← Ch.0626 | Ch.0628 → |
Về phần ba người Vương Quân, Ai Thác cũng dính dáng không ít với Tiêu Hoằng, tối thiểu vượt qua hành trình như địa ngục này hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Chính là vượt qua đoạn lữ trình này, kỳ thật chính là bắt đầu khiêu chiến.
Tiếng phát thanh lại một lần nữa ngừng lại, Tiêu Hoằng không phân biệt rõ rốt cuộc là năm nào tháng nào. Tựa vào góc tường khẽ mở ra hai mắt, Vương Quân, Ai Thác đã dán sát bên mình Tiêu Hoằng, ba người dựa vào cùng một chỗ, dễ dàng sưởi ấm cho nhau, nếu không đông lạnh chết người cũng không phải không có khả năng.
Trên thực tế, trải qua nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Tiêu Hoằng cùng Vương Quân, Ai Thác và một người tên là Trữ Cương đã quen thuộc nhau. Ở vào thời khắc mấu chốt này, đoàn kết dù sao cũng thực tế hơn so với đơn đả độc đấu. Điểm này Tiêu Hoằng hiểu được.
"Ầm ầm..." Gần như ngay lúc hạm dừng lại không bao lâu, khoang hạm giam giữ thô ráp liền truyền đến tiếng mở cửa nặng nề.
Chỉ là kế tiếp đi vào, cũng không phải là từng ánh mắt lạnh lùng, hoặc là những tên hung thần ác sát đầy vẻ dữ tợn trên mặt, mà là mấy chục người cả trai lẫn gái nhìn dáng người yếu đuối.
Nhìn thấy cảnh tượng quái dị như thế, trong khoang hạm áp tải, tù phạm còn khoẻ mạnh đều quay đầu nhìn lại.
Mà mấy chục người cả trai lẫn gái đi tới, ánh mắt rất nhỏ, mắt một mí, điển hình đặc thù của người Cao Tương. Trong đó còn có hai người qua tuổi năm mươi tuổi, có đồng tử màu xanh sẫm, hiển nhiên là người Lạc Đan Luân.
- Các ngươi là những phần tử bại hoại của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tư tưởng không kiên định, các ngươi đây là trắng trợn phản bội giáo lý của Thần phụ Cao Triết Cơ anh minh thần võ ban cho chúng ta! Ta cảm thấy đau lòng vì các ngươi! Một gã binh sĩ Cao Tương nói, giọng nói vang vang, đồng thời rất có một loại tinh thần chính nghĩa bệnh hoạn.
- Van cầu ngươi, là một mình ta chạy trốn, không có liên quan tới phụ thân, mẫu thân ta, buông tha cho bọn họ đi! Trong đó một gã thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, biểu tình đau xót nói với gã binh sĩ Cao Tương.
- Phụ thân của ngươi đã bị giam giữ phạt làm lao công; Mẫu thân ngươi vì có một đứa con bất hiếu như ngươi nên đã tức chết rồi! Gã binh sĩ Cao Tương nhìn xem xấp tư liệu trong tay, vẻ mặt lạnh như băng nói.
Nghe nói như thế, trên mặt người thanh niên này liền tràn ngập tuyệt vọng cùng bất lực. Hắn biết rằng kế tiếp nghênh đón hắn sẽ là cái gì.
- Vị đại ca này, van cầu huynh thả ta trở về, để ta chăm sóc đứa con nhỏ còn ở lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc! Cầu xin huynh! Một nữ nhân khác tuổi xấp xỉ với Tiêu Hoằng, quỳ gối trước mặt gã binh sĩ Cao Tương cầu xin.
- Phản bội Áo Cách Tư Thần, phản bội Thần phụ, ngươi còn có mặt mũi gặp đứa con sao? Ta cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi! Gã binh sĩ Cao Tương nói giọng điệu kiên định gần như không có mảy may tình cảm.
Cùng lúc đó, ở một bên khác của khoang hạm giam giữ, một gã binh sĩ Cao Tương dáng người khá cao bị hai gã binh sĩ Cao Tương áp giải, cũng đi vào chỗ trống giữa phòng giam, tiếp theo trực tiếp quỳ xuống trước tượng cái đầu của Cao Triết Cơ.
- Nhìn lại xem đi, đây là muội muội của ngươi, lại làm ra chuyện sỉ nhục như thế, muốn chạy ra Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, phản bội Thần phụ Cao Triết Cơ, ngươi cũng cảm thấy phi thường sỉ nhục chứ? Gã binh sĩ Cao Tương nói với tên binh sĩ dáng người khá cao kia, giọng điệu nghiêm khắc.
- Đúng vậy, nó là mối nhục của ta. Làm ô uế tín ngưỡng của ta, ta ở trong này tuyên bố, từ hôm nay trở đi ta hoàn toàn phân rõ giới hạn với thân muội muội này, giải trừ quan hệ huynh muội. Hy vọng Thần phụ Cao Triết Cơ cho ta một lần cơ hội chuộc tội, để ta chính tay đâm muội muội của ta! Tên binh sĩ dáng người khá cao này quỳ lạy thật sâu trước cái đầu của pho tượng Cao Triết Cơ hối hận nói, đồng thời ánh mắt căm thù nhìn tiểu cô nương thân thể yếu đuối, phỏng chừng mười bảy tuổi ở cách đó không xa, . Giờ phút này trên mặt nàng ta đầy sợ hãi nhìn bốn phía.
"Keng keng! Ngay khoảnh khắc tên binh sĩ dáng người khá cao này đang lễ bái, một thanh cương đao ném tới trước mặt hắn.
Tên binh sĩ này liền chậm rãi đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn thân sinh muội muội của mình, từng bước một đi tới.
- Ca ca, ca ca... Không... Không cần... Ta không phải muốn phản bội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ta chỉ là...
"Phốc! Không đợi cô gái nói xong câu nói kế tiếp, tên binh sĩ kia đã giơ đao chém thẳng xuống đầu cô gái.
Nói không khoa trương chút nào, tất cả bên trong nhà tù, những tù phạm được xưng là tội ác tày trời, giết người vô số kia... Nhìn thấy hình ảnh như vậy, mí mắt cũng không khỏi giật giật mấy cái, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Không hề cố kỵ giết chết thân muội muội của chính mình như vậy, cái này... Quả thật đáng sợ! Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là những tên binh sĩ Cao Tương này hoàn toàn không còn có tình cảm thuộc về chính mình, thuộc về ý thức của chính mình, càng không còn phân rõ thiện ác đẹp xấu.
- Tốt lắm, ta cảm thấy vui mừng cho lòng trung thành của ngươi đối với Thần phụ Cao Triết Cơ, nhưng dù sao nó cũng là muội muội của ngươi, bởi vậy, ngươi phải từ Thượng úy giáng cấp làm Trung úy đi! Chờ xem hiệu quả về sau! Trong đó một gã binh sĩ Cao Tương nói.
- Phải! Tên binh sĩ dáng người khá cao này, đáp lại.
Cùng lúc đó, các binh sĩ Cao Tương khác đã lấy ra một thanh sắt dài nhỏ, không một chút thương hại, dùng thanh sắt trực tiếp xuyên qua xương quai xanh của những người gọi là phản bội này, nối lại thành một chuỗi.
Trong lúc nhất thời, trong khoang hạm áp tải tiếng thét, tiếng khóc vang lên không dứt bên tai. Đây là cách trừng phạt của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đối với người muốn rời đi.
Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng Tiêu Hoằng nhìn thấy một màn như vậy cũng không kìm được nheo mắt suy nghĩ: Chính cái gọi là tai nghe là giả, mắt thấy là thực, lần này, Tiêu Hoằng thật sự kiến thức được Cao Tương Chân Nghĩa Quốc rốt cuộc biến thái đến mức nào.
- Những người đó rốt cuộc phạm lỗi lầm gì? Vương Quân nhìn thấy cảnh tượng như thế, vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Một ngàn người say khướt, cùng với một người thanh tỉnh, như vậy thời điểm này: Thanh tỉnh chính là ngoại tộc, thanh tỉnh chính là sai! Tiêu Hoằng hơi híp mắt, nhìn ngoài nhà giam nói.
- Trưởng quan! Hai tên Ma tộc bị Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc quơ được này làm gì bây giờ? Trong đó một gã binh sĩ Cao Tương, chỉ vào hai người Lạc Đan Luân trung niên lên tiếng hỏi.
- Cấp bậc Ngự lực của chúng thế nào? Trong đó một gã binh sĩ Cao Tương đeo quân hàm Thượng tá hỏi.
- Chỉ có trình độ Ngự Đồ cấp hai! Gã binh sĩ Cao Tương đáp.
"Ầm, ầm! Ngay sau đó, gã thượng tá này trực tiếp rút ra Ma Văn súng lục bóp cò súng, hai người Lạc Đan Luân trực tiếp bị bắn chết không có mảy may cố kỵ.
Ngồi ở trong góc nhà tù Tiêu Hoằng, nhìn thấy hình ảnh như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt rốt cục hơi động, ngón tay cũng không kìm được giật giật mấy cái, trong ánh mắt bình thản rốt cục toát ra hàn ý.
- Không có Ngự lực, hậu duệ ác ma Ma tộc này cỗ khác gì so với súc sinh, để lại chỉ làm bẩn tín ngưỡng thuần khiết cua chúng ta, ném hai Ma tộc này xuống đi! Gã thượng tá này lộ vẻ chán ghét liếc nhìn hai thi thể người Lạc Đan Luân, ra lệnh cho binh sĩ.
- Rõ! Hai gã binh sĩ Cao Tương đáp lại một tiếng, liền trực tiếp ném ra ngoài thi thể hai người Lạc Đan Luân cùng với cô gái kia. Về phần cái gọi là xử lý, đơn giản chính là tùy tiện ném họ vào trong hư không.
Tiêu Hoằng ở bên trong phòng giam, nhìn thấy hình ảnh như vậy, một bàn tay đã hơi nắm chặt nắm tay, đối với người Lạc Đan Luân Tiêu Hoằng không chỉ có đồng tình, còn có tình cảm trong nội tâm không thể nói thành lời.
Dù sao Tiêu Hoằng cùng xem như kế thừa hết thảy của Cáp Thụy Sâm, dự bị là tên tiểu Ma đầu.
Nếu thế giới này đã khởi xướng bình đẳng, vì sao lại không chấp nhận người Lạc Đan Luân? Tuy nhiên, thời điểm này Tiêu Hoằng, cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ có thể lại lần nữa cúi thấp đầu chờ đợi... Chờ đợi thời cơ.
Rất nhanh, bên trong hạm thể lại liên tiếp truyền đến chấn động mãnh liệt, đồng thời tiếng giới thiệu cũng lại lần nữa vang lên, không có lúc nào là không hề tuyên dương Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, dùng hết thảy lời lẽ cực đoan để ca tụng, còn có âm nhạc quái dị nhiêu loạn tâm thần.
- Ta hiện tại như thế nào luôn có một loại cảm giác, có điều không thích hợp, chúng ta dường như bị xem thành... Rác rưởi thu về! Vương Quân quan sát hết thảy phát sinh trước mắt, không kìm được lẩm bẩm.
- Đây còn chỉ là bắt đầu! Nhớ kỹ, hãy giữ vững tín niệm của mình, đừng để bị thanh tẩy tư tưởng, đừng để ngôn ngữ cực phú kia quấy nhiễu, làm tê dại tâm trí của ngươi, thì ngươi đã thắng được một nửa, còn nữa đừng quên cảm giác tự do! Tiêu Hoằng không có nhìn Vương Quân, đầu vẫn cúi gằm, hạ giọng nói từng chữ một với Vương Quân cùng với người chung quanh.
Cứ như vậy, cả hạm đội bắt đầu tiếp tục hành trình, cũng không biết qua năm ngày hay một tuần, Tiêu Hoằng có một loại cảm giác sắp đến Ma Duệ Tinh.
Bởi vì Tiêu Hoằng phát hiện rõ ràng, binh sĩ Cao Tương tuần tra ở trước mắt, đã thay một bộ quân phục khác, điều này hẳn là một tín hiệu báo trước.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng phỏng đoán không sai.
Giờ khắc này, chi hạm đội đang từng chút từng chút tiến vào trong hệ hằng tinh Ma Duệ Tinh. Phóng mắt nhìn tới trước, trong hệ hằng tinh Ma Duệ Tinh, Ma Văn chiến hạm do thợ chế tạo thô ráp tới lui, lớn có nhỏ có không dưới 50 chiếc. Ngoài ra, còn có tuần tra đĩnh, thăm dò tín hiệu... Đủ thứ, toàn bộ dày đặc trên hệ hằng tinh.
Rất khó tưởng tượng đây chỉ là một nước nhỏ, có khả năng có số lượng, bố cục quân đội như vậy, mục đích cũng rất đơn giản, chính là để chống lại can thiệp của Á Bình Trữ liên hợp thể, cùng với phòng ngừa người dân bản quốc, hoặc là người Lạc Đan Luân chạy trốn, nên phải thiết lập thiên la địa võng.
Về phần nguồn gốc của quân đội nhiều như vậy, chia làm hai bộ phận: Một mặt là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc gần như dùng 70% thu nhập của bổn quốc, toàn bộ đầu tư vào xây dựng quân đội; Mặt khác, chính là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cùng với Xích Nghĩa liên hợp thể hỗ trợ.
Mà thu nhập chính của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, trong đó một bộ phận chính là bán ra người Lạc Đan Luân, hoặc là tù chiến tranh đã qua cải tạo, cho bọn họ đảm đương đội quân đánh thuê cảm tử, để kiếm lời cho bản quốc. Ngoài ra chính là không hề tiết chế khai thác tài nguyên quý báu trên Ma Duệ Tinh.
Về phần giống như Tập đoàn Thiên Xà, hoặc là Tập đoàn Thợ Săn của Tiêu Hoằng sáng lập dựa vào kỹ thuật như vậy, ở đây làm sao có khả năng làm được? Thử nghĩ một chút, một cái quốc gia ngay cả tự do tư tưởng cũng không có, thì làm thế nào có thể mở rộng sức tưởng tượng phong phú, để sáng tạo ra kỹ thuật siêu phàm? Huống chi, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc hoàn toàn chọn dùng chính là quản lý phong bế toàn bộ, hoàn toàn không cho phép người dân của bản quốc tiếp xúc với bên ngoài. Cứ nhìn phao quấy nhiễu tín hiệu chi chít như sao trên trời kia thì đủ biết.
Lại trải qua hai mươi mấy phút hành trình, hình ảnh Ma Duệ Tinh chậm rãi hiện lên. Nhìn từ xa cả viên Ma Duệ Tinh nhìn quạ rất xa hoa lộng lẫy như một viên ngọc bích rực rỡ, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác sáng lấp lánh, giống như đang dừng lại ở giữa ngân hà mênh mông.
← Ch. 0626 | Ch. 0628 → |