Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0717

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0717: Bùng nổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trái lại phía sau Lý Kiệt, 50 người đều có vẻ hung thần ác sát, ngoài bản thân Lý Kiệt là Đại Ngự Sư cấp một ra, còn có hai gã Đại Ngự Sư, những người khác cũng đều là tinh anh bộ hạ Ngự Sư cấp bốn, cấp năm.

Trên cơ bản ở khu Gia Tác, 50 người này có sức chiến đấu tuyệt đối làm cho người khác nghe thấy mà sợ mất mật.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Kiệt mười phần tự tin như vậy.

- Lý Kiệt tiên sinh, mời ngươi tuân thủ quy tắc một chút, thứ tự đến trước và sau, thứ đó do ta thấy trước, nên theo lý phải thuộc về ta.

Nhâm Thu nhìn Lý Kiệt, tuy rằng bày ra một bộ dáng cường thế, nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng đã tràn ngập cố kỵ.

- Quy tắc? Tại sao ta lại không nhớ rõ trong khu Gia Tác còn có quy tắc nhỉ, ở trong này, ta chỉ biết là cường giả vi tôn, bởi vậy, ta nhìn trúng thừ gì, thì nó sẽ là của ta.

Lý Kiệt nói xong, liền vẫy vẫy tay về phía người bán hàng, ý bảo mau đưa máu Ngạc Long tới đây.

Tiêu Hoằng đứng một bên, tự nhiên cũng có thể được nhìn ra được, Lý Kiệt đó rõ ràng tới khiêu khích, khi dễ Nhâm Thu đang nằm trong thế yếu.

Kỳ thật nếu là trước kia, Tiêu Hoằng còn lười đi quản mấy việc này, chuyện này không có chút quan hệ nào cùng hắn, nhưng trước mắt lại không giống, máu Ngạc Long này nói là dùng để chữa trị khuôn mặt cho Nhâm Thu, nhưng trên thực tế, đây chính là dược vật trọng yếu để chữa trị cho Phất Lạc.

Người bán hàng đứng trong quầy, nhìn thấy hai lão đại làm loạn, trong lúc nhất thời có chút phát mộng, có thể nói là cực kỳ khó xử, hắn chỉ là một người bán hàng nho nhỏ, đắc tội ai thì gần như đều chỉ có đường chết, bọn họ bóp chết hắn một cách rất dễ dàng.

Về phần người của các tiểu thế lực khác đứng nhìn, thì ước chừng lên tới trên trăm người, tất cả đều thối lui vào trong góc, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Nhâm Thu và Lý Kiệt.

Trong lòng bọn họ không kiềm được lo lắng cho Nhâm Thu, ít nhất là từ thực lực trước mắt mà so sánh, thì phía Nhâm Thu chỉ có mười người, ngoài Ba Ước ra, những người khác dường như đều là hạng người vô danh, có vẻ giống như là đàn em. Nhưng phía sau Lý Kiệt gần như toàn bộ đều là thành viên trung tâm. Thực lực chỉnh thể đều từ Ngự Sư cấp bốn trở lên, còn có ba gã Đại Ngự Sư, sức chiến đấu như vậy tuyệt đối là rất đáng sợ.

- Lần này, Nhâm Thu phiền toái lớn rồi.

- Đúng vậy, ta thấy Nhâm Thu vẫn sẽ nhượng bộ thôi.

- Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, ở trong hoàn cảnh này mà nhượng bộ, sẽ mất hết mặt mũi, hơn nữa Lý Kiệt rõ ràng là khiêu khích, cho dù nhượng bộ, thì cũng không có tác dụng.

Trong lúc nhất thời, đám người kia liên tục bàn luận.

Trên cầu thang còn tụ tập một đám người nữa nhìn về phía này.

Nhìn thấy trong tầng này càng lúc càng có nhiều người tụ tập, vẻ mặt Nhâm Thu đã hơi có chút nghiêm trọng, lúc này Tiêu Hoằng không có khả năng thấy chết mà không cứu được nữa, nàng có thể tin tưởng điều này, nhưng trước mắt Tiêu Hoằng chỉ có mười mấy người, đối phương lại có hơn 50 cao thủ. Một khi xung đột, trong lòng Nhâm Thu ít nhiều có chút lo lắng.

- Lý ca, máu Ngạc Long này ta có việc cần dùng gấp. Tặng cho muội muội ta đi, yên tâm đợt hàng hóa tiếp theo, ta sẽ tự mình đưa cho Lý ca ngài một lọ.

Nhâm Thu trầm tư một lát, lên tiếng.

- Ồ...

Nghe Nhâm Thu nói ra câu này, tiếng bàn luận của đám người bốn phía lại càng to hơn, từ các xưng hô của Nhâm Thu, thì rõ ràng là nàng đã cam chịu nhượng bộ, mà cam chịu như thế này, dường như cũng đã nói rõ, hiệu quả mà Lý Kiệt muốn có đã thành công.

Mà trọng yếu hơn là, đây là nói ra trước mặt rất nhiều người, dường như cũng đã biến thành sự thừa nhận Lý Kiệt cường thế, Bạch Ti Đái nhược thế, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ có thay đổ long trời lở đất đối với kết cục giữa hai thế lực này.

Một số tiểu thế lực không lăn lộn được nữa, nếu sau này phải đầu nhập vào một chỗ, thì chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn một bên cường thế, cũng chính là tổ chức Ngốc Thứu, điều này rất bất lợi cho Bạch Ti Đái a.


Dựa theo đạo lý mà nói, Nhâm Thu đã nhượng bộ, Lý Kiệt đã đạt được mục đích, không nên làm gì quá nữa, cho Nhâm Thu một cái bậc thang để hạ xuống, sau này vẫn sẽ là "hảo huynh muội".

Tuy nhiên, lúc này Lý Kiệt phát hiện Nhâm Thu chấp nhận nhượng bộ dễ dàng như vậy, trên cơ bản đã trăm phần trăm có thể xác định, Bạch Ti Đái này đã không cường thế như trước nữa, hắn định một tiếng trống làm hăng hái thêm tinh thần, trực tiếp áp chế Nhâm Thu ngay tại đây.

- Không được!

Lý Kiệt dứt khoát từ chối:

- Hôm nay máu Ngạc Long này, ta muốn là chắc rồi, ai cũng không thay đổi được.

Tiêu Hoằng đứng một bên, ít nhiều đã có chút không kiên nhẫn, nhìn Ma Văn thông tin trong tay, hai mươi phút thời gian đã lãng phí như vậy, hơn nữa Lý Kiệt này rõ ràng chính là không quan tâm tới mặt mũi, Tiêu Hoằng không kiềm được hít sâu một hơi.

- Vậy Lý ca rốt cuộc muốn như thế nào?

Nhâm Thu hơi nhìn Tiêu Hoằng một cái, sau đó nói với Lý Kiệt.

- Như thế nào? Không muốn như thế nào cả, trừ phi sau này ngươi cung cấp điều trị miễn phí cho thành viên tổ chức Ngốc Thứu, hơn nữa...

- Ngươi dây dưa với hắn làm cái rắm gì vậy!

Không đợi Lý Kiệt nói hết câu, Tiêu Hoằng đã trực tiếp cắt lời, vươn bàn tay to ra, thô lỗ kéo Nhâm Thu lại, tất cả Chiến Văn nhanh chóng được khởi động, sau đó không nói hai lời, vung chân đá về phía Lý Kiệt!

Tuy rằng trong lòng Lý Kiệt tràn ngập cảnh giác, nhưng cũng chỉ cảnh giác với Ba Ước bên cạnh Nhâm Thu, cùng với bản thân Nhâm Thu mà thôi, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng hào hoa phong nhã vậy mà lại trực tiếp điên lên, hơn nữa còn không có chút dấu hiệu báo trước nào.

Tuy nhiên, thân là Đại Ngự Sư, Lý Kiệt vẫn phản ứng rất nhanh, muốn bày ra tư thế phòng ngự.

Ầm...

Ngay khi Lý Kiệt vừa mới nâng hai tay lên, chuẩn bị khởi động Chiến Văn, thì Tiêu Hoằng đã nhanh như tia chớp, cái chân được bao phủ bởi Hàn băng vạn năm đã trực tiếp đá vào bụng của Lý Kiệt.

Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vang lên, Lý Kiệt trực tiếp bị đá văng ra ngoài, ngã vào một quầy hàng, mọi thứ đổ tung tóe xuống đất.

Có thể nói, mượn dùng đủ loại bảo vật, cùng với thân truyền của Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng tuyệt đối có thể nói là đỉnh cao trong số Đại Ngự Sư cấp một.

Đồng thời, ngay trong nháy mặt khi Tiêu Hoằng ra tay, đám thủ hạ của Lý Kiệt cũng trở nên cảnh giác, trong mắt đột nhiên nổi lên vô tận hung quang, đồng loạt khởi động Chiến Văn.

Đám người đứng nhìn lại có chút há hốc mồm, đây là chuyện gì xảy ra a?

Dựa theo đạo lý mà nói, làm lão đại, chỉ có Nhâm Thu đồng ý thì mới có thể động thủ, mà bọn họ lại nhìn thấy tên Tiêu Hoằng nho nhã kia lại trực tiếp quát lớn Nhâm Thu một câu, sau đó động thủ, hơn nữa bọn họ có thể nói là rất xa lạ đối với bộ dáng của Tiêu Hoằng, cũng không biết hắn từ nơi nào chui ra nữa.

- Tên hỗn đản chết tiệt! Cũng dám đánh ta ư?

Lý Kiệt đột nhiên vùng dậy từ bên dưới quầy hàng, ôm lấy bụng, hai mắt đều sắp sửa phun ra lửa, ở khu Gia Tác trà trộn hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám mạo phạm hắn như thế:

- Đây chính là Bạch Ti Đái ra tay trước, đáng chết, đều nghe kỹ cho ta...

- Giết hết!

Không đợi Lý Kiệt nói hết câu, Tiêu Hoằng đã lạnh lùng ra lệnh cho đội quân tù nhân.


Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh, đội quân tù nhân đã cùng lúc khởi động Chiến Văn của bản thân, sao đó lao về phía đám thành viên Ngốc Thứu.

Không có gì ngoài ý muốn cả, quả thật số người mà Tiêu Hoằng mang đến là rất ít, tính cả Tiêu Hoằng và Ốc Sư, đơn giản chỉ có mười hai người mà thôi, nhưng trong mười hai người này, có tổng cộng tất cả tám gã Đại Ngự Sư, bốn gã khác cũng là Ngự Sư đỉnh phong.

Nhân số tuy ít, nhưng cấp bậc lại cao hơn người khác một bậc!

Phốc, phốc. Phốc...

Gần như ngay khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, hơn mười tên thuộc hạ của hắn đã vọt tới trước mặt đối thủ, sau đó là một cuộc giết chóc nghiêng về một bên.

Trong tổ chức Ngốc Thứu, vài tên Đại Ngự Sư cùng với bảy, tám gã Ngự Sư đỉnh phong cũng nhanh chóng phản ứng, trực tiếp tránh thoát, nhưng Ngự Sư cấp bốn, cấp năm thì lại không may mắn như vậy. Bọn chúng hoặc là bị trực tiếp đánh nát đầu, hoặc là bị quang nhận cắt rụng đầu xuống.

Chỉ mới va chạm, tổ chức Ngốc Thứu đã có năm tên thành viên bị đánh chết, ngay sau đó, song phương lập tức hoàn toàn xông vào hỗn chiến!

Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh, các loại năng lượng thể bắn ra đầy trời, hai bên trực tiếp liều mạng huyết chiến cùng một chỗ.

Những người đứng xem nhìn thấy tình hình như vậy, lập tức nhanh chân chạy vào trong các góc cho an toàn, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, bê phía Bạch Ti Đái tuy rằng chỉ có mười mấy người, nhưng lại đánh với 50 người, vẫn không có chút hạ phong nào.

Ba Ước đứng một bên, nhìn thấy đội quân tù nhân động thủ trước, đã có chút nóng lòng muốn thử, không kiềm được nhìn về phía Nhâm Thu.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Không thấy người ta đều đã động thủ rồi sao? Lên!

Nhâm Thu cũng không quan tâm, nói với Ba Ước.

Sau khi Nhâm Thu nói vậy, Ba Ước cũng trực tiếp giết về phía thành viên Ngốc Thứu, sóng vai chiến đấu cùng đội quân tù nhân!

Rất khó tưởng tượng ngay tại ngày hôm qua tổ chức Bạch Ti Đái còn cùng đội quân tù nhân đánh giết chết đi sống lại, hôm nay lại đã trở thành chiến hữu.

Lý Kiệt vừa mới bò dậy, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đã dần dần vặn vẹo, vẻ phẫn hận đã nổi lên trên mặt.

- Chết tiệt! Cũng dám tấn công tổ chức Ngốc Thứu, xem ra các ngươi thật sự chán sống rồi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi kiến thức một chút sức chiến đấu tổ chức Ngốc Thứu!

Lý Kiệt không kiềm được thốt lên, vừa định giết vào trong, thì lại phát hiện ra, Tiêu Hoằng đã vòng qua đám người, lại lần nữa giết về phía Lý Kiệt hắn.

Giờ khắc này, vẻ bình thản trong hai mắt Tiêu Hoằng đã không còn sót lại chút gì, biến thành lạnh như băng, tàn bạo, giống như một con dã thú đã bỏ đi bộ da dê, lộ ra hàm răng nanh dữ tợn.

- Đừng tưởng rằng ngươi đánh lén thành công một lần, thì sẽ là đối thủ của ta, tên vô danh chết tiệt kia!

Lý Kiệt nhìn Tiêu Hoằng giết tới, trong lòng đã sắp sửa tức tới nổ tung, đồng thời vội vàng khu động Chiến Văn trong tay, chuẩn bị một lần chính diện giao đấu với Tiêu Hoằng!

Bốp...

Gần như ngay khi Lý Kiệt vừa mới nói ra câu này, đồng thời chuẩn bị giao chiến với Tiêu Hoằng, thì những người đứng xem và cả Nhâm Thu lại đã rõ ràng nhìn thấy, Tiêu Hoằng mở ra bàn tay thô ráp như ưng trảo, cho tên Lý Kiệt đang hùng hổ kia một cái tát thật mạnh.

Cái tát này rất nặng, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy, khuôn mặt Lý Kiệt trong nháy mắt đã trở nên vặn vẹo, thân hình đang giương nanh múa vuốt cũng vẹo đi, xoay tròn văng ra ngoài, đập mạnh vào một vách tường, giống như một con quay bị đánh văng đi vậy.

Đám người đứng xem có thể nói là sợ hết hồn, hai mắt rung động nhìn Lý Kiệt một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, một vài kẻ có Ngự lực cao thâm đã rõ ràng đó có thể thấy được, một cái bạt tai này nhìn như cực kỳ mang tính nhục nhã, nhưng lại bao hàm kỹ xảo cách đấu làm cho người ta phải ngạc nhiên thán phục, quỹ tích mà bàn tay đi qua vừa vặn tránh được tất cả phòng ngự của Lý Kiệt, từ trong khe hở mà xuyên qua, trực tiếp tát lên mặt, vô cùng nặng tay.

*****

Nhâm Thu đứng trong góc, vẫn chưa ra tay, nàng cũng không am hiểu cách đấu, nhưng lại có thể cảm nhận được, trên người Tiêu Hoằng có một luồng khí thế dữ tợn.

Ánh mắt không kiềm được hơi sáng lên một cách khó hiểu.

Nghĩ lại khi còn là địch nhân của Tiêu Hoằng, nàng cảm thấy Tiêu Hoằng rất đáng sợ, hiện tại đứng cùng trận tuyến với Tiêu Hoằng, lập tức Nhâm Thu liền có một loại cảm giác vô cùng an toàn, dường như có một cây cột trụ đã trực tiếp chống đỡ nội tâm có chút suy yếu của nàng.

Lại nhìn mười thước phía trước, đám thủ hạ của Tiêu Hoằng vô cùng hung mãnh, dùng ít đánh nhiều, không có chút hạ phong nào, đồng thời về mặt khí thế thì rõ ràng cao hơn đối phương một bậc.

Mà ở bên kia, Lý Kiệt rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt đã xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, đồng thời đã có chút sưng lên, hai mắt căng thẳng nhìn về phía Tiêu Hoằng, tràn ngập tức giận!

Bị một kẻ vô danh tiểu tốt cho một cái tát văng ra ngoài, điều này đối với lão đại của một thế lực lớn mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục không thể chối cãi nổi.

- Tên tiểu tử chết tiệt kia, ta sẽ cho ngươi phải trả cái giá đắt!

Lý Kiệt thấp giọng gầm lên, sau đó chỉ nghe "phần phật" một tiếng, phía sau hắn đột nhiên có một đôi Ma Văn Dực màu đen nhánh vươn ra, giống như cánh của một con quạ đen.

Sau khi Lý Kiệt mở Ma Văn Dực ra, một luồng sóng năng lượng màu đen lập tức quanh quẩn bốn phía, một cỗ khí thế cũng phát ra, không khỏi làm cho mọi người bốn phía cảm thấy căng thẳng, có một luồng uy áp đập vào mặt mà đến.

Điều này không khỏi làm cho đám người ngoài khẽ lui về phía sau hai bước, bọn họ phi thường rõ ràng, giờ khắc này, Lý Kiệt muốn vận dụng toàn lực, mọi người đã tận mắt chứng kiến Ma Văn Dực quạ đen của Lý Kiệt rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, trong lòng đều cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt.

Sau đó bọn họ lập tức nhìn về phía Tiêu Hoằng, kẻ thần bí này làm cho bọn họ cảm thấy, hắn căn bản không phải là bộ hạ của Nhâm Thu, ngược lại càng giống như hậu trường của Nhâm Thu.

Tuy nhiên, trước mắt đối mặt với Lý Kiệt, bọn họ thật sự không biết, Tiêu Hoằng rốt cuộc có thể phát huy ra trình độ như thế nào, dù sao hai đòn vừa rồi kia là do Tiêu Hoằng dựa vào tốc độ mới làm được, hiện tại có Ma Văn Dực, tốc độ của Lý Kiệt đã tăng lên tới mức trước nay chưa từng có.

Phần phật!

Gần như ngay khi mọi người đang hai mặt nhìn nhau, không dám phát ra chút tiếng động nào, thì phía sau Tiêu Hoằng đã có một cặp Ma Dực đỏ như máu trực tiếp duỗi ra. Nó có màu đỏ như máu, các phiến băng lăng giống như lông chim kết hợp cùng một chỗ, hình thành một đôi cánh giống như ác ma, vô cùng khổng lồ, các thanh băng thứ bên cạnh nhô ra, mỗi một thanh đều làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng và sắc bén.

Trình độ hoa lệ của nó đã hơn xa Ma Văn Dực quạ đen kia. Gần như ngay khi Ma Dực của Tiêu Hoằng vỗ lên, toàn bộ căn phòng đã lạnh hơn rất nhiều, một chút khí thế khi nãy do Lý Kiệt phát ra đã hoàn toàn bị nuốt hết, cũng giống như tiểu quỷ gặp đại ác ma vậy.

Nhìn thấy một màn như thế, những người đứng xem và Nhâm Thu đều biến sắc, bởi vì mọi người nơi này rõ ràng có thể phát hiện ra, Ma Dực của Tiêu Hoằng có chút không giống với các Ma Văn Dực bình thường khác, nhất là luồng khí thế kia, cùng với khí tức lạnh như băng được phát ra, không khỏi làm cho một số kẻ đứng xem trở nên run run, đồng thời có một loại cảm giác hít thở không thông.

Ngay cả Lý Kiệt đang hùng hổ phía trước, nhìn thấy một màn như vậy, vẻ mặt cũng trở nên cứng đờ, giờ khắc này, hắn đã thực sự cảm nhận được Tiêu Hoằng cũng không tầm thường.

Không đợi Lý Kiệt có nhiều phản ứng, Tiêu Hoằng đã ra tay trước, đột nhiên tăng tốc một cái, hình thành một luồng quang ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Kiệt, hai Ma Văn Dực va chạm cùng một chỗ, giống như hai lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ chém vào nhau.

Răng rắc!


Gần như ngay khi hai chiếc Ma Văn Dực va chạm cùng một chỗ, một tiếng giòn tan lập tức truyền đến, ngay sau đó, mọi người liền khiếp sợ phát hiện ra, Ma Văn Dực quạ đen của Lý Kiệt đã trực tiếp bị Ma Dực của Tiêu Hoằng cắt đứt một mảnh lớn, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt qua một tấm ván gỗ vậy.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, hai mắt Lý Kiệt không kiềm được trợn lên, trong lòng lại giật mình, điều này chứng minh cái gì, đã không cần nói cũng biết, trước mặt Ma Dực của Tiêu Hoằng, thì Ma Văn Dực có thể nói là tính năng trác tuyệt của hắn căn bản không đáng nhắc tới.

Ba!

Ngay khi Lý Kiệt cảm thấy kinh ngạc, đồng thời vì Ma Văn Dực bị cắt mất một khối, khiến hắn hơi mất căn bằng, thì Tiêu Hoằng đã lại lần nữa vung ra bàn tay to, đánh vào mặt Lý Kiệt một cái tát giòn tan, trực tiếp lại lần nữa đánh văng Lý Kiệt ra ngoài!

Nếu lần đầu tiên tát văng là do Lý Kiệt không chuẩn bị tốt, như vậy lần này, đã có thể coi là thực lực mang lại, hơn nữa loại hành vi dựa vào thực lực, trực tiếp tát vào mặt đối phương này, đối với lão đại một phương mà nói, cũng tuyệt đối là nhục nhã và miệt thị không thể chối cãi nổi.

Mà điều này vẫn còn chưa xong, gần như ngay khi Lý Kiệt bị đánh văng ra ngoài, thân hình Tiêu Hoằng chợt động, đuổi theo Lý Kiệt đang văng ra kia, lại cho thêm một cái tát nữa.

Lần này, Lý Kiệt chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, hai cái răng còn dính máu đã trực tiếp văng ra ngoài.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, Lý Kiệt đã trực tiếp ngã lên trên cầu thang, trong miệng văng ra đầy máu, muốn đứng dây, nhưng lại đặt mông ngồi trên mặt đất, trước mắt trở nên điên đảo, khuôn mặt bên trái đã sung vù lên, nóng rát.

Phía sau Tiêu Hoằng, hơn 50 tên thành viên chủ lực, dưới các đợt tấn công tàn bạo của đội quân tù nhân, thì số lượng đã giảm mạnh tới không đủ 30 người, Ngự Sư cấp bốn, cấp năm gần như đều chết sạch, đồng thời sau khi nhân số giảm bớt, hơn mười người của đội quân tù nhân đã hoàn toàn nắm giữ thế chủ động.

Thậm chí Lý Kiệt có thể rõ ràng nhìn thấy, một gã thuộc hạ bị đánh nát đầu, tiên huyết và óc trắng văng khắp nơi.

Nhìn thấy một màn như vậy, lại nhìn về phía Tiêu Hoằng, Lý Kiệt chỉ cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, da đầu run lên.

- Bọn người kia rốt cuộc là ai?

Lý Kiệt trong lòng thốt lên, giờ khắc này hắn dường như đã cảm nhận được thực lực chân chính của Tiêu Hoằng.

Tuy rằng trên mặt vẫn mang bộ dáng dữ tợn, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy khiếp sợ, hắn biết rõ, từ thế cục trước mắt mà nói, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Hoằng.

Không chỉ Lý Kiệt, ngay cả đám thủ hạ của hắn, khi đối mặt với đội quân tù nhân, thì cũng cảm nhận được sợ hãi.

Sự khinh thường khi nãy, ý định giáo huấn cho Nhâm Thu một phen, thì lúc này đã hoàn toàn bị vẻ sợ hãi thay thế, loại sợ hãi này cũng chỉ khi thực sự giao chiến với đội quân tù nhân thì mới có thể cảm nhận được.

Ra tay căn bản không có chút màu mè gì, mục đích cũng chỉ có một, dùng thủ đoạn ngắn gọn, hung tàn để giết chết đối thủ, không hề cố kỵ gì, loại coi rẻ tất cả sinh linh này tuyệt đối không phải người bình thường có được, mà chỉ có trên đám dã thú không hề có nhân tính mà thôi.

Điều này làm cho trong lòng các thành viên Ngốc Thứu rất e ngại, đại đa số thành viên đã bắt đầu đồng loạt lui về phía sau, không dám tùy tiện xông lên, trái lại đội quân tù nhân thì vẫn hùng hổ dọa người, chỉ có một mục đích, bọn họ đã ra tay thì phải giết chết đối phương.

Cảnh tượng này tự nhiên cũng bị đám người bốn phía nhìn rõ ràng, vốn còn các tiếng bàn luận, nhưng lúc này bọn họ lại chỉ biết im bặt, khóe miệng không ngừng co giật.


Vượt qua giai đoạn giằng co khi nãy, giờ khắc này, sự tàn bạo của đội quân tù nhân đã hoàn toàn thể hiện ra trước mặt bọn họ, điều này không khỏi làm những người đứng xem có một loại cảm giác hít thở không thông.

Đối với cảnh tượng đồ sát như vậy, thì Tiêu Hoằng đã quá quen thuộc rồi, hắn lại nhìn về phía Lý Kiệt, sau đó đi từng bước một về phía đối phương.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng vẻ mặt lạnh như băng đi tới, trong lòng Lý Kiệt lập tức run lên, giờ khắc này, kẻ ngốc cũng đều có thể nhìn ra được, tuy rằng đều là Đại Ngự Sư cấp một, nhưng thực lực hai bên cùng Chiến Văn cũng chênh lệch vô cùng lớn.

Cố gắng bò lên, Lý Kiệt không kiềm được lui lại về phía sau mấy bước.

- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, đắc tội Lý Kiệt ta ở trong này, chính là giờ chết của ngươi!

Lý Kiệt cố gắng hung ác nói với Tiêu Hoằng, sau đó lắc người, đi về phía cầu thang, phân phó một tiếng rút lui, sau đó vội vàng chạy đi.

Mà thành viên tổ chức Ngốc Thứu nghe vậy, một tia ý chí cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ, nhất là nhìn thấy Lý Kiệt phía trước ôm mặt, chật vật thoát đi, đều không quản gì nữa, xoay người chạy về phía cầu thang, giống như nước biển lúc thủy triều rút đi vậy.

Tuy nhiên, nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng nheo mắt suy nghĩ, vừa rồi Lý Kiệt chạy trốn, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể truy kích và xử lý, nhưng hắn nghĩ lại một chút, liền không làm gì cả.

Nhìn thành viên tổ chức Ngốc Thứu thoát đi, chạy như điên về phía cầu thang, Tiêu Hoằng chọn đúng thời cơ, một cánh tay nâng lên, sau đó đánh thật mạnh xuống!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ trôi qua, từ cánh tay Tiêu Hoằng đã có một thanh băng nhận dài khoảng mười thước, rộng ba thước, trực tiếp bổ vào giữa cầu thang nối với lầu ba, chặt đứt đường lui của đám thành viên tổ chức Ngốc Thứu này!

Trong đó hai gã thành viên tổ chức Ngốc Thứu đã trực tiếp bị băng nhận khổng lồ của Tiêu Hoằng đánh chết tươi, mười mấy người chạy thoát, tám tên bị giữ lại, ngay sau đó tám gã thành viên Ngốc Thứu này đã bị đội quân tù nhân trực tiếp bao vây vào trong.

Trong tám gã thành viên Ngốc Thứu thì có ba gã Ngự Sư đỉnh phong, năm tên Ngự Sư cấp năm, giờ phút này tuy rằng bày ra tư thế công kích, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh tầng ba vốn vô cùng hỗn loạn, lại trực tiếp im lặng lại, trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn về phía đội quân tù nhân và thành viên Ngốc Thứu, chẳng lẽ tiếp theo chính là giết hại hay sao? Hiện tại bọn họ vẫn không thể tin được, tổ chức Bạch Ti Đái rốt cuộc ăn lầm thuốc gì, chỉ có chút người như vậy mà dám đánh cho tổ chức Ngốc Thứu phải chật vật như thế, rất khó có thể tin được!

- Đầu hàng, có thể thoát chết!

Tiêu Hoằng nhìn tám gã thành viên Ngốc Thứu này, vẻ mặt lạnh như băng nói.

Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói xong câu này, tám gã thành viên Ngốc Thứu đã trực tiếp ngừng Chiến Văn, bày ra tư thế đầu hàng, bọn họ cũng không có khí tiết thà chết chứ không chịu khuất phục của quân nhân.

Cũng đúng như khi trước Nhâm Thu đã nói, bọn họ chỉ là tập thể do lợi ích gắn kết với nhau, căn bản không có tín ngưỡng gì kiên định cả, nói khó nghe một chút, cho dù cấp bậc cao tới đâu, thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Thấy vậy, Tiêu Hoằng cũng không nói thêm gì, phân phó đội quân tù nhân tháo túi Ma Văn trên người bọn họ xuống, đồng thời trói gô chúng lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1129)