Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0681

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0681: Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng lại bố trí một vài biện pháp ứng đối khi có chuyện xảy ra, rồi mới phân phát Lưu Văn ra.

Tuy nhiên, lúc này lại sinh ra một vấn đề, đó chính là những Ma Văn này nên cất ở đâu? Đợi sau khi ra ngoài, nếu không thể nhanh chong hành động, vậy thì nên cất dấu Ma Văn như thế nào đây!

Cũng không thể bỏ vào trong túi được.

Đối mặt với vấn đề này, Tiêu Hoằng cũng rất nhanh đã ra biện pháp, đó chính là khoét ở dưới gót giầy ra một cái rãnh, đặt Ma Văn vào trong đó, rồi lại dùng nhựa cao su có tính chất đặc biệt dán lại.

Chỉ là biện pháp như vậy mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ có thể che dấu được hai cái Chiến Văn, nhưng trước mắt trên cơ bản mỗi một tù nhân đều có hai Chiến Văn, còn lại một cái Lưu Văn vừa mới được phát tới tay, nên làm thế nào đây? Ngự Nhiên tu luyện văn thì thật ra cũng có thể nhịn đau mà tiêu hủy.

- Có rồi, các ngươi có thể cố định tất cả Lưu Văn vào giữa hai chân.

Tiêu Hoằng trầm tư một lát, nói.

- Giữa hai chân?

Mặt Thẹo có chút kinh ngạc.

- Sau hai quả "trứng" đó!

Tiêu Hoằng nhíu mày, dứt khoát nói thẳng ra, bởi vì binh sĩ Cao Tương điều tra tù nhân cũng không phải là phi thường cẩn thận, bộ phận đó chính là một góc chết khi điều tra, trên thực tế trước đây cũng đã có rất nhiều tù nhân thường xuyên giấu tài liệu tại vị trí đó.

Đối mặt với cảnh này, các tù nhân khác cũng không nói gì thêm, quyết định trước khi đi ra ngoài sẽ làm theo, dù sao trước mắt cũng không phải là lúc để ý tới thể diện.

Trải qua một ngày nghỉ ngơi và hồi phục và chuẩn bị, dỡ toàn bộ các căn nhà đá xuống, lại chôn kỹ các tài liệu còn lại, Tiêu Hoằng liền dẫn theo đội quân tù nhân, cưỡi lên Thiết cước mã, không chút tạm dừng, cũng không có lưu luyến gì rời đi. Cùng lúc với khởi động Chiến Văn, dùng tốc độ cao xuyên qua rùng rậm, nếu gặp phải linh thú tới tấn công, thì trực tiếp giết chết!

Hon mười Đại Ngự Sư được trang bị Chiến Văn tốt đi mở đường. Ven đường trên cơ bản chính là vùng đất bằng phẳng, bất kể gặp phải loại linh thú gì, tính cả Tiêu Hoằng, mười ba Đại Ngự Sư đồng thời ra tay, trực tiếp giết chết.

Ước chừng trải qua một ngày một đêm chạy như điên, đám người Tiêu Hoằng rốt cục đi tới lối ra hang động.

Hiện giờ nơi này vẫn có bộ dáng khi trước, hiển nhiên binh sĩ Cao Tương cũng không muốn tiến hành quá phận mạo hiểm, trên thực tế, loại công tác nguy hiểm là mở ra hang động này, cũng không phải thứ bọn họ muốn làm.

Nếu tù nhân của Trại tập trung Tín Nghĩa không tiêu diệt linh thú đến số lượng nhất định, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc còn sẽ phái ra tù nhân từ các trại tập trung khác.

Tuy rằng không có cách nào bằng được tù nhân của Trại tập trung Tín Nghĩa, phần lớn đều là cấp bậc Ngự Giả, nhưng dùng làm vật hi sinh cũng vẫn không có vấn đề.

Đều nhảy từ trên Thiết cước mã xuống, tất cả tù nhân ngồi xuống đất, dùng nhựa cây che kín hai cái Chiến Văn dưới đế giày, Lưu Văn thì được đặt giữa hai chân, dùng vỏ cây bện thành dây mỏng để cố định lại.

Sau khi tất cả được chuẩn bị xong, đám tù nhân biến đều tháo từ trên lưng ngựa xuống mấy cái Hắc xỉ lang, sau đó ra sức dùng máu sói bôi lên trên người.

Nửa tiếng trôi qua, đội quân tù nhân trước mắt đã có vẻ máu me nhầy nhụa, nhìn qua giống như vừa mới cửu tử nhất sinh xong. Đồng thời bọn họ còn cầm Ma Văn đao trong tay bổ lên trên tảng đá vài cái, hình thành vô số vết mẻ. Mục đích tự nhiên là làm ra bộ dáng vừa mới chiến đấu thảm thiết xong.


Sau khi đám tù nhân chuẩn bị xong, Ốc Sư lại một lần nữa nhìn về phía Tiêu Hoằng, nói:

- Những Thiết cước mã này làm sao bây giờ? Thả đi hay sao? Nếu có thể đủ mang theo thì tốt rồi, cũng tiện lợi hơn cho hành động sau này của chúng ta.

Mặc dù Lưu Văn, nhưng Lưu Văn là tiêu hao phẩm, lại còn tiêu hao Ngự lực, càng không thể cõng theo đại lượng vật tư được, dù sao một khi chạy ra khỏi trại tập trung, kế tiếp đối mặt với cái gì, tám phần chính là trèo đèo lội suối, không ngùng chiến đấu, Thiết cước mã này vẫn có tác dụng rất lớn.

- Mang đi ư? Điều này thì dễ thôi, để bọn chúng trong rùng cây gần đây, đến lúc đó sẽ có người giúp chúng ta vận chuyển về trại tập trung.

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, cất tất cả những thứ của bản thân vào trong khe nứt không gian, sau đó nhét định vị Ma Văn mới chế tạo không lâu vào trong miệng Thiết cước mã, cũng khiến để Thiết cước mã nuốt định vị Ma Văn vào trong bụng, Ma Văn như vậy tối thiểu có thể ở trong bụng ngựa được khoảng một tuần.

- Nhớ kỹ, ta giết chết Ngô Quý Kỳ sẽ là tín hiệu để chúng ta động thủ.

Tiêu Hoằng quay đầu lại, hơi nhìn đám tù nhân một cái, nhỏ giọng phân phó một tiếng, sau đó dẫn theo các tù nhân máu chảy đầm đìa, đi ra hang động Tử Tinh.

Bởi vì khu nhà giam chữ Giáp đã hoàn toàn trống không, Ngô Quý Kỳ ở Trại tập trung Tín Nghĩa cũng không có việc để làm, bởi vậy hắn vẫn ở trong Ma Văn vận binh hạm, dù sao nơi này có vật tư đầy đủ, đồng thời Ngô Quý Kỳ cũng rất muốn nhìn một cái, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể đi ra.

Lúc này Ngô Quý Kỳ đang ở trong phòng điều khiển chính, thản nhiên uống trà thơm, trước mặt còn đặt một ít điểm tâm tinh xảo, ánh mắt thoải mái nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại đối với Ngô Quý Kỳ mà nói, lo lắng duy nhất của hắn chính là Tiêu Hoằng, đừng hiểu lầm, Ngô Quý Kỳ lo lắng cho Tiêu Hoằng cũng không phải là do hắn có cảm tình gì với Tiêu Hoằng, mà là do hắn thấy Tiêu Hoằng chính là con gà đẻ trứng vàng của hắn, Tiêu Hoằng mà không chết thì tiền tài của hắn sẽ vào cuồn cuộn.

Hon nữa Ngô Quý Kỳ xem ra, Tiêu Hoằng phỏng chừng cả đời này cũng không trốn thoát lòng bàn tay của hắn.

Về phần binh sĩ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc bên trong hạm thể, thì cũng không có quá nhiều biểu hiện, một số còn có vẻ vô cùng lười nhác, ngồi trên ghế kim loại tán gẫu với nhau, đối với chết sống của đám tù nhân, thì lại không có chút quan tâm nào, thậm chí còn có kẻ cá cược, xem rốt cuộc có thể có bao nhiêu người đi ra được.

Nhưng đúng lúc này, thần sắc Ngô Quý Kỳ lại thoáng hơi đổi, thông qua của sổ quan sát, hắn thấy bên trong hang động tối như mực đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Ngay sau đó binh sĩ Cao Tương đang không ngừng tuần tra ở của động đột nhiên trở nên cảnh giác, cùng lúc nhấc Ma Văn súng trường, nhắm ngay vào của động.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng cả người là máu đã cằm theo Ma Văn đao tàn phá, thất tha thất thểu từ bên trong đi ra, mái tóc bạc trắng gần như đều đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Theo sát phía sau Tiêu Hoằng là các tù nhân khác, một số đều toàn thân đẫm máu, Hắc xỉ lang bì giáp trên người cũng đã bị nhuộm tới mức không nhìn ra là cái gì nữa, chỉ thấy toàn thân đang phát ra một mùi tanh hôi.

Mùi như vậy, không khỏi làm binh sĩ Cao Tương nhíu mày.

Sau một lát, Ngô Quý Kỳ đã mang theo hơn một ngàn tên binh sĩ Cao Tương, đồng loạt xuất động, Ma Văn súng trường trong tay đều nhằm về phía đám người Tiêu Hoằng, trên mặt tràn ngập vẻ khẩn trương cùng khiếp sợ.

Đơn giản đếm một chút, 532 người, một người cũng không thiếu, thậm chí ngay cả Phất Lạc vô cùng suy yếu cũng được cõng ra.

Cành tượng như vậy, ước chừng mấy trăm năm qua đều chưa từng xuất hiện, tiến vào trong hang động vô cùng dày đặc linh thú, vậy mà lại không chết người nào.

Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra được, những người này căn bản không được nhàn rỗi, dường như đều phải mở một đường máu mà đi ra.

Ngô Quý Kỳ lúc đầu thì có chút kinh ngạc, sau đó lại khẽ cười, những người này có thể không chết một ai, thật sự là khó tin, tuy nhiên Ngô Quý Kỳ cũng không quá để ý, hắn duy nhất để ý chính là Tiêu Hoằng còn sống.


Ngay khi Ngô Quý Kỳ vừa lộ ra ý cười, Tiêu Hoằng đã trực tiếp ném Ma Văn đoàn đao vô cùng tàn phá này xuống mặt đất, các tù nhân khác cũng như vậy.

- Tiêu Hoằng, ngươi có thể còn sống trở về, rất tốt.

Ngô Quý Kỳ lạnh lùng cười với Tiêu Hoằng, sau đó đánh mắt cho các binh sĩ Cao Tương.

Hơn mười binh sĩ Cao Tương gật gật đầu, bắt đầu vỗ vài cái trên người các tù nhân, tiến hành soát người, cũng giống như lần trước trong hang động Huyết sắc.

Thậm chí còn có vài tù nhân, binh sĩ Cao Tương chỉ khẽ nhìn vài cái, trực tiếp cho qua, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ riêng vết máu trên người bọn họ cũng thật sự làm cho binh sĩ Cao Tương cảm thấy có chút bẩn thỉu, nhất là dính vào trên tay, lại khẽ dính dính, thậm chí còn chứa một mùi rất tanh hôi.

Đợi tất cả tù nhân bước đầu kiểm tra xong, binh sĩ Cao Tương liền trực tiếp áp giải tù nhân vào trong Ma Văn vận binh hạm.

Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đi qua Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên dừng chân lại, khẽ xoay người, nhẹ nhàng nói với Ngô Quý Kỳ:

- Biết chúng ta vì sao có thể chạy thoát được kiếp nạn không? Không phải là do ta biết cách chỉ huy, mà là chúng ta bắt giữ được một số lượng lớn Thiết cước mã, tốc độ rất nhanh, phẩm chất vô cùng tốt, hiện tại chúng đang ở ngay trong cửa động, không biết Ngô Quý Kỳ Tướng quân có muốn chúng không? Một con phải cần 100 kim tệ a.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói với Ngô Quý Kỳ, đồng thời toát ra nụ cười ác ma kia.

Ngô Quý Kỳ nhìn Tiêu Hoằng một cái, lạnh lùng cười nói:

- Ngươi lại đang đùa giỡn cái quỷ gì vậy? Ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu ngươi hay sao? Đừng có mơ!

Tiêu Hoằng không nói gì, trực tiếp quay đầu, vẻ mặt thoải mái tiến vào trong Ma Văn vận binh hạm.

Mười mấy phút sau, hai chiếc Ma Văn vận binh hạm đã chậm rãi xuất phát.

Tiêu Hoằng ngồi bên trong phòng giam, vẻ mặt bình thản, hơi ngồi dại ra, làm cho người ta có một loại cảm giác mỏi mệt không chịu nổi, những người khác cũng như vậy.

Ngay khi Ma Văn vận binh hạm bay lên một độ cao nhất định, Tiêu Hoằng đã có thể rõ ràng nhìn thấy, cách hang động Tử Tinh đại khái có l0km, không biết khi nào đã có một Ma Văn bọc thép quân đoàn đóng quân tại đó, có hơn hai mươi chiếc Ma Văn xe tăng, hơn ba mươi chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đang đậu trên quảng trường, một phương hướng khác thì còn có một quân doanh, về phần có bao nhiêu người thì không rõ.

Hiển nhiên, Tiêu Hoằng không phát động tiến công tại nơi này là chính xác, gần như bốn phía đều là binh sĩ Cao Tương, một khi động thủ, cam đoan không có bất kỳ thương vong ư? Quá không thực tế.

Trái lại Ngô Quý Kỳ ở trong phòng điều khiển chính, đang ngồi trên ghế chủ tọa, ngón tay không ngừng gõ gõ trên đùi, đừng nhìn Ngô Quý Kỳ trực tiếp nói như vậy với Tiêu Hoằng, nhưng nếu Tiêu Hoằng nói thật, mấy trăm con Thiết cước mã, nếu phẩm chất xuất chúng, vậy thì chính là 5 vạn kim tệ a, hơn nữa hầu như là được không, mà trọng yếu hơn là, Ngô Quý Kỳ nghĩ mãi cũng không ra Tiêu Hoằng rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì.

Tuy nhiên, dù vậy, Ngô Quý Kỳ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng không có lòng tốt như vậy. Chắc chắn là có mưu đồ, nhưng mưu đồ gì đây?

Trải qua mấy giờ bay, hai chiếc Ma Văn vận binh hạm đã đậu lại tại Trại tập trung Tín Nghĩa.

Lúc này ở trong phòng khách của Sở nghiên cứu linh hồn, đám người Dịch Tư Nam vẫn đang nâng cốc với Lý Thắng Quân, vừa nói vừa cười, một số kẻ gì đã có chút hơi say say rồi.

Thấy từ trong Ma Văn vận binh hạm có các tù nhân máu chảy đầm đìa không thiếu một ai đi ra, trên mặt Dịch Tư Nam không kìm được hiện lên một chút kinh ngạc, chỉ bằng một thanh Ma Văn đoản đao mà là có thể không thương tích từ trong hang động Tử Tinh đi ra, điều này có vẻ rất già dối thì phải?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1129)