Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0584

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0584: Làm cái gì vậy?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


"Ầm! Ngay lúc Hạng Văn Sâm đang thu dọn hành trang, chuẩn bị đến một địa phương khác tạm tránh đầu sóng ngọn gió, cánh cửa gỗ đại sảnh biệt thự cực kỳ xa hoa đột ngột mở ra, ánh ban mai sáng ngời chiếu thẳng vào bên trong đại sảnh, không khỏi làm cho Hạng Văn Sâm đang vội vàng thu thập hành trang bị chói mắt.

Lại nhìn ngay cửa chính bất chợt xuất hiện một bóng người màu đen, đợi đi vào một đoạn không khỏi làm cho mắt Hạng Văn Sâm trợn trừng, chỉ thấy theo bóng người tiêu sái đi vào, hình dáng lạnh như băng của Tiêu Hoằng từng chút từng chút hiện ra.

- Hồng... Hồng Lượng! Ngươi sao dám xuất hiện ở trong nhà của ta, ngươi có biết tự tiện xông vào tư gia là trọng tội hay không! Không nói khoa trương chút nào, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng, tim Hạng Văn Sâm lập tức nhảy dựng "bộp" một tiếng, toàn thân lông tơ dựng đứng, chỉ cảm thấy lạnh buốt.

- Trọng tội? Ha ha! Ngươi có thể báo cảnh sát đi! Tiêu Hoằng tươi cười, nhẹ giọng nói, thần sắc nhìn như thoải mái nhưng vẻ mặt như vậy truyền tới trong mắt Hạng Văn Sâm, lại là vô cùng khủng bố.

Không có người nào hiểu biết tình cảnh của bản thân lúc này rõ ràng hơn so với Hạng Văn Sâm: Vĩnh Ngạn Tinh đã hoàn toàn rơi vào trong tay Tiêu Hoằng, bất kể là kinh tế, vũ lực cùng với thực lực bản thân, hắn đều biết mình không phải đối thủ của Tiêu Hoằng. Giờ khắc này hắn biết mình đã nằm trong bàn tay Tiêu Hoằng.

- Hồng... Hồng lão bản! Ta thừa nhận ta... Chúng ta quả thật có hết thảy chịu thiệt, nhưng hiện tại ta đã biến thành bộ dáng này, mục đích của ngài đã đạt được rồi, xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân vật ta này. Ta van xin ngài! Hạng Văn Sâm cố gắng suy nghĩ một lát, lại nhìn thấy thành viên Thích Khách Minh một thân áo trắng ngoài cửa sổ, rốt cục lên tiếng chịu thua nói.

- Tốt xấu gì chúng ta cũng phân cao thấp với nhau hơn nửa năm, Hồng Lượng ta là ai Hạng lão bản hẳn là biết rõ. Đi trên đường cái nếu có người không cẩn thận đạp trúng chân ta, ta đều có thể giết hắn, càng đừng nói là ngươi! Tiêu Hoằng khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.

- Giết người cũng chỉ là đầu chĩa xuống đất! Nói ra đi, rốt cuộc ngài muốn thế nào? Hạng Văn Sâm trầm tư một lát, bày ra một bộ dáng quang côn nói.

Tiêu Hoằng không nói gì, khẽ nâng tay lên búng tay một cái "bốp" một tiếng. Ngay sau đó, liền thấy lão mẫu thân, thể tử, con gái nhỏ của Hạng Văn Sâm, "xoát xoát" đồng loạt bị dẫn vào, phía sau còn có một ít hành lý. Xem theo bộ dáng cũng không có người nào bị ngược đãi.

Chỉ có điều, khi tình hình này truyền vào trong mắt Hạng Văn Sâm, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Bộ dáng coi như bình tĩnh vừa rồi hoàn toàn bị vô tận sợ hãi thay thể. Ngay sau đó, "bùm" một tiếng, hắn quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Hoằng.

- Hồng lão bản! Nếu trước đây có điều không phải, được rồi, Hạng Văn Sâm ta tùy ngài xử trí! Giờ khắc này, ta khẩn cầu ngài buông tha cho người nhà của ta, khẩn cầu ngài! Hạng Văn Sâm gần như chỉ dùng một loại giọng điệu cầu xin nói với Tiêu Hoằng.

- Người nhà của ngươi có bình an hay không, quyết định không phải ta, mà chính là hành động kế tiếp của ngươi! Tiêu Hoằng nói xong, liền chậm rãi đứng dậy, đi tới bên bàn, phía trên đặt một cái hộp gỗ vô cùng tinh xảo. Hắn chậm rãi vươn tay mở ra hộp gỗ, bên trong đúng là chứa máu Kim quan điêu biến dị cực kỳ tinh mỹ. Phía trên hai cái lọ ngọc trắng chứa máu Kim quan điêu biến dị, có tạo hình Khí Văn rậm rạp đậy kín giữ tươi tốt.

Máu Kim quan điêu biến dị này so với máu Kim quan điêu bình thường, tối thiểu cường đại hơn gấp năm lần. Nói đúng ra, chính là có thể tăng lên tốc độ Ngự lực, trong sáu tiếng có thể giúp cho cấp bậc Ngự lực tăng lên gấp 50 lần.

Đương nhiên, vẫn phải có hạn chế, chính là trong vòng sáu tiếng đó không thể tùy tiện điều động Ngự lực, nếu không thực dễ dàng tạo thành tổn thương Ngự lực.

- Hạng lão bản! Máu Kim quan điêu biến dị này nói vậy đã cất giữ một đoạn thời gian rồi thì phải, cấp bậc Ngự lực của ngươi không cao, có giữ lấy đối với ngươi dường như cũng không hề sử dụng, không bằng bán cho ta như thế nào? 5000 vạn kim tệ! Tiêu Hoằng nói giọng điệu lạnh nhạt.

5000 vạn kim tệ hai lọ máu Kim quan điêu, đây chính là giá thị trường. Thế nhưng máu Kim quan điêu biến dị cũng không phải có tiền là có thể mua được.


Nhưng hiện tại cái mạng nhỏ của Hạng Văn Sâm nằm trong tay Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng nói như thế nào tự nhiên phải làm theo như thế. Có thể nói, Tiêu Hoằng bỏ ra 5000 vạn kim tệ thu mua, mà không phải đoạt lấy xem như đã có đủ nhân nghĩa rồi.

- Chỉ cần Hồng lão bản buông tha cho người nhà của ta, hết thảy đều không là gì! Hạng Văn Sâm nhẹ giọng nói, trong lòng như trước tràn ngập sợ hãi, trên trán mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

- Không, không, không... Buông tha người nhà của ngươi hay không, không có liên quan với chuyện này! Vẫn là câu nói kia, tính mạng người nhà của ngươi nằm ở trong tay chính ngươi! Tiêu Hoằng tiếp theo nhẹ giọng nói.

- Nói thẳng đi! Rốt cuộc ngài muốn ta làm gì? Hạng Văn Sâm cũng là một người hiểu chuyện, gọn gàng dứt khoát lên tiếng nói.

- Rất đơn giản, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa hai lọ máu Kim quan điêu biến dị này tặng cho Hắc Trạch Sâm đại nhân! Tiêu Hoằng nói tiếp.

- A? Nghe nói như thế, Hạng Văn Sâm gần như có chút không thể tin được lỗ tai của mình! Hồng Lượng đây là muốn làm gì? Lấy lòng Hắc Trạch Sâm đại nhân sao? Vậy vì sao không tự mình đưa tới? Hơn nữa từ trong giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Hoằng kia, Hạng Văn Sâm cũng nhìn ra được: Khẳng định Tiêu Hoằng không có mảy may lòng tốt gì.

- Không cần giật mình kinh ngạc, nhớ kỹ dựa theo lời nói của ta mà làm là được. Sau đó ngươi có thể mang theo tài sản kếch xù của ngươi rời khỏi Gia Đô liên hợp thể, ngươi như trước vẫn là một phú hào! Ngược lại nếu không nghe lời, hậu quả hẳn ngươi có thể nghĩ mà biết! Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.

- Nói ra đi, cụ thể muốn ta làm như thế nào? Hạng Văn Sâm gượng đứng lên, gọn gàng dứt khoát nói.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Yên tâm, ta có thể cam đoan chỉ cần ngươi nghe lời ta, ngươi không có nguy hiểm tới tính mạng. Mặt khác, trong thời gian này, Tập đoàn Văn Sâm không thể đóng cửa, ngươi thua lỗ bao nhiêu, Tập đoàn Thợ Săn sẽ bổ sung bấy nhiêu cho ngươi! Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy máu Kim quan điêu biến dị cho vào bên trong túi hành trang tùy thân. Sau đó xoay người trực tiếp rời đi. Về phần người nhà của Hạng Văn Sâm cũng không có mang đi.

Trên thực tế, thời điểm này Hạng Văn Sâm biết rất rõ rằng, chỉ cần bị Tập đoàn Thợ Săn theo dõi, bất kể làm thế nào hắn cũng không trốn thoát! Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể nghe theo ý của Tiêu Hoằng, vì tính mạng của mình, vì tính mạng của người nhà.

- Tìm vài người, trong bóng tối theo dõi hết thảy hướng đi của Hạng Văn Sâm, bao gồm kiểm soát cả Ma Văn thông tin của hắn! Rời nhà Hạng Văn Sâm, Tiêu Hoằng phân phó cho Ngả Nhĩ Văn.

- Hiểu rõ! Ngả Nhĩ Văn nhẹ giọng nói:

- Chỉ là có một điểm, lão đại! Máu Kim quan điêu biến dị thật sự đưa cho Hắc Trạch Sâm ư? Tiêu Hoằng không có ngay mặt trả lời, chỉ là tươi cười nói với Ngả Nhĩ Văn:

- Không lâu sau, ngươi sẽ hiểu! Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có dừng lại lâu, rất nhanh quay về căn nhà gỗ, thật cẩn thận lấy ra hai lọ máu Kim quan điêu biến dị, do vì chứa trong lọ ngọc trắng và nắp lọ đậy kín đã có gần trăm năm, nên Tiêu Hoằng không thể nhận ra màu sắc của máu.

Đương nhiên đối với những thứ việc vặt này Tiêu Hoằng không thèm để ý tới, Tiêu Hoằng quan tâm chính là Khí Văn mờ nhạt đậy kín giữ tươi phía trên. Tạo hình chưa nói tới phức tạp, nhưng tuyệt không đơn giản.

Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền tiến hành nghiên cứu cẩn thận Ma Văn đậy kín giữ tươi phía trên thân lọ ngọc, không ngừng viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp phía trên bàn viết, tiến hành phân tích vô cùng cẩn thận.

Ước chừng trải qua nghiên cứu hai giờ, Tiêu Hoằng mới từ bên trong túi hành trang tùy thân lấy ra một cái lọ ngọc trắng giống y như đúc, tiếp theo liền bắt đầu tạo hình lên thân lọ.


Ban đầu tạo hình đúng là Khí Văn đậy kín giữ tươi, giống nhau như đúc với lọ chứa máu Kim quan điêu biến dị. Sau khi kích hoạt Khí Văn xác định hữu hiệu, Tiêu Hoằng liền thêm vào phía trên Khí Văn thêm hai nét vẽ. Hai nét này có thể nói cực kỳ nhỏ giống như sợi tóc, xấp xỉ với văn lộ Để Văn, đồng thời xen lẫn vào trong văn lộ rậm rạp, gần như không thể bị phát hiện. Thậm chí nhìn qua cùng nét vạch không có khác nhau lớn lắm.

Theo hai nét tăng thêm này hoàn thành, Tiêu Hoằng lại ngựa không dừng vó lấy ra một khối Tái thạch, chế tạo một Ma Văn khác. Tiêu Hoằng đặt tên cho Ma Văn này là "Đạn tín hiệu".

Chế tạo xong Ma Văn đạn tín hiệu, đồng thời đạt thành tín hiệu liên lạc với lọ ngọc trong tay, giống như Ma Văn trò chuyện. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền đổ đầy nước sạch vào trong lọ, lập tức Ma Văn đạn tín hiệu liền sáng lên tia sáng màu đỏ, mà khi đổ nước trong lọ ra, ánh sáng màu đỏ liền tắt đi.

- Rất tốt! Tiêu Hoằng không kìm được khẽ phát ra tiếng tự tán thưởng, trên mặt cũng thoáng hiện lên một ý cười âm độc.

Sau đó, Tiêu Hoằng liền mang tới lọ ngọc trắng có chứa máu Kim quan điêu biến dị, lấy ra Điêu văn đao, bắt đầu thật cẩn thận, tận khả năng dùng văn lộ tinh tế nhất, thêm lên hai nét vạch, sau đó rót vào trong đó Ma Văn dịch đã điều phối tốt lúc nãy, tiếp theo kích hoạt.

Kỳ thật đừng xem thường chỉ là hai nét vạch vô cùng đơn giản, nhưng trải qua hai văn lộ rất nhỏ này hướng dẫn, trên thực tế Ma Văn đậy kín bảo hiểm này đã dựa vào mấy kết cấu trên nó cộng thêm hai nét vạch, đã biến thành một cái Ma Văn tín hiệu.

Khi phối hợp với Ma Văn đạn tín hiệu trong tay Tiêu Hoằng, bất cứ lúc nào chỗ nào Tiêu Hoằng đều có thể biết, máu Kim quan điêu biến dị đang bị người khác dùng để uống một phần hay hết sạch.

Cải tạo xong xuôi Khí Văn của hai lọ máu Kim quan điêu, xác định không còn có vấn đề gì, lại thiết đặt đánh số thêm một chút, kể từ đó một lọ nào bị dùng để uống Tiêu Hoằng sẽ biết được rõ ràng.

Lại cầm Ma Văn đạn tín hiệu trong tay cất vào túi hành trang tùy thân, hết thảy coi như chuẩn bị xong, hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm đó là chờ đợi thời cơ.

Ngay lúc Tiêu Hoằng đặt lọ máu Kim quan điêu biến dị qua một bên, Ma Văn thông tin trong người Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Mạc Hi.

- Mạc Hi, chuyện gì? Tiếp nối liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.

- Lão đại! Nghi Cư Tinh của Ni Lạc phát hiện đã bước đầu thăm dò xong! Mạc Hi mặt không đổi sắc nói.

Nghe nói như thế, trong lòng Tiêu Hoằng ít nhiều có chút không yên, cái này giống như mở ra hộp lễ vật, đến tột cũng là cái gì? Một cái tinh cầu ở trong môi trường ác liệt, hay là cực độ thoải mái? Tóm lại giữa Nghi Cư Tinh và Nghi Cư Tinh mức độ chênh lệch cũng rất lớn.

- Kết quả như thế nào? Hơi tạm dừng một lát, Tiêu Hoằng mới nhẹ giọng hỏi.

- Ngài tự mình xem một chút đi! Mạc Hi nói xong, liền gửi đi một loạt số liệu thăm dò cho Tiêu Hoằng.

Tờ thứ nhất, đó là toàn bộ tin tức bản đồ phân hình của cả viên tinh cầu, về biển chiếm 60% lục địa, bộ phận lục địa diện tích đất đai vẫn là khá nhiều, các đảo nhỏ san sát, giống như bầu trời đầy sao, nằm rải rác trong biển, chỉ có mấy khối đại lục là diện tích rộng lớn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)