn cường chế, đánh Tiêu Hoằng một đön chí mạng. Trong mắt Vận Trung, Tiêu Hoằng chính là một cái tai họa, phải nhanh chóng diệt trừ tránh cho hậu họa sau này!

Nhưng trong khi mọi người đang ngây ngẩn, không biết phải đối phó thế nào, lại thấy Vận Trung chuẩn bị tấn công Tiêu Hoằng, bỗng nhiên thần sắc thay đổi, tiếp theo vội lui ra mấy bước. Ngay sau đó, giữa Vận Trung và Tiêu Hoằng đột nhiên hiện ra tia sáng màu vàng, chắn ngang chắn dọc, giăng khắp nơi.

Thấy ánh sáng đó, Vận Trung liền biết là gì, đừng nói người thường, ngay cả không gian cũng có thể cắt ra, chỉ cần đụng phải một chút là xác định sẽ tàn phế. Chủ nhân của nó là ai, Vận Trung cũng biết rõ, quay đầu lại, ánh mắt sắt bén nhắm vào chỗ ngồi của Ma Sở.

Lúc này Ma Sở run run đứng dậy, trán còn toát mồ hôi, một tay giơ ngang người, lòng bàn tay vẫn tản ra ánh sáng màu vàng, trong ánh mắt có nghiêm nghị cũng có khiếp sợ, nhưng lúc này có thể đứng ra, cũng coi như có dũng khí rồi.

- Ma Sở, ngươi muốn làm gì? Nhiều chuyện nhúng tay hay sao?

Vận Trung thấy Ma Sở luôn luôn yếu đuối lại ra tay, không khỏi bất ngờ, lớn tiếng mắng.

Không chỉ Vận Trung, ngay cả Hắc Trạch Sâm cũng hơi biến sắc, Ma Sở kia uống lộn thuốc hay sao?

- Khốn... Khốn kiếp, ta là đệ tử thứ hai của A Di La, là nhị sư huynh của ngươi, Ma Sở là ngươi kêu hay sao? Ngươi... có phải tìm đánh hay không!

Ma Sở cường ép làm ra vẻ hung ác, mắng lại.

Ờ Thánh Đàn, bối phận sư huynh đệ được phân chia rõ ràng.

Đồng thời, Ma Sở vừa quát lên, thành viên Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn đều bật vũ khí, nhắm ngay vào Vận Trung.

Vệ đội Thánh Vực thấy vậy, bản năng muốn nhắm vào Ma Sở, nhưng lập tức ngừng lại. Tuy rằng thành viên Vệ đội Thánh Vực nhìn như đầu gỗ, nhưng không ngốc. Tuy rằng bọn họ do Hắc Trạch Sâm nắm giữ, vô cùng trung thành với Hắc Trạch Sâm, nghe theo ý muốn của Hắc Trạch Sâm, nhưng bọn họ vẫn còn biết chức trách của Vệ đội Thánh Vực, bảo hộ Thánh Đàn và người Thánh Đàn không bị xâm hại.

Trong tình huống còn không xé rách mặt, ở trước mặt A Di La, đi nhắm vũ khí vào Ma Sở? Vậy thì tính chất của Vệ đội Thánh Vực đã thay đổi, giống như quân đội một quốc gia, vốn là bảo vệ công dân, kết quả không đánh kẻ thù ngoài, lại quay đầu đánh đập công dân quốc gia mình, quân đội như vậy còn có thể gọi là quân đội hay sao?

Chẳng qua, Vệ đội Thánh Vực do dự chỉ một lát, lập tức quay đầu vũ khí nhắm thẳng vào Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn ở bên ngoài quảng trường trung tâm.

Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường trung tâm giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt, dày đặc mùi thuốc súng.

Đồng thời quảng trường trung tâm cũng chìm trong tĩnh lặng, mọi người không khỏi nhìn sang A Di La.

Tình thế phát triển đến nước này, chỉ có A Di La mới hóa giải được.

- Đủ rồi, Vận Trung, ngươi có thể lui xuống.

A Di La rốt cuộc đứng lên, nói.

Nghe A Di La nói, Vận Trung không động đậy, mà lại nhìn vào Hắc Trạch Sâm.


- Bảo ngươi cút xuống, không lẽ ngươi điếc hả?

Tiêu Hoằng đứng ở một bên, ánh mắt lạnh băng quát Vận Trung. Chuyện đến lúc này, Tiêu Hoằng, thậm chí là Tát Già cũng coi như triệt để xé rách mặt với Hắc Trạch Sâm.

- Ngươi dám nói với ta như thế? Ngươi chỉ là một con chó săn mà thôi, cáo mượn oai hùm.

Vận Trung mặt xanh mét, gần giọng mắng Tiêu Hoằng.

- Ngươi cũng thế, chó của Hắc Trạch Sâm.

Tiêu Hoằng không yếu thế, đáp trả.

- Ngươi...

Đối với đáp lại của Tiêu Hoằng, Vận Trung lại không biết nói gì chống đỡ.

về phần Hắc Trạch Sâm ngồi ở trên, liếc A Di La, mới nháy mắt với Vận Trung.

Thấy thế, Vận Trung chỉ có thể hừ lạnh, tiếp theo kéo Đông Lộc mình đầy thương tích, quay bước xuống đài.

- Chờ đã, bỏ Đông Lộc xuống cho ta!

Tiêu Hoằng lại nhìn vào Vận Trung, lớn giọng nói.

- Có bản lĩnh, ngươi tới cướp đi.

Vận Trung căn bản không yếu thế, âm trầm nói, một tay xiết chặc. Khôi phải nói, lúc này Vận Trung tràn ngập chán ghét Tiêu Hoằng.

- Nếu thế, vậy ngươi cùng Đông Lộc xuống địa ngục đi.

Tiêu Hoằng nói xong, nhấc tay lên. Lập tức, thành viên Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn đồng loạt kích hoạt Chiến văn và Văn khí, đồng thời khẩu trọng pháo đã bắt đầu tích lũy Ngự lực, khẩu pháo đường kính hu đã hiện ra ánh sáng chấn nhiếp lòng người.

Đúng vậy, trong Thích Khách Minh, không ai tổn thương được Vận Trung, 10 người cũng đừng mơ. Nhưng mà có tới 2000 người, 12 Đại Ngự sư, cộng thêm một khẩu trọng pháo Ma Văn, đồng thời bắn ra, cho dù đánh khống chế Vận Trung, cũng sẽ khiến Vận Trung bị thương vĩnh viễn.

Đồng thời mọi người cũng biết rõ tính tình của Tiêu Hoằng, không có chuyện không dám làm, chỉ cần Tiêu Hoằng phất tay, những người kia chắc chắn bắn ra.

Hắc Trạch Sâm ngồi ở trên, sắc mặt có phần khó coi, ánh mắt không ngừng quét Thích Khách Minh và thành viên Đoàn tinh anh Thợ Săn xung quanh, thực lực một đám đều không tầm thường, mỗi người đều che mặt. Quan trọng hơn, là bây giờ Hắc Trạch Sâm còn thật không biết, bọn người kia là kẻ nào? Là thủ hạ của ai?

Tát Già? Ma Sở? Hay là Tiêu Hoằng? Hắc Trạch Sâm có phần không nắm chắc, dù sao hiện giờ 3 người như đã quấn thành sợi thừng, tuyệt đối khiến Hắc Trạch Sâm khó khăn.

Lại nhìn Vận Trung trên sàn đấu, nhìn hơn 2000 người cùng một khẩu trọng pháo Ma Văn, đồng loạt nhắm vào mình, trong lòng không khỏi chột dạ. Một vòng bắn xuống là khôi tưởng tượng, quan trọng hơn là hắn không dám xác định, Ma Sở luôn luôn yếu đuối lúc này lại có nhúng tay hay không.

Bởi vậy, Vận Trung không khỏi rơi vào khó khăn, bỏ xuống không được, chọi cứng cũng không có kết cục tốt.

- Tiêu Hoằng, Ma Sở, còn có Tát Già, ra lệnh người của các ngươi buông vũ khí xuống, còn có Vệ đội Thánh Vực nữa.

Bỗng nhiên A Di La lên tiếng:

- Trận này, Đông Lộc thua, Thánh Lôi tiếp tục.

Nhưng mà lời của A Di La lại không có hiệu quả thực tế gì, Thích Khách Minh không thế nào nghe theo A Di La chỉ huy, đồng thời thành viên Vệ đội Thánh Vực cũng nhìn sang Hắc Trạch Sâm.


Lúc này Hắc Trạch Sâm hiểu được, tạm thời còn không thể đối nghịch với A Di La, vì thế nhấc tay, khẽ phất.

Xoạt!

Ra hiệu xong, Vệ đội Thánh Vực đồng loạt thu hồi vũ khí.

Tiêu Hoằng thấy thế, cũng nhấc ngón trỏ, Thích Khách Minh cùng với Đoàn tinh anh Thợ Săn cũng thu hồi vũ khí.

Tràng cảnh như trở về bình ổn, chỉ là làm Tiêu Hoằng cực kỳ khó chịu là không giết được Đông Lộc. Nhưng Tiêu Hoằng đã hạ quyết tâm, Đông Lộc trốn không thoát, còn có Triệu Quần nữa.

Đối với biểu hiện của Hắc Trạch Sâm và Vệ đội Thánh Vực, A Di La nhìn như không có chút để ý, giống như mọi chuyện đều trong dự kiến của hắn.

- Bây giờ Thánh Lôi tiếp tục.

A Di La nói tiếp.

Nhưng mà chuyện đến nước này, mọi người đều thấy thảm trạng của Đông Lộc, Chiến văn hung hãn của Tiêu Hoằng làm cho hắn đậu đỗ trạng nguyên trong hàng ngũ Ngự sư cấp năm, không còn ai có thể rung chuyển được.

Đi lên sàn đấu, còn ai cam đoan mình sẽ may mắn như Đông Lộc? Tuy rằng mọi người vô cùng khao khát Ngự linh thủy, nhưng điều kiện quyết định đó là phải có mạng để sử dụng mới được.

Bởi vậy, 10 phút trôi qua, quảng trường trung tâm một mảnh tĩnh lặng, mọi người tràn đầy cố kỵ nhìn Tiêu Hoằng lạnh băng đứng như tượng trên sàn gỗ, không có ai dám lên khiêu chiến Tiêu Hoằng.

- Nếu thế, ta lập tức tuyên bố, Tiêu Hoằng thông qua khảo nghiệm Thánh Đàn. Hiện giờ, ta quyết định, thu Tiêu Hoằng...

- Không!

A Di La nói chưa hết lời, Tiêu Hoằng đột nhiên vươm tay làm tư thế từ chối A Di La.

- Nếu là trước Thánh Lôi, Tiêu Hoằng ta còn có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ, Tiêu Hoằng ta không muốn trở thành đồ đệ của ngươi.

Tiêu Hoằng híp mắt, gần giọng nói với A Di La:

- Ta chỉ cần quyền hạn đệ tử chính quy.

Xoạt!

Tiêu Hoằng vừa nói thể, mọi người trên quảng trường trung tâm liền ngây ngốc sững ra.

Từ chối A Di La, không muốn trở thành đồ đệ của A Di La? Chuyện như vậy, tuyệt đối chưa từng xuất hiện, một lần cũng không có.

Ngay cả Tát Già và Ma Sở nghe thế, thần sắc cũng ngây ngẩn, ánh mắt tràn ngập khó tin nhìn Tiêu Hoằng. Chỉ thấy trong ánh mắt Tiêu Hoằng tràn ngập lạnh băng, bất khuất và kiên cường, một tay chặn A Di La.

Không chỉ Tát Già và Ma Sở, ngay cả Lạc Tuyết Ninh tự nhận là hiểu rõ Tiêu Hoằng, vào lúc này cũng tràn ngập xa lạ với Tiêu Hoằng, nàng không biết Tiêu Hoằng đang tức giận nói thế, hay là một loại biểu hiện quật cường.

Nhưng có một điều, Lạc Tuyết Ninh có thể khẳng định, Tiêu Hoằng tràn đầy oán niệm với A Di La.

- Vì sao?

Ngừng hồi lâu, A Di La mới hỏi.

Tiêu Hoằng không trực tiếp trả lời, mà chỉ về phía Hắc Trạch Sâm và thi thể trước mặt hắn:

- Tiêu Hoằng ta không cùng một loại người với bọn chúng. Nếu bọn chúng tự xưng là chính nghĩa, ta đây tỉnh nguyện đứng ở một mặt tà ác; Nếu bọn chúng tự xưng là Thánh hiền, ta đây cam nguyện làm Ma đầu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)