← Ch.0654 | Ch.0656 → |
Tiêu Hoằng sửa được Chiến Văn, không thể không làm cho Ngô Quý Kỳ kính trọng vài phần.
Nhưng khiếp sợ chỉ tạm ngừng một lúc, tiếp theo trên mặt Ngô Quý Kỳ liền bị thay thể bằng phẫn nộ.
Nguyên nhân rõ ràng là vừa này Tiêu Hoằng bắn thể năng lượng Song Xà về phía hắn, theo Ngô Quý Kỳ, rõ ràng là mạo phạm hắn, đồng thời cũng là hành động nguy hiểm.
Ngừng một lát, sau lưng Ngô Quý Kỳ bỗng nhiên hình thành cánh Ma Văn trắng bạc, bên cạnh cánh Ma Văn dây năng lượng, tiếp theo Ngô Quý Kỳ thả người bay lên không trung, như một tia chớp thoáng cái xuyên qua cửa sô, đứng trước mặt Tiêu Hoằng.
- Ngươi có biết, hành động của ngươi vừa rồi là bất kính với ta?
Ngô Quý Kỳ nói xong, một tay chộp áo Tiêu Hoằng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, hung hăng dọa nạt.
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi, Chiến Văn của ngươi đã sửa xong.
Tiêu Hoằng thản nhiên nói, không e ngại, không khiêu khích, nhấc tay lên, trên tay đang cầm Chiến Văn Song Xà của Ngô Quý Kỳ. Nhìn từ bề ngoài, tuyệt đối thay đổi như mới.
Ngay lúc mới đi lên, Ngô Quý Kỳ tuyệt đối muốn đập cho Tiêu Hoằng một trận, nhưng nhìn Chiến Văn Song Xà âu yếm của mình trong tay Tiêu Hoằng thay đổi như mới, ánh mắt lạnh bằng của Ngô Quý Kỳ không khỏi lấp lánh.
Tiếp theo hung hăng nhìn Tiêu Hoằng, Ngô Quý Kỳ cầm lại Chiến Văn trong tay Tiêu Hoằng. Mở lên, sắc mặt lạnh bằng của Ngô Quý Kỳ chợt cứng ngắc, chân thật cảm nhận được trong Chiến Văn Song Xà của mình có đến 7000 cổ năng lượng cực kỳ sinh động.
Cái này đại biểu cho cái gì? Đó là sửa chữa gần như hoàn mỹ, hơn nữa Ngô Quý Kỳ cảm thụ được điều động Chiến Văn Song Xà càng lưu loát hơn trước kia.
Đồng thời, ánh mắt Ngô Quý Kỳ nhìn Tiêu Hoằng đã trở nên phức tạp, không còn một chút nghi ngờ, ánh mắt ít nhiều có phần thán phục.
- Ngươi đã làm như thế nào?
Ngô Quý Kỳ hỏi, bộ dạng tàn nhẫn muốn xé nát Tiêu Hoằng đã trở nên ổn định.
- Đây là kỹ thuật, mặt khác đừng quên giao dịch của chúng ta. Ta hy vọng ngươi là người tuân thủ hứa hẹn, một cái chân gà, một chai bia, chia cho mỗi tù nhân.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nhìn Ngô Quý Kỳ nói.
- Ngươi có biết hay không, ở khu nhà giam chữ Giáp, tù nhân uống rượu là chuyện buồn cười cỡ nào? Chẳng qua, ta có thể ngoại lệ một lần.
Nói xong, Ngô Quý Kỳ cười nhàn nhạt, trong lòng như nghĩ tới gì đó, ra hiệu binh lính Cao Tương đưa Tiêu Hoằng đi.
Tiêu Hoằng cũng không nói nữa, quay đầu đi, trước khi đi còn không quên lấy đi chiếc khăn lau tay.
Ngô Quý Kỳ nhìn chiếc khăn cũ nát trên tay Tiêu Hoằng, cũng không quá để ý, tiếp đó cúi đầu nhìn Chiến Văn Song Xà âu yếm của mình, trong lòng khó tránh khỏi hưng phấn. Chỉ tốn 10 kim tệ, có thể cứu vớt 700 ngàn kim tệ, tuyệt đối cực kỳ có lời.
Đồng thời trong đầu Ngô Quý Kỳ cũng có chút ý tưởng, lợi dụng Tiêu Hoằng có thể làm hắn phát tài.
Ở bên kia, Tiêu Hoằng quay về nhà giam, nhìn hai tên binh lính Cao Tương trực tiếp đi ra, Tiêu Hoằng cầm lấy chiếc khăn, gỡ ra phần đã khâu lại. Ở trong phần đã khâu kín, bên trong là một cái túi nhựa, dù cho bị phát hiện, cũng không có gì không xong.
Chẳng qua Tiêu Hoằng cắt túi nhựa thành những mảnh nhỏ, cởi giầy thả ống quần ra, đưa những tài liệu chia thành loại vào trong túi nhựa nhỏ, sau đó buộc lại.
Mở ra sàn kim loại ở góc chết, Tiêu Hoằng bỏ những túi nhựa vào, sau đó đóng kín, bôi bùn đất lên đó.
Cùng lúc đó, ở Sở nghiên cứu linh hồn, Thiết Nam hôn mê suốt ba ngày được điều trị cẩn thận, lúc này khí sắc tốt hơn, vết thương bị Tiêu Hoằng đánh đập một trận cũng đã rút đi.
Lúc này Thiết Nam vẫn đang khó hiểu nằm trên giường kim loại, nhìn Tào Đông đi lại. Không nói quá, mấy ngày qua Thiết Nam được điều trị, tù nhân tuyệt đối không thể được hưởng thụ, hơn nữa điều trị xong lại không có ý chích thuốc tẩy rửa linh hồn, giống như hoàn toàn là vì điều trị.
- Chích xong dung dịch trị liệu nội thương này, thương thế của ngươi coi như phục hồi, quan sát một ngày, ngươi có thể về khu nhà giam chữ Giáp.
Tào Đông không đôi sắc, chích vào vai Thiết Nam.
- Vì sao? Ngươi phải giúp ta?
Thiết Nam hỏi, hắn cùng quen biết Tào Đông một chút.
- Cái này không phải chuyện ngươi cằn quan tâm, có người không muốn ngươi chết, muốn cảm ơn thì tìm hắn đi.
Tào Đông hàm hồ nói.
- Có người? Người kia là ai?
Thiết Nam hỏi.
- Cái này ngươi không cần phải biết, ngươi có thể đoán xem.
Tào Đông nói xong, liền rút kim ra, đặt tay lên Ma Văn bên cạnh. Tiếp theo, cửa kim loại mở ra, Thiết Nam bị đẩy ra ngoài, tới phòng theo dõi.
Đi vào tầng trệt phòng theo dõi, Thiết Nam vẫn tràn đầy khó hiểu, lục lọi hết đầu óc vẫn không nghĩ ra người kia là ai? Bởi vì trong trại tập trung Tín Nghĩa, có ai lại thương hại hắn chứ?
Nhìn lại những phòng theo dõi ở hai bên, tù nhân bên trong đủ mọi hình dạng, Vương Quân và Ai Thác cũng ở bên trong. Ai Thác dựa tường ngẩng người, Vương Quân thì nhắm nuốt lạp xưởng và cơm tẻ, giống như đã nghĩ mở, sống lâu một ngày thì ăn nhiều một ngày, chết cũng không làm quỷ đói.
Nào không biết, Tiêu Hoằng đã an bài sẵn cho họ.
Sàng hôm sau, bầu trời đầy mây mưa phùn, phủ một tầng u ám khắp mặt đất. Mưa phùn kéo dài, giống như đưa ngày đông rét lạnh tới mảnh đất này.
Ở trong phòng giam Tiêu Hoằng, khối gỗ nhặt lại ngoại trừ mấy cái có tác dụng ra, còn lại đều đốt gần hết, đống lửa có thể mang tới chút ấm áp chất trong gốc chết đã tắt, chỉ còn chút khói.
Tiêu Hoằng thì nhốt mình trong chăn, giống như con nhộng, vùi đầu ngủ, không nhúc nhích. Nhiệt độ trong phòng bắt đầu lạnh tới dọa người, nhất là phòng giam của Tiêu Hoằng.
Hơn nữa trong phòng giam không có thiết bị cung cấp nhiệt, ở trong này, mùa đông hàng năm đều rất khó khăn, cũng là mùa tỷ lệ tử vong cao nhất. Cho dù có được cấp bậc Ngự sư, đối mặt mùa đông dài dòng và hoàn cảnh ác liệt, vẫn trở nên yếu ớt.
Dựa vào thể trạng mạnh khỏe có lẽ còn chịu được một hai ngày, thậm chí một hai tháng. Nhưng ở Tín Nghĩa, mùa đông nơi này có thể dài đến 4 tháng, kéo dài mà lại khắt nghiệt.
Xoảng!
Tiêu Hoằng đang co ro trong chăn, cửa phòng giam mở ra, đã tới giờ hóng gió.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng nhíu mày, nhưng vẫn khó khăn đứng lên, chợt cảm thấy lạnh buốt, sau đó đi ra ngoài. Bởi vì Chính Nghĩa Lâu khu nhà giam chữ Giáp là dạng khép kín, cho nên nhiệt độ trong ngoài phòng giam không chênh lệch mấy, mưa phùn vận đang cọ rửa lớp thủy tinh đầy bụi bẩn trên đỉnh sân.
Rời phòng giam, Ốc Sư gần như theo bản năng đi theo sau lưng Tiêu Hoằng. Còn những tù nhân Lạc Đan Luân khác thấy Tiêu Hoằng, cũng không tránh né hay cảnh giác hoặc có địch ý như trước, có những tù nhân còn gật đầu với Tiêu Hoằng, biểu đạt cung kính của mình.
Nhất là hôm qua, Tiêu Hoằng biểu diễn kinh diễm làm tất cả tù nhân bái phục thực lực của Tiêu Hoằng.
Đi vào sân, Tiêu Hoằng theo thói quen rúc vào núi giả, chẳng qua nơi này đã không còn ánh mặt trời. Bầu trời u ám, khiến người ta có cảm giác nặng nề, có khi còn thấy tia sét lóe lên trên không trung, sau đó là tiếng sấm cuồn cuộn.
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, tiếng cửa nặng nề mở ra truyền tới, tiếp theo xe Ma Văn của Sở thí nghiệm linh hồn chạy vào trong.
Nhìn xe Ma Văn Sở thí nghiệm linh hồn, các tù nhân không khỏi hiện ra vẻ kích động và cảnh giác, sợ lại có người bị nhìn trúng, kéo đi hưởng thụ thứ thuốc đáng sợ kia.
Chẳng qua lúc này họ lo lẳng dư thừa, xe Ma Văn Sở thí nghiệm linh hồn không đi tới, chỉ ngừng trong sân, sau đó ba người Thiết Nam, Vương Quân, Ai Thác bị ném vào, động tác rất thô lỗ, sau đó xe Ma Văn quay đầu chạy đi.
Tuy rằng Tào Đông không nói gì với Tiêu Hoằng, nhưng Vương Quân và Ai Thác trực tiếp bị ném vào, giống như nói cho Tiêu Hoằng, người đã cho ngươi, sống hay chết phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, ta không xen vào chuyện khác nữa.
Ngay sau đó Vương Quân mơ màng nhìn xung quanh, lập tức tìm ra mái tóc bạc của Tiêu Hoằng, lập tức cùng Ai Thác chạy tới trước mặt Tiêu Hoằng, hưng phấn sầu não nói: "Lão đại, rốt cuộc lại gặp được ngài rồi, ta còn tưởng đời này không gặp được ngài nữa chứ.
Tiêu Hoằng chỉ cười thản thiết, vỗ nhẹ vai Vương Quân và Ai Thác, hai người có thể đưa đến đây, Tiêu Hoằng coi như yên 1òng.
- Tạm thời không nên quá thân cận với ta, tránh để lộ sơ hở.
Tiêu Hoằng vẫn giữ tươi cười nhàn nhạt, nói nhỏ với hai người.
Vương Quân và Ai Thác cũng không ngốc, lập tức hiểu được trò quỷ trong đó, lại nghĩ tới những chuyện quỷ dị họ gặp trong Sở nghiên cứu linh hồn, lập tức đứng dậy liếc Tiêu Hoằng một cái, liền đi vào trong góc ngồi xuống.
← Ch. 0654 | Ch. 0656 → |