← Ch.0600 | Ch.0602 → |
Trong mắt bọn họ, chiêu này của Tiêu Hoằng quá độc ác, trực tiếp ném một nan đề siêu cấp lớn cho Hắc Trạch Sâm, nếu Hắc Trạch Sâm cầu xin tha thứ, như vậy sẽ có nghĩa là Hắc Trạch Sâm nhận thua với Tiêu Hoằng ngay trước mặt toàn bộ dân chúng Gia Đô liên hợp thể.
Nếu Hắc Trạch Sâm cự tuyệt cầu xin tha thứ, mắng chửi Tiêu Hoằng, như vậy thì đám tâm phúc của Hắc Trạch Sâm sẽ nghĩ thế nào đây? Vì mặt mũi cao cao tại thượng mà không tiếc buông tha cho sư đệ thân cận nhất của mình, kể từ đó, thế lực của Hắc Trạch Sâm sẽ xuất hiện vô số vết rách.
Đây tuyệt đối là một loại tấn công tâm lý đối với thế lực của Hắc Trạch Sâm.
Hắc Trạch Sâm ở trong cổ bảo, tự nhiên có thể nghe được điều này, trong lòng không kiềm được run lên. Biểu tình vốn rất nghiêm trọng và phẫn hận lại trực tiếp đọng lại trên mặt.
Hắn tự nhiên hiểu được mục đích Tiêu Hoằng làm như vậy là gì, nhìn như đang đưa cho Vận Trung một cơ hội sống sót, nhưng kì thực lại vô cùng âm độc.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Hắc Trạch Sâm lại rung lên, khiến cho Hắc Trạch Sâm không khỏi giật mình, hắn tự nhiên biết, người gọi đến rốt cuộc là ai.
Trên Thiên Hạc Tinh, Vận Trung đang nằm trên mặt đất, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Hoằng một cái, sau đó liền nhìn chằm chằm vào Ma Văn thông tin trong tay, hiện tại Hắc Trạch Sâm chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Vận Trung.
Không chỉ Hắc Trạch Sâm, ngay cả Vệ đội Thánh Vực và toàn bộ người của Thánh Đàn cũng đều nhìn vào màn hình trước mặt.
Một số người đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ và khó tin, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không dám tin được, Tiêu Hoằng khi trước nhỏ bé yếu ớt kia, vậy mà lại chỉ trong một năm ngắn ngủn đã bức bách Vận Trung vốn luôn cao cao tại thượng tới nông nỗi này. Thanh băng nhận chỉ xéo lên cao dường như cũng đã thể hiện rõ sự quật khởi của Tiêu Hoằng, cùng với thực lực bưu hãn của hắn.
Ước chừng trôi qua hai phút, Hắc Trạch Sâm mới nối liên lạc, tuy nhiên, trong màn hình, vẻ mặt Hắc Trạch Sâm vẫn vô cùng nghiêm trọng và dữ tợn.
- Hắc... Hắc Trạch Sâm sư huynh, ngươi... ngươi phải cứu ta, cầu ngươi... Chỉ cần ngươi cầu xin Tiêu Hoằng giúp ta một chút là được rồi!
Đôi mắt Vận Trung tràn đầy vẻ bất lực, nói với Hắc Trạch Sâm, giọng điệu cầu xin.
- Hừ! Muốn cho ta cầu xin con kiến Tiêu Hoằng kia ư? Đừng mơ tưởng, hơn nữa Tiêu Hoằng, ta nói cho ngươi biết, Hắc Trạch Sâm ta ở trong này thề, một ngày kia, ta nhất định sẽ xé ngươi thành vạn mảnh...
Phốc...
Không Hắc Trạch Sâm nói tiếp, Tiêu Hoằng đã giơ tay chém xuống, không để ý vẻ mặt sợ hãi của Vận Trung, trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu của hắn.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng đâm băng nhận vào, toàn bộ dân chúng, sĩ quan của Gia Đô Đế Quốc và Phục Thản Đế Quốc, đều đồng loạt run lên.
Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết, từ góc độ của Tiêu Hoằng mà nói, thì Tiêu Hoằng đã trực tiếp cắt đứt một "cánh tay" của Hắc Trạch Sâm, nhưng từ góc độ của Gia Đô liên hợp thể, thì bọn họ đã mất đi một gã Ngự Hồn.
Tuy nhiên, không có người nào thấy đau khổ vì cái chết của Vận Trung, chỉ thấy tiếc hận mà thôi.
Hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng đã làm cho mọi người đều nhận thức được, không phải vì Vận Trung tà ác cỡ nào, mà chỉ là vì chọn sai chủ nhân mà thôi.
Hắc Trạch Sâm thà rằng hy sinh Vận Trung, cũng muốn bảo tồn vẻ mặt cao ngạo kia của mình.
Đồng thời, lúc này không người nào phát hiện ra, A Di La ở trong các viên vẫn thạch, đang yên lặng rơi xuống một giọt nước mắt, phiêu tán trong tinh không vô ngần, rực rỡ.
Không ai có thể thấy rõ nội tâm của A Di La, nhưng giờ khắc này A Di La lại toát ra vẻ đau thương, một loại đau thương bất đắc dĩ.
Về phần Tiêu Hoằng, thần sắc vẫn lạnh như băng, không có người nào biết phía sau vẻ lạnh lùng này còn cất dấu cái gì? Là lãnh huyết? Hay là bất đắc dĩ.
Nói tóm lại, Tiêu Hoằng ở trước mắt bao người, ở trước mặt tử địch, tự tay giải quyết một gã Ngự Hồn, tuy rằng trong đó đã dùng rất nhiều quỷ kế, vận dụng một số thủ đoạn mà người khác có chút không thể dễ dàng tha thứ được, nhưng giờ khắc này, mọi người cũng chỉ quan tâm tới kết quả, Vận Trung bị giết chết, thế lực của Hắc Trạch Sâm đã bị Tiêu Hoằng dùng một loại phương thức cực đoan làm cho suy yếu trước nay chưa từng có.
Tiêu Hoằng đang dùng thân phận con kiến để từng chút một nắm quyền chủ động vào trong tay của mình.
Ngắn ngủn vài giây sau, Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên phát hiện ra, cho dù tất cả Chiến Văn đã tróc ra từ trong thân thể Vận Trung, nhưng lại có một cỗ năng lượng thể màu xanh bỗng nhiên từ trong cơ thể Vận Trung tán phát ra.
Tiêu Hoằng tự nhiên biết đây là cái gì. Bởi vì một khi đạt tới thực lực cấp Ngự Hồn, đồng thời còn đang tuổi tráng niên, cho dù thân thể tử vong, nhưng ý thức của bản thân đã dung hợp với Ngự lực, nên vẫn có thể tồn tại được, chỉ là cực kỳ yếu ớt mà thôi.
Nếu có cơ hội, cũng có thể sống lại được, hơn nữa loại Ngự lực ý thức yếu ớt này sẽ theo cấp bậc Ngự lực đề cao, mà không ngừng trở nên kiên cường dẻo dai hơn.
- Rống... !
Không chút tạm dừng, Tiêu Hoằng lập tức khởi động Long Tức Chiến Văn, phát ra một tiếng rít gào đối với luồng năng lượng thể màu xanh này. Trong nháy mắt một luồng năng lượng do sóng âm tạo thành đã trực tiếp oanh kích lên trên luồng Ngự lực màu xanh này, xé nát nó ra.
Mục đích đã phi thường rõ ràng, đó chính là làm cho Vận Trung hoàn toàn chết, không còn chút khả năng sống lại nào nữa.
Về phần tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, không có hoan hô, không có mừng rỡ, mà bọn họ đều bị thủ đoạn lạnh như băng của Tiêu Hoằng dọa sợ. Bọn họ chỉ biết lẳng lặng nhìn màn hình, nhìn xem tiếp theo Tiêu Hoằng còn có hành động nào làm cho bọn họ thấy đáng sợ nữa không.
Trái lại, trên mặt Tiêu Hoằng vẫn không có bất kỳ biểu tình nào, thấy luồng năng lượng thể màu xanh bốc lên kia đã hoàn toàn bị xua tan, Tiêu Hoằng vẫn chưa yên tâm, lại cầm băng nhận chém xuống, trực tiếp chém rớt đầu Vận Trung.
- Nghe nói máu thịt của Ngự Hồn cũng là một loại thuốc bổ đỉnh cấp để tu luyện Ngự lực. Không biết là thật là giả.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng tự nói, sau đó liền trực tiếp lột bộ áo khoác rách nát của Vận Trung xuống. Hắn nhìn Hàn sương long một cái, nói:
- Đại long, há mồm.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền nhấc thi thể không đầu của Vận Trung lên, trực tiếp ném vào trong cái miệng to lớn của Hàn sương long. Hàn sương long khẽ nhai hai cái, trực tiếp nuốt luôn.
Một màn như vậy làm cho mọi người không biết nên nói gì, ngay cả thi thể của Vận Trung mà hắn cũng không lưu lại, trực tiếp để Hàn sương long tiêu hóa, nếu Vận Trung còn không chết, vậy thì hắn thật sự chính là thần tiên rồi.
Đối với ý nghĩ trong lòng của mọi người, Tiêu Hoằng không thèm để ý chút nào, đã đánh tới mức này rồi, Tiêu Hoằng còn có thể để ý xem người khác nói gì nữa hay sao?
Ngay khi Tiêu Hoằng nhặt bảy, tám cái Chiến Văn cấp Ngự Hồn, cùng với túi Ma Văn của Vận Trung, thì Ngả Nhĩ Văn đã đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng nói:
- Lão đại, bên trong trung tâm căn cứ quân sự còn có 300 thành viên của Vệ đội Thánh Vực may mắn còn sống sót, Ngả Lâm và Vu Á Hồng bị trọng thương, nhưng chưa chết, xin hỏi nên xử trí như thế nào?
Tiêu Hoằng nghe vậy, không lập tức đáp lại, mà hơi trầm tư một lát, sau đó nâng cánh tay lên, chỉ về phía trung tâm căn cứ một chút. Tiếp theo hắn liền nhét túi Ma Văn của Vận Trung vào vào trong túi hành trang, một tay cầm nó, một tay xách theo cái đầu của Vận Trung, đi về phía trung tâm căn cứ.
Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm ở trong Ngộ Giác Tinh, nhìn vào trong màn hình, thấy hành động tàn bạo kia của Tiêu Hoằng, trong lòng có thể nói là vô cùng phẫn hận, nhưng ngoài phẫn hận ra thì còn có thêm vẻ nghiêm trọng.
Không có người nào hiểu rõ hơn Hắc Trạch Sâm, thế cục lúc này bất lợi cho hắn tới mức nào. Nhất là Phổ Hưu Tư Hào khổng lồ kia và Ma Văn Hắc Động Đạn không rõ số lượng, còn có Hàn sương long vừa ăn tươi Vận Trung kia nữa.
Nên biết rằng, Vũ thú không giống với nhân loại, bọn chúng sẽ không chủ động tu luyện, nhưng nuốt sống một người cấp Ngự Hồn, thì tuyệt đối có lợi cực lớn cho việc tăng trưởng Ngự lực trong cơ thể, nhất là Hàn sương long đã tiến vào Ngự Hồn cấp một đỉnh phong, rất có thể sẽ nhờ đó mà đột phá tới Ngự Hồn cấp hai.
Nếu vậy, thì uy hiếp đối với Hắc Trạch Sâm sẽ lớn hơn một phần.
Mà Hắc Trạch Sâm hắn ở trong Thánh Đàn thì hiện tại cũng chỉ có Vệ đội Thánh Vực của Di Đà Tinh, cùng với một đám người trên Di Đà Tinh, cuối cùng là vệ đội bên người mà thôi.
Không thể phủ nhận, lúc này Tiêu Hoằng đã nắm được ưu thế, bất chấp việc Hắc Trạch Sâm có thực lực Ngự Hồn cấp bốn, bất chấp cả việc Thánh Đàn là nơi không thể xâm phạm.
Nhưng hắn cũng chỉ hơi tạm dừng một lát, sau đó Hắc Trạch Sâm liền lập tức gọi cho Tần Nhược Bạch. Chuyện đã tới mức này, dường như Hắc Trạch Sâm chỉ có Tần Nhược Bạch để mượn lực nữa mà thôi.
Sau một lát, hình ảnh của Tần Nhược Bạch liền xuất hiện trên màn hình trước mặt Hắc Trạch Sâm, giờ phút này vẻ mặt Tần Nhược Bạch đối với Hắc Trạch Sâm đã ít nhiều có chút bất hòa.
Vận Trung chết như thế nào, Tần Nhược Bạch đã thấy rõ, đồng thời hắn cũng hiểu được bản chất của Hắc Trạch Sâm. Ngay cả Vận Trung mà hắn cũng có thể vứt bỏ, vậy thì những người khác trong mắt hắn sẽ là cái gì?
- Tần Nhược Bạch sư đệ, hình ảnh vừa rồi chắc ngươi cũng đã thấy được, hiện tại thế lực của Tiêu Hoằng đã trở nên vô cùng lớn, hoàn toàn cấu thành uy hiếp đối với toàn bộ Thánh Đàn, hiện tại ta mệnh lệnh cho ngươi, ngay lập tức điều động đại lượng hạm đội từ trong Phục Thản Đế Quốc, gấp rút tiếp viện Thánh Đàn, giúp ta giải vây.
Hắc Trạch Sâm vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng câu một.
- Điều này...
Tần Nhược Bạch đã bắt đầu có chút do dự.
- Tần Nhược Bạch sư đệ, ngươi phải nghĩ kỹ một chút, nếu Hắc Trạch Sâm ta sụp đổ, thì toàn bộ Thánh Đàn sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay Tiêu Hoằng, bằng vào thù hận giữa Tiêu Hoằng với Phục Thản Đế Quốc, ngươi cho rằng cái ghế Lam y Chủ soái của ngươi sẽ còn yên ổn hay sao? Phục Thản Đế Quốc có thể yên bình được hay sao? Bằng vào tính cách của Tiêu Hoằng, chắc chắn hắn sẽ đánh cho Phục Thản Đế Quốc tan tành, toàn tâm toàn ý hỗ trợ Gia Đô Đế Quốc chết tiệt kia, cùng với Tân Cách Công Quốc, để cho bọn chúng trở thành hai đại quốc gia chủ lực của Gia Đô liên hợp thể. Về phần Tần Nhược Bạch ngươi, ta gặp kết cục gì, thì phỏng chừng ngươi cũng không trốn thoát được đâu.
Hắc Trạch Sâm tự nhiên thấy được Tần Nhược Bạch đang do dự, cũng có thể được đoán được ý nghĩ trong lòng của Tần Nhược Bạch. Hắn liền mở miệng phân tích.
Tần Nhược Bạch cũng không ngốc, tự nhiên biết được lời này của Hắc Trạch Sâm cũng không phải là để dọa hắn. Tên Tiêu Hoằng kia trong mắt Tần Nhược Bạch thì chính là một con sói cực kỳ giảo hoạt.
- Ta sẽ báo cáo việc này lên Gia Lạc Tư quốc vương. Yên tâm, Phục Thản Đế Quốc sẽ không ngồi mặc kệ đâu.
Tần Nhược Bạch dứt khoát đáp, sau đó lại nhìn Hắc Trạch Sâm một cái thật sâu, cuối cùng cắt liên lạc. Chuyện đã tới nước này, có thể nói, bất kể là nhân phẩm của Hắc Trạch Sâm thế nào thì Tần Nhược Bạch cũng không có quyền lựa chọn nữa rồi.
← Ch. 0600 | Ch. 0602 → |