← Ch.0704 | Ch.0706 → |
Đi vào trong đại sảnh của chỗ ẩn núp tạm thời, Tiêu Hoằng liền ra lệnh cho đội quân tù nhân, nhanh chóng sửa sang lại hành trang, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành đi về phía khu Gia Tác.
Dựa theo Tiêu Hoằng tính toán, ở trong này nghỉ ngơi hồi phục hai tháng, để các thành viên còn lại của đội quân tù nhân tu luyện thêm mấy ngày nữa, nhưng trước mắt, vì trị liệu Phất Lạc, kế hoạch chỉ có thể bắt đầu trước thời hạn.
Đội quân tù nhân nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức tiến vào trong kho hàng, sửa sang lại vật phẩm tùy thân, các tài liệu mà khi trước cướp đoạt được bằng đủ cách, thì gần như đã dùng tới mức không còn, ngoài mấy khối Tái thạch Áo đinh ra, gần như không còn lại tài liệu gì nữa.
Về phần vật tư dành cho sĩ quan cấp cao đoạt được từ Sở thực nghiệm linh hồn, ví dụ như thịt bò khô, bánh quy ép, những thứ này đều khó bị hỏng, rất thuận tiện mang theo, gần như không hề được động vào, đây chính là đồ ăn dự trữ của đội quân tù nhân.
Tiếp tục ở trong khu ẩn núp tạm thời một buổi tối, sau đó đội quân tù nhân đặt hết đồ đạc lên lưng ngựa, bắt đầu cuộc hành quân.
Tiêu Hoằng cũng vậy, kiểm tra một chút phòng chế văn, cảm thấy không để quên thứ gì nữa, hắn liền đi ra khỏi phòng, nhảy lên ngựa, phân phó đội quân tù nhân đi về phía trước.
Đại khái chỉ sau một phút, đội quân tù nhân đã không còn bóng dáng, tại nơi ẩn núp thì ngoài Ma Văn đun nóng bị mang đi, những thứ còn lại đều không bị phá hỏng gì cả.
Dù sao chỗ như thế này thì đội quân tù nhân cũng thật sự không sợ bị phát hiện.
Về phần Phất Lạc vô cùng suy yếu thì được buộc chặt vào bên hông Vương Quân, cùng cưỡi trên một con Thiết cước mã đực rất cường tráng, đi giữa đội ngũ.
Đại khái chỉ sau hai giờ thời gian, Tiêu Hoằng đã đụng phải cửa ải thứ nhất, đại khái do hơn một trăm tên binh sĩ Cao Tương tạo thành.
Bọn chúng đã chặn trên con đường lát đá, súng ống sẵn sàng.
Nghe thấy từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa vô cùng dày đặc, trên mặt binh sĩ Cao Tương bên cạnh cửa ải đều hiện lên vẻ vô cùng tàn nhẫn. Trước đây nếu có bình dân hoặc là thương nhân đi qua nơi đây, thì đều cần phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc, những binh sĩ Cao Tương này cũng có thể kiếm được một chút tiền, mà muốn kiếm được tiền, thì đầu tiên là cần phải bày ra bộ dáng cao cao tại thượng.
Đương nhiên, ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì thương nhân quả thực ít tới mức đáng thương, trừ phi có bối cảnh thâm hậu giống như Dịch Văn Hâm, nếu không thì cũng không muốn làm lớn chuyện. Còn có thể giống như Tập đoàn Thợ Săn thì gần như là không có khả năng, mặc dù có thì cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.
- Rốt cuộc là ai, đứng lại! Tiếp nhận kiểm tra!
Thấy từ phía xa có một đoàn người ngựa đi tới, sĩ quan canh cửa ải lớn tiếng quát. Đồng thời binh sĩ Cao Tương cũng đều cầm Ma Văn súng trường trong tay lên, nhắm về phía trước.
Chỉ có điều, đám người Tiêu Hoằng căn bản là không thèm đáp lại, nhìn đám binh sĩ Cao Tương cách hơn một trăm thước kia một cái, mặt không đổi sắc, căn bản không có chút giảm tốc độ nào, khởi động Chiến Văn, trong nháy mắt đã bắn ra gần ngàn thanh năng lượng nhận.
Không đợi binh sĩ Cao Tương kịp phản ứng, bọn chúng đã đổ rạp xuống một mảng lớn.
Lại một nháy mắt nữa, đội quân tù nhân đã gần ngay trước mắt, tiếp theo lại là các viên năng lượng đạn có hình dáng khác nhau được bắn ra, mười mấy tên còn sót lại thì cũng đều ngã xuống trong vũng máu.
Từ khi bắt đầu đến chấm dứt, chỉ mất vài giây thời gian, giống như cắt dưa vậy, đã giết lũ "chó chặn đường" này không còn một mống.
Điều này cũng không có gì là kỳ quái cả, hiện giờ ngay cả vạn tên binh sĩ Cao Tương thì đội quân tù nhân cũng không để vào mắt, đâu cần để ý tới trăm tên chặn đường chỉ biết khi dễ bình dân này cơ chứ?
Mười giây sau, đám người Tiêu Hoằng đã hoàn toàn biến mất phía cuối đường, từ đầu đến cuối vẫn không có chút giảm tốc độ nào.
Một cửa ải bị tập kích, chuyện này đã được thông báo cho Vương Các.
Nhìn bên trong màn hình, bốn phía cửa ải, thảm trạng của binh sĩ Cao Tương, cùng với trình độ tàn nhẫn, Vương Các đã lập tức nhận ra được, kiệt tác này tuyệt đối được làm ra bở tên Bạch y nhân kia, cũng chính là Tiêu Hoằng.
- Trưởng quan, theo ta thấy những tù nhân chết tiệt này hẳn là muốn chạy tới khu Gia Tác, hãy hạ lệnh vây giết trên đường đi!
Tham mưu trưởng Tôn Kính Vũ đề nghị.
- Vây giết? Tại chỗ đó có bao nhiêu binh sĩ, hơn năm ngàn, mà đều là quân không chính quy, sư đoàn Chiến Hồn cường hãn của chúng ta căn bản không thể vượt qua, vây sát cũng không hề có ý nghĩa gì cả.
Vương Các nhẹ nhàng đáp.
- Vậy Trưởng quan định làm sao bây giờ?
Sĩ quan phụ tá Dương Minh hỏi.
- Hắn muốn tiến vào khu Gia Tác ư? Vậy thì cứ để cho hắn tiến vào là được, yên tâm, ta sẽ chuẩn bị cho bọn hắn một bữa tiệc lớn, đối phó với đám tù nhân này, nếu khinh xuất thì sẽ không có hiệu quả, sẽ chỉ làm cho bọn họ phóng thích ra dã tính một cách vô hạn chế mà thôi.
Vương Các cười đáp, vẻ âm hiểm trên mặt lại càng đậm hơn.
Ước chừng chạy như điên được hai giờ, Tiêu Hoằng phát hiện phía sau cũng không có binh sĩ tới đuổi giết, phía trước cũng không bị chặn đường, đây rõ ràng không giống phong cách của Cao Tương quân đội thì phải!
- Lão đại, bốn phía đều không có địch nhân, cẩn thận có bẫy.
Ốc Sư cưỡi Thiết cước mã đi bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng nói.
Tiêu Hoằng không lập tức đáp lại, nhìn phía sau, lại nhìn đỉnh đầu, khẽ cười, nói:
- Bắt đầu giở trò rồi, vậy thì cứ đến đây đi.
Bởi vì khu Gia Tác cách vị trí của Tiêu Hoằng cũng không gần, đại khái có gần 2000 km, bởi vậy ước chừng tiến lên gần ba ngày thời gian, dọc đường xông qua vô số cửa ải, đám người Tiêu Hoằng mới xuất hiện bên cạnh khu Gia Tác.
Đứng trên một đỉnh núi thấp, đám người Tiêu Hoằng đã có thể quan sát được hình ảnh một bộ phận khu Gia Tác.
Toàn bộ khu Gia Tác có chiều dài và chiều rộng đều vào khoảng 500 km, không quá nhỏ, nhưng cũng không phải là quá lớn.
Ở trước mặt Tiêu Hoằng là một thành trấn, các kiến trúc bằng kim loại mọc lên thành một tảng lớn, so với các địa phương khác thì nơi đây có vẻ tiên tiến hơn một chút, nhưng lại có vẻ vô cùng hỗn độn.
Trên đường phố thì lại là một mảnh hỗn loạn, đồ ăn hư thối tràn ngập thùng rác, không người quét dọn, trên vách tường cũng bị vẽ bẩn đủ thứ hình thù, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các Ma Văn Xa đội rách nát đua nhau mà đi qua.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà khu Gia Tác tạo ra cho Tiêu Hoằng, hỗn loạn không tưởng được.
Về phần hành chính của khu Gia Tác thì vẫn muốn đi quản lý nơi này, nhưng mỗi một Trưởng quan tại một khu vực thì lại trực tiếp bị các thế lực địa phương dùng tiền tài ép phải phục tùng chúng.
Tự Cường Châu thì cũng tiến thối lưỡng nan, tấn công thì cũng không tiện, mà trọng yếu hơn là, khu Gia Tác sẽ mang đến cho Tự Cường Châu đại lượng tiền thuế, bởi vậy, chỉ cần khu Gia Tác không xảy ra nhiễu loạn quá lớn, thì Cao Tương quân đội cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Chỉ là ven đường lại có rất nhiều cửa ải.
Mở bản đồ ra, Tiêu Hoằng nhìn khu Gia Tác, địa phương phồn hoa nhất nơi này nằm tại phía tây, là Đông Giang Thành.
Nơi đó cách vị trí của Tiêu Hoằng cũng không quá xa.
- Nơi này phỏng chừng có rất nhiều bẫy rập, cẩn thận hơn một chút!
Tiêu Hoằng dặn đội quân tù nhân một câu, sau đó cưỡi Thiết cước mã, chậm rãi đi về phía thành trấn dưới chân núi.
Đi vào trong thành trấn, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, mỗi một tòa nhà, mặc dù bên trong chẳng có gì, nhưng vẫn được lắp các khung cửa sắt rất nặng, trên cửa sổ cũng có lưới hợp kim phòng hộ.
Tại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì nghiêm cấm bình dân mang theo Chiến Văn, nhưng dân chúng nơi này lại đều mang theo Ma Văn bao, không có bất kỳ một người nào có thể tìm được cảm giác an toàn ở trong này cả.
Thấy đoàn người Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã đi trên đường phố, đám người nơi đây đều bị hấp dẫn ánh mắt, cũng không phải bởi vì đám người Tiêu Hoằng như thế nào, mà là mỗi người đều cưỡi Thiết cước mã loại thượng đẳng.
Ở trong mắt bọn họ, cảnh này không khác gì cưỡi kim tệ đi trên đường cả.
Nếu không phải vì nhân số đông, lại nhìn thấy sắc mặt của đội quân tù nhân đều bất thiện, thì có lẽ mấy chục tên du côn ở góc đường đã trực tiếp xông tới cướp đoạt rồi.
- Những đại gia này, ở trọ hay sao?
Đúng lúc này, một nữ nhân đứng bên dưới một kiến trúc kim loại nói, phấn son rất dày, không nhìn ra bao nhiêu tuổi, mái tóc lại quăn một cách không hề có mỹ cảm gì, có vẻ giống như một kiểu đua đòi vậy.
Mà phía sau nữ nhân này là một đại sảnh, trên các bàn ăn bên trong có đủ loại người đang ngồi, đang ăn đủ loại đồ ăn có kiểu dáng khác nhau.
Đối với lời mời của nữ nhân này, Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, chỉ dùng ánh mắt bình thản quan sát bên trong.
- Vị đại gia tóc bạc trắng này, ngài đang nhìn cái gì vậy? Chắc là các ngươi đã rất lâu không có làm "chuyện đó" rồi phải không, ở chỗ chúng ta cũng có các cô nương đó.
Nữ nhân thấy Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, liền cười khanh khách nói, giọng điệu có thêm một chút quyến rũ.
Tiêu Hoằng vẫn không lên tiếng trả lời, run dây cương, trực tiếp mang theo đội quân tù nhân rời đi, đồng thời ánh mắt Tiêu Hoằng cũng hiện lên một chút cảnh giác.
Bởi vì vừa rồi Tiêu Hoằng đã có thể rõ ràng nhìn thấy, trong số những người mặc quần áo rách nát đang dùng cơm trong đó, có vài tên rất quái dị, mặc dù bọn họ hóa trang rất giống, nhưng đôi tất lại làm cho bọn họ bại lộ. Đã giết nhiều binh sĩ Cao Tương như vậy, chẳng lẽ Tiêu Hoằng còn không biết người của quân đội đeo tất gì hay sao? Đó chính là tất cao cổ màu xám, thứ này tuyệt đối chỉ có trong quân đội, mà trọng yếu hơn là, chúng đều rất mới.
Ngoài ra, còn có ánh mắt bọn họ, căn bản không giống lưu manh, ngay cả tư thế uống rượu cũng không giống.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi này đã có Cao Tương quân đội trà trộn vào, tuy nhiên, điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tiêu Hoằng.
- Từ giờ trở đi, xốc lại tinh thần cho ta, trong này có người của quân đội!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó liền cưỡi Thiết cước mã, trực tiếp đi xuyên qua thành trấn.
Cùng lúc đó, hơn mười người đang uông rượu trong kiến trúc kim loại kia, thấy Tiêu Hoằng rời đi thì đều đứng dậy, nhìn về phía bóng dáng Tiêu Hoằng, trong ánh mắt hiện lên một chút ủ rũ, sau đó lập tức cầm lấy Ma Văn thông tin, gửi một tin tức cho Vương Các: "Cá đã tiến vào ao, nhưng không mắc câu, có vẻ như đang chạy tới Đông Giang Thành".
Nhận được tin tức này, Vương Các không kiềm được nheo mắt suy nghĩ, hắn cũng không rõ ràng lắm lần ám toán đầu tiên có sơ hở gì, vẫn cho rằng những tù nhân kia có vận khí tốt, tránh được một kiếp.
Tuy nhiên, Vương Các cũng không thấy quá nghiêm trọng, hắn lại lần nữa làm ra một loạt điều chỉnh.
Trái lại, Tiêu Hoằng rời khỏi thành trấn, lại một lần nữa tiến vào trong sơn đạo, bắt đầu tăng hết tốc độ, chạy về phía Đông Giang Thành.
Trên thực tế, cả tòa Đông Giang Thành gần như được cho là một trong vài đại thành thị phồn hoa của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, chỉ có điều, không có người thừa nhận mà thôi.
← Ch. 0704 | Ch. 0706 → |