← Ch.0580 | Ch.0582 → |
- Tiêu Hoằng, tên điên nhà ngươi, ta khuyên ngươi không nên xằng bậy!
Hắc Trạch Sâm khẽ rít lên mấy câu từ trong kẽ răng, đúng vậy, trong lòng hắn tràn ngập cố kỵ, đồng thời cũng tràn ngập phẫn hận đối với Tiêu Hoằng, tuy nhiên, cho dù như vậy thì đâu có làm được gì? Trừ khi hắn có dũng khí đồng quy vu tận cùng Tiêu Hoằng.
- Ngươi sợ?
Tiêu Hoằng nhìn biểu tình cố kỵ của Hắc Trạch Sâm, vẻ cười lạnh trên mặt lại càng đậm thêm, hắn tiến lên từng bước, tới gần Hắc Trạch Sâm, trái lại Hắc Trạch Sâm, tuy rằng trong lòng tràn ngập phẫn hận, nhưng vẫn không thể không liên tục thối lui về phía sau.
- Ngươi đã không có đảm lượng này, vậy thì ngoan ngoãn lui xuống cho ta đi, nếu ngươi không dám kích nổ nó, ta sẽ thay ngươi kích nổ, ngươi không phải vẫn muốn làm cho ta chết hay sao? Vậy thì hai chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!
Tiêu Hoằng một đường đi về phía trước, giọng điệu hung ác nói với Hắc Trạch Sâm, làm cho người ta có cảm giác rất hùng hổ dọa người.
Hắc Trạch Sâm thì liên tục lùi lại phía sau, giờ khắc này, mọi người khiếp sợ phát hiện ra, khí thế của Hắc Trạch Sâm đã hoàn toàn bị Tiêu Hoằng ngăn chặn lại.
Loại người nào là khủng bố nhất, chính là kẻ ngay cả mạng của mình cũng không cần, có gan đồng quy vu tận cùng đối thủ, đồng thời vào giờ khắc này, Tiêu Hoằng cũng có năng lực đồng quy vu tận với hắn!
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng một đường tới gần, Hắc Trạch Sâm lại thối lui tới bên cạnh bệ gỗ, trên mặt tràn ngập vẻ cố kỵ và phẫn nộ đan xen cùng nhau, có một loại cảm giác có lực mà không đánh ra được.
Bởi vì chỉ cần Hắc Trạch Sâm sử dụng Chiến Văn, cho dù là mãnh liệt điều động Ngự lực, thì đều rất có thể lan đến Ma Văn Hắc Động Đạn, khiến cho nó hoàn toàn bị kích nổ.
Không thể điều động Ngự lực, giờ khắc này, ưu thế của Hắc Trạch Sâm đã bị cắt giảm tới mức thấp nhất.
Cùng lúc đó, tin tức Tiêu Hoằng ôm Ma Văn Hắc Động Đạn muốn kích nổ đã rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thánh Đàn, nghe vậy, Tát Già và Ma Sở lập tức ngây người ra.
Mới đầu Tát Già còn tưởng rằng ngày hôm qua Tiêu Hoằng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, hiện tại Tát Già đã hiểu được ý trong câu nói của Tiêu Hoằng là gì rồi.
Đặt một quả Ma Văn Hắc Động Đạn trên Phạm Cương Tinh, muốn kích nổ, đây có khác gì bọn khủng bố đâu cơ chứ?
Về phần Ma Sở, nhìn hình ảnh Tiêu Hoằng và Hắc Trạch Sâm trong màn hình, không kềm được giật mình, trên thực tế, người có thể bức bách Hắc Trạch Sâm tại Thánh Đàn đến mức này, dường như cũng chỉ có một mình Tiêu Hoằng mà thôi.
Những người khác trên Thánh Đàn thì đều kinh ngạc đến ngây người, tên Tiêu Hoằng kia thật sự là điên lên rồi!
Rất rõ ràng, chỉ cần hắn mất hứng thì sẽ đồng quy vu tận a, địa điểm vẫn là Thánh Đàn. Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
- Tiêu Hoằng này, thật sự là rất... Ài...
Tát Già bất đắc dĩ thốt lên, sau đó liền mở ra khe nứt không gian, chuẩn bị chạy tới Phạm Cương Tinh.
Tuy nhiên, trước khi đi, hắn còn vươn bàn tay to ra, kéo luôn tên Ma Sở nhát gan, đang chuẩn bị chạy trốn kia, trực tiếp xuyên qua khe nứt không gian, xuất hiện ở một bên trung tâm quảng trường. Sau đó hắn khẩn trương nói với Tiêu Hoằng:
- Tiêu Hoằng, chớ xúc động! Có gì thì cứ thương lượng đã!
Nếu đổi thành một người khác, Tát Già dám khẳng định, hắn không có lá gan này, nhưng nếu là Tiêu Hoằng, thì tim của Tát Già đã chìm xuống tận đáy cốc, nếu ép cho tên kia nóng nảy, vậy thì hắn có thể làm ra bất kỳ điều gì.
Đồng thời, nếu Phạm Cương Tinh mà mất đi, vậy thì tình thế sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ là điều làm cho Tát Già ít nhiều có chút bất ngờ chính là, cho dù A Di La phóng túng mọi thứ, nhưng lúc này, tối thiểu cũng nên hiện thân nói một vài câu chứ, nhưng đã tới mức này rồi, tại sao vẫn không thấy đâu?
- Ta xúc động hay không, thì kẻ quyết định không phải là ta, mà là tên chó chết Hắc Trạch Sâm kia!
Tiêu Hoằng khẽ nhìn Tát Già một cái, nhẹ giọng nói.
- Cái gì mà tên chó chết? Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi dám nói một lần nữa không?
Hắc Trạch Sâm nghe vậy, trong lòng đã giống như núi lửa phun trào vậy.
- Tên chó chết, rác rưởi, đần độn, ta nói vậy thì sao, ngươi mau cút xuống cho ta!
Tiêu Hoằng hơi nâng lên Ma Văn Hắc Động Đạn trong tay lên, đưa ra trước mặt Hắc Trạch Sâm, gằn từng chữ, giọng điệu tràn ngập vẻ coi rẻ, tràn ngập ý trào phúng.
Nhưng mà lúc này Hắc Trạch Sâm lại vô kế khả thi, trừ khi hắn thật sự muốn đồng quy vu tận cùng Tiêu Hoằng, đối mặt với Tiêu Hoằng đã tháo chốt bảo hiểm Ma Văn Hắc Động Đạn, không ngừng tới gần mình, tuy rằng trong lòng Hắc Trạch Sâm tràn ngập phẫn nộ, nhưng cũng không có biện pháp nào hay cả, cuối cùng chỉ có thể bị ép phải nhảy xuống từ trên bệ gỗ.
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người dưới đài không kềm được hai mặt nhìn nhau, tuy rằng đây chỉ là một động tác nhỏ của Hắc Trạch Sâm, nhưng nó cũng có nghĩa là Hắc Trạch Sâm đã thỏa hiệp.
Thấy Hắc Trạch Sâm lui xuống, vẻ mặt Vận Trung trở nên khẩn trương, đứng bên cạnh Hắc Trạch Sâm, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp nào hay cả.
Tiêu Hoằng khẽ cười, sau đó lại lần nữa đi tới trung tâm bệ gỗ, đặt đầu đạn của Ma Văn Hắc Động Đạn lên một cái bệ gỗ, sau đó nhìn thoáng qua Tát Già, lại hơi nhìn Hắc Trạch Sâm một cái, nhẹ giọng nói:
- Các ngươi ai thấy ta không vừa mắt, vậy thì có thể dùng Chiến Văn của các ngươi, tới đánh giết ta đi, để xem năng lượng dao động có kích nổ Ma Văn Hắc Động Đạn hay không.
Nghe vậy, sắc mặt của Hắc Trạch Sâm và Vận Trung không kềm được lại biến đổi một lần nữa, đối với một tên khủng bố trên người buộc đầy thuốc nổ này, toàn bộ Phạm Cương Tinh đều không dám làm gì hắn cả.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng không nói gì nữa, lập tức đi tới bên cạnh một gã thành viên Vệ đội Thánh Vực vừa bị bắt, nhẹ nhàng nhìn một cái, sau đó nói:
- Cái chết của Đông Lộc tổng quản thì cũng cần phải có một lời giải thích, trước mắt Tát Già đại sư huynh và Hắc Trạch Sâm, nói một chút đi, Đông Lộc tổng quản bị chết như thế nào, trước đây ngươi được Hắc Trạch Sâm sai khiến, tới đây đánh giết người trên Phạm Cương Tinh, hẳn là biết rõ chứ.
Tên thành viên Vệ đội Thánh Vực này, hiện đã đầu đầy mồ hôi, hơi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng một cái, lại nhìn Ma Văn Hắc Động Đạn, sau đó ánh mắt ngừng lại trên người Hắc Trạch Sâm, hy vọng có thể đạt được một ít trợ giúp.
- Đông Lộc tổng quản là do Tiêu đại nhân ngài tự tay đâm chết.
Dừng lại một lát, thấy Hắc Trạch Sâm không hề có phản ứng, thành viên Vệ đội Thánh Vực này mới nơm nớp lo sợ nói.
Phốc...
Gần như ngay khi thành viên Vệ đội Thánh Vực này vừa nói xong, Tiêu Hoằng đã rút Tập Tố chiến đao ra, nhanh như một tia chớp, trực tiếp đâm vào yết hầu của tên này.
- Trả lời sai lầm, Đông Lộc đại nhân rõ ràng là làm việc quá vất vả mà chết, về phần đám người Triệu Quần thì lại là do quá mức bi thương mà chết, làm gì có chút quan hệ nào với ta đâu?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó trực tiếp rút Tập Tố chiến đao ra, thành viên Vệ đội Thánh Vực này, đã hoàn toàn không có sinh cơ, giống như một xác chết, ngã xuống trên bệ gỗ, tiên huyết theo yết hầu ồ ồ chảy ra, ánh mắt trợn lên, vẫn nhìn về phía Hắc Trạch Sâm.
Các thành viên Vệ đội Thánh Vực, cùng với các đệ tử Phạm Cương Tinh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng nảy lên một cái, tuy nhiên, cũng không nói chút câu phản kháng nào, chỉ có thể trầm mặc.
Trái lại, Hắc Trạch Sâm nhìn thấy Tiêu Hoằng trắng trợn đạp lên trên quy tắc, làm ra hành vi vi phạm nhân tính kia, thì trong lòng đã tức tới mức sắp nổ tung, hắn đứng bên cạnh bệ gỗ, thân thể không kềm được run lên vài cái, nhưng hiện tại cho dù Hắc Trạch Sâm có tức giận, thì đâu có làm được gì? Có bản lĩnh thì khu động Chiến Văn, đi lên giết chết Tiêu Hoằng đi, thuận tiện nhìn một cái, xem Ma Văn Hắc Động Đạn có thể nổ tung hay không.
Hơn nữa Tát Già cũng ở trong này, cho dù hiện tại Tát Già tràn ngập bất đắc dĩ đối với việc Tiêu Hoằng cả gan làm loạn này, nhưng nếu thật sự muốn động thủ, vậy thì Tát Già tuyệt đối sẽ không hề cố kỵ đứng ở bên phía Tiêu Hoằng.
Không hề nghi ngờ, thế cục trước mắt đối với Hắc Trạch Sâm đã càng lúc càng trở nên bất lợi, Hắc Trạch Sâm không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại làm ra hành vi cực đoan tới mức này.
Về phần Tiêu Hoằng đứng trên bệ gỗ thì sắc mặt không có chút biến hóa nào, cầm theo thanh Tập Tố chiến đao máu chảy đầm đìa, chậm rãi đi tới trước mặt một tên thành viên Vệ đội Thánh Vực khác, sau đó hỏi:
- Trước đây ngươi hẳn là đã tiếp xúc rất nhiều với Đông Lộc phải không! Nói cho ta biết, Đông Lộc chết như thế nào?
Trên trán của thành viên Vệ đội Thánh Vực này đã phủ kín mồ hôi, nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua Tập Tố chiến đao trong tay Tiêu Hoằng, lại nhìn về phía Hắc Trạch Sâm, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng... đúng như lời của Tiêu đại nhân, Đông Lộc là do làm việc quá sức nên mới chết!
- Nói như cái rắm ấy! Ngươi mở to mắt ra cho ta mà nhìn, một người bị đao chém thành bộ dạng này, toàn thân chi chít vết thương, vậy mà lại là do làm việc quá sức mà chết ư? Ngươi mù hay sao?
Hắc Trạch Sâm thấy thành viên Vệ đội Thánh Vực này nói như vậy, ánh mắt trợn lên như sắp chui ra ngoài.
Về phần thành viên Vệ đội Thánh Vực này thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng cúi đầu. Hắn biết rõ, lần này coi như đã hoàn toàn đối nghịch với Hắc Trạch Sâm, nhưng hiện tại, Hắc Trạch Sâm có thể cứu vớt được tính mạng của hắn hay sao?
- Vết thương ư? Ở đâu? Tại sao ta lại không nhìn thấy vậy!
Tiêu Hoằng nhìn Đông Lộc máu chảy đầm đìa, thoải mái nói.
- Tiêu Hoằng, chẳng lẽ ngươi bị mù hay sao?
Hắc Trạch Sâm thấy Tiêu Hoằng trắng trợn, vô sỉ chối bay chối biến, toàn thân đã tức tới mức muốn lao lên, nhưng nhìn thấy Ma Văn Hắc Động Đạn ngay bên cạnh Tiêu Hoằng, hắn lại không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.
- Ta mù ư? Hay là các ngươi đang ảo tưởng, muốn hãm hại ta? Các ngươi nói xem, trên người Đông Lộc có vết thương nào không?
Tiêu Hoằng hơi ngước lên, nhìn toàn bộ mọi người trên trung tâm quảng trường, nói.
Đối với vấn đề của Tiêu Hoằng, mọi người trên trung tâm quảng trường đều không kềm được ngẩn ra, nhìn Hắc Trạch Sâm, lại nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng run rẩy, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, gần như là rên lên từ cổ họng:
- Không... không có...
Thanh âm này tràn ngập vẻ nhát gan, dường như là tiếng vang phát ra dưới áp bức, rất nhẹ, nhưng lại tràn ngập vẻ khuất phục.
- Các ngươi nói gì vậy? Các ngươi có thể nói một lần nữa cho ta hay không?
Hắc Trạch Sâm nghe vậy, lông mày nhíu lại, hơi xoay người, hỏi đám con tin trên Phạm Cương Tinh.
Ngay khi Hắc Trạch Sâm xoay người, mọi người lập tức có thể rõ ràng cảm nhận được từ trên người Hắc Trạch Sâm có một cỗ khí thế khiếp người, thậm chí còn làm cho bọn họ có một loại cảm giác hít thở không thông, không khỏi làm những người trên Phạm Cương Tinh này hơi lui về phía sau hai bước, nhưng không hơn, tất cả mọi người trên Phạm Cương Tinh vẫn đều lựa chọn trầm mặc.
- Các ngươi mở to mắt ra cho ta, nhìn lại thi thể của Đông Lộc cho ta, xem trên người hắn rốt cuộc có vết thương hay không, các ngươi hẳn cũng biết, kết cục khi đối nghịch với Hắc Trạch Sâm ta như thế nào chứ!
Hắc Trạch Sâm đột nhiên rít lên.
- Toàn bộ quỳ xuống!
Gần như khi Hắc Trạch Sâm vừa rít lên, Tiêu Hoằng đứng trên bệ gỗ bỗng nhiên hô to một tiếng.
Bịch... bịch...
Âm thanh lan ra, toàn bộ mọi người trên trung tâm quảng trường Phạm Cương Tinh gần như đều cùng lúc quỳ xuống trên mặt đất, phủ kín toàn bộ trung tâm quảng trường, dường như trong nháy mắt nơi này đã thấp xuống một tầng vậy, ngoài đám người Hắc Trạch Sâm ra, không có một người nào khác còn dám đứng thẳng nữa!
*****
- Hả... ?
Nhìn thấy toàn bộ người trên Phạm Cương Tinh không để ý tới mình, cùng lúc quỳ lạy trước mặt Tiêu Hoằng, lúc này vẻ lăng lệ trên mặt Hắc Trạch Sâm đã lập tức đọng lại, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.
Hắc Trạch Sâm tuyệt đối không nghĩ tới, giờ khắc này, Tiêu Hoằng lại có thể hoàn toàn vượt qua hắn như vậy.
Ngay cả Tát Già, Ma Sở nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trên mặt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, khóe miệng hơi mở ra, người có thể làm cho Tát Già bày ra vẻ mặt này thì cũng không có nhiều.
Lờ mờ bên trong, Tát Già dường như có thể cảm nhận được, thủ đoạn của Tiêu Hoằng rốt cuộc mạnh tới mức nào, đồng thời hắn cũng có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng rất có thể đã đúng, ít nhất hắn có thể dùng các loại thủ đoạn nhìn như vô sỉ để thống trị Phạm Cương Tinh, làm cho người trên Phạm Cương Tinh phải quỳ lạy trước mặt hắn.
Trước đây ở Thánh Đàn, Hắc Trạch Sâm cũng chỉ gần như là làm được tới mức "nói một không hai", nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng đang đánh vỡ loại quy tắc này, dựa vào cái gì mà Hắc Trạch Sâm có thể "nói một không hai" được?
Gần như ngay lập tức, không khí trên toàn bộ trung tâm quảng trường dường như đã đọng lại.
Một màn như vậy rốt cuộc có nghĩa gì, không có người nào rõ ràng hơn Hắc Trạch Sâm nữa, Phạm Cương Tinh đã hoàn toàn rơi vào trong tay Tiêu Hoằng rồi.
- Tiêu Hoằng, mắt của ngươi có phải đã mù rồi hay không, không cần dùng uy áp để ép người khác nói dối nữa, kiểu "chỉ hươu bảo ngựa" này của ngươi thì có tác dụng gì hay sao? Tùy tiện tìm một người có mắt nhìn một cái thì cũng rất rõ ràng, đây mà là Đông Lộc làm việc quá sức mà chét hay sao? Chẳng lẽ ngay cả vết máu trên người hắn mà ngươi cũng không nhìn thấy hay sao?
Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ, Vận Trung mới mở miệng nói, giọng điệu tràn ngập vẻ ngoạn độc.
- Ngươi câm miệng cho ta. Đây là Phạm Cương Tinh, là do người Phạm Cương Tinh định đoạt, ngươi là ai? Lăn xuống đi!
Thấy Vận Trung nói, Tiêu Hoằng đột nhiên quay đầu về phía Vận Trung, lớn tiếng quát, không chút để ý tới việc Vận Trung là đệ tử cấp cao, trong mắt chỉ có vẻ lạnh như băng.
Thấy Tiêu Hoằng nói vậy, Vận Trung không kềm được muốn xông ra đánh một trận. Nếu là trước kia, hắn thật sự hận không thể bước lên, trực tiếp xé xác con kiến Tiêu Hoằng kia ra thành tám khối. Nhưng khi hắn nhìn về phía Ma Văn Hắc Động Đạn ngay sau Tiêu Hoằng, thì lại không khỏi bắt đầu chần chờ.
Về phần Hắc Trạch Sâm, lúc này đã tức giận tới mức tím mặt lại, thậm chí hắn còn có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng đã không còn là "tâm phúc đại họa" gì nữa, mà đã biến thành đối thủ của hắn rồi.
Hôm nay Tiêu Hoằng ở chính nơi đã từng bị sỉ nhục này, muốn tìm lại tất cả những gì mà mình đã đánh mất.
- Nếu đại bộ phận mọi người đã đồng ý với kết quả này, vậy ta tuyên bố, Đông Lộc làm việc quá độ mà chết, đám người Triệu Quần bi thương quá mức mà chết theo. Rất lâu trước kia, ta từng được nghe một truyền thuyết cổ xưa, tên là thiên táng, chính là cắt thi thể thành các mảnh nhỏ, đút cho mấy loại ác điểu như ưng, kền kền ăn, chính là một sự tôn trọng với người chết. Đông Lộc tổng quản, Triệu Quần chủ quản đều luôn cúc cung tận tụy với Phạm Cương Tinh, ta nghĩ bọn họ cũng nên được hưởng thụ loại đãi ngộ này, nhưng Phạm Cương Tinh dường như không có ưng, cũng không có kền kền, tuy nhiên không có vấn đề gì, cứ dùng mấy con chó để thay thế cũng được, truyền lệnh của ta, cắt thi thể của đám người Đông Lộc thành các khối nhỏ, để cho chó ăn!
Tiêu Hoằng đứng trên bệ gỗ trung tâm, chắp tay sau lưng, gằn từng chữ. Câu nói của hắn vô cùng nham hiểm.
Nghe vậy, mọi người lại lần nữa biến sắc, nói trắng ra, đây chính là muốn ném thi thể của đám người Đông Lộc cho chó ăn a! Đây tuyệt đối là nhục nhã một cách trắng trợn, nhưng giờ khắc này, còn có người nào dám đứng ra phản kháng hay sao?
Hiện tại chẳng phải là Tiêu Hoằng nói cái gì, thì chính là cái đó ư?
Cho dù Hắc Trạch Sâm có lòng muốn phản đối, nhưng cũng không phải là vào lúc này, dù sao thì Ma Văn Hắc Động Đạn trên bệ gỗ vẫn rất bắt mắt.
- Chuyện về Đông Lộc tổng quản cứ thế mà để trôi đi thôi, hiện tại là lúc cần tìm kiếm người tiếp nhận vị trí đại tổng quản Phạm Cương Tinh rồi, các ngươi có thể tự mình tiến cử, cảm thấy ai thích hợp không?
Tiêu Hoằng hơi chắp tai, hai chân khẽ tách ra, bày ra một bộ dáng thoải mái.
Về phần dưới đài, không có ai dám đáp lời, đúng là bọn họ yếu đuối, nhưng yếu đuối không có nghĩa là ngu xuẩn, đã là người thì đều có thể nghe ra được, lời này của Tiêu Hoằng chỉ là khách sáo mà thôi, không hơn.
Bọn họ có thể khẳng định, ai dám nói rằng ta cảm thấy ta thích hợp, vậy thì giây tiếp theo sẽ ăn ngay một đao vào cổ, sau đó dựa theo bọn họ lý giải, Tiêu Hoằng sẽ nói: "Đúng là rất thích hợp, nhưng mà ngươi cũng do làm việc quá sức nên đã bị chết!"
Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ thời gian, thấy không có người nào trả lời, Tiêu Hoằng khẽ nhìn Hắc Trạch Sâm mặt tím đen kia một cái, sau đó nhẹ giọng nói:
- Nếu không người nào tự đề cử mình, vậy thì để ta đảm nhiệm Tổng quản của Phạm Cương Tinh, không biết có ai phản đối không?
Dưới đài vẫn là một mảnh yên tĩnh, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch, mọi người gần như đã ngầm thừa nhận, tiếp nhận tên "bạo quân" Tiêu Hoằng này lên đài, không một người nào dám phản đối.
- Ta phản đối!
Đúng lúc này, Vận Trung bỗng nhiên lên tiếng:
- Dựa theo quy củ của Thánh Đàn, phải...
- Ta phản đối kháng nghị của ngươi, ngươi có thể câm miệng, về phần quy củ, ta đứng ở chỗ này chính là quy củ!
Tiêu Hoằng chỉ tay về phía Vận Trung, không đợi hắn nói hết lời, liền cao giọng cắt lời, giọng điệu tràn ngập uy áp, làm cho người ta có cảm giác, giờ phút này Tiêu Hoằng dựa vào Ma Văn Hắc Động Đạn, căn bản không giống một tên Ngự Sư, mà có vẻ giống một lão quái Ngự Không hơn.
Trừ khi Hắc Trạch Sâm và Vận Trung có thể xuất ra quyết tâm đồng quy vu tận cùng Tiêu Hoằng, nhưng mà chúng có thể ư?
- Hiện tại ta tuyên bố, Tiêu Hoằng ta trở thành tổng quản trên Phạm Cương Tinh, có quyền lợi quản lý tất cả mọi việc trên Phạm Cương Tinh, có quyền sinh quyền sát độc lập!
Tiêu Hoằng nói tiếp, đây chính là dùng một loại thủ đoạn tanh máu, chiếm đoạt quyền lợi, không gì có thể ngăn cản được.
Sau khi Tiêu Hoằng tuyên bố xong, hắn lại lần nữa nhìn về phía Hắc Trạch Sâm, nhẹ giọng nói:
- Mấy tháng trước, ngươi ngăn cản ta trở thành Tổng quản của Phạm Cương Tinh, nhưng hôm nay, ta sẽ cướp lại những gì thuộc về ta, hơn nữa còn muốn cướp về càng nhiều thứ khác nữa.
- Tiêu Hoằng, nhớ kỹ ngày này, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Ta thề!
Hắc Trạch Sâm dùng hai mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Hoằng, gằn từng chữ một.
- Như nhau, như nhau thôi, mặt khác còn chúc Vận Trung sư huynh sống tốt ở quân đội Gia Đô Đế Quốc a!
Tiêu Hoằng khẽ cười cười, sau đó tung người nhảy xuống chỗ đám người Liệt Nông, dưới sự hộ vệ của họ, nghênh ngang mà đi. Đồng thời Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn, Tập đoàn Thợ Săn quân cũng ngay lập tức rút đi.
Trong nháy mắt, ngoài các đệ tử Phạm Cương Tinh và Tát Già, Ma Sở, đám người Hắc Trạch Sâm, thì thế lực của Tiêu Hoằng đã rút lui không còn một ai nữa.
Chỉ có điều, thời điểm này, bởi vì có Ma Văn Hắc Động Đạn, nên Hắc Trạch Sâm vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đợi cho đến khi Tiêu Hoằng xuyên qua khe nứt không gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa.
Hơi nhìn Tát Già đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Hắc Trạch Sâm mới chậm rãi hướng ánh mắt về phía bệ gỗ chính trung tâm. Ma Văn Hắc Động Đạn vẫn rất thành thật nằm trên đó.
Tuy rằng không có nghiên cứu chuyên môn, nhưng Hắc Trạch Sâm vẫn có một chút hiểu biết đối với Ma Văn Hắc Động Đạn, không dừng lại lâu, Hắc Trạch Sâm liền nhảy lên bệ gỗ, sau đó thật cẩn thận nâng Ma Văn Hắc Động Đạn lên.
Nhưng ngay khi Hắc Trạch Sâm nâng Ma Văn Hắc Động Đạn lên, thần sắc đột nhiên biến đổi, rất nhẹ, Ma Văn Hắc Động Đạn trong tay hắn rất nhẹ!
Nhìn kỹ một lần nữa văn lộ tối như mực kia, giống như đúc, gần như cùng Ma Văn Hắc Động Đạn bình thường không hề có chút khác nhau nào. Chỉ có điều ngay khi Hắc Trạch Sâm mở nắp ra, trong mắt hắn lại gần như muốn phun ra lửa!
- Hỗn đản a!
Hắc Trạch Sâm không kềm được rít gào, ngay sau đó liền trực tiếp ném thật mạnh cái gọi là "Ma Văn Hắc Động Đạn" kia trên mặt đất, ngay sau đó, một gói kẹo được nhét bên trong "Ma Văn Hắc Động Đạn" kia đã văng ra ngoài, rơi trên bệ gỗ.
Nhìn thấy một màn như vậy, vẻ mặt vốn nghiêm trọng của Tát Già lại toát ra một chút tươi cười, đây không phải là Ma Văn Hắc Động Đạn a, rõ ràng chính là một "hộp kẹo" có hình Ma Văn Hắc Động Đạn mà thôi.
Hắc Trạch Sâm và tất cả mọi người đều bị Tiêu Hoằng đùa giỡn.
Nhưng lúc này Hắc Trạch Sâm không làm gì được Tiêu Hoằng nữa, chỉ cần Tiêu Hoằng quay về trong Vạn Tôn Cốc, lại một lần nữa tập hợp binh lực, nếu Tiêu Hoằng muốn lưu lại cũng được, có giao chiến thì cũng không nhất định sẽ thất bại.
Mà trọng yếu hơn một chút là, hiện tại Phạm Cương Tinh đã không còn là địa bàn của Hắc Trạch Sâm nữa, hơn nữa trước mắt Tát Già và Ma Sở cũng không phải là kẻ dễ dàng đối phó như vậy.
Đúng vậy, Tát Già cùng Ma Sở quả thật yếu hơn một chút, nhưng cần phải nhớ kỹ một điều, đó là con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, đồng thời Vệ đội Thánh Vực trong tay hắn khi đối đầu với Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn cũng đã không có ưu thế gì rõ ràng nữa.
Có thể nói, lúc này toàn thân Hắc Trạch Sâm đã như muốn nổ tung vì tức giận, hắn có nằm mơ cũng không thể tưởng được, Tiêu Hoằng lại có thể cầm một "hộp kẹo" mà tác oai tác quái trong này như vậy.
- Ta đã nói rồi, làm sao mà Tiêu Hoằng có thể kiếm được Ma Văn Hắc Động Đạn được, quả thực chính là vô nghĩa.
Vẻ mặt Vận Trung rất khó coi, bày ra một bộ dáng khinh thường.
Có thể nói, lần này Hắc Trạch Sâm và Vận Trung bị đùa giỡn, làm cho trong lòng bọn họ có một loại ảo giác, đó là Tiêu Hoằng không có Ma Văn Hắc Động Đạn.
- Tát Già, có bản lĩnh thì mỗi ngày ngươi đều trông nom Tiêu Hoằng đi, nếu không ta sẽ không buông tha cho hắn đâu.
Hắc Trạch Sâm nhìn thoáng qua Tát Già, ra sức làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thản.
- Lời này trước khi hỏi ta, ngươi hẳn là nên tới hỏi Thương Luân, hoặc là dứt khoát nói với Tiêu Hoằng đi, bị một cái hộp kẹo dọa cho tè ra quần, vậy mà còn dám vênh mặt lên trước mặt ta hay sao?
Tát Già tươi cười, trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng vẫn lạnh nhạt nói, trong mắt Tát Già, thì Tiêu Hoằng thật sự vẫn chưa điên tới mức đó.
Đối với lời của Tát Già, Hắc Trạch Sâm cũng không nói thêm gì nữa, nếu Tát Già và Hắc Trạch Sâm làm lớn chuyện lên, vậy thì Thánh Đàn tuyệt đối sẽ càng không thể vãn hồi được, thậm chí sẽ nghênh đón cuộc chiến giữa Vệ đội Thánh Vực và Tập đoàn Thợ Săn, hậu quả có thể nghĩ mà biết.
Không giằng co quá nhiều với Tát Già, Hắc Trạch Sâm liền mở ra khe nứt không gian, nổi giận đùng đùng rời đi, hiện tại Hắc Trạch Sâm muốn ra sức làm cho Vận Trung đạt được quyền lợi và binh lực ở Gia Đô Đế Quốc, tiến thêm một bước mở rộng thực lực của bản thân, sau đó lại bao vây Tiêu Hoằng rồi giết, đoạn tuyệt hậu hoạn, hơn nữa cũng không cần phải quá nhanh chóng.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng quay về trong Vạn Tôn Cốc, đã ngay lập tức thông báo chế độ trên Phạm Cương Tinh, đó chính là người trên Di Đà Tinh mà muốn đi vào Thánh Đàn, thì phải được hắn cho phép, nếu không sẽ bị coi là xâm nhập, đồng thời giao cho Lạc Tuyết Ninh quyền lợi thông hành vô hạn chế.
← Ch. 0580 | Ch. 0582 → |