← Ch.0613 | Ch.0615 → |
Không dám có chút tạm dừng, Du Khải Minh liền xoay người, đi thẳng đến phòng của Hắc Trạch Sâm.
- Thế nào rồi?
Hắc Trạch Sâm khép hờ hai mắt, nghe thấy tiếng bước chân của Du Khải Minh càng lúc càng gần, liền cất tiếng hỏi.
- Đại nhân, tin tức xấu, tất cả thành viên Vệ đội Thánh Vực chưa từng chống cự, trực tiếp lựa chọn đầu hàng. Hoàn toàn rũ bỏ tất cả quan hệ cùng ngài, đồng thời thừa nhận địa vị chủ đạo của Tiêu Hoằng ở Thánh Đàn.
Du Khải Minh run rẩy, báo cáo cho Hắc Trạch Sâm.
Lúc này Hắc Trạch Sâm cũng không lập tức đáp lại, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy, bản thân Hắc Trạch Sâm không kiềm được chao đảo, khóe miệng chảy ra một vết máu.
Hắc Trạch Sâm tự nhiên hiểu được, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hiện tại ở Thánh Đàn, hắn đã không hề khác gì với đệ tử cấp cao bình thường cả.
Hiện tại không thể không thừa nhận, hành động vô tình nhục nhã Tiêu Hoằng của Hắc Trạch Sâm trên quảng trường khi trước, đã mang tới cho hắn mối họa sát thân.
Đây là một chuyện làm cho người khó có thể tưởng tượng được tới cỡ nào a, chỉ tiếc, hiện tại có nói cái gì thì cũng đều đã muộn rồi.
- Còn nữa, Lạc Tuyết Ninh dẫn theo Tây Điểm Chiến lược sư cũng đã xuyên qua biên giới giữa Thánh Đàn và Tân Cách Công Quốc, giết về phía Ngộ Giác Tinh!
Du Khải Minh tiếp tục báo cáo với Hắc Trạch Sâm.
Tin tức như vậy, đối với Hắc Trạch Sâm mà nói, chính là một đả kích không nhỏ. Nhưng là nó cũng kích thích tâm tính "lợn chết không sợ nước sôi" trong lòng hắn.
- Tiêu Hoằng tiếp nhận Vệ đội Thánh Vực đầu hàng, gần như cũng đã chậm trễ hai mươi phút phải không? Thời gian này đối với ta mà nói thì cũng đã đủ rồi, trước khi bọn họ tới, ta hoàn toàn có thể vượt qua thời kỳ Ngự lực sôi trào, Tiêu Hoằng hắn giết về phía ta? Chẳng lẽ cho rằng Hắc Trạch Sâm ta là bùn đất dễ nhào nặn hay sao? Đến lúc đó, ta tuyệt đối sẽ làm cho Tiêu Hoằng...
- Ngao!
Không đợi Hắc Trạch Sâm nói xong, đột nhiên hắn liền nghe thấy từ phía cực xa truyền đến một tiếng gầm rú, tiếng động này làm cho Hắc Trạch Sâm cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã từng nghe thấy ở đâu.
Cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt vốn còn chút bình tĩnh của Hắc Trạch Sâm đã không kiềm được trở nên căng thẳng, hai mắt mở to ra, hắn thấy trên bầu trời Ngộ Giác Tinh có một cái bóng to lớn màu lam sẫm đang giáng xuống, hành động nhanh như tia chớp.
Bằng vào thị lực cực rõ của Hắc Trạch Sâm, tất nhiên có thể rõ ràng nhìn thấy, thứ đang từ trên trời giáng xuống kia là gì, đó chính là Hàn sương long đã từng ăn sống Vận Trung.
Hiện giờ sau khi ăn Vận Trung, sức chiến đấu của Hàn sương long đã đạt tới Ngự Hồn cấp hai, đồng thời trạng thái vô cùng khỏe mạnh.
- Chết tiệt! Tại sao có thể như vậy được?
Hắc Trạch Sâm không kiềm được thốt lên, trên mặt không tự chủ được hiện lên vẻ sợ hãi.
Không hề nghi ngờ, thời điểm này Hắc Trạch Sâm đã gặp phải phiền toái lớn rồi.
Chỉ là có một điều mà Hắc Trạch Sâm nghĩ mãi không ra, đại quân của Tiêu Hoằng chưa tới, vì sao Tiêu Hoằng dám để Hàn sương long là sức chiến đấu chủ yếu này một mình tới đây? Nên biết rằng, nếu Hắc Trạch Sâm ở trong trạng thái bình thường, cho dù Hàn sương long đạt tới Ngự Hồn cấp hai, thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hắc Trạch Sâm.
Hay là... Tiêu Hoằng biết ta đang dùng máu Kim quan điêu biến dị? Nhưng điều này làm sao có thể xảy ra được?
Hắc Trạch Sâm không kiềm được hơi nghĩ ngợi, đồng thời đã bắt đầu cảm thấy tình thế đang không ngừng chuyển biến xấu, không thể phủ nhận, Hàn sương long xuất hiện lúc này, tuyệt đối là một đả kích không nhỏ đối với Hắc Trạch Sâm.
Cho dù Hắc Trạch Sâm có thực lực Ngự Hồn cấp bốn cường hãn, cho dù Hắc Trạch Sâm có kinh nghiệm phong phú khi sử dụng máu Kim quan điêu biến dị, nhưng đối mặt với một tên khổng lồ có thực lực Ngự Hồn cấp hai quấy rầy, thì cũng tuyệt đối không chịu được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hàn sương long đã đi tới trên không trung cổ bảo, không ngừng bay quanh, dường như thật sự dựa theo mệnh lệnh khi trước của Tiêu Hoằng, tìm kiếm tung tích của Hắc Trạch Sâm.
Bên dưới cổ bảo, tuy thiếp thân vệ đội ra sắc chống đỡ, nhưng tiếc rằng chỉ có mười mấy người, uy hiếp đối với Hàn sương long cũng không lớn.
Khi trước cũng đã nói qua, đại não của Hàn sương long phi thường to lớn, thị lực lại cực kỳ tinh mẫn, đồng thời có thể cảm nhận được sóng Ngự lực từ trong thân thể con người phat ra, bởi vậy, chỉ sau nửa phút, Hàn sương long đã tập trung được vị trí chuẩn xác của Hắc Trạch Sâm. Nó liền bay một vòng trên không trung, lao thẳng tới vị trí của Hắc Trạch Sâm trong cổ bảo mà giết tới, đồng thời nó đã mở ra cái miệng màu lam sẫm, trong miệng đang ngưng kết một lốc xoáy sương lạnh!
- Con súc sinh chết tiệt!
Nhìn Hàn sương long tập kích, Hắc Trạch Sâm không kiềm thất thố kêu lên, hắn mạnh mẽ áp chế Ngự lực đang sôi trào, lau đi một tia máu trên khóe miệng. Thấy Hàn sương long trực tiếp phun ra hàn vụ về phía mình, Hắc Trạch Sâm không chút tạm dừng, cánh tay nhấc lên, khởi động Quỷ Hỏa Chiến Văn của mình, một cánh tay vung lên, trên bàn tay Hắc Trạch Sâm đột nhiên hình thành một luồng năng lượng thể màu xám có hình mặt người, vẻ mặt này nhìn qua cực kỳ thống khổ, sau đó nó trực tiếp từ bàn tay của Hắc Trạch Sâm mà bắn ra ngoài.
Sau khi năng lượng thể hình mặt người này xuyên qua cửa sổ, trong nháy mắt nó nổ tung giống như Ma Văn lựu đạn, chỉ có điều, hiệu quả so với lựu đạn thì còn kỳ lạ hơn nhiều. Trong nháy mắt giữa cổ bảo và Hàn sương long đã hình thành một luồng lửa to lớn, có màu xanh biếc như ma trơi.
Hàn vụ có nhiệt độ cực thấp tiến vào trong đó, trực tiếp bị trung hoà, ngay sau đó bên trong luồng lửa ma trơi có đường kính khoảng hai mươi thước lại lần nữa hình thành một khuôn mặt người dữ tợn. Nó há bộ răng nanh ra, xông về phía Hàn sương long mà cắn xé.
Đối với thứ này, Hàn sương long cũng không quá kích động, nó lập tức ung dung quay đầu, giống như một con chim yến bay đi, đồng thời không ngừng biến hóa phương hướng trên không trung, mãi cho tới khi khuôn mặt người dữ tợn phía sau hoàn toàn tiêu tán trong không khí thì mới thôi.
Đây cũng là điều Tiêu Hoằng đã dặn Hàn sương long từ trước, không cầu có thể giết chết Hắc Trạch Sâm, chỉ cần làm cho hắn tức giận là được rồi.
Trên thực tế, hiện giờ đây cũng là một loại sách lược mà Hắc Trạch Sâm sợ nhất, dù sao hiện tại hắn đang trong thời gian Ngự lực sôi trào, căn bản là không chịu nổi hao tổn như vậy, một hay hai lần điều động Ngự lực, tiến hành tấn công, bằng vào thực lực Ngự Hồn cấp bốn cường hãn thì vẫn còn không sao cả, nhưng nếu bốn lần, năm lần thì sao?
Chẳng lẽ Hắc Trạch Sâm có thể cam đoan Ngự lực trong cơ thể không bị thương tổn hay sao? Hắn cũng không có vận khí tốt như vậy.
Gần như ngay khi Hắc Trạch Sâm vừa mới tiến hành xong một lần tấn công, Hàn sương long đã bay một vòng lớn trên bầu trời, đã lại lần nữa bay về, sau đó lao xuống, bày ra một bộ dáng tợn ánh, ý đồ tiếp tục tấn công Hắc Trạch Sâm.
Đối mặt với cảnh này, Hắc Trạch Sâm đang trong tình trạng nửa tuyệt vong, cũng không kiềm được phải nheo mắt suy nghĩ, sau đó hắn ra sức, cẩn thận điều động Ngự lực trong cơ thể, vươn một ngón tay ra, đầu ngón tay trở nên sáng ngời. Hắn nhìn về phía Hàn sương long đang giương nanh múa vuốt đánh tới, mạnh mẽ nhấn một ngón tay ra ngoài cửa sổ.
Theo ngón tay của Hắc Trạch Sâm điểm ra, không gian bốn phía ngón tay này dường như bắt đầu trở nên vặn vẹo. Sau đó có một điểm sáng rực rỡ đã xé rách không gian, trực tiếp bắn về phía Hàn sương long đang giương nanh múa vuốt kia.
Chỉ là Hắc Trạch Sâm tuyệt đối không nghĩ tới, dường như chỉ số thông minh của Hàn sương long kia lại cũng tăng lenetheo cấp bậc Ngự lực, ngay khi cánh tay của Hắc Trạch Sâm vừa mới được nâng lên, bộ dáng hung thần ác sát của nó đã biến mất, cũng bày ra vẻ mặt khinh khỉnh, xoay người điên cuồng chạy trốn.
Thủ đoạn công kích của Hắc Trạch Sâm đã ngay lập tức thất bại, nếu lúc này Hắc Trạch Sâm có thể động đậy, ở trong trạng thái bình thường, thì có ba con Hàn sương long như thế này hắn cũng không để vào mắt, nhưng mà đó chỉ là "nếu".
Hiện giờ vì phòng ngừa Ngự lực bị thương, Hắc Trạch Sâm chẳng những vừa phải áp chế Ngự lực, còn không thể động đậy được nữa.
trong phòng điều khiển chính, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trên Ngộ Giác Tinh và màn biểu diễn của Hàn sương long, vẻ mắt hắn cũng không có chút thoải mái nào, ngược lại còn nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.
- Tốt lắm, cứ như vậy mà làm, chỉ cần chọc cho Hắc Trạch Sâm mất kiên nhẫn, thì là thắng lợi rồi!
Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn màn hình, thì thào tự nói, tuy nhiên, hắn cũng không dám coi thường, nguyên nhân chủ yếu chính là lo lắng Hàn sương long khinh địch.
Sống chung với Hàn sương long lâu như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng, dường như chỉ có Hàn sương long mới là trung thành nhất với mình, Tiêu Hoằng thường thường coi Hàn sương long trở thành phiên bản phóng đại của Cầu Cầu mà đối đãi.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, Hàn sương long giống như một con ruồi khổng lồ, bay bốn phía cổ bảo của Hắc Trạch Sâm, bay tới bay lui tận mười mấy lần, làm cho lửa giận trong lòng Hắc Trạch Sâm bốc lên bốn phía. Nếu hắn chống cự lại thì sẽ có thể làm cho Ngự lực bị hao tổn, nhưng không để ý tới, vậy thì Hàn sương long sẽ tàn sát cả nơi này.
Càng chết người hơn là, đối mặt với Hàn sương long nghênh ngang thoát đi, Hắc Trạch Sâm còn không thể truy kích được, điều này làm cho Hàn sương long chỉ cần có một chút thông minh, bằng vào thực lực Ngự Hồn cấp hai, thì có thể ra vào tự nhiên, ngược lại Hắc Trạch Sâm thì hoàn toàn bị một con Vũ thú chơi đùa mà không thể làm gì được.
Hắc Trạch Sâm ngồi trên giường, toàn thân đã nổi lên cách mạch máu lớn bằng ngón tay út, nhìn qua cực kỳ dọa người, bên trong máu có chứa đại lượng Ngự lực không thể phóng ra được.
Đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ để phòng ngừa Ngự lực bị thương, đó chính là rót Ngự lực không khống chế được vào trong mạch máu, tạm thời phủ kín lại, nhưng một lần hai lần, thậm chí là mười lần cũng vẫn có thể, nhưng dù sao dung lượng mạch máu cũng không phải là vô hạn, hiện tại Hắc Trạch Sâm chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, huyết áp kịch liệt dâng cao, cảm thấy mạch máu sắp nổ tung ra rồi.
Vào lúc này, Hắc Trạch Sâm đã rõ ràng cảm giác được, mình đã tới mức cực hạn rồi, nếu tiếp tục tiêu hao nữa, thì sẽ xuất hiện nguy hiểm, nguy hiểm tới tính mạng.
Lúc này Hàn sương long đang bay vài vòng trên bầu trời, lại một lần nữa tấn công về phía cổ bảo, tuy rằng trên mặt đất có hai mươi mấy thiếp thân vệ đội đang chặn lại, nhưng mà uy hiếp của bọn họ đối với Hàn sương long quả thật là quá nhỏ.
Sau một lúc tránh trái tránh phải, Hàn sương long lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Hắc Trạch Sâm, cũng bày ra một bộ dáng dữ tợn, sau đó mở to mồm, phun ra một luồng hàn vụ.
- Con súc sinh chết tiệt này! Xem ta giết chết ngươi như thế nào!
Đối mặt với sự quấy rầy không ngừng nghỉ này, Hắc Trạch Sâm rốt cục hoàn toàn phẫn nộ, hắn nhìn Hàn sương long một cái, hai bàn tay đột nhiên vung lên, giữa hai tay đã hình thành hai cái lốc xoáy màu xám đen.
Bá...
Ngay sau đó, trên bầu trời cổ bảo đột nhiên bị một tầng mây mù màu xám bao phủ, trong nháy mắt, ánh mặt trời trên cao đã bị chặn lại, mặt đất trở nên đen như mực, phảng phất như đêm tối đã buông xuống.
Ngay sau đó, trong tầng mây tối như mực này, một gương mặt người vặn vẹo, thống khổ đang chậm rãi hình thành, sau đó nó há miệng, trong miệng hình thành một luồng sáng, nó giương mắt nhìn lên, cực kỳ khủng bố.
← Ch. 0613 | Ch. 0615 → |