← Ch.0699 | Ch.0701 → |
Dựa vào ghế trong văn phòng hoa lệ. Hàn Sinh mở Ma Văn quản lý tin tức, kết quả thấy được trong một ngày đêm. Tự Cường Châu gần như không có ghi chép đuổi giết tù nhân.
Nhìn tin tức này, Hàn Sinh có thể hài long mới là quái.
- Đáng chết, Cố Luân đang làm cái gì?
Hàn Sinh nhìn những tin tức này, sắc mặt dâng lên phẫn nộ.
Xem xuống dưới, Hàn Sinh nhìn thấy giữa đêm Cố Luân phát ra một mệnh lệnh, ngừng truy đuổi tù nhân, tiến vào thôn Thượng Đức nghỉ ngơi.
Bùm!
Lúc đọc mệnh lệnh này, Hàn Sinh vỗ bàn thật mạnh, phát ra tiếng nổ lớn, sắc mặt xanh mét, cả người sắp tức đến nổ tung.
Vương Các ở bên cạnh cũng thấy được tin tức này, không khỏi nhíu mày. Dựa vào tài năng của Cố Luân, rõ ràng sẽ không ngu xuẩn như thế, biết rõ lửa cháy đến nơi, làm sao lại đi cho quân đội nghỉ ngơi.
Nên biết, nghỉ ngơi một đêm như thế có ý nghĩa gì, đó là hoàn toàn đánh mất manh mối của tù nhân, sẽ khó mà bắt lại được nữa.
- Cá nhân ta hoài nghi, tình thế có chút không đúng, Cố Luân lựa chọn nghỉ ngơi, xem chừng có 2 loại khả năng: Thứ nhất Cố Luân muốn xem trò cười của ngài, buộc ngài gánh tội, chính mình thừa cơ lên chức; Thứ hai là có thể Cố Luân gặp rắc rối.
Vương Các kể sát bên tai Hàn Sinh, nói nhỏ, bình tĩnh phân tích.
Nghe thế, sắc mặt nổi giận của Hàn Sinh chợt sầm xuống, rõ ràng những lời Vương Các nói rất có lý.
Do dự một lát, Hàn Sinh trực tiếp dùng Ma Văn thông tin quân sự gọi cho Cố Luân!
Lúc này Tiêu Hoằng dẫn theo đội quân tù nhân, cướp sạch xong mỏ đá, đi tới xưởng tinh luyện tài liệu. Nhìn xưởng tinh luyện tài liệu xả nước bẩn trực tiếp xuống sông, không trải qua một chút xử lý, tản ra mùi gắt mũi khắp nơi, không khỏi làm người ta nhíu mày.
Nhìn phong cảnh vốn nên tú lệ, đã trở nên tàn tạ, nước bẩn đủ màu chảy vào dòng sông trong lành, Thiết Nam không khỏi cảm khái:
- Có câu mất nước sông núi còn, ở đây là gì? Mất nước núi sông cũng không còn.
- Đừng bi quan như vậy, núi sông ở đâu? Núi sông ở trong lòng mỗi người Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng nhìn Thiết Nam, vỗ lên ngực nói, cầm ống nghiệm có chứa chất lỏng trắng sền sệt, quan sát một chút, bỏ vào ba lô tiếp tế.
Những Chế văn sư khác cũng thế, nói tóm lại trong tình huống không ảnh hưởng tốc độ, cố gắng lấy thật nhiều mọi thứ có thể dùng được.
Nhưng lúc này, Ma Văn thông tin của Cố Luân trong túi áo Tiêu Hoằng bỗng rung lên, lấy ra xem, người gọi là Hàn Sinh. Tiêu Hoằng ít nhiều cũng biết Hàn Sinh, lão đại Tự Cường Châu.
Muốn không để ý, nhưng cũng không thể để nó cứ rung mãi được.
Do dự một chút, Tiêu Hoằng liền tùy ý mở ra, tiếp theo hình ảnh Hàn Sinh xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng.
Lúc này, Hàn Sinh nhìn trên màn hình không phải là Cố Luân, mà là một tên tóc bạc mặt đầy râu, trên mặt có vết máu, sắc mặt vốn phẫn nộ chợt biến đổi, trong ánh mắt hiện ra kinh ngạc, tiếp đó là khiếp sợ cùng âm trầm, Hàn Sinh đã mơ hồ cảm nhận được gì đó.
- Ngươi thật to gan, dám đụng tới Ma Văn thông tin của Tướng quân, không muốn sống hay sao? Cố Luân đâu?
Hàn Sinh làm ra vẻ nghiêm nghị quát mắng.
Nhìn bộ mặt hung ác của Hàn Sinh, Tiêu Hoằng không nói, cũng không có biểu hiện khác thường, đặt Ma Văn thông tin len cửa sổ, màn hình nhắm thẳng vào trại tập trung Tín Nghĩa.
Nơi này không xa trại tập trung Tín Nghĩa, chỉ cách một bức tường hợp kim dày, cho nên Hàn Sinh có thể nhìn rõ tình trạng hiện giờ trong trại tập trung Tín Nghĩa.
Nhìn trại tập trung Tín Nghĩa oai phong ngày xưa, giờ đây hoàn toàn thành phế tích, bên trên là vô số thi thể, máu tươi triệt để nhuộm đỏ trại tập trung Tín Nghĩa. Lửa cháy khói đen tận trời, có đến 30. 000 người chôn thân ở đây.
Ngay cả Sở thí nghiệm linh hồn, cũng đã biến thành một mảnh phế tích, cùng với Cố Luân treo trên cột cờ, đã cực kỳ suy yếu.
Nhìn những hình ảnh này, cả người Hàn Sinh cứng ngắc tại chỗ, mắt trợn tròn miệng há hốc, ngồi trên bàn không nhúc nhích.
Hàn Sinh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình liên lạc được lại nhìn thấy tràng cảnh này. Có thể thấy được, 30. 000 binh lính Cao Tương bảo hộ trại tập trung Tín Nghĩa đã bỏ mạng toàn bộ, quan tổng chỉ huy bị treo trên cột cờ.
Là kẻ nào đã làm? Chẳng lẽ là tù nhân? Làm sao được chứ? Dựa theo cách nghĩ của Hàn Sinh, tù nhân liều chết chạy đi, sẽ quay đầu đánh ngược, chui đầu vào rọ hay sao? Phải cần dũng khí cỡ nào chứ.
Cái này giống tù nhân vượt ngục, sau đó quay lại tàn sát ngục giam, trên thế giới có người như vậy hay sao? Chưa nghe nói tới, nhưng đây là đánh giá thường gặp, bởi vì nam bán cầu tuyệt đối an toàn, ngoại trừ tù nhân ra, binh lính Cao Tương là vô địch.
Không chỉ Hàn Sinh, Vương Các nhìn hình ảnh này cũng bị dọa nhảy dựng, những hình ảnh giống như Tử Thần giẫm đạp, nơi đi qua không còn ngọn cỏ, còn có Cố Luân treo cao trên cột cờ, đối với quân đội Cao Tương, đó chính là sỉ nhục. Cùng Sở thí nghiệm linh hồn loang lổ vết máu, nhìn mà ghê người.
Không nói đến tổn thất, chỉ hình ảnh cục diện này cũng khiến người ta da đầu tê dại.
- Ngươi... Ngươi là kẻ nào?
Mãi 10 phút sau, Hàn Sinh mới hồi thần lại, lớn tiếng quát vào Ma Văn thông tin, giọng điệu có khiếp sợ, nhưng càng nhiều phẫn nộ!
Tiêu Hoằng không đáp lại, cũng lười đáp, thấy tất cả Thiết cước mã đều chất đầy, đạt tới giới hạn chở đồ, Tiêu Hoằng ra lệnh đội quân tù nhân rút lui. Trước khi đi, trực tiếp đập nát Ma Văn thông tin, màn hình trước mặt Hàn Sinh cũng biến mất theo.
Rời xưởng tinh luyện tài liệu, Tiêu Hoằng ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh lại khôi phục màu xanh mát, trong đôi mắt cũng hiện một chút nhu hòa. Tiếp đó quay lại nhìn Cố Luân treo trên cột cờ xa xa, Tiêu Hoằng nhấc tay, không nói hai lời bắn ra mũi tên đen thui, trực tiếp xuyên thấu giữa trán Cố Luân, coi như là cho Cố Luân một cái chết giải thoát. Tiếp đó, thân thể Cố Luân dần dần thối rữa.
Tiêu Hoằng không để ý nữa, lên ngựa liền nghênh ngang rời khỏi trại tập trung Tín Nghĩa, đi thẳng về hướng đông.
Lúc đi ngang qua Sở thí nghiệm linh hồn, Tiêu Hoằng liếc nhìn tượng thần Áo Cách Tư đã nhuộm đâm máu, vung tay lên, bắn ra lưỡi đao băng, chặt ngang hông tượng Áo Cách Tư, như đang biểu lộ thù hận và quyết tâm của Tiêu Hoằng!
Cùng lúc đó, trong thành phố Bái Áo, Hàn Sinh sắc mặt không ngừng biến đổi, lúc xanh lúc trắng, phẫn nộ xen lẫn khiếp sợ. Cho đến giờ, ngoài khuôn mặt Tiêu Hoằng ra, tập kích thành phố Tín Nghĩa lần thứ hai là ai, nhân số bao nhiêu, tiếp theo sẽ làm gì, hắn hoàn toàn không biết.
- Hàn Sinh đại nhân, chuyện này cứ giao cho ta, ta nghĩ dựa vào thực lực cực mạnh của sư đoàn Chiến Hồn, sẽ có thể giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.
Vương Các đứng ở bên cạnh Hàn Sinh, suy nghĩ cẩn thận, mới chủ động đứng ra xung phong nhận việc.
- Bây giờ có lẽ chỉ ngươi mới có thể thu phục được chúng, nhớ kỹ, đi tìm bọn chúng, tiếp cận, sau đó xử lý chúng đi. Cần cái gì cứ việc nói, hơn nữa giải quyết xong chuyện này, vị trí của Cố Luân chính là của ngươi.
Hàn Sinh liếc Vương Các, khẽ nói.
- Vậy ta cảm ơn Hàn Sinh đại nhân nâng đỡ trước.
Vương Các cúi người nói với Hàn Sinh.
- Tóm lại, ngươi phải nắm chắc thời gian, bởi vì không lâu sau, thành Thánh Tử sẽ phái chuyên viên đến giám sát, nếu không diệt hết tù nhân, rất có thể sẽ hậu họa vô cùng. Hơn nữa phải nắm chắc thời gian, xây dựng lại trại tập trung Tín Nghĩa.
Hàn Sinh nói tiếp, sắc mặt nhăn tít lại.
- Đã rõ.
Vương Các đáp xong, quay đầu ra ngoài, sau đó liên lạc sư đoàn Chiến Hồn mà mình dẫn dắt.
Chuẩn bị xong, lập tức tiến vào hạm vận chuyển, tiến đến thành phố Tín Nghĩa phía nam.
Cùng lúc Vương Các lên đường, Hàn Sinh cũng lâm thời tiếp nhận quân đội còn lại của Cố Luân, nắm chặt mọi thời gian lùng sục tù nhân, sau đó giết hết, thà rằng giết sai cũng không thể bỏ qua.
Một tiếng sau, hạm vận chuyển sư đoàn Chiến Hồn đã đến không trung thành phố Tín Nghĩa, quan sát toàn bộ trại tập trung Tín Nghĩa, các binh lính Chiến Hồn cũng không khỏi biến sắc run lên.
Trại tập trung Tín Nghĩa bị san bằng triệt để, trong tường đổ nát, thi thể binh lính Cao Tương ngổn ngang, chết rất thảm.
- Rốt cuộc là thứ gì làm ra như vậy.
Tôn Kính Vũ, tham mưu trưởng Sư đoàn Chiến Hồn không khỏi nói, hẳn cũng không tin nổi cảnh tượng này là do con người làm ra.
Vương Các đứng ở phía trước cửa sổ không nói gì, đứng quan sát mọi thứ dưới đất, hạm vận chuyển cùng nối ở độ cao mấy trăm mét.
Ờ bên này, đám người Tiêu Hoằng đã sớm chạy mấy trăm cây số theo hướng đông, dưới điều kiện không bại lộ tung tích, đã đi vào vùng an toàn.
Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã buộc quân đội của Cố Luân chuyển đến thôn Thượng Đức, cho nên truy quân nơi này đã thiếu đi nhiều.
Lúc này đám người Tiêu Hoằng đang ở trong một ngọn núi, trên tuyết trắng có những rừng lá kim thưa thớt, đồng thời đám người Tiêu Hoằng đã giảm tốc độ, lấy ra bản đồ từ chỗ Cố Luân, rất là tỉ mỉ chính xác.
← Ch. 0699 | Ch. 0701 → |