← Ch.0689 | Ch.0691 → |
Nửa giờ sau, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân giải phóng toàn bộ tù nhân khu nhà giam chữ Bính.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không lựa chọn hợp nhất hay quản lý bọn họ, ở dưới cục diện hỗn loạn này, Tiêu Hoằng không có sức quản lý họ. Mục đích hàng đầu của Tiêu Hoằng, đó là bảo đảm bản thân và đội quân tù nhân an toàn, dốc hết sức chạy ra đường sống.
Nhìn tù nhân khu nhà giam chữ Bính mang theo vũ khí xông ra các hướng không có mục đích, Tiêu Hoằng cũng không để ý, đánh mắt với đội quân tù nhân sau lưng, mọi người đồng loạt theo sau Tiêu Hoằng, nhảy vào khu nhà giam chữ Đinh.
Lúc này, khu nhà giam chữ Đinh đã hoảng sợ không thôi, bọn họ chưa bao giờ gặp phải bạo loạn quy mô lớn đến thế, đương nhiên biết rõ tỉnh thể nghiêm trọng.
Nhưng bọn họ muốn trốn tránh cũng không được, bởi vì trong Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, không có mệnh lệnh, chỉ cần lui xuống, bất cứ đông bọn nào cũng có quyền đánh chết, sau đó người đánh chết sẽ được thăng chức.
Đối mặt cục diện này, có ai dám chạy trốn?
Vù! Vù! Ầm ầm ầm!
Chỉ vài phút, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân đánh vào khu nhà giam chữ Đinh, tiếng thể năng lượng rít trong không khí, nổ tung bắt đầu dồn dập, tiếng giết chóc lại vang lên.
Như thường lệ, nơi đội quân tù nhân quét ngang, như cái máy xay thịt, đối mặt binh lính Cao Tương, thường thường đều trực tiếp nghiền ép. Nhìn từ trên cao, đội quân tù nhân tiến lên nhanh chóng, phía trước là binh lính Cao Tương, phía sau đã thành những thi thể đẫm máu tơi tả.
Cảnh tượng này không khỏi khiến Dịch Tư Nam toàn thân phát run, lúc này thế cục không chỉ mất khống chế, mà là nghênh đón tai nạn vô tận.
Cho tới bây giờ Dịch Tư Nam còn chưa muốn tin những gì xảy ra trước mắt, mọi chuyện quá đột nhiên, không hề có dấu hiệu, giống như ác mộng đổ ập tới.
Vào lúc này, hận thù của người Lạc Đan Luân, hận thù của tù nhân với người Cao Tương, đã triệt để thiêu đốt, biến thành ngọn lửa ngập trời!
Chỉ 10 phút sau, toàn bộ binh lính Cao Tương trong khu nhà giam chữ Đinh chỉ còn là những mảnh vụn nhỏ, toàn bộ bị tàn sát!
Tiếp theo Tiêu Hoằng ra lệnh, phá vỡ sở giam giữ, thả tù nhân ra, phát vũ khí cùng Ma Văn mở khóa, bạo loạn lại một lần nữa lan tràn.
Đã mất lầu khống chế chính, mặc kệ là Dịch Tư Nam hay Lý Triệu Cương đều chỉ có thể đứng nhìn, đồng thời nhân viên nghiên cứu chủ yếu trong Sở thí nghiệm linh hồn cũng lên trực thăng Ma Văn bay lên trên cao nhất, tạm tránh sóng gió.
Chỉ riêng Tào Đông làm ra vẻ mất tích, đi tới khu nhà giam chữ Ất.
Các tù nhân khu nhà giam chữ Đinh được thả ra, trong trại tập trung Tín Nghĩa không ngừng vang lên tiếng chém giết, một phần tù nhân đã bắt đầu chạy khỏi trại tập trung Tín Nghĩa, trốn đến khu dân cư trong thành phố Tín Nghĩa, hoặc là mỏ đá, khu xưởng tinh luyện tài liệu.
Hỗn loạn đang không ngừng mở rộng.
Chỉ có Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân, trong tàn bạo vẫn rất trật tự, phá hủy hoàn toàn khu nhà giam chữ Đinh, lập tức đánh vào khu nhà giam chữ Ất, tiếp tục giết chóc!
Hiện giờ trong khu nhà giam chữ Ất chỉ còn không tới 2000 binh lính, đã không có khả năng chống lại đội quân tù nhân và đông đảo tù nhân, cho nên ngay khi khu nhà giam chữ Ắt bị công phá, liền chìm vào hỗn loạn.
Đối mặt tù nhân nắm giữ vũ khí, cùng hung cực ác, đừng nói đội quân tù nhân, ngay cả tù nhân bình thường, binh lính Cao Tương cũng đã không có sức chống cự.
Nhìn tù nhân mang theo hận thù đánh vào khu nhà giam chữ Ất, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân từ từ dừng bước, không tiếp tục tàn sát, thực ra họ cũng đã không nhúng tay vào được nữa.
Cầm Ma Văn thông tin đơn giản ra xem, thấy Tào Đông gửi tin nhắn tới, Tiêu Hoằng mỉm cười, tiếp theo nhét 2 cái Ma Văn vào túi, dẫn đội quân tù nhân đổi hướng, khởi động Lưu Văn vòng qua khu vực hỗn loạn, đi tới bên cạnh khu nhà giam chữ Ắt.
Bởi vì nơi này đã hoàn toàn hỗn loạn, đều không ai chú ý tới hành động của đám người Tiêu Hoằng.
Đồng thời, ở bầu trời xa xa sau lưng đám người Tiêu Hoằng, đã lấp lánh những đốm sáng, đó là chiến đấu cơ cùng trực thăng Ma Văn mà Tự Cường Châu khẩn cấp điều động, muốn khống chế cục diện hỗn loạn trong trại tập trung Tín Nghĩa.
- Tới chậm như thế, quá trễ.
Tiêu Hoằng quay đầu nhìn chiến đấu cơ Ma Văn sau lưng, mỉm cười, tiếp theo đặt một tay lên vách tường kim loại cao trước mặt.
Nháy mắt, trên tay Tiêu Hoằng có một mảng lớn Hàn băng vạn năm đỏ máu bao bọc vách tường kim loại, tiếp theo nổ tung.
Ầm ầm!
Sau tiếng hàn băng nổ tung, vách tường kim loại cao l0m trước mặt Tiêu Hoằng sụp đổ, sau đó trước mặt Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân là một cái chuồng tạm thời, một đám Thiết cước mà buộc trêu cọc gỗ.
Những Thiết cước mã này là do đám người Tiêu Hoằng phát hiện trong hang động Tử Tinh.
Nhìn đám người Tiêu Hoằng xuất hiện, Thiết cước mã như cảm nhận được mùi quen thuộc, đều hí to.
Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân không chút chần chờ, lập tức lên ngựa, nhảy khỏi khu nhà giam chữ Ắt, lao khỏi trại tập trung Tín Nghĩa. Dựa theo kế hoạch Tiêu Hoằng đặt ra trước đó, cắm đầu vào trong khu rừng cạnh khu nhà giam chữ Ất, chạy thẳng mà đi.
Đợi cho mọi người phát hiện, đám người Tiêu Hoằng đã không thấy bóng.
Cùng lúc đó, đội quân tù nhân xông ra trại tập trung Tín Nghĩa, khoảng khắc cảm nhận được hơi thở tự do ập tới, các tù nhân áp lực đã lâu có một loại xúc động hét lớn, nhưng vẫn nhịn xuống.
Mà Tiêu Hoằng đi ở đầu tiên, trên mặt không có thoải mái, trong bình thản lại rất nghiêm trọng.
Bản thân Tiêu Hoằng biết rõ nhất, thoát ra như thế, chỉ là bước mấu chốt đầu tiên, con đường tương lai còn tràn đầy gai nhọn.
Tiếp theo, sẽ đối mặt với vô số tuyển phong tỏa, cùng với làm sao trở về Thiên Tế Tinh. Con đường xa xôi, khó khăn chồng chất.
Ngay lúc đám người Tiêu Hoằng chạy như điên ra trại tập trung Tín Nghĩa, phía sau lưng, ở hướng bắc, hơn 100 trực thăng Ma Văn xuất hiện trên bầu trời trại tập trung Tín Nghĩa, không chút lưu tình ra lệnh đầu hàng, đồng thời điên cuồng bắn phá bên dưới.
Chiến đấu cơ Ma Văn trên cao cũng không ngừng lao xuống, dùng phi đạn Ma Văn oanh tạc tù nhân!
Nhất thời, trại tập trung Tín Nghĩa lại một lần nữa biến thành địa ngục nhân gian, tù nhân gào thét không ngừng truyền ra. Cơ pháo hạng nặng trên trực thăng Ma Văn bắn trúng, tù nhân bị đánh tan xác.
Các tù nhân giết tới đỏ mắt, tự nhiên cũng phản kích dữ dội, tuy rằng không có Lưu Văn, tốc độ hành động rất chậm, tuy rằng không có vũ khí hạng nặng, nhưng dựa vào Chiến Văn kém cỏi, vẫn bắn phá dữ dội lên trời.
Lúc này trại tập trung Tín Nghĩa gọi là trại tập trung, không bằng nói là một cái máy xay thịt khổng lồ, sinh mệnh sống liên tục biến mất.
Những trực thăng Ma Văn trên bầu trời thỉnh thoảng bị đánh rơi, sau đó tan rã giữa trời, nổ tung!
Vào lúc này, mỗi một tù nhân đều ra sức chiến đấu vì tự do, không có tự do, không bằng chết đi!
10 phút sau, đám người Tiêu Hoằng chạy tốc độ cao đã cưỡi Thiết cước mã xuất hiện cách đó l0km, độ cao ở l00m trên triền núi, nơi này tạm thời coi như vùng an toàn.
Lúc này, phía trên đỉnh núi, đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã xếp thành một loạt, ánh mắt vững vàng lạnh lẽo. Trong đêm tối, mỗi người toát ra khí thế hùng hồn, những chiếc bóng đen nương theo ánh trăng kéo dài sau lưng họ, một đêm hiếm khi đầy sao trời.
Từ trên cao, Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân nhìn thấy rõ trại tập trung Tín Nghĩa đã trở nên hỗn loạn, khói lửa, máu tươi hòa trộn, mơ hồ có tiếng thét và tiếng nổ truyền ra, cực kỳ thảm thiết.
Mà tất cả đều do một tay Tiêu Hoằng bày ra, bọn họ thần quỷ không hay, thuận lợi đến nơi này, những tù nhân các khu khác bạo loạn không tách khỏi quan hệ với bọn họ. Chỉ là lúc này, bọn họ như biến thành con cờ do Tiêu Hoằng lợi dụng.
Nhưng cái này cũng không thể trách Tiêu Hoằng lòng dạ độc ác, dù sao Tiêu Hoằng cho bọn họ vũ khí, cho bọn họ cơ hội lấy được tự do, tự do thường phải trả giá đắt, mấu chốt là xem ai có thể thiêu đốt dũng khí không cam lòng bị áp bức. Trên thế giới này, chỉ có sói mới xứng đáng được tự do.
- Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì đây? Dựa theo tình thế này, những tù nhân kia có thể trốn ra 1/3 đã là không tệ rồi.
Mặt Thẹo nói với Tiêu Hoằng.
- Cái này không phải chuyện của chúng ta, mà là chuyện của bọn họ.
Tiêu Hoằng nói xong, chuyển đầu Thiết cước mã, dẫn đội quân tù nhân rời đi.
Ngay lúc này, Tiêu Hoằng nhìn thấy trong khu rừng đầy tuyết đọng, đột nhiên xuất hiện một bóng người chạy như điên về phía Tiêu Hoằng, nhìn gần lại, Tiêu Hoằng từ trên cao nhìn xuống có thể nhận ra, bóng người đó là Tào Đông.
Nhìn thấy Tào Đông, cốt cán trại tập trung Tín Nghĩa, mọi người đều đồng loạt nhấc tay, ánh sáng Ma Văn trên tay chói lọi. Muốn trực tiếp bắn thủng Tào Đông. Chỉ có Thiết Nam không ra tay. Dù sao Tào Đông đã từng cứu hắn, tuy rằng bị gắn danh hiệu cùng hung cực ác, nhưng Thiết Nam vẫn biết ơn báo đáp.
Lúc này Tiêu Hoằng không đối sắc, giơ tay lên, ý bảo đội quân tù nhân dừng tay, sau đó dẫn đội quân tù nhân từ từ xuống triền núi, vây quanh Tào Đông.
Nhìn ánh mắt cao ngạo lạnh bằng của Tiêu Hoằng cùng những tù nhân khác, thay đổi suy sụp khi còn ở trại tập trung Tín Nghĩa, một đám tràn ngập sát khí, Tàọ Đông không khỏi nuốt nước miếng. Nói hiện giờ trong lòng Tào Đông không hề sợ hãi, đó là gạt người, nhưng mà bây giờ Tào Đông đã không cố được sợ hãi nữa.
← Ch. 0689 | Ch. 0691 → |