← Ch.0618 | Ch.0620 → |
Tát Già nghe Tiêu Hoằng nói thế, không khỏi lại có vẻ áy náy, hắn biết rõ tính tình của Tiêu Hoằng, càng hiểu rõ lần này lại là một lần tổn thương lên tâm linh yếu ớt của Tiêu Hoằng.
Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm đã chết ở cạnh Tiêu Hoằng bắt đầu phát tán ra Ngự lực, từng chút ngưng kết lại. Là Ngự hồn cấp bốn, dù thân thể Hắc Trạch Sâm đã chết, nhưng Ngự lực vẫn ngang bướng tồn tại.
- Đối với mọi chuyện, Tát Già ta chỉ có thể nói xin lỗi, bây giờ nể tình cảm của hai ta, xin ngươi buông tha Ngự lực của Hắc Trạch Sâm, để cho A Di La xử lý. Còn ngươi, theo ta đi gặp A Di La.
Tát Già vẫn một tay chỉ vào đầu Tiêu Hoằng, nói khẽ.
- Rống! Tát Già vừa nói xong, Tiêu Hoằng đột nhiên quay đầu, trước người tụ tập sóng âm hình thành đầu rồng, trực tiếp đánh tan Ngự lực ngưng kết của Hắc Trạch Sâm.
- Tiêu Hoằng, ngươi! Nhìn thấy Tiêu Hoằng trực tiếp đánh tan hy vọng sống cuối cùng của Hắc Trạch Sâm, Tát Già không khỏi hô lên.
- Tình cảm giữa ngươi và ta, lúc ta bỏ qua ngươi cũng đã cắt đứt, bây giờ nếu ngươi muốn giết ta, vậy thì tới đây. Nếu ngươi không hạ thủ được, ta còn một viên đạn Hắc Động Ma Văn, bằng không tới một lần cả hai cùng chết? Tiêu Hoằng cười hỏi ngược lại.
Thấy Tiêu Hoằng như thế, trong lòng Tát Già đầy bất đắc dĩ, hắn cũng biết A Di La làm như vậy, chính là phòng ngừa Tiêu Hoằng trở thành Hắc Trạch Sâm thứ hai. Cố gắng bình tĩnh lại, Tát Già nói với Tiêu Hoằng:
- Chuyên Hắc Trạch Sâm, sau này hãy nói. Bây giờ theo ta đi gặp A Di La, đều tốt với mọi người, không phải sao? Tát Già nói xong, trực tiếp mở ra khe nứt không gian, tiếp theo ra hiệu Tiêu Hoằng đi vào.
Tiêu Hoằng lại nhìn thật sâu Tát Già, quay đầu lại căn dặn quân đội của mình:
- Thích Khách Minh, lập tức vào trong cổ bảo của Hắc Trạch Sâm, tiến hành lục soát, loại trừ tất cả uy hiếp tiềm tàng, những người khác đợi lệnh tại chỗ.
- Rõ! Tiêu Hoằng đại nhân.
Nháy mắt, xung quanh cổ bảo truyền ra tiếng hô đinh tai, nhịp nhàng, gây ra áp lực tâm lý rất lớn lên Tát Già.
Tiêu Hoằng lại nhìn thật sâu Ngả Nhĩ Văn và tên mập, liền từng bước đi vào khe nứt không gian.
Hài hước đó là, Tiêu Hoằng từ khe nứt không gian của Tát Già tiến vào Phạm Cương Tinh, bước trên hành trình Thánh Đàn, vào lúc này lại cũng đạp lên khe nứt không gian của Tát Già, rời khỏi nơi này.
Tiêu Hoằng bước vào khe nứt không gian, trước mắt thoáng cái, tiếp theo trước mặt Tiêu Hoằng là cảnh tượng vũ trụ mênh mông, dưới chân vẫn là quảng trường do đá thiên thạch trải thành.
Ở phía trước, là A Di La ngồi khoanh chân, mắt khép hờ, thản nhiên như không. Khác với lần đầu đến đây, khi đó Tiêu Hoằng cảm nhận được an lành ấm áp trên người A Di La, bây giờ trải qua đủ loại chuyện, Tiêu Hoằng chỉ cảm nhận được một thứ trên người A Di La, đó là âm lãnh.
Sự thật lại vô tình nói cho Tiêu Hoằng, trên đời này không có Thánh nhân đầy đủ tiết tháo.
Tiêu Hoằng cũng chân chính cảm nhận được pháp tắc sinh tồn, kẻ thích nghi sẽ sống, cái gọi là kẻ thích nghi cũng không phải có được thực lực hùng mạnh, không phải có được đầu óc thông minh, mà là xem ai có thể thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Ở hai bên cạnh Tiêu Hoằng, toàn là những đệ tử cao cấp Thánh Đàn, một đám cũng ngồi xếp bằng trên thiên thạch, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng, lúc này còn có ai dám coi Tiêu Hoằng là một đệ tử bình thường? Không ngừng lại lâu, Tiêu Hoằng từng bước đi tới A Di La, Tát Già mở ra Chiến Văn theo sát đàng sau.
Nơi Tiêu Hoằng đi qua, mỗi một đệ tử cao cấp như cảm nhận khí thế bất khuất phát ra trên người Tiêu Hoằng, khóe miệng không khỏi co rút.
Thẳng đến cách A Di La 10m, Tiêu Hoằng mới dừng bước, không cúi người, không quỳ lạy, cứ đứng thẳng tắp, tay xiết chặt, ngửa đầu, nhìn A Di La ngồi trên vẫn thạch.
Hai bên đều không nói gì, không gian lớn như thế, giống như im ắng hoàn toàn.
- Tiêu Hoằng... Ngươi đi đi.
Qua hồi lâu, A Di La trầm tư một lát, giống như muốn nói rất nhiều, cuối cũng chỉ nói ra những chữ này.
Nghe vậy, thần sắc Tiêu Hoằng không có uể oải, càng không có phẫn nộ, chỉ là lạnh nhạt cười:
- Vừa rồi có phải ngươi muốn nói là, ta tự tiện giết 2 ái đồ của ngươi, tội ác tày trời... Gì gì đó.
A Di La không phản bác, im lặng một lúc, mới nói tiếp:
- Không lâu nữa, hạm đội áp giải phạm nhân đi Ma Duệ Tinh sẽ đến đón ngươi, ta hy vọng ngươi không nên chống cự, tránh cho sinh linh đồ thán.
- Thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị tốt.
Tiêu Hoằng vẫn duy trì tươi cười nhàn nhạt, chẳng qua sau tươi cười này lại có chút thê lương:
- Ta biết, ta vừa đi, ngươi vì bảo hộ thống trị tuyệt đối của thể liên hợp Gia Đô, sẽ trút hết mọi tội danh lên đầu ta. Chẳng qua không sao cả, nhưng ngươi phải đáp ứng ta 2 điều kiện: Đầu tiên là Liên bang An Ni Á sẽ giao trả lãnh thổ 8 nước, nhưng thể liên hợp Gia Đô phải thừa nhận địa vị hợp pháp của Liên bang An Ni Á; Thứ hai, ta có thể đi, nhưng các huynh đệ thuộc hạ của ta, ngươi phải bỏ qua chuyện cũ, nhất là càng không thể chèn ép Tập đoàn Thợ Săn.
- Điều thứ nhất ta chấp nhận, điều thứ hai ta cũng chấp nhận, nhưng Tập đoàn Thợ Săn phải rời xa Thánh Đàn.
A Di La đáp lại.
- Được, hơn nữa ta đã chuẩn bị sẵn nhà mới cho Tập đoàn Thợ Săn, sau này họ sẽ di chuyển, không trở thành cái gai trong lòng ngươi.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, đã nói trước, Tiêu Hoằng đã chuẩn bị săn đường lui cho thủ hạ, giống như Liên bang An Ni Á, chỉ riêng chính mình lại chịu đủ giày vò trong máy xay thịt số mệnh.
- Tiêu Hoằng, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được khổ trong lòng ta, hy sinh một mình ngươi, sẽ đổi lấy an bình cho toàn thể liên hợp Gia Đô.
A Di La nhỏ giọng nói.
- An bình? Ha ha.
Đối với cách nói của A Di La, Tiêu Hoằng chỉ cười lạnh, tiếp theo lấy ra Ma Văn quyền hạn của mình, ném cho A Di La:
- Trả lại thứ này cho ngươi, nhưng bên trong còn có 1, 1 triệu điểm thành tựu, có phải ngươi nên đổi cho ta vài thứ không.
A Di La không nhìn Ma Văn quyền hạn Tiêu Hoằng ném tới, chỉ vươn tay, lấy từ trên người một hòn đá màu đỏ nhỏ như con cờ. Ngay khi A Di La lấy nó ra, dưới ánh sáng chiếu rọi từ hòn đá, cảnh tượng xung quanh cũng trở nên chói mắt, rọi sáng trên thiên thạch, ẩn hiện màu đỏ nhạt nổi bật.
Nhìn thấy thứ đó, đám người Tát Già, Ma Sở, Ân Lạc không khỏi đồng loạt biến sắc, bọn họ tự nhiên biết đó là gì, càng không thể tin được A Di La lại lấy ra thứ này.
- Đây là một viên Ngự linh thủy lưu lại từ thời kỳ viễn cổ, nó cũng làm bạn với ta hơn 2000 năm, cũng được Ngự lực của ta tẩm bổ 2000 năm, trước đó còn có các nhân vật cấp Ngự không khác tẩm bổ quá. 1, 1 triệu điểm thành tựu của ngươi, đổi nó đi.
A Di La nói xong, run tay, ném chính xác viên Ngự linh thủy màu đỏ chói mắt kia vào trong tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng vừa nhận lấy viên Ngự linh thủy màu đỏ, bàn tay Tiêu Hoằng không khỏi run lên, cảm thấy trong tay không phải là Ngự linh thủy, nó ẩn chứa lực lượng vô tận, giống như cầm quả bom sắp nổ tung.
Về phần các đệ tử cao cấp khác, bao gồm cả Tát Già, nhìn thấy thứ trong tay Tiêu Hoằng, đều toát ra thần sắc hâm mộ ghen tị. Ở Thánh Đàn lâu như vậy, bọn họ tự nhiên biết thứ này quý giá cỡ nào, A Di La tẩm bổ 2000 năm, nó có ý nghĩa gì? Xem chừng trong Ngự linh thủy kia, đã tụ tập rất nhiều lực tinh thuần của A Di La.
Hơn nữa đây là vật di lưu từ thời kỳ viễn cổ, độ tinh khiết, công hiệu khỏi phải nói, chỉ cần Tiêu Hoằng hấp thu vào người, sau khi trở thành Đại Ngự Sư, sẽ có được ưu thế hiếm có. Mặc kệ là trong ngang cấp, hay là trở thành Ngự hồn sau này, đều sẽ có ích rất lớn.
Hơn nữa lúc trước A Di La còn không bỏ được cho Tát Già, không thể tưởng được lúc này lại cho Tiêu Hoằng.
Đương nhiên, một ít đệ tử cao cấp cũng hiểu được một chút, đó là bồi thường cho Tiêu Hoằng, chỉ là bồi thường này thật quá quý giá đi.
1, 1 triệu điểm thành tựu, ngay cả đổi vật viễn cổ cũng không thể nào, càng đừng nói được A Di La tẩm bổ 2000 năm.
Nhìn Ngự linh thủy màu đỏ trong tay, lại nhìn bộ dáng các đệ tử cao cấp xung quanh, Tiêu Hoằng trực tiếp bỏ vào trong ba lô.
- Bây giờ, ta phải về Vạn Tôn Cốc, thu dọn hành lý.
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, nói với A Di La.
- Được.
A Di La cũng không khắc nghiệt quá mức, sảng khoái đáp lại:
- Trước khi đi, lại nói với ngươi một câu, Ma Duệ Tinh không dễ lăn lộn như thế.
Tiêu Hoằng không đáp lại câu này, lại nhìn A Di La, trực tiếp quay đầu đi, đồng thời Tát Già cũng mở ra khe nứt không gian đi thông Vạn Tôn Cốc cho Tiêu Hoằng.
Xuyên qua khe nứt không gian, trước mặt Tiêu Hoằng hiện ra cảnh tượng Vạn Tôn Cốc quen thuộc, cách đó không xa là nhà gỗ của Tiêu Hoằng.
Về phần Tát Già cũng không đi theo, chỉ là đứng ở triền núi.
Tiêu Hoằng không ngừng bước, đi vào nhà gỗ.
Đẩy cửa ra, Tiêu Hoằng thấy Thương Luân đang đứng trong phòng khách, chống gậy, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tiêu Hoằng, biểu tình khó mà nói được, tiếc hận, mong chờ hay lo lắng, dường như mỗi thứ một chút.
Trái lại Tiêu Hoằng lại không có biểu hiện gì, Tiêu Hoằng không có oán niệm với Thương Luân, chỉ là đến giờ này, Tiêu Hoằng vẫn không biết Thương Luân là người ra sao.
- Kết cục này, có lẽ chính ngươi cũng đoán trước được, ta hy vọng ngươi không nên quá thống hận A Di La. Đúng thế, A Di La muốn đẩy hết tội lên người ngươi, nhưng hắn cũng có khổ riêng, hơn nữa ngươi cũng có được rất nhiều chỗ tốt từ A Di La, như những gì Tát Già dạy cho ngươi, còn có kỹ thuật Để Văn, hơn nữa cho ngươi một chỗ yên tâm tu luyện, lại còn Ngự linh thủy mới đưa cho ngươi, thứ này A Di La chuẩn bị cho ngươi rất lâu rồi.
Thương Luân nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng, ngữ khí rất nghiêm túc, ý vị sâu xa.
← Ch. 0618 | Ch. 0620 → |