← Ch.0714 | Ch.0716 → |
- Cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm phải không? Giới thiệu xem.
Tiêu Hoằng tiếp tục hỏi Bạch Cáp Mô.
- Cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm phải không, nó coi như là cửa hàng Ma Văn duy nhất ở địa khu Gia Tác, tài liệu cũng rất đắt, gấp 10 lần giá thị trường, Chế văn sư ít ỏi cũng ở trong đó, khống chế trong tay tổ chức Hồng Sâm. Tổ chức Hồng Sâm cũng là tổ chức mạnh nhất địa khu Gia Tác, nguyên nhân chủ yếu là tự sản xuất Chiến Văn, như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều tài chính, dùng làm việc khác. Nếu tổ chức khác muốn mua Chiến Văn, vậy phải tốn rất nhiều kim tệ, hơn nữa cùng đừng mơ mua được số lượng lớn.
Bạch Cáp Mô nói.
Nghe thế, Tiêu Hoằng gật đầu, bây giờ Tiêu Hoằng bắt đầu tính ra, bình quân 100. 000 kim tệ ở địa khu Gia Tác có giá trị 10. 000 ở nơi khác.
- Còn có một điều ngươi phải chú ý, đó là nơi đó dù là bán ra hoặc bán đấu giá hàng hóa, đều không đón người xa lạ, bởi vì họ sợ có người chính phủ lẫn vào.
Bạch Cáp Mô nói tiếp.
Tiêu Hoằng không nói nữa, chỉ khẽ gật đầu, trong đầu lại suy ngẫm, con mắt không ngừng xoay chuyển.
Lúc này, Thiết Nam đi tới, nhỏ giọng nói:
- Lão đại, Nhâm Thu hôm qua đã đến, chỉ danh muốn gặp ngài.
Nghe thế, Tiêu Hoằng cũng không bất ngờ, bởi vì Tiêu Hoằng còn chưa thực hiện hứa hẹn mà. Đã trải qua Doanh nghiệp Đại Hoàng Mỹ, Tiêu Hoằng rất có kinh nghiệm, biết rõ phụ nữ vì xinh đẹp sẽ trở nên bất chấp mọi giá, chỉ cần họ có cơ hội trở nên xinh đẹp.
Tiêu Hoằng cũng không nói gì nữa, ném Bạch Cáp Mô cho Thiết Nam, sửa sang lại áo một chút, đi xuống lầu.
Đến đại sảnh lầu một, Tiêu Hoằng nhìn thấy Nhâm Thu đeo mặt nạ bạc ngồi trên bàn lớn, sau lưng chỉ có một mình Ba Ước, ánh mắt đầy cảnh giác nghiêm nghị.
Hôm qua hắn thật sự thấy được đội quân tù nhân lợi hại tàn bạo, bây giờ tốp năm tốp ba đội quân tù nhân đang điều chỉnh Chiến Văn, một đám ánh mắt lạnh băng, trong lòng khó tránh khôi áp lực.
Các cô gái Lạc Đan Luân trong góc đang dựa vào cửa, nhìn về phía Nhâm Thu. Đối với Nhâm Thu, bọn họ chỉ có sợ hãi, nhưng không thù địch, nguyên nhân có lẽ vì đều là phụ nừ, Nhâm Thu cũng không làm hoạt động mua bán con gái Lạc Đan Luân, đa số đều tập trung vào khối điều trị.
Thấy Tiêu Hoằng đi xuống, Nhâm Thu nhìn như không để ý toát ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt không ngừng quét qua người Tiêu Hoằng.
Có thể nói, chỉ từ mặt mũi bề ngoài, Tiêu Hoằng thật là không có xuất sắc gì, nhất là vừa ra khỏi khu nhà giam chữ Giáp, một đường giết chóc, ngoại trừ bộ chiến bào màu trắng, toàn thân rất là bừa bộn.
Nhưng những điều này không quan trọng, có lẽ đánh giết nhiều năm, chỗ hấp dẫn Nhâm Thu chính là Tiêu Hoằng lạnh như băng cùng tàn bạo.
- Ngài tóc bạc, hy vọng chiếc máy kiểm tra kia có thể sử dụng tốt, n thực hiện hứa hẹn của ngài chứ?
Nhâm Thu nhìn Tiêu Hoằng, nói.
- Chỉ có hai người, không phù hợp phong phạm lão đại của cô.
Tiêu Hoằng nhìn Nhâm Thu, thuận miệng nói.
- Đủ rồi, ở trước mặt ngài, hai người cùng vạn người có gì khác khác nhau?
Nhâm Thu cũng mặc kệ, chẳng qua lúc này Nhâm Thu nắm chắc được một cái đặc điểm của Tiêu Hoằng, đó là tuy rằng Tiêu Hoằng tàn bạo, nhưng đó là ở điều kiện đối thủ tràn đầy địch ý. Nếu trực tiếp yếu thế thậm chí ra vẻ đáng thương, Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ không ra tay, điều kiện kiên quyết là đừng mang ý xấu.
Đối với lời của Nhâm Thu, Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười, đi tới bên cạnh.
- Ngài tóc bạc, tối qua ta nghĩ cả đêm, ngài nói có lạ không, ngài giết nhiều thủ hạ của ta như thế, sao ta lại không hận ngài vậy chứ?
Nhâm Thu ngồi xuống, ngước nhìn Tiêu Hoằng.
- Đó là bởi vì cô có chuyện nhờ ta, chẳng qua điều kiện kiên quyết là ta phục hồi lại khuôn mặt cho ta, cho cô biến thành tiểu mỹ nhân, món nợ giữa hai ta sẽ xóa bỏ. Hơn nữa ta cũng sẽ không ở địa khu Gia Tác lâu, cô sẽ không tổn thất gì.
Tiêu Hoằng bình thản nói, tiếp theo trực tiếp giật mặt nạ của Nhâm Thu, nắm cằm nàng, tay còn lại ấn đầu, quan sát tỉ mỉ.
Quan sát mười mấy giây, Tiêu Hoằng có thể phán đoán ra vết thương trên mặt Nhâm Thu không phải do người gây ra, mà là bị vi khuẩn gây bệnh, khiến làn da bị thối rữa diện rộng, sau khi hết bệnh thì biến thành thế này. Chẳng qua Nhâm Thu bị nghiêm trọng hơn, gần như cả khuôn mặt bị tổn thương, mắt trái cũng bị biến dạng nghiêm trọng.
Còn Nhâm Thu không nói nhiều, cứ nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Tiêu Hoằng, giống như muốn thông qua đôi mắt đó nhìn vào trong nội tâm của hắn. Vào lúc này, Nhâm Thu cảm giác Tiêu Hoằng thật là thần bí.
Bỏ tay ra, Tiêu Hoằng không nói một lời, lấy ra tờ giấy, rút bút bắt đầu ghi xuống danh sách tài liệu, chỉ là trong danh sách này, ngoại trừ tài liệu chữa trị bộ mặt cho Nhâm Thu, còn kèm theo dược vật chữa trị thần kinh cho Phất Lạc, không dưới 100 loại.
- Đây, là những loại thuốc cần để chữa trị khuôn mặt của cô, nghĩ cách kiếm đủ đi.
Tiêu Hoằng hời hợt nói, sau đó đưa danh sách cho Nhâm Thu. Theo lý mà nói, mấy thứ này có giá khoảng 20. 000 kim, nhưng bây giờ xem chừng phải 200. 000 kim tệ mới đủ, mà chân chính sử dụng cho Nhâm Thu, cùng chỉ có 100 kim tệ mà thôi.
Tuy rằng Nhâm Thu không phải Dược sư, nhưng quanh năm làm việc với sở điều trị, chưa nói tới rõ ràng dược liệu như lòng bàn tay, nhưng cũng không phải không biết.
Chỉ là quét nhìn qua, Nhâm Thu đã nhìn ra manh mối, Tiêu Hoằng này đúng là coi mình tiêu tiền như rác mà. Nhâm Thu chỉ mỉm cười, không nói toạc ra, làm ra vẻ mình rất đần độn.
Nhâm Thu làm như vậy, có 2 nguyên nhân: Thứ nhất nàng có chuyện nhờ Tiêu Hoằng, thứ hai nói toạc ra sẽ không nể mặt Tiêu Hoằng, ai cũng không tốt.
- Có một nửa trong những tài liệu này, khoảng 30 loại chỗ ta không có, phải đi cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm mua sắm, hy vọng ngài tóc bạc vui lòng, cùng ta đi một chuyển được không? Bởi vì ta không biết loại tài liệu nào thích hợp hơn.
Nhâm Thu nhìn Tiêu Hoằng, ôn nhu nói.
Tiêu Hoằng không lập tức trả lời, mà cẩn thận nhìn Nhâm Thu. Hắn luôn luôn có cảm giác, cô ả này giống như tắc kè hoa, rất hiểu lợi dụng hoàn cảnh, thay đổi bản thân. Khi thì mạnh mẽ, khi thì yếu thế, khi thì làm ra vẻ đáng thương.
Thoáng suy xét một lát, cuối cùng Tiêu Hoằng vẫn gật đầu. Theo lý mà nói, Tiêu Hoằng thật sự không muốn dây dưa quá nhiều với cô nàng này, vì Nhâm Thu này làm Tiêu Hoằng cảm thấy không đoán ra được. Nhưng ở tình trạng hiện giờ, nếu có thể đi cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm thu gom đủ tài liệu, Tiêu Hoằng có thể chế tạo thêm một ít Chiến Văn trang bị cho đội quân tù nhân, sẽ có nhiều ưu thế hơn trong chiến đấu tiếp theo.
- Chúng ta đi ngay thôi.
Nhâm Thu nói xong, trực tiếp kéo tay lấy Tiêu Hoằng, làm ra vẻ rất thân thiết.
Tiêu Hoằng nhăn mày lại, nhưng cũng không nói gì được, thường nói không đánh mặt người cười mà.
- Chờ chút, ta đi thay quần áo.
Tiêu Hoằng rút tay ra, sau đó đánh mắt với Ốc Sư cùng mười mấy thành viên, những người này liền lên lầu hai, lấy ra mấy bộ quần áo thường.
Đám người Tiêu Hoằng tìm được quần áo phần lớn là của khách cùng nhân viên phục vụ để lại, tìm mấy bộ vừa người, Tiêu Hoằng dẫn Ốc Sư và 10 người tinh anh xuống lầu.
Nhìn Tiêu Hoằng mặc một bộ lễ phục màu đen đi xuống, ánh mắt Nhâm Thu liền thay đổi, nhìn chòm râu trên môi Tiêu Hoằng đã trải qua cắt tỉa một chút, thoáng gọn gàng hơn, lại còn đeo mắt kính, thật là hào hoa phong nhã, cử chỉ, bước đi rất là thân sĩ.
Không nói quá, Tiêu Hoằng thay đổi trang phục và chuyển đổi khí chất như thế, quả là thay đổi thành một người khác. Không chỉ Nhâm Thu, ngay cả thành viên đội quân tù nhân cũng cảm thấy kinh ngạc. Nếu không phải ở rất lâu, nếu chỉ vừa gặp mặt, thật sự không nhận ra được Tiêu Hoằng.
Cái này không lạ, từ nhỏ đến thợ mỏ, lưu manh trên đường, ông chủ quán nhỏ, lớn đến Tướng quân, siêu cấp phú hộ, Tiêu Hoằng đã trải qua hết, ngụy trang chuyển biển như thế này, đối với Tiêu Hoằng chỉ là trở bàn tay thôi.
Về phần Ốc Sư đàng sau, mặc ào báo thô đỏ sẫm, đeo mấy cây Đồ Đằng Ma Văn bên hông, những người khác cũng ăn mặc không nổi bật.
Tiêu Hoằng vừa xuống dưới, Nhâm Thu lại một lần nữa dính lên, vốn Tiêu Hoằng đã cho nàng cảm giác rất đặc biệt, lần này trong lòng nàng lại bỏ thêm không ít điểm cho hắn.
- Không ngờ tới, ngươi còn là người đàn ông có thưởng thức như vậy.
Nhâm Thu ôm cánh tay Tiêu Hoằng cười nói.
Tiêu Hoằng liếc Nhâm Thu, trong lòng có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu lên xe, kéo Nhâm Thu vào trong.
Ốc Sư cùng 10 người khác cũng tùy ý tìm một chiếc xe trong khách sạn, sau đó lập chạy đi cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm ở thành nam.
Trên đường, Nhâm Thu luôn cười hi ha, hỏi đông hỏi tây hỏi, hỏi trái hỏi phải với Tiêu Hoằng, đều là nói chuyện không đâu.
Tiêu Hoằng cũng trả lời từng câu một, thẳng đến khi thật sự không nhịn được nữa.
- Nói thật, ta thật không biết làm sao cô lại lên làm lão đại một tổ chức.
Tiêu Hoằng lái xe, liếc Nhâm Thu bên cạnh, hoài nghi nói.
- Rất đơn giản, đó là cân nhắc cùng kìm chế. Đừng nhìn ta chỉ có Ngự sư cấp hai, thực lực bình thường, nhưng ta hiểu cách dùng thuộc hạ kìm chế thuộc hạ, đạt tới một loại cân bằng. Hơn nữa ở trong này, mọi người tụ tập một chỗ chỉ vì 2 điểm: Thứ nhất là an toàn, thứ hai là tiền tài. Ta có thể cho bọn họ 2 điểm này, hơn nữa cho càng nhiều, lớn mạnh với phương thức lăn quả cầu tuyết, mà không phải đi thu gom xung quanh, luôn khiến đối thủ phải cố kỵ. Làm cho bọn họ biết rõ, tiêu diệt ngươi sẽ phải hao tốn vượt xa chiếm được, như vậy bọn họ sẽ không có hứng thú nữa.
Nhâm Thu nói đâu ra dây, trong khi nói, bộ dạng con gái dần phai nhạt, bản năng toát ra cảm giác mạnh mẽ.
← Ch. 0714 | Ch. 0716 → |